Biến cố
← Ch.148 | Ch.150 → |
"Ting!" cửa thang máy mở ra.
Đồng Thiên Ái lê từng bước chân nặng nề ra khỏi thang máy, lục lọi tìm kiếm chìa khóa trong túi xách. Cả người uể oải đi đến trước cửa phòng, mở cửa ra. Dừng bước trước cửa, cả người đứng ngây ngốc một hồi, vẫn thủy chung không quay đầu nhìn lại. Đồng Thiên Ái thở dài một hơi, chán nản. Biết nói gì đây? Chính mình tự dưng ở trong lòng hắn khóc lớn một trận, hiện tại nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn đây? Sao tự dưng lại khóc trước mặt hắn vậy nè? Hơn nữa dạo này chính mình sao lạ ưa khóc thế chứ? Bản thân cô bị gì thế này?
Tần Tấn Dương đi theo sau, đưa tay kéo cả người cô vào lòng. Nhìn thấy sự khó chịu nơi đáy mắt cô, hắn thở dài ẩn nhẫn mang theo chút bất đắc dĩ, cúi đầu hôn nhẹ trên trán, nhẹ nhàng nói
"Vào đi thôi! Ngày mai tôi mắt nhắm mắt mở cho em trốn việc một hôm" Tần Tấn Dương cười cợt đùa giỡn
Đồng Thiên Ái mím mím môi, buồn buồn hỏi "Anh sẽ trừ lương tôi sao Tần tổng?"
Tần Tấn Dương cười nhẹ một tiếng, bởi câu nói này mà mọi phiền muộn trong lòng liền biến mất trong nháy báng nói
"Được rồi! Tần tổng này quyết định sẽ không trừ lương của em được chưa nào?"
Đồng Thiên Ái không nói gì nữa, xoay người, tiến vào trong phòng. Trong nháy mắt, cánh cửa phòng đóng lại, Đồng Thiên Ái nghe được giọng nói rất nhỏ của anh "Hôm nay cho phép em được ăn mì tôm".
Từ phòng tắm bước ra, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, Đồng Thiên Ái lười biếng không lấy khăn lông lau khô. Bọt nước theo từng bước chân, nhỏ xuống áo ngủ hoạt hình của cô, một ít còn nhỏ xuống sàn nhà. Bước đến phòng bếp, Đồng Thiên Ái tiện tay cầm một gói mì tôm, bật công tắc cho máy đun nước, bắt đầu chuẩn bị nấu mì. Mấy phút sau, từ trong bếp đi ra, trên tay Đồng Thiên Ái là tô mì nghi ngút khói. Ngồi xuống ghế salon, Đồng Thiên Ái từ từ thưởng thức bữa tối của mình.
"sụt... sụt..." uể oải hút lấy sợi mì dài, lúc này cô chẳng có hứng thú mà ăn. Trong phòng quá yên tĩnh, với tay cầm lấy điều chỉnh tivi, Đồng Thiên Ái tùy tiện điều chỉnh kênh. TV đang chiếu một bộ phim tình cảm, Đồng Thiên Ái có chút nhàm chán nhìn theo diễn xuất của hai nhân vật chính, trong nội tâm lại càng thêm trống rỗng.
"Đô... Đô..." là tiếng chuông điện thoại. Đồng Thiên Ái đến gần phía ghế bên kia, đưa cánh tay dài chộp lấy điện thoại "Alo" một tiếng.
"Đang ăn mì sao?" bên kia điện thoại, Tần Tấn Dương không nghĩ ngợi nói. Rõ ràng là một câu nghi vấn, nhưng trong miệng hắn nói ra lại trở thành câu khẳng định. Đồng Thiên Ái hút thêm một sợi mì vào miệng, dùng tiếng hút mì thay cho câu trả lời.
"Điện thoại di động sao không gọi được?"
"Không gọi được à?" Đồng Thiên Ái nghi ngờ hỏi, "Chắc là hết pin! Ba ngày rôi tôi chưa sạc pin! Tôi lười!"
"Về sau nhớ phải sạc pin đi! Đừng để cho tôi...." Không tìm được em....
Đồng Thiên Ái theo trực giác cảm thấy có gì không ổn, liền khạc ra mấy chữ "Thật phiền hà!"
......
"Tút tút tút ——" âm thanh báo điện thoại bận.
Bên trong hành lang bệnh viện, Tiêu Bạch Minh cầm điện thoại, liên tục bấm gọi nhiều lần. Lần nào cũng chỉ nghe thấy tiếng báo điện thoại bận. Cuối cùng bất đắc dĩ, đóng điện thoại lại. Tiêu Bạch Minh chán chường, gục đầu vào tường. Di động thì tắt máy, điện thoại bàn cũng không gọi được. Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra. Sao anh không thể nào liên lạc với cô được? Nếu như nói di động hết pin vậy điện thoại bàn thì sao? Là cô cố ý đặt máy kênh hay sao?
Chuyện này khiến cô mất mát vậy sao? Cô khó có thể chấp nhận lắm hay sao? Cho nên, không muốn anh quấy rầy sao? Thiên Ái! Em đang làm gì vậy? Có phải hay không đang ở một mình, trốn vào một chỗ, ngồi khóc.
Tiêu Bạch Minh ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt liếc thấy cửa phòng bệnh mở ra, bước ra ngoài là thân ảnh Ôn Điềm Điềm trong bộ đồng phục bệnh nhân màu hồng. Hốc mắt có chút hồng, thân thể gầy yếu dán tại cửa, giương lên đôi mắt vô tội nhìn chính mình. Cảm giác tội lỗi bỗng nhiên xuất hiện trong anh.
Vội vàng đi về phía cô, cúi đầu hỏi "Điềm Điềm! Sao lại xuống giường? Có còn khó chịu hay không? Hay anh đi tìm bác sĩ đến bảo họ khám lại cho em nha!"
"Tiêu đại ca!" Ôn Điềm Điềm vội nói "Tiêu đại ca! Anh đừng giận em! Ngàn vạn lần xin anh đừng giận em được không?" (Muốn ném đá những người như thế này quá! Hừ hừ)
"Không có! Anh không có...." Tức giận, chỉ là bất đắc dĩ thôi. Tiêu Bạch Minh dắt tay Ôn Điềm Điềm trở vào phòng bệnh. Ôm ngang người Ôn Điềm Điềm đặt cô nằm yên ổn trên giường bệnh, thay cô đắp kín mền lai, nhẹ nhàng dụ dỗ "Điềm Điềm! Em ngoan! Mau ngủ đi! Tiêu đại ca ở chỗ này cùng em!".
Ôn Điềm Điềm biết điều, gật gật đầu, chợt đưa ra cánh tay mảnh khảnh kéo tay áo anh "Tiêu đại ca... Anh sẽ ở lại bên cãnh Điềm Điềm sao?"
"Điềm Điềm!" Tiêu Bạch Minh trấn an sờ sờ cái trán cô, ngồi xuống bên giường. Nhìn ánh mắt vô tội ngây thơ của cô, không biết nên mở miệng thế nào. Người trong lòng anh mãi mãi chỉ có một người. Chính là Đồng Thiên Ái. Nhưng mà anh không cách nào bỏ mặc Ôn Điềm ĐIềm. Cô gái này hiện tại đã trở thành trách nhiệm của anh rồi. Ngày hôm đó, giây phút anh đáp ứng Ôn tổng, anh biết chính mình đã không có cách nào lựa chọn nữa rồi. Đây là vì cái gì....
"......."
Đột nhiên, trên đầu truyền đến một trận đau đớn. Đau đớn thấu xương, từng đợt từng đợt không ngừng truyền đến. Tiêu Bạch Minh đau đớn, kêu ra tiếng "Đau quá!... Đầu của tôi!.... Đau!...."
"Tiêu đại ca! Tiêu đại ca!" Ôn Điềm Điềm nằm trên giường nghe thấy tiếng nah rên rỉ khó chịu, trong lòng sợ hãi không thôi vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
"Tiêu đại ca! Anh không cần dọa Điềm Điềm! Anh có sao không? Tiêu đại ca!" Nghiêng người, nhảy xuống giường bệnh, lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh, hô to
"Bác sĩ! Tôi muốn tìm bác sĩ! Cứu mạng... Mau cứu mạng!.... Ai tới cứu Tiêu đại ca đi... Mau tời cứu anh ấy...." Ôn Điềm Điềm hốt hoảng quá mức, hướng về phía hành lang không người gào to. Ôn Điềm Điềm như muốn phát điên, ra sức mà gào.
"Đến rồi đây! Có chuyện gì sao? Đến rồi! Đến rồi" Cuối dãy hành lang, hộ sĩ nghe được tiếng gọi ầm ĩ, vội vã chạy tới.
Ôn Điềm Điềm chạy về phía hộ sĩ, bắt lấy cánh tay hộ sĩ "Bác sĩ! Mau cứu Tiêu đại ca...." Lời còn chưa dứt, trước mặt bỗng tối sầm, ngay sau đó chính mình ngất đi.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |