Nụ hôn đầu
← Ch.56 | Ch.58 → |
Người này tuyệt đối là ma quỷ, thường xuyên vừa xuất hiện thì dọa người! Cố Thường vỗ ngực bị dọa sợ trách mắng: "Làm sao ngươi vô thanh vô thức tới vậy? Cũng không ai thông báo một tiếng, mọi người đi đâu rồi?!"
"Là ta để cho bọn họ không cần thông báo." Lục Tử Triệt ung dung nhìn Cố Thường nói, hắn sẽ không nói dọc đường khi đi tới viện của Cố Thường có mấy người muốn thông báo, hắn đều mua chuộc lấy lòng, người không thể mua chuộc hắn điểm huyệt câm của người ta, như thế hắn dĩ nhiên vô thanh vô thức đi tới đây.
Cố Thường tức giận đến đau gan, trừng mắt nhìn nói không ra lời, hắn không cho hạ nhân thông báo thì thật không thông báo luôn, chủ tử Cố Gia Bảo này là ai bọn hạ nhân cũng quên rồi?
Quách Tiểu Trà đã sớm quen hình thức ở chung của hai người này gặp mặt lại cãi nhau, cụp tai tiếp tục vẻ mặt đưa đám nói: "Đại ca tới rồi, thật khéo, mỗi lần ta tới tìm Cố muội muội ngươi sẽ lập tức xuất hiện, sao cảm giác coi ta như kẻ trộm đâu mà đề phòng?"
"Nàng thành muội muội của ngươi khi nào? Bớt tự nhận người thân đi." Lục Tử Triệt không vui quét mắt nhìn Quách Tiểu Trà, nhìn Cố Thường, ngoài cười nhưng trong không cười, "Ta cũng không biết khi nào quan hệ giữa nàng và hắn lại gần thêm một bước? Ca ca muội muội cũng nói ra được."
"Ta với ai quan hệ gần xa ngươi quản được sao? Ta còn chưa tiến vào cửa nhà ngươi đâu đã bắt đầu quản, về sau tiến vào ta có còn đường sống sao?" Cố Thường tức giận liếc trắng mắt nhìn Lục Tử Triệt, nàng sẽ không thừa nhận trong nháy mắt bản thân nhìn thấy hắn xuất hiện kia tim đập nhanh nửa nhịp, tim đập nhanh đó cũng là tức giận hoảng sợ, không hề kỳ lạ chút nào.
"Vào cửa nhà gì cơ? Cố muội muội ngươi tiến vào cửa nhà hắn làm cái gì?" Quách Tiểu Trà nghe thấy không hiểu ra sao, vô tư nói.
Lục Tử Triệt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên từ đầu đến giờ, khóe môi nâng lên biên độ cũng không lớn, nhưng đúng là đang cười, tay phải nắm thành quyền để trước miệng ho nhẹ một chút, thanh âm khẽ nhếch: "Ngươi còn không biết sao? Cố Thường đã định thân với ta, vào mùa thu sẽ tiến vào cửa Lục gia ta."
"Sao cơ" một tiếng, Quách Tiểu Trà rớt cằm, tay chân luống cuống đỡ được cằm suýt chút nữa trật khớp nói: "Hai người các ngươi định thân? Vợ bạn không thể đùa giỡn, tuy Cố muội muội không phải là thê tử của Lục Tam kia, nhưng cũng đã từng là vị hôn thê, ngươi thân là huynh đệ tốt của Lục tam, lại chiếm vị hôn thê trước đây của hắn làm của mình, ngươi làm chuyện này thật không có đạo đức, hành vi tiểu nhân!"
Lục Tử Triệt thu hồi khóe miệng tươi cười, thần sắc nhàn nhạt liếc nhìn Quách Tiểu Trà tức giận hổn hển: "Nói ngươi ngu ngươi thật đúng là rất ngu, ta là Lục Mặc, Lục Mặc chính là ta, hai chúng ta kỳ thật là một người, chuyện này vào lúc trước khi chúng ta rời kinh cũng không coi là bí mật, tối thiểu cha ngươi và đại ca ngươi cũng nghe được đi, mà Lương Dung cũng sớm biết chuyện này từ mấy năm trước, người nhà của ngươi và đối tượng sắp định thân đều biết chuyện mà ngươi không biết, không cảm thấy nên xem xét lại mình vì sao mình lại ngốc như thế bổn sao?"
Đầu óc Quách Tiểu Trà nháy mắt thành hồ dán, lời Lục Tử Triệt nói hắn đều nghe xong, nhưng nghe không hiểu, sao hai người thành một người? Lừa hắn đi? Hắn phải tin hắn chính là kẻ ngốc!
"Ta gọi ngươi một tiếng đại ca, ngươi cũng phải ra dáng đại ca, bịa ra lời bịa đặt thái quá dối gạt ta, còn là đại trượng phu?" Quách Tiểu Trà một bộ dáng quật cường "Ta mới không ngu không bị ngươi lừa".
Lục Tử Triệt nghe vậy cười nhạo một tiếng, lắc đầu với Cố Thường giọng điệu cảm thông nói: "Tiểu tử này ngốc đến một cảnh giới nhất định rồi, không có thuốc nào cứu được."
Cố Thường không đành lòng tiếp tục nhìn bộ dáng ngây ngốc của Quách Tiểu Trà, thở dài nói: "Lục Tử Triệt nói không sai, hắn và Lục Mặc là cùng một người, lần này hắn và Lục bá phụ bọn họ cùng trở về chính là để tận hiếu, nếu không dù là bạn thân đi nữa cũng không có khả năng trưởng bối hồi hương con trai ruột không xuất hiện, trái lại hết thảy đều là bằng hữu của nhi tử tự thân lo liệu?"
Mãi cho đến khi Cố gia ăn cơm chiều Quách Tiểu Trà mới hồi phục tinh thần, rất khó khăn tiếp nhận sự thật vừa rồi Lục Tử Triệt và Lục Mặc là cùng một người, sự thật này làm hắn tương đương với chịu đả kích, đả kích này quả thực có tính chất huỷ diệt.
Bởi vì cho tới nay hắn đều đắc chí cho rằng trong đám phế vật mình không phải là hạng nhất, bởi vì có kẻ làm đệm lót kia!
Mà nay trong cảm nhận của hắn cái tên đệ nhất vô dụng kia chẳng những không phải phế vật, còn thật ưu tú, trong kinh thành người nắm vị trí kém cỏi nhất kia thế nhưng là mình...
Lục Tử Triệt va Quách Tiểu Trà đều ở lại Cố gia dùng cơm, vốn Cố Phong Niên nghĩ người tới là khách muốn xếp cho Quách Tiểu Trà một gian phòng khách, kết quả bị Lục Tử Triệt ngăn trở, hắn nói Quách Tiểu Trà là tiểu đệ hắn, tất nhiên phải tới ở Lục phủ cùng với hắn mới đúng.
Tâm tình Quách Tiểu Trà càng không tốt, hắn muốn cùng Cố Thường vị hảo "Huynh đệ" này ở cùng chỗ, để cho hắn mỗi ngày đối mặt với người vốn thấp hơn chính mình nửa phần kết quả trong lúc đó đột nhiên xuất hiện người cao hơn mình vài cái đầu, hắn sẽ rất nóng nảy khó chịu, rất bất lợi với tâm lý khỏe mạnh của hắn!
Càng nghĩ càng không vui, trong lúc dùng cơm Quách Tiểu Trà rốt cuộc lấy dũng khí nói: "Việc này, đại ca, ta nghĩ cảm thấy vẫn là ở lại Cố Gia Bảo càng tốt hơn chút, dù sao trước đây từng ở rồi, đối với hoàn cảnh và con người sự vật nơi này đều quen thuộc, ta thấy vẫn là..."
"Không bàn nữa." Lục Tử Triệt buông đũa, nghiêm mặt rất nghiêm túc nói, "Trừ phi ngươi thành thái giám, bằng không đừng mơ tưởng ở nơi này."
"Có Trác đệ đệ ở cùng, ai sẽ bởi vì ta ở đây mà nghi thần nghi quỷ? Đại ca chính ngươi nghi ngờ lung tung, tình nghĩa giữa ta và Cố muội muội là tình bằng hữu thuần túy, về sau có thể sẽ phát triển thành tình huynh muội thuần túy, sẽ không có khác!" Quách Tiểu Trà giậm chân, coi hắn như kẻ trộm mà đề phòng, cũng nhấn mạnh bao nhiêu lần hắn không có tà tâm, kết quả tại sao không ai tin?!
Lục Tử Triệt cười lạnh một tiếng, không khách khí chút nào nói rõ chỗ yếu: "Không biết là ai nói tình nguyện cưới vị hôn thê của ta cũng không cưới bà điên Lương gia."
Quách Tiểu Trà nghe vậy biểu tình quẫn bách: "Không phải ta nói đùa sao, thật sự đảm đương không nổi."
Hai người tranh luận trong bữa ăn, những người khác đều ăn cật lực, coi như bọn họ đang nói chuyện phiếm bình thường không ai can thiệp.
Cố Thường và bọn họ quen thuộc, hơn nữa ở đây cũng không phải kinh thành, không có nhiều quy củ như vậy, mọi người đều ngồi chung một bàn ăn cơm, không phân bàn nam nữ.
Nghe Lục Tử Triệt gọi ba chữ "Vị hôn thê" tự nhiên như vậy, trong lòng Cố Thường thấy khó chịu tức giận, căm hận ra sức ăn cơm, giống như ăn cái nam nhân một chút cũng không khách khí kia.
Nói thật, nàng rất muốn Quách Tiểu Trà ở lại Cố gia, như vậy nàng có thêm đồng bọn để đùa giỡn, ngày trôi qua cũng không nhàm chán như vậy, đáng tiếc Lục Tử Triệt này thật không nhãn lực, sao hắn quản rộng như vậy? Nhưng cha nương còn dung túng hắn! Cố Thường càng căm phẫn, gần đây lời nói của nàng ở trước mặt cha mẹ càng ngày càng vô dụng, trong lòng chua xót.
Cố Trác thấy tỷ tỷ không vui, liếc mắt nhìn Lục Tử Triệt một chút cũng không coi mình là khách một cái, đột nhiên dừng đũa cười híp mắt nói: "Lục tam ca, ta và Tiểu Trà ca ca thời gian dài không gặp, thật có chút tưởng niệm, chúng ta cũng không dọn dẹp thêm phòng cho hắn, để cho hắn và ta ngủ cùng một gian là được, dù sao cũng chỉ có mấy ngày, hắn ở đủ liền để hắn tới Lục gia, thế nào?"
Quách Tiểu Trà mặt tràn đầy cảm động nhìn Cố Trác, thật không nghĩ tới con cái của Cố gia đều là hài tử tốt, xem ra sau này cần phải giao lưu trao đổi cảm tình cùng với Cố gia đệ đệ này nhiều hơn, đều là người thiện tâm vừa có tiền có ngựa còn có phẩm đức thanh niên có triển vọng!
Lục Tử Triệt ngẩn người, quan sát em vợ tương lai vài lần, lắc đầu: "Đệ muốn cùng hắn giao lưu cảm tình có rất nhiều cơ hội, ta có thời gian sẽ mang hắn tới đây làm khách, về phần ở lại Cố gia thì thôi đi, bởi vì ta càng bức thiết phải cùng Tiểu Trà giao lưu cảm tình."
Cơm trong miệng Quách Tiểu Trà suýt chút nữa phun ra ngoài, ai đồng ý cùng ngươi giao lưu cảm tình chứ! Trong lòng tức giận kêu gào, mong chờ nhìn Cố Trác, hy vọng hắn cố gắng một chút giữ mình ở lại.
"Ngươi cũng muốn ở lại, ta cũng giống như thế, nếu chúng ta ai cũng không muốn lui một bước, sao không để Tiểu Trà ca ca tự mình lựa chọn?" Cố Trác đưa ra biện pháp giải quyết, ung dung gắp đùi gà bỏ vào trong bát của mình nói, "Như vậy cũng công bằng phải không?"
Cố Thường cũng vì đệ đệ mình vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đúng là đệ đệ ruột của nàng! Biết bênh vực nàng người tỷ tỷ ruột này!
Lục Tử Triệt nghe vậy khẽ nhíu mày, mở miệng vừa muốn nói chuyện, kết quả bị Cố Phong Niên đoạt trước.
"Được rồi, chuyện này đã quyết định tốt rồi, Quách hiền chất tới Lục gia, Trác nhi con cũng đừng làm loạn thêm." Trước Cố Phong Niên không nói lời nào, là không để ý Lục Tử Triệt và Quách Tiểu Trà cãi nhau, nhưng đến phiên con của ông và con rể tương lai sinh ra ý kiến khác nhau thì không thể không quản.
"Hừ." Vẻ mặt Cố Trác bất mãn liếc mắt nhìn Lục Tử Triệt, ngại áp lực đến từ lão cha không thể không thu hồi ý định làm trái lại, vùi đầu ăn cơm.
Sau bữa cơm Lục Tử Triệt và Cố Phong Niên uống trà một lát, sau khi nói xong chuyện mang theo Quách Tiểu Trà rời đi, Cố Phong Niên phá lệ để Cố Thường đi tiễn Lục Tử Triệt bọn họ.
Vẻ mặt Cố Thường không tình nguyện đi tiễn người, lúc tiễn đến cổng trong hướng đi ra cửa chính, nàng trộm liếc Lục Tử Triệt bị hắn bắt được.
"Tiểu Trà ngươi đi dắt ngựa, ta ở chỗ này chờ ngươi." Lục Tử Triệt mở miệng nói.
Quách Tiểu Trà mắt thấy chuyện đã thành kết cục đã định, phản đối như thế nào cũng vô dụng, hai mắt hơi mang ưu thương liếc nhìn Cố Thường, ỉu xìu tới chuồng ngựa dắt ngựa.
Nhìn về Lục Đậu phía đứng ở một bên, Lục Tử Triệt suy nghĩ một chút nói: "Gió nổi lên, Lục Đậu nhanh đi về lấy cho tiểu thư nhà ngươi cái áo choàng lại đây."
Lục Đậu nhìn nhìn cây bị gió thổi lắc lư, đúng là lạnh, nàng nói: "Tiểu thư người đợi một lát, nô tỳ lập tức đi lấy."
Cố Thường muốn ngăn cũng không kịp ngăn lại, thật ra nàng một chút cũng không lạnh, buổi tối bởi vì tâm tình phiền muộn không cẩn thận ăn quá no, cơm - đồ ăn này càng ăn nhiều trong người càng dễ nóng.
Người dư thừa đều đã đi hết, về phần những hạ nhân khác đi lại ở phía xa, trời tối đen như mực, tầm mắt của mọi người khó tránh khỏi bị ảnh hưởng chút, không đủ gây cho sợ hãi.
"Đuổi mọi người làm cái gì? Có mục đích gì nói đi." Cố Thường khoanh hai tay trước ngực, theo bản năng làm động tác tự vệ cho bản thân, mơ hồ cảm thấy người này không có ý tốt.
Lục Tử Triệt tiến lên hai bước đứng trước mặt Cố Thường, mắt nhìn xuống khuôn mặt bất kể ban ngày hay ban đêm đều vô cùng mê người của nàng hỏi: "Ta muốn biết nàng vì sao ghét phải gả cho ta? Chuyện từ hôn trước đây là hiểu lầm, nay hiểu lầm đã làm sáng tỏ, chúng ta đều có ơn cứu mạng nhau, trước đây bất mãn đến đâu thì giờ sớm đã không coi là cái gì. Vả lại ở kinh thành chúng ta sớm chiều ở chung, ở chung lâu như vậy, cũng coi như có chút ăn ý nhất định, ta cho rằng tình cảm của chúng ta đã xưa không bằng nay, sao nàng vẫn không được tự nhiên?"
"Ta chính là không muốn lấy chồng?" Cố Thường không nghĩ tới hắn sẽ mở miệng hỏi thẳng ra như vậy, hai mắt nhanh chóng chớp động, rõ ràng không được tự nhiên.
"Nàng là thuần túy không muốn gả cho người khác, hay là chỉ không muốn gả cho ta?"
Vấn đề này khiến Cố Thường khó nghĩ, nàng chau mày bắt đầu suy tư, rốt cuộc là không muốn gả cho Lục Tử Triệt, hay là đối với bất kỳ người nào cũng như thế này? Nếu có một nam nhân mọi thứ đều xuất sắc đột nhiên xuất hiện, đối với nàng thật lòng thật dạ, người như vậy đến cầu hôn nàng có bài xích hay không?
Đang nghĩ tới xuất thần, Cố Thường nghe thấy một trận cười khẽ của Lục Tử Triệt trước mặt truyền đến, sau đó bên hông đột nhiên chặt chẽ, cả người bị kéo vào một lồng ngực ấm áp đối với nàng mà nói đã không tính là xa lạ, bên tai vang lên một câu "Đáp án vì sao thử qua thì biết".
Không đợi nàng kịp phản ứng thử như thế nào, cằm liền bị ngón tay người nào đó nâng lên, môi vừa mở ra muốn mắng hắn đùa giỡn lưu manh, kết quả hắn liền lấy hành động thực tế nói cho nàng biết cái gì gọi là lưu manh, môi bị hai phiến môi nóng không cho phép cự tuyệt nháy mắt che kín...
← Ch. 56 | Ch. 58 → |