← Ch.10 | Ch.12 → |
Mọi người đều tập trung ở nơi tổ chức tiệc cưới.
Băng qua lối đi trống trải, Dư Hoan đến căn phòng Cao Yến bảo. Cửa phòng κ𝒽é*🅿️ 𝒽*ờ, cô khẽ đẩy ra, thấy đang ngồi trên chiếc sô pha thuộc da cạnh cửa sổ, ngay chỗ khuất gió ngược sáng mà hút thuốc.
Tấm màn mỏng manh bị gió lay động, trong phòng vẫn còn mùi thuốc lá chưa tan hết.
Thấy Dư Hoan vào, Cao Yến dập vội điếu thuốc đang cầm vào gạt tàn trên bàn, chào một câu:
- Tới rồi à?
Trên bàn có một chai rượu vang, vài món ăn và một đĩa tráng miệng, tất cả đều chưa động vào.
- Sao anh không ăn gì thế?
Dư Hoan hỏi.
- Buồn quá ăn không vô.
Cao Yến vùi người trên ghế, ngẩng lên nhìn cô.
Cả người anh ngược sáng, tuy trông rõ đường nét nhưng không thấy được vẻ mặt, song giọng điệu cực kỳ cợt nhả.
Ban nãy, Dư Hoan nói đùa xong cứ sợ không ổn, thấy anh thế này thì yên tâm.
Cũng đúng, một người có cuộc sống như anh thì đâu có gì đáng để anh đau buồn chứ?
Dư Hoan nghiêng đầu hỏi:
- Đồ ăn của khách sạn này dở lắm à?
Cô nói xong thì vứt túi xuống một bên sô pha, cầm đũa lên gắp một miếng tráng miệng.
Bánh mật mềm xốp, hương vị không tồi, chỉ hơi ngọt quá, vì thế cô cầm chai vang bên cạnh rót một ít ra ly.
Chai vang đỏ vị thạch lựu nồng độ nhẹ, vị trong lành dễ chịu, lượng tannin thỏa đáng, tuy Dư Hoan không hiểu về rượu mấy nhưng vừa thử đã biết chai này không rẻ.
Coi như bù đắp số tiền mừng đám cưới của cô.
Cô ngồi luôn xuống đầu kia sô pha, cứ thế cứ uống một hớp lại ăn một miếng.
Cao Yến thấy thế cũng tự rót cho mình một ly nhưng không hề động đũa, chỉ ngắm Dư Hoan ăn.
Sô pha rất rộng rãi, anh ngồi bên đầu kia sô pha, ánh mắt bám theo từng chuyển động của cô, càn rỡ rong ruổi trên cơ thể cô. Rõ ràng nó đang nói đợi cô ăn thỏa sức, anh sẽ ăn cô.
Bị ánh mắt nóng rực như vậy nhìn chằm chằm, khắp người Dư Hoan cũng nhộn nhạo theo, nhất thời cảm thấy chuyện ăn uống chẳng còn quan trọng nữa.
- Rồi, em đã sẵn sàng, anh muốn bắt đầu khóc chưa?
Uống hết hớp rượu cuối, cô lau miệng, hơi khuynh người về sau, ưỡn пⓖự*🌜 ra.
Giống như phần lớn bạn tình, hai người hiếm khi à ơi khi trời sáng. Dư Hoan không cách nào vào đề tự nhiên như Cao Yến được, đành phải mượn câu nói đùa chữa ngượng.
- Hả?
Bàn tay bê ly rượu của Cao Yến khựng trong không khí. Anh ngước lên nhìn cô một cái, rồi lia mắt xuống 𝖓🌀ự·𝐜 cô, hỏi:
- Không 𝖈ở.ı đ.ồ ra à?
- ...
Dư Hoan đành phải tự cởi nút áo.
Chiếc áo sơ mi trắng mới cởi được ba nút thì áo 𝖓·🌀ự·↪️ ren đen đã lộ ra. Cặp đào xinh đẹp no đủ bị áo ⓝ🌀ự_ⓒ che khuất một nửa, ép thành rãnh sâu hoắm.
Mới liếc một cái, mắt Cao Yến đã tối lại.
- Cả áo lót nữa.
Anh nói xong lẳng lặng dùng mắt vẽ lại dáng 𝖓*𝖌*ự*↪️ tròn trịa vun cao của cô.
Dư Hoan nhướng mày, tiếp tục vòng tay ra sau cởi khóa áo пg●ự●c.
Nói trắng ra thì, Dư Hoan luôn cảm thấy cơ thể mình hấp dẫn hơn hẳn khuôn mặt, đặc biệt là vòng một.
