"Làng Nghê Hồng" (1)
← Ch.54 | Ch.56 → |
Tống Vũ Phỉ nói: "Hôm nay cô ta đột nhiên hỏi tôi rằng cô đã đọc chưa, có ý kiến gì không, sau đó lại mỉm cười kỳ bí. Tôi tưởng có chuyện gì đó mờ ám."
Doãn Tang phát hiện tài khoản công khai của Lữ Lạc đã cập nhật về cuốn sách và bộ phim này.
"Vì sắp ra mắt phim nên việc cập nhật truyện bị hoãn lại. Cảm ơn quý độc giả đã đồng hành cùng tôi trong mấy tháng qua. Trong trái tim mỗi người đều có một Hamlet cho riêng mình, và tôi cũng vậy. Tôi rất mong câu chuyện này được đưa lên màn ảnh, cũng mong rằng những nhân vật tôi viết sẽ trở thành những con người bằng xương bằng thịt. Theo dõi ê-kíp trong suốt quá trình, dưới điều kiện khó khăn của địa phuơng nơi đó, tôi đã được chứng kiến đạo diễn, các diễn viên và các nhân viên hậu trường làm việc rất chăm chỉ. Tôi tin rằng bộ phim sẽ phản ánh được thành quả lao động của tất cả mọi người. Hẹn gặp mọi người ở rạp chiếu phim vào dịp lễ Quốc Khánh!"
Bài viết được gửi vào buổi chiều nhưng đã có rất nhiều bình luận, một phần là mong chờ trong khi những người khác tỏ ra tò mò. Hầu hết mọi người đều nói rằng họ sẽ đọc phần còn lại và hy vọng được xem phần kết khi đến rạp.
Nhanh như vậy? Từ khi hoàn thành quay phim đến khi ra mắt chỉ chưa đầy nửa năm? Doãn Tang thấy hơi ngạc nhiên. Việc đánh giá những bộ phim liên quan đến chủ đề dân tộc vốn đã phức tạp, rất nhiều phim không thể qua kiểm duyệt, việc này chỉ có thể nói là năng lực và mối quan hệ của Kim Lâm trong giới quá tốt.
Nhưng tại sao Lữ Lạc lại hỏi cô nghĩ gì?
Từ góc độ xây dựng nhân vật, nữ chính là một giáo viên tình nguyện, rất phù hợp với kinh nghiệm thực tiễn của Lữ Lạc, có lẽ cô ta viết về chính bản thân mình, trong khi nam chính là một sĩ quan cảnh sát nghỉ việc, một mình đi vào Miêu trại để điều tra vụ ám của cha mình. Sau đó thì nam và nữ chính yêu nhau...
Đánh giá từ cấu trúc của câu chuyện, đây là một tác phẩm có nhiều tình tiết gay cấn, rất đáng mong đợi. Mặc dù chưa công bố cái kết nhưng Doãn Tang, người đã xem sơ lược phim, biết rằng nam chính và nữ chính đã cùng nhau kết liễu mạng sống, xem như nắm tay nhau đi đến kiếp sau.
Thực sự cô không tìm thấy điều gì lấn cấn ở tác phẩm, điều duy nhất gây ấn tượng với cô có lẽ là những khúc mắc và trải nghiệm cuộc sống kỳ lạ của nữ chính: sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bố mẹ mất sớm, bà cô ta là một bà đồng người dân tộc thiểu số, sau khi bà mất thì được nhận nuôi trong một gia đình khá giả. Quả thật có chút tương tự với xuất thân của Doãn Tang.
Nhưng những trải nghiệm trong quá khứ này, đừng nói là Lữ Lạc mà ngay cả Thẩm Phong cũng không thể biết một cách rõ ràng khúc chiết như vậy. Có lẽ cô đã suy diễn quá nhiều, Lữ Lạc chắc chỉ muốn thông qua thái độ của Tống Vũ Phỉ để biết được phản ứng của cô mà thôi.
Trên Weibo chính thức của "Làng Nghê Hồng" đăng lên đoạn trailer dài 3 phút, nhanh chóng trở thành thông tin đáng chú ý.
Tiết tấu trailer nhẹ nhàng đan xen hồi hộp và lãng mạn. Khi nam chính đi sâu vào làng xưa, nhạc nền rất căng thẳng kết hợp với tiếng trống dồn dập, sau đó ống kính chuyển đến cảnh nữ chính đang ngồi dưới ánh đèn để thêu thùa, chăm chú thêu áo cưới. Kế tiếp là hình ảnh nam chính bắt được tên sát nhân, xen kẽ là hình ảnh nữ chính mỉm cười chờ đợi. Cuối cùng, đoạn phim tiết lộ kẻ sát nhân kia chính là cha của nữ chính, nam chính quyết định mang hắn ta đi thụ án, học sinh của làng kéo nhau ra xem, khi anh ta ngoái nhìn, trong đám người thấp thoáng hình ảnh nữ chính.
Ở cảnh quay cuối cùng, cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt đầy đau thương. Nam chính hỏi: "Anh chưa bao giờ nói sẽ quay lại, tại sao em không thắc mắc?"
Chuyển sang cảnh nữ chính mặc váy cưới nằm trên Lô Sênh Bình, không biết màu đỏ sau gáy là máu hay màu váy cưới. Ba nhân vật chính trong "Làng Nghê Hồng" hiện lên trên màn ảnh, giọng nữ chính yếu ớt: "Chia tay là lỗi của em, sao em dám hỏi ngày nào anh sẽ về? Chỉ cần kiếp sau anh còn nhớ đến ngôi làng này..."
Cuối cùng, màn hình tối đen, giọng nam chính vang lên, là lần đầu hai người gặp nhau, anh ta hỏi nữ chính: "Đây có phải làng Nghê Hồng không?"
Phim ghi lại cảnh nam nữ chính tự tử một cách chấn động và đau xót, âm thanh Nghê Hồng vừa nhanh vừa vang, tạo nên bi kịch và cao trào đáng nhớ.
Loại bỏ mọi cảm xúc chủ quan, Doãn Tang cho rằng đoạn trailer rất hay, diễn viên thủ vai nữ chính rất có khí chất điện ảnh. Những cảnh quay ở quê vô cùng như mộc mạc, giản dị và cũng rất có hồn.
Dưới sự dẫn dắt của đạo diễn tên tuổi, mọi nhận xét đều là khen ngợi, cho rằng đây là bộ phim rất đáng mong đợi trong dịp lễ quốc khánh.
Có vẻ như Thẩm Phong sẽ không bị lỗ vốn, Doãn Tang nghĩ.
Vào buổi chiều, Doãn Tang nhận được cuộc gọi video từ Thẩm Phong. Đã một tuần kể từ cuộc gọi video cuối cùng do chênh lệch múi giờ, khi thì cô đang ngủ, lúc thì anh bận họp, vì vậy hai người chỉ đành giữ sự nhớ nhung trong lòng.
Đôi khi hai người chỉ mở âm thanh rồi đều làm việc riêng của mình. Doãn Tang dành phần lớn thời gian cho bài tập ở trường và việc thêu thùa, trong khi phía Thẩm Phong lúc nào cũng có tiếng người chào hỏi, nhưng anh vẫn thỉnh thoảng hỏi cô còn nghe máy không.
Doãn Tang, người đã bỏ lỡ giai đoạn hẹn hò, cảm thấy quá trình này thật ngọt ngào, nhưng một ngày nọ, cô thức dậy vào buổi sáng và nhìn thấy cuộc gọi kéo dài mười tiếng đồng hồ, cô sững sờ trong giây lát: "Anh còn ở đó không?"
Thẩm Phong đáp: "Em tỉnh rồi à?"
Giọng anh cũng rất mờ mịt. Ở chỗ cô đang là sáng sớm, vậy lúc này bên anh vẫn là nửa đêm, cô vội vàng giục anh đi ngủ, sau đó cô không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Video vừa được kết nối, Doãn Tang vỗ vỗ mặt nói: "Nhìn em xấu quá, ước gì có một phần mềm video có thể làm mặt em đẹp hơn."
Thẩm Phong cười nói: "Ừ, nghe có vẻ triển vọng, để anh nghiên cứu xem có thể đổ tiền đầu tư phần mềm đó không."
"Trong đầu anh không có gì ngoài việc kinh doanh à?"
"Kinh doanh chỉ là một phần nhỏ, trong đầu anh không phải chỉ toàn nghĩ về em à?"
"Thôi đi, nói thử xem anh đi bao lâu rồi, " nghĩ đến đây, Doãn Tang đột nhiên tiến lại gần camera, khuôn mặt to bè hiện lên trên màn hình với nụ cười ranh mãnh, "hình như hơn nửa tháng rồi."
"Ừm, việc ở đây cũng sắp xong rồi, anh có thể đảm bảo sẽ không vắng mặt trong ngày quốc khánh."
Nhắc đến quốc khánh, "Phim của anh ra mắt ngày quốc khánh mà, ông chủ Thẩm tính toán cũng thật giỏi."
"Của anh?" Thẩm Phong cau mày, bất lực trước cách chơi chữ cố ý của cô, gãi mũi ngượng ngùng, "Cấp dưới của anh lo việc này, anh cũng không biết rõ lắm."
"Anh chỉ bỏ tiền mà không thèm giám sát à, lỡ như thua lỗ hết tiền thì sao?"
"Vậy coi như anh về nhà cho em nuôi, ăn bám từ tiền bản quyền bán sách của em."
"Không biết xấu hổ!"
"Không cần mặt mũi, em cứ trực tiếp bao nuôi anh đi."
"Em không muốn."
"Tại sao?"
"Không nuôi nổi anh, rất tốn kém."
Một lúc sau Thẩm Phong mới nói: "Anh có bản phim demo rồi, em có muốn xem thử không?"
"Wow, anh đang tiết lộ bí mật kinh doanh à."
"Em là vợ anh nên không tính. Huống chi chuyện này nếu lộ ra ngoài, em cũng chịu thiệt hại mà, bà Thẩm."
"Không, em đã quyết định đến rạp ủng hộ rồi, dù thế nào đi nữa em sẽ đặt vé đi xem."
"Vậy cũng được."
Mỗi lần trò chuyện, hai người đều bị cuốn đi bằng những chủ đề lặt vặt mà quên mất chuyện chính. Doãn Tang chợt nhớ ra anh sắp đi Pháp: "Anh đã xong việc ở Thụy Sĩ rồi mà còn phải đi Pháp ạ?"
"À, tiện đường nên ghé qua thôi."
"Đi gặp Quách Dũ đúng không?"
Thẩm Phong ngập ngừng nói: "Em gọi cho xưởng rồi đúng không? Em cứ yên tâm dưỡng thai đi, hai mẹ con ăn ngon ngủ ngon, việc khác đừng bận tâm, cứ để cho anh."
Doãn Tang nghe vậy có chút không vui: "Em không được phép gọi cho xưởng thêu của mình à, anh làm việc gì xấu sau lưng em thế?"
"Tất nhiên anh chỉ làm những việc có lợi cho em, " Thẩm Phong nói, "anh không muốn để đối tác bên này tự do làm những gì họ muốn ngoài hợp đồng."
Từ khi mang thai, Doãn Tang thường xuyên cãi không lại lý lẽ của Thẩm Phong. Anh nói thêm: "Tiện đang công tác nên anh sẽ ghé qua xem tận mắt, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh về."
Cô mím môi: "Không có quà thì anh đừng về."
Thẩm Phong cười: "Được, em muốn cái gì cũng được, chỉ cần em ngủ ngon và ăn ngon, hiểu không?"
Khi video kết thúc, Doãn Tang nhớ ra mình quên chia sẻ việc luận án được xuất bản nên hai người trò chuyện trên Wechat thêm một lúc, tâm trạng của cô dần trở nên đắc ý và thỏa mãn.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |