← Ch.029 | Ch.031 → |
Hôm sau đến trường, nỗi lo lắng của tôi đã thành sự thật khi mà thằng Toàn khi không nghỉ học không lí do, hỏi Lam Ngọc thì nhỏ lắc đầu, gọi cho thằng Huy thì nó cũng không biết, riêng nhỏ Linh thì vẫn đi học bình thường, đến cả người nhà của thằng Toàn khi được tôi hỏi thì cũng không biết nó đã đi đâu.
Thằng quỷ này chẳng lẽ đã gặp chuyện thật sao chứ, hôm qua nó đã đinh ninh với tôi là không cần lo mà, bây giờ thì ở đâu mất biệt rồi, không một tin nhắn không một cú điện thoại nào, gọi điện cho nó thì chỉ nghe ò e í...Rốt cuộc nó đang ở cái xó xỉn nào chứ?
Áp dụng cách suy nghĩ lô cai gic của sê lốc hôm trong đầu tôi hình thành 3 giả thuyết như thế này:
Một là sau khi đã nhận tin của tôi xong thì nó đã trốn đi mất biệt để tránh bị hội đồng, giả thuyết này không xác thực lắm vì một khi đã thoát khỏi bọn thằng Nam thì sao lại không về nhà mà nghỉ học chứ? Cứ cho là nó muốn tránh mặt đi nhưng sao đến cả điện thoại nó cũng không trả lời? Thế nên giả thuyết này...bị loại.
Giả thuyết thứ hai hơi bi quan hơn một tý là nó có thể đã bị bọn thằng Nam xử rồi, có lẽ đang nằm la liệt ở một nơi nào đó dưỡng thương chẳng hạn, còn về điện thoại thì chắc đã bị bọn kia làm hư rồi cũng nên thành ra mới không thể liên lạc được với nó, giả thuyết này khả thi lắm, tỉ lệ xảy ra đến 70%..., nếu thế thì tội cho nó quá...! R. I. P
Thế nhưng giả thuyết thứ 3 này mới thực sự làm tôi thấy lo lắng, có thể nó đã bị bọn thằng Nam bắt đem về hành hạ cho bỏ ghét rồi, theo như kinh nghiệm chinh chiến hồi cấp 2 của tôi thì giả thuyết này có độ tin cậy đến hơn 85% và một khi bị bắt về rồi thì có trời mới biết bọn thằng Nam sẽ làm gì Toàn phởn đây, có thể là đánh, trói, hoặc thực hiện các nhục hình khác nữa...
Uầy, Toàn ơi là Toàn, sao mày cứ làm tao phải lo lắng thế này, mồm lúc này cũng ba hoa nhưng ngoài cái việc tán gái ra mày có giỏi được cái gì nữa đâu, họa chăng là được cái khoảng học kha khá thôi chứ còn lại chả ra hồn ma gì?
Suốt buổi chiều, không ngồi thì nằm dài ường ra sofa, còn nếu không nằm thì cứ đi đi lại lại miệng lúc nào cũng thở dài như mấy cái ông chiến lược gia thời tam quốc vậy, người ngoài nhìn vào chắc tưởng tôi đang bàn tính chuyện đại sự gì lắm, tuyệt nhiên chỉ có Hoàng Mai là hiểu tôi đang nghĩ chuyện gì thôi.
Thấy tôi cứ tầm ngâm bên chiếc ghế sofa, em bèn ngồi cạnh an ủi:
-Thôi đừng lo nữa mà Phong!
-Không lo sao được chứ, đến trưa thế này rồi con bặc vô âm tín!
-Biết đâu bạn ấy còn lo việc gì nữa thì sao?
-Nhưng phải thông báo cho mọi người một tiếng chứ! Thế này thì lo chết.
-Bạn ấy lớn rồi chắc có suy nghĩ riêng của mình mà, không sao đâu!
-Nói vậy sao được! - Tôi thở hắc.
-Đừng lo nữa mà...! - Em nũng nịu.
-Uầy, Mai không hiểu đâu...! - Tôi cau có
-Mai hiểu chứ, Toàn nói là bạn ấy sẽ bình an, rồi nói Phong đừng lo lắng.
