Thương còn không đủ
← Ch.0150 | Ch.0152 → |
Bánh bao nhỏ vì cô mà bỏ công bỏ sức chuẩn bị quà sinh nhật cũng như sự bất ngờ, từ lúc bắt đầu luôn tràn ngập mong đợi nhưng lại rồi từng chút một mà rơi vào khoảng không lạnh như băng vì không liên lạc được với cô...
Đối với nhóc mà nói thì quá trình này tàn nhẫn biết bao nhiêu?
Nghĩ đến chuyện này, trái tim Ninh Tịch như bị dao cắt, ôm Tiểu Bảo không muốn buông tay...
Lục Đình Kiêu vốn không muốn quấy rầy hai người, nhưng vì chút tình cảm anh em còn sót lại nên đành lên tiếng nhắc nhở: "Ninh Tịch, bảo Tiểu Bảo thu hồi những người máy kia đi."
"A, đúng đúng..." lúc này Ninh Tịch mới nhớ ra còn một đám người máy vẫn còn đang đập phá ở bên dưới, cánh tay của Lục Cảnh Lễ vẫn còn trong tay người ta nha!
Vì vậy cô vội vàng nói với bánh bao nhỏ: "Bảo bối, con có thể gọi bọn chúng về không?"
Tiểu Bảo gật đầu, sau đó nhìn vào màn hình, mấy ngón tay ngắn một mẩu linh hoạt thao tác trên bàn phím.
Ninh Tịch nhìn thấy thế, sùng bái nói: "Sao bảo bối lại lợi hại thế này chứ, cô còn nghĩ con chỉ biết vẽ thôi đấy? Thật quá mức lợi hại! Cô trước đây cũng được coi là học bá*, cái gì cũng điên cuồng học, nhưng chỉ có thứ đồ chơi này là chịu thua, cái gì là lập trình C, ngôn ngữ C++, ác mộng của đời cô đó nha, nhưng mà con mới có 5 tuổi mà đã giỏi như thế! Đúng là thiên tài!"
(*Học bá: chỉ nhưng người có thành tích xuất sắc, hiểu biết sâu rộng khi ngồi trên ghế nhà trường, cái gì cũng biết. )
Vẻ mặt bánh bao nhỏ vẫn đạm mạc không để lộ quá nhiều biểu tình, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia sáng vui vẻ.
Nhưng mà, Lục Đình Kiêu đứng một bên không nhìn nổi nữa, than nhẹ một tiếng nói: "Ninh Tịch, lúc này cô không nên khen nó."
"Hả... đúng là thế thật!" Ninh Tịch rốt cuộc cũng nhớ ra là Tiểu Bảo vừa gây họa lớn xong.
Cô khó xử gãi gãi đầu rồi nhìn Lục Đình Kiêu: "Chẳng lẽ anh lại bảo tôi kêu Tiểu Bảo không được làm như vậy nữa? Những chuyện Tiểu Bảo đáp ứng với tôi trước đây thì nhóc đều làm được mà. Thằng bé không chơi trò tuyệt thực, cũng không ném đồ nữa, kết quả thì sao, dùng cách khác cao cấp hơn nhiều! Giờ tôi lại nói không được làm như vậy thì lần sau Tiểu Bảo lại update lên trình độ cao hơn thì làm thế nào?"
Lục Đình Kiêu: "..."
Đối với Tiểu Bảo mà nói, thì đúng là rất có khả năng.
Ninh Tịch buông tay: "Tóm lại, tôi thấy không nên nói Tiểu Bảo đâu."
Thật ra thì cô không muốn dưới tình huống hôm nay mà còn trách mắng bánh bao nhỏ đâu, thương nhóc muốn chết luôn, sao nỡ nói nặng nửa câu đây?
May mà Lục Đình Kiêu cũng không miễn cưỡng.
Cơ bản mà nói thì đối mặt với Ninh Tịch, nguyên tắc của Lục Đình Kiêu cũng chỉ là mây bay mà thôi.
Ba người ngồi trên xe ngắm cảnh trở về nhà chính.
Ninh Tịch kinh ngạc nhìn đám người máy vừa rồi còn hò hét ầm ĩ bây giờ đã nghiêm chỉnh đứng thành hai hàng, giống như đang hoan nghênh bọn họ trở lại, cảnh tượng vô cùng nguy nga.
Cái thứ sát phong cảnh duy nhất là một giọng đàn ông đang tru tréo kêu rên...
"Anh, sao mấy người đi lâu thế? Cánh tay em trật khớp rồi!"
"Chỉ có tay bị trật khớp thôi mà anh cũng gào như bị chọc tiết thế à?" Ninh Tịch liếc nhìn một cái, nhảy xuống xe, đè Lục Cảnh Lễ lại, rồi kéo tay anh ta "cạch" một tiếng.
"AAAAAAAAAAAAAAA..."
Ninh Tịch vỗ cánh tay anh ta một cái: "Đừng kêu nữa! Đã không sao nữa rồi, anh thử mà coi!"
"Hả?" Lục Cảnh Lễ cử động cánh tay, ô, tốt rồi nha.
Nhưng anh ta vẫn không yên tâm lầm bầm: "Cô sẽ không kéo lệch khớp tôi chứ?"
"Sao có thể! Kinh nghiệm của tôi phong phú như thế!" Ninh Tịch vô cùng tự tin.
Lục Cảnh Lễ hoài nghi: "Xin hỏi tại sao cô lại có kinh nghiệm phong phú về chuyện này?"
Ninh Tịch: "Bởi vì trước kia tôi thường xuyên đánh nhau với Giang Mục Dã, mỗi lần tay cậu ta bị trật khớp đều do tôi kéo lại cho cậu ta mà!"
Lục Cảnh Lễ: "..."
Cô chắc chắn là đánh nhau mà không phải là một mình cô tẩn nó sao?
Tương lai của anh Hai thật khiến Lục Cảnh Lễ lo lắng, sau này sẽ không có bạo lực gia đình chứ? Thôi, anh lo lắng làm cái gì, dẫu cho có bị đập thì anh Hai cũng coi như đang ăn mật mà thôi...
← Ch. 0150 | Ch. 0152 → |