Vay nóng Tima

Truyện:Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương 124

Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Trọn bộ 268 chương
Chương 124
Uyên ương hái hoa tặc
0.00
(0 votes)


Chương (1-268)

Siêu sale Shopee


Những dãy cửa hàng, nhà cửa san sát nối tiếp nhau. Mặt đường rộng lớn, ngựa xe như nước.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi qua cửa thành, đánh xe là hai nam tử tuấn mỹ, lạnh lùng. Bọn họ thân mặc hắc y, tóc dài buông thõng, vài sợi tóc hai bên mai, trong nét lạnh lùng lại lộ ra vài phần gợi cảm, cả người tản ra hơi thở lãnh đạm.

Xe ngựa ngừng lại ở quán trọ lớn nhất La thành, hai nam tử nhảy xuống xe, mặc kệ dung nhan đỏ bừng của chúng nữ tử. Hai người một trái mộ phải xốc lên tấm rèm bằng tơ lụa màu trắng, y phục màu lửa đỏ theo gió nhẹ nhàng lay động.

Người bước ra đầu tiên từ trong xe ngựa là một nam tử cao lớn, y đeo một chiếc mặt nạ màu vàng. Ánh dương nhỏ vụn rơi trên mặt nạ của y lóe ra ánh sáng ngọc mê hoặc ánh mắt mọi người. Trong mặt nạ lộ ra đôi mắt màu tím như hai viên bảo thạch thần bí hấp dẫn mọi người rơi vào trong đó. Không biết đằng sau mặt nạ kia rốt cục là dung nhan như thế nào? Ánh mắt mọi người còn lưu luyến ba vị nam tử có bề ngoài bất phàm, đã thấy nam tử mắt tím kia đưa cánh tay thon dài ra.

Chẳng lẽ trong xe ngựa còn có người khác? Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào xe ngựa, muốn biết rốt cục còn có người như thế nào xuất hiện?

Một đôi tay ngọc ngà vươn ra, bàn tay mềm mại trắng nõn dưới ánh mặt trời dường như trở nên trong suốt, móng tay trơn bóng hồng nhạt. Đôi tay thôi mà đã xinh đẹp như thế, chủ nhân không biết sẽ phong tình như thế nào?

Rốt cục, trong lúc mọi người nín thở mím môi, đáy lòng ngàn tò mò vô cùng thì chủ nhân đôi tay kia rốt cục xuất hiện với khăn che mặt thần bí, thân ảnh dưới ánh mặt trời, giống như toàn thân đều được bao phủ bởi một vầng sáng ngọc...

Nàng thật là người sao?

Mọi người nhìn nàng, ngây ra như phỗng. Y phục màu lửa đỏ nạm vàng, lưng áo cao, làm dáng người thêm thướt tha. Dáng đứng thẳng, kiên định như tước thành, lộ ra cái cổ mảnh khảnh trơn bóng, xương quai xanh khiêu gợi, da dẻ nõn nà, trắng không tỳ vết. Mái tóc mềm mại dài đến thắt lưng, ánh dương nhỏ vụn tựa như vô số ánh sao dừng trên mái tóc, trên người cũng không đeo trang sức xa hoa. Một vẻ đẹp mà văn chương khó hình dung, mĩ mạo không son phấn mà nhan sắc như ánh bình minh, đôi mắt trong suốt như làn nước lạnh nhạt, tựa như nữ thần không dính chút bụi phàm...

Bàn tay ngọc ngà của nàng đặt lên tay nam tử mắt tím, lửa đỏ tung bay, người đã vô thanh vô tức nhanh nhẹn hạ xuống đất, càng như tiên tử phiêu dật. Phía sau nàng, một cô gái xinh đẹp mặc y phục hồng nhạt cũng theo xuống, xem ra, hồng y nữ tử này là nô tỳ.

Rốt cục là thiên kim Tiểu thư nhà ai đây?

Mọi người si mê nhìn theo mấy người đi vào quán trọ, đến khi thân ảnh kia đã biến mất ở trước mắt, mọi người dường như còn có thể nghe thấy trong không khí lưu lại hương hoa mai...

"Tiểu nhị, bốn gian phòng thượng hạng." Dạ Hồn chán ghét nhíu mi, nói với tiểu nhị nhìn đến ngây ngốc kia.

"A, a..." Tiểu nhị vẫn si ngốc nhìn Lãnh Loan Loan như cũ, chỉ có điều chưa chảy nước miếng. Thật sự đẹp quá, má ơi, cho tới bây giờ chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy.

Những người khác trong khách điếm cũng giống y tiểu nhị, sớm đã choáng váng, hoàn toàn không có phản ứng gì.

"Rầm.."

Dạ Thần tức giận mím môi, bảo kiếm đập mạnh xuống quầy. Thanh âm như tiếng sấm, mọi người sợ tới mức ngu si mới lấy lại hồn phách.

"Bốn gian phòng thượng hạng."

Đôi mắt tím lạnh lùng nhìn chằm chằm chưởng quầy mập mạp, hơi thở lạnh như băng giống như thời tiết đã vào đông.

"Dạ, dạ...." Chưởng quầy sợ tới mức vội vàng gật đầu, luống cuống tay chân. Sau đó quát tiểu nhị một bên, "Còn không mau đưa khách quan lên lầu."

"Dạ, khách quan xin theo tiểu nhân." Tiểu nhị vắt khăn lên vai, cúi đầu khom lưng dẫn đường cho nhóm Lãnh Loan Loan. Tuy rằng mỹ nữ bên người, nhưng gã không có can đảm trộm ngắm một cái. Gã chỉ sợ nếu như ngắm một cái, chẳng những con mắt sẽ bị ba nam nhân kia móc ra, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ nổi. Mỹ nữ đáng quý, nhưng mạng nhỏ còn quan trọng hơn.

Dạ Hồn trừng mắt nhìn tiểu nhị xấu xí, đi một trái một phải với Dạ Mị ở phía sau. Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần đi ở phía trước, Tiểu Chiêu khom người làm tỳ nữ đi sao Lãnh Loan Loan.

Mọi người si ngốc nhìn bóng dáng bọn họ, thật lâu không thể hoàn hồn.

Một góc quán trọ, một nam một nữ ngồi ở đó. Hai người dung mạo bình thường, nhìn như bình thường, chỉ có đôi mắt lóe ra ánh sáng tà ác bán đứng bọn họ.

"Nữ nhân kia thật đẹp, xem da thịt mềm mại, thật muốn hung hăng sờ một phen."Namnhân nhếch môi, cười dâm đãng nói. Bàn tay to quá cỡ vuốt ve môi, rất muốn nếm thử nữ nhân kia.

"Hừ, tử tướng." Bàn tay nữ nhân còn lại lướt qua đầu nam tử kia, lại cười càng tà tứ hơn."Nhưng mà, ba nam nhân kia thật là cao lớn mà, hơn nữa nam nhân mang mặt nạ, đôi mắt tím của hắn giống như câu hồn người, vừa nhìn thấy mà thân thể ta đã mềm nhũn đi."

"Ngươi còn không phải giống như vậy sao?."Namnhân cười cợt, tiếp theo nhướn mày rậm, tới gần bên tai nữ tử, thấp giọng nói."Tối nay, chúng ta đi làm chuyện tốt."

"Đương nhiên." Nữ tử cười tà khí, "Tối hôm nay, ta sẽ nếm thử tư vị ba nam nhân kia." Ảo tưởng tư vị được ba nam nhân ôm trong ngực, nữ tử chỉ cảm thấy cả người đều run lên. Đúng, nhất định sẽ rất ****.

"Dâm phụ." Bàn tay to của nam nhân đi đến đùi nữ nhân, cười tà.

"Tiện nam." Nữ nhân cười khiêu khích, cơ thể mềm mại không xương sờ vào trong ngực nam nhân, vẽ những đường lung tung.

"Dâm phụ, tiện nam, trời sinh một đôi."Namnhân bắt lấy tay của nữ nhân, "Bảo bối, chúng ta đại chiến ba mươi hiệp." Mây mưa thất thường, cộng phó vu sơn, đã sớm cuốn lấy nhau.

"Tử tướng, đi thôi." Nữ nhân cười.

Hai người vén màn, rất nhanh biến mất ở đại sảnh.

Quán trọ, dãy phòng chữ Thiên.

Namnữ vào phòng, đóng cửa. Namnhân bế nữ nhân lên, một bước tới giường lớn. Môi hôn môi đối phương, hai tay cũng gấp gáp như không thể chờ, kéo bỏ quần áo nhau. Sau một lát, ném hết quần áo hỗn độn đi. Tấm rèm giường hạ xuống, bên trong là hai cơ thể triền miên quấn lấy nhau, như hai con rắn quấn quanh đối phương.

"Oan gia, ngươi nhanh lên."

Namtử dao động ngón tay to trên người nữ nhân, châm lên dục hỏa trong cơ thể, nhưng chỉ sờ mó hiển nhiên không thể thỏa mãn ả, nữ nhân nhịn không được nũng nịu nói.

"Đến đây, ngươi là tiểu yêu tinh." Bàn tay của nam nhân vỗ trên cái mông đầy đặn của nữ tử, thân mình trầm xuống, thật mạnh kết hợp với nữ tử.

"A a a..." Nữ tử rên rỉ, mái tóc đen rối tung bên gối, theo từng cái đong đưa mà lay động.

Tiếng rên rỉ của nàng kích thích nam tử, động tác của nam tử càng nhanh càng mạnh.

Trong lúc nhất thời, trong phòng kiều diễm.

Sau nửa canh giờ, tất cả vui thích đều đã bình tĩnh. Chỉ có không khí lý tràn ngập mùi xạ hương chưa tan cũng những trận kích tình.

"Tặc nam, buổi tối chúng ta làm như thế nào?" Nữ tử vuốt ve ngực nam nhân, nũng nịu hỏi. Ngón tay vẽ những đường lung tung trên thân nam nhân, khuôn mặt bình thường không biết từ bao giờ lại trở nên xinh đẹp, diễm lệ.

"Hắc, bảo bối yên tâm, đã có diệu kế."Namnhân không biết từ bao giờ cũng bỏ đi lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng trắng bệch. Nếu không phải tà khí trong mắt kia, ai cũng sẽ không đoán được nam tử thần sắc có bệnh này hóa ra chính là hái hoa tặc người người căm ghét e sợ.

"Tốt nhất là như vậy." Nữ tử cười quyến rũ, "Ta cũng không muốn buông tha ba tuấn nam kia."

"Yên tâm, chúng ta uyên ương đạo đã bỏ mất con mồi bao giờ đâu."Namtử cười đắc ý.

Mỹ nhân, buổi tối chờ ca ca đi. Hắc hắc.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-268)