← Ch.25 | Ch.27 → |
Trong mắt Dư Hoan chất chứa nỗi hờn tủi.
Rõ ràng người bị cắn chảy Ⓜ️_á_⛎ là anh, cớ sao cô lại tủi thân trước?
Dư Hoan cũng tự thấy không ổn, hoảng loạn quay mặt sang chỗ khác.
Cao Yến nhìn bờ mi chớp động của cô hỏi:
- Sao thế?
Giận à?
Tuy vừa rồi anh hơi quá đáng, nhưng cô có thể mở miệng mà. Đó cũng là điều anh muốn, chỉ cần cô mở miệng cầu xin anh một câu.
Dư Hoan rời mắt đi, tránh né ánh nhìn của anh.
Có vài cảm xúc chỉ có thể giãi bày phơi bày trước người yêu.
Với bạn tình lại không thể.
Cô không thể nào bộc bạch với anh, cô ghét việc vừa rồi anh trêu đùa cô, bởi cô thật sự rất nhớ anh.
Bọn họ có thể làm chuyện †-ⓗâ-𝓃 〽️-ậ-ⓣ nhất với nhau, song lại không thể mở miệng nói một câu nhớ nhau.
Cô lại nghĩ về mối ⓠ⛎.@.ⓝ ♓.ệ của họ, thoạt trông có vẻ như anh là bên chủ động nhiều hơn, nhưng nếu đổi góc độ để đánh giá thì chẳng phải lần nào cô cũng thỏa mãn nhu cầu của anh sao.
Ví như lần này, anh đã đi công tác về bao ngày rồi mà giờ mới tìm cô.
Cô không biết vì sao mình lại đột nhiên muốn tính toán chuyện này.
Rõ ràng lúc đầu cô chỉ mong có gì đó với anh, nhưng về sau lại không kìm được lòng tham mà khao khát nhiều hơn.
Có lẽ men rượu đã phóng đại những cảm xúc bình thường cố gắng chôn giấu.
Nhưng cô không đời nào phơi bày tâm tư phức tạp mà mâu thuẫn này trước mặt anh, đành quay đầu đi, viện cớ rằng:
- Em không muốn làm nữa.
- Ừm, nếu em không thoải mái thì thôi không làm nữa.
Cao Yến bắt đầu rời khỏi cơ thể cô.
Anh cảm giác mình bị khe nhỏ của cô níu giữ, chính anh cũng không chịu nổi nhưng vẫn cắn răng rút khỏi cơ thể cô, lấy khăn giấy bên cạnh lau chùi và tiện thể cột lại tóc cho cô.
Vật dưới háng anh vẫn còn hăng hái dựng thẳng.
Dư Hoan vừa hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của anh, lại vừa thấy luyến tiếc vì anh rời khỏi.
Anh luôn thế, dịu dàng, quan tâm, nhưng thận trọng giữ vững giới hạn bạn tình. Anh quá giảo hoạt, còn cô mãi mãi bị anh bắt chẹt.
Dư Hoan nhìn Cao Yến đang cúi đầu cặm cụi chà lau cho mình, bỗng choàng lấy cổ anh mà 𝖍ôn_.
Trừ lần ở quán bar, đây là lần thứ hai họ 𝐡ô_ռ Ⓜ️_ô_i.
Dư Hoan thích cảm giác môi lưỡi Cao Yến quấn lấy môi răng mình.
Nhưng từ ngày ấy về sau, có rất nhiều lần cô ngơ ngẩn nhìn anh đổ mồ hôi trên người mình, muốn h_ô_n anh nhưng lại sợ bị anh đẩy ra.
Bạn tình không có nghĩa vụ ⓗ●ô●ⓝ ɱ●ô●ı.
Song lúc này đây, bị men rượu xúi giục, và cảm xúc mâu thuẫn 𝐭𝐫●a 𝐭ấ●ⓝ, cô đã nghe theo tiếng lòng sấn đến, mặc kệ tất cả mà 𝐡-ô-п anh.
Phải ⓗô.ⓝ anh thôi.
Muốn ⓗ_ô_𝓃 anh quá.
Nếu anh dám đẩy cô ra, nếu anh toan viện cớ, cô sẽ bảo anh cút xéo.
Từ nay về sau hãy biến khỏi đời cô.
Lần đầu tiên, Dư Hoan đè Cao Yến xuống sô pha, oán hận nghĩ.
Nhưng né tránh hay chối từ không xảy đến như cô tưởng, Cao Yến chỉ ngớ ra hai giây rồi vươn tay ôm lấy cô.
Da th/ịt trần trụi dán lấy nhau ɱề-m Ⓜ️-ạ-ï mất hồn.
Hai tay Cao Yến từ từ ôm hờ lấy cô như thể trấn an, khẽ khàng vц_ố_т ✅_𝑒 tóc và gáy Dư Hoan.
Cảm giác ⓣⓗ*â*ռ ɱ*ậ*ⓣ này khiến cô bỗng chốc lịm người đi.
Cô cảm thấy Cao Yến bắt đầu ⓗô*ⓝ đáp lại mình, anh quấn lấy chiếc lưỡi Ⓜ️ề-𝖒 𝐦-ạ-ï của cô mú*т vào miệng mình.
Hai người trán cụng trán, mũi kề mũi, hòa hơi thở vào nhau.
Sự ôn tồn khó hiểu của anh khiến xương cốt khắp người cô nhũn ra. Nụ 𝖍.ô.𝖓 từ từ mất bị vẻ tàn ác, thay vào độ là dịu dàng vô bờ.
Bao tiếng 𝖙♓●ở 𝒹●ố●🌜 yếu ớt bật ra từ cổ họng Dư Hoan đều bị Cao Yến nuốt hết.
Chung quy thì mình chẳng phải đối thủ của anh, Dư Hoan đớn hèn nghĩ.
Đến khi sắp ngạt thở vì ⓗ*ô*ⓝ*, cô ngồi khóa trên người anh, kiếm tìm thanh gươm sắc bén kia, căng người ra nuốt trọn nó.
Cuối cùng họ cũng luồn vào nhau lần nữa.
Cảm nhận q/uy đ/ầu của anh lướt ngang những nếp gấp ư·ớ·✝️ á·т trong người mình từng phân một, cô sung 💰ư*ớ*n*𝖌 đến co quắp ngón chân.
Ⓓ●ụ●𝐜 ✔️ọn●🌀 tích tụ thốt nhiên tìm được lối thoát.
Dư Hoan ngồi trên người Cao Yến, bất giác đong đưa eo, gập chân п*𝒽*ấ*𝓅 n♓*ô lên xuống, cọ vào cơ bụng đang căng cứng của anh hết lần này đến lần khác, khiến chiếc áo choàng vắt vẻo bên hông anh nhàu nhĩ hết cả.
Cao Yến nhìn cô với ánh mắt tăm tối, cây hàng chôn trong cơ thể cô không kìm được lại lớn thêm một cỡ.
Anh giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, vịn người cô, để mặc cô trở thành chúa tể cuộc yêu này với tiết tấu cô yêu thích.
- Hài lòng chưa?
Đến khi cô rốt cuộc cũng 𝖗ц·n г·ẩ·y ⓛê_ռ đỉ_𝐧_𝐡, anh mân mê eo cô hỏi.
Dư Hoan không hé răng, chỉ vùi đầu vào vai anh t-𝒽-ở 𝐝ố-🌜.
Cao Yến bợ lấy bờ m.ôⓝ.🌀 tròn trịa của cô, 🅓ồ.ⓝ 👢.ự.𝖈 г-ư-ớ-𝖓 n🌀ườ-1 dậy, in dấu môi ướt mềm lên chiếc cổ 𝐦ả*𝓃*𝖍 k*♓*ả*n*𝐡, tiếp nhận công việc của cô.
Rõ ràng tốc độ của anh nhanh hơn cô nhiều.
Bàn tay anh nắn bóp bầu ռ🌀-ự-𝒸 cô, cây hàng sưng to lấp đầy toàn bộ khe mềm của cô, hơi thở ẩm ướt phả vào vành tai và vùng cổ nhạy cảm của cô.
Bị vầy vò nhiều khu vực nhạy cảm cùng một lúc, Dư Hoan mới 🦵ê●n đ●ỉ𝖓●ⓗ một lần làm sao chịu nổi.
Cô lẩy bẩy há to miệng hổn hển, bầu 𝓃*🌀*ự*ⓒ phập phồng nảy tưng trên tay Cao Yến, hai chân nhanh chóng quắp chặt lấy eo Cao Yến.
K●♓𝐨●á●ⓘ ⓒả●ɱ sinh lý mãnh liệt khiến nước mắt cô bỗng trào ra.
Khóc lóc nức nở rất mất mặt nhưng cô lại không kìm được, đành phải ♓ô●п người trước mắt.
Không ngờ môi anh lại 𝐦ề_ⓜ 𝐦ạ_𝒾 thế.
Cô thích anh ♓*ôn*, thích anh ôm, thích mùi của anh, thích sự đ.ê ɱ.ê anh mang đến cho cô.
Có lẽ cô thật sự không nên nổi lòng tham, cố gắng hưởng thụ những gì đang có là được.
Dư Hoan vừa mơ màng nghĩ, vừa đong đưa eo mỗi lúc một nhanh hùa theo Cao Yến, dùng cách thức gần như cuồng loạn để hòa nhịp với anh.
Cô không cố được, cô không chịu nổi.
- Cao Yến...
Cô nài xin, tiếng 𝖗.ê.ⓝ г.ỉ đứt quãng bật ra khỏi môi cô.
Rồi lại không rõ mình đang nài xin gì.
Những cơn ↪️ự*𝖈 ⓚ𝖍𝑜á*ℹ️ nối tiếp nhau ập đến khiến bên trong cô bất giác co thắt, ⓢı.ế.t 𝒸♓ặ.🌴 lấy anh. Những câu van vỉ sau đó cũng dần lịm tắt, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hổn hển.
Cô vặn vẹo lung tung trong vòng tay Cao Yến, rũ rượi ôm lấy anh kêu khóc.
Ôm, h*ô*ռ ɱô*❗, và đưa đẩy luân phiên nhau...
Cho đến khi cơ thể hai người đầm đìa mồ hôi dính chặt vào nhau, cùng nhau thăng hoa.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |