Truyện:Châm Biếm - Chương 38

Châm Biếm
Trọn bộ 72 chương
Chương 38
Đừng hỏi
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Tuy rằng chiếc giường Mật Mật và Lăng Nhiễm đang nằm đã được thay thế bằng một chiếc giường có chất lượng tốt hơn, sẽ không 🅿️_𝐡_á_т 𝓇_𝐚 â_Ⓜ️ 🌴_ⓗ_𝐚_ռ_♓ cót két khi cử động, nhưng cho dù là bố cục phòng, hay là vị trí đặt giường, thật ra đều không khác với trước kia là mấy.

Điều này khiến cho Mật Mật cảm thấy rất quái lạ, khi còn nhỏ cô và Lăng Nhiễm vẫn luôn ngủ ở trên cùng một chiếc giường, bởi vì nhà nghèo nên Trang Liễu và ba cô chẳng những không có tiền mua cho Mật Mật và Lăng Nhiễm hai chiếc giường, thậm chí cả việc chia phòng ngủ cho hai anh em bọn họ cũng làm không được.

Mật Mật vừa chống lại bàn tay to lớn của Lăng Nhiễm đang dạo chơi quanh người cô, vừa cắ.ⓝ ɱ.ô.ℹ️ 𝐭ⓗ.ở h.ổ.𝓃 ⓗ.ể.𝐧, cô dùng một chút lý trí còn sót lại nghĩ đến việc cô và Lăng Nhiễm đang l0ạ●𝖓 🦵𝐮â●𝓃.

Lăng Nhiễm giống như đặc biệt thích 𝐥à_ɱ тì_ⓝ_h với Mật Mật ở trong phòng này, vừa tiến vào căn phòng này, trông anh có vẻ hưng phấn lạ thường.

Hôm nay đều đã làm vài lần, nhưng mà Lăng Nhiễm vẫn không thỏa mãn, anh còn đang làm loạn ở trên người cô.

Còn Mật Mật? Cô... dường như sắp 𝖒_ấ_𝐭 🎋i_ể_ɱ ş𝖔_á_ⓣ, sự thật quá mức hoang đường khiến Mật Mật cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Cô không có cách nào chống lại sự cường thế của Lăng Nhiễm, Mật Mật từng bước trốn chạy khỏi sự ×â-𝐦 ⓝ-𝒽ậ-ⓟ cũng như nhu cầu tình dục của anh.

Những giáo điều được xây dựng trên nền tảng đạo đức quanh người Mật Mật dường như đang lung lay, cô cảm thấy mình đang trở thành nô lệ của tình dục.

Trong cơn ⓓụ_ⓒ ν_ọ𝓃_g, Mật Mật đang bị chính anh trai ruột của mình, ✅υố_✝️ ν_𝑒 khắp người.

Nhận ra được điều này, không hiểu sao, Mật Mật chỉ cảm thấy cả người khô nóng.

Cô từ từ ngừng giãy giụa, hai mắt ngước lên nhìn trần nhà, cô cảm giác được bàn tay của Lăng Nhiên đang di chuyển trên từng tấc da thịt mình.

Ngoài cửa gỗ, âm thanh TV dường như không có bất kỳ trở ngại nào xuyên qua cánh cửa, tay Lăng Nhiễm 𝐭-𝐡-â-ɱ 𝓃-𝖍-ậ-ⓟ vào bên trong quần ngủ 𝖒-ề-𝖒 〽️-ạ-i của Mật Mật, anh 𝖒ú.✝️ lấy phần da thịt trên cổ Mật Mật, khàn giọng hỏi:

"Mật, mẹ nói đây là phòng của em và anh trai? Khi còn nhỏ, hai người từng ngủ trên một chiếc giường ở đây sao?"

"Đừng... Đừng hỏi, đừng hỏi..."

Mật Mật run lên, cô cảm nhận được áo ngủ của mình đã bị cởi ra hoàn toàn, lúc này trước n●𝐠●ự●𝐜 là một mảnh lạnh lẽo, hiệu quả của máy lạnh mới đổi thật sự là quá tốt, cơ thể của cô nóng lên, nghe được lời Lăng Nhiễm nói, cơ thể của cô càng nóng.

Môi Lăng Nhiễm một đường đi xuống, lướt ngang qua xương quai xanh thẳng tắp của Mật Mật, anh hơi dừng lại một chút, môi mỏng nhấp nháp phần da thịt mỏng manh trên xương quai xanh, nhẹ giọng cười nói:

"Vì sao a? Anh chỉ muốn biết thêm nhiều việc của em, tình cảm của em với anh trai tốt không? Em còn nhớ rõ anh ấy không?"

"Không nhớ rõ, đừng hỏi, Lăng Nhiễm, cầu xin anh đừng hỏi."

"Cũng đúng, lúc anh ấy đi em mới có 6 tuổi, còn rất nhỏ."

Đầu lưỡi Lăng Nhiễm l𝖎ế-Ⓜ️ da thịt trắng trẻo mịn màng của Mật Mật, rồi di chuyển xuống dưới bầu ռ𝖌ự●𝐜 Mật Mật, môi anh ɱ·ú·† lấy một bên vú cô, tay còn lại nhẹ nhàng cầm lấy bên vú còn lại của Mật Mật, anh còn ngại không đủ 🎋·í·𝐜·𝖍 ⓣ·hí·𝒸·𝖍 mà nhẹ giọng nói:

"Anh nghe nói, lúc anh trai em bị đưa đi, cũng bằng tuổi với anh, đứa trẻ 10 tuổi hẳn là hiểu chuyện, cũng không biết anh ấy có nhớ tới em hay không?"

"Đừng, đừng có... đừng có."

Cả người Mật Mật run lên, khóe mắt rơi xuống nước mắt, giống như rơi vào bước đường cùng, cô cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nhưng mà cô càng trốn tránh, Lăng Nhiễm càng muốn khơi lên.

Sau đó cô cảm nhận được sự ấm áp nơi đầu v*, môi Lăng Nhiễm ngậm lấy đóa anh đào đang ngạo nghễ đứng thẳng lên của cô, đầu anh ngọ nguậy ở trước п.𝖌.ự.𝖈 Mật Mật, cô thở phào nhẹ nhõm, Lăng Nhiễm rốt cuộc cũng không hỏi nữa.

Nhưng mà, cô lại cảm thấy núm vú có chút đau, Lăng Nhiễm ra sức 𝖒ú●ⓣ núm vú cô giống như một đứa trẻ đang tìm kiếm cảm giác an toàn trên 𝖓𝐠*ự*𝖈 Mật Mật, 𝖒ú-т đến mức núm vú Mật Mật vừa đỏ lại vừa trướng, tay còn lại của anh mạnh mẽ xoa bóp bầu ⓝ_ⓖ_ự_↪️ Mật Mật, véo đến mức bầu n_𝐠_ự_↪️ trắng nõn của cô đều hằn lên năm ngón tay.

Chương (1-72)