Tẩy tủy
← Ch.002 | Ch.004 → |
Dĩ nhiên, cuối cùng Sở Thanh cũng không thành công ở ký túc xá, dù sao hai ngày trước cô mới vừa bị thương, bây giờ lại ở trong ký túc xá khẳng định sẽ làm cho người ta không yên lòng, nhất là vết thương trên bả vai trái của cô, mặc dù đã đỡ hơn nhiều, nhưng dù sao vẫn chưa hoàn toàn kép lại, nếu như quá sức, vẫn có thể làm vết thương rách ra.
Cho nên, lúc này dĩ nhiên Sở ba sẽ không để cho con gái nhỏ mình hồ nháo.
Mà Sở Thanh cũng không quá để ý, mặc dù không muốn gặp mặt Sở Trạch, nhưng mỗi ngày chỉ gặp một lần vào lúc ăn tối, như vậy cô có thể lựa chọn làm như không thấy, cho nên cũng không phải là không chấp nhận được.
Cứ như vậy, qua gần nửa tháng, mỗi ngày đều dùng một viên Phục Linh Đan đã làm cho thân thể khá lên nhiều, không sai biệt lắm đã đến lúc dùng Tẩy Tủy Đan.
Giống như thường ngày, sau khi ăn tối xong, Sở Thanh liền trở lại phòng mình, ban ngày cô đã đem thân thể điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, bây giờ cô đã có thể cho thân thể tăng vọt về chất.
Vào lúc cô chuẩn bị trở về phòng, không ngờ ngoài ý muốn gặp được một người.
"Có chuyện?" Hơi giương mắt lên nhìn người trước cửa phòng, sau đó tầm mắt lại rơi vào chiếc điện thoại di dộng trên tay, mấy ngày nay cô cũng đã đọc không ít lịch sử, địa lý và văn hóa, muốn khám phá thật tốt thế giới xa lạ này.
Há miệng, Lục Trạch muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng, lắc đầu.
"Xin cứ tự nhiên." Nói xong, phất tay để Lục Trạch tránh ra, chuẩn bị về phòng điều chỉnh thân thể cho tốt.
Chẳng qua... Lục Trạch cũng không có tránh ra, mà là bình tĩnh nhìn người trước mặt, trong mắt lóe lên tia rối rắm.
"Ngày đó... Thật xin lỗi!" Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ nhớ lại, Lục Trạch vẫn còn hối hận: "Tôi biết ngày đó tôi làm rất quá đáng, thật xin lỗi."
Hắn là thành tâm thành ý nói xin lỗi, mặc dù bây giờ đã không có chuyện gì, nhưng vẫn hi vọng cô hiểu được.
"Tôi biết." Ánh mắt vẫn rơi vào chiếc điện thoại di động trên tay, Sở Thanh tùy ý nói: "Không có gì nữa thì xin tránh ra."
Nói xong, cũng không thèm nhìn Lục Trạch một cái đi về phòng, làm cho Lục Trạch cứng ngắc ở trước cửa.
Hắn nghĩ tới Sở Thanh sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn, lại không nghĩ tới thái độ của cô lại kiên quyết như vậy, kiên quyết không nhìn hắn.
Thật ra thì Lục Trạch đã suy nghĩ nhiều, Sở Thanh không thèm để ý hắn không phải vì không tha thứ, phản ứng của cô hoàn toàn là do cô không thích tính tình Lục Trạch, cùng Lục Trạch đã làm gì hoàn toàn không có quan hệ, coi như Lục Trạch chưa từng làm chuyện quá đáng, cô cũng sẽ không tùy ý đến gần.
Người tu ma luôn luôn cố tình làm bậy, tuyệt đối sẽ không vì thế thái nhân tình mà ủy khuất bản thân.
Sau khi khóa cửa phòng lại, Sở Thanh nhắm mắt, vất vả điều động một chút ma nguyên đã ngưng tụ, sau đó tức khắc biến mất khỏi phòng.
Lần nữa mở mắt, cô đã xuất hiện trên một sân cỏ, gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo vài tia lạnh lẽo.
Nơi này chính là Tử Phủ của cô, vốn Tử Phủ ở hậu kỳ Xuất Khí mới có thể tự thành một giới, mặc dù hôm nay cô không thể tu luyện, nhưng Nguyên Thần đã từng là Ma Tôn, mặc dù Tử Phủ không phải dễ dàng mà vào, nhưng nếu cố gắng tụ lại một chút ma nguyên, cô vẫn có thể tới đây một lần.
Mà hiện nay, cô phải vào trong này để tẩy tủy.
Bên ngoài linh khí quá mỏng, nếu ở bên ngoài tẩy tủy chỉ biết gia tăng khống khổ, thậm chí cuối cùng có thể sẽ mang thêm họa ngầm.
Cởi bỏ quần áo trên người, từ từ thả người ngâm vào con suối bên cạnh lầu các ba tầng, uống thêm một ngụm nước suối, Sở Thanh nuốt xuống viên linh đan màu tím nhạt, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tiết tấu hô hấp và nhịp tim ngày càng chậm, cuối cùng, ngực thậm chí yên lặng như không còn thở.
Nét mặt của cô bình tĩnh, giống như không có gì đáng ngại, nhưng thân thể run rẩy và trán rịn ra một lớp mồ hôi đã nói lên bây giờ cô không phải nhìn qua nhẹ nhỏm như vậy.
Theo thời gian từng chút trôi qua, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, mà mức độ thân thể run rẩy ngày càng lớn, trong mơ hồ, cái cổ trắng noãn lộ lên nước suối trắng ngà nổi lên mấy cái mạch máu màu xanh.
Hết thảy chứng minh cô đang thừa nhận thống khổ cực lớn.
Thực tế, Sở Thanh cũng là nhẫn nại chịu thống khổ cũ lớn, bổn nguyên của cô chính là ma thể Hỗn Độn, đó là một trong những bản thể trời sinh thích hợp tu luyện nhất, cho nên con đường tu luyện của cô vẫn luôn thuận bườm xuôi gió, cho tới bây giờ cũng chưa chịu qua đau khổ trong tẩy tủy.
Đây không chỉ là đâu, còn là loại cảm thụ không có người nào có thể kiềm chế.
Quá trình tẩy tủy chia làm ba giai đoạn: Luyện máu, Ngưng kinh, Đoán cốt. Đầu tiên là ngưng luyện máu thịt, đem tất cả tạp chất trong máu thịt bỏ đi, để thân thể đạt tới trạng thái Tiên Thiên. Sau đó là Ngưng kinh, ngưng luyện kinh mạch, làm kinh mạch mở rộng, cứng lại, để con đường tu luyện sau này càng thêm thông suốt. Cuối cùng, cũng là gia đoạn khó khăn nhất - Đoán cốt, đó là muốn đem tạp chất trong xương từ từ bức ra khỏi cơ thể.
Mà Đoán cốt, người tu luyện trải qua ba lần, lần đầu tiên là ở Trúc Cơ, lần thứ hai là lúc Kết Anh, lần cuối cùng là khi Độ Kiếp, được Thiên Kiếp rèn luyện.
Bây giờ, Sở Thanh cũng là lợi dụng dược vật với một thân thể cho trải qua tu luyện để tiến đến giai đoạn Đoán cốt, loại đau khổ này có thể nghĩ.
Cuối cùng, sau khi thống khổ qua đi, Sở Thanh cảm giác bên tai mình truyền tới tiếng "thình thịch" nhẹ nhàng, sau đó thống khổ trên người hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cảm giác ấm áp thoải mái cùng linh khí thiên địa mát mẻ tràn vào thân thể.
Để cho linh khí theo kinh mạch vận chuyển chín chín tám mươi mốt chu thiên, Sở Thanh từ từ mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí.
Nhìn những vật chất màu đem lơ lửng trên suối, mặt vốn không có biểu tình gì cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười mừng rỡ.
Hiện tai, cuối cùng cô cùng từ Phàm Thai tiến vào Tiên Thiên, có thể bắt đầu tu luyện từ từ, ít nhất khi nguy cơ không biết trước kia đến, cô cũng đã có năng lực tự vệ.
Tùy ý ngoắc tay, áo tắm đã chuẩn bị trước rơi vào tay cô, sau đó cô lắc mình rời khỏi Tử Phủ.
Từ Tử Phủ ra ngoài, Sở Thanh nghe được tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo là tiếng chìa khóa mở cửa, bất quá trước đó cô đã khóa thêm cái, cho nên người bên ngoài đến bây giờ vẫn chưa mở cửa được.
Cầm lấy khăn lông xoa xoa mái tóc hơi nước khi ngâm linh tuyền, Sở Thanh một tay mở cửa, nâng mày đảo qua ba người ngoài cửa, nhàn nhạt hỏi: "Làm sao vậy?"
Mà trong nháy mắt ba người vì thấy cách ăn mặt của Sở Thanh mà sửng sốt đứng đó, nhất là Lục Trạch, trước giờ hắn vẫn luôn thấy Sở Thanh mặc đồ nam, chưa từng nghĩ đến, thì ra ở trong lòng hắn xem Sở Thanh không khác gì đàn ông kia có thể... có thể xinh đẹp như vậy....
← Ch. 002 | Ch. 004 → |