Thi vương xuất hiện
← Ch.103 | Ch.105 → |
Nhìn dáng vẻ kia của Sở Thanh, ba người xung quanh lập tức không biết phải nói gì cho phải, ở trong mắt bọn họ Sở Thanh vĩnh viễn là con người vân đạm phong khinh như vậy, mà nói cho cùng thì người thiếu niên trước mặt giống như một nhà khoa học điên cuồng này là chuyện gì xảy ra?
Rốt cuộc thì vẫn là những người này không hiểu rõ Sở Thanh, cô đúng là không màng thế sự, nhưng điều khiện tiên quyết là cô không gặp phải tình huống gì khiến cô có hứng thú, mà phi thường tiếc nuối là, từ khi Sở Thanh bắt đầu tu ma liền có chấp nhất dị thường với hai thứ, một là luyện cổ, mà thứ còn lại chính là khống thi* rồi.
(*khống thi: điều khiển thi thể)
Đối với mỗi người nghiên cứu khống thi mà nói, cương thi chính là tư liệu sống tuyệt vời, nhưng lại vô cùng đáng tiếc, tư liệu sống này bình thường vô cùng hiếm cố, bởi vì cương thi và tu luyện giả cùng là một dạng sản vật trái ý trời, cho nên dien. đan. lqd cực kì khó nắm bắt, dù có được cũng chưa chắc có thể khống chế, mà một cơ hội như vậy với Sở Thanh có thể nói là cực kì hiếm gặp.
Nếu không phải Sở Thanh có kinh nghiệm đời trước, nếu không phải bởi vì trong Tử phủ còn giữ lại cực phẩm khống thi đan trước kia, nếu không phải do huyết mạch của Nữ Oa, hôm nay có thể thuận lợi thao túng hỏa cốt hay không vẫn là điều không chắc chắn được.
Mà bây giờ trên cô trên con đường thành công càng chạy càng xa, làm sao có thể không vui!?
Thấy Sở Thanh cười như vậy, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh hãi, người này thật sự là Sở Thanh nổi danh lạnh nhạt hay sao!?
"A Thanh, đây là..." Mặc Phỉ nhìn cương thi vùng vẫy dưới tay của Sở Thanh, khóe miệng hơi co quắp, trên trán treo một hàng vạch đen: "Cậu muốn dùng nó làm thí nghiệm gì hay sao?"
Nhìn dáng vẻ này của Sở Thanh thật giống như muốn dùng nó làm vật thí nghiệm, chẳng lẽ nói cô có thể tìm thấy chất thuốc giải quyết vấn đề hóa tang thi trên người con cương thi này hay sao?
"Chưa tính là thí nghiệm, mà chỉ là chút hứng thú nhỏ của tôi mà thôi, mọi người không cần lo lắng, sẽ không phá vỡ cân bằng của thế giới này đâu." Một khi trên thế giớidien. đan. lqd xuất hiện sản vật cường đại không phù hợp với lẽ trời sẽ phá rách toàn bộ thăng bằng của thế giới, kết quả cuối cùng chỉ có một, đó là thế giới sụp đổ hủy diệt.
Nhưng tại sao sau khi Sở Thanh nói xong mọi người lại không thấy vui vẻ chút nào, mặc dù nói sẽ không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng tại sao mọi người vẫn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ tới đấy, tầm mắt của ba người lại lần nữa rơi vào trên người thứ gọi là cương thi, nhìn ánh mắt của nó mà mang tới một loại biểu cảm gọi là thương hại. Không còn cách nào, bề ngoài người này xem ra thật sự không khác gì với nhân loại, bây giờ bọn họ đang có loại cảm giác như dùng người làm vật thí nghiệm, khiến người ta thật cảm thấy có chút không vui!
"A Thanh, cô chắc chắn làm vậy nó sẽ không chết sao?" Nhìn nó vẫn giãy giụa kịch liệt như cũ, trong lòng mọi người không nắm chắc, nếu kháng cự kịch liệt quá mức sẽ không chết thật sao?
Hơn nữa...
Nhìn đồ vật trói chặt nó, mọi người có cảm giác quái dị, nhìn rõ ràng giống như một sợi dây bình thường, tại sao một cương thi thoạt nhìn rất mạnh này sẽ ngoan ngoãn bị trói buộc, thật sự trong đó không có ẩn khuất gì sao?
Kỳ thật mọi người không biết, sợi dây này của Sở Thanh thoạt nhìn vô cùng đơn giản nhưng lại không phải vật tầm thường, tên của nó là Khổn Tiên Tác, chưa nói đến cương thi, năm ấy dù là thần tiên chỉ cần Sở Thanh muốn trói thì họ cũng không thể chạy thoát được!
"Suy nghĩ thật kỹ, nếu như ngươi thần thục ta, ta có thể giúp ngươi tiến hóa, bây giờ chắc sắp tiến hóa đến Thi Vương đúng không? Nếu như có sự trợ giúp của ta, ta có thể khiến ngươi tiến hóa thành Thi Vương với tốc độ nhanh nhất." Trở thành Thi Vương chính là ước mộng của mọi cương thi, bởi vì một khi trở thành Thi Vương là có thể chân chính thoát ra khỏi tam giới bất sinh bất diệt. Với bất hóa cốt điều kiện hấp dẫn như vậy đúng là chọt t+
Thật ra nó chiếm giữ chỗ đó rồi ngày ngày ăn thịt người cũng chỉ để có thể tiến hóa thành Thi Vương sớm hơn mấy ngày. Mặc dù nói ăn thịt người có thể làm nó nhanh chóng tiến hóa, nhưng rủi ro thì vẫn phải có, một khi ăn thịt người, thời điểm tiến hóa thành Thi Vương sẽ dễ thất bại.
Mà lúc này người trước mặt lại cho nó hứa hẹn như vậy, dĩ nhiên làm nó muốn thử một chút, nhưng nó lại chưa hoàn toàn tin rằng đối phương thật sự có cách khiến nó tiến hóa thành dien. đan. lqd Thi Vương, nhưng dù sao đây cũng là một cách còn gì, nếu không thử một chút, mất đi cơ hội này thì cuối cùng người hối hận sẽ là nó, cho nên lúc này bất hóa cốt vô cùng rối rắm.
"Chính ngươi suy tính cho tốt, ta hiểu rõ bây giờ ngươi chưa thể quyết định, vậy nên cho ngươi thời gian ba ngày, nếu như đồng ý, như vậy chúng ta liền bắt đầu, nếu ngươi không đồng ý, cũng có thể nói cho ta biết vị trí của những cương thi khác." Nói tới đây Sở Thanh vuốt vuốt tóc, hoàn toàn không che giấu ý đồ của mình: "Ngươi yên tâm, ta không cần bắt buộc phải là ngươi, chỉ cần cung cấp cho ta một cái đầu mối là được rồi, ta chỉ muốn nuôi một con Thi Vương mà thôi, về phần Thi Vương là ai thì hoàn toàn không khác biệt."
Sở Thanh nói xong hoàn toàn không chút lưu luyến liền rời đi, mà mấy người đàn ông còn lại ở nơi nào ngơ ngác nhìn cương thi, nhìn vẻ mặt nó cứ rối rắm như vậy, đây là...bị thuyết phục? Không thể nào!
Dĩ nhiên ba người họ không biết lời của Sở Thanh có sức hấp dẫn đến mức nào với một con cương thi, khác với con người, có thể nói cương thi tu luyện cực kì gian nan nguy hiểm, không chỉ là vì thiên đạo mạt sát, còn có những thiên sư* kia đuổi giết, nói tóm lại, một cương thi muốn tiến hóa thành Thi Vương cơ hồ phải bỏ ra nỗ lực rất lớn, hơn nữa còn phải trốn trốn tránh tránh.
(thiên sư: người chuyên đi bắt ma quỷ, cương thi)
Hôm nay bất hóa cốt có thể tiến hóa đến mức này hoàn toàn là bởi vì sau mạt thế có rất nhiều thiên sư biến mất, mà loài người lại tiến hóa dị năng, khiến độ tinh khiết của máu dày hơn rất nhiều, mới khiến bất hóa cốt lấy được nhiều chỗ tốt, nhưng dù là vậy, bằng cố gắng của mình, bất hóa cốt cần hao tổn ít nhất trăm năm thậm chí lâu hơn để có thể tiến hóa thành Thi Vương, tốc độ nhanh nhất là bao nhiêu thì nó không biết, nhưng có thể đoán ra một chút, như vậy với nó có bao nhiêu lợi thì chỉ có chính nó biết.
Nhìn vẻ mặt giãy giụa rối rắm của cương thi, ba người Mặc Phỉ đã không còn gì để nói, dù sao hiện tại trong lòng có thể dự đoán được, không còn gì cần cứu vãn nữa, sau này có thể thấy một con cương thi giống hệt người đi theo phía sau Sở Thanh làm tùy tùng thay cô xử lý các loại tình huống, suy nghĩ một chút thì cảm giác này thật đúng là có chút thương xót lại thích thú. d. đ. le. quydon
"Thật không hiểu Sở Thanh nghĩ gì, luôn lượn về mấy thứ đồ kỳ quái", Cận Hi khẽ thở dài: "Mới đầu là con hồ ly kia, sau đó chính là cậu thiếu niên kỳ lạ trong thôn Dương gia, cuối cùng, cũng chính là lần này, thậm chí ngay cả cương thi cũng nhặt lại, có phải tương lai thấy cậu ta lượm người ngoài hành tinh về cũng không ngoài ý muốn chút nào phải không?"
Một câu này của Cận Hi có đến bốn năm ý khiến Mặc Phỉ hung hăng nghẹn lời, nguyên nhân rất đơn giản, anh chính là người ngoài hành tinh mà Sở Thanh thuận tay nhặt về, ha ha!
Mà Khổng Phàm Dương lại không chú ý đến lời của hai người kia, mà nhìn con cương thi đang bất động đến mất hồn, chợt muốn vươn tay chọt chọt vào mặt cương thi. Khi còn bé luôn được nghe người nhà kể chút chuyện kỳ quái ngày xưa, trong đó không thiếu vài chuyện về cương thi, trong truyền thuyết kể toàn thân cương thi cứng ngắc, nhưng con cương thi này tựa hồ lại không như vậy.
Đang lúc Khổng Phàm Dương muốn sờ thử, một cái tay kéo anh lại, ngay sau đó mọi người đều nghe được tiếng hàm răng va vào nhau thật mạnh, khiến mỗi người đều cảm thấy toàn thân ê ẩm, nếu vừa nãy sờ thì đã bị cắn thật rồi, ha ha, cũng đừng mong giữ lại được ngón tay nữa!
"Mới vừa rồi chẳng lẽ tôi không có nói mọi người chớ đến gần nó sao? Đừng tưởng không phải tang thi thì không có nguy hiểm, cương thi cũng có độc thi, mà còn nguy hiểm hơn tang thi nhiều, tương tự cũng có thể đồng hóa." Một tay Sở Thanh nhấc cổ áo Khổng Phàm Dương, vừa bất đắc dĩ nói, cô thế nào cũng không nhớ ra những người này lại hiếu kỳ với cương thi đến vậy, thật không hiểu Khổng Phàm Dương nghĩ như thế nào, thế mà lại thò tay ra sờ, chẳng lẽ thật sự không sợ bị cắn sao?
"Sắc mặt của d. đ. le. quydonKhổng Phàm Dương đang bị túm lấy có chút lúng túng, nhưng anh thật sự rất tò mò, bởi vì tất cả mọi người không phải lần đầu nghe nói tới cương thi, bây giờ có cơ hội biết một chút, ai sẽ nguyện ý dễ dàng buông tha đây?
"Nếu quả thật muốn biết điều gì, chờ tôi thực sự thuần phục nó đã, hoặc để đến lúc nó yên tĩnh ngoan ngoãn một chút sẽ cho anh sờ đủ." Lúc Sở Thanh nói lời này không có ý tứ gì đặc biệt, nhưng mọi người nghe vậy đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Khổng Phàm Dương, đủ làm anh muốn giết người!
Cái gì gọi là để cho anh sờ đủ, trời ạ, vậy mà lại dùng từ để hình dung cảm giác si hán (hentai) trên người anh là thế nào? Nói gì thì anh cũng là một người tuấn mỹ được không!?
"Được rồi, bây giờ ra khỏi chỗ này đi, để một mình nó suy nghĩ thật kỹ, các người ở đây sẽ ảnh hưởng nó suy nghĩ." Nhất là Khổng Phàm Dương thỉnh thoảng lại muốn sờ một cái dĩ nhiên sẽ phá hỏng kế hoạch của cô, mà nếu thật sự làm hỏng, cô cũng không có lòng tin sẽ không giết người đâu nhé.
Mọi người nhìn nụ cười của Sở Thanh đều hung hăng lạnh run một cái, tại sao rõ ràng cười rất rực rỡ, nhưng trong mắt những người ở đây lại có vẻ kinh khủng như vậy, kinh khủng đến mức bọn họ muốn tông cửa xông ra đây?
Cuối cùng đuổi được những người này đi, Sở Thanh lại đi nhận một nhiệm vụ nữa, lần này nội dung rất đơn giản, chỉ đi tìm chút thảo dược đặc biệt, có lẽ bởi vì ở mạt thế nhiệt độ biến hóa khiến thực vật sinh ra dị biến, mặc dù không biến thành thực vật biến dị, nhưng vài thứ lại trở thành vật kịch độc, mà vài thứ lại trở thành dược hiệu đặc biệt, thậm chí có cả thực vật d. đ. le. quydoncó khả năng tăng dị năng cho con người. Mà lần tìm kiếm này chính là một loại cây có thể tăng dị năng, dĩ nhiên, vật kia không có tác dụng gì với Sở Thanh, nhưng đối với dị năng giả sơ cấp mà nói vẫn là một trợ lực không nhỏ.
Sở Thanh nhanh chóng tiếp cận vị trí, thành thục tiêu diệt hết những thực vật và thú biến dị chiếm cứ nơi đó, cuối cùng thu được toàn bộ thảo dược.
Dĩ nhiên, làm xong những chuyện này cũng chưa rời đi ngay lập tức, cô biết mình có chuyện rất quan trọng cần làm, sau đó hơi nhếch khóe miệng, quan sát xung quanh không có ai, liền trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Một lúc sau, cô xuất hiện trong Tử Phủ, cảm nhận được linh khí trong không khí, Sở Thanh thấy hơi bất đắc dĩ, nếu như cô có thể ở trong không gian mọi lúc, tu vi bây giờ tuyệt đối không giống như hiện tại chỉ có tí tẹo, có điều không còn cách nào, mặc dù linh khí trong Tử Phủ đầy đủ, nhưng thời gian cũng không ngưng động, mà vẫn trôi qua như thời gian bên ngoài. Dĩ nhiên cô có thể điều chỉnh tốc độ thời gian trôi đi một xíu, nhưng thực lực bây giờ của cô chỉ có thể điều chỉnh một lần một tháng, biến thời gian trong Tử Phủ trôi chậm hơn thế giới bên ngoài mười lần, mà thời gian điều chỉnh cũng chỉ có một canh giờ thôi.
Nhưng đối với Sở Thanh mà nói, đây cũng đã đủ rồi, hơn nữa hôm nay cô tới đây cũng không phải để tu luyện, mà để luyện đan, mặc dù cô đã nói cho đối phương lựa chọn, nhưng Sở Thanh hiểu cuối cùng lựa chọn của bất hóa cốt nhất định là thần phục, bởi vì hấp dẫn trở thành Thi Vương quá lớn, lớn đến mức khiến những cương thi có trí tuệ sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hiện tại cô cần luyện chế chính là thứ có thể khiến cương thi tiến hóa thành Thi Vương - Huyết Thi đan.
Quá trình luyện chế Huyết Thi đan vô cùng phức tạp, cần dùng hơn 1700 chủng loại thảo dược chiết xuất tinh luyện sau đó dùng Thiên Địa Vô Căn Chi Hỏa luyện chế, mà thuốc dẫn chính là máu thần trong truyền thuyết, cuối cùng cũng là điểm trọng yếu nhất cho dù chịu đựng còn phải dùng âm khi ân cần chăm sóc, chỉ có như vậy mới có thể luyện chế thành Huyết Thi đan thuần nhất, nếu không, dù có luyện thành cũng chẳng có tác dụng gì với cương thi.
"Hừ! Lần này ngươi được hời!" Sở Thanh hơi hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn bắt tay vào tìm kiếm từng loại thảo dược, phải biết rằng Tử Phủ của cô tự thành một thế giới, những vật bên trong dù là toàn bộ thế giới con người cũng không thể so sánh được, hơn nữa Sở Thanh Y từng yêud. đ. le. quydon thích đi du ngoạn các giới nhất, cho nên vật trong tay không chỉ có các loại linh thảo đơn giản, thậm chí còn có nhiều loại độc thảo, còn có vài loại thảo dược chỉ xuất hiện ở những nơi đặc thù.
Giống như lần này trong nội đan của Huyết Thi đan có một vị tên gọi cỏ Hủ Thi chính là vật đặc thù của U Minh Quỷ Giới, là loại thực vật sinh trưởng trên thi thể của quỷ thần sa đọa, nếu ăn nhầm phải loại cây đó chẳng những khiến toàn bộ tu vi bị biến mất, sau đó còn có thể gây cảm giác mục rữa từng ngày do hiệu quả của cỏ Hủ Thi, đến khi trở thành một bộ xương trắng mới thôi!
Dĩ nhiên, năm đó lấy được cỏ Hủ Thi này cũng không phải trải qua dễ dàng như vậy, dù sao đây cũng là thánh vật của U Minh Quỷ Giới, thật ra Sở Thanh muốn lấy liền lấy đi, bởi loại cây này mà đã có một lần quan hệ của Sở Thanh Y cùng U Minh Quỷ Giới vô cùng căng thẳng, cuối cùng vẫn là Sở Thanh Y cứng rắn thu phục U Minh Quỷ Vương mới xem như xong việc.
Chỉ là khi đó cũng xảy ra chút chuyện làm người ta dở khóc dở cười, bởi vì U Minh Quỷ Vương nói Sở Thanh Y cầm đi thánh vật của U Minh Quỷ Giới, nếu không mang nó trở lại thì bọn họ chỉ có thể quy thuận Sở Thanh Y, chuyện này còn kéo đến tai Tiên Tôn U Minh Quỷ Giới sau suýt nữa còn phá hủy Tiên Dật Điện của chính mình.
Mà bây giờ chính là lúc cỏ Hủ Thi này phát huy giá trị, nghĩ lại thật sự có một ngày dùng đến nó, Sở Thanh liền cảm thấy cố gắng năm đó thật không uổng phí!
Một giờ sau, cuối cùng Sở Thanh cũng chuẩn bị đầy đủ tất cả thảo dược cần, phần lớn thảo dược Sở Thanh đều tìm được trong Tử Phủ, chỗ còn lại được tìm thấy trong một nơi cất giấu đặc biệt, d. đ. le. quydonchỉ có điều thứ này càng ngày càng ít, không biết sau mạt thế có thể tìm được đồ thay thế trong những thực vật biến dị kia không!
Nghĩ vậy nhưng tay của Sở Thanh không chậm chút nào. Lấy ra một cái vạc màu xanh biếc, cái vạc này không phải vàng cũng không phải bạc, nhưng lại có kim loại sáng bóng còn có ngọc thạch trong suốt, kết hợp được đặc điểm của hai chất này, làm cho người ta cảm thấy các vạc nhỏ này lại cao quý khác thường.
Thật ra thì nguyên liệu của cái vạc nhỏ này là do Sở Thanh đã từng đánh bậy đánh bạ vào một đảo châu báu, mà màu xanh biếc của nó chính là thần thạch trấn đảo trên hòn đảo kia, mà sau khi cô lấy được tảng đá này thì hòn đảo kia liền ầm ầm sụp đổ, làm Sở Thanh tiếc nuối rất lâu, phải biết rằng, chỉ cần thần thạch trấn đảo tồn tại, vậy thì cô hoàn toàn có thể chế tạo ra một hòn đảo châu báu nữa, chỉ có điều Sở Thanh lấy được thần thạch trấn đảo này, lại cất nó trong Tử Phủ, cắt một khối nho nhỏ bên trên làm thành dược đỉnh.
Trong tay sáng lên một chút. Nhũ. Ngọn lửa màu trắng. Sở Thanh cũng không nhìn mà ném ngọn lửa vào trong Đan đỉnh, đây là ngọn lửa hồ ly của Nguyệt Yêu, lửa của Cửu Vĩ Thiên Hồ trước mặt cũng có thể coi như một loại Thiên Địa Vô Căn Chi Hỏa, mặc dù phẩm chất không phải tốt nhất, nhưng vẫn có thể giúp cô luyện đan, hơn nữa Huyết Thi đan này cũng không phải quá phức tạp, chẳng qua là vì nguyên liệu của nó khó có thể thu thập đủ mới làm nó quý giá thế kia, trên thực tế quá trình luyện chế chỉ cần ngọn lửa phẩm chất bình thường là đủ rồi.
Cầm vài cọng thảo dược bình thường ném d. đ. le. quydonvào trong dược đỉnh, nhìn chúng bị ngọn lửa thiêu đốt, màu sắc thảo dược càng thêm thanh thúy, Sở Thanh hài lòng gật đầu một cái, sau đó khẽ nhếch môi thành nụ cười, ném toàn bộ thảo dược phổ thông bên cạnh vào. Màu sắc những thứ thảo dược vốn dĩ có chút héo hắt kia càng trở nên sáng rõ, nhìn qua khiến người ta cảm thấy dược tính của thảo dược này nhất định rất mạnh.
Trên thực tế đúng là vậy, vốn dĩ lớn bằng phiến lá, bây giờ đã bị cô đặc lại chỉ bằng móng tay, dược tính từ nhiệt độ cũng đậm đặc hơn không ít.
Sau nửa giờ Sở Thanh đã có thể khống chế mấy loại cỏ đồng thời ném vào trong dược đỉnh luyện chế.
Nhìn mấy loại thảo dược đã cô đọng bên cạnh, Sở Thanh thỏa mãn gật đầu, sau đó ánh mắt mới rơi vào những loại thảo dược chuẩn bị để luyện chế Huyết Thi đan. Thuận tay cầm lên mấy loại thuốc tùy ý trong đó nhìn một chút, sau đó ném vào trong đỉnh, rồi lần lượt ném từng gốc cây vào trong dược đỉnh. Nếu một đan tu thấy dáng vẻ thuần thục này cũng sẽ thất kinh, phàm là người quen Sở Thanh Y sẽ biết cô biết luyện dược, nhưng bản lĩnh chế thuốc cao bao nhiêu chỉ sợ ngoài Nguyệt Yêu sẽ không có ai biết được, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, tính tình của Sở Thanh Y không thân thiết cùng ai, muốn biết bản lĩnh của cô cùng nằm mơ khác nhau ở chỗ nào?
Sở Thanh thận trọng khống chế hỏa diễm, nhìn ngọn lửa cuốn thảo dược lên, nhưng lần này cô cũng không ngăn cản, mà chỉ lạnh nhạt nhìn thảo dược bị đốt thành bột, một lúc sau, từng đoàn từng đoàn đủ các loại chất lỏng trôi nổi trong dược đỉnh, dien. đan. lqd những thứ này mới là dược vật Sở Thanh cần tinh lọc, qua thời gian gần hai tiếng, Sở Thanh cuối cùng cũng luyện chế hết toàn bộ hơn một ngàn chủng loại thuốc. Nếu có người nào thấy cảnh tượng này nhất định sẽ cảm khái tốc độ của Sở Thanh, điều này thật sự quá kinh người!
Nhưng Sở Thanh lại không để ý, bởi vì cô biết trước mặt là những gì đơn giản nhất và cũng là cơ bản nhất, nhưng đoạn tiếp theo không giống vậy, dung hợp tất cả các loại thuốc mới là bước phức tạp nhất, một khi có chút sai lầm thì sẽ thất bại không cách nào chế thành đan được, như vậy lần chế thuốc này cũng liền bỏ đi.
Mặc dù Sở Thanh vô cùng tự tin với bản lĩnh của mình, nhưng vẫn cực kì cẩn thận, bởi vì đã rất lâu cô chưa chế thuốc, không biết qua đoạn thời gian này tay nghề có ảnh hưởng đến hiệu quả chế thuốc hay không.
Theo sự điều khiển của Sở Thanh, từng vị thuốc trong dược đỉnh không ngừng va chạm, vài vị vừa đụng vào nhau liền thuận lợi hợp thành một thể, mà mặt khác một vài vị tựa hồ vì dược tính bất hòa, cho nên không chịu dung hợp, dần dần, trên trán Sở Thanh xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, hiển nhiên, bây giờ Sở Thanh đang hết sức khẩn trương, bởi vì lập tức sẽ phải đến một bước cuối cùng, nếu thất bại lúc này chính là phí công nhọc sức, mặc dù nói cô còn có thảo dược, nhưng lại không có nhiều thời gian như vậy, một khi lần này thất bại, như vậy hôm nay chế thuốc cũng chỉ tới đó mà thôi!dien. đan. lqd
Cuối cùng, khi trong dược đỉnh chỉ còn lại hai loại thuốc, Sở Thanh ngưng lại dò xét tính va chạm của chúng, bởi vì kế tiếp dù khắt khe dựa vào dược tính cũng không thể thành công, bởi vì bây giờ còn thiếu một dạng thuốc dẫn.
Sở Thanh cắn ngón tay, một mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập khắp cả không gian, sắc đỏ kim dần dần tràn ra từ đầu ngón tay của Sở Thanh, cong ngón tay búng ra, một vài giọt máu tươi rơi vào dược đỉnh, mà sắc mặt của Sở Thanh lại trở nên khó coi hơn rất nhiều, dường như trong nháy mắt liền rất yếu đuối.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, thật ra chút màu vừa rồi cũng không phải máu bình thường, mà là tinh huyết của Sở Thanh, trên thực tế một người chẳng qua cũng chỉ có mấy chục giọt huyết tinh mà thôi, mặc dù nói mất huyết tinh có thể bổ sung lại, nhưng lại không có nghĩa lúc mất đi sẽ không tạo thành suy yếu.
Mà bây giờ máu của Sở Thanh chẳng những là huyết tinh, còn vận dụng cả huyết mạch của Nữ Oa trong cơ thể cô, như vậy đối với cô nhất định hại càng thêm hại.
Chỉ là lúc này Sở Thanh đã không còn nhiều thời gian đi so đo mấy thứ đó, bởi vì việc bây giờ cô cần phải gấp rút luyện thành đan, nếu không lần chế đan này sẽ thất bại, hậu quả như thế Sở Thanh cũng không thể tiếp nhận nổi.
Dường như nhờ vài giọt tiên huyết hòa tan, hiện tại hai luồng nước thuốc từ từ tiếp cận, bắt đầu chậm rãi dung hợp, Sở Thanh biết lúc này không thể gấp được, một khi gấp gáp có thể khiến củi ba năm thiêu một giờ, cô từ từ thao túng hai loại thuốc dung hợp từng chút một, cuối cùng khi cô cảm thấy cạn kiệt ma khí thì toàn bộ thảo dược đã hòa làm một.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |