Có hẹn với giai nhân
← Ch.0407 | Ch.0409 → |
Chương 408CÓ HẸN VỚI GIAI NHÂN
"Chắc chắn, cô cứ theo thế mà làm, ngoài ra, khách khí một chút, tiếp đãi cho đàng hoàng vào." Trình Phong có lòng tốt nhắc nhở một câu.
"Vâng, tôi biết rồi!" Cô thư kí nhỏ sốt sắng đáp lại.
Trình Phong xong việc trở lại, thấy sếp nhà mình đang quét mắt nhìn giám đốc công xưởng lạnh lùng phân phó: "Nói ngắn gọn thôi, tôi cho ông ba phút."
Vị giám đốc kia trợn tròn mắt: "..." Ba... ba phút thì nói gì được?
Hết cách, ông chỉ có thể nuốt nước bọt, cố gắng đè nén cả bản luận văn dài thượt ấp ủ trong lòng bao lâu nay lại, bắt đầu toát mồ hôi nghĩ xem nên rút ngắn nội dung trong vòng ba phút như thế nào...
Trình Phong đi đến bên cạnh Lục Đình Kiêu, thờ ơ nhìn vẻ mặt đau khổ của vị giám đốc kia, không khỏi lắc đầu ngao ngán trong lòng.
Ba phút là đủ rồi đấy!
Có hẹn với giai nhân, sếp không bảo ba giây đã là tốt lắm rồi!
Cuối cùng, giám đốc công xưởng phải trình bày thật nhanh những vấn đề trọng điểm, vì thời gian gấp rút, trông sếp lại đáng sợ, thế nên ông ta có hơi lắp bắp, sau khi nói xong ánh mắt như thể đang nói chết chắc rồi...
Khó lắm mới có dịp biểu hiện trước mặt sếp, kết quả lại không nói lên lời, thế không chết chắc thì gì...
Lục Đình Kiêu nhìn đồng hồ, "Ừm."
Lại là "ừm"?
Vậy có nghĩa là... ông qua cửa rồi sao? Dễ vậy ý hả?
Lục Đình Kiêu: "Về công ty."
Đám lãnh đạo cấp cao của tập đoàn sửng sốt trong chốc lát, rồi đồng loạt đi theo Lục Đình Kiêu...
Tại sảnh tập đoàn Lục thị.
Ninh Tịch cầm kịch bản tới bàn lễ tân: "Xin chào, làm phiền một chút, tôi tới tìm Lục tổng."
Để tránh bị nhận ra sẽ gây phiền phức, Ninh Tịch đeo một chiếc khẩu trang màu trắng.
"Cô có hẹn trước không?" Thư kí còn chẳng thèm ngẩng lên hỏi.
Ninh Tịch: "Không có, có điều tôi..."
Còn chưa nói hết, cô thư kí kia đã ngắt lời cô: "Thật xin lỗi, nếu không có hẹn trước vậy cô đặt hẹn đi! Có điều, dù có hẹn cũng không thể lên gặp ngay được, hiện tại lịch của Lục tổng đã được xếp trước ba tháng rồi."
Ngày nào cũng có rất nhiều người tới mượn cớ để gặp Lục tổng, còn có người ở ngoài cửa mấy ngày mấy đêm không chịu đi, cô gặp nhiều rồi vậy nên ra lệnh đuổi người rất là thành thạo.
"Nhưng... tôi đã nói với Lục tổng rồi mà."
Ha ha, nói với Lục tổng rồi? Cô là ai! Là ai mà có thể nói chuyện thẳng được với Lục tổng thế?
Thư kí đang định mở miệng nói, bỗng nhớ lại cuộc gọi ban nãy của Trình Phong: "Từ từ đã... vị tiểu thư này, xin hỏi quý danh của cô là?"
"Tôi họ Ninh."
Thư kí nghe vậy lập tức trưng ra vẻ mặt nhiệt tình, cười tươi như hoa nói: "A! Hóa ra là cô Ninh! Trợ lí Trình đã dặn dò tôi rồi, cô theo tôi, để tôi đưa cô lên!"
Ninh Tịch cạn lời với kiểu lật mặt còn nhanh hơn lật sách của viên thư kí: "Khụ, cảm ơn cô!"
Thư kí vừa dẫn đường, vừa cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt.
Đeo khẩu trang... Thần bí vậy sao...
Nghe ngữ khí của trợ lí Trình thì chắc chắn cô gái này có quan hệ không bình thường với Lục tổng...
Lại kết hợp với việc thời gian trước trong công ty có tin đồn sếp có người yêu rồi, lại còn kêu người đó là nữ nghệ sĩ đang nổi Tô Dĩ Mạt...
Chắc không phải là người trước mặt này chứ?
Nhưng, cô ta ăn mặt giản dị như vậy, chẳng giống với phong cách của Tô Dĩ Mạt lắm?
"Cô Ninh, chính là ở đây, mời cô vào, để tôi đi rót trà mời cô!"
"Cảm ơn!"
Ninh Tịch cảm ơn một tiếng, sau đó bước vào văn phòng của Lục Đình Kiêu.
← Ch. 0407 | Ch. 0409 → |