← Ch.053 | Ch.055 → |
[vvwv]: Cái gì? Cậu uống nhầm cái gì cơ?
[vvvwv]: Honey à, cậu vẫn ổn đấy chứ?
[vvvv]: Đừng có nói là off rồi nhé?
[vvvv]: Cậu nhìn thấy tin nhắn của ta không? Nếu nhìn thấy thì mau trả lời ta đi!
[vvvv]: Cậu còn ở đó không?
[vvvv]: Con mẹ nó! Cậu đừng dọa ta nữa!
[vvvv]: Trả lời tin nhắn điI...
[vvvv]: Cậu có đang onl không?
[vvvv]: Trả lời điI...
Lúc này điện thoại của Tô Bối hiện lên thông báo, ngoài hai cái link tin bát quái của mấy ngôi sao mà bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ gửi qua thì một trăm sáu mươi mấy tin nhắn còn lại đều là do cái người có nick name [vvvv] kia gửi tới cho cô.
Kể từ tin nhắn cuối cùng mà tối hôm qua Tô Bối gửi sang cậu anh, kéo dài cho đến tận bây giờ, mới chỉ mấy phút trước thôi, thì cứ cách vài phút [vvvv] đó lại gửi cho cô một tin nhắn.
Tô Bối vội lấy tài khoản ở "Hồng Khách Đại Chiến" gửi cho [vvvv] một tin nhắn trả lời.
[Q]: Tôi đây, tôi không sao hết.
Tin nhắn của Tô Bối vừa gửi đi, gân như ngay lập tức bên kia đã gửi một tin nhắn đến: [vvvv: con mẹ nó, cậu cuối cùng cũng trả lời ta, xxx cậu hù ta sợ chết khiếp. ]
Nghe lời đối phương nói, dường như dù hai người cách nhau một cái màn hình điện thoại, nhưng Tô Bối cũng có thể cảm nhận được đối phương đã lo lắng như thế nào, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm động.
[vvvv]: Cậu bây giờ thế nào rồi? Có ổn không?
[Q]: Tôi không sao, chỉ là tối qua tôi không cẩn thận để điện thoại ở chế độ im lặng thôi, cho nên mới không nhìn thấy tin nhắn của cậu, thật xin lỗi, đã khiến cậu phải lo lắng rồi.
[vvvv]: Được rồi, không có gì đâu, chỉ cần cậu không bị làm sao là tốt rồi.
Hôm qua tự nhiên đang nói chuyện thì không thấy người đâu.
Lúc đó [vvvv] đúng là bị Tô Bối dọa một trận thót tim.
Buổi tối, cô bé đang tham dự một bữa tiệc, xung quanh không có ai, lại còn uống nhầm đồ uống.
Ghép nối những thông tin mà Tô Bối đã nói với anh trước đó lại với nhau, trong đầu [vvvv] bắt đầu thay Tô Bối vẽ ra một cảnh tượng vô cùng đen tối và đáng sợ: " Em gái xinh đẹp yếu đuối ở trong một bữa tiệc nào đó, uống nhầm phải cốc nước đã bị người khác bỏ thêm vài thứ vào trong đó, sau đó bị một gã háo sắc nào đó bắt gặp rồi rơi vào cảnh bị quấy rối..."
Càng nghĩ càng lo lắng, lúc đó anh suýt chút nữa đã đi hack cả trang chủ rồi dùng camera an ninh để đi tìm Tô Bối.
Cũng may người không sao, chứ nếu không bây giờ anh thật sự phải chạy đến đồn cảnh sát để báo án rồi.
[vvwv]: Nói ta nghe xem, tối hôm qua cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?
[q]: Thì tối qua tôi đang nói chuyện với cậu, rồi nhân viên phục vụ đến đổi cho tôi một ly đồ uống khác, nhưng có vẻ người đó đưa nhầm cho tôi một ly champagne, sau đó vì tôi không có để ý nên đã uống cạn ly champagne đó luôn.
[vvwv]: Rồi cậu say luôn hả?
[q]: Hình như vậy.
Còn chuyện xảy ra sau đó cô dường như không có ấn tượng gì cả.
Trong văn hóa uống rượu, trạng thái này được gọi là: Hiện tượng mất ký ức sau khi uống rượu say.
[vvvv]:...
[vvvwv]: Hahahaha, chỉ là một ly champagne thôi mà đã hạ gục được cậu rồi, cậu có chắc cái ly mình uống phải là champagne không hay là Erguotou?
(Erguotou là rượu nặng, là một loại rượu độc đáo của các huyện vùng cao phía Bắc Bắc Kinh, TQ, nồng độ cồn khoảng 44% - 56%)
Tô Bối bị tên [4v] vô tình này chế giêu một hồi.
Sau khi chắc chắn Tô Bối không sao, thì cách nói chuyện của người anh em [4v] cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi. [vvvv]: Tốt rồi tốt rồi, honey không có chuyện gì là tốt rồi-
[vvvwv]: Tối hôm qua ta lo lắng cho cậu đến mức đứng ngồi không yên, cứ ngỡ cậu gặp phải chuyện gì rồi, cảm thấy đau khổ vô cùng như đứt từng khúc ruột đây này, không ổn rồi, bây giờ ta phải đi ngủ bù.
[vvvwv]: Honey ngủ ngon, đừng nhớ ta quá đấy nhé"
Tô Bối: "..."
Thoát ra khỏi ứng dụng nhắn tin, nhìn xem đồng hồ, bây giờ đã là 10:26 phút, chẳng trách cô cảm thấy đói bụng.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, Tô Bối đi vào phòng của Tô Tiểu Bảo xem thử, cô muốn hỏi xem tối hôm qua làm thế nào mà cô có thể tìm thấy bọn họ, ngoài ra trong lúc cô uống say có làm ra chuyện ngu ngốc gì hay không.
Tô Bối bước vào phòng của Tô Tiểu Bảo, phòng cậu vẫn đang còn kéo rèm, còn cái đống to to đang nhô lên ở trên giường kia, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đấy là Tô Tiểu Bảo đang ngủ.
Tô Bối ngạc nhiên: Hôm nay tuy là cuối tuần, nhưng bình thường giờ này Tô Tiểu Bảo đã dậy rồi, hơn nữa còn ra ngoài chạy 3 cây số, ăn sáng rồi sau đó bắt đầu ngồi làm bài tập hoặc là chơi game chứ. Hôm nay sao vẫn còn nằm đây ngủ thế này?
Tô Bối cẩn thận trèo lên giường, vươn tay sờ trán Tô Tiểu Bảo rồi lại sờ lên trán của mình.
Không nóng, cũng không phải bị sốt, với lại cũng không giống như là đang bị bệnh.
Khuôn mặt ngái ngủ của Tô Tiểu Bảo gắng gượng mở mắt ra, nhìn Tô Bối một cái rồi nói: "Có chuyện gì"
Tô Bối: "Chị đang xem thử em có phải bị sốt hay không"
Tô Tiểu Bảo: "Em không sốt"
Dứt lời, Tô Tiểu Bảo lẩm bẩm một câu "buồn ngử", lật người hướng vào bên trong, quay lưng lại với Tô Bối rồi tiếp tục ngủ.
Thấy vậy, khóe mắt Tô Bối giật giật, nhịn không được hỏi: "Tối hôm qua em đã làm gì mà giờ lại thiếu ngủ như thế này?"
Chơi game, nhắn tin? Rốt cuộc là làm cái gì mà giờ này vẫn còn buồn ngủ là thế nào.
Tô Tiểu Bảo: "Canh cho chị ngủ cả một đêm"
Trong lúc đó cũng đã tiện thể cùng với bọn cú đêm Lưu Giai chơi game, kéo cái rank lúc trước bị rớt lên lại luôn.
Tô Bối: "..."
"Vậy em ngủ đi, tới giờ cơm trưa chị lại lên gọi em dậy". Nói xong, Tô Bối lặng lẽ rời khỏi phòng Tô Tiểu Bảo.
Tô Bối vừa xuống lầu thì gặp bác Phúc.
Nhìn thấy cô đi xuống, bác Phúc quan tâm hỏi: "Tiểu Bối, cháu không sao rồi chứ"
Nghe thấy vậy, Tô Bối đỏ hết cả mặt.
Tuy là hôm qua do cô không cẩn thận nên mới uống nhầm ly rượu kia, nhưng chuyện bản thân say rượu dù nghĩ thế nào thì cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Tô Bối cười ngại ngùng nhìn bác Phúc nói: "Cháu đã không sao rồi, cảm ơn bác Phúc"
"Không sao thì tốt rồi", bác Phúc cười cười, nói tiếp: "Cháu vẫn chưa ăn sáng, chắc bây giờ thấy đói bụng rồi nhỉ? Tiên sinh căn dặn nhà bếp nấu cháo và một chút điểm tâm ngọt, cháu ăn trước lót dạ"
Nghe bác Phúc nói vậy, Tô Bối hơi ngơ ra, có chút ngạc nhiên.
"Ba ba đang ở nhà sao ạ?" Bình thường dù có là cuối tuần thì đa số thời gian Tần tiên sinh cũng là ở công ty xử lý giấy tờ hoặc tham gia một số hoạt động quan trọng, rất ít khi ở nhà vào tâm giờ này.
"Tiên sinh đang ở nhà, bây giờ ngài ấy đang ở thư phòng". Trước đó Tần tiên sinh còn mấy lần đi xem thử hai đứa nhỏ đã tỉnh dậy hay chưa.
Bác Phúc thầm nghĩ trong lòng: Tần tiên sinh hôm nay cố ý không ra ngoài đi đâu cả, chắc chắn là đang lo cho hai đứa nhỏ này.
Đôi mắt Tô Bối khẽ chớp, đối với việc Tân Thiệu hôm nay ở nhà có chút cảm thấy vui mừng, sau đó nghĩ đến chuyện tối qua lại có chút lo lắng.
"Ba ba đã ăn sáng chưa ạ?" - Tô Bối hỏi bác Phúc.
"Vẫn chưa." Tần tiên sinh trước giờ không có thói quen ăn sáng, trừ phi là Tiểu Bối chuẩn bị cho ngài ấy đem đến công ty.
"Nhưng mà đã giờ này rồi thì cháu có thể đem một ly cà phê lên cho tiên sinh"
Bên trong thư phòng, có thể nghe thấy tiếng bước bước chân đang nhẹ nhàng bước đến, Tần tiên sinh nhanh chóng xử lý xong văn kiện trên tay, sau đó đặt bút xuống bên cạnh. Tần tiên sinh ngẩng đầu lên, thì đã nhìn thấy Tô Bối đang đứng trước cửa thư phòng, lúc này trên tay Tô Bối đang bưng một cái khay, bên trong đặt một ly cà phê và thêm hai đĩa điểm tâm.
Cô bé đã từng đem sữa đến cho Tần Thiệu mấy lần, cho nên lúc đến thư phòng sẽ trực tiếp gõ cửa rồi sau đó đi vào luôn, chứ không cần phải quá câu nệ như lúc đầu.
Thế nhưng lần này, Tô Bối cứ đứng ngây ra ở trước cửa, đầu cúi xuống do dự không biết nên bước vào hay không, Tần tiên sinh thấy vậy không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười.
"Con đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy?"
Tần tiên sinh lên tiếng, thu hút sự chú ý của Tô Bối.
"Vào đây đi"
"Dạ"
"Ba ba, mời người uống cafe ạ."
Tô Bối bưng cái khay đến đứng ở vị trí cách Tần Thiệu một mét, đắn đo mất một hồi, lúc này mới lí nhí nói vê chuyện tối hôm qua: "Hôm qua, con không chú ý đến cái ly bên cạnh là rượu, cho nên..."
"Cho nên sau đó con đã không cẩn thận uống đến say luôn hả?
"Vâng vâng, đúng là như vậy ạ.", Tô Bối gật đầu, lại nói tiếp: "Con thật sự không cẩn thận uống nhầm."
Bộ dạng bây giờ của Tô Bối cứ như đứa trẻ làm sai bị người lớn trách phạt, tỏ ra đáng thương để cầu xin được giảm nhẹ tội.
Nhìn thấy thái độ chân thành cùng với bộ dạng đầy đáng thương của Tô Bối khi nhận sai, Tân Thiệu liền cảm thấy mềm lòng. Ban đầu vốn là ông định chỉ trích, phê bình cùng với giáo huấn con bé thật nghiêm khắc nhưng bây giờ đến một câu trách móc hắn cũng không nói ra được nữa rồi.
"Con không biết đó là rượu sao?" Tần tiên sinh đau đầu xoa xoa cái trán, hỏi.
Tô Bối: Chuyện này ấy hả...
Lúc đó, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt vào câu chuyện mà [vvvv] đang kể, đợi đến lúc cô uống cạn ly champagne đó rồi, mới phát hiện ra vấn đề thì cũng đã không kịp nữa rồi.
Nhìn Tô Bối nói như vậy, Tần tiên sinh trong mắt ngập tràn sự bất đắc dĩ của một người cha già: "Lần này bỏ qua, lần sau có ra ngoài thì nhớ mang theo não."
Tô Bối: "..." Cô có cảm giác bản thân vừa bị xem thường.
Tần tiên sinh đứng dậy, đón lấy cái khay mà Tô Bối sắp cầm không vững nữa kia rồi đặt nó lên bàn. Sau đó, vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Tô Bối.
"Con có thấy đau đầu không? Hay là có chỗ nào cảm thấy khó chịu nữa không?"
Nghe Tần Thiệu nhẹ nhàng nói ra những lời này, mắt Tô Bối lóe qua một tia sáng, cô ngẩng đầu nhìn Tần Thiệu nở một nụ cười: "Con không có cảm thấy đau đầu nữa rồi, con cảm thấy rất ổn, ba ba không cần lo lắng nữa đâu ạ-"
Tần Thiệu: "..."
Bấy giờ, Tô Bối mới nhớ ra chuyện mà tối hôm qua [vvw] nói đến: "À đúng rồi, ba ba, con còn có một chuyện nữa muốn nói với người."
Tần thiệu: "Con nói đi."
"Chính là cái này". Tô Bối mở nhật ký cuộc nói chuyện giữa cô và [vvvv] lên, chủ động đưa điện thoại đến trước mặt Tần Thiệu.
"Bây giờ con đang tham gia một cuộc thi, người này thực ra chính là một người đồng đội mà con gặp được ở trong đó, cậu ta luôn nói chuyện kiểu này, nhưng mà bọn con chỉ là đang thảo luận về cuộc thi đó thôi.". Tô Bối giải thích.
Tần Thiệu xem qua nhật ký cuộc trò chuyện vi diệu trong điện thoại của Tô Bối, rôi nghiêm túc nhìn vào khuê nữ nhà mình: "Con có hiểu rõ về cậu ta không?"
Nghe vậy, Tô Bối lắc đầu: "Dạ không biết gì cả, bọn con chỉ là cùng nhau tham gia thi đấu ở trên mạng mà thôi, nên thực ra là bọn con vẫn chưa từng gặp mặt nhau ở ngoài lần nào."
"Con người cậu ta thực ra rất tốt, không phải người xấu đâu ạ." Tô Bối thay người anh em [vvvv] này của mình biện hộ một chút.
Đối với chuyện này, Tần Tiên sinh tạm thời không có bình luận gì.
Người dưới trướng của ông, thực ra cũng đã điều tra qua thân phận của cái người [vvvv] này rồi, đúng thật ông không phải là người xấu, đến giờ vẫn chưa từng gặp Tô Bối lần nào, cũng chưa từng làm chuyện gì phạm pháp. Nhưng trong mắt Tần Thiệu, tên nhóc này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Tô Bối: "Ba ba..."
"Sao?"
Tô Bối hạ mí mắt xuống, thì thầm nói: "Con chưa yêu đương bao giờ, cũng không giao lưu với những kẻ xấu..."
Tầm mắt của Tần Thiệu dừng lại trên khuôn mặt của Tô Bối hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhẹ giọng nói ra: "Con giao lưu với người khác nhất định không được để bản thân phải chịu thiệt."
"Dạ, con biết rồi". Tô Bối ngoan ngoãn đáp.
Sau khi Tô Bối rời đi không lâu, bà Dương cũng đến thư phòng của Tần Thiệu.
Trải qua một đêm đấu tranh tâm lý, bà Dương cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi: Bà sống ở đâu cũng là sống, chỉ là đổi địa điểm mà thôi, chuyện này cũng không thể thay đổi được sự thật bà là mẹ ruột của Tần Thiệu.
Bà không thể chỉ vì chuyện chỗ ở mà cứng rắn với Tần Thiệu được, hơn nữa công ty bên kia của anh trai bà, còn rất nhiều dự án đầu tư cần Tần Thị giúp đỡ, và chuyện quan trọng hơn cả là Tần thiệu còn đem an nguy của đứa con trai bảo bối mà bà yêu thương ra uy hiếp bà ta.
Với lại, bà đã hiểu ra rồi: Tần Thiệu trông hai đứa con bảo bối kia rất kỹ, bà nếu như khiến bọn chúng khó chịu thì Tần Thiệu sẽ khiến cho bà khó mà sống tốt được.
"Mẹ sẽ chuyển đi, chuyển đến căn hộ ở Nam Sơn mà con đã nói, chỉ là, nếu không phải nhà của mẹ thì mẹ sống không quen, con phải sang tên ngôi nhà đó cho mẹ, sau này nếu như mẹ lại về nước, sống ở đó cũng tiện hơn." Bà Dương nói ra yêu cầu của mình.
"Được." Tần tiên sinh nói, chẳng qua cũng chỉ là một căn nhà mà thôi.
"Còn nữa, mẹ không thích nhiều người lạ tới trong nhà của mình, rất chướng mắt, sau khi mẹ chuyển qua đó rồi sẽ tự thuê người đến, con trả tiền là được rồi, gọi những người làm thuê con sắp xếp trước đó về hết đi."
"Được." Tần Thiệu lạnh nhạt nhìn lão thái thái: "Còn có yêu cầu gì thì nói hết một lần luôn đi."
Bà Dương bị Tần Thiệu làm cho nghẹn lời.
Bà không ngờ lần này bàn điều kiện với Tần Thiệu lại thuận lợi như vậy. Từ bao giờ Tần Thiệu lại dễ nói chuyện vậy chứ? Xem ra là vì để hai đứa con kia của hắn sống ở nhà này một cách thoải mái đây mà, thế cho nên Tần Thiệu cái gì cũng có thể nhượng bộ.
Dương Quế Chỉ cười lạnh: "Hừ, dường như để mẹ ở lại nhà này là gây thêm phiền phức cho con?"
"Đúng thật là sinh con ra công cốc mà"
Dương Quế Chi: "Mẹ hỏi con, đã sắp đến tết trung thu rồi, con dự định thế nào?"
Tần Thiệu: "Trước đây thế nào thì bây giờ vẫn cứ làm như vậy."
Nghe vậy, bà Dương đen mặt nói: "Cái nhà đó đã không có chỗ của con nữa rồi, con còn đến đó để làm gì?"
"Cái nhà đó" trong miệng Dương Quế Chi, chính là nơi mà chồng cũ của bà ta đang sống sau khi tái hôn và lập gia đình mới.
Trước đây Dương Quế Chỉ ở nước ngoài, không hề quan tâm đến chồng cũ và con trai, nhưng mà bây giờ, bà hi vọng Tần Thiệu sẽ đứng về phía bà và tránh xa chồng cũ.
Nghe xong, Tần Thiệu liền cười: "Tôi không ở đó đón trung thu, vậy chẳng lẽ tôi đón trung thu với bà cùng Dương Quế Sơn và Dương Chí Viễn?
"Con! Hừ, để mẹ nói, con đón trung thu với người làm mẹ như ta thì đã sao? Không phải là so với đi qua bên đó đón tết với cái gia đình kia còn tốt hơn nhiều hay sao? Không phải hắn có cái gì tốt đều nhường cho con trai của Trần Tuyết Diễm hết sao, con được cái gì chứ? Hơn nữa đứa con trai đó của Trân Tuyết Diễm lúc nào cũng đối đầu với con, sao nào, ngồi cùng một bàn ăn cơm với bọn họ, con nuốt có trôi được không?"
"Theo mẹ thì, bọn họ chỉ xem con là..."
Đang nói thì bà Dương bị ánh mắt sắc lạnh Tần Thiệu dọa cho ngậm miệng.
"Bà đã nói đủ chưa?"
"Nếu đã nói xong rồi thì bà có thể đi thu dọn hành lý của mình được rồi đấy."
Buổi chiều, Tô Bối nhìn thấy bà Dương mang hết đồ của mình chuyển ra khỏi cảnh viên.
Bác Phúc lo hai đứa nhỏ lại suy nghĩ nhiều, nên đã lo xa mà nói vài câu giải thích với bọn nhỏ: "Căn hộ bên Nam Sơn kia có vị trí địa lý tốt, môi trường tốt, không khí cũng tốt, còn được sắp xếp rất nhiều người làm, nên rất thích hợp với bà."
Tô Bối cũng không có nghĩ nhiều.
Cô đã đọc qua tiểu thuyết rồi, nên ấn tượng của Tô Bối với bà Dương rất không tốt, cho nên bà rời đi càng làm cho Tô Bối cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tô Tiểu Bảo đến tận trưa mới rời giường, nghe bác Phúc nói vậy, cậu mang bộ mặt không quan tâm nói một câu: "Càng tốt"
Nhìn thấy hai đứa trẻ "hoạt bát" trở lại, bác Phúc cũng thâm mừng, đừng nói là bọn trẻ, thấy bà đi rồi, lão quản gia như ông cũng thấy nhẹ cả người.
Nhìn Tô Bối tung tăng đi lên lầu, bác Phúc hỏi một câu: "Tiểu Bối đi luyện đàn à?"
Bởi vì lúc bà Dương còn ở đây đã nói không chịu được tiếng ồn, cho nên suốt khoảng thời gian bà ấy còn ở đây thì việc học đàn của Tô Bối đã bị dừng lại, cũng không luyện tập được gì.
Tô Bối: "Dạ không, cháu trở về phòng."
Ngày mai, vòng đấu thứ hai của "Đại chiến hồng khách" đã bắt đầu rồi, cho nên vì để thích ứng, cô, Từ Dương Dương và người anh em "4v" đã hẹn nhau chiều nay sẽ tổ chức một cuộc thi mô phỏng.
Cuộc thi mô phỏng của Tô Bối còn chưa luyện thành thạo.
Cô bé vừa mở máy tính thì Phúc Bá đã lên gọi cô xuống rồi, nói là có Lận gia thiếu đổng đến thăm....
← Ch. 053 | Ch. 055 → |