← Ch.092 | Ch.094 → |
Cô phải nói những gì, ít nhất cũng phải có lời an ủi chứ?
Nhưng vào giờ khắc này, cô không thể nói ra lời! Cô nghĩ muốn tiếp nhận một phần tình cảm, tiếp nhận một phần kí thác, nhưng hiện tại không làm được!
"Anh Bạch Minh, em thấy mệt mỏi, em muốn được nghỉ ngơi!"
Quyết tâm hung ác, đóng cửa lại, ở lúc đó, dường như nghe thấy Tiêu Minh Bạch thấp giọng lẩm bẩm
" Anh sẽ chờ em."
Dựa vào lưng cửa, không thể chịu nổi mất mát, bên miệng không biết bao nhiêu lần lẩm bẩm: "Anh Minh Bạch....... Thật xin lỗi....... . Anh Minh Bạch....... Thật xin lỗi....... ."
Bây giờ, cô chỉ có thể nói những lời ấy, có lẽ chỉ có thể nói ba chữ "Thật xin lỗi" này thôi. Còn những thứ khác cô không thể làm được.
Mệt mỏi đi vào phòng ngủ, thẳng tắp ngã xuống giường. Đầu chôn sâu vào trong gối, hai tay bịt lỗ tai lại, đè nén nội tâm uất ức, yên lặng chỉ nghe thấy nhịp tim của mình.
"Bùm.... . Bùm.... .", dường như tự nói với mình, trách bản thân ngu xuẩn, cô đã phụ một người tốt như vậy.
Đột nhiên, chợt từ giường nhảy lên, chân đau cũng không thèm để ý, chạy tới phòng khách.
Nhìn bức hình treo trên tường, nhìn người phụ nữ trong hình mỉm cười. Lần đầu tiên cô luống cuống như vậy, lần đầu tiên sợ hãi như vậy, lần đầu tiên cảm thấy lực bất tòng tâm.
"Mẹ, con không có làm sai đúng không" Cô dường như tức giận, nhìn về bức hình rống to.
"Vì cô nhi viện, con phải làm sa? Cho đến bây giờ con đều không nghĩ qua muốn trêu trọc bất cứ người nào! Con sai lầm rồi sao?"
"Con chỉ muốn có được một hạnh phúc đơn giản, con như vậy là sai lầm rồi sao?"
.......
Vô số lần hỏi "Con sai lầm rồi sao", nhưng không có ai nói cho cô biết, cô rốt cuộc không có làm sai....
Người phụ nữ trong hình nhìn Đồng Thiên Ái, nụ cười của cô lúc này dường như có vẻ vô cùng bi thương, mang theo cảm giác thâm thúy, đang nhìn nữ nhi của mình.
"Bảo bối Thiên Ái.... Con hối hận à.... ."
"Mẹ.... Không có.... Con chưa từng hối hận.... Cũng sẽ không hối hận.... ."
"Như vậy.... con tại sao phải làm khó mình như thế...."
"Con chỉ là.... Con cảm thấy...."
"Bảo bối Thiên Ái.... Người yêu con chân chính... Chắc là sẽ không để ý quá khứ của con... Biết không...."
".......... Mẹ......... Con không hiểu....... ."
"Chân chính sẽ để ý... chỉ là mình...."
Đồng Thiên Ái! Thừa nhận đi! Là chính ngươi để ý! Bởi vì ngươi sợ, bởi vì ngươi mềm yếu! Ngươi sợ anh Bạch Minh về sau biết chuyện, anh ấy sẽ không để ý tới ngươi nữa!
Đồng thời bản thân mình không tin anh Bạch Minh!
Không tin ấy đối với mình thích được bao nhiêu, không tin mình sẽ nhận được hạnh phúc....
Sáng hôm sau tỉnh lại, có chút nhức đầu. Chẳng lẽ là do bị trẹo chân?
Cho nên đầu cũng trướng đau dữ dội...
Ra khỏi giường đánh răng rửa mặt, cuộc sống vẫn phải trôi qua. Mỗi ngày đều không có gì thay đổi, lâu ngày như thế cảm giác chản nản, dường như không có gì thay đổi.
