← Ch.15 | Ch.17 → |
Tâm trạng Tô Trí Nhược không tốt, người lạ chớ tới gần, kẻ khó coi cũng chớ gần, người có oán thù càng đừng nên tới gần, tóm lại không nên tới gần thì không nên tới gần.
Ma Thú khó hiểu nhìn về phía cô em Văn Nam xin chỉ giáo: "Cường Ca làm sao vậy?"
Văn Nam nâng kính mắt lên, không lạ khi thấy chuyện quái dị nói: "Thỉnh thoảng bệnh tâm thần nổi lên. Anh ta không phải luôn như vậy sao?" Dứt lời, tiếp tục đọc tiểu thuyết ngôn tình đang cầm trong tay.
Góc cầu thang, Tô Trí Nhược cầm lấy di động, cố gắng hạ giọng duy trì giọng điệu tốt đẹp nhất: "Nữ Vương, cái phong bì kia em mau đến lấy về đi."
"Đồ em đã đưa đi sẽ không lấy trở lại." Muốn cùng Lương Thiển Thâm mặc cả ư, miễn bàn.
Cho tới bây giờ Tô Trí Nhược vẫn không có cách nào với cô em gái này, không phải hắn sợ cô ấy, mà là hắn không thể trêu vào cô ấy, lòng dạ hẹp hòi của cô ấy nếu bộc phát sẽ tra tấn bằng cách ghi thù, châm chọc, nói móc, chiến tranh lạnh... tất cả đều là cao thủ số một. Hắn có thể đối địch với bất cứ kẻ nào, nhưng không thể đối địch với cô em gái này, người đứng sau cô ấy quá mạnh, hắn sợ chính mình bị mẹ hắn, bà ngoại hắn, bác trai còn thêm em rể mang phiền phức muốn chết.
Tô Trí Nhược nghiêm mặt hiếm thấy nói: "Nữ Vương, anh sẽ không lấy tiền của em."
Đầu dây bên kia lại im lặng, nói: "Tiểu Quai, ở trong nhà em chỉ coi anh là người thân nhất, chuyện của em cũng đều nhờ sự giúp đỡ của anh. Anh cũng biết con người của em, thẳng tính, không thích giấu giếm điều gì, nói đưa tiền thật sự rất tầm thường, nhưng em nghe nói gần đây kinh tế của anh có vấn đề, chỗ này chỉ để anh dùng khi cấp bách, coi như em giúp anh chuyện nhỏ, đợi anh có tiền trả lại em. Hai người chúng ta cũng đừng tính toán chi li như vậy, nếu không em sẽ tức giận thật sự đấy."
Với cá tính của Lương Thiển Thâm có thể giải thích nhiều như vậy với hắn, lại còn ôn hòa nhã nhặn như vậy, Tô Trí Nhược cảm thấy nếu hắn còn tiếp tục từ chối không theo ý tốt của cô ấy, sẽ phá hoại tình nghĩa giữa hai người bọn họ, đành phải miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, làm sao em tìm được anh?"
Vấn đề đã ổn thỏa, bên kia cũng không hề tỏ thái độ, Lương Thiền Thâm không trả lời trực tiếp, mà chuyển đề tài, thần bí nói: "Cuối tuần em cũng Tân Tử đi dạo qua siêu thị, anh đoán xem em nhìn thấy gì?"
"Cái gì?" Tô Trí Nhược nhấc chân bước hai bước về phía văn phòng.
"Em nhìn thấy anh cùng một cô gái xấu xí dáng vẻ thân mật đi mua đồ cùng nhau, mà lại là thức ăn, đây không phải là căn cứ xác thực đang ở chung sao? Em rất tò mò, tại sao anh lại cùng một cô gái ở chung một chỗ, lại còn nấu cơm cho cô ấy... Cuối cùng khi tính tiền lại là cô gái kia trả, cho nên lập tức điều tra qua một chút."
Tô Trí Nhược ngây người hai giây mới kịp phản ứng, vội vàng giải thích: "Em đừng tự nghĩ lung tung, cô ấy chỉ là chủ cho thuê nhà của anh."
"Em biết, anh vội cái gì." Ở đầu dây bên kia Lương Thiền Thâm cười hai tiếng: "Em chỉ nhắc nhở anh, đừng tưởng người ta dễ bắt nạt mà nổi nóng lung tung."
"Như thế nào như thế, dường như anh toàn chịu khổ, em chưa thấy cái cô kia..."
Lương Thiển Thâm không nhanh không chậm cắt lời hắn: 'Tiểu Quai, cô gái này không đơn giản."
Tô Trí Nhược sửng sốt: "Em có ý gì?"
"Ánh mắt, một người bên ngoài cho dù rất đơn giản, nhưng ánh mắt của người đó lại không lừa được người khác, vị Lục tiểu thư kia chính là như thế, ánh mắt của cô ấy rất trầm, là người từng trải mời có được. Huống hồ cô ấy lại là một cô gái quá ba mươi vẫn chưa lập gia đình, trong lòng nhất định có một vết thương." Ánh mắt của Lương Thiển Thâm từ trước đến nay rất sắc bén.
"Làm sao em biết." Tô Trí Nhược không tin chút nào, bạch cốt tinh ở nhà hắn kia, chính là một cô gái có bề ngoài ngu ngốc gầy guộc mắc bệnh tâm thần, nhìn thế nào cũng là một trạch nữ lớn tuổi không nghề nghiệp hết thuốc chữa.
Lương Thiển Thâm chỉ thản nhiên nói: "Bởi vì em và cô ấy là cùng một loại người."
Tô Trí Nhược không đáp, chuyện của Thiển Thâm hắn biết rất rõ, cô ấy đã từng trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể có ngày hôm nay chính xác không dễ dàng.
"Tốt lắm, em chỉ nhắc nhở anh một chút, quan điểm của anh quá cao trong chuyện tình yêu, cho nên đối với phụ nữ một chút cũng không biết. Chỉ có điều, cô gái này em rất thích, anh thong thả một chút đưa cô ấy cưới vào cửa đi."
Lương Thiển Thâm cũng không chờ hắn đáp lời đã tự cúp điện thoại, ở cửa phòng làm việc Tô Trí Nhược vẫn còn cầm điện thoại trong tay đứng ngây một lúc lâu, đợi đến khi bên trong có người mở cửa đi ra hắn mới có phản ứng. Ma Thú kì quái nhìn thấy vẻ mặt đè nén của Cường Ca, thật vất vả mới tức tối mắng một câu chửi thề.
Hôm nay, Lục Tiểu Phong kì lạ nhận thấy ánh mắt của Tô Trí Nhược nhìn nàng so với trước kia càng thêm như đi đòi nợ, giống như nàng không chỉ thiếu nợ anh ta, còn thiếu nợ cả tổ tiên ba đời nhà anh ta vậy. Lúc ăn cơm tối, anh ta bưng đồ ăn trở về phòng ăn một mình, phải biết rằng tiền đồ ăn vẫn là nàng trả đó chứ!
Đương nhiên Tô Trí Nhược không đem lời nói của Lương Thiển Thâm để ở trong lòng, cho dù hắn có để ý đến lời nói đó một chút, nhưng nhìn thấy cô gái kia ôm mỳ tôm quay mặt vào máy tính xem phim hoạt hình, trên mặt còn cười ngây ngô ngu xuẩn, hắn lập tức đem toàn bộ lời nói của Lương Thiển Thâm ném vào thùng rác. Nói đùa chứ, cô gái này rõ ràng chính là không muốn phát triển, không biết tại vì sao đã ba mươi tuổi còn chưa đem mình gả ra ngoài.
Hai ngày qua, Tô Trí Nhược lại đi thi hành nhiệm vụ, trong lúc vô ý Lục Tiểu Phong nghe thấy khi anh ta nói chuyện điện thoại có nhắc tới án mạng gì đó, chỉ có điều nàng rất có đạo đức chỉ đem lời nói này nghe tai trái truyền qua tai phải.
Nhưng mà, ngày thứ ba khi Tô Trí Nhược không trở về, khi nàng đang định ngủ có người gọi điện thoại tới, là Nghiêm Đội. Lục Tiểu Phong hơi do dự, vẫn nghe máy.
"Tiểu Phong, là tôi, tôi muốn nói cho cô biết khi Tô Trí Nhược đi thi hành nhiệm vụ bị thương, hiện đang ở bệnh viện, cô có thể giúp hắn mang ít quần áo và đồ dùng cá nhân hay không." Hình như Nghiêm Đội cũng rất khó xử: "Đã làm phiền cô, cô cũng biết... tiểu tử đó không chịu nổi bẩn."
Hóa ra Nghiêm Đội cũng có hiểu biết về thói xấu của tên yêu nghiệt này, hình ảnh sạch sẽ thái quá của anh ta đã ăn sâu trong lòng người khác.
Lục Tiểu Phong cúp điện thoại ngồi trên giường đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng nàng liền thở dài ba tiếng bò xuống giường. Nàng không giống tên yêu nghiệt kia, thực sự nàng có tình người, biết giúp đỡ người khác làm niềm vui.
Lục Tiểu Phong đứng trước cửa phòng Tô Trí Nhược vái mấy vái, trong miệng thì thào: "Ông trời làm chứng, tôi bị bắt buộc phải đi vào phòng của anh, không thể trách tôi!"
Lục Tiểu Phong vừa vào phòng liền không nhịn được thở dài, nàng nghĩ rằng phòng khách đã đạt tới mức sạch sẽ, nhưng căn phòng trước mắt thiếu chút nữa nàng sẽ nghĩ là phòng vô khuẩn mất. Căn phòng của Tô Trí Nhược hoàn toàn bị anh ta sửa sang lại, thay đổi đồ dùng mới, cùng một màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, gọn gàng ngăn nắp, người khác nhìn mà than thở. Thậm chí nàng còn tưởng tượng anh ta cầm kính lúp chiếu xuống sàn nhà không buông tha một hạt bụi nào.
Lục Tiểu Phong tìm thấy túi hành lý của Tô Trí Nhược, nhắm mắt lại lấy hai cái quần lót, lại cầm tàm tạm mấy bộ quần áo, vội vàng chạy ra khỏi căn phòng này. Nơi này rất sạch sẽ, nàng sợ trên người mình có chút gì đó bẩn rơi xuống sẽ bị tên yêu nghiệt kia đem ăn sống nuốt tươi mất.
Lục Tiểu Phong dựa theo địa chỉ Nghiêm Đội đưa cho tìm đếm bệnh viện. Thật ra nàng không cần hỏi phòng bệnh của Tô Trí Nhược ở đâu, chỉ cần tìm phòng nào náo nhiệt nhất là được. Cái gọi là náo nhiệt, một là có đặc biệt nhiều các đồng chí cảnh sát, hai là các y tá ra ra vào vào đặc biệt thường xuyên. Lục Tiểu Phong tránh ở hành lang bên ngoài chờ người bên trong tản đi, ngẫu nhiên thấy vài cô y tá đi từ phòng bệnh ra ánh mắt tỏa sáng sau đó nói với bạn đồng nghiệp: "Thật sự rất xinh đẹp."
Nói về ai, đương nhiên Lục Tiểu Phong hiểu được, nhớ ngày đó nàng cũng bị vẻ bên ngoài của tên yêu nghiệt đó hết sức công kích lừa gạt, nói gì thì nói anh ta cũng chỉ là một tên yêu nghiệt với vẻ mặt như bị người thiếu nợ, bây giờ nghĩ lại cũng đã thông suốt, yêu nghiệt hiển nhiên là biến thái, cho nên xinh đẹp cũng được so sánh với biến thái.
Lục Tiểu Phong ngồi ngáp ở trên ghế chờ đợi, cuối cùng đợi được đến khi đám cảnh sát đi thành hàng từ trong phòng bệnh ra, Nghiêm Chính đi sau cùng. Lục Tiểu Phong cúi đầu ngồi xuống, một đám cảnh sát kia đi qua trước mặt nàng, nàng không khỏi hồi hộp. Khi Nghiên Chính đi qua trước mặt nàng, nàng nhìn thấy chân ông ấy hơi khẽ dừng lại, nhưng một lát sau lại tiếp tục đi lên phía trước. Lúc này Lục Tiểu Phong mới đứng lên đi vào phòng bệnh của Tô Trí Nhược.
Lục Tiểu Phong cũng không biết Tô Trí Nhược bị thương ra làm sao, nhưng nàng nghe giọng điệu của Nghiêm Đội trong điện thoại cũng không phải thực sự cấp bách, liền phán đoán anh ta cũng không đáng lo ngại gì. Nhưng ai mà ngờ được khi nàng vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Trí Nhược ở giường bên trong cùng đang tựa vào tường, tay phải bó bột, tay trái ung dung cầm quả táo há miệng cắn một miếng.
Nhưng tầm mắt của nàng chỉ chăm chú nhìn vào cánh tay bị bó bột kia, lông mày không khỏi nhăn lại.
"Sao cô lại tới đây?" Lúc này Tô Trí Nhược phát hiện ra Lục Tiểu Phong đứng ở cửa, cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Lục Tiểu Phong giãn lông mày ra, đi đến bên cạnh anh ta, nhấc túi hành lý lên, cười híp mắt nói: "Nghe nói anh dũng cảm bị thương, biết "ngài" chịu ấm ức không được, cho nên mang quần áo đến cho "ngài"."
Tô Trí Nhược lập tức túm lấy điểm yếu trong lời nói của nàng: "Cô vào phòng tôi sao? Làm sao cô dám..."
Phản ứng trong dự tính, Lục Tiểu Phong đau đầu ngắt lời anh ta: "Trường hợp đặc biệt, ngoại lệ một lần, anh nghĩ rằng tôi muốn đi vào hay sao..." Người này đã không nói cảm ơn, trái lại còn bật lại.
Tô Trí Nhược phồng má trợn mắt, mắt hô ly chớp chớp, bộ dạng này làm khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của anh ta lộ ra một ít tính trẻ con, một lúc lâu, anh ta mới cắn tiếp quả táo, xem như chấp nhận hành vi của Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong mở túi hành lý ra, đem vật dụng hàng ngày của Tô Trí Nhược lấy ra: "Bàn chải, ca đánh răng, khăn mặt dùng để rửa mặt."
"Khăn lau mặt và khăn tắm của tôi riêng biệt." Tô Trí Nhược lập tức nói.
Lục Tiểu Phong cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: "Biết rồi, mấy cái khăn lông của anh tôi cũng đều mang đến. Còn có quần lót, tất đi ngủ cùng tất ra ngoài, áo khoác là cái áo màu đen anh mặc ở nhà cũng như đi tập thể dục, nếu anh phải ra ngoài sẽ mặc âu phục màu bạc này, còn Mp3 của anh, PSP, thật xin lỗi Laptop quá nặng tôi không mang được, uhm... Ngoài ra còn chậu của anh, dép lê, chén uống nước, ah, còn có cà phê Nam Phi cùng đường phèn của anh, chỗ này cũng tương đối rồi, còn thiếu cái gì anh nói với tôi, tôi trở về lấy."
Lục Tiểu Phong nói xong đợi một lúc, lại không thấy Tô Trí Nhược trả lời, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Trí Nhược há hốc mồm, mắt hồ ly mở lớn, như là nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ.
Lúc này, ở giường người bệnh bên cạnh, vợ ông ấy cười xúc động nói: "Vợ của cậu đối với cậu thật là tốt, nghĩ rất chu đáo, mọi chuyện đều thay cậu lo lắng chu toàn, quả là thân thiết."
Những lời này giống như sét đánh, Tô yêu nghiệt kinh hãi mặt đỏ tai hồng, Lục Tiểu Phong chấn động trợn mắt há hốc mồm.
Sắc mặt Tô Trí Nhược rất đỏ, theo thói quen hắn mím chặt môi, màu da vốn dĩ nõn nà nay lại đỏ lên, lộ ra mặt tựa hoa đào trông rất đẹp mắt, đương nhiên, không có khả năng hắn xấu hổ, mà là có chút tức giận, nhưng mà chẳng biết tại sao lại không nói lên lời muốn phản bác.
Trái lại Lục Tiểu Phong lập tức bình tĩnh hơn, sau lúc mới đầu ngây ra, rất nhanh nàng hướng về phía bác gái kia giải thích: "Bác hiểu lầm rồi, chúng cháu không phải là vợ chồng."
Bác gái kia nghi ngờ, nhìn Tô Trí nhược, lại nhìn Lục Tiểu Phong, cuối cùng giống như đã hiểu ra điều gì, trêu ghẹo nhìn về phía Lục Tiểu Phong, kéo tay nàng qua thấp giọng nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu, cô gái không có gì phải xấu hổ, cô thích người ta đương nhiên tốn tâm tư chăm sóc người ta, nắm cơ hội cho chắc, chàng trai này không tệ, cô thừa dịp trong khoảng thời gian này vun đắp tình cảm thật tốt."
Khóe miệng Lục Tiểu Phong đang nhếch lên bỗng hóa đá, Tô Trí Nhược vểnh tai lên nghe thấy hết toàn bộ những lời nói kia, thiếu chút nữa phì cười.
Đợi đến khi Lục Tiểu Phong quay người lại, nhìn thấy Tô Trí Nhược cười tươi roi rói, khóe mắt hơi nhíu hình như có ẩn tình, khóe miệng gợi lên một đường cong mê người, môi hồng răng trắng, xinh đẹp hớp hồn, hoàn hảo phát huy hết bản chất khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, hắn rướn người nói: "Không nghĩ rằng cô thầm mến bổn đại gia lâu như vậy."
Lục Tiểu Phong không nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta, tự nói với mình, nhịn, nhịn nữa, cuối cùng sau khi đem mặt mũi của mình vặn vẹo một lúc, cắn răng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Anh suy nghĩ quá nhiều."
← Ch. 15 | Ch. 17 → |