Truyện:Chàng Rể Bác Sĩ - Chương 1755

Chàng Rể Bác Sĩ
Hiện có 2557 chương (chưa hoàn)
Chương 1755
0.00
(0 votes)


Chương (1-2557 )

Chương 1765:

"Cho dù tao muốn phối hợp với mày, tao cũng không biết nói với mày như thế nào, cho nên mày từ bỏ đi!"

"Nếu mày cảm thấy tao đáng thương, tha cho tao một con đường sống, tao.

cảm ơn mày lần sau sẽ không coi mày là đối thủ"

"Nếu mày không ɢ.❗.ế.𝖙 tao, tao cũng sẽ không oán hận."

Người đàn ông ngóc đầu lên: "Chẳng qua điều này tao thật sự không biết, cũng không hiểu rõ: "

Ông ta tuy có hy vọng bản thân sẽ sống, dù phải trả một cái giá rất lớn, nhưng nó lại liên quan đến bí mất của Ô Y Hạng, nhiều năm huấn luyện, ông ta không thể phản bội lại nó được.

Cho dù như thế nào trung thành vẫn phải đặt lên hàng đầu, ông ta hiểu rất rõ điều này.

"Ông là một ⓢá_✝️ ✝️_𝒽_ủ, nhưng là một ⓢ·á·ⓣ 🌴·♓·ủ lâu năm ở Ô Y hạng, cũng là 💰*á*t ✞*h*ủ mà Long Thiên Ngạo tin tưởng nhất"

Diệp Phi trên mặt không có thay đổi: "Ông hiểu rất rõ về Alissa, chỉ sợ còn biết rõ hơn cả Long Thiên Ngạo"

"Mày nghĩ nhiều quá."

Người đàn ông tỏ ra mạnh mẽ: "Ở Ô Y Hạng cũng phân công rõ ràng cho dù tôi là thuộc 💲.á.✞ 𝐭h.ủ lâu năm cũng không thể biết được bí mật"

Ông ta nhấn mạnh từng chữ: "Cho nên đừng phí phạm thời gian của tao nữa""

"Đối với những 💰á.🌴 ⓣ.h.ủ khác của Ô Y Hạng tôi tin rằng bọn họ không nắm được tình hình."

Diệp Phi cười cười: "Nhưng ông là một ngoại lệ, bởi ông là một trong số những nhóm şá-т т𝐡-ủ lâu đời nhất ở Alissa."

"Nói như vậy, ông không chỉ chứng kiến Alissa từ lúc thành lập mà còn tham dự góp phần vào quá trình phát triển của nó theo những tuyến tàu chở khách kỳ"

Ngữ khí của anh trầm xuống: "Ông bảo không biết khác nào coi tôi như một đứa trẻ ba tuổi"

Người đàn ông hơi kinh ngạc vì không nghĩ tới Diệp Phi đã điều tra ra được không ít, nhưng vẫn cười lạnh một tiếng: "Tiếc thật, tao không biết, không thể giúp mày được"

Ông ta nghiêng đầu: "Nếu như mày cảm thấy tao lừa mày, thì cứ trực tiếp xẻo một miếng thịt trên người tao là được rồi"

Diệp Phi cười cười: “Ông thực sự cho răng tôi không dám 🌀.iế.† ông?"

"Tao đương nhiên biết rõ mày dám 🌀𝐢ế-𝖙 tao!"

Người đàn đông thở ra một hơi: "Dám tấn công vào Ô Y Hạng là chủ đích của mày, làm sao ℊ.ℹ️ế.ⓣ một người tầm thường như tao sao lại không dám?"

"Quả thật tao cũng sợ 𝒸♓*ế*†, tao cũng muốn sống, nhưng đồ mày muốn, tao thực sự không thể đưa ra"

Ánh mắt ông ta dần trở nên kiên định: "Cho nên Diệp Phi, mày có thể khiến tao thoải mái một chút không"

"Cho mày thoải mái.."

Diệp Phi cười nhạt một tiếng: "Ông mà cⓗ●ế●ⓣ, vợ ông phải làm sao đây?"

Người đàn ông đội nón nheo mắt quát: "Mày đang nói cái gì?"

Diệp Phi ánh mắt trở nên hung ác: "Theo như đạo ký thì, người đã làm cái nghề 💲.á.🌴 𝖙.𝖍.ủ này phải không sợ cái 𝖈*𝖍ế*ⓣ, coi cái ↪️●♓ế●t như một phần của không việc, thấy 𝐜ⓗ·ế·🌴 cũng không sợ"

"Có thể thấy sau khi bại trận ông lại không chọn cái 🌜.♓.ế.t, cái này không chỉ thể hiện khát vọng sống của ông, ngoài ra trong lòng ông còn đang lo lảng…"Cho nên tôi đã cho người đi điều tra, không ngờ lại may mản, tra được rất nhiều năm trước khi ông đến hồng kông, là người tiên phong cùng Uông Tư Ý có một chân…" Anh bổ sung một câu: "Bây giờ cũng chính là bà Bàng"

Người đàn ông kia run lên, nhìn Diệp Phi với vẻ khó tin.

"Một đêm mây mưa, bà Bàng không cận thẩn mang thai với ông"

Diệp Phí nói lại tin tức mà Thái Linh đưa đến: "Mà ông lại không thể cưới bà làm vợ, cho nên bà Bàng chỉ có thể tìm một người thành thật để gả cho"

Chương (1-2557 )