Phòng thí nghiệm điên cuồng (3)
← Ch.076 | Ch.078 → |
Lời này của cậu có ý gì? Chẳng lẽ...." Cận Hi như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, mặc dù hắn nghĩ tới những anh nhi này có thể sẽ có chỗ dùng gì đó, nhưng không nghĩ tới chỗ dùng lại như vậy. Thật là... Thật là độc ác!
Sở Thanh không trả lời câu hỏi của hắn, mà là bước vào căn phòng thứ hai, căn phòng thứ hai cũng không khác gì căn phòng thứ nhất, đều giống nhau cả, đều có dụng cụ thủy tinh, duy nhất không giống chính là thứ để trong những dụng cụ kia, căn phòng thứ nhất là anh nhi, mà căn phòng thứ hai lại chính là đủ loại khí quan (*bộ phận) thân thể của con người.
Tim, gan, phổi, lá lách, bất kể cái gì cũng có thể tìm được ở đây, thậm chí còn có rất nhiều nhãn cầu lúc chìm lúc nổi trong chất lỏng màu lam, màu sắc của các khí quan cũng vô cùng tươi mới, giống như mới vừa lấy xuống từ cơ thể con người, nhìn chất lỏng màu lam nhạt trong bình kia, Sở Thanh cảm thấy có phải đó chính là tác dụng của chất lỏng, bất quá Sở Thanh lại không để ý, thứ như vậy cũng không có ích gì đối với cô, bàn về hiệu quả giữ tươi, có cái gì có thể so được với linh tuyền trong Tử Phủ của cô chứ?
Cũng giống như lúc nãy, vừa đi ra khỏi cửa, tay Sở Thanh lại một lần nữa xuất hiện điện hồ, sau đó căn phòng hoàn toàn bị hủy diệt.
Những căn phòng sau đó có rất nhiều thứ, đủ các loại vật liệu, có thức ăn, có quần áo, chăn bông linh tinh, còn có không ít súng ống, mà khi đến căn phòng cuối cùng, ánh mắt Sở Thanh lóe lên tia kinh ngạc cảm thán, cô không nghĩ tới ở chỗ này lại có căn phòng như vậy.
Trong phòng là các loại dụng cụ, cùng với thuốc thử hóa học linh tinh gì đó, hiển nhiên chỗ này chính là một phòng thử nghiệm, tùy ý lật ra tài liệu ghi chép trong phòng thí nghiệm, Sở Thanh hơi nhếch khóe môi, trên mặt treo nụ cười giễu cợt.
Thì ra là như vậy, không nghĩ tới Kim Đạt Nhân lại là người có dã tâm như thế, muốn có được dị năng cường đại nhất để thống nhất mạt thế? Hắn thật dám muốn! Bất quá chỉ là một người bình thường không có dị năng mà thôi, không biết hắn ở đâu mà có lòng tin như thế!
Thu lại một số thứ cùng tài liệu trong phòng thí nghiệm, Sở Thanh gật đầu nói với Cận Hi bên cạnh: "Chúng ta đều đã xem qua tất cả căn phòng ở tầng phía trên, cũng không thấy đồng bọn của anh, đoán chừng là bị nhốt vào tầng bên trong phía dưới, bất quá phía dưới còn nguy hiểm hơn ở đây, anh xác định muốn cùng tôi đi xuống sao?"
Có một số việc Sở Thanh nên nói rõ trước, nếu không, đoán chừng hai người sẽ gặp phải nguy hiểm.
"Tất nhiên, tôi nhất định phải xuống." Mặc dù Cận Hi thường xuyên tỏ ra biếng nhác, đối với mọi chuyện đều thờ ơ, nhưng lại rất nặng nghĩa khí.
"Vậy cũng tốt." Nhún nhún vai, biết Cận Hi cũng không thể nào thay đổi suy nghĩ của mình, không làm gì khác hơn là đáp ứng hắn: "Sau khi đi xuống, chính anh cũng phải cẩn thận một chút, tôi cũng có chuyện của mình."
Mặc dù nói lúc đầu cô cũng không muốn mang Cận Hi đi xuống, nhưng nếu đã cùng đi, nhưng vậy phải nhắc nhở hắn, để cho hắn cẩn thận nguy hiểm.
Sau khi hai người thu thập xong tất cả, từ từ đi đến cuối hành lang, Sở Thanh phát hiện con đường này chạy từ đầu tới cuối chỉ có một mặt vách tường, không có gì cả, nhưng cô có thể cảm giác được có một cổ lực lượng dưới chân, cổ lực lượng kia vô cùng khổng lồ, hơn nữa cũng cảm thấy có không ít sinh mặng đang hoạt động dưới chân.
"Không có?"
"Không, chẳng qua là bị cái gì đó che lại, nên chúng ta không cảm giác được." Tay Sở Thanh chậm rãi lục lọi tìm tòi trên vách tường, cảm nhận xem trên vách tường có khe hở hay cơ quan gì đó không, lục lọi hơn nửa ngày, Sở Thanh vươn ngón tay, nhẹ nhàng đâm vào một chỗ.
Ngay lập tức, vách tường vốn bằng phẳng tựa như bị ngón tay đâm vào tạo ra một lổ nhỏ, sau đó phát ra âm thanh cạch cạch, sau đó, một cái khuông hình vuông 20 cm từ từ hiện ra trên mặt tường, chậm rãi xuất hiện một hàng phím ấn nho nhỏ.
"Đây là muốn nhập mật mã vào sao?" Sau khi thấy phím ấn, sắc mặt Cận Hi càng trở nên khó coi hơn, nếu như không thể mở khóa được phím ấn, như vậy bọn họ cũng không có cách nào đi xuống.
Sở Thanh không trả lời, chẳng qua là nghiêm túc quan sát cái khóa phím, sau đó vươn tay, lúc Cận Hi cho rằng cô sẽ đưa ra mật mã nào đó, thì bàn tay của cô đặt ngang trên phím ấn, sau đó chỉ nghe ríz.. z.. z.. z dài, khóa phím xuất hiện khói, ngay lập tức, bên cạnh mở ra một cánh cửa, phía sau cánh cửa chính là một thang máy đi thông xuống phía dưới.
Cận Hi: (⊙o⊙)
Quả nhiên.... thô bạo mà đơn giản, cho nên trực tiếp để cho khóa phím không nhạy, chẳng lẽ cậu ta không sợ thang máy sẽ không xuất hiện sao?
Kể ra thì Sở Thanh thật sự không sợ, nếu như cửa không mở ra được, cùng lắm là dùng dị năng trực tiếp nổ banh là được, dù sao cô cũng không có nghĩ tới sẽ lưu lại đây, đến đây chỉ vì cứu người mà thôi, thuận tiện tìm một chút nguồn gốc của lực lượng kia là gì, Sở Thanh có cảm giác, thứ lực lượng đó có thể có liên quan tới cô, đã có quan hệ, làm sao cô có thể bỏ qua!
Hai người ngồi thang máy từ từ đi xuống, vốn nghĩ rằng khoảng cách không lâu, nhưng ngồi gần mười lăm phút cũng không có dấu hiệu ngừng lại, Cận Hi mới mơ hồ hiểu ra chỗ này không có đơn giản như vậy.
Trong nháy mắt thang máy mở ra, ánh mắt Sở Thanh đỏ lên, trong mắt đầy sát khí dữ tợn, ngay cả Cận Hi cũng thay đổi sắc mặt, vô cùng khó coi, một bộ muốn tìm người liều mạng.
← Ch. 076 | Ch. 078 → |