Hồi cấp Ba vì dậy thì muộn, cô luôn gầy như cây sậy, vì thế lên đại học điên cuồng cứu vãn: Ăn đu đủ phát ói ra, uống sữa phát ói ra, còn không ngừng tập thể hình với những động tác dành cho 𝐧ⓖự●𝖈.
Giờ nghĩ lại, Dư Hoan cũng không chắc những cố gắng đó có tác dụng không.
Nhưng từ hồi học đại học đến mấy năm sau khi ra trường, đúng là kể từ sau khi cô có da có th/ịt hơn thì n-🌀ự-𝒸 cũng từ từ đầy đặn hẳn lên.
Thậm chí vì những thói quen của cô mà ⓝ𝖌ự_𝐜 cô vừa trắng vừa mềm, láng mịn mướt mát, sau khi 𝐜-ở-❗ á-𝑜 lót vẫn cứ đẫy đà 𝖒●ề●𝖒 ɱ●ạ●𝐢, khẽ đung đưa khi cô †ⓗ.ở g.ấ.🅿️.
- Lại đây.
Lúc này giọng nói của Cao Yến nghe hơi khàn.
Trước ánh mắt chăm chú của anh, Dư Hoan tiến lên hai bước, khuỵu gối quỳ trước sô pha, còn Cao Yến thì vẫn ngồi.
Độ cao này khiến mặt anh và пg·ự·ⓒ cô ngang bằng nhau.
Anh túm lấy bầu ⓝ_ɢ_ự_🌜 trắng muốt đang lắc lư, dùng bàn tay hơi thô ráp Ⓜ️_ơ_𝐧 𝐭_rớ_𝓃 làn da trơn láng rồi khe khẽ ☑️-υố-𝐭 ѵ-3, sau đó dán môi lên.
Hôn hít, 👢ⓘ_ế_𝖒 láp, rồi 〽️ú_ⓣ mát.
Anh vùi đầu vào giữa đôi bầu cao ngất của cô, hít hà mùi hương của cô, há miệng luân phiên cắn hai luồng Ⓜ️ề●Ⓜ️ 𝖒●ạ●𝐢, để lại những vết đỏ nhạt bất quy tắc trên đó.
Đôi môi vừa uống rượu của anh ướt sũng, ⓜề_𝐦 𝖒ạ_𝐢 lạ thường, mà môi lưỡi anh lúc nào cũng linh hoạt.
Dư Hoan nhanh chóng 𝖗ц*𝓃 ⓡẩ*ÿ và ✞-♓-ở 🅓ố-𝒸 đứt quãng từng cơn vì động tác 𝐥1●ế●ⓜ láp của anh.
- Anh thích mùi nước hoa hôm nay em dùng.
Anh tiếp tục dùng lưỡi se mạnh hai quả anh đào đã dựng thẳng của cô, rồi mân mê hít hà, thì thầm bảo:
- Dễ chịu hơn mùi lần trước.
Làm gì có nước hoa gì, chẳng qua vì mặc áo 𝖓ⓖ●ự●↪️ lâu nên cơ thể cũng đượm mùi nước giặt đó thôi.
Dư Hoan nghĩ, nhưng không nói ra vì sợ làm anh mất hứng.
Cô ngẩng đầu, hé miệng ✞𝖍·ở 𝖉ố·𝐜, bộ 𝖓●🌀●ự●c phập phồng theo từng nhịp thở.
Hai bầu 𝐧ɢ●ự●🌜 lần lượt bị nước miếng thấm ướt.
Khoang miệng ấm áp của anh bọc lấy ռℊ.ự.c mềm của cô, 𝐥❗ế·𝐦 𝐦●ú●t rất đúng độ khiến cô thoải mái ⓡê*n 𝓇*ỉ liên tục.
Dư Hoan nghĩ phía dưới của mình chắc chắn đã ướt dầm dề.
Cô cảm nhận rõ ràng là d/ịch nhờn đang tràn ào ạt, gần như thấm ướt trang phục mỏng manh của cô.
- Ưm... A...
Cô ngâm nga r_ê_ռ 𝐫_ỉ, túm lấy một tay Cao Yến, dẫn anh đến thăm khoảng giữa hai chân cô.
Ướ_𝐭 á_𝖙 đầm đìa, cách một lớp vải mà tay anh vẫn sờ thấy d/ịch nhờn.
Vì thế anh ấn mạnh ngón tay xuống rãnh giữa.
- A...
Dư Hoan г.𝖚.ⓝ 𝐫ẩ.γ vặn vẹo chân, không kìm được mà túm chặt cánh tay anh, ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt nài xin.
Bấy giờ anh mới buông cô ra:
- Tự ngồi lên đi.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |