Vay nóng Tinvay

Truyện:Chúng Ta Cung Đấu Đi - Chương 030

Chúng Ta Cung Đấu Đi
Trọn bộ 102 chương
Chương 030
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Siêu sale Lazada


Đang phê duyệt tấu chương, bút trên tay Khuyết Tĩnh Hàn dừng một chút: "Lâm chiêu dung? Biết chuyện gì sao?"

Thôi Vĩnh Minh đem chuyện mới vừa rồi công bằng nói.

"Để nàng đi hậu thiên điện." Gia Nguyên đế tiếp tục xem tấu chương, thuận miệng nói.

Một lúc sau, liền từ giờ mùi đến giờ dậu. Gia Nguyên đế kỳ thật sớm phê duyệt tấu chương xong, nhưng ở thư phòng lại coi sách một chút, viết một chút mới tiến thiên điện.

Vốn nước mắt đã ướt, thiên hạ vừa thấy hắn hai mắt lại đẫm lệ: "Hoàng Thượng, ngài cần phải làm chủ cho thần thiếp a."

Đáy lòng Gia Nguyên đế thở dài, hai canh giờ này vốn là niệm tình nàng phụng dưỡng nhiều năm cho một cơ hội, nhưng lại không nghĩ nàng vẫn muốn chết: "Ái phi đã đến đây, liền bồi trẫm dùng bữa tối đi."

Đáy lòng Lâm chiêu dung vui vẻ, Hoàng Thượng chưa bao giờ lưu phụ nữ ở Dưỡng Tâm điện dùng bữa, thậm chí ban đêm thị tẩm cũng sẽ đuổi về tẩm cung chính mình, lần này lưu nàng cùng dùng bữa, hẳn là biết nàng bị ủy khuất nên vì nàng lên án.

Tâm tình tốt lắm, bữa tối liền ăn nhiều hơn một chút, Lâm chiêu dung vui rạo rực muốn tự mình hầu hạ Gia Nguyên đế súc miệng rửa tay, hắn lại nhíu mày: "Làm càn!"

Trong lòng Lâm chiêu dung lộp bộp một cái, không biết chính mình làm sai cái gì, đành phải quỳ xuống đất.

"Lâm thị chiêu dung, ngự tiền thất nghi, xuống làm tu nghi, quay về trong cung chính mình đóng cửa suy nghĩ đi." Khuyết Tĩnh Hàn tiếp nhận khăn vải Thôi Vĩnh Minh đưa qua lau tay: "Sai người đi tuyên chỉ hiểu dụ lục cung đi."

"Nô tài tuân chỉ." Trong lòng Thôi Vĩnh Minh liếc mắt Lâm tu nghi không thức thời này, chủ tử Lan Tâm đường còn đang mang thai, làm sao lại đi trêu chọc phải nàng.

Sau khi Lâm tu nghi khóc sướt mướt rời khỏi, thái giám nội thị liền bưng con bài ngà đến đây: "Hoàng Thượng, nên lật bài tử."

Tâm tình Gia Nguyên đế cũng không vui, nhìn liếc mắt một cái: "Thư dung hoa hiện giờ mang thai mấy tháng?"

"Hồi Hoàng Thượng, đã bốn tháng rồi." Thôi Vĩnh Minh nghĩ Thư chủ tử này thật đúng là làm Hoàng Thượng để bụng, nhưng hắn cũng không rõ, đã để trong lòng, sao Hoàng Thượng gần đây vẫn chưa đi Lan Tâm đường?

"Ngươi bị ngu đi à, đã bốn tháng rồi vì sao con bài ngà còn không có đặt lên?" Gia Nguyên đế nhìn chằm chằm Thôi Vĩnh Minh, trên mặt ẩn ẩn có chút tức giận.

"Là Hoàng Thượng ngài nửa tháng trước sai nô tài nhắc nhở ngài gần đây không lật bài tử Lan Tâm đường, nô tài lúc này mới triệt con bài ngà Lan Tâm đường a." Thôi Vĩnh Minh quỳ trên mặt đất rất oan khuất mở miệng.

"Trẫm nhìn ngươi chán làm tổng quản thái giám rồi!" Gia Nguyên đế tùy tay quơ lấy một con bài ngà liền nện lên đầu hắn, cách mũ Thôi Vĩnh Minh vẫn cảm thấy đau.

Rốt cuộc là đang làm nhiệm vụ ngự tiền, tố chất bên trong vượt qua thử thách, Thôi Vĩnh Minh biết rõ một đạo lý. Nô tài nhớ lầm là sai của mình, Hoàng Thượng nhớ lầm vẫn là lỗi của mình. Hắn nhặt lên con bài ngà Lâm tu nghi đã làm xong, hơn nữa gần đây đều không cần trình lên, dập đầu nhận tội: "Nô tài đáng chết, cầu Hoàng Thượng tha thứ."

Gia Nguyên đế phát xong tính tình, tâm tình không bết bát nữa mới tiếp tục nói.

"Đêm nay cầm đèn Lan Tâm đường."

"Nương nương, ngài nhìn ý của Hoàng Thượng đây là như thế nào a? Người nào cũng biết Lâm tu nghi hôm nay là người của Hoàng Hậu nương nương, huống hồ việc này Thư dung hoa cũng không phải hoàn toàn đúng, tại sao Hoàng Thượng phạt Lâm tu nghi nặng như thế, lại thị tẩm vị Lan Tâm đường kia, đây không phải làm mất mặt mũi Hoàng Hậu nương nương sao?" Ở Ninh Tú cung cùng Trương quý phi dùng bữa tối, Tiêu sung nghi thập phần kinh ngạc.

"Kết quả này vốn là ở trong dự liệu của bổn cung, con trai thúc phụ nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu ở kinh thành ỷ thế hiếp người, hai ngày trước bên đường đùa giỡn bại hoại thanh danh con gái đàng hoàng, Hoàng Thượng làm sao có thể ngồi yên không để ý đến? Lâm tu nghi này bất quá là Hoàng Thượng cho Khương gia bọn họ một cái cảnh cáo mà thôi, về phần Thư dung hoa, chính là mệnh tốt, làm một con cờ của Hoàng Thượng. Bổn cung tặng vài thứ an ủi quân cờ, cũng đi sâu vào tâm khảm Hoàng Thượng, bổn cung sao không vui mừng?" Tâm tình Trương quý phi cực kỳ sung sướng, giọng nói đều nhẹ nhàng vài phần.

"Nương nương quả nhiên anh minh." Tiêu sung nghi cúi đầu uống canh, nhìn nàng cố nâng cái bụng, cười mở miệng: "Nương nương, Hoàng Thượng thông cảm ngài mang long duệ vất vả, riêng dặn dò tiệc sinh thần ngày mai hết thảy giản lược. Nhưng theo tần thiếp xem ra, trong lòng Hoàng Thượng vốn có ngài, Đại công chúa cũng là công chúa duy nhất của Hoàng Thượng, hiện giờ ngài lại mang hoàng tự, ngày mai Hoàng Thượng sẽ phong thưởng lớn. Nương nương đoán xem, Hoàng Thượng sẽ tặng ngài một đại lễ như thế nào?"

"Vì Hoàng Thượng sanh con dưỡng cái là nghĩa vụ bổn cung cùng các tỷ muội phải làm, sung nghi muội muội tất nhiên là cũng có phần trách nhiệm này." Trương quý phi đối với việc vỗ mông ngựa như vậy đã có chút chống cự, coi địa vị bây giờ của nàng, nếu sinh hạ hoàng tử, thế lực liền có thể ngang bằng Hoàng Hậu, hậu cung người nào không cúi đầu nghe theo: "Hoàng Thượng nhớ rõ sinh thần bổn cung, đã là ban ân lớn nhất."

"Tâm tính nương nương không tranh quyền thế, tần thiếp ngày sau chắc chắn noi theo học tập." Tiêu sung nghi ân cần gắp thức ăn cho quý phi: "Trong hậu cung, Hoàng Thượng hẳn là coi trọng nhất nương nương, ngày mai phong Hoàng quý phi, tần thiếp cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ."

"Chớ có nói bậy." Trong lời nói tuy là răn dạy, ý cười khóe miệng lại gạt bỏ không được, nàng không nhìn Tiêu sung nghi gắp đồ ăn cho nàng: "Bổn cung có chút mệt mỏi, phải nghỉ tạm một chút, Tiêu sung nghi tự tiện đi."

Đây là đang đuổi người, Tiêu sung nghi tất nhiên là hiểu được, ủy thân rời khỏi đại điện.

"Chủ tử, nô tỳ nhìn Trương quý phi này dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, căn bản không đem chủ tử để vào mắt, chủ tử cần gì phải mọi cách lấy lòng? Ngày khác chủ tử được sủng ái, chỉ sợ ngược lại nàng ta phải lại đây nịnh bợ chủ tử!" Thị nữ Tiểu Đào bênh vực cho chủ tử mình.

"Quý phi nương nương không tín nhiệm ta, nếu ta không làm chút chuyện chứng minh lập trường chính mình, nương nương sẽ không dễ dàng đem ta tính vào dưới trướng nàng." Tiêu sung nghi chậm rãi cân nhắc.

Trong Lan Tâm đường, Lục La, Lan Tương, An Thanh Bình cao hứng sắp khóc.

"Chủ tử, nô tỳ mấy ngày nay thật sự thay ngài lo lắng, Hoàng Thượng còn băn khoăn chủ tử, cũng biết chuyện hôm nay ở ngự hoa viên là Lâm tu nghi có ý định làm khó dễ, nô tỳ rất cao hứng." Lan Tương đỏ hồng mắt nói, tuy nói phủ nội vụ vẫn chưa có nửa điểm khắt khe Lan Tâm đường, nhưng Hoàng Thượng chẳng quan tâm đã làm các nàng lo lắng một trận.

"Cũng không phải do Lan Tương vài lần trộm lau nước mắt." Lục La trêu ghẹo nói.

"Lục La, không cho cười ta, ngươi chẳng lẽ không từng thay chủ tử khổ sở sao?" Sắc mặt Lan Tương có chút nghẹn đỏ.

"Được rồi, mọi người các em lo lắng cho ta, ta tất nhiên là biết hết, nhưng về sau đừng ngu đần như vậy. Các em đi theo chủ tử ta đây, liền phải hoàn toàn tín nhiệm ta, nếu ta thật không có phần này tự tin, sẽ không liên lụy các em." Chu Anh nhìn nhóm người thành thật này, trong lòng thực cảm động. Xuyên qua đã lâu, cảm nhận được quan tâm đích thực duy nhất là từ bọn họ.

Mấy người nghe lời nói của nàng quá sợ hãi, vội quỳ xuống đất cho thấy một mảnh trung tâm tín nhiệm: "Chỉ cần chủ tử không chê, nô tỳ (nô tài) nguyện cả đời theo hầu chủ tử, tuyệt không nhị tâm."

"Trời ơi, các em như vậy không có nửa điểm vui đùa, đứng lên đi, hầu hạ ta tắm rửa thay xiêm y chuẩn bị thị giá." Chu Anh thở dài, nhìn thấy người trong gương đồng, vẫn là mày liễu mắt sáng, môi son răng trắng, nhìn thấy sáng ngời như trăng. Nhìn Lan Tương mang tới cung trang hồng nhạt, lắc đầu: "Đổi váy sa màu hồng đào thêu hoa. Lục La, sơ búi tóc kinh hộc*, vẽ lông mày ta dài chút, đính hoa đào trên hoa điền*."

Kinh Hộc kế, hoa điền (dính ở trên trán)

Không gặp Gia Nguyên đế hơn nửa tháng nay, tối nay dưới ánh trăng càng phải hiện rõ nhan sắc kiều diễm, câu dẫn hắn một phen mới được, nhất định Khuyết Tĩnh Hàn lại chỉ có thể nhìn.

"Chủ tử vì sao cười đến như vậy..." Vẻ mặt Lục La rối rắm, tìm không thấy từ thích hợp hình dung nụ cười của nàng.

Chu Anh lắc đầu: "Trên mặt có chút run rẩy thôi, không có gì đáng ngại. Đợi lát nữa em cùng Lan Tương bên ngoài chờ hầu hạ, nghe được động tĩnh gì cũng không phải sợ, cứ nghe phân phó mà làm."

"Vâng, chủ tử." Tuy có chút khó hiểu, hai người vẫn đáp ứng.

Đợi trang điểm xong, hai người đều kinh diễm nói không ra lời một lúc lâu, Chu Anh đánh giá người trong gương, đáy lòng thật ra cũng ngạc nhiên vì khuôn mặt này rất đẹp, mặc dù không có phấn che khuyết điểm linh tinh như hiện đại nhưng Chu Anh này rốt cuộc chỉ có mười mấy tuổi, đúng ngay tuổi tươi mới nhất, căn bản không dùng được vài thứ kia, huống chi cùng Khuyết Tĩnh Hàn thân thiết, làm cho miệng hắn đều đầy bột chì của đồ trang điểm, chút ý vị rốt cuộc sẽ biến mất. Ngày bình thường đồ trang sức trang nhã, nhẹ nhàng đó là nhu nhược nhu thuận, tùy tùy tiện tiện trang điểm như vậy nhưng lại nhìn mới giống đức hạnh của một sủng phi.

Đem hai người phái đi ra ngoài, lại bôi chút nước quả trên môi, có vẻ sáng bóng trong suốt Chu Anh mới bỏ qua, kéo váy áo uốn lượn đi tới bàn giấy luyện chữ.

Cũng không phải nàng đam mê chuyện luyện chữ này, ngày thường chỉ hưng trí vung thêm mấy nét, chính là hôm nay phải diễn trò, cần làm công tác chuẩn bị thôi.

"Động phòng tạc dạ đình hồng chúc, Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô

Trang bãi đê thanh vấn phu tế: "Họa mi thâm thiển, nhập thời vô?"

Cận Thí Thướng Trương Thủy Bộ

Tác giả: Chu Khánh Dư

Dịch Nghĩa: Gần Đi Thi, Dâng Quan Thủy Bộ Họ Trương (1)

Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng

Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha

Trang điểm xong quay lại hỏi nhỏ chồng:

"Tô lông mày thế này đậm hay nhạt?"

(1)Tức Trương Tịch, ở đây ngụ nghĩa bóng hỏi xem văn chương có hợp thời không?

Dịch Thơ: Gần Đi Thi, Dâng Quan Thủy Bộ Họ Trương

Đêm trước phòng hoa tắt nến hồng

Sớm mai thăm hỏi mẹ cha chồng

Điểm trang vừa dứt thì thầm hỏi:

"Đậm nhạt chàng xem có hợp không?"

Ngô Văn Phú dịch

Chu Anh nhìn ý thơ này, tóm lại là có chút tự đắc, luyện hồi lâu, viết thể chữ Khải này coi như là có thể vào được mắt của hắn đi?

"Hoàng Thượng giá lâm." Đang còn chăm chú nhìn chữ nghe được thái giám thông báo, Chu Anh nâng váy đón chào, thướt tha phúc thân: "Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Ái phi không cần đa lễ!" Khi Gia Nguyên đế đem người nâng dậy trong lòng thật sự là cả kinh, chính hắn duyệt vô số người, lại không biết kinh diễm bất động thanh sắc như thế.

Đối diện với cặp mắt sợ hãi kia, trong lòng Khuyết Tĩnh Hàn cảm thấy buồn cười. Người phụ nữ này, khi đùa giỡn, khóc lóc om sòm, tại sao không biết sợ hãi, hiện giờ hắn dĩ nhiên tỏ thái độ trừng phạt Lâm tu nghi, nàng lại khiếp đảm như vậy. Hôm nay trang phục đón chào như vậy, chắc là có chuyện muốn cầu.

Người phụ nữ vì mình trang điểm, không có người đàn ông nào không thích người phụ nữ của mình lấy lòng chính mình.

Vốn muốn nghe nàng nói chuyện hôm nay một chút, hiện nay phần tâm tư này cho đi nghỉ phép luôn: "Tay lạnh như vậy, không biết ôm ấm lô sao?"

"Tần thiếp không lạnh, tần thiếp vừa mới luyện tập thư pháp." Chu Anh ấp a ấp úng nửa ngày mới mở miệng, cọ bàn tay to của hắn lo lắng, đáy mắt lại không có chút động dung nào.

"Sao? Ái phi của trẫm nhưng lại viết chữ, viết cái gì, để trẫm nhìn một lần được không?" Khuyết Tĩnh Hàn lôi kéo nàng đi vào phía bàn sách.

"Tần thiếp viết chữ vụng về, sợ bẩn ánh mắt Hoàng Thượng, kính xin Hoàng Thượng đừng nhìn." Chu Anh xấu hổ đến cổ đều đỏ, lôi kéo tay hắn đi ra khỏi hướng bàn sách sang bên kia.

Gia Nguyên đế lại không nghĩ nàng to gan như vậy, nhìn vẻ mặt xấu hổ mang e sợ này, dung nhan lại kiều diễm xinh đẹp, đáy lòng làm sao còn có thể sinh ra nửa phần tức giận: "Ái phi nói không nhìn, trẫm liền không nhìn. Trẫm nghe Vu thái y nói thai của nàng đã ổn định, gần đây có gì không khoẻ không?"

"Có Hoàng Thượng quan tâm, tần thiếp làm sao có nửa phần không khoẻ?" Chu Anh lúc này mới mặt mày hớn hở, ôn nhu vuốt ve cái bụng: "Hoàng Thượng ngài sờ sờ, tần thiếp sáng nay còn cảm giác được tiểu gia hỏa này không an phận nhúc nhích đó."

"Phải không, vậy trẫm thật muốn cẩn thận giáo huấn hỗn tiểu tử này một chút." Khuyết Tĩnh Hàn mang ý xấu, lôi kéo người tới sập, học theo nàng nhẹ nhàng vuốt ve: "Sao trẫm không cảm thấy nó nhúc nhích."

Đã là phụ thân của ba hoàng tử một công chúa, làm sao lại không biết máy thai ở mấy tháng đầu cũng không thường xuyên? Khi Chu Anh đang muốn phổ cập kiến thức cho hắn một lần nữa, Gia Nguyên đế liền lại mở miệng.

"Trẫm đã biết, là mùa thu quần áo nhiều, cách quần áo trẫm tất nhiên là không - cảm giác."

Chu Anh lười biếng tùy ý hắn cởi áo của mình ra, mắt âm thầm trợn trắng, có thể tìm lý do đường hoàng cởi quần áo phụ nữ như vậy, Khuyết Tĩnh Hàn nhất định là Hoàng Đế trong lịch sử không có... kiềm chế nhất đi...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-102)