-Đã bảo Mai không hiểu mà! Bọn thằng Nam đó đâu phải tay vừa!
-Nhưng tóm lại là Phong không cần lo.
-Biết rồi, Mai làm việc của mình đi, để Phong tính!
-Việc của Mai là an ủi Phong mà...! Toàn dù sao cũng chỉ là người ngoài...
-Mai đang nói cái gì? - Tôi xung thiên.
-Mai...
-Toàn không phải là bạn thân mình hả?
-Nhưng...
-Toàn đã tình nguyện dấn thân vào việc này để giúp tụi mình, Mai cho là người ngoài sao?
-Nhưng bạn ấy đã lớn rồi, Phong không cần lo nữa, Phong có phải ba mẹ bạn ấy đâu? - Em tức tối đanh lại.
Đến lúc này tôi đã hoàn toàn nổi cáu, hết kiểm soát được bản thân, nên quay sang em quát thật to, thật lớn nhằm trút hết bao nỗi bực tức trong lòng...
-Không lo cái nỗi gì hả? Con gái mấy người hiểu gì chứ? Có hiểu chiến hữu là thế nào không, là cùng nhau chinh chiến, cùng nhau xông pha, cùng nhau chia sẽ lúc khó khắn, nếu có chết cũng phải chết trên chiến trường cùng nhau, con gái sao có hiểu việc đó không? Cứ suốt ngày luôn mồm không lo, không lo, giúp được quái gì, hả?
Không gian xung quanh hai đứa đột nhiên trở nên ngột ngạt thấy rõ, đôi mắt của Hoàng Mai dần đanh lại, đỏ ké lên những mạch máu, nước mắt cứ ứ ra rồi bị chặn lại trên khóe mắt, có thể vỡ òa bất cứ lúc nào.
Người ta thường nói sau cơn mưa trời lại sáng, sau cơn tức người sẽ hối, phải bây giờ là lúc tôi hối hận thật sự. Khi trút hết sự bực bội trong lòng, giờ đây trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không còn một chút khí thế nào nữa, tôi cứ nhìn Mai, cổ họng cứ khô đi khiến tôi phải nuốt khan liên tục.
"Nữa rồi, lại nữa rồi, Phong ơi là Phong, sao tự nhiên lại trúc cơn bực tức lên Hoàng Mai thế này, mày tệ quá đi mất, mày chết là vừa rồi...!"
Mày còn nhớ là lúc trước đã hứa cái gì với Hoàng Mai không? Sao giờ lại thất hứa nữa rồi, đúng là có ra sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội mà...
Thế rồi như không còn chịu đựng được nữa, em giận dỗi quay đi
-Ừ, xin lỗi...! Tôi là con gái không hiểu biết gì hết, anh cứ ở đó mà lo cho chiến hữu của mình đi!
-Không, đừng đi, Phong xin lỗi mà...! - Tôi bối rối nếu tay em, ôm vào lòng mình.
-Anh lúc nào cũng vậy, cứ mỗi lần tức giận lên lại trút lên tôi, tưởng tôi là cái bao cát hay sao? - Mai ấm ức đấm thùng thụm vào ngực tôi.
-Phải, là anh sai, anh biết lỗi rồi, em cứ đánh đi, đánh cho hạ dạ đi...!
-Hức...! Tôi ghét anh lắm, tại sao tôi lại yêu anh chứ, anh đáng ghét lắm...! - Em dùng tay cấu lấy ngực tôi đau nhói đến tóe máu, thắm nhợt ra cả đồng phục của tôi.
Hoàng Mai như chợt nhận ra điều đó, vội thất thần buông tay, nhưng quên cả đau, tôi nắm lấy tay em, đặt trở lại vào ngực mình, cố gượng cười...
-Hết giận...rồi nha...!
-Em...!
-Đau lắm, nhưng để chuộc lại lỗi của anh chắc không sao, Mai ha?
-Chồng ngốc, hức...! - Em vỡ òa, ôm chằm lấy tôi.
Trong ngôi nhà nhỏ nhắn nhưng tràn đấy không khí gia đình, những cơn gió mùa thu lạnh lẻo đang thổi nhẹ qua khung cửa sổ, nơi có những tia nắng xế trưa vàng nhợt chiếu le lói vào chiếc ghế sofa màu trắng kem...tôi đã được tha lỗi rồi...!
Hoàng Mai giờ đây đang tỉ mỉ, chăm chút thắm...oxi già vào những lỗ móng tay trên ngực tôi. Nếu như do ba tôi sức oxi già thì chắc tôi đã mếu máo mà khóc rồi, nhưng lần này là Hoàng Mai nên với tư cách là một thằng con trai nhà võ sao có thể khóc được chứ, mếu mếu thôi...
-Ái, au, ó, óe...! - Tôi kêu ré khi bị thắm trung chỗ đau
-Chịu chút đi mà, la oái oái thế kia người ta cũng xót lắm.
-Hỗng lẽ đau mà cười hềnh hệt.
-Đáng đời lắm, ai bảo anh chọc giận em chứ?
-Ơ...Phong, à anh...à...ừm! - Tôi cứng họng vì Mai đột nhiên đổi cách xứng hô.
Đúng ra lúc nãy tôi cũng đã thay đổi cách xưng hô với Hoàng Mai rồi nhưng vì lúc đó chú tâm vào việc chuyên môn quá nên cũng không để ý, bây giờ hòa bình đã được lập lại rồi nên thấy nó sường sượng sao ấy, ngượng mồm không nói được...
Thấy tôi thế, Hoàng Mai cứ khúc khít cười, nhưng thật ra hai gò má em cũng khẽ ửng hồng đấy chứ chắc là cũng ngượng giống tôi nhưng coi bộ em thích cách xưng hô này rồi. Phải nói làm sao đây nhỉ, câu đầu tiên đổi cách xưng hô phải đáng nhớ vào mới được, dõng dạc lên nào, phải đáng mặt nam nhi chứ.
Hit một hơi thật sâu, tôi chề cái mặt được coi là khả ái nhất của mình ra mà bắt đầu...phát âm:
-Mai...à... anh...không sao đâu, Mai đừng lo, ...Phong...ừm có thể chịu được, em đừng lo.... !
-Hì...!
-Cười gì?
-Nói chuyện gì rối nùi!
-Thì chưa quen...!
-Ai cần anh xưng như thế chứ, hông được thì người ta hông ép đâu!
-Ai bảo chứ, Phong...ủa...anh được mà...!
-Thế mà bảo được, miễn cưỡng quá...!
-Thì được chớ, coi nè...! Mai à, đem a...n...h cốc nước.... !
-Đêu, mới nói lần đầu mà đã ra lệnh cho người ta rồi...!
-Hì, giỡn tý thôi mà...! Em đừng giận anh nữa nha!
-Chồng ngốc, ai lại giận chứ...? Thương hông hết! - Em nheo mắt
-Ừ thì thương hề hề...!
Thế đấy các bác, không ngờ trong cái rủi lại có cái may, trong họa lại được phúc, cái khó ló cái khôn. Sau vụ cãi nhau long trời lở đất, kinh thiên động địa, thần sầu quỷ khóc, tan nhà nát cửa này, tôi điềm nhiên được vinh dự xưng hô anh em rất là thân mật với Hoàng Mai, điều đó quả là mơ ước đối với những cô chú anh chị đang tập tành như tôi đây phải không nào? Nhưng...
Vâng, tôi nói "nhưng" là bởi vì việc gì cũng có hai mặt lợi và hại của nó hết. Được xưng hô như thế với Hoàng Mai, tôi phải nói là rất vui mừng đến nỗi ngủ quên trong chiến thắng mà sao lãng mất mục đích hiện tại của mình, đó là điều tra Hoàng Mai.
Phải...! Từ cái đêm đọc trộm nhật kí đó tôi đã nãy sinh ra điều nghi hoặc về con người thật của em rồi, nhưng trong sự việc lần này, phần vì quá tin tưởng vào em phần v́ vui sướng bởi cách xưng hô mới nên tôi đã mờ mắt cho qua một cách dễ dàng như cái cái hôm tôi và em ở can-tin vậy. Chính điều vì này đã làm tôi phải hối hận suốt quãng thời gian học lớp 10 và cả lớp 11...
=================
Chợ chiều Quận 7 nằm trên đường số 17, Mai Văn Vĩnh là một khu chợ rất khác lạ, lạ tự chính cái tên của nó, bởi vì chợ này ban đầu chỉ là một khu chợ nhỏ, vốn là nơi họp chợ cho các bà các cô đi về giờ chiều và khuya, dần dần càng có nhiều người về muộn đến mua hàng ở chợ này và cũng từ đó chợ mới mở rộng quy mô và có cái tên độc đáo như ngày nay.
Thời gian hoạt động của chợ này đúng với tên của nó là về chiều, chỉ khoảng 3h30 - 4h chiều chợ mới bắt đầu hoạt động đến 7 - 8h tối là lát đát dọn hàng bãi chợ. Thời gian hoạt động tấp nập nhất của chợ là từ 5h-6h chiều, ngay thời điểm mà công nhân viên chức tan sở theo giờ hành chính.
Để tránh việc phải chen chúc mua hàng dẫn đến hiện tượng móc túi dựt dọc, tôi và Hoàng Mai đến chợ sớm hơn giờ hành chính nửa tiếng, tức là khoảng 4h30, không quá sớm cũng không quá trễ, nếu xong sớm thì cũng có thể đi dạo thành phố cho giết thời gian, rất là lãng mạn nữa là đằng khác...
Nhưng mà như hôm qua đã nói, Hoàng Mai đi chợ không phải để mua đồ ăn, thức uống, mà là mua một số thứ khác, nhưng khi được tôi thẩm vấn thì em lại đỏ ửng mặt cả lên mà đỏng đảnh:
-Con gái người ta đi mua đồ, hỏi làm gì?
Và cũng chính vì lí do đó mà tôi phải đứng ngu ngơ chờ Hoàng Mai ngoài cửa chợ như mấy thằng ăn không ngồi rồi, đi long nhong ngoài đường vậy, đến nỗi khi thấy tôi đứng thẫn thờ, mấy ông bóc vác đồ ngoài chợ cứ khếu khếu tôi mà hỏi:
-Ê, tìm việc hả mày, đi bóc đồ với tụi tao nè, buổi 25k thôi!
Phải nói cái cảm giác lúc đó là ức chế vô cùng tận, chỉ muốn đấm cho mấy ổng một phát chết luôn thôi, nhưng mà nhìn lại thì tướng ông nào ông nấy đô con như lực sĩ ấy, liệu khi tôi đấm xong rồi có được gặp mặt Hoàng Mai nữa không nhỉ?
Vâng! Chắc cú một điều là có thể gặp được nhưng không biết trong tình cảnh nào thôi, có thề là trong bệnh viện hoặc nằm thẳng cẳng giữa chợ hay thậm chí là phòng máy lạnh trong bệnh viện, Bitch please: nhà xác đó mấy thím...!:3
Thế nên tránh voi chẳng xấu mặt nào, tôi đành lắc đầu mỉm cười cho qua chuyện mặc cho những lời trêu ghẹo, mỉa mai tôi chê tiền của mấy ổng rồi tiếp tục hóng tin từ Hoàng Mai.
Vậy mà một số bà tám bán đồ cạnh tôi còn quá khích hơn khi cứ khau kháu với nhau rằng tôi và Hoàng Mai đang này nọ gì đó làm tôi cứ nóng bừng bừng lên như nồi cháo sôi vậy, cụ thể như này:
-Ê...! Thằng này hồi nãy chợ nhỏ nào đẹp lắm đi dzô chợ nè! Ghê, mới bây lớn...
-Hông chừng tụi nó cưới rồi đó bà, còn trẻ vậy mà...!
-Đó gọi là sống thử thì phải, tụi nó đang sống thử phải không bà?
Rồi cuối cùng là chốt câu này:
-Con nhỏ hồi nãy tui thấy cái bụng nó hơi to to, chắc có rồi đó bà...!
Ôi, con lạy các thành đồn, tôi và Hoàng Mai thậm chí còn chưa nắm tay nhau vào chợ vậy mà đào đâu ra cái suy nghĩ chết người ấy nữa, cái này mà lan khắp chợ dám tôi và Hoàng Mai trở thành người nổi tiếng lắm, đúng là chở con gái đẹp y như chở nguyên trái bom nổ chậm vậy, nguy hiểm vô cùng.
Nhưng điều tôi quan tâm bây giờ là Hoàng Mai không biết đang mua thứ gì mà nãy giờ vẫn chưa ra nữa, tôi đã đứng đợi khoảng 20 phút đồng hồ rồi, bây giờ đã là 4h50 rồi còn gì nữa. Một số người đi làm tan sở sớm đã lát đát ghé chợ mua đồ rồi, trông tình hình thế này mà Hoàng Mai vẫn chưa ra nữa thì một lát thế nào cũng chen chúc nhau cho coi, đến lúc đó lại nãy sinh móc túi, dựt dọc thì khỗ.
Cố gắng đợi Mai thêm 10 phút nữa, bây giờ đã là 5h rồi, chợ đã bắt đầu đông dần, tôi không còn kiên nhẫn nữa được nên đã lân la vào sâu trong chợ để tìm Hoàng Mai, thú thật tôi cũng làm biếng lắm, thanh niên trai tráng mà cứ đi long nhong trong chợ rồi bị mấy người bán hàng chào mua thì ngại cỡ nào, nhưng mà không vào thì đợi Hoàng Mai tới lúc nào cơ chứ, thôi thì cứ cắn răng làm liều vậy.
Phải nói là việc đi chợ đa phần dành cho các cô các chú đã lập gia đình và một số ít các sinh viên đang sống xa nhà nói chung và đang sống một mình nói riêng, thế nên trong chợ chỉ toàn là các nườm U20 - U40, thậm chí còn có cả những lão thành U50 trở lên nữa, thế nhưng...Hề hề, tôi nói thế nhưng là vì đôi mắt địa hàng của tôi đây vô tình bắt gặp được một cô gái trước mặt trông ra dáng lắm, xem chừng trạc tuổi tôi nữa, tuy là có Hoàng Mai rồi nhưng việc ngắm các cô gái xinh thì đâu có gì là xấu nhỉ, thậm chí theo một tờ báo tôi mới đọc cho hay, việc này tốt cho sức khỏe nữa là đằng khác. Với tiêu chí "mình chỉ để ngắm chứ mình không quen", tôi len lén ngắm cô gái đó một cách...đường hoàng từ đằng sau mà không khỏi tò mò "mặt tiền" của nhỏ đó.
Nhưng mà, không phải tự dưng khi không tôi đi ngắm con gái người ta đâu, cũng có lí do riêng đấy chứ, bởi vì phong cách ăn mặc của nhỏ không giống như người ở đây, quần kaki này, giày cao gót này, tóc xoă dài nữa nhưng điều nổi bật nhất là chiếc áo khoác vest đen nhìn rất đỗi quen thuộc. Có lẽ nào...
-Hực...ối...!
Đang miên man suy nghĩ thí điều muốn vọt lên xem mặt con nhỏ cho đỡ tò mò thì từ đằng sau, một ai đó chen chúc, lấn tới làm tôi mất đà, đầm sầm vào lưng nhỏ đó. Theo bản năng đã được lập trình sẵn, tôi quơ tay bám víu vào thứ gì đó có thể để không bị ngã và lần này theo một cách nguy hiểm hơn gấp bội phần, do lực đẩy từ sau hơi mạnh nên tôi...ôm chằm lấy nhỏ luôn, thật là một tình huống gây go mà.
Dường như cảm nhận được có một sự dê gái nặng ở đây, nhỏ ngoảnh đầu, xoay người lại với một cặp kính mát màu đen trên mặt trông rất ư là ngầu và.... và...ẹc...rất quen nữa là đằng khác, trời đất, thánh thần, quỷ ma, thiên địa, nam tào bắc đẩu, chư phật 4 phương 8 hướng ơi, các bác có tin được không, là Lan...?! Lan đang nằm gọn trong vòng tay của tôi với một vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên không thua kém gì tôi.
Phải mất gần 3 giây, chính xác là 3 giây rưỡi, tôi mới có thể hoàn hồn lại mà bỏ tay khỏi người của Lan, kèm theo đó là một điệu bộ gãi đầu bức tóc rất chi là tức cười:
-Ơ...oái, mình xin lỗi, chỉ là vấp té...! Mà bạn là...là...Lan đấy hả?
-Chỉ mới không nói chuyện có mấy hôm mà không nhận ra mình luôn sao?
-À, không...chỉ là...thấy Lan lạ quá.
-Uầy, tất chỉ tại đôi mắt xanh này thôi. - Lan thở dài, sửa lại cặp kính mát trên mặt.
-Ơ, Lan có đôi mắt xanh rất đẹp mà, có bao nhiu cô gái muốn mà không được đấy.
-Có làm gì rồi trở nên khác biết với mọi người xung quanh chứ? Phong có biết cứ mỗi buổi sáng đi học là có bao nhiêu người nhìn Lan với cặp mắt lạ lẫm không?
-Ừ, điều này mình hiểu...!
-Mà đây không phải là điều duy nhất Lan muốn giấu đâu!
-Còn chuyện gì nữa sao?
Thế nhưng nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn lên bầu trời xanh thẵm không một chút mây giờ đây đã nhuốm một màu hồng đỏ sơ xác của buối hoàng hôn chiều tà. Lan vẫn vậy, vẫn là một bộ váy voan mỏng ngang gối, khoác ngoài một chiếc áo khoác vest đen nhìn sang trọng và quý phái đến lạ lùng.
Dáng của Lan không đầy đặn như các cô gái khác nhưng rất thon gọn và cao kiều có lẽ cao bằng tôi những 1m65, đều này làm nàng trở nên nổi bật trong đám đông với vẻ đẹp tinh tế và cách ăn mặc đậm chất phương Tây của mình.
Những cơn gió chiều bắt đầu thổi nhẹ nhàng, luồng qua từng lọn tóc xoằn dài đang phấp phới tung bay tựa như những áng mây trôi bồng bềnh làm khuôn mặt nhỏ xinh của Lan thoát ẩn thoát hiện nhìn mị ảo và mê hoặc lòng người vô cùng.
Khẽ vuốt mái tóc của mình lệch sang một bên vai, Lan quay lại nhìn tôi cười trìu mến:
-Điều mà Lan muốn giấu không tiện nói ra đâu, đến một lúc nào đó Phong sẽ tự khắc biết thôi.
-Ừ, mình mong thế, mà Lan đến chợ này làm gì vậy? - Chắc tôi hỏi ngu, đây là chợ mà, không đi chợ thì đi đâu.
-Hì, sư phụ ngốc...! Dĩ nhiên là đi chợ rồi, buổi sáng Lan không đi được nên cứ mỗi ngày về chiều Lan lại ra đây mua đồ.
-Ờ hen...! Còn Phong cũng... - Đột nhiên tôi cứng họng
-Đi chợ với Hoàng Mai phải không? - Nàng khẽ cười, đáp thay tôi
-Ừ, thì vậy.... , chắc giờ này Hoàng Mai cũng gần ra rồi.
-Thôi, vậy Lan về trước nha, tạm biệt Phong...
-Ừ, tạm biệt Lan...
Gật đầu chào tôi lần cuối, Lan khẽ vuốt tóc quay đi trong sự tiếc nuối cùng cực của tôi. Trái tim tôi đau nhói nhưng tôi không biết làm gì hơn ngoài cố gắng gượng cười để nàng có thể an tâm mà bước đi. Gặp được Lan ở đây quả thực là một vận may quá lớn đối với tôi, đáng lẽ tôi phải làm gì đó để nàng vui mới đúng chứ, nhưng ngoài cái khoảng ấp a ấp úng ra tôi cũng chẳng biết phải xử lí thế nào hơn.
Tự dưng trái tim tôi đập loạn nhịp, nhanh đến không thể tả, máu từ tim bơm lên não hoạt động hết công suất làm tôi phải nếu kéo Lan cho bằng được, cớ sao lại như vậy chứ, tôi muốn nàng không bận tâm gì đến tôi nữa cơ mà, tại sao lại còn muốn nếu kéo làm gì? "Không được, nhất định không được làm thế, phải kiếm chế bản thân Phong à, kiềm chế đi...!"
-Lan, khoang đi đã... - Bản năng đã chiến thắng.
-Còn chuyện gì nữa sao Phong?
-Phong muốn nói là...
-Phong à, em mua đồ xong rồi nè... - Tiếng Mai lảnh lót từ sau lưng cắt đôi cuộc nói chuyện giữa tôi và Lan.
-À, Mai mua đồ rồi hả, làm Phong chờ mãi... - Tôi bối rối.
-Anh nói chuyện gì kì vậy, chẳng phải là xưng anh em sao? - Em nũng nịu.
-Ừ thì vậy, nhưng mà...
-Ủa, Lanna cũng đi chợ đó hả? Tụi mình cũng vậy nè! - Mai đột nhiên chuyển đối tượng sang Lan.
-Ừ, mình vừa đi chợ xong...! - Lan đáp thẳng thừng.
-Vậy có rảnh đi dạo với tụi mình chứ? - Mai nheo mắt
-Rất tiếc là mình bận rồi, để khi khác vậy!
-Ừ, vậy tạm biệt nha Lanna nhé, mình và Phong cũng đi chợ xong rồi - Đột nhiên em thúc tay tôi - Chào tạm biệt Lanna đi anh Phong!
-Ờ...à, tạm biệt Lan...na...! - Tôi giật mình vì mém lẹo lưỡi gọi tên Lan.
-Hừm...! Thôi mình về đây! - Lan cười lạnh rồi quay đi.
Dáng nàng mất dần, mất dần và lặng hút trong dòng người tập nập của buổi chợ chiều hoàng hôn. Có lẽ tôi đã nhìn nhầm, nhưng cũng có lẽ tôi đã phán đoán đúng khi mà đôi bờ vai nhỏ nhắn của Lan khẽ rung theo từng bước đi nặng trĩu của nàng.
"Chia tay em trong một chiều hoàng hôn
Chiều hoàng hôn rán đỏ rán vàng
Em bước đi nặng trĩu đôi bàn chân
Đôi bàn chân dập dìu, vai rung..."
Xét thấy tôi còn đứng tầm ngầm dõi theo bóng Lan, Hoàng Mai chun mũi véo hông tôi cật lực...
-Anh quá đáng lắm rồi, em ở đây mà còn vậy...!
-Xít...au da.... ! Anh không cố ý mà...
-Còn nói, chẳng phải anh ngại có Lanna nên không xưng hô với em như thế à?
-Không phải mà, tại chưa quen thôi...!
-Cứ cho là như vậy đi, còn chuyện lúc nãy rõ ràng là anh đã tạm biệt Lanna rồi, sao còn gọi lại làm gì nữa?
-Em thấy hết sao?
-Phải, nếu em không chạy ra sớm thì chắc đã bị cho ra rìa rồi! - Em giận dỗi, khoanh tay quay mặt đi.
-À, không! Chỉ là..., uầy...! - Tôi bối rối gãi đầu cùng cực.
-Thôi được rồi, hãy hứa với em là đừng nói chuyện với bạn ấy nữa nha!
-Ừ, rồi anh hứa mà...!
-Hi, thế mới là chồng ngốc của em chứ...! Về thôi anh...! - Em cười hiền nắm lấy tay tôi.
Ngẫm nghĩ lại thì có những việc tình cờ như đã được sắp trước, có những việc sắp trước nhưng lại là tình cờ và việc gặp Lan ở Chợ chiều này cũng như thế. Tình cờ gặp nàng nhưng lòng tôi cứ tưởng định mệnh đã sắp đặt từ lâu rồi, để tôi có thể thấy nàng một lần nữa và để tôi có thể nói chuyện với nàng một lần nữa, thế nhưng còn một chi tiết rất nhỏ nhưng các bạn có thế không để ý đó là trong lúc nói chuyện nàng đã gọi tôi bằng sư phụ, chỉ một thoáng thôi nhưng cũng đã làm lòng tôi ấm lại rất nhiều...
← Ch. 029 | Ch. 031 → |