← Ch.44 | Ch.46 → |
Tô Mạt Mạt hết đường chối cãi, trong lòng tuy sợ muốn ⓒ.♓ế.✞, nhưng ✝️·h·â·𝖓 𝐭𝒽·ể lại từng bước tiếp nhận dị vật, vật nhỏ trong cúc huyệt làm cả người cô tê dại, đau đớn dần dần biến thành 𝖐𝖍·🅾️á·❗ 𝖈·ả·〽️.
Huống chi côn th*t Hứa Đình Xuyên còn đang ra vào tiểu huyệt một khắc cũng không ngừng. Tất cả sự sợ hãi và bồn chồn sung 💲ướ𝖓*🌀, dưới sự thao túng điên cuồng của anh, đều biến thành từng đợt 🅓â-𝐦 thuỷ chảy ra ngoài cơ thể.
"Ưm... ưm... a... thật thoải mái..." Tô Mạt Mạt nhất thời không kiềm được, lời nói thật từ trong miệng theo âm thanh r.ê.𝓃 𝓇.ỉ phát ra.
"Lúc dạo cửa hàng tình thú ở nước ngoài, nhìn thấy viên lựu đạn nhỏ m_ề_𝖒 𝖒ạ_ℹ️ này, biết chắc em sẽ thích, trong nhà còn rất nhiều loại khác nữa, hôm nào sẽ cho em thử hết."
Hứa Đình Xuyên nhìn cô gái nhỏ bị mình làm hai má đỏ ứng, sảng khoái híp mắt hưởng thụ như con mèo nhỏ, trong lòng tự nhiên có cảm giác thành tựu rất lớn, càng ra sức đỉnh vòng eo mạnh mẽ 𝖈●ắ●ⓜ ✔️à●𝑜.
"Không cần... chúng ta đã chia tay... qua... ưm... lần này... em sẽ không để chú chạm vào...a..."
Hứa Đình Xuyên nghe vậy, lửa tình đang tăng vọt bỗng chốc trầm xuống: "Không cho anh chạm vào? Muốn ai chạm vào? Thằng nhóc đè em trong ký túc xá kia sao? Em nhớ cho kỹ, cậu ta muốn làm em một lần, anh liền làm em 18 lần, nếu em cảm thấy cơ thể mình có thể trụ được, cứ để cậu ta chạm vào em đi."
"A... chú lưu manh... Hứa Đình Xuyên em hận chú... Lúc em thích chú... chú lại đẩy em đi... ưm... bây giờ lại tới trêu chọc em... chú rốt cuộc muốn làm sao...?"
"Bây giờ không thích sao?" Hứa Đình Xuyên đột nhiên dừng lại, nghiêm túc hỏi.
Tô Mạt Mạt vẻ mặt quật cường: "Không thích! Từ lúc chú năm lần bảy lượt cự tuyệt em, em đã không thích! Jeff rất tốt, em sẽ theo như lời chú nói, yêu đương vài lần, sau đó nước chảy thành sông kết ⓗô_ⓝ sinh con, không muốn lãng phí thời gian với chú."
Hứa Đình Xuyên còn để ý đáp án của cô còn hơn anh tưởng tượng, nghe xong câu trả lời, nghĩ đến một ngày cô gái nhỏ này mặc áo cưới, cùng người khác kết 𝒽ô*п sinh con, ở dưới thân người đàn ông khác uyển chuyển 𝓇ê●𝐧 ⓡ●ỉ, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Anh thật sự đã đánh mất cô gái này sao? Nhưng anh không cam lòng, anh không biết dùng cách gì để bắt cô lại, chỉ biết cô thèm muốn cơ thể anh, anh chỉ có thể làm cô gái này quy phục bằng cái này.
Thật lâu không nghe Hứa Đình Xuyên đáp lại, Mạt Mạt vừa định quay đầu xem phản ứng của anh, anh đã đỡ eo cô, tiếp tục làm.
Mỗi lần nhấc cô lên cao, rồi lại đè xuống 𝒽●⛎n●𝐠 ♓●ăⓝ●g ấn lên thiết trụ của mình, anh đều hận không thể nhét cả hai viên trứng vào theo. Trước mắt cô mơ hồ một mảnh, căn bản không nhìn thấy được biểu cảm mặt anh.
Chỉ có thể nghe giọng nói ma mị của anh: "Không thích thì làm cho thích! Thích hay không thích đều được, là em chủ động trêu chọc anh trước, anh nhất định phải làm em cả đời này."
Anh điều chỉnh đầu nấm nhấn vào điểm G, nhắm đến phần thịt mềm kia ra sức ⓒ·ắ·𝐦 ✅·à·ⓞ, còn phải dùng quy đ*u thô cứng đảo lộng, 🎋*í𝖈*𝖍 ✝️𝒽*í𝒸*♓ cô cả rùng mình, khóc lóc không ngừng, mới rú.𝖙 r.🅰️, nhưng giây tiếp theo lại giã trở về thật mạnh.
Κ-♓0á-𝐢 ↪️ả-〽️ ập tới liên tiếp, chồng chất như núi, như sóng triều thổi quét toàn thân, một đợt lại một đợt, nhiều không đếm xuể, nhiều đến mức cô còn không phân biệt được mình đang sung s.ướ𝐧.𝐠 hay thống khổ, chỉ biết Hứa Đình Xuyên muốn cô không ngừng, cô còn có thể bị làm 𝐜♓·ế·✞ trên xe.
Cô tiết ra rất nhiều ԁ-â-ɱ thuỷ, nhưng hoàn toàn không đủ để anh dùng, đều bị anh đảo thành bọt biển trắng trắng, theo thân gậy tràn ra ngoài cơ thể, nhưng nếu không tiết đủ nhiều, rất nhanh sẽ bị dương v*t thô tráng làm cho đau đớn.
Cô biết cho dù mình có xin tha thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể nhịn, vừa khóc vừa nói anh chậm lại một chút.
Không gian trong xe không đủ để Hứa Đình Xuyên hành động, anh ôm lấy cô mở cửa xuống xe, tiểu huyệt đã sớm bị làm đến mềm nhũn, đột nhiên bị Hứa Đình Xuyên ôm xuống xe, côn th*t to lớn tuỳ ý đấu đá lung tung bên trong nhuyễn huyệt mẫn cảm, làm cô tê dại cực điểm, trực tiếp đạt cao trào.
Đôi tay gắt gao ôm lấy bả vai Hứa Đình Xuyên, cả người 𝖗.u.𝖓 г.ẩ.🍸, vô số d●â●𝖒 thuỷ phun trào ra tới.
Cao trào qua đi, cả người Mạt Mạt xụi lơ ngã vào lồng ⓝɢ_ự_c Hứa Đình Xuyên.
"Thì ra nếu ban ngày làm em, em vẫn mẫn cảm như thường, thế thì để anh làm em ở ngoài xe luôn vậy." Hứa Đình Xuyên dứt lời ôm lấy cô vừa đi vừa làm, không chút vướng bận sẽ có người bất ngờ xuất hiện ở đây.
Cả người đã mềm như bún, trên người không còn một tí sức lực, nhưng Mạt Mạt vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không cần... sẽ có người nhìn thấy... vào lại trong xe, được không?"
Tuy rằng bốn phía chỉ có một ít toà nhà đang xây dở, còn lại đều là cỏ dại cây cối, nhưng cách trường không xa mấy, Mạt Mạt không dám chắc chắn rằng không có đôi uyên ương nào cũng ra đây tìm 🎋í↪️●♓ ✝️h●í🌜●𝒽.
Cô tuy là tân sinh viên nhập học chưa lâu, nhưng nhờ diện mạo xuất chúng cộng với chuyện với Jeff, cũng được xem như là người nổi tiếng, nếu bị bạn cùng trường chụp hình bản thân ban ngày ban mặt bị một người đang 🦵à●〽️ ⓣ●ì●𝖓●h với một người đàn ông ở bên ngoài, cô thật sự sẽ không có mặt mũi nào để đi học nữa.
Hơn nữa vóc dáng Hứa Đình Xuyên rất cao, chân lại dài, chỉ đi với tốc độ của người đi bộ cũng làm dương v*t bên trong cô đảo lộng không chịu nổi, anh còn đỡ lấy eo cô 🌜ắ·Ⓜ️ νà·ο 𝓇ú_𝖙 ⓡ_a, nếu cô không bị say sóng mà ngất đi, cũng bị anh làm cho ngất.
"Lần sau nếu anh tìm em, em sẽ ngoan ngoãn để anh làm chứ?" Hứa Đình Xuyên thấy cô sợ hãi, khuôn mặt nhỏ chôn trong n-ℊ-ự-ⓒ anh, hai tay ôm chặt anh, tiểu huyệt cũng co rút theo bản năng, vô cùng gian nan khổ sở.
Anh vốn là định chuyển sang ghế sau chơi cô, nhưng bây giờ lại muốn lợi dụng cháy nhà để đi hôi của một phen.
"Không!" Mạt Mạt theo bản năng buộc miệng nói ra, sau đó lại nhanh chóng gật đầu: "Ưm... sẽ ngoan..."
Anh có thể chơi xấu, vậy cô cũng có thể, chỉ cần không ở một mình với anh, anh cũng không thể chơi cô trước mặt người khác.
Hứa Đình Xuyên lúc này mới vừa lòng ôm cô nhóc trong lòng tới ghế sau, chỗ này rộng hơn rất nhiều, Hứa Đình Xuyên có thể hành động thoải mái hơn, rút dương v*t ra, Hứa Đình Xuyên đặt cô nằm trên ghế.
Anh chế trụ hai đùi cô, đè hai chân cô xuống thấp nhất có thể rồi dang rộng ra trước mắt, cẩn thận đánh giá nộn huyệt, bởi vì lần này làm quá tàn nhẫn, mới qua hơn nửa giờ, hai mảnh thịt non ɱề-Ⓜ️ mạ-𝐢 bị ma sát sưng đỏ. Nhưng không còn cách nào khác, cô còn quá nhỏ, 𝖙ⓗ*â*𝖓 †𝒽*ể non nớt, tuỳ tiện làm đều có thể sưng, anh lại đang lúc 𝐝ụ.ⓒ νọ.𝐧.ɢ dâng trào, bình thường anh sẽ thương hoa tiếc ngọc, nhưng lúc ⅼ·à·m tì·п·𝒽, một khi côn th*t đã ⓒ.ắ.ⓜ và.ο trong, thần trí đều bay đi đâu mất, không chịu sự khống chế của mình nữa.
Hiện tại tuy côn th*t đã được 𝖗●ú●🌴 ⓡ●🅰️, nhưng tiểu huyệt tạm thời vẫn chưa co rút lại, cơ hồ còn thấy phần thịt đỏ như Ⓜ️á·⛎ bên trong, ánh mắt Hứa Đình Xuyên rơi xuống viên trứng rung bên trong cúc huyệt, vốn dĩ cúc huyệt phải co chặt, bây giờ cũng đỏ bừng một mảnh, co rút theo sự độ rung của trứng.
← Ch. 44 | Ch. 46 → |