147: Để Tiểu Vĩ Có Em Gái, Phải Cày Cấy Mới Được
← Ch.146 | Ch.148 → |
Buổi tối Y Thần đem đồ ăn đến, bác sĩ cũng đến xem tình hình của Lâm Tường. Rồi dặn dò cô ấy xong rồi cũng rời đi, Y Thần đến bên cạnh.
" Em ăn chút gì đi, không thể nhịn đói được. Nếu ta mà tỉnh dậy thấy bộ dạng này của em, thì sẽ tồi tệ hơn đó."
Mộc Lan nghe vậy cũng bắt đầu ăn, cô ngồi chờ cô ấy ăn xong ngồi thêm một chút cũng trở về.
Hơn chín giờ tối, cô ấy đi tắm sơ qua. Thay một bộ quần áo đơn giản, rồi lấy ít nước ấm để vào chậu rửa mặt. Đi đến giường bệnh, lau người cho Lâm Tường, thay một bộ đồ khác cho anh ta.
Có lẽ đã mấy ngày trôi qua không ngủ, Mộc Lan gục đầu xuống giường, nghiên đầu nhìn anh. Một lúc sau có tiếng thở đều đều, kim đồng hồ tí tách. Ở bên ngoài cũng lất phất mưa, có gió nhẹ.
Lâm Tường nằm trên giường, đôi mày nhíu lại rồi giãn ra. Từ từ mở mắt, nhìn chăm chú trần nhà, cảm nhận được tay mình như có ai đang nắm, anh nghiên đầu nhìn qua.
Nhưng vì vết thương trên đầu mà rên nhẹ một tiếng, Mộc Lan nghe tiếng thì tỉnh giấc. Cô ngồi thẳng người dậy nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ lên không kìm được nước mắt rơi xuống.
Lâm Tường nhìn cô, cười nhẹ.
" Tôi còn chưa chết, em khóc cái gì."
Nói xong anh dang tay ra, muốn cô ôm mình. Mộc Lan cũng hiểu ý, cô nhồm người lên. Nhưng vì sợ động đến vết thương trên phần bụng của anh, nên cô chỉ cúi đầu vùi đầu vào ngực anh, dù tiếng khóc không lớn nhưng tiếng nấc của cô liên tục vang lên.
Ướt đẫm phần áo ở ngực anh, Lâm Tường cố gắng nhịn đau đưa tay lên vuốt lưng cô.
Một lúc sau bác sĩ cũng tới, xem xét tình hình của Lâm Tường.
Dặn dò cô ấy, rồi rời khỏi.
Anh quan sát sắc mặt Mộc Lan, nói.
" Em ốm đi rồi, chắc em sợ lắm đúng không."
Cô ấy không nói gì, tránh ánh mắt của Lâm Tường.
Sáng sớm ba mẹ anh biết được con trai mình đã tỉnh lại, hai người liền vội vã đến bệnh viện.
Cả anh cũng đến, Hàn Thuỵ và Đường Quân Vũ cũng đến ngay sau đó. Nhưng vì không muốn phiền Lâm Tường nghĩ ngơi, nên ba người chỉ ngồi ở ngoài phòng.
Y Thần cũng hay tin, nhưng cô đang phẫu thuật nên không thể đến. Sau khi ba mẹ Lâm Tường ra ngoài, Lâm Chấn nói anh ta kêu đám người Đường Quân Viễn vào.
" Đã thấy khỏe hơn chưa." Anh hỏi.
Lâm Tường cười, nói. !
" Chưa chết. !"
Đường Quân Viễn nghiêm mặt nhìn anh ta, nghiêm túc nói.
" Trước khi nói gì nên nghĩ đến ba mẹ và người bên cạnh, đừng phát ngôn bừa bãi."
Anh ta gật đầu, hiểu được ý trong lời nói của anh.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm khi Lâm Tường đã tỉnh lại.
Hơn một tháng nằm viện, Lâm Tường cũng xuất viện.
Nhưng nơi mà anh ta đến là căn hộ của Mộc Lan, ông bà Lâm cũng không phản đối. Dù con trai mình vì cô mà xảy ra chuyện, nhưng mọi chuyện cũng là anh ta tự nguyện ông bà cũng đành chấp nhận mà để Lâm Tường đi.
Sau khi đưa hai người họ về, cũng đã chập tối anh và cô cũng về lại nhà chính. Vừa đến cửa, tiểu Vĩ từ trong nhà chạy ra ôm chầm anh.
Đường Quân Viễn bế con trai lên, đi vào trong
Hai ba con vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.
" Ba, khi nào thì con mới có em gái đây. Con cũng đã ngủ riêng rồi mà, theo như lời ba nói con muốn có em thì phải để hai người có không gian riêng sao."
Anh cưới véo mũi con trai, nói.
" Thật ra chuyện có em cho con ba không quên, nhưng phải có thời gian. Cũng giống như lúc mẹ có con cũng là một trải nghiệm và thử thách, ngay cả bây giờ đối với ba cũng là một chuyện khó khăn nên việc có em gái cho con chắc phải chậm một chút."
Anh nói, rồi cố tình quay đầu nhìn cô đi ở sau. Y Thần lườm anh một cái, lại nghe tiểu Vĩ nói
" Ha, nhưng ba nói là chỉ cần con tự mình ngủ riêng thì sẽ có em sao."
Đường Quân Viễn giả vờ thở dài, giọng rầu rĩ nói.
" Mẹ con không cho phép thì ba nào dám chứ, đành phải làm con thất vọng rồi, ba xin lỗi."
Cậu bé nghe vậy thì quay đầu nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, Y Thần nhìn con trai nhưng mặt cô đã đỏ lên chỉ biết câm nín.
Cả nhà đều nghe được cuộc nói chuyện của hai ba con, mọi người cũng đành làm lơ để cô không ngại.
Buổi cơm tối xong, cô ngồi nói chuyện với Phương Tuyết Linh, tiểu Vĩ thì ngồi chơi cùng với Ninh Ninh và Châu Nguyên con trai của Đường Quân Vũ.
Hơn mười giờ, anh mới từ thư phòng đi ra. Lúc này tiểu Vĩ đã ngủ. Mọi người đều đã trở về phòng, ba anh bảo anh tối nay ngủ lại vì trời cũng đã muộn nhưng anh chỉ chào ông rồi đi xuống phòng khách.
Hai người trở về nhà, anh xuống xe bế con từ tay cô rồi đi vào nhà. Anh đi thẳng đến phòng ngủ của tiểu Vĩ, cánh cửa vừa mở ra Đường Quân Viễn quay lại, nói.
" Anh cho con ngủ, em tắm trước đi."
Y Thần chỉ gật nhẹ đầu, rồi đi vào phòng.
Cho con trai ngủ xong, anh trở về phòng. Căn phòng yên ắng không một động tĩnh, như vậy anh càng nghe rõ tiếng động phát ra từ trong phòng tắm.
Đường Quân Viễn nhếch môi, bước đến mở cửa ra, thì thấy được cảnh xuân. Thấy cô nằm im trong bồn tắm, nhắm mắt hưởng thụ.
Bỗng nước trong bồn dâng lên, rồi tràn ra ngoài. Cô cảm nhận được, liền mở mắt ra thì thấy anh trần truồng ngồi dang hai chân bao bọc cô lại, ánh mắt khác lạ nhìn về phía cô.
" Anh, sao lại vào đây chứ."
Đường Quân Viễn thản nhiên, nói.
" Sao lại không được vào, đây cũng là nhà của anh mà. Với lại cũng muộn rồi, đợi em tắm xong thì biết khi nào tắm chung cho nhanh rồi đi ngủ chứ."
Không biết vì hơi nóng hay vì gì, mặt cô đỏ lên cả tai cô cũng vì vậy mà đỏ theo.
" Để anh tắm giúp em, ngâm nước lâu không tốt."
Chưa để cô kịp phản ứng, anh đã tự mình xử lý. Cô biết lần này không xong rồi, anh vuốt ve ngực cô, bàn tay khác không yên phận mà tìm đến huyệt nhỏ của cô mà mơn trớn.
Y Thần vô thức phát ra âm thanh ái muội.
" Ưm, ư."
Đường Quân Viễn nhân cơ hội, đưa con khủng long xâm nhập huyệt đạo của cô.
" Ngoan, thả lỏng ra."
Anh ra sức dỗ cô, cứ như vậy từ bồn tắm cho đến bệ rửa mặt. Ghế sofa phòng ngủ, rồi bàn trang điểm, cho đến giường.
" Quân Viễn, dừng lại. Em không chịu nổi nữa, chết mất thôi, aaa... ưm."
Anh thúc mạnh, cúi người nói vào tai cô.
" Sướng đến vậy à, vậy em cứ hưởng thụ đi. Đừng làm con trai phải thật vọng, để cho tiểu Vĩ có em anh phải cày cấy chăm chỉ."
Anh không buông tha cho cô, cho đến hơn bốn giờ sáng Đường Quân Viễn mới chịu ngừng.
Anh giúp cô lau người, rồi thay quần áo. Nhìn lại cô, đôi mắt sưng vì khóc, anh tự trách mình không thể kiểm soát được mà hành cô ra như vậy.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |