Đứa Con Của Trời
← Ch.02 | Ch.04 → |
1 tháng sau... !
Thời tiết ngày càng thêm giá rét, nhưng cuộc sống vẫn diễn ra như thường nhật, Thiên Nhi ngày ngày đi đánh giày, rồi về nhà, rồi lại đi bán diêm.
Chỉ có điều bệnh của dì cô vì vậy mà trở nặng, số tiền vay nợ bọn xã hội đen cũng chồng chất thêm.
Một tối, Thiên Nhi lang thang mãi trên đường phố mà vẫn chưa bán được bao diêm nào, khuôn mặt ủ rũ cúi gằm xuống.
Đen đủi hơn cô va phải 1 phú bà mới nổi, làm bà ta lùi về sau mấy bước, cái túi hàng hiệu fake trên tay rơi xuống đất:
- Cháu... cháu xin lỗi, cháu không phải cố ý!
Thiên Nhi vội vàng xin lỗi, nhặt cái túi lên phủi bụi rồi đưa lại cho bà ta.
Nhưng bà ta nào có dễ dàng bỏ qua
- Mắt mày để trưng bày hay sao mà không thấy tao? Mày có biết cái túi này đáng giá bao nhiêu không hả? Bán cả mày đi cũng không đền nổi đâu!
- Cháu xin lỗi... !xin lỗi... !Hức hức... !
Cô sợ hãi mà khóc nấc lên
- Mày tưởng xin lỗi là xong chuyện à? Chúng mày đâu lôi nó lại đây cho tao!
Bà ta ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ bắt cô lại.
Thiên Nhi tái mặt, nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng lạ làm sao, cả con phố đông đúc như vậy, rõ ràng ai cũng nhìn thấy bất bình, nhưng tất cả chỉ tỏ ra bình thản như đang xem trò vui, không ai chịu đứng ra giải cứu đứa trẻ tội nghiệp này cả.
Thiên Nhi chỉ biết sợ, chỉ biết bỏ chạy theo bản năng, nhưng sức lực của 1 cô bé 8 tuổi sao bằng những kẻ cao to vạm vớ kia được, cô nhanh chóng bị 1 tên vệ sĩ bắt lại.
- Mày còn dám chạy sao đồ ăn mày!
Bà ta ngay lập tức giáng liên tiếp 2 3 cái bạt tai đau điếng vào khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Thiên Nhi cảm thấy tai trái của mình ù ù như úng nước.
Đang định tát thêm cái nữa thì 1 bàn tay cứng rắn chặn bà ta lại
- Con bé đã xin lỗi rồi mà! Cô bỏ qua đi!
Một người phụ nữ tầm 50 tuổi, khuôn mặt hiền từ nói với bà ta.
Người vừa chặn tay bà ta là vệ sĩ của bà.
- Cô là ai mà xen vào chuyện của tôi? Tránh ra!
Bà ta dùng sức giật tay mình ra khỏi tay vệ sĩ nhưng không thành.
Khuôn mặt cau có, lộ hết nếp nhăn do phẫu thuật thẩm mĩ để lại.
Nhưng bà không tức giận, chỉ cười mà đáp lại bà ta:
- Cái túi của cô đáng giá bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi!
Bà vui vẻ rút ngân phiếu trắng đưa cho bà ta rồi cầm tay Thiên Nhi đưa lên xe ô tô.
- Cháu có sao không?
Giọng bà dịu dàng hỏi thăm, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bên má trái đang đỏ ửng lên.
Thiên Nhi cảm động mà rơi nước mắt, tuy bà giàu có, sang trọng nhưng thật tốt bụng và ấm áp, không như người phụ nữ vừa rồi.
- Cháu không sao ạ! Cảm ơn bác đã giúp cháu! Hức... Hức!
- Sao lại khóc rồi? Đau lắm sao?
- Dạ không!
Thiên Nhi lắc đầu lia lia, nhanh tay lau đi nước mắt.
- Cháu chảy máu rồi kìa! Tài xế mau lái xe đến bệnh viện!
Bấy giờ Thiên Nhi mới để ý máu đang chảy ra từ tai trái của mình.
............................... !
- Con bé có sao không bác sĩ?
- Lãnh Hàn phu nhân, cô bé không sao! Tôi đã cầm máu rồi, chỉ cần nghỉ ngơi 1 chút nữa là có thể về nhà!
- Cảm ơn bác sĩ!
Người phụ nữ hiền hậu này chính là mẹ của Lãnh Hàn Dục Phong máu lạnh vô tình.
Lãnh Hàn phu nhân cảm ơn bác sĩ rồi quay qua hỏi Thiên Nhi
- Cháu tên gì vậy cô nhóc?
- Dạ là Đàm Thiên Nhi ạ!
- Đứa con của trời sao? Thật là cái tên ý nghĩa! Cha mẹ hẳn rất thương yêu cháu ha!
- Dạ họ đã qua đời rồi ạ! Cháu sống với dì! - Thiên Nhi lộ vẻ buồn buồn nhưng nhanh chóng lấy lại niềm vui - Dì rất thương cháu nha!
Rồi cô bé nhí nhảnh kể chuyện cho bà nghe, dù cuộc sống khó khăn nhưng 2 dì cháu vẫn hạnh phúc, vui vẻ.
Lãnh Hàn phu nhân rất có cảm tình với cô gái nhỏ này.
Lại nghĩ đến thằng con trai có như không có của mình mà ngán ngẩm.
Bà đột nhiên nảy ra 1 ý tưởng táo bạo rằng nếu để con bé tiếp xúc với con trai bà hẳn thằng bé sẽ ấm áp và giống con người hơn là 1 tảng băng di động như bây giờ.
- Nhi có muốn tới nhà bác chơi không? Bác rất thích cháu và muốn giới thiệu cháu cho chồng và con trai bác nữa!.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |