← Ch.07 | Ch.09 → |
Cái phản ứng kì lạ này khiến Thiệu Chí Dương lấy điện thoại ra, liếc nhìn về phía màn hình xem ai gọi đến, đó là bạn gái của anh.... Không là bạn gái anh chuẩn bị muốn chia tay, Eileeen.
"Có chuyện gì thế? Eileen." Anh mở miệng hỏi, nếu không hai bọn họ có thể tiếp tục im lặng như vậy.
"Mặc dù em không biết Tiểu Tuệ thì sao, nhưng em có thể nói chuyện với anh mấy phút, nói một chút chuyện của chúng ta không?" Giọng nói hơi đùa cợt, từ miệng Eileen nói ra.
"Xin lỗi, tối nay anh gọi điện thoại cho em được không?" Nhịn không được cũng phải nhịn, anh tránh phải cãi nhau với cô.
"Tại sao không thể nói bây giờ, bởi vì anh muốn lập tức đi gặp Tiểu Tuệ sao?" Nhưng mà đối phương hình như muốn nói chuyện với anh ngay bây giờ.
Cái giọng nói đanh đá này, cùng với cô gái xinh đẹp dịu dàng đáng yêu kia là cùng một người sao?
Thiệu Chí Dương quả thật không dám tin.
"Eileen, Tiểu Tuệ bị thương vào bệnh viện, anh hiện tại muốn đi thăm cậu ấy, tối nay sẽ gọi điện thoại nói chuyện với em sau." Mặc dù đã quyết định chia tay, nhưng dù sao cũng để cho nhau một khoảng không gian, anh không hi vọng kết cục của hai người sẽ chỉ là cãi nhau.
"Thiệu Chí Dương, anh là một người đàn ông đáng xấu hổ. Rõ ràng anh cùng Tiểu Tuệ có quan hệ không hề đơn giản như vậy, vậy mà vẫn còn đi khắp nơi nói hai người chỉ là quan hệ bạn bè tốt, thật ra chỉ là một thủ pháp để hai người có thể đi lừa những người đàn ông và phụ nữ, để nếm thử mùi vị của người khác thôi......."
"Eileen, đủ rồi." Một câu lên án vô cùng khó nghe, khiến người đang trong tâm trạng lo lắng gần như mất đi khống chế Thiệu Chí Dương không thể không nhịn được nữa, một người chưa bao giờ nói nặng lời với phái nữ cũng phải bộc phát, anh hướng về phía điện thoại gào lên: "Nếu tôi và Tiểu Tuệ thật sự có cái gì, vậy cũng không tới phiên" Bạn gái cũ" là cô nói, đừng có mà nhiều chuyện, nói toàn chuyện nhảm nhí nữa."
"Thiệu Chí Dương, cái tên khốn khiếp này. Tôi còn không đồng ý chia tay với anh, anh dám...."
Anh không chút do dự, một lần nữa ngắt lời cô ta, không khách khí mà nói: "Tôi muốn chia tay cũng không cần sự đồng ý của cô, tôi muốn ở chung một chỗ với ai, cũng không cần cô công kích, mời cô làm ơn đừng ra vẻ như vậy, chúng ta đã thật sự chia tay."
Lần đầu bị anh đối đãi như vậy nói chuyện giống như đang nói chuyện với cấp dưới, khiến Eileen bị dọa cho sợ hãi, một lúc lâu cũng không nói gì.
"Thiệu Chí Dương, đây là lần đầu tiên anh quát to với tôi, hơn nữa lại vì một người phụ nữ khác mà quát tôi như vậy." Sau khi hết khiếp sợ, Eileen lại cảm thấy ghen tỵ, nói.
Thiệu Chí Dương không nói lời nào, bởi vì anh đang bị mất khống chế, hơn nữa, đi mãi chưa đến bệnh viện, làm anh càng trở nên bực bội.
"Nếu như anh thích cô ta như vậy, tại sao lại không kết giao cùng cô ta, mà lại phải đi trêu chọc những cô gái khác làm tổn thương họ?" Cô ta hỏi, cô ta rất rõ ràng là mình và Thiệu Chí Dương chẳng thể nào ở chung một chỗ với nhau được nữa.
"Tôi và Tiểu Tuệ không phải có quan hệ kia, chúng tôi chỉ là bạn tốt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là anh em thật tốt, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi cô mới hiểu đây?" Anh buông lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo trên áo sơ mi, không nhịn được mà hỏi ngược lại cô ta.
"Anh còn muốn lừa gạt bao nhiêu người phụ nữ khác mới được đây, nếu vậy thì căn bản anh đang tự dối gạt mình? Nếu không phải anh thích cô ta, anh cần gì tốn nhiều thời gian tìm chứng cứ bạn trai cô ta bắt cá hai tay như vậy, khiến cô ta và người đàn ông kia chia tay? Nếu như anh không thích cô ta, thì khi cô ta thất tình anh cũng sẽ không ngay lập tức chạy đến bên cạnh an ủi cô ta, sau đó quên luôn cả chuyện ngày hôm đó chúng ta phải cùng đi gặp mẹ tôi? Nếu như không phải anh thích cô ta, so với việc của bạn gái anh là tôi đây, anh cũng không khẩn trương lo lắng việc của cô ta, lại không để cô ta chịu một chút xíu uất ức nào, ngay cả chuyện ăn uống cũng để ý.... Nếu như cái này không gọi là thích... Không phải nói là, nếu như cái này không gọi là yêu cô ta, như vậy mời anh nói cho tôi biết, cái này gọi là cái gì? Là tình bạn tốt hay sao?
Thiệu Chí Dương giật mình ngây ngốc.
Lời nói của Eileen, giống như một quả bom phát nổ trong đầu anh, khiến cho đầu anh trở nên ong ong.
Tất cả những chuyện này anh chưa bao giờ để ý đến, lại càng chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ qua...... Thì ra là, anh thật không ngờ trong lúc mình không hay biết anh đã vì Tiểu Tuệ mà làm nhiều việc như vậy, mà chính anh lại lờ mờ không hiểu rõ.
Sau một lát, Thiệu Chí Dương phát hiện mình không cách nào khẳng định mối quan hệ của mình với cô như trước đây mà nói với Eileen được nữa, những lời nói như anh không thương Văn Thanh Tuệ, anh chỉ xem cô là bạn bè tốt mà thôi....
Anh chần chừ.
Sự chần chừ này, giống như một cái cây bắt đầu sinh sôi trong lòng anh.
Anh yêu Văn Thanh Tuệ? Bạn tri kỉ, người bạn tốt của anh, anh yêu cô?
Cái vấn đề này, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Bởi vì, Văn Thanh Tuệ ở trong cuộc sống của anh, đã chiếm giữ một vi trí quan trọng không thể thiếu hụt, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nếu như không có Văn Thanh Tuệ, cuộc sống sau này của anh sẽ ra sao?
Thì ra là, đó chính là tình yêu sao?
Anh luôn cho rằng tình cảm của mình đối với cô, chính là tình cảm của bạn tốt của một người tri kỉ, chẳng lẽ anh đã hiểu lầm, là sai lầm rồi sao?
Eileen thấy anh im lặng không nói nên đã tự động cúp điện thoại.
Tắc xi dừng lại ở cửa bệnh viện, nhưng Thiệu Chí Dương ngồi bên trong vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, cho đến khi tài xế tắc xi gọi anh, anh mới hoàng hồn, móc tiền trong bóp da thanh toán, sau đó bước nhanh tới phía phòng cấp cứu.
Mặc kệ là gì, hiện tại không gì có thể ngăn cản anh tìm gặp cô.
O o o o o o o
Lúc Thiệu Chí Dương chạy đến bệnh viện cũng là lúc Văn Thanh Tuệ làm xong phẫu thuật, được đưa ra phòng bệnh thường nghỉ ngơi.
"A, cậu đã về rồi?" Khi thấy Thiệu Chí Dương mở cửa phòng bệnh đi vào thì Văn Thanh Tuệ kinh ngạc hỏi, không ngờ anh sẽ trở về nước sớm như vậy "Trở về lúc nào, tại sao tớ không biết?"
Thiệu Chí Dương cẩn thận quan sát cô một lúc, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào thạch cao dầy cộm trên chân phải của cô.
Văn Thanh Tuệ cứng người lại, dù thế nào đi nữa, cô cũng cảm thấy Thiệu Chí Dương đang tức giận, người thông minh như cô, tất nhiên sẽ nhanh chóng nở ra một nụ cười lấy lòng, bộ dáng một chút suy yếu cũng không có.
"A, tiểu Tuệ, con cũng đói bụng rồi đúng không? Mẹ Thiệu đi mua một ít đồ cho con ăn." Thấy con trai có biểu hiện tức giận, mẹ Thiệu cũng nhanh chóng kiếm cớ chạy trốn, để lại một mình Tiểu Tuệ đối mặt với bạo long sắp phun lửa.
Văn Thanh Tuệ khóe mắt rưng rưng nhìn bóng lưng mẹ Thiệu đang rời khỏi phòng bệnh, lần đầu tiên oán hận mẹ Thiệu để cô ở lại chịu trận một mình.
"Được rồi, mẹ cũng đã cho hai chúng ta một chút thời gian, cậu có thể nói cho tớ biết nguyên nhân, tại sao cậu chỉ đi trang hoàng lại nhà cửa, lại có thể gãy một chân như vậy?" Từ từ bước gần đến bên giường của cô, rót cho cô một ly nước, giọng nói của anh rất bình thản, nhưng sự bình thản này lại khiến cho đầu óc Văn Thanh Tuệ nhanh chóng sợ hãi.
Văn Thanh Tuệ miễn cưỡng nở ra một nụ cười tươi, rõ ràng là cô không có lỗi, nhưng tại sao dưới ánh mắt nhìn dò xét của anh, cô lại dâng lên một nỗi chột dạ bất an? Nếu như không phải là gãy chân trái, bây giờ không thẻ cử động cô nhất định sẽ nhanh chóng chạy cách xa anh mấy mét.
"Tiểu Tuệ." Anh thấy cô chần chờ liền khó chịu, cho nên anh thấp giọng cảnh cáo cô.
"Chuyện là.... Khụ khụ, bởi vì có người tham giá rẻ, thay đổi đèn treo trên tường, đến nỗi giá treo đèn không chiu được sức nặng của đèn mà rớt xuống, vừa đúng lúc tớ đi ngang qua, tuy rằng tránh được đèn treo rớt trúng đầu, nhưng tớ cũng quên mất bên cạnh có 1 cái cầu thang, liền mất cân bằng.... . Lăn xuống."
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, nói xong câu nói cuối cùng dường như chỉ còn lại tiếng thì thầm.
Tức giận.... Hiện tại anh rất tức giận, tức giận vì có người tham lợi nhỏ trước mắt mà để cô bị thương, hơn nữa tức một cái là cái tên bạn trai của cô, thế mà bây giờ vẫn chưa xuất hiện bên cô.
Nhưng thật kỳ lạ, như vậy nhưng anh lại thấy may mắn vì người đàn ông kia chưa xuất hiện, nếu như anh ta tới thì anh sẽ có cơ hội đứng ở đây, có thể cùng cô hai người cùng nhau nói chuyện sao? Đáp án rất rõ ràng.
"Lăng Khấu đâu?" Thân là bạn trai của cô, nếu bạn gái gặp chuyện không may phải vào bệnh viện, anh ta phải lập tức chạy đến đây xem mới đúng chứ?
"Lăng Khấu? Anh ấy bay đi Mỹ kí hợp đồng." Thấy Thiệu Chí Dương hình như không phải giận cô, cho nên Văn Thanh Tuệ thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao anh lại hỏi Lăng Khấu, nhưng cô vẫn rất nhanh nói đáp án cho anh biết.
"Không ai thông báo cho anh ta biết cậu nhập viện?" Thiệu Chí Dương nghi ngờ hỏi.
"Ừhm, anh ấy cũng biết." Nhân viên bị thương, người làm ông chủ tất nhiên cũng sẽ biết rồi.
"Nếu vậy là anh ta đang trên đường trở về?"
"Cái gì mà trên đường trở về, anh ấy còn chưa trở về, nếu không thì tại sao vẫn không nói cho tớ biết?" Văn Thanh Tuệ không hiểu mà hỏi ngược lại anh.
"Cậu là bạn gái của anh ta. Anh ta là bạn trai cậu, dù là chuyện có quan trọng đi chăng nữa, cũng nên lập tức trở về xem cậu chứ?" Thiệu Chí Dương tức giận nhăn mày.
Văn Thanh Tuệ bừng tỉnh liền hiểu ra: "Ách, chuyện kí hợp đồng quan trọng hơn, hơn nữa lần kí kết này rất có nhiều tiền lời, cho nên anh ấy mới không thể trở về, hơn nữa tớ cũng không sao, huống chi anh ấy không phải là bác sĩ, dù trở về cũng không thể giúp gì cho tớ, nếu như anh ấy kí được hợp đồng ở bên Mỹ, như vậy tiền lương của tớ mới nhiều hơn được." Cô cười lớn mấy tiếng, hi vọng dựa vào lí do này có thể thuyết phục được anh.
Nhưng đáp lại cô, chỉ là một cái trừng mắt.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |