Chuyện cũ trước kia?
← Ch.043 | Ch.045 → |
Gió không tiếng động thổi qua, thời tiết vốn là cuối thu, nhưng bởi vì câu hỏi trầm trọng của Liễu Nha mà ngay cả không khí cũng biến thành nặng nề.
"Vân phi là ai? Nghe nói ở Ngưng Hương cư đã từng có một vị phi tử, là thật sao? Bây giờ đang ở đâu?" Liễu Nha thấy Kim Huy chỉ trầm mặc, nàng chỉ có thể như tơ tằm bóc kén, cởi bỏ từng lớp.
"Vân phi?" Kim Huy từ từ thì thầm, nhẹ nhàng nói, triền miên uyển chuyển, ánh mắt đen như mực nhìn ánh trăng sáng rõ ở phương xa, giống như xuyên qua thời gian, yên lặng mà đến.
Những thứ kia rõ nét, trí nhớ xa xôi, bị hút ra từng chút một.
"Vân phi tên gọi Thượng Quan Vân Nghê, mười một năm trước, ở tại Ngưng Hương cư, nàng là nữ tử Kim Minh thích nhất, huệ chất lan tâm, không quan tâm hơn thua, là kỳ nữ hiếm có, phụ thân của nàng là tội thần, lúc phụ hoàng đánh dẹp nước Đại Hách thì là ông ta một trong những đại thần dẫu có chết cũng phản đối tiến đánh nước Đại Hách, mặc dù cả nhà già trẻ bị bắt, cuối cùng không chấp nhận khí phách bị nghi ngờ một phần, đụng chết ở trước Kim Loan điện. Bởi vì chuyện đó chọc giận phụ hoàng, phụ hoàng hạ lệnh xử tử cả nhà Thượng Quan, nhưng mà bởi vì hoàng huynh kiên quyết, phụ hoàng ân chuẩn lưu lại mạng cho Thượng Quan Vân Nghê, lại kiên quyết không chịu để cho nàng vào cung.
Kim Lang Vương triều năm 188, cũng chính là trước một năm Vân phi vào cung, hoàng huynh đánh dẹp nước Đại Hách, lập được công lao hiển hách, được phụ hoàng phong làm Thái tử, ngay lúc đó hắn không cần ban thưởng gì cả, chỉ cần một mình Vân phi. Phụ hoàng không đồng ý, hắn liền tuyệt thực ba ngày, lúc ấy mẫu hậu cực kỳ thương yêu hoàng huynh, cuối cùng cầu cạnh để Vân phi vào cung, nhưng không ngờ, một năm sau, hoàng huynh vì nàng tranh vị trí Thái tử phi thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn!"
Nói đến chỗ này, Kim Huy đột nhiên ngơ ngẩn, trong ánh mắt đột nhiên thoáng qua ánh sáng không dễ phát giác.
"Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn?" Liễu Nha nghe mê mẩn, nhíu nhíu mày, có chút không vừa ý vì Kim Huy dừng lại.
Kim Huy khẽ thở dài một hơi, nhỏ giọng mà nói."Đêm trăng tròn, Vân phi bị Kim Lang giết chết ở trong cung Thái tử, mổ bụng moi tim, cái chết quá mức thê thảm."
"......" Liễu Nha ngẩn ra, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, "Kim Lang?"
"Đúng, là Kim Lang! Phải.... . Phụ hoàng nuôi Kim Lang!" Lúc Kim Huy nói hết những lời này, trong ánh mắt đột nhiên có bi thương cùng giãy giụa, có chút ánh sáng muốn tránh thoát ra, nhưng cuối cùng bị hắn áp chế, hắn chuyển con mắt, giống như muốn che giấu cái gì, lúc bình tĩnh thì cười một tiếng, nụ cười thương xót khiến tâm tình người ta đột nhiên trầm xuống.
"Là Thái thượng hoàng......" Liễu Nha kêu lên lần nữa, giống như rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân Kim Minh hận đời.
"Không sai...... Là Kim Lang phụ hoàng nuôi!" Kim Huy cười khổ một tiếng, lẩm bẩm lặp lại, hắn ta không kiềm hãm được nắm chặt quả đấm, gân xanh trên mu bàn tay rõ ràng ở dưới ánh trăng.
Lời nói dối này, nói dối trời đất, rốt cuộc đến lúc nào thì mới có thể kết thúc? Vào giờ khắc này, hắn ta giống như muốn nói cho người đời sự thật, nhưng...... Sau khi áp chế mâu thuẫn, hắn ta hít một hơi thật sâu, vẻ mặt chợt bình tĩnh.
"Từ đó về sau, hoàng huynh tựa như biến thành người khác, ác độc, thô bạo, chỉ hơi không bằng lòng liền tàn sát chúng thần, người người coi hắn là tà ma." Nói đến chỗ này, Kim Huy đột nhiên cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy châm chọc.
"Không, hắn không phải!" Liễu Nha bỗng nhiên bị vẻ mặt châm chọc của hắn ta làm cho đau nhói, trực tiếp khoát tay.
"Không phải? Sao ngươi biết?" Kim Huy ngẩn ra, khóe môi châm chọc sâu hơn."Hắn chính là như vậy! Hắn thích giết người, thích chiếm đoạt, thích xem người khác mất đi tình cảm chân thành, mà hắn, lại tìm được niềm vui thú từ trong đó!"
Niềm vui thú? Hắn sẽ là người như vậy sao? Trong đầu đột nhiên thoáng hiện thủ đoạn giày vò biến thái của Kim Minh, con ngươi thịt nguội, ba chi, chân nướng, cái nào không phải kiệt tác của hắn, nhưng......
Cảm giác lúc nam nhân vô dụng ôm nàng, nhỏ giọng thâm tình nỉ non tên Vân phi...... Không, hắn không phải! Liễu Nha kiên định lắc đầu một cái.
"Ngươi không tin?" Từ đầu đến cuối châm chọc trên mặt Kim Huy cũng không có thay đổi qua.
"Không phải là không tin, là hắn vốn không phải như vậy, các ngươi thấy cũng chỉ là mặt ngoài, có lẽ......" Liễu Nha nhíu nhíu mày, không biết mình hình dung có đủ thỏa đáng hay không.
"Có lẽ cái gì?"
"Có lẽ trong lòng Hoàng thượng còn có một người khác, giống như là...... Kim Nhật, người xinh đẹp thiện lương giống như Kim Nhật!"
Kim Huy ngẩn ra, con mắt đen nhíu lại, như có điều suy nghĩ ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc khác thường của Liễu Nha, châm chọc bên khóe môi đột nhiên biến mất.
"Hắn chỉ là bị thù hận che mờ đôi mắt mà thôi, hắn......" Liễu Nha nhất thời cứng họng, cũng không biết giúp Kim Minh giải vây thế nào.
Kim Minh cô độc, đáng thương, mất đi tình cảm chân thành, hung thủ lại là phụ hoàng của mình, hơn nữa bởi vì Vân phi mà xung đột với phụ hoàng, hắn càng có lý do hoài nghi, có lẽ đó không phải là một việc ngoài ý muốn, là âm mưu, một âm mưu!
"Hận? Đúng, hắn thù hận, hắn hận mỗi người trong hoàng cung này, phụ hoàng, mẫu hậu, ta, mỗi người hắn đều hận! Thù hận che hai mắt của hắn, che tim của hắn, càng làm cho hắn vì mình mà lên gông xiềng, từ khi mười bốn tuổi, hắn đã dùng cái mặt nạ hoàng kim lạnh lẽo che lấp mặt của mình, hắn cự tuyệt trao đổi với bất luận kẻ nào, chỉ tàn sát, chiếm đoạt!"
Châm chọc trên mặt Kim Huy bị bi thương thay thế, hắn chuyển mắt, đột nhiên cười lạnh, cười mình thật đáng buồn, trong lúc này, hắn muốn tình nguyện tin tưởng lời nói của Liễu Nha, tin tưởng trong lòng Kim Minh còn có một Kim Nhật thiện lương, nhưng nếu như không phải Liễu Nha xuất hiện, Kim Nhật đã sớm chết ở trong tay Kim Minh rồi, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa!
"Không, không phải như vậy, là các ngươi bỏ quên hắn trước!" Liễu Nha kích động đứng dậy, lại quên mất lúc này mình đang ở trên nóc nhà, thân thể nàng chợt lảo đảo, lại được Kim Huy kịp thời ôm vào trong ngực.
Không giống với vòng ôm lạnh lẽo máu tanh vào trong ngực của Kim Minh, lồng ngực của Kim Huy ấm áp, sạch sẽ, tuy nhiên nó không khiến Liễu Nha sinh ra cảm giác đau lòng.
Nàng chỉ cảm thấy xa cách!
Nhưng khi Kim Minh ôm lấy nàng, nàng không muốn giãy giụa, chỉ đau lòng, muốn dùng nhiệt độ ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh lẽo kia!
Nàng ngước mắt, nhìn cái cằm tuấn mỹ của nam tử, đột nhiên nhớ lại Mạc Thương phản bội, nàng dùng sức, muốn đẩy Kim Huy ra.
Kim Huy thoáng do dự, tiếp đó đột nhiên ôm nàng thật chặt, gương mặt tuấn tú ghé vào bên tai của nàng lẩm bẩm: "Thanh Thanh, ngươi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết, chúng ta không hề từ bỏ hắn, cho tới bây giờ đều chưa từng! Được rồi, cái gì cũng không phải nghĩ, cái gì cũng không phải làm, chỉ cần yên lặng ở bên cạnh hắn là tốt rồi!"
Nói xong ánh mắt của hắn ta đột nhiên trở nên điềm tĩnh, gương mặt trắng nõn giống như chứa đựng mong đợi, từ từ nhìn về phía ánh trăng.
Tất cả mọi người đang cố gắng vì một tương lai không thể nào, vì tương lai này đã mất đi rất nhiều thứ!
Liễu Nha nhìn hắn ta, lẳng lặng cúi người xuống, lúc này, nàng không biết tin tưởng ai, chỉ có thể dùng tim của mình để phán đoán.
*****
Gấm vóc Lưu Tô, màn lụa tung bay, nến hồng lệ ảnh.
Liễu Nha ngồi ở trước giường của Kim Minh rất lâu.
Nàng từ từ gỡ mặt nạ hoàng kim lạnh lẽo xuống, mượn ánh nến quan sát hắn, Kim Minh ngủ mê man có phong cách khác, điềm tĩnh, bình thản, thậm chí có chút yếu đuối. Kim Minh như vậy sẽ luôn làm nàng sinh ra cảm giác thương tiếc.
Kim Huy đứng ở trước cửa sổ, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng đem bóng lưng cao lớn của hắn in thật sâu ở trên đất.
"Ngươi nên rời đi!" Giữa đêm vang lên âm thanh, Kim Huy từ từ chuyển con mắt.
"Ta không thể ở cùng hắn sao?" Liễu Nha ngước mắt, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt nhẹ ngũ quan tuấn dật của nam tử. Trong mộng hình như hắn ngủ không an ổn, chân mày nhíu lại thật chặt, nắm chặt hai nắm đấm.
Nàng nhẹ nhàng vuốt lên chân mày của hắn, ngón tay nhỏ bé của nàng lại dịu dàng như vậy, dịu dàng khiến Kim Huy nhíu mày thật chặt.
"Không thể, ngươi phải rời đi!" Kim Huy lạnh lùng mở miệng.
"Như vậy, xin nói cho ta biết Kim Nhật đang ở đâu, ta có thể tìm hắn chứ?" Liễu Nha quật cường ngước mắt.
Sắc mặt Kim Huy tối sầm lại, canh giờ đã đến, hắn tuyệt đối không thể để Liễu Nha biết rõ chân tướng. Hắn như không có chuyện gì xảy ra, tiến lên đeo mặt nạ hoàng kim lên cho Kim Minh, giả bộ rém chăn, lại điểm nhẹ huyệt vị của Kim Minh.
Keng keng keng, đã là canh ba, Kim Minh nằm ngửa tại trên giường tiếp tục ngủ say, không có chút thay đổi nào.
Kim Huy như trút được gánh nặng thở nhẹ ra một hơi."Vĩnh viễn không được nhắc cái tên Kim Nhật này ở trước mặt Hoàng thượng, nếu không ai cũng không thể bảo vệ được ngươi!" Hắn chuyển con mắt, giọng nói cũng ung dung.
"Tại sao?" Liễu Nha ngẩn ra.
"Cái này......" Kim Huy từ từ chuyển mắt, chuyện Vân phi hoàn toàn là một lời nói dối đã lập tốt, hắn ta có thể nói ra toàn bộ, nhưng Kim Nhật......
"Không có nhiều tại sao như vậy, ngươi chỉ cần biết, Kim Nhật là cấm kỵ trong hoàng cung, tựa như Kim Lang, không được nhắc tới với bất kỳ ai!" Hắn lại nhấn mạnh lần nữa, xoay người thử dò xét Kim Minh, chắp hai tay sau lưng, nện bước chân như không có chuyện gì xảy ra rời khỏi gian phòng.
Câu trả lời của Kim Huy càng làm cho Liễu Nha thấy mê muội, thì ra là thân phận của Kim Nhật lại còn thần bí hơn nhiều so với cái chết thê thảm của Vân phi. Nàng đứng dậy, đi ra ngoài cửa, nhẹ nhàng dựa vào trên khung cửa.
Nàng cố chấp chờ Kim Nhật xuất hiện, lần này, nàng nhất định phải cho hỏi rõ!
← Ch. 043 | Ch. 045 → |