Mình bây giờ có thể làm tốt nhất một chuyện, chính là đối phó với tên biến thái kia!
Một ít phần công việc nhất định là phải chống đỡ cho đến hết hạn hợp đồng! Nửa năm sau, muốn vênh váo tự đắc hướng hắn phất tay một cái, nói với hắn bái bai, hơn nữa còn kiêu ngạo mà rời đi!
Đồng Thiên Ái! Cố gắng lên! Nhất định phải cố gắng lên! Không thể nhận thua!
Nhìn mình trong gương, khích lệ một phen, gật đầu một cái hài lòng.
Đưa tay đem tóc buộc thành một bó, đem tóc ghim thật cao, lộ ra cái trán trơn bóng. Giống như là Vũ Sĩ anh dũng, đứng trước chiến trường, chuẩn bị sẵn sàng.
Giữ vững mỉm cười, xoay người.
Đi tới cửa cúi người xuống, bắt đầu mang giày.
Mắt cá chân ngày hôm qua không còn đau đớn, chỉ là vẫn còn hơi sưng huyết.
Vào lúc thay giày, liếc thấy ở giá giầy có duy nhất một đôi giày cao gót, trong lòng chợt thấy cô đơn. Đưa tay mở tủ giày, đem nó cất vào.
Từ đó về sau, cô sẽ không đi giày cao gót nữa, sẽ không bao giờ mang nữa rồi.
Không muốn lưu luyến nữa, cầm túi đeo lưng, mở cửa phòng ra.
Ngẩng đầu lên, trong nháy mắt con ngươi mở lớn, cặp mắt bởi vì phát hiện ra anh Bạch Minh mà nở rộ. Nhưng rồi một giây sau lại lạnh lùng ngay.
Tiêu Bạch Minh mặc bộ âu phục màu lam đậm, bộ dáng tinh anh. Áo sơ mi trắng sạch sẽ, ống tay áo cũng được giặt sạch sẽ, đi đến gần có thể ngửi thấy trên người anhn tỏa ra hương thơm khoan khoái.
"......" Cúi đầu, trong đầu nghĩ ngợi không biết nói cái gì.
Thế nào lại lúng túng như vậy? Muốn chết!
Cuối cùng, Tiêu Minh Bạch ho nhẹ một tiếng, cẩn thận từng li từng tí một nói: "Thiên Ái! Anh đưa em đi làm được không?"
Giọng của anh khẩn cầu như vậy, anh đang hỏi mình có nguyện ý hay không...
Nếu như anh không để ý tới cô, nếu như anh không nói với cô, như vậy có lẽ sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút! Nhưng là bây giờ, anh cư nhiên đứng ở trước mặt mình, có lẽ đã đợi lâu.
Anh chờ ở đây từ khi nào? Tại sao lại phải làm như vậy?
Như vậy sẽ chỉ làm cho cô cảm thấy khó chịu!
Đóng cửa lại, đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói: "Không cần! Anh Bạch Minh, tôi có thể tự mình đi làm được! Tôi đi trước!"
Nghĩ là trốn ngay, cô chạy nhanh vào thang máy.
"Thiên Ái......." Tiêu Bạch Minh mở miệng, muốn nói những gì.
Không muốn nghe thấy! Không muốn nghe! Thật xin lỗi! Anh Bạch Minh!
Ít nhất là hiện tại cô không có cách nào đối mặt được với anh! Nếu như có một ngày. Đứng trước mặt anh nói ra sự thật, như vậy anh có thể trước sau như một vẫn thích cô?
Nhanh chóng bấm thang máy bỏ lại anh đứng một chỗ.
Tiêu Bạch Minh kinh ngạc, biến mất ở đáy mắt.
Đồng Thiên Ái dựa vào thang máy, nhắm hai mắt lại...
"Thật xin lỗi"
"Em không có cách nào thích anh nữa. Cho nên, anh sẽ không phải đối tốt với em"
← Ch. 092 | Ch. 094 → |