Thật Sự Không Biết Gọi Cho Ai
← Ch.0014 | Ch.0016 → |
Gọi người khác đến?
Mặt mũi Hoàng Chấn Đông đầy vẻ đau thương cùng phẫn nộ, hôm qua thực sự là bị người đến tận nhà bắt nạt.
Trong lòng anh ta vô cùng khó chịu và mất mặt.
Nhưng anh ta lại hiểu rõ, nếu nhiều lời nữa thì lại càng mất mặt.
Vì vậy, Hoàng Chấn Đông chịu đựng đau đớn và lấy điện thoại ra quát: "Thằng nhãi, mày cứ chờ đấy."
Anh ta muốn gọi người đến, muốn đòi lại mối hận này.
Dương Thiên Thiên cùng mấy người khác đều sửng sốt, sau đó đều nhìn Diệp Phi với ánh mắt như nhìn người ngốc giống nhau.
Không mọi chuyện đã xong thì dừng lại hoặc nhân cơ hội mà bỏ chạy, vậy mà còn tiếp tục thách thức Thương hội Tử Hải, thật sự đúng là đầu óc chập mạch.
Diệp Phi có thể đánh thắng mười lăm người, vậy có thể đánh thắng năm mươi người? Năm trăm người?
Viên Tĩnh cũng chuyển từ bất ngờ sang chế giễu, không biết tiến lùi, lỗ mãng, bốc đồng, cả đời cũng chỉ làm kẻ thấp bé mà thôi.
Diệp Phi mặc kệ bọn Hoàng Chấn Đông, chỉ đứng tại chỗ không ngừng vận chuyển "Thái Cực Kinh
Ngoài việc anh cần khôi phục năng lượng nhanh một chút, còn phải áp chế sự tàn nhẫn cùng sát khí trong lòng.
Anh cảm thấy ngọn lửa bị áp chế lúc sáng lại bùng cháy.
Nếu như không khiến ngọn lửa kia bị áp chế xuống mà phát tiết ra ngoài, vậy thì sẽ khiến chính bản thân anh bị thương nghiêm trọng.
Chẳng lẽ vì tia sáng trắng quá ít nên âm dương mắt cận bằng vì vậy mới có sự việc như thế? "Ù ù".
Trong khi Diệp Phi đang suy nghĩ, tòa nhà Tứ Hải lại một lần nữa sôi sục, hai mươi mấy tễn đàn ông lực lưỡng, tay cầm ống thép chạy ra.
Tiếp đó, trên đường cũng xuất hiện tám chiếc xe lớn.
Hoàng Chấn Động tập hợp toàn bộ anh em trụ cột đang ở bên ngoài trở về.
Khi cửa xe mở ra, hơn bảy mươi tên tay chân của Tử Hải chui ra, bọn chúng không tính là cao to vạm vỡ, nhưng mặt mũi tràn đầy dữ tợn, chính là những tên cồn đồ hung hãn.
Bọn chúng không nói một lời, cầm lấy găng tay và khẩu trang ra và đeo vào.
Sau đó, bọn chúng lấy từ cốp xe mấy cái hộp lớn vứt xuống đẩy, mở ra thì trong hợp đều là côn nhị khúc làm bằng kim loại cứng.
Mỗi tên một cái, vỗ vỗ vào lòng bàn tay kêu bộp bốp.
Đầy chuyên nghiệp và tàn nhẫn.
Đám người Dương Thiên Thiên lại lần nữa chế nhạo, chờ xem Diệp Phi gặp xui xẻo.
Theo nhận thức của bọn họ thì Diệp Phi sẽ không lợi hại đến mức đánh thắng được đám người kia như vậy.
Mấy người bán hàng xung quanh đều vội vàng đóng cửa, người nào táo bạo thì lén lút nhìn về phía này, còn máy người nhát gan thì dứt khoát trốn đi, rất sợ liên lụy đến bản thân.
Hoàng Chấn Đông nhìn thấy viện bình tới, lập tức tự tin mười phần, chỉ tay vào mặt Diệp Phi quát: "Các anh em, đánh chết thằng nhãi này..."
Ngay lập tức, hơn trăm người vây quanh Diệp Phi.
"Vèo..."
Diệp Phi không nói nhảm một câu, thân thể như viên đạn lao ra ngoài, trong nháy mắt đánh bay Hoàng Chấn Đông đang giơ tay chỉ đạo.
"Ầm" Hoàng Chấn Đông trực tiếp bay ra ngoài và xô ngã cả chục người xuống đất, chật vật khó tả.
Mấy chục tên tay chân hơi sững lại, sau đó đồng loạt tức giận gầm lên.
"Giết..."
Bọn chúng cùng nhau vung gậy đánh tới Diệp Phi.
Diệp Phi ngay lập tức đánh trả.
Tuy rằng đối phương có mấy chục người, nhưng Diệp Phi không chút sợ hãi, sử dụng "Thái Cực Kinh", sức chiến đấu sinh sôi không ngừng.
Lấy một chọi mười.
Mấy tên côn đồ xông tới trước đều không đụng được vào người Diệp Phi đã bị đánh bay giữa không trung, ngã xuống đầu đớn thấu trời.
Rơi xuống đất "ầm" một tiếng, gãy xương sườn.
Tốc độ Diệp Phi cực kì nhanh, khoảng cách hơn mười mét mà chớp mắt đã tới.
Đánh nhau trực diện.
Diệp Phi cướp lấy một cây côn, vung lên nhìn như sao băng vụt qua.
Tiếng gió nổi lên, tốc độ nhanh như chớp.
"Bụp, bụp, bụp..."
Sáu tên côn đồ bị đánh trúng ngã xuống đất, đau đớn hét lên.
Trán chảy đầy máu tươi,
Diệp Phi không có ngừng lại, xoay người lại, quét qua mười người tiếp theo.
Vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
"A..."
Xung quanh kêu thảm không ngừng.
Hơn chục tên côn đồ vứt hung khí xuống đất, lấy tay che chắn.
Trong nháy mắt, hơn hai mươi người bị Diệp Phi đánh ngã.
Hoàng Chấn Đông hoảng hốt, mấy người tại hiện trường thì sửng sốt không nhìn rõ động tác Diệp Phi đánh trả.
Anh ta bắt đầu cảm giác Diệp Phi có chút tà môn.
Đám người Dương Thiên Thiên cũng kinh ngạc không thôi, vốn dĩ bọn họ còn tưởng Diệp Phi sẽ bị đánh bại, chính là không bị đánh chết thì cũng bị lột da.
Không ngờ tới Diệp Phi lại lợi hại như vậy, chỉ mấy chiêu đã khiển lật ngược tình thế.
"Làm sao có thể như vậy?"
Viên Tĩnh tự lầm bầm: "Làm sao có thể?"
Theo hiểu biết của cô, hôm nay Diệp Phi nhất định sẽ thương tích đầy mình, dù có thắng được mười người, hai mươi người cũng không thể thắng được một trăm người.
Nhưng tình huống hiện tại, Diệp Phi thật đúng là một đấu với một trăm.
Diệp Phi trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?
Người bạn trai cũ từng quỳ gối trước mặt cô cầu xin mượn một trăm nghìn này, dường như một đường thay đổi, phát triển đến mức cô không thể tưởng tượng.
Cô không thể nào chấp nhận được.
"Tiếp tục!"
Hơn hai mươi người ngã xuống đất, Diệp Phi cũng không cao hứng, chỉ móc ngón tay, nói với Hoàng Chấn Đông đang chỉ tay chỉ chân ra lệnh cho đám côn đồ Hoàng Chấn Đông tức giận nhưng không thể khiển trách hét: "Lên"
Lời ra lệnh vừa nói xong, mấy chục người lại vọt lên.
"Bum!"
Trong sự kinh ngạc không thể che giấu của mọi người, Diệp Phi tiến lên một bước, đá văng một người ra xa bảy tâm mét.
Sau đó là một cú xoay người đá xoáy, đánh bay một tên nữa như bí đao.
Sau đó, Diệp Phi lao vào đám đông và vung côn.
Hoàng Chấn Đông cùng đám côn đồ căn bản là không thể nhìn thảy bỏng của cây côn.
Những gì bọn họ thấy chỉ là một tia sáng xung quanh Diệp Phi, giống như một con rắn bạc đang nhảy múa điên cuồng, càng giống như một con rồng khổng lồ đang bay.
Tiếng la hét thảm thiết, hoảng sợ nhanh chóng vang lên liên tiếp.
Khung cảnh muốn có bao nhiêu hỗn loạn liền có bấy nhiêu.
Dù là ai đi chăng nữa cũng không ngờ rằng mấy chục tên đàn ông hung hãn vẫn không thể hạ được một người.
Hai mươi tên côn đồ xông lên lại bị Diệp Phi đánh ngã xuống dát.
Tất cả bọn họ không bị gãy tay, gãy chân thì chính là bị vỡ đầu.
Tia sáng cuối cùng của mặt trời khi sắp lặn chiếu vào cơ thể Diệp Phi như một vòng cung tuyệt đẹp.
Viên Tĩnh hơi ngẩn ra, trong lòng càng thêm khó chịu.
Không, không, cô không thể nào chấp nhận được ...
"Keng" Lúc này, cây côn vung lên phía trước, chống chọi với bảy ống thép đánh tới, Diệp Phi liền vung ra một đạp.
"Am"
Tám người bay ra ngoài ngã xuống! Không thể nào địch nổi! Diệp Phi nhìn đám cồn đồ còn lại, chế nhạo: "Tiếp tục!"
Giọng nói hờ hững và ngang tàng đã đánh mạnh vào trái tim của Hoàng Chấn Đông và đồng bọn..
Bọn họ hống hách bao nhiêu năm, bây giờ mọi thứ đều sụp đổ.
Hoàng Chấn Đông khẽ cắn răng: "Lên!"
Hơn năm mươi người ầm ầm lao tới.
Diệp Phi đi lên nghênh đón, vung côn lên như một con thoi phá sóng, chỗ nào hắn đi qua thì đều bị phá hủy.
Những tiếng kêu thảm không ngừng vang lên.
Trong nháy mắt, Diệp Phi đã phá tan đội hình năm mươi người.
Phía sau anh là một tên côn đồ, mặt mũi bầm dập, tay và chân đều bị gãy của Thương hội Tứ Hải.
Một đám thì kêu thảm, một đám thì bị đánh trọng thương, một đám thì kinh ngạc đến ngây người, lấy một chọi một trăm, không phải là thần kì sao.
Sau khi Diệp Phi đá bay một tên côn đồ cuối cùng, anh chậm rãi đi về phía Hoàng Chấn Đông nói: "Tiếp tục ...
Nghe xong hai chữ này đám người Hoàng Chấn Đông lập tức sụp đổ.
"Lên, tiếp tục lên ... đừng tới đây."
Hoàng Chấn Đông một bên quát thảo đảm côn đồ, một bên thân thể run rầy lui về phía sau, đồng thời cảnh cáo Diệp
Phi: "Mày không được qua đây, không được qua đây ..."
Hoàng Chấn Đông bốn phần e ngại, ba phần ủy khuất, ba phần thống khổ nhưng không có phần nào là phục.
Không có bất kì tên nào ra bảo vệ Hoàng Chấn Đông, ngoại trừ rất nhiều tên côn đồ đã mất khả năng chiến đấu đang ngã sống xoài dưới đất, quan trọng nhất chính là Diệp Phi thực sự là ma quỷ... tên nhóc này, thực sự... thực sự là quá kinh khủng.
"Đừng nói nhảm nữa, gọi người, tiếp tục gọi người lên."
Không ai vất vả bảo vệ Hoàng Chấn Động, ngoại trừ rất nhiều người thực sự mất đi hiệu quả chiến đấu, điều quan trọng nhất Diệp Phi chính là quỷ dị... tên nhóc này, thật sự là... kinh khủng.
Lúc này, Diệp Phi bước tới chỗ Hoàng Chấn Đông: "Gọi người mạnh nhất, lợi hại nhất của ông đến..."
Sắc mặt Hoàng Chấn Đông xanh mét, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi gọi thêm một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, thêm chục chiếc xe chạy tới, và hơn một tên côn đồ bước xuống
Diệp Phi không nói nhảm, khí thế mạnh mẽ đánh ngã bọn họ xuống đất.
"Gọi người, tiếp tục gọi người..."
Diệp Phi vuốt vào mặt Hoàng Chấn Đông.
Ngón tay Hoàng Chấn Đông run rầy gọi người.
Chẳng mấy chốc, hơn hai trăm tên côn đồ lại tới, nhưng sức chiến đấu càng thêm yếu ớt.
Diệp Phi không tổn sức lực đánh ngã bọn chúng.
Năm trăm người...
"Bang!"
Khi Diệp Phi lại một lần nữa đạp ngã Hoàng Chấn Đông, âm thanh ngã xuống đánh đã hung hung đập mạnh vào tim của đám người Hoàng Đông Cường.
Đám người Dương Thiên Thiên đều tan nát cõi lòng, người mà bọn họ ngưỡng mộ trùm xã hội đen là Hoàng Chấn
Đông, vậy mà bị Diệp Phi đánh không chịu nổi.
Cái người luôn bị bọn họ coi thường, giờ phút này như giẫm trên đầu bọn họ, nhìn xuống bọn họ.
Mà tâm trạng Viên Tĩnh càng thêm phức tạp.
Trận đấu này.
Nó giống như mọi loại nhục nhã tập hợp lại, loại tức giận bắt nguồn từ sâu thẳm trong lòng, giống như một ngọn lửa cuồng bạo muốn nuốt chửng cổ.
Diệp Phi, người luôn bị coi thường bởi chính mình.
Vậy mà thô bạo khiến cô mất hết mặt mũi, thất bại thảm hại.
Cô không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Tất nhiên, đa số là cô cảm thấy có lỗi nhưng cũng có kinh diễm, chỉ là kinh diễm càng nhiều thì trong lòng cô lại càng không thoải mái.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nắm chặt hai tay, gân xanh nồi lên nghĩ: Anh ta đánh nhau giỏi thì cũng chả làm được tích sự gì.
Hiện tại là thời đại nào rồi, cho dù tài giỏi đến đâu cũng không đánh lại một khẩu súng
Chỉ là càng nghĩ như vậy, trong lòng cô càng cảm thấy khó chịu, đặc biệt là càng khó chịu khi nhì thấy ảnh mắt sủng ái của đảm phụ nữ.
Hoàng Đông Cường cũng không ngừng lặp lại: "Điều này không thể! Điều này không thể."
Trước khoảng đất trống, Diệp Phi giẫm lên Hoàng Chấn
Đông nói: "Gọi người, tiếp tục gọi người!"
"Đại ca, không có người...
Hoàng Chấn Đông khóc: "Thật sự không có người."
Anh ta đã gọi tất cả cao thủ của Thương hội Tứ Hải đến rồi, những người còn lại đều là những người vô dụng, cho dù bọn họ có đến đi chăng nữa thì cũng chỉ bị đánh ngã mà thôi.
Anh ta còn có thể gọi người nào?
Còn có thể gọi người nào?
Chẳng lẽ gọi cho Đỗ tiên sinh?
Nếu Đỗ tiên sinh biết rằng toàn bộ Thương, hội Tứ Hải bị đánh bại thì chỉ sợ ông ta sẽ dùng súng bắn chết Hoàng Chấn Đông anh ta mất.
Diệp Phi quát với Hoàng Chấn Đông: "Đường đường là Thương hội Tứ Hải, cũng chỉ có năm trăm người thôi sao? Chỉ có sức chiến đấu như thế này thôi sao?"
"Mấy người làm tôi quá thất vọng, cũng thật có lỗi với Đỗ tiên sinh rồi."
Diệp Phi hận không thể rèn sắt không thành thép nói: "Lấy điện thoại, gọi điện thoại, gọi cho Đỗ tiên sinh."
Đúng là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng.
Hoàng Chân Đông như sắp khác, trên giang hồ, anh ta chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta cong chân quỳ gối trước mặt Diệp Phì.
"Đại ca, Đại ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi.
Em lạy anh, mong anh có thể cho em một cơ hội..."
Anh ta khóc lóc thảm thiết "Từ nay về sau, em sẽ không dâm đắc tội với anh nữa.
"Hai trăm vạn, không, một ngàn vạn, em sẽ tận tay dàng lên...
← Ch. 0014 | Ch. 0016 → |