Một màn khiếp sợ!
← Ch.165 | Ch.167 → |
Ngươi có thể nhìn thấy ta? Có thể nghe được ta nói chuyện?" Quỷ Tịch mày gắt gao nhíu lại, cảm thấy chuyện này có chỗ nào không đúng lắm, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, Hoàng thượng có thể nhìn thấy hắn? Đây chẳng phải là có thể nhìn thấy tất cả hồn phách ư?!
Sở Thiên gật gật đầu, nói tiếp: "Nếu là trẫm giữ được Bồ Đề lam thì tốt rồi!" những lời này nói xong, hắn có chút ảo não.
"Cái gì? Bồ Đề Lam ở chỗ của ngươi?" Phượng Ly Ca kinh hô, một giây sau, hắn kiên định nói: "Hoàng thượng, ngươi là...... Là Huyền Vũ kia vẫn giúp của chúng ta đúng không?" Những lời này nói ra khỏi miệng Phượng Ly Ca như trước cảm thấy có chút khó tin, đây hết thảy cũng quá kỳ diệu đi.
"Ngươi là Huyền Vũ? Huyền Vũ?" Quỷ Tịch cũng run run đứng dậy nhìn về phía này Thiên Tử một quốc gia.
Sở Thiên gật gật đầu, lại nhìn về phía Ngữ Diên, "Huyền Vũ thì như thế nào, vua của một nước thì như thế nào, cho dù có năng lực lớn giờ phút này cũng nhận ra trẫm là nhỏ bé cỡ nào, các ngươi thấy không, bên ngoài hiện tại loạn thành bộ dáng gì nữa, yêu ma quỷ quái trải rộng thế gian, chỉ sợ, thiên hạ này đang một bước tiến về phía hủy diệt!"
Nghe thấy vậy, Phượng Ly Ca quỳ một chân trên đất nhìn về phía Sở Thiên nói: "Hoàng thượng, người duy nhất có thể xoay Càn Khôn chỉ có nàng!"
Hừ "Ách?" Nghe được Phượng Ly Ca nói như vậy, Sở Thiên nghiêng đầu nhìn về phía hắn khó hiểu hỏi: "Chỉ giáo cho?"
"Sư phụ từng trước khi lâm chung đã báo cho biết Tường Vân quốc sẽ có một loạt tai nạn ngập đầu, có thể thay đổi biến tai hoạ chỉ có tứ kiếm xác nhập, bốn người toàn tâm toàn ý không hề tạp niệm, mang theo niềm tin như vậy mới có thể cứu vớt muôn dân, mặt khác quan trọng nhất là gặp được linh nữ!" nói xong, Phượng Ly Ca nhìn về phía Ngữ Diên trên giường nói vẫn chưa nơi tiếp, bởi vì hắn biết, bọn họ đều biết!
"Nàng chính là linh nữ?" Tuy rằng khó hiểu linh nữ trong miệng hắn đến tột cùng là khái niệm gì, nhưng Sở Thiên lại nhìn chằm chằm Ngữ Diên ánh mắt không rờì, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Nàng thực đặc biệt, ngươi là Huyền Vũ ngươi cũng đã gặp không phải sao?" Phượng Ly Ca hỏi lại.
"Đúng vậy a, nàng thật sự rất đặc biệt!" Sở Thiên gật đầu đồng ý nói.
"Cho nên nàng quả quyết không thể chết được, nàng có thể cứu vớt dân chúng không phải sao?" Quỷ Tịch chậm rãi đi tới bên người Ngữ Diên, trong lòng đau đớn không thôi, nha đầu ngốc này!
"Đúng rồi Quỷ Tịch, ngươi có thể tra được hồn phách Sở Hạo ở nơi nào không?" Phượng Ly Ca hỏi vội.
Quỷ Tịch lắc đầu, "Loại tình huống giống như hắn, hồn phách chỉ có bảy bảy bốn mươi chín hôm sau mới có trí nhớ, hồn phách lúc trước là không hề có trí nhớ, hơn nữa, nếu muốn cứu hắn nhất định phải nhanh, nếu không, một khi hắn bị kéo đi đầu thai rồi, như vậy, cho dù nàng tỉnh, cũng vô lực!" Quỷ Tịch nhắc nhở.
Nghe thấy vậy, Phượng Ly Ca nói gấp: "Ta nghĩ, muốn cho nàng tỉnh lại chỉ có thể dùng cách kêu gọi!"
Quỷ Tịch gật gật đầu ngồi xổm bên giường lôi kéo tay lạnh lẽo của nàng giọng la lên: "Ngữ Diên tỉnh rồi, chớ ngủ, mặt trời chiều lên đến mông rồi!"
"Ngữ Diên, ngươi không phải thích sở Hạo ư, ngươi muốn cứu hắn ư, ngươi có thể cứu hắn, thật sự có thể!" Quỷ Tịch từng tiếng ở bên tai nàng nhẹ giọng kêu lên, Sở Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác trong lòng khó chịu không thôi, hắn đứng dậy đi vào cửa sổ phía trước cúi đầu, trong lòng buồn chán lấp kín.
Mà Phượng Ly Ca thì tại phòng trong đốt hương, Quỷ Tịch vẫn lộ ra ý cười lôi kéo tay nàng nhẹ nhàng kể ra chuyện tình đã qua, đáy cốc Hỏa Diễm, Quỷ Vực, vân vân, hắn nói rất là động tình, hắn như vậy làm cho hai nam nhân trong phòng đều có chút lòng chua xót, sự tình này mọi người đều rõ mồn một trước mắt, mà bây giờ một cái âm dương cách xa nhau, một cái sinh mệnh đe dọa, ông trời, ngươi thật sự muốn Tường Vân quốc diệt vong sao?!
"Nha đầu ngu ngốc ngươi cho rằng như vậy là Sở Hạo có thể sống sao, ngươi không phải muốn đi gặp thái tử ư, ngươi không phải nói muốn bảo vệ cha mẹ ngươi ư, ngươi này xú nha đầu bất hiếu có biết bên ngoài hỗn loạn không thôi hay không? Ngươi có biết toàn bộ Tường Vân quốc bao phủ ở trong bóng ma tử vong hay không, ngươi nếu bất tỉnh, người chết kế tiếp sẽ là cha nương của ngươi hiểu không?" thanh âm của Quỷ Tịch không tự giác gia tăng rất nhiều, nước mắt cũng chậm rãi chảy xuống, nha đầu ngu ngốc này, nha đầu ngu ngốc này....
Phượng Ly Ca đi vào bên cạnh hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của Béo lão nhân, Phượng Ly Ca liền để cho Béo lão nhân cùng Lý Lập tiến vào toàn bộ người còn lại ở lại bên ngoài.
"Phượng huynh đệ ngươi nhất định phải cứu cứu Ngữ Diên a, nàng không thể chết được a, nàng trăm ngàn lần không thể chết được a!" Lý Lập lôi quần áo Phượng Ly Ca sốt ruột quát.
"Lão thân cũng van cầu ngươi, Diên nhi không thể chết được a, không thể a......"
Phượng Ly Ca liền đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, cũng báo cho biết muốn nàng sống sót nhất định phải làm cho nàng có ý nghĩ muốn sống sót mới tỉnh lại, chỉ cần nàng sống, như vậy, Sở Hạo cùng muôn dân cũng có hi vọng.
Nghe vậy, Béo lão nhân đi vào bên người Quỷ Tịch, Quỷ Tịch liền nâng ông ngồi ở mép giường, Sở Thiên chậm rãi đã đi tới, bên trong mắt của hắn là đau xót vô tận.
"Diên nhi, ông ngoại đến đây, thực xin lỗi ông ngoại đến chậm, ông ngoại hại ngươi mất đi Hạo nhi......" Béo lão nhân nghẹn ngào nói, một bên Lý Lập cũng nhịn không được nữa khóc lên.
"Diên nhi, nếu ngươi yêu Hạo nhi liền hãy nhanh tỉnh lại, chỉ cần ngươi tỉnh, Hạo nhi mới có thể cứu a, Diên nhi...... Ông ngoại van ngươi, cứu cứu Hạo nhi, cứu cứu Hạo nhi a......" Béo lão nhân bắt đầu khóc ồ lên, ông biết nếu thời gian quá dài, hồn phách Hạo nhi chắc chắc sẽ bị kéo đi đầu thai.
"Ngữ Diên ngươi tỉnh lại đi a, ngươi không phải muốn về nhà sao? Chúng ta về nhà, quay về thế giới của chúng ta, ngươi trở về a ——" Lý Lập hét lên, nước mắt của hắn mơ hồ hai mắt.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến từng tiếng gọi ầm ĩ hưng phấn: "Tuyết rơi, tuyết rơi, trời mở, đêm sáng......"
Trong phòng, mọi người kinh ngạc, cũng cho là mình nghe lầm.
Vừa mới nhập thu, như thế nào lai có tuyết rơi đâu?
Sở Thiên nhăn giữa lông mày, đi đến cửa sổ, đem cửa sổ đẩy ra trong tích tắc đấy, trong phòng liên tục vang lên một trận thanh âm hút không khí, chỉ thấy ngoài cửa sổ tuyết trắng tung bay, từng trận như bông hoa kéo dài trong suốt không tiếng động lũ lượt rơi xuống đầy trời, gió lạnh cuốn theo từng đoá hoa tuyết theo cửa sổ lay động tiến vào, quả thật là tuyết rơi!
Cơ hồ là theo bản năng, mọi người đều đem ánh mắt hồ nghi quăng hướng Ngữ Diên vẫn nằm ở trên giường, ngẩn ra, phải sợ hãi ngây người.
Ngữ Diên hai tròng mắt đóng chặt, vẫn chưa mở ra, đã có một giọt nước mắt như máu dọc theo khóe mắt Ngữ Diên ôn nhu uốn lượn chảy tràn, dần dần, nước mắt kia càng chảy càng nhiều, huyết lệ đỏ sẫm giống như nước sông không ngăn đựơc, theo hai bên má lan ra, nhập vào bên trong tóc đen......
Tuyết đầy trời tung bay, trời đất rất tràn ngập màu sắc.
Huyết lệ kia một chút chảy xuôi, một giọt nước mắt màu đỏ chói mắt kinh sợ đụng vào trong long mọi người.
"Sở Hạo...... Không cần...... Không cần bỏ lại ta...... Không cần......" Trong gió tuyết, phảng phất từng tiếng kêu theo huyết lệ kia xa xa bay ra mà đi......
xuống.
← Ch. 165 | Ch. 167 → |