← Ch.087 | Ch.089 → |
Cả tuần nay Tống Tâm Di dường như không bước chân ra khỏi cửa.
Bây giờ không chỉ là ở trường mà ngay cả trên mạng cũng có người mắng chửi cô, nói cô độc ác, nói cô là bạch liên hoa, là kỹ nữ. Chỉ cần Tống Tâm Di bước chân ra khỏi cổng sẽ ngay lập tức có phóng viên mai phục, thậm chí có những người trước đây là fan của cô cũng vì chuyện "ném bút" mà quay lưng lại với cô, còn tuyên bố là muốn dạy dỗ cô một trận.
Tống Tâm Di căn bản là không dám bước chân ra khỏi nhà cũng không dám lên mạng xem mấy lời bình luận kia.
"Mẹ ơi con phải làm sao đây, con sợ lắm" Tống Tâm Di xà vào lòng Lâm Thuần khóc nức nở.
Chuyện ném bút đó chỉ là cô nhất thời kích động.
Hôm đó sau khi hoàn thành phần thi chạy của mình xong, Tống Tâm Di đi đến vạch đích để xem kết quả của cuộc thi cùng với những bạn học khác.
Đến nơi thì thấy Tô Bối đang dẫn đầu chạy về vạch đích, từ trước đến giờ Tống Tâm Di đã không vừa ý Tô Bối, trong lúc này toàn bộ sự ghen ghét, đố kị như suối phun trào.
Cô lấy một cái bút của một người trợ lý ghi điểm đứng bên cạnh rồi nhân lúc mọi người không chú ý mà lặng lẽ ném vào đường chạy.
Tống Tâm Di lúc đó cũng không nghĩ nhiều, cô ả chỉ là không muốn để cho Tô Bối dành được hạng nhất thôi.
Bút không phải của cô, với lại ở hiện trường nhiều người như vậy nên Tống Tâm Di cứ đinh ninh sẽ chẳng có ai phát hiện. Nhưng cô thật không ngờ có người lại quay được đoạn video đó.
Tống Tâm Di không hề hối hận về những chuyện mình đã làm. Cô chỉ hối hận lúc đó không cẩn thận, đồng thời cũng hận luôn cái tên đã quay video kia.
Năm xưa Lâm Du có thể lên được địa vị của một minh tinh màn ảnh, đương nhiên đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, cho nên đối với chuyện của con gái, Lâm Du rất bình tĩnh.
"Di di ngoan, đừng sợ, thời gian này con cứ yên tâm ở nhà đi, đợi mọi chuyện lắng xuống sẽ ổn thôi."
Đợi thêm vài hôm nữa, khi những bình luận trên mạng không còn gay gắt, lúc đó lại dặn dò phòng làm việc tạo ra vài tin đồn. Như vậy, chuyện của con gái sẽ sớm bị mọi người quên lãng.
Chỉ là Tống Tâm Di sẽ không thể tiếp tục theo học ở trường trung học Duy Minh được nữa.
Lâm Du dự tính sẽ cho Tống tâm Di ra nước ngoài đào tạo chuyên nghiệp, vài năm nữa sẽ cho con gái về nước tham gia vài chương trình tống nghệ hoặc quay vài bộ phim có đề tài hot một chút. Cứ như vậy chẳng bao lâu Tống Tâm Di lại nhận được sự yêu thích của mọi người thôi. (chương trình tống nghệ là các show truyền hình giải trí đó mọi người)
Tống Tâm Di không bài lòng với kế dự tính của Lâm Du, cô nhíu mày nói: "Còn phải đợi bao lâu nữa, còn phim của con phải làm sao?"
Chuyện ném bút lần này Tống Tâm Di không những bị mất fan, còn dự án phim đang rất hot "Hello cô nàng orange" lúc đầu đã chọn Tống Tâm Di làm nữ chính. Cũng vì chuyện này mà Tống Tâm Di không những phải đối mặt với chuyện bị fan của chính mình bỏ rơi mà còn chịu cả sự trừng phạt đến từ hàng ngàn vạn fans của nam chính.
Xem xét đến nhiều mặt lợi hại, tổ đạo diễn quyết định hủy tư cách nữ chính của Tống Tâm Di.
Ngoài ra vài chương trình tống nghệ đã quay thì sẽ làm mờ, chưa quay thì lập tức đổi người.
Tống Tâm Di không cam tâm.
"Mẹ, mẹ nói với ba giúp con đi! Nói ba kêu người xóa sạch đoạn video đó đi! Còn thuê thêm người giúp con đánh lạc hướng dư luận để tẩy trắng việc này nửa."
Lâm Du trầm mặt xuống.
"Con còn dám nói, con có biết vì chuyện của con mà ba con rồi cả công ty đã bị liên lụy như thế nào rồi không?"
Cổ phiếu của Tống thị giảm mạnh cả tuần nay, rất nhiều dự án gặp phải vấn đề còn chưa thể giải quyết.
Tất cả những chuyện này tất nhiên đa phần đều do Tần Thiệu nhúng tay vào
Không cần nghĩ cũng biết mấy ngày hôm nay Tống Ngạn Thành đã lao đao đến sứt đầu mẻ trán.
Mấy ngày hôm nay Tống Ngạn Thành đương nhiên là muốn tìm người khống chế áp lực dư luận, muốn nghĩ cách xóa video kia đi.
Vấn đề ở đây là Tần thị không đồng ý, hơn nữa còn ra tay không lưu tình, không để cho Tống thị có thời gian nghỉ ngơi.
Tống Tâm Di còn muốn nói nữa nhưng bị Lâm Du mắng cho mới thôi: "Đủ rồi, con lên phòng tự kiểm điểm lại đi, cũng đừng nghĩ lung tung!" Thấy con gái lên tầng, Lâm Du thầm nghĩ: Nếu chuyện này cứ tiếp tục như vậy, có lẽ nhà bọn họ phải đến Kim Hy Uyển nhờ hai ông bà ra mặt mới có thể giải quyết được
Bên phía Tần thị.
Tần tiên sinh lúc này đang ở trong phòng làm việc, đối diện là chủ tịch công ty đá quý Nguyên Thái, cũng là ba của Lý Mạn Nhi, ông Lý Hoành Hạo.
"Vô cùng cảm ơn Tần tiên sinh vì đã cho Châu Báu Nguyên Thái có cơ hội được hợp tác." Lý Hồng Hạo nén lại sự xúc động mà nói.
Bởi vì giao ra đoạn video kia nên Tần tiên sinh đã đồng ý một điều kiện, Lý Hoành Hạo cũng không phải kẻ tham lam, nên chỉ đưa ra một mong muốn vừa sức, đó là Châu Báu Nguyên Thái sẽ được tham gia vào dự án mở rộng thị trường của Tần thị.
Lý Hoành Hạo vừa mới về nước, chỗ đứng ở thị trường trong nước vẫn chưa vững, dựa vào thực lực của Châu Báu Nguyên Thái bây giờ căn bản không thể nào trở thành đối tác của Tần thị, chẳng có cửa để được Tần thị để mắt đến.
Lần này, Tần thị cho Nguyên Thái cơ hội này, đây là cho hắn một chỗ đứng để mở rộng thị trường.
Tần tiên sinh nhìn Lý Hoành Hạo, bình đạm nói: "Không cân cảm ơn, đây là điều kiện mà ta đã đáp ứng với ông từ trước rồi."
Lý Hoành Hạo: "Chúng tôi vẫn muốn cảm ơn ngài đã ưu ái Nguyên Thái, xin Tần tiên sinh yên tâm, Châu Báu Nguyên Thái sẽ không làm ngài thất vọng."
"Vì để bày tỏ lòng biết ơn, tôi và gia đình có tổ chức một bữa cơm thân mật muốn mời ngài, không biết ngài có thể bỏ chút thời gian quý giá của mình để tham dự hay không?" Lý Hoành Hạo nói ra câu này lưng cũng toát mồ hôi lạnh.
Tần Tiên sinh là người có thân phận thế nào, hắn muốn mời Tần Thiệu đến nhà hắn làm khách, nói sao cũng không ổn.
Tần Thiệu khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Xin lỗi, tôi không rảnh."
Nghe vậy, Lý Hoành Hạo lại nhớ đến yêu cầu của vợ mình, chỉ đành mặt dày kiên trì nói thật với Tần tiên sinh: "Đưa ra yêu cầu này với Tần tiên sinh đúng là hơi đường đột, nhưng là vợ tôi, cô ấy muốn gặp ngài một lần."
Vợ ông nói với ông là muốn gặp người nhà hoặc ba của Tô Bối, nói là có liên quan đến quá khứ của cô ấy.
Tô Mân vẫn chưa nói rõ ràng với Lý Hoành Hạo nhưng ông vẫn chọn cách ủng hộ vợ mình.
Nhưng nghe đến câu này của Lý Hoành Hạo, Tần tiên sinh vẫn lạnh mặt trả lời: "Không gặp."
"Chuyện này" Lý Hoành Hạo ngơ ra rồi nói tiếp: "Vợ tôi tên là Tô Mân, không biết ngài có ấn tượng gì không?"
Tần Thiệu: "Chưa từng nghe qua."
Lý Hoành Hạo vẫn muốn nói tiếp nhưng bị Tần tiên sinh ngắt lời: "Trân Đức, tiễn khách"
Trần Đức nghe gọi đi vào: "Lý tổng, mời ngài."
Hai người rời đi, Tần tiên sinh ở trong phòng làm việc rơi vào trâm mặc.
Tần Thiệu có thể tra ra người quay đoạn phim đó ở hội thể thao trường là Lý Mạn Nhị, tra ra ai là ba của Lý Mạn Nhi thì cũng tra ra mẹ của Lý Mạn Nhi là ai.
Cũng tra ra được tâng tầng quan hệ của người đó, ví dụ như người đó từng là ngôi sao xuất đạo cùng với Lâm Du, ví dụ như ân oán của người đó với Lâm Du và Tống Ngạn Thành, rồi ví dụ như người đó từng ở huyện Hồng Tinh sinh ra một cặp song sinh sau đó thì vội vã chạy ra nước ngoài.
Lúc đầu Tần thiệu trúng âm mưu của Tống Ngạn Thành mới dẫn đến sự ra đời của hai đứa trẻ Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, còn về mẹ ruột của hai đứa trẻ là Tô Mân, Tần Thiệu không hề quen biết, cho nên không có bất cứ cảm xúc hay bình luận tốt xấu gì về người phụ nữ này.
Chỉ là, chuyện này xuất phát từ chuyện muốn bảo vệ hai đứa con cũng được hay là sự ích kỷ đến từ đáy lòng cũng được, Tần Thiệu không hê muốn hai đứa trẻ có bất cứ tiếp xúc gì với Tô Mân.
Tiểu Bối và Tiểu Bảo chỉ cần có một người ba như ông là được rồi.
Cứ xem như đây là sự ích kỷ của Tần tiên sinh đi.
Ở một nơi khác, Tô Bối không hề biết đến suy tính của Tần tiên sinh, bây giờ cô đang ở nhà để chuẩn bị những bước cuối cùng cho "Đại Chiến Hồng Khách".
"Chị đang lo lắng hả?" Tô Tiểu Bảo nhìn Tô Bối hỏi."Làm gì có, chị không hề lo lắng gì cả." Tô Bối theo bản năng phản bác.
Tô Tiểu Bảo: "Vậy chị sợ cái gì chứ?"
Mối liên kết của hai người họ quả thật rất kỳ diệu.
Đại khái là do sống cùng nhau lâu rồi nên cảm xúc cả Tô Bối và Tô Tiểu Bảo rất dể dàng ảnh hưởng đến người còn lại, cho dù chỉ là một chút thôi thì người còn lại cũng có thể cảm nhận được.
Giống như bây giờ, Tô Tiểu Bảo cảm thấy rất sợ hãi, mà cảm xúc này bắt nguồn từ Tô Bối.
Nói rồi Tô Tiểu Bảo chọc chọc vào mũi Tô Bối: "Chị nổi mụn kìa."
"Á- đaul" Tô Bối gạt tay Tô Tiểu Bảo ra rồi che mũi lại.
Cái mụn này lúc ngủ dậy Tô Bối đã thấy rồi, Tô Bối cứ nghĩ là nóng trong người.
Chẳng lẽ là do căng thẳng thật sao?
"Vậy em nói phải làm sao?"
Vốn dĩ Tô Bối không hề lo lắng về cuộc thi, chỉ là mỗi lân nghĩ vê chuyện Tần tiên sinh sẽ theo dõi cô thi đấu thì Tô Bối lại không làm chủ được mà căng thẳng, cô sợ thành tích không tốt thì sẽ xấu hổ với Tần tiên sinh lắm.
Tô Tiểu Bảo đảo mắt nhìn xuống, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vậy, sau đó hỏi Tô Bối: "Chị muốn uống trà sữa không?"
Tô Bối: "Muốn!"
Không căng thẳng như Tô Bối nhưng ở một nơi khác, Từ Dương Dương đang rất muốn ngày mai đến thật nhanh, cho nên cả ngày hôm nay cứ như gà bị cắt tiết.
Từ đại ca nhịn không được nữa nói: "Này Từ Dương Dương, hôm nay chú mày hít nhiều lá đu đủ quá hả? Lượn tới lượn lui khắp nơi làm cái gì vậy? Ngừng lại được không?"
Từ Dương Dương: "Anh hai, em đang lấy mấy đôi giày quý của mình ra đó mài"
Từ Thế Duy: "Lấy ra làm gì, chẳng lẻ ngày mai mày định dùng chân để thi đấu à?"
"Không phải, hehe", Nói rồi Từ Dương Dương cười ngu vài tiếng: "Ngày mai không phải sẽ được gặp "q" thần sao, em đang cân nhắc nên tặng "q" thần cái gì làm quà gặp mặt!"
"q" thần và cả "vvvv" là idol của cậu mài
Nhưng kể từ khi ông anh trai này bị lộ thì "vvvv" không còn là idol của cậu nữa, nhưng đối với "q" thần thì cậu vẫn giữ tấm lòng sắc son. Đó chính là idol duy nhất của cậu, không có người thứ hai.
"Đệ chuẩn bị tặng "q" thần đôi giày bảo bối của mình."
Nói rồi Từ Dương Dương lấy một đôi A. J vẫn còn chưa bóc tem ra hỏi Từ Thế Duy: "Anh hai, anh thấy thế nào? Đây chính là đôi giày chiếm vị trí No1 trong lòng em, nó là bản giới hạn của giới hạn đó."
"Không thì đôi này cũng được nè, nhớ lúc đó em phải dậy từ hai giờ sáng đi xếp hàng mới mua được."
Từ Thế Duy: Ha ha
Từ Dương Dương: "Nhưng đôi này nhìn hơi đơn giản nhỉ, hay là tăng chiếc áo mang số 23 quý nhất của đệ nhỉ, còn không thì quả bóng rổ do đích thân. James ký tặng cũng ổn nè."
Từ Dương Dương: "Khì khì, nhất định "q" thần sẽ thích."
Từ Thế Duy:
Không;"q" bảo bối sẽ không thích đâu.
Nhìn đứa em trai não tàn của mình, Từ Thế Duy giả vờ lương thiện hỏi một câu: "Chú mày thật sự muốn tặng mấy thứ này cho "q" bảo bối?"
Từ Dương Dương: "Tất nhiên rồi!"
Quá kích động rồi, cậu không thể chờ được tận mắt nhìn thấy "q" thần nữa rồi!
Từ Thế Duy: Anh ta cũng không chờ được nữa rồi.
- Không thể chờ được để xem thử của đứa em trai ngu ngốc này của mình lúc ôm theo A. J, bóng rổ và đồ thể thao đi tặng... và biết được thân phận thật sự của "q" bảo bối sẽ có phản ứng thế nào.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |