Truyện:Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp - Chương 053

Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp
Trọn bộ 197 chương
Chương 053
0.00
(0 votes)


Chương (1-197)

Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, trong lòng có hơi lo lắng, Thiến Như thì lo sợ. Đại phu nhân tự nhiên lại nhắc đến Hồng Lăng, đây không phải là bình thường!

"Vâng, Vương phi." Thanh Bình đáp.

Sau khi Thanh Bình rời khỏi, Vân Mai và Thu Cúc liền bưng một mâm hoa quả cùng điểm tâm đi tới.

"Vương phi, hoa quả đều rất tươi, cũng đã rửa sạch sẽ, điểm tâm thì nhà bếp vừa mới làm còn nóng hổi ạ." Thu Cúc đi về phía Mộ Dung Thư, vừa cười tươi vừa nói.

"Để xuống đi."

"Vừa nãy, nô tì có thấy Thanh Bình vội vã chạy đến phòng bếp, nô tì có hỏi chuyện gì xảy ra thì Thanh Bình nói là người cho nàng đi tìm Hồng Lăng nhưng mà Hồng Lăng tỷ đâu có ở trong phòng bếp." Thu Cúc đặt mâm trái cây xuống, nói với Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Thu Cúc, "Hồng Lăng không có ở phòng bếp?" Nếu Hồng Lăngkhông ở phòng bếp, vậy thì đã trở lại hầu hạ nàng mới đúng, tại sao lâu như vậy rồi mà vẫnkhông thấy bóng dáng nàng?

"Vâng, là Dương mụ kêu Hồng Lăng tỷ đến phòng bà ta, hình như là xem mẫu hoa gì đó." Vân Mai nhanh miệng trả lời.

Thấy sắc mặt kỳ quái của Mộ Dung Thư, Thu Cúc vốn rất giỏi nhìn nét mặt liền thu lại nét tươi cười hỏi: "Vương phi, có phải Hồng Lăng tỷ đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe Thu Cúc hỏi, Mộ Dung Thư nhíu mày, mắt khép hờ, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, "Tốt nhất là nàng đừng có việc gì!" Hi vọng là nàng chỉ suy nghĩ lung tung, không phải sự thật.

Thu Cúc và Vân Mai nhìn nhau, Hồng Lăng xảy ra chuyện gì? Tại sao nét mặt của Vương philại nghiêm trọng như vậy?

Khoảng hai ba khắc sau, Hồng Lăng cùng với Thanh Bình liền trở về.

Mộ Dung Thư nhìn thì bình tĩnh đọc sách chờ, nhưng trong lòng thì lo lắng không thôi. Từ khi nàng xuyên qua đến giờ, Hồng Lăng luôn là người ở bên cạnh nàng, lúc nào cũng tận tâm chăm sóc nàng vì vậy nàng đã xem Hồng Lăng như bạn tốt, cho nên nàng tuyệt đối sẽkhông để Hồng Lăng gặp bất kỳ phiền phức nào, nhưng cũng có thể là do nàng nghĩ lung tung.

"Vương phi, nô tì và Hồng Lăng tỷ đã trở lại." Thanh Bình nhẹ giọng báo cáo, theo sau nàng là Hồng Lăng.

Mộ Dung Thư lập tức buông sách, ngẩng đầu nhìn Hồng Lăng.

Chỉ thấy Hồng Lăng cúi thấp đầu, hình như có điều khó nghĩ. Nàng nhận thấy ánh mắt của Mộ Dung Thư liền ngẩng đầu, cung kính nói: "Vừa rồi nô tỳ từ phòng bếp trở về hơi muộn nên làm trễ thời gian hầu hạ Vương phi, mong Vương phi thứ lỗi."

Thanh Bình thấy sắc mặt lạnh lùng của Mộ Dung Thư, tưởng là Vương phi tức giận, liền mở miệng giải vây cho Hồng Lăng: "Hồi Vương phi, nô tì đi được nửa đường thì gặp Hồng Lăng tỷ, nhất định không phải là tỷ ấy cố ý về trễ, xin Vương phi đừng trách cứ Hồng Lăng tỷ."

Hồng Lăng càng cúi thấp đầu.

"Hồng Lăng ở lại, Thanh Bình ngươi lui xuống đi." Mộ Dung Thư trầm giọng nói.

Thanh Bình còn định mở miệng nói giúp cho Hồng Lăng nhưng khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Dung Thư thì liền nuốt xuống, yên lặng lui ra.

Trong phòng chỉ còn Mộ Dung Thư và Hồng Lăng, Mộ Dung Thư khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp lại hết sức ôn nhu hỏi: "Hồng Lăng, có tâm sự gì thì cứ nói ra đi."

Lúc quay về vương phủ, Hồng Lăng vẫn rất vui vẻ, nói chuyện với nàng cũng nhưng ngày thường nhưng vừa mới đi ra ngoài có một lát thì thái độ đã thay đổi như vậy, cứ dấu diếm gì đó, hình như nàng có tâm sự nặng nề.

Hồng Lăng im lặng nửa ngày, nhưng hai vai lại bắt đầu run lên, nàng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc cố nén lại.

Lúc này Hồng Lăng không nói gì chỉ biết lắc đầu, tiếng khóc cũng ngày càng lớn. Mộ Dung Thư lại thở dài một lần nữa, bước đến ôm lấy Hồng Lăng, giọng nói cực kỳ ôn nhu, giống như một người tỷ tỷ đang an ủi muội muội của mình: "Có gì thì cứ nói với ta, trong lòng ta, ngươi là một người muội muội, đáng để cho ta bảo vệ! Nói đi, đến phòng bếp, gặp Dương mụ, sau đó xảy ra chuyện gì?"

"Vương phi!" Hồng Lăng cũng không nhịn được nữa, liền òa khóc, trút ra tất cả ủy khuất cùng sợ hãi.

Bàn tay ấm áp của Mộ Dung Thư nhẹ nhàng vuốt sau lưng Hồng Lăng, nhẫn nại chờ Hồng Lăng nói.

"Vương phi, thân phận nô tì thấp kém nên từ trước đến nay đều luôn cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận, từ trước đến giờ vẫn luôn nghĩ là nếu đời này không thể gả cho một người trong sạch thì sẽ hầu hạ cho Vương phi cả đời, nô tì không dám mơ xa, có thể hầu hạ cho một chủ tử như người là phúc mấy đời của nô tì! Nhưng... nô tì thật sự không muốn gả cho cái tên ăn hại, chỉ biết ăn rồi nằm như vậy, nếu gả cho hắn thì cuộc sống của nô tì coi như bỏ đi! Nô tì có chết cũng không gả cho hắn!"

Lời nói đứt quãng của Hồng Lăng lại có thêm tiếng khóc khiến người ta đau lòng. Đôi mày Mộ Dung Thư cau chặt, Hồng Lăng nói quá mức mơ hồ, làm nàng không thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhưng những lời tiếp theo của Hồng Lăng lại làm cho Mộ Dung Thư nổi lên sát tâm, "Nô tì đến phòng bếp để chuẩn bị điểm tâm và hoa quả cho Vương phi, khi nô tì chuẩn bị xong thì Dương mụ đến nhờ nô tì đến xem vài mẫu thêu của bà ta, nô tì nghĩ là cả ngày nay Vương phi đã rất mệt chắc là cần nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, cũng không chịu nổi kì kèo của Dương mụ nên mới đồng ý đến phòng bà ta, không ngờ là trong phòng Dương mụ lại có rất nhiều mẫu thêu, khoảng hơn ba mươi bức nên nô tì liền chăm chú nhìn mà không để ý Dương mụ đã rời đi. Lúc nô tì xem xong, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một nam nhân, người này là con trai trưởng của Dương mụ, hắn ta là người ăn chơi, kỹ viện, cờ bạc, cái gì hắn cũng biết nên đến hai mươi mấy tuổi mà vẫn chưa có thê thất, nô tì nhìn thấy hắn thì liền muốn bỏ đi nhưng không ngờ hắn lại chặn đường nô tì lại còn nói..."

Nói đến đây, Hồng Lăng hơi kích động, gương mặt đỏ bừng, mất tự nhiên."Hắn nói là hắn rất vừa lòng với nô tì nên đồng ý hôn sự này! Sau đó hắn định ôm nô tì, nhưng đời nào mà nô tì chấp nhận, sự trong sạch của nô tì không thể bị hủy trong tay hắn! Vì thế, nô tì lập tức tránh né, giãy giụa, còn không cẩn thận cào vài đường trên mặt hắn, lúc chạy ra ngoài còn nhìn thấy Dương mụ đang đứng trước cửa, bà ta nói là muốn thay con bà ta cầu hôn nô tì! Lúc đó còn có mấy nha hoàn đi qua nhìn thấy tên kia từ trong phòng chạy ra và cũng nghe lời cầu hôn của Dương mụ, trong sạch của nô tì bị hủy rồi!"

"Dương mụ làm việc trong phủ cũng hơn hai mươi mấy năm, cũng có thể coi là một lão nhân trong phủ, chắc chắn nói được thì làm được, bà ta sẽ hướng Vương phi mà cầu hôn để người gả nô tì cho tên khốn kia! Nhưng... Vương phi, nô tì bị mẹ con Dương mụ cài bẫy, nô tì không có tình cảm với hắn, làm sao mà nô tì có thể gả cho hắn được chứ! Nhưng... Sự trong sạch của nô tì đã mất, nô tì nên làm thế nào đây, nô tì không muốn làm cho Vươngphi khó xử." Nước mắt Hồng Lăng rơi như mưa, vừa khóc vừa khàn giọng nói. Trong sạch bị hủy lại còn có nhiều người thấy. Nàng muốn giải thích cũng không được, Dương mụ cũng có nhiều tay chân trong phủ lại được Thẩm trắc phi coi trọng, cũng có quan hệ rất tốt với vài vị Phu nhân, cho nên nếu Dương mụ cầu hôn một nô tì như nàng thì làm sao Vương phi có thể cự tuyệt?

Nếu là chủ tử khác, biết được hạ nhân của mình dính vào sự việc như thế này, chắc chắn sẽ quở trách thậm chí đuổi ra phủ, cho nên vừa nãy, khi trở về nàng định giấu chuyện này đi, một mình chịu đựng cũng không muốn làm phiền Vương phi. Nhưng Vương phi thật tâm lo lắng cho nàng mà nàng lại không muốn cả đời bị tên cặn bã này hủy hoại. Một khi không có cách nào nữa thì nàng chỉ có thể ôm hận mà gả đi.

Mộ Dung Thư nghe Hồng Lăng nói xong, trong lòng rất tức giận! Mới ngày thứ nhất hồi phủ, lại có người dám xuống tay tàn độc với người của nàng!

Hủy đi trong sạch của Hồng Lăng cũng giống như hủy đi cả đời của nàng ấy!

Dương mụ? Chỉ một quản sự phòng bếp mà to gan lớn mật như vậy, dám tính kế như vậy với nàng!

Mộ Dung Thư hai mắt phát hàn quang, bóng dáng Đại phu nhân và Thiến Như hiện lên trước mắt. Biểu hiện của hai người này hôm nay có vẻ kỳ lạ, việc này nhất định có liên quan đến Đại phu nhân.

Nếu quả thật lần này là do Đại phu nhân ra tay thì không thể phủ nhận nàng ta thật sự là một nữ nhân âm độc! Đánh vào điểm yếu nhất của nữ tử thời này chính là sự trong sạch! Bị đánh vào điểm yếu này thì còn chuyện gì mà nàng ta không nắm được trong tay!

Nhìn qua thì mục tiêu là Hồng Lăng, nhưng thực chất là nhằm vào nàng! Muốn loại bỏ phụ tá đắc lực của nàng! Lần này tính kế Hồng Lăng, sợ rằng lần sau người bị tính kế chính là nàng!

Nghĩ đến điều này, đôi mắt đang khép hờ của Mộ Dung Thư hiện lên một tia tàn nhẫn.

"Hồng Lăng, kiên cường lên, ngươi nói lại một lần cho ta nghe, ngươi có muốn gả cho con trai Dương mụ không?" Mộ Dung Thư buông Hồng Lăng ra, để cho nàng đối mặt với mình, vô cùng thận trọng hỏi.

Hồng Lăng ngẩng đầu, dùng tay áo lau khô nước mắt, tuy mắt vẫn rưng rưng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định, "Vương phi, dù phải chết nô tì cũng không gả!"

"Lau nước mắt đi, ta sẽ lấy lại công bằng cho ngươi!" Mộ Dung Thư nhẹ nhàng nói.

Hồng Lăng gật đầu như giã tỏi, "Nô tì tin tưởng Vương phi, nô tì rất tin tưởng Vương phi."

Mộ Dung Thư ôn nhu cười, "Cứ coi như chuyện hôm nay là một cơn ác mộng, ngủ một giấc nữa thì sẽ quên hết đi! Bản Vương phi cũng muốn nhìn xem Dương mụ đến cầu hôn như thế nào."

"Vương phi?" Hồng Lăng vẻ mặt không hiểu hỏi.

Mộ Dung Thư cũng không giải thích nhiều chỉ cười nói: "Mau rửa mặt, chải đầu lại, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt! Sáng mai nhớ trang điểm, mặc quần áo đẹp nhất cho ta!"

Hồng Lăng nghe vậy, vẫn là không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, Vương phi nói như vậy là đã có chủ ý. Lúc rời đi, Hồng Lăng âm thầm quyết định, nếu như ngày mai Dương mụ đến cầu hôn, Vương phi cự tuyệt không được thì nàng sẽ đáp ứng việc hôn sự này, đợi đến đêm tân hôn thì nàng sẽ... ! (thắt cổ)

Tuy nhìn qua là Dương mụ ra tay nhưng Hồng Lăng lại không khỏi nghi hoặc, hôm nay Dương mụ vô cùng kỳ quái, việc này không đơn giản như nàng đã nghĩ. Chẳng lẽ có người muốn thông qua nàng để tính kế Vương phi?

Sau bữa cơm trưa, Mộ Dung Thư liền gọi ba người là Thanh Bình, Vân Mai và Thu Cúc đến.

"Ba người các ngươi tìm vài bà tử to con còn có sức khỏe trong viện mang theo dây thừng cùng tất thối đến chuồng ngựa bắt con lớn của Dương mụ cho ta! Nhớ rõ, không được kinh động đến Dương mụ. Nếu quản sự chuồng ngựa có hỏi, cho hắn chút bạc chặn miệng lại." Mộ Dung Thư trầm giọng phân phó nói.

"Bắt Dương Trụ? Vì sao?" Thu Cúc vội hỏi.

Mộ Dung Thư âm thanh lạnh lùng nói: "Dám làm bậy với Hồng Lăng, bắt lại để phòng ngừa bỏ trốn, ngày mai thẩm vấn."

"Cái gì? Tên khốn hắn dám có ý đồ xằng bậy với Hồng Lăng tỷ?" Vân Mai cùng Thanh Bình đồng thời kinh hô, hận không thể lập tức bắt trói tên khốn khiếp kia lại để ngày mai thẩm vấn, trả lại công bằng cho Hồng Lăng.

"Vậy Hồng Lăng có sao không?" Thu Cúc vội hỏi.

"Mới có ý đồ nhưng chưa thực hiện được nhưng cũng đã bị một phen kinh hãi, bây giờ đã về phòng nghỉ ngơi. Các ngươi không cần lo lắng, mau đi đi." Mộ Dung Thư cố ý nói to hơn để nhiều người nghe thấy, đây cũng là cách để bảo toàn sự trong sạch cho Hồng Lăng.

Ba người bọn Thu Cúc hiểu ý, liền vội vàng lui ra, đến khi ba người chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa thì Thu Cúc vẻ mặt khó hiểu quay lại hỏi: "Vương phi, nô tì không hiểu đi bắt người thì mang theo tất thối này làm gì?" Dây thừng dùng để trói người, còn tất thối thì làm gì?"

"Bịt miệng! Mộ Dung Thư xoay người đi về giường, cười đáp lại.

Cả ba người đều sửng sốt. Dùng tất thối bịt miệng? Sau khi hết ngạc nhiên, cả ba liền chạy về lục tung mọi ngóc ngách trong phòng để tìm tất dơ vài ngày chưa giặt, Vân Mai vốn tinh quái nên đã nảy ra ý nghĩ nhét thêm cứt gà vào =. =, sau nửa canh giờ, ba nha đầu hổn hển trở về.

"Vương phi, thật mệt chết đi được. Nhìn Dương Trụ gầy gò ốm yếu như vậy nhưng ba đứa nô tì với mấy người bà tử phải mất rất nhiều mới bắt được, bây giờ thì đang trói giam ở phòng chứa củi. Nô tì đã ra lệnh cho người trong viện không được để lộ chuyện này ra ngoài." Thanh Bình sau khi bước vào liền vội nói với Mộ Dung Thư.

"Vương phi yên tâm, miệng hắn bị bịt rất chặt, có la hét cũng chẳng ai nghe." Vân Mai cười gian rồi mới nói với Mộ Dung Thư.

Thu Cúc lắc đầu, hơi bất an nói với Mộ Dung Thư: "Vương phi, Dương Trụ là con trưởng của Dương mụ, ngày thường dựa hơi Dương mụ nên rất hống hách, hơn nữa Thẩm trắc phi cũng cực kì coi trọng Dương mụ, chúng ta cứ bắt Dương Trụ như vậy liệu có gặp rắc rối?"

Mộ Dung Thư còn chưa trả lời đã nghe Vân Mai liền kinh hô một tiếng, "Rắc rối? Vậy làm sao đây? Nô tì thật không có nghĩ đến chuyện này nên đã đem cứt gà nhét vào miệng Dương Trụ rồi!"

"Cứt gà ở đâu?" Thanh Bình kinh ngạc hỏi.

Vân Mai cúi đầu không dám nhìn mọi người, nhu thuận trả lời: "Lấy ở phòng bếp nhỏ, hai ngày nay phòng bếp nhỏ vừa mua mấy con gà già."

"Đừng lo, việc này bản Vương phi đã có tính toán! Vân Mai, ngươi làm tốt lắm." Mộ Dung Thư không nhịn được, khẽ cười ra tiếng, mặc dù Vân Mai là nha hoàn nhỏ tuổi nhất nhưng quỷ tính cũng không ít, làm như vậy coi như cũng xả giận được phần nào.

Bắc uyển

"Đáng chết. Sao Dương mụ lại thiếu kiên nhẫn như thế?" Đại phu nhân vừa ăn được vài đũa thì không nuốt nổi nữa, rất tức giận, làm thế nào cũng không nguôi được, liền quăng mạnh chén cơm xuống đất.

Thiến Như lập tức xoay người, vội vàng thu dọn cái chén bị vỡ, vừa định mở miệng khuyên nhủ nhưng nhớ lại thái độ tuyệt tình của phu nhân hồi sáng liền nuốt ngược lại vào trong.

Đại phu nhân cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy sườn mặt hoàn mĩ của Thiến Như, da thịt trắng nõn, bên tai liền văng vẳng lời nói của Mộ Dung Thư sáng nay, trong lòng liền hoàn toàn mất đi tín nhiệm với Thiến Như. Sắc mặt nàng tối lại, lạnh lùng nói: "Là ngươi khích cho Dương mụ làm chuyện đó?"

Tay cầm chén của Thiến Như run lên, lập tức vội vàng lắc đầu: "Đại phu nhân, không phải nô tì! Nô tì sao dám làm như thế, nô tì đã nói với với Dương mụ là Đại phu nhân đã phân phó chuyện này cần phải được bàn bạc kỹ hơn, có lẽ Dương mụ sợ Vương phi đã định một hôn sự khác cho Hồng Lăng nên nhịn không được, hôm nay liền ra tay."

"Đúng như thế sao?" Đại phu nhân vẫn còn nghi ngờ.

Mồ hôi lạnh thấm ướt cả trán Thiến Như, nàng biết Đại phu nhân không còn tin tưởng nàng, nhưng trong vương phủ này, Đại phu nhân là người duy nhất nàng có thể dựa vào liền lập tức quỳ sụp xuống tỏ rõ lòng trung thành: "Đại phu nhân, nô tì đã hầu hạ bên cạnh người hai năm, luôn cúc cung tận tụy, sao dám làm ra chuyện hại đến người? Rõ ràng hôm nay Vương phi là định ly gián quan hệ chủ tớ chúng ta, hai năm qua chẳng lẽ người còn khônghiểu lòng trung thành của nô tì sao, người cũng rõ nô tì là người tự biết thân biết phận, tuyệt đối không dám trèo cao."

Lời của Thiến Như như một cảnh tỉnh Đại phu nhân, làm nàng hiểu rõ rất nhiều chuyện, lòng ghen tị lập tức không biến mất không thấy tăm hơi, nàng dịu dàng nói với Thiến Như: "Là ta hồ đồ, suýt nữa rơi vào bẫy của Vương phi, ngươi đứng lên đi."

Thiến Như nghe Đại phu nhân nói vậy liền biết Đại phu nhân đã tin nàng, sau đó vội đứng lên nói: "Tạ đại phu nhân."

"Như vậy xem ra Dương mụ quá vội vàng rồi, ra tay mà không bọc trước lót sau như vậy rất dễ khiến người khác hoài nghi, may mà lúc Hồng Lăng chạy ra khỏi phòng bị nhiều người nhìn thấy, Hồng Lăng mất danh dự cũng chỉ có một con đường duy nhất là gả cho Dương Trụ thôi." Đại phu nhân buông lỏng cảnh giác với Thiến Như liền rơi vào trầm tư.

Thiến Như cúi đầu, tim đập thình thịch như trống, may mà lấy lại được lòng tin của phu nhân "Vậy có khi nào Vương phi sẽ ra mặt bảo vệ Hồng Lăng hay không? Không đồng ý gả Hồng Lăng cho Dương Trụ?"

"Cho dù Vương phi không muốn, nhưng nàng cũng không có lý do gì chính đáng, ngày mai ngươi báo cho Dương mụ, bảo bà ta đi cầu Thẩm trắc phi cùng đến Mai viên cầu hôn, ta tin rằng trong lòng Vương phi cũng biết phân nặng nhẹ." Đại phu nhân cười khẩy nói.

Trong lúc mọi người đã âm thầm tính kế xong đều đã đi vào giấc ngủ thì đèn bên trong Trúc viên vẫn sáng trưng.

Tú Ngọc xách đèn về đến trước viện, thấy đèn trong phòng Thẩm trắc phi vẫn sáng, liền lập tức tiến đến bẩm báo: "Trắc phi, chỉ sợ đêm nay Vương gia sẽ không đến đây, nô tì nghe được, bây giờ vương gia vẫn còn đang ở thư phòng! Theo lời quản gia, hôm nay trong triều có chuyện khó giải quyết, vùng Giang Bắc liên tục thất mùa trong năm năm nay, nạn dân khắp nơi, dù triều đình đã xuất kho cứu trợ trong mấy năm nhưng chỉ trị được phần ngọn, không giải quyết được phần gốc! Hiện nay vấn đề này đã giao cho Vương gia, sợ rằng lúc này Vương gia đang đau đầu tìm cách xử lý. Chủ tử cũng nên đi ngủ sớm đi."

Thẩm trắc phi đang ngồi thêu áo choàng nghe vậy tay cầm kim thêu khựng lại một chút cười nói, "Thì ra là chuyện trong triều làm khó chàng, những chuyện này nữ nhân như chúng ta không giúp được gì! Ngươi dặn dò nhà bếp hầm chút canh gà cho Vương gia, đừng để chàng bụng đói đi ngủ, ban đêm gió rất lạnh, nói nha hoàn hầu hạ trong phòng Vương gia đốt lò than sưởi ấm."

"Vâng, nô tì đi ngay!" Tú Ngọc lập tức nhận mệnh, trong lòng thầm thở dài, không giờ nào phút nào mà Trắc phi không nghĩ cho Vương gia. Chỉ đáng tiếc, người lại không phải làchính phi. Trước khi rời đi, Tú Ngọc có chút bất mãn nói: "Vương phi chưa từng lo lắng cho Vương gia như người, mấy tháng trước thì ngày nào cũng đòi gặp Vương gia, ngày ngày dây dưa, nhưng gần đây lại im hơi lặng tiếng, không hề quan tâm đến Vương gia."

Tú Ngọc lẩm bẩm rời đi, Thẩm trắc phi cúi đầu thất thần, "a" một tiếng, thấy kim thêu đã đâm vào tay, không ngừng nhỏ máu, nàng đưa tay vào miệng mút để cầm máu, ngẩng đầu nhìn ánh nến lay động thì thầm tự hỏi: Mộ Dung Thư thật đã buông tay hay là lạt mềm buộc chặt?

Hôm sau

Sáng sớm, Mộ Dung Thư vừa mới rời giường thì mấy chưởng quầy đã đến cầu kiến. Hồng Lăng nghe lời Mộ Dung Thư nên đã vận một bộ y phục màu tím bó sát người, những đường cong đều được phô bày trọn vẹn, đăc biệt là chiếc eo nhỏ nhắn dường như có thể dùng một bàn tay đã có thể nắm trọn, màu tím càng tôn lên nước da trắng nõn của nàng, hơn nữa nàng còn cố tình trang điểm thật tỉ mỉ, nhìn Hồng Lăng của hôm nay với Hồng Lăng của hôm qua giống như hai người khác nhau! Sáng sớm nàng đã đến hầu hạ Mộ Dung Thư, ba nha hoàn kia thấy nàng không có gì khác lạ mới yên lòng.

Quả nhiên, tin đồn về Hồng Lăng và Dương Trụ lan bốn phía nhưng ngại thân phận nàng là nha hoàn thân cận của Vương phi nên không ai dám lớn tiếng. Thấy vậy, Hồng Lăng cũng giả ngơ mà Mộ Dung Thư lại làm như không nghe thấy.

Trắc phòng

Mười vị chưởng quầy đều ngồi ngay ngắn chờ Mộ Dung Thư, trong tay đầu cầm sổ sách, vẻ mặt cũng có chút căng thẳng, không yên, khi nhìn thấy Mộ Dung Thư đến, tất cả đầu đứng lên nói: "Nô tài tham kiến Vương phi."

Mộ Dung Thư mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, ngồi xuống hết đi."

Mười người chưởng quỹ bối rối nhìn nhau, tại sao hôm nay Mộ Dung Thư lại nhu hòa như thế? Họ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt sắc bén của nàng lần trước ép người ta phải hiện nguyên hình.

Sau khi Mộ Dung Thư ngồi xuống, các chưởng ào ào mang sổ sách giao cho Hồng Lăng.

Hồng Lăng đem sổ sách đưa cho Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư xem sổ sách cực nhanh, chỉ trong khoảng nửa canh giờ đã xem hết, cơ bản đã nắm được tình hình buôn bán, sổ sách cũng không sai sót, chỉ vỏn vẹn một tháng, lợi nhuậnbằng với cả nửa năm trước, xem ra bọn họ đã biết sợ, không dám giở thủ đoạn lừa gạt nữa còn chuyên chú vào việc kinh doanh, chỉ trong một tháng, lợi nhuận tăng rất nhanh."Bây giờ việc mua bán rất tốt. Các ngươi làm tốt lắm." Mộ Dung Thư cười tán dương.

Nhóm chưởng quầy nghe vậy, tinh thần đang căng thẳng cũng thả lỏng và yên tâm.

"Tiếp tục cố gắng, đôi khi cũng nên áp dụng vài biện pháp makerting. Mấy ngày nay, bản Vương phi cũng đã nghe qua không ít về tình hình các cửa hàng. Hôm qua đã viết xong một phương án khuyến mãi nhằm thúc đẩy việc buôn bán của cửa hàng, nhưng không biết có thích hợp không? Các ngươi xem thử, nếu có gì không thỏa đáng, cứ nói để bản Vương phisửa lại." Mộ Dung Thư nhấp một ngụm trà rồi nói.

Do nàng không thể đích thân đến các cửa hàng để xem xét tình hình cụ thể nên cũng chỉ có cách sai Hồng Lăng dùng mọi biện pháp hỏi thăm tình hình hoạt động của các cửa hàng kia sau đó ghi nhớ lại hoạt động của các cửa hàng, sau đó báo cho nàng để nàng vạch ra phương án này. Tuy nàng là cường nhân trong thương trường hiện đại nhưng lại chưa từng áp dụng vào thời cổ đại này. Bây giờ nếu có gì không hiểu, trước tiên phải hỏi những người thường xuyên lăn lộn mua bán trước mặt này, bất quá cũng là kinh doanh, phương thức chắc cũng không khác biệt lắm.

"Phương án khuyến mãi?" Mọi người đều ngơ ngác, từ ngữ này rất mới mẻ độc đáo, chưa ai trong số bọn họ từng nghe qua.

"Chẳng qua là cách chào mời mua bán thôi." Mộ Dung Thư cười nhạt giải thích.

Hồng Lăng đem mấy tờ giấy đầy chữ đưa cho từng người, họ lập tức cúi đầu xem, tuy trong đó có một số từ hiện đại mà họ không hiểu nhưng phương pháp tiếp thị ghi trong giấy này cực kỳ mới lạ, bao nhiêu năm buôn bán thì họ chưa từng thấy qua có ai làm như vậy.

Chương (1-197)