Anh sai rồi được chưa
← Ch.167 | Ch.169 → |
"Phanh ——" Một tiếng, sau đó trong phòng yên tĩnh một mảnh.
Tần Tấn Dương ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, vừa thầm kêu một tiếng "Đáng chết"! Trời ạ! Mới vừa rồi đương không đem chuyện đó ra nói làm gì vậy! Nên làm cái gì bây giờ?
Ông trời! Tần Tấn Dương! Ngươi thật là đại ngu ngốc! Tại sao ngu xuẩn như vậy!
Lần này nên làm như thế nào đi dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông này đây! Trời ạ! Ba ngày không nói lời nào? Hắn làm sao chịu nổi! Một canh giờ không nói lời nào, đều không thể chịu được a!
"Xì xì thử ——" Nồi được nấu chín, hơi cháo bốc ra khỏi đỉnh, cháo tràn ra nồi.
Tần Tấn Dương vội vàng xoay người, luống cuống tay chân bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc. Bết bát hơn chính là, trong đầu còn phải nghĩ một lát nữa làm như thế nào đi dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông! Muốn chết!
Lúc này, kia phòng đang khép chặt, cửa bị len lén mở ra.
Đồng Thiên Ái híp mắt, cẩn thận từng li từng tí xuyên thấu qua khe cửa, hướng ra ngoài liếc một cái. Nghe được bên trong phòng bếp truyền tới"Vang vang vang vang" một tiếng, đắc ý lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
" Biến thái chết tiệt! Để xem anh còn ngông cuồng không! Lần này đừng mơ tưởng làm cho em sẽ cùng nói chuyện với anh!" Nhỏ giọng lầu bầu xong, vừa nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên trong gian phòng, Đồng Thiên Ái bước nhẹ nhàng linh hoạt, hừ cười khẽ xoay một vòng. Đi tới trước tủ quần áo, mở ra tủ quần áo, mắt to hoạt bát nháy mắt trừng lớn, cau mày lại.
"Biến thái chết tiệt! Lại còn kêu mình mặc áo khoác! Một bộ y phục cũng không có! Để cho mình mặc cái gì à?" Mím mím môi, trở tay đem tủ quần áo đóng.
Xoay người, nhìn về giường, lười biếng hướng nó đặt mông ngồi xuống. Chui vào trong chăn, tiếp tục ấm áp. Ai! Thật ra thì trong phòng cũng mở máy sưởi, căn bản là không cần phải mặc áo khoác gì a!
Quả thật chính là làm điều thừa!
Trong phòng khách, Tần Tấn Dương đem cháo nấu xong nóng hổi đặt trên bàn ăn.
Xoay người, đôi tay chống nạnh, ngơ ngác nhìn vào phòng Đồng Thiên Ái. Ai! Làm như thế nào đi dụ dỗ con nhím nhỏ xù lông đây! Trời ạ! Mình trước kia đối với nữ nhân không phải làm rất được sao? Sao bây giờ lại trở nên uất ức như vậy chứ!
Khắc tinh! Cô ấy nhất định là khắc tinh của mình!
"......" Bất đắc dĩ đi tới cửa phòng của cô. Đưa tay gõ cửa, " Thiên Ái! Ra ngoài ăn một chút! Em cũng đã mấy ngày không có ăn rồi!"
Lẳng lặng chờ ba phút, không người nào hưởng ứng.
Tiếp tục gõ cửa, kiên nhẫn nói, " Thiên Ái! Ra ngoài ăn một chút! Anh nói anh sai rồi, được chưa nào? Tức giận thì tức giận! Nhưng tóm lại phải ăn thứ gì đó mới được!"
Lại qua ba phút, vẫn như cũ là không người nào hưởng ứng.
Tần Tấn Dương hơi tức giận, cắn răng nghiến lợi nói, "Không mở cửa đúng không? Không ra đúng không! Tốt lắm...... Anh đi lấy chìa khóa......"
Cô không mở cửa, hắn tới mở thay cô! Dù sao cái chìa khóa đang ở trên tay hắn!
Ai? Cứ như vậy, nửa đêm còn có thể len lén sờ lên giường của cô? Hắc hắc he he hắc!
Quả nhiên, trong một nháy mắt, cửa phòng được mở ra.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu liếc hắn một cái, cố ý không nhìn sự hiện hữu của hắn, ra khỏi phòng. Sải bước sải bước đi tới phòng khách, hướng trên ghế sa lon một ổ, ôm gối dựa, cầm lên hộp điều khiển ti vi chọn kênh.
"Sao em không mặc áo khoác?" Tần Tấn Dương xoay người, chất vấn.
Con nhím nhỏ đáng giận này! Sao lại làm cho hắn an tâm chút nào như vậy! Không biết mình mới vừa bị sốt sao? Không mặc ấm một chút, một lát sẽ tiếp tục cảm mạo nóng sốt nữa!
Đồng Thiên Ái chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình TV, trong lòng lại lầu bầu: Đại ngu ngốc! Căn bản cũng không có áo khoác! Không có áo khoác thì bảo cô mặc cái gì à? Sao lại đần như vậy!
"......" Tần Tấn Dương nhìn cô, chợt áo não cau mày.
Lúc này mới vội vàng xoay người, đi vào gian phòng bên trong, mở ra tủ quần áo, phát hiện bên trong không có vật gì! Trời đát! Hắn đều quên, lúc trước căn bản cũng không có nghĩ đến cầm áo khoác a!
Tiện tay cầm chăn lông mỏng bên giường lên, đi trở về bên người cô, ngắm nhìn cô không có tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, trầm giọng nói, "Là anh không tốt! Một lát anh bảo người đưa tới!" Nửa ngồi ở trước mặt cô, cẩn thận từng li từng tí đem cái mền khoác lên trên người của cô.
Đồng Thiên Ái vẫn nhìn chằm chằm màn hình TV, không nói tiếng nào. Nhưng đáy mắt, lại rõ ràng cong lên nụ cười.
"Anh đi lấy chén cháo cho em! Em nên uống chút cháo!" Tần Tấn Dương liền vội vàng đứng lên, đi về phía bàn ăn. Có chút lúng túng tay chân lấy ra chén nhỏ, múc thêm một chén cháo nữa, từ từ đi trở về bên người cô.
Hai tay cầm chén, đưa tới trước mặt cô.
Một tia nhiệt tình trong tròng mắt, ánh mắt có chút cầu khẩn nhìn chằm chằm cô, cũng là một câu cũng không có nói, "......"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua rồi, Tần Tấn Dương nửa ngồi ở trước mặt cô, tựa hồ cũng không có ý đứng lên. Mà khuôn mặt anh tuấn kia, có vẻ vạn phần bất đắc dĩ cùng với thất bại.
Đồng Thiên Ái mím mím môi, vừa định mở miệng nói chuyện, rồi lại mím lại thật chặt.
Hừ! Mới vừa rồi mới nói qua ba ngày để ý đến hắn đấy! Hiện tại cũng không thể đầu hàng trước! Nếu không sau này không biết sẽ bị hắn khi dễ như thế nào! Không được! Phải nhịn!
"......" Tần Tấn Dương không nói gì, đôi tay bưng chén nhỏ, hướng cô cọ xát.
Rốt cuộc, có chút không chịu nổi nhíu mày. Nhưng không có thu hồi tầm mắt, chỉ dùng ánh mắt liếc hắn một cái. Trong lòng nghĩ tới: Tay mỏi không? Khó chịu chứ? Em xem anh có thể bưng bao lâu!
Lại qua mười phút, Tần Tấn Dương rốt cuộc đứng dậy, cầm chén đi về phía phòng bếp.
Đồng Thiên Ái cố sống cố chết nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn bóng lưng của hắn. Cắn môi, trong lòng tức giận rồi lại không tiện phát tác. Biến thái chết tiệt! Thế Sao lại không có kiên nhẫn như vậy! Anh cũng sẽ không thể chờ thêm một chút nữa sao?
"Ừng ực ừng ực ——", bụng phát ra tiếng kháng nghị.
Làm sao bây giờ? Cô thực sự thật đói a! A a a a a —— Biến thái chết tiệt a a a a ——
Tần Tấn Dương đem chén nhỏ bỏ vào trong lò vi ba vòng vo ba phút, sau đó lại bưng cháo đi trở về đến bên cạnh Đồng Thiên Ái. Giọng khẩn cầu, "Được rồi mà! Không nói lời nào cũng được! Nhưng mà phải đem cháo uống cạn!"
"......" Coi như anh còn là có chút lương tâm!
Đồng Thiên Ái không có tiếp tục quật cường, bởi vì không có cần thiết hành hạ bụng của mình!
Nhận lấy chén, miệng hớp một miếng, gạo trắng nấu thành cháo, rõ ràng không có bỏ thêm gia vị, tại sao nhưng bây giờ cảm giác ngon miệng như vậy, còn mang theo chút ngọt ngào......
← Ch. 167 | Ch. 169 → |