Tuần sau
← Ch.036 | Ch.038 → |
Căn phòng được bố trí theo phong cách Châu Âu, ánh đèn chiếu sáng dưới ánh hoàng hôn, giống như công tước Vampire sống trong một tòa thành nguy nga, cũng lộ ra khí lạnh âm trầm.
Đi trên thảm lông cừu thật dày, mềm mại làm cho người ta cảm thấy dưới chân lắc lư khó định.
Chợt, ánh đèn trong phòng trở nên sáng ngời, một thanh niên tuấn tú, tóc vàng mắt nâu, đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc, vẻ mặt nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn Khả Lan!
Khả Lan sững sờ.
Đây chính là ông chủ!
Ông chủ, không phải là người giống như trong phim sao?
Khoảng năm mươi tuổi, tóc trắng!
Mà chàng trai trước mắt này, quá trẻ tuổi? Hơn nữa có phần khiêu gợi.
Nhưng, nơi này chỉ có một mình anh ta, nếu anh ta không phải là ông chủ thì là ai?
Trong lòng Khả Lan bối rối.
Bởi vì chàng trai kia nhẹ nhàng nở nụ cười, biểu lộ khá thân thiện, bàn tay Khả Lan lúc nãy đang nắm chặt thành quyền, lúc này, dần dần buông ra.
Trong lòng đập thình thịch...... Tâm tình phức tạp, lúc này dường như đang dần buông lỏng.
"Ông chủ vừa mới đi, tôi tên là Mộ Dung Triển, cô có thể gọi tôi là tiểu Triển."
Lúc này, thiếu niên ngồi trên ghế ông chủ, đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng đi tới trước mặt Khả Lan, vươn tay, vày tỏ hữu nghị.
Mộ Dung Triển? Tiểu Triển?
Ông chủ đi rồi!
Khả Lan đưa tay ra nắm.
Trong đầu suy nghĩ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Giọng nói của Mộ Dung Triển lại vang lên.
"Lan Thư đã chuẩn bị nhiều năm để đưa công ty ra thị trường, muốn cô là thành viên hội đồng quản trị, ông chủ cảm thấy kinh ngạc, nên muốn gặp cô một lần, nhưng lại có việc gấp, phải đi, tôi ở lại xem một chút." Mộ Dung Triển nói xong, xoay người, đi tới ghế sa lon trong phòng ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Khả Lan tới đây ngồi.
Trong lòng Khả Lan còn đang suy nghĩ ý tứ của Mộ Dung Triển, liền nhìn thấy động tác của Mộ Dung Triển.
Trong nháy mắt hiểu ý tứ của anh ta, trong lòng Khả Lan cũng trầm xuống!
Đây là lần đầu tiên cô gặp Mộ Dung Triển, nhưng cô có thể cảm thấy, Mộ Dung Triển này thuộc loại đào hoa.
Thứ người như thế!
...... Tránh xa một chút thì tốt hơn!
Khả Lan đi tới trước mặt Mộ Dung Triển, ngồi vào một chiếc ghế khác đối diện anh ta, vẻ mặt thành thật, chờ anh ta nói tiếp.
Mộ Dung Triển thấy cô Khả Lan không ngồi xuống cạnh mình, liền thu lại nụ cười, ánh mắt chớp động, có một chút hứng thú.
Nhưng anh ta là trợ thủ đắc lực của ông chủ, đừng nói địa vị, đối với điều kiện của anh ta, trẻ tuổi đẹp trai, bao nhiêu cô gái muốn ngã vào lòng anh ta mà không được.
Lâm Khả Lan tốt hơn, cho cơ hội, lại không muốn!
Có ý tứ, có ý tứ!
"Không phải ông chủ hoài nghi ánh mắt của Lan Thư, chỉ là muốn biết quyết tâm của cô." Mộ Dung Triển chợt chuyển động, ánh mắt dừng lại trên mặt Khả Lan, da trắng nõn nà, môi hồng tươi, mặt trẻ vú to!
Không tệ!
Khả Lan bị Mộ Dung Triển quan sát, trong lòng khẽ run, cảm thấy không thoải mái.
Cô cúi đầu, lông mi thon dài, ngăn cản hai con ngươi đen nhánh của cô, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Mộ Dung Triển.
"Dùng tính mạng của tôi làm quyết tâm."
Khả Lan trả lời Mộ Dung Triển.
Quyết tâm? Cô đang dùng tính mạng của mẹ mình để quyết tâm!
"Được...... Cô có thể đi đưỡ rồi."
Mà Mộ Dung Triển nghe thấy câu trả lời của Khả Lan, vỗ tay, hình như rất hài lòng, bảo Khả Lan rời đi.
Khả Lan còn đang suy nghĩ trong lòng, phải làm thế nào để bày tỏ quyết tâm với Mộ Dung Triển, nhưng nghe thấy Mộ Dung Triển nói cô rời đi, cũng làm cho Khả Lan bối rối.
Vội vàng tìm cô, bởi vì chuyện này? Không có chuyện khác?
Khả Lan hết ý kiến, đây là hứng thú sao?
Dĩ nhiên, Khả Lan cũng không dám hỏi nhiều, Mộ Dung Triển bảo cô đi, cô liền đứng dậy, nhấc chân bước đi.
Cho đến khi cô đi ra bên ngoài, Mộ Dung Triển cũng không nói gì.
Khả Lan cảm thấy ông chủ tìm cô, chính là vì hứng thú.
Nếu như cô không quyết tâm, làm sao cô có thể tìm Lan Thư chứ!
Không tin cô, cũng nên tin tưởng Lan Thư chứ!
Ánh phòng bên ngoài phòng vẫn mờ mờ như cũ, so với ánh đèn trong phòng, có vẻ như tối hơn.
Sau khi Khả Lan từ trong nhà đi ra, Lan Thư vẫn đứng ở ngoài phòng chưa đi.
"Đi theo tôi." Lan Thư khẽ nói, xoay người đi tới một đầu khác trong hành lang.
Khả Lan nghe thấy vậy, liền nhanh chóng đi theo.
Lan Thư dẫn cô tới phòng làm việc của mình, lấy hợp đồng ra, nói một cách đơn giản chuyện công ty cho Khả Lan biết.
Cụ thể, thật ra cũng không nói nhiều, sau này sẽ hiểu.
Mà Lan Thư nói điểm quan trọng cho Khả Lan biết chính là sau này sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác với Lương Thị.
++
Ánh trời chiều lưu lại cái bóng thật dài, một mảnh vàng óng ánh.
Sắc trời dần dần tối xuống, hoàng hôn màu vàng kim, bao phủ cả "Danh Tước".
Từ lúc Khả Lan rời khỏi "Danh Tước", vô tình nhìn thấy một người mặc quân phục, bóng lưng có chút giống Cố thủ trưởng.
Cô bước nhanh tới, nghĩ muốn nhìn một chút xem có phải Cố thủ trưởng hay không.
Nếu như đúng, vừa đúng lúc cô có thể giải thích chuyện trễ hẹn hôm nay.
Mà...... Cô nhìn thấy, chính là Cố Thành Viêm!
"Cố...... thủ trưởng." Khả Lan ở phía sau kêu tên Cố Thành Viêm.
Cố Thành Viêm liền dừng lại, xoay người, trầm trầm vững vàng đứnh trước mặt Khả Lan.
Sắc mặt Cố thủ trưởng, bình tĩnh tự nhiên, mặt mày bất động, bóng dáng lạnh lùng kiên quyết, dưới ánh trời chiều càng trở nên kiên cường.
"Hả?" Cố Thành Viêm trả lời, chân mày khẽ nhíu, thấy Khả Lan, khuôn mặt lộ ra một chút kinh ngạc.
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm dừng lại, trên mặt không hề có chút giận dữ nào; trong lòng lại vui mừng.
Vội vàng giải thích chuyện lúc chiều không tới ly hôn.
"Hôm nay tôi có việc gấp, cho nên, không thể đến cục dân chính đúng giờ, anh xem bây giờ......" Khả Lan nói xong, chợt thấy không đúng.
Lúc này, ánh mắt của Cố thủ trưởng đang nhìn về một hướng khác, vẻ mặt hoàn toàn không yên.
Hình như không nghe thấy cô giải thích.
Nhìn thấy tình huống như thếm Khả Lan nhìn theo ánh mắt Cố thủ trưởng, nhìn thấy cách đó không xa, cố một quân nhân đang mặc quân phục.
Lúc này Khả Lan mới phát hiện ra, Cố thủ trưởng có chuyện nên mới tới "Danh Tước"!"
Cô như vậy có tính là đang quấy rầy Cố thủ trưởng hay không?
Nghĩ đến đây, Khả Lan thu lại lời muốn nói, không nói ra.
Mà lúc này lại vang lên giọng nói của Cố thủ trưởng.
"Chuyện này để tuần sau."
Hình như Cố thủ trưởng đang vội, thuận miệng nói thời gian, sau đó liền bước đi.
Khả Lan còn chưa phản ứng, bóng dáng Cố thủ trưởng càng lúc càng xa.
Chỉ để lại Khả Lan đứng tại chỗ, chợt thấy ngổn ngang trong gió.
Một lúc sau......
Khả Lan thở dài một hơi.
Tuần sau, dù sao cô cũng không vội.
Cô xoay người muốn quay về ký túc xá nghỉ ngơi, lại nghe thấy giọng nói của Vưu Kỷ Mỹ.
"Khả Lan...... Thật là trùng hợp." Giọng nói Vưu Kỷ Mỹ vẫn mảnh khảnh nghe cảm động như cũ, đáng yêu mềm mại mê người.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |