Lòng tốt của hắn, là tổn thương sâu sắc nhất
← Ch.071 | Ch.073 → |
Dì Hà vội buông công việc trong tay ra đón tiếp, " Mạch tiểu thư."
Bà vội đi qua Sanh Tiêu hướng về Duật Tôn, đem hành lý chuyển vào nhà. Dì Hà sắc mặt hình như có cái gì không đúng, nhưng Mạch Sanh Tiêu không nhìn thấy, dì Hà cứ nhìn về phía Duật Tôn, cũng không dám nói thêm điều gì, liền mang theo một số thứ đi vào phòng khách.
Hải bối nghe được tiếng bước chân, nhổm hẳn dậy, chân trước chân sau chạy về phía Mạch Sanh Tiêu. Khi chạm vào được tay cô, cô vội ngồi xuống ôm lấy cổ Hải Bối, " Hải bối ngoan, ăn cơm có ngon không?"
" Gâu, Gâu--"
Cửa phòng Mạch tương tư khép hờ, lúc chuông cửa vang lên ả cũng đoán được là Sanh Tiêu cùng Duật Tôn đã trở về. Ả cầm lấy chiếc chăn đơn bên cạnh, nằm xuống chùm chăn kín mít.
"dì Hà, chị của tôi?"
Dì Hà giật mình một cái, buông hành lý đi tới, " Ở trong phòng."
" Sớm như vậy đã đi ngủ sao?" Mạch Sanh Tiêu lấy chiếc túi ở bên cạnh, mở khóa kéo ra, lấy quà đã chuẩn bị cho Tương Tư từ trong lôi ra, " Chị, chị--"
Gọi vài tiếng, Mạch Tương Tư vẫn không chịu đi ra.
" dì Hà, dì đỡ tôi vào trong xem sao."
Dì Hà cúi thấp đầu đi tới, Sanh Tiêu cầm cổ tay của bà đi về phía căn phòng của Tương Tư, " dì Hà, chị của tôi tại sao không đi ra vậy? Có phải là đang ngủ?"
" Hả, à, ừ, ừ, có thể thế." Dì Hà mập mờ trả lời vài câu, lúc Tương Tư bị mang lên xe, Duật Tôn nói là hắn đã sai thầy thuốc chữa chân cho Tương Tư, còn nói về sau không được nói...... dì Hà cũng không tiện nói nhiều, càng không được thắc mắc hành động của Duật Tôn.
Bà dẫn Sanh Tiêu vào gian phòng của Tương Tư, Mạch Sanh Tiêu mở ra nửa cánh cửa: " Chị, chị đã ngủ chưa?"
Sanh Tiêu vừa đứng lại, dường như mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng khóc truyền đến, trong nội tâm cô thoáng cái lộp bộp, vội vàng đi vào. Dì Hà dìu cô đi đến trước giường Tương tư, chiếc đèn chùm thủy tinh trên đầu lóe sáng, Mạch tương tư lấy chăn che kín người, tiếng khóc vẫn réo rắt từ bên trong truyền ra
" Chị, chị làm sao vậy?" Sanh Tiêu sắc mặt kinh hoảng, vội vươn tay ra. Cô cầm lấy một góc chăn, khẽ kéo vài cái, nhưng bên kia Mạch Tương Tư cầm chặt, không chịu buông ra.
" Chị, chị đừng làm em sợ, chị rốt cuộc làm sao vậy a?"
Mạch Sanh Tiêu chỉ nghe thấy tiếng khóc, trong lòng cô càng bối rối, " dì Hà, dì cũng biết chuyện phải không? Chị của tôi rốt cuộc làm sao vậy?"
" Mạch tiểu thư, Tương tư, cô ấy......"
Duật Tôn nghe được động tĩnh, cũng đi đến.
Sanh Tiêu không nghe được đáp án, chỉ phải dùng sức đem chiếc chăn đơn của Tương Tư giật ra, Tương tư buông lỏng tay, không che đậy gì, ả hai tay ôm bả vai, cả người nằm thẳng tắp, trên người quần áo ngày hôm đó, cũng chưa thay ra.
Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy chị nhất định đã xảy ra chuyện, cô hai mắt không thấy, chỉ có thể cầm lấy cánh tay dì Hà, " dì Hà, dì đã nhìn thấy cái gì? Nói cho tôi biết đi!"
Dì Hà mím chặt môi, nhìn về phía Duật Tôn, bà mặt lộ vẻ khó xử, không dám tự tiện mở miệng.
Mạch tương tư đau khổ gần chết, tiếng khóc nghẹn ngào giống như là muốn chết đi luôn vậy.
Duật Tôn đi đến sau lưng Sanh Tiêu, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn cô mang theo chút khẩn trương nhìn về phía trước. Người đàn ông đôi lông mày khẽ nhướng lên, sau khi nhìn thấy Tương Tư, cũng là có chút lắp bắp kinh hãi.
Mạch tương tư quần áo tả tơi, hai cái ống quần bị rạch rách để lộ cặp đùi, trên đùi còn có vết máu, áo thì xộc xệch, cổ áo bị giật ra, nhiều vết nhăn trên áo, cánh tay đang gập trước ngực còn có vài vết máu trên ngón tay chưa khô, cái kiểu bộ dáng này, mặc cho ai nhìn thấy đều cảm giác trong lòng có chút không thoải mái.
Tương tư trở lại Hoàng Duệ ấn tượng cả ngày cứ ở lì trong phòng, mà ngay cả ăn cơm cũng đều dì Hà mang vào, dì Hà trông thấy những vết thương của ả, cũng bị dọa cho chết khiếp.
Bà chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, Từ lúc Mạch tương tư bị ném ở ngoài cửa Hoàng Duệ Ẩn Tượng, bà dường như nhớ rõ, ngoại trừ vết thương ngoài da trên đùi của Tương tư, áo cũng không có bị hỏng như vậy.
Cũng phải nói lại là, cái cảnh này làm cho người ta thương.
(Khoai Môn Kem: Dịch cái đoạn này mà muốn chém cái con mụ Tương Tư này quá. >"
Sanh Tiêu nước mắt nhanh chóng chảy xuống, " dì Hà, dì nói đi... Ai có thể nói cho tôi biết!"
" Mạch tiểu thư......" dì Hà muốn nói lại thôi, lại lần nữa ngậm miệng.
Duật Tôn đôi mắt lạnh băng xem xét, " Mạch tương tư, Cô đang làm cái trò gì đó?"
Tương tư đột nhiên cầm lấy cái chén đặt trên tủ đầu giường dùng sức ném xuống, " Cút đi, đều cút hết cho tôi, đi ra ngoài, ai tôi cũng không muốn gặp."
Chén sứ bất ngờ đập vào vai Mạch Sanh Tiêu, cô đau đến nghiêng một bên người, chân trái đi lảo đảo lùi lại vài bước.
Duật Tôn thấy thế, đi nhanh lên phía trước, hai tay bắt lấy vai Tương Tư muốn đem ả hất xuống giường, Sanh Tiêu mặc dù không thấy, có thể cảm giác được Duật Tôn đang ở gần cô, cô không chút nghĩ ngợi cầm lấy tay Duật Tôn hất ra, " Không cần, không cần --"
Sanh Tiêu đến trước mặt Tương Tư, cô không nhìn thấy cảnh trước mắt nhưng trong lòng rất lo lắng " Chị, chị nói đi, rốt cuộc làm sao vậy?"
Tương tư khóc nấc lên không ra hơi, ả ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Duật Tôn, hai tay ôm lấy Sanh Tiêu không chịu buông ra, " Cứu chị, Sanh Tiêu, em cứu chị với--"
" Chị, em ở đây, chị đừng sợ."
" Em vì sao bây giờ mới trở về? Sanh Tiêu, em làm sao không gọi điện thoại hỏi thăm chị một chút gì? Sanh Tiêu, em làm sao lại đem chị vất bỏ ở nơi này?" Mạch tương tư liên tiếp chất vấn Sanh Tiêu làm cô khóc nấc lên, " dì Hà, dì nói đi!"
Duật Tôn dốt cuộc cũng mở miệng, " Cái này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Hà di không dám nhiều lời, chỉ là đem chuyện hôm đó mình nhìn thấy ra nói, " Tôi nghe được tiếng chuông cửa sau đó ra mở, rồi phát hiện Tương tư nằm ở bên ngoài, trên đùi đều là máu. Tôi liền đem cô ấy dìu vào nhà, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra."
" Chị của tôi làm sao có thể ở bên ngoài, dì Hà, dì không phải ở cùng chị sao?
Dì Hà xem xét nét mặt Duật Tôn, bà nhớ người đàn ông này nói qua, chuyện này không được nói cho Sanh Tiêu.
Thấy dì Hà không nói lời nào, Sanh Tiêu trong thâm tâm lại càng lo lắng hơn "Chị, chị sao lại một mình ra ngoài?"
Mạch tương tư ngồi phắt dậy, ả thở phì phò níu vào bờ vai Sanh Tiêu đứng lên, ả chỉ thẳng vào Duật Tôn, trong mắt lộ rõ vẻ phẫn uất bi thương." Hắn, tìm người cường bạo chị!"
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, nhẹ buông tay, hộp quà rơi xuống đất, bên trong âm thanh nát vụn truyền tới.
Cô chỉ cảm thấy ngực như bị một đống bông lớn chặn lại, uất ức thiếu chút nữa ngất đi.
" Chị, Chị nói...... Cái gì?"
" Duật Tôn, Duật Tôn sai người đối phó với chị, chị đau chân đi bệnh viện, bọn họ ở bệnh viện bắt chị lên xe, Sanh Tiêu, em xem chân của chị, người bác sĩ đó không phải người, anh ta cầm con dao nhỏ rạch lên đùi chị, anh ta nói chân chị què là giả. Chị đau lắm......" Mạch tương tư cầm tay Sanh Tiêu, đem lòng bàn tay của cô đặt lên vết thương ở chân, " Về sau, anh ta nhốt chị ở phòng phẫu thuật, không cho chị ăn, không cho chị uống, còn nói với chị, nếu muốn ăn thì tự mình đứng lên mà ăn, Sanh Tiêu...... Ta thật sự khổ sở không chịu được......"
Mạch Sanh Tiêu rõ ràng có thể cảm giác được vết thương dưới lòng bàn tay, từng vết, đều sưng tấy lên.
Cô đau lòng tột đỉnh, năm đầu ngón tay run run.
" Chị dậy không nổi, cho nên đói bụng suốt hai ngày một đêm, Sanh Tiêu, chị bình thường cùng người khác không ân oán, bọn họ rõ ràng là nhằm vào chân chị, Duật Tôn, hắn một mực hoài nghi chân chị có thể đứng dậy được, làm sao lại trùng hợp như vậy, hộ chiếu của chị đặt ở dưới gối thế mà tìm không thấy?" Mạch tương tư tâm tình kích động, không khống chế được, " Hoàng Duệ ấn tượng trừ em và chị ra, cũng chỉ có hắn và dì Hà, dì Hà không có khả năng cầm hộ chiếu của chị, Sanh Tiêu, ngươi nói xem, còn có thể là ai?"
Mạch tương tư loạng choạng trên bả vai Sanh Tiêu, ả đầu đau muốn vỡ đôi, không dám nghĩ tiếp.
" Cô nói đủ chưa?" Duật Tôn nhìn qua Mạch tương tư miệng vết thương trên người máu đã ứ đọng, vết thương trên đùi trái của ả rất giống với kiệt tác của Từ Khiêm, về phần, nửa người trên......
" Còn chưa, " Tương tư quơ hai tay, khuỷu tay trong lúc vô tình đập vài nhát vào người Sanh Tiêu, " Không chỉ có vậy, vì bức chị đứng lên, tên bác sĩ cầm thú kia ở trên người chị cường bạo, Sanh Tiêu, lúc ấy em ở đâu? Chị kêu cứu tới khản cả tiếng, hắn xé nát quần áo của chị, lại dùng dao phẫu thuật cắt tan quần chị...... Chị, chị sợ sẽ chết, sau đó chị hỏi có phải hắn là người Duật Tôn phái tới, chị nói cho hắn biết, nếu như bị em biết, em chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hắn lúc này mới buông tha chị...... Sanh Tiêu, " Mạch tương tư mười ngón tay hung hăng cắm vào vai Sanh Tiêu, " Em nói xem, ngoại trừ Duật Tôn còn ai vào đây?"
Mạch Sanh Tiêu cảm thấy rất buồn bực, dường như không khí trong phòng thoáng chút ngừng đọng lại.
Dì Hà đứng ở bên cạnh không dám chen vào nói, bà không khỏi đồng tình đối Mạch tương tư, hai chị em này quả rất đang thương, một người thì mắt mù, còn một người như thế nào lại xảy ra chuyện như thế này?
Tương tư ôm lấy Sanh Tiêu, khóc rống lên, Mạch Sanh Tiêu phía sau lưng chảy rất nhiều mồ hôi lạnh, qua hồi lâu, mới mở miệng hỏi, " Duật Tôn, có thật không?"
" Cái này còn cần hỏi sao? Sanh Tiêu, em chẳng lẽ không tin tưởng chị?" Tương tư kích động cầm lấy tóc, như bị bệnh tâm thần, chỗ cổ áo bị xé nát lộ ra một mảng vai, chỗ đó có máu ứ đọng lại nhìn thấy mà giật mình.
" Chị, chị đừng như vậy......" Sanh Tiêu vội vàng ôm chặt Tương tư, " Chị......"
" Sanh Tiêu, chị phải làm sao bây giờ......"
" Còn có thể làm sao bây giờ, khúc mắc trong lòng thi đi chết đi." Duật Tôn lạnh lùng mở miệng. (@@~)
Sanh Tiêu xoay người lại, Mạch tương tư vượt lên trước một bước thét lên, " Tôi là muốn chết đây, tôi cũng không sống nổi nữa......"
" Đã muốn chết thì cần gì phải đợi tới bây giờ? Còn nữa...... dì Hà, bộ quần áo này là cô ta mặc lúc trở về sao?"
" vâng."
Duật Tôn cái cằm kiên nghị giương nhẹ, " Đã thành bộ dáng này, sao lại không đổi bộ khác cho cô ta?"
Dì Hà nhìn về phía Mạch tương tư, " Cái này......"
" Anh là có ý gì?" Tương tư ánh mắt phẫn nộ, " Anh nghĩ rằng tôi lấy sự việc này ra để đùa sao?"
" Cô nếu thật lo lắng cho Sanh Tiêu, không nên là để bộ dạng này, cô ấy giờ mắt không nhìn được, nếu có thể, cô cho rằng cô ấy nhìn thấy cô như vậy còn có thể chịu được sao? Cục diện rối rắm này, cô cũng có đủ thời gian để nghĩ kế nhỉ."
Mạch tương tư cắn môi dưới, một chút hồng hồng theo cách môi tràn ra.
Ả cầm lấy cổ tay Sanh Tiêu, " Chẳng lẽ, tôi chịu tủi thân mà không được nói ra sao? Tôi đều như vậy, trở về thầm nghĩ sẽ không gặp ai, Sanh Tiêu, em có người bảo vệ lại có ngươi yêu thương, như vậy, chị?"
Mạch Sanh Tiêu nghe xong, trong nội tâm bỗng nhiên bị đâm một nhát rất sâu, rạch ra một lỗ hổng.
" Duật Tôn, có thật không?" Cô vẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi.
Duật Tôn nhìn Mạch Sanh Tiêu có chút cứng ngắc, không nói gì.
" Em nói, đến bên đó, em muốn gọi điện thoại về nhà, anh nói đã gọi rồi, em cũng không nhận được cuộc gọi nào, nhất định, là anh đã tắt máy phải không?"
Duật Tôn không thích việc làm mà không thừa nhận, " Đúng, tôi quả thật là sai người đem chị em đi, muốn cho bác sĩ xem thử, chân của cô ta có đi được không."
" Như vậy, có thể đứng lên không?" Mạch Sanh Tiêu đưa lưng về phía hắn hỏi.
Duật Tôn mơ hồ có thể nghe ra trong giọng nói của cô bi thương cùng thất vọng. Sanh Tiêu nghe hắn dứt khoát thừa nhận như vậy, cho dù muốn lừa gạt chính mình đều không được, cô đứng thẳng người, đôi mắt hướng về phía người đàn ông trước mặt, " Anh dẫn tôi ra ngoài, cũng là bởi vì mục đích này? Anh cùng một lúc cho tôi kí ức đẹp đẽ nhất, cùng lúc, lại sai người đối phó với chị của tôi, Duật Tôn, anh đến tột cùng là muốn chứng minh cái gì? Chị của tôi chân què rồi, chị ấy uy hiếp được anh sao?"
Duật Tôn không ngờ tới Sanh Tiêu có thể nghĩ như vậy, hắn mang cô đi chơi, chỉ là muốn làm cho cô vui vẻ, không nghĩ tới ở trong mắt cô, lại thành một loại thủ đoạn đối phó Mạch tương tư, " Em thật không hiểu tôi muốn chứng minh cái gì? Chị của em bộ mặt nào cũng có, tôi là muốn cho em mở mắt ra, em cho rằng có một số việc đều là trùng hợp? Em ngày nào đó chết trong tay cô ta cũng không biết đâu."
" Còn có thể chứng minh như thế nào? Lần trước anh cố ý để cho chị tôi đụng vào cây cột bị thương, chị ấy nếu có thể đứng lên, thì ngồi xe lăn làm gì? Duật Tôn, anh không có suy nghĩ sao, anh sẽ không biết, cũng giống như tôi, tôi cũng rất hi vọng mắt tôi tốt như trước, chị ấy là chị ruột của tôi, anh làm những sự việc này, căn bản không phải là lo lắng cho tôi. Anh biết tôi quan tâm tới chị ấy, nhưng mà anh cứ lần này tới lần khác làm tổn thương chị ấy, " Sanh Tiêu khóe miệng run rẩy, " Anh nếu thật sự vì tôi, thì cũng không làm ra loại sự tình này."
Những lời cô nói ra, liền đem hết thảy những việc hắn làm, dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Duật Tôn làm tất cả là muốn tốt cho cô, nhưng đối với Mạch Sanh Tiêu mà nói, lại thành một loại tổn thương sâu sắc nhất.
Tương tư không nghĩ tới bản thân mình đẩy cô ra khỏi cửa, Mạch tương tư chân hỏng rồi, Sanh Tiêu chịu không được những tổn thương mà Duật Tôn đối với chị mình, những thủ đoạn kia của hắn, chắc chắn sẽ như nắm muối xát vào vết thương đang mở.
Huống hồ, Mạch tương tư còn bị người ta cường bạo, Sanh Tiêu càng nghĩ, trong nội tâm lại càng đau nhức.
Ý tứ trong lời nói của Duật Tôn cô nghe hiểu được, có thể Mạch Sanh Tiêu thật sự không muốn đi, nhưng chị mình đã bị thương đầy mình như thế này, còn có thể giả bộ sao?
" Tùy em nghĩ như thế nào." Con mắt lạnh như băng của người đàn ông nhìn về phía Mạch tương tư, lời nói hờ hững, Sanh Tiêu nghe xong càng khổ sở.
Tương tư khẽ động đậy thân mình, thần sắc vẫn đang kích động, " Sanh Tiêu......"
Mạch Sanh Tiêu trở lại trước giường của ả, tương tư vội vàng bắt lấy ống tay áo của cô, " Chúng ta đi khỏi nơi này được không? Chị rất sợ, chị tối đễn không ngủ được, Sanh Tiêu, chúng ta đi thôi." Mạch tương tư ôm lấy cô, cả thân thể run rẩy, Sanh Tiêu đem ả ôm thật chặt, " Chị, chị đừng sợ, đừng sợ."
" Chị cầu xin em, chị không cần ở đây, Sanh Tiêu, chúng ta đi, chúng ta đi......" Tương tư đẩy mạch Sanh Tiêu ra, hai tay chống lên muốn đi, ả hai chân giả bộ như không thể nhúc nhích cứ cứng ngắc, nửa người trên không được khống chế té xuống, cả người ngã trên mặt đất, " Chị rất sợ......"
" Chị, chị làm sao thế?" Mạch Sanh Tiêu quỳ hai đầu gối xuống, " chị......"
Cô ôm lấy Tương tư, Mạch tương tư ngồi dưới đất, thở nặng nhọc, Sanh Tiêu hai tay sờ sờ khuôn mặt ả, đem khuôn mặt ả gói gọn trong lòng bàn tay, " Được, chúng ta đi, không bao giờ trở lại nữa."
" Mạch tiểu thư......" dì Hà nghe cô nói như vậy, liền muốn xen vào.
" Được, chúng ta đi, đi mau......" Tương tư cầm taySanh Tiêu.
Cô đỡ Mạch tương tư đứng lên, thử đứng mấy lần cũng không đứng lên được, dì Hà thấy, liền muốn tiến lên giúp đỡ.
" dì Hà, mặc kệ đi." Duật Tôn đã mở miệng, dì Hà không thể không trở lại.
Mạch Sanh Tiêu trong thâm tâm rất khó chịu, cô hai tay ôm lấy eo Tương tư đỡ ả từ mặt đất lên, có thể chính mình đôi mắt mù nhưng Sanh Tiêu cố hết sức đứng, cô bị trọng lực cơ thể ở hai cánh tay kéo xuống, một chân thiếu chút nữa té ngã.
Duật Tôn giả bộ như không nhìn thấy, đi ra ngoài.
Hắn đi lên lầu, gọi điện thoại cho Từ Khiêm.
Người đàn ông đang ở quán bar, nghe xong điện thoại Duật Tôn gọi tới, thiếu chút nữa chưa kịp nuốt ngụm rượu xuống đã chết sặc " Tớ cường bạo cô ta? Cô ta nằm đấy tớ còn coi cô ta như con cá chết nữa là, thiếu chút nữa giải phẫu cô ta, mẹ kiếp! Tớ thèm vào"
Dì Hà gặp Sanh Tiêu cố chấp đem Tương Tư lên xe lăn, bà đi qua đè lại tay của cô, " Mạch tiểu thư, cô tỉnh táo chút đi, tôi tin tưởng, cho dù chuyện này thật sự cùng duật thiếu có liên quan, có thể đối xử với Tương tư như vậy, nhất định là những người kia tự ý làm, cô đừng......"
" dì Hà, bà cầm tiền của Duật Tôn đương nhiên nói thay anh ta rồi." Mạch tương tư một câu liền cắt đứt.
Dì Hà nghe xong, chỉ nhìn vào Mạch tương tư, bà cái gì đều không có nói, giúp đỡ Sanh Tiêu đem tương tư kéo lên, liền đi ra ngoài.
Mạch tương tư có thái độ như vậy, bà cũng chẳng giải thích, dù sao việc này bất luận là tại ai, đều rất khó tỉnh táo lại suy nghĩ sự tình. Dì Hà đi về hướng phòng khách, nơi này đã náo động thành như vậy rồi, bà chỉ đơn giản tìm chút việc gì đó để làm, dù sao cũng ngủ không yên.
" Chị, em đem chị đến nhà Thư Điềm trước nhé." Sanh Tiêu nhìn không thấy, cái gì đều không có thu thập, cô phụ Tương Tư dọn dẹp nhưng cũng không biết mang cái gì đi, thật vất vả mới ra được khỏi phòng, nhưng ngay cả phương hướng như thế nào cũng không biết.
Duật Tôn cúp điện thoại xuống lầu, mới vừa đi tới phía dưới, đã nhìn thấy Sanh Tiêu phụ giúp Tương tư dời đi." Em đi đâu?"
Cô không nói gì, bước đi có vẻ dồn dập, Duật Tôn ba bước đã đuổi kịp cô, " Phát hỏa cái gì chứ?"
Mạch Sanh Tiêu muốn đi.
Duật Tôn giữ chặt tay của cô" Em không sợ với cái bộ dạng này, chị của em sẽ thật sự bị người cường bạo?"
" Dù nguy hiểm thế nào, cũng không nguy hiểm bằng ở bên cạnh anh."
Duật Tôn nắm chặt tay, " Mạch Sanh Tiêu, em cậy đôi mắt của em mù phải không? Tôi sủng ái em, cũng không thể để cho em mượn lá gan này mà có thể cho em leo lên đầu tôi mà đi, em có phải hay không còn ỷ vào tôi bây giờ vẫn mới lạ em, cho nên làm ra chuyện gì đều không có suy trước tính sau?"
"Anh muốn nói cái gì?"
" Tôi không cho em đi, em dám đi thử xem?"
" Tôi con mắt bị mù, bằng không cũng muốn nhìn rõ một chút để xem xem, Duật Tôn, anh đem chị của tôi hại thành như vậy, anh còn muốn như thế nào nữa? Tôi không thể trơ mắt nhìn xem chị ấy bị anh làm tổn thương hết lần này đến lần khác, ý tốt của anh đối với tôi, tôi nhận không nổi!" Mạch Sanh Tiêu nói xong, phụ giúp Tương tư lại muốn đi.
Người đàn ông nắm chặt tay cô nhất quyết không chịu buông ra, Duật Tôn cảm giác mình chính đang làm truyện bao đồng, Mạch tương tư nguyện ý giả tàn phế thì liên quan gì tới hắn? Huống hồ, Sanh Tiêu đôi mắt bị mù, chả còn mới lạ gì nữa, còn giữ người làm cái gì.
Nghĩ như vậy, hắn liền buông lỏng tay.
Sanh Tiêu cánh tay đã được hắn buông ra mà rơi xuống, cô phụ giúp Mạch tương tư đi về phía trước, con mắt nhìn không thấy, chỉ có thể đi được rất chậm, xe lăn cũng từ từ lăn bánh, Duật Tôn thấy bóng lưng của cô đã bước ra bên ngoài, hắn đi nhanh đến, cầm lấy cổ tay Sanh Tiêu, đem cô dùng sức đầy về phía sau.
Cô lảo đảo, tay phải vịn vào sô-pha mới không bị ngã về phía sau.
" Nếu muốn đi, cũng đem hết nợ nần của em trả hết lại cho tôi."
Mạch Sanh Tiêu chống xuống, nhô nửa người trên, " Tôi còn nợ gì chưa trả?"
" Nợ phải trả là cả đời."
" Cả đời?" Sanh Tiêu đón lấy lời của hắn, " Anh giúp tôi một lần đã nghĩ buộc tôi cả đời, dựa vào cái gì?"
" Dựa vào cái gì? Chỉ bằng tôi muốn em, em phải ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi."
Mạch Sanh Tiêu nói không nổi, " anh coi tôi là cái gì, anh muốn thì về sau tôi nhất định phải ở lại sao."
Có mấy lời càng nói ra càng đả thương người khác, dì Hà ném công việc trong tay vội vàng tiến đến giữ chặt tay Sanh Tiêu, " Mạch tiểu thư, cô xem trời đều đã tối rồi, cho dù cô có ở nhà bạn, nhưng hai người thì phải đi làm sao? Còn chưa kể đến, đều đã trễ như vậy, quấy rầy người khác cũng không nên."
Dì Hà nói ra mấy lời này, cũng không làm cho hai người đang tranh cãi nguôi ngoai, Mạch Sanh Tiêu mặt nóng bừng, cô cảm thấy khói trên đỉnh đầu còn chưa tan hết, lại thoáng cái, đã là mưa dầm liên tục.
" Mạch tiểu thư, cô cùng Duật thiếu đều vừa xuống máy bay, cũng mệt mỏi, Tương tư như vậy cũng không nên rời đi, hay là mau dẫn cô ấy đi về nghỉ ngơi đi."
Chỉ là, cái nơi này liệu còn thích hợp không?
Mạch tương tư rõ ràng sợ hãi như vậy, Sanh Tiêu hai tay vịn xe lăn ngồi xổm xuống, " Chị, chị yên tâm, em cho dù dời khỏi nơi này cũng sẽ không để cho chị chịu khổ."
Duật Tôn đi qua, giữ chặt xe lăn Tương tư.
Mạch tương tư sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, " Đừng mà, bỏ đi, Sanh Tiêu em chị......"
Mạch Sanh Tiêu vội vàng đứng dậy cầm chặt tay Duật Tôn, " Anh buông ra, anh muốn làm cái gì a? Duật Tôn, anh điên rồi sao, buông ra a--"
Hắn đẩy, liền đem Sanh Tiêu đẩy ra.
Duật Tôn đẩy giúp xe lăn Mạch tương tư đi vào cầu thang bên cạnh, Tương tư sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quay về phía sau lưng mạch Sanh Tiêu cầu cứu. Sanh Tiêu vừa ngã, chờ đứng được lên thì phương hướng đều sờ không chính xác.
" Anh vẫn cứ nghĩ chân tôi đã tốt? Duật Tôn, cho dù anh đem chân của tôi chém trăm mảnh, tôi cũng vẫn sẽ nói câu nói kia!"
Duật Tôn cúi người, môi mỏng chậm rãi hướng bên tai ả.
Mạch tương tư tránh hắn kêu lên sợ hãi. Duật Tôn đem bàn tay túm lấy gáy ả đem ả kéo hướng chính mình, " Tôi cần gì lời nói của cô, cũng không nghĩ thử xem hoặc cô ngẫm lại cho kĩ, đi ra khỏi cái cửa nhà này có thể làm được cái gì? Cô thử xem, tôi có thể làm cho cô ngay cả chỗ ở đều không có."
Sanh Tiêu ngã ngã đụng đụng được dì Hà nâng tới, Duật Tôn buông lỏng tay, xoay người lên bậc thang.
Mạch tương tư hai tay ôm chặt lấy cổ của mình, động tác vừa rồi của người đàn ông làm ả khẩn trương không hít thở nổi không khí, Sanh Tiêu cầm tay của ả, " Chị."
" Sanh Tiêu, dì Hà nói rất đúng, ánh mắt em cũng nhìn không thấy, chúng ta phải đi như thế nào?"
" Chị, chị đừng lo lắng, em đã khiến chị tủi thân nhiều rồi."
Mạch tương tư vốn cũng không nghĩ tới nếu thật sự rời đi, ả cùng Sanh Tiêu hiện tại đều không làm ra kinh tế, mặc dù Thư Điềm cho mượn phòng ở, nhưng cuộc sống về sau phải trải qua như thế nào đây?
Ả càng không nghĩ đến, Mạch Sanh Tiêu nhất thời xúc động, lại thật muốn rời đi.
" Sanh Tiêu, " Tương tư cầm tay em gái, " Đừng nóng vội, anh ta nói không cho em đi, chúng ta đi cũng không được, điểm ấy, em so với chị càng rõ ràng hơn."
← Ch. 071 | Ch. 073 → |