13: Công Cụ Người - Thiếu Nữ Đẹp
← Ch.12 | Ch.14 → |
Nhờ phúc lên cơn đêm giao thừa của ta, Túc Tịch lọt vào mắt Khánh Phúc.
Sau khi cùng nhau đánh một trận bài, Khánh Phúc rất tán thưởng sự bình tĩnh gặp nguy không loạn của Túc Tịch, thả ra phong thanh nói năm sau muốn đề bạt nàng và Huệ Nguyệt làm đại cung nữ Tử Thần điện.
Nhất thời mọi người đều kinh ngạc, kẻ ghen như mây.
Đại cung nữ Tử Thần điện, đây chính là cương vị làm rạng rỡ tổ tông, đỉnh cao của kiếp sống cung nữ, bước lên bậc thang hướng tới tiền đồ xán lạn!
Túc Tịnh nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mừng rỡ như điên.
Sau khi phấn khích xong còn không quên khao thưởng Bá Lạc¹.
Tối đó, nàng xách một giỏ sữa đặc anh đào trở về, nói nhất định phải tặng cho ta.
(1) Chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
"Túc Tịch tỷ tỷ không được, ta suýt chút nữa hại cô, cô còn đưa đồ cho ta, như vậy không thích hợp!" Mặt ta đỏ bừng lên, ra sức từ chối ý tốt của nàng.
Túc Tích đang vui mừng, cả người sung sức, nói: "Không thích hợp chỗ nào? Có câu nói tiểu tiết quyết định thành công, cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Thẩm nương tử cho ta cơ duyên này, giúp ta lộ diện trước mặt Khánh Phúc gia gia, sao lại là hại ta chứ?"
Ta thực sự không lay chuyển được nàng, chỉ có thể ngại ngùng nhận lấy.
Dưới ánh mắt tha thiết của Túc Tịch, ta cố gắng ăn ba bát sữa đặc anh đào, lúc nửa đêm nấc vô số cái vị sữa.
Qua mấy ngày sau, bạn nhỏ đáng yêu Ý Đắc làm công trong Duyên Anh điện tới tìm ta, phấn khích nói với ta: Nó được thăng chức rồi, từ một thái giám vẩy nước quét nhà trở thành thái giám nội điện vẻ vang.
Không chỉ địa vị tăng lên, ngay cả tiền lương cũng tăng lên một khoản nho nhỏ.
Bây giờ gặp được người quen cũ, người ta đều nhìn nó bằng ánh mắt hâm mộ, khiến nó cực kỳ thỏa mãn.
Ta cổ vũ nó: Không ngừng cố gắng, phấn đấu một ngày nào đó đập Tố Hành đạp Khánh Phúc, gây dựng một khoảng trời thuộc về đệ!
Mọi người đều bận rộn thăng quan phát tài, ta cũng không ngoại lệ.
Dưới yêu cầu chính nghĩa nghiêm túc của ta, cẩu Hoàng đế thoải mái phát cho ta hai phần bổng lộc, điều kiện là bảo ta theo hắn đọc sách, mỗi ngày một canh giờ, phụ trách giải đáp thắc mắc cho hắn, mài mực đưa bút.
Về sau hắn phát hiện trình độ mài mực của ta thậm tệ, bèn thu gọn nội dung công việc thành chỉ có giải đáp thắc mắc.
Mặc dù ta cảm thấy công việc này rất nhàm chán, nhưng bên ngoài lại có rất nhiều người thèm muốn cơ hội này.
Nhất là Ngụy Hỉ Tử, hắn thèm đến muốn khóc.
"Ta cũng muốn gấp đôi bổng lộc." Ngụy Hỉ Tử trông mong nói: "Chỗ ấy bệ hạ còn thiếu người không?"
"Tại sao vô duyên vô cớ huynh lại muốn làm nhiều việc?" Ta nghi hoặc hỏi: "Hầu hạ hắn phiền chết được."
"Ta muốn tích góp nhiều chút vàng bạc, tiền gạo ở Trường An đắt.
Năm ngoái lúc thi đậu tiến sĩ còn chưa nhận chức, mỗi ngày ta đều chỉ ăn bánh hấp trộn cám nuốt rau." Ngụy Hỉ Tử tố khổ nói: "Mẹ ta còn gửi thư hỏi ta có mua được nhà ở Trường An không.
Còn nhà nữa? Ngay cả nhà xí của gia đình giàu có ta cũng không mua nổi!"
Ta không dám lên tiếng, nhà ta vừa mua biệt viện ở Thắng Nghiệp phường, nói ra ta sợ hắn buồn.
"Hay là Hỉ Tử ca luyện nhiều thư pháp một chút, ta nghe nói viết bia đá kiếm tiền rất nhanh... !A! Ta nhớ lúc Tiên hoàng còn tại thế từng ban thưởng cho Ngô khởi cư lang lúc đó một tòa nhà ở An Ấp phường.
Nếu như huynh làm thật tốt, chưa biết chừng bệ hạ chúng ta cũng có thể ban thưởng cho huynh một cái đó!" Ta vắt hết óc nghĩ cho hắn con đường tiền tài.
Không ngờ mặt đen của Ngụy Hỉ Tử đỏ lên, xấu hổ ngượng ngùng nói: "Nhận lời chúc của cô.
Nếu ta có nhà ở An Ấp phường thì sẽ có dũng khi đi... !đi cầu hôn nàng."
Lỗ tai hóng hớt của ta nhạy bén dựng thẳng lên: "Cầu hôn ai? Con gái?"
Cả người Ngụy Hỉ Tử bay lên bong bóng màu hồng, tràn trề hạnh phúc "ừ" một tiếng.
Dưới sự ép hỏi cường độ cao của ta, Ngụy Hỉ Tử đã nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng khai báo toàn bộ, nói là ở hội hoa xuân đêm giao thừa, hắn gặp một đại mỹ nhân nhẹ tựa chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.
Mỹ nhân rơi mất cây trâm, đúng lúc Ngụy Hỉ Tử nhặt được.
Mỹ nhân nhận lấy trâm cài tóc, nở nụ cười với hắn.
Trái tim thiếu nam của Ngụy Hỉ Tử hoài xuân, cứ vậy mà rơi vào bờ Khúc Giang.
"Nàng đẹp đến mức tựa như một giấc mộng, gặp nàng mới hiểu được cái gì gọi là "liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng, liếc thêm lần nữa nước liền lung lay".
Khỏi cần nói là giai nhân trần thế, ngay cả tiên tử thiên cung cũng không sánh nổi một sợi tóc của nàng.
Cô chưa gặp nàng nên không tưởng tượng ra đâu..." Ngụy Hỉ Tử si mê hồi tưởng, nói.
Ta vô tình đánh vỡ hồi ức hường phấn của hắn: "Đừng nghĩ nữa.
Trong thành Trường An chúng ta, xinh đẹp đến mức như huynh nói chỉ có ba người, Tạ Tu Nương của Giáo Phường Ti, Tô Hương Tuyết của Hồng Tụ Lâu và cả Ôn Bạch Bích của nhà Thượng thư lệnh Ôn đại nhân.
Hai người trước đều không phải người đứng đắn, người sau thì huynh không với cao nổi."
Ngụy Hỉ Tử vội vàng lắc đầu nói: "Đều không phải.
Nàng nói nàng họ Vương, ở Sùng Nhân phường."
Ta lập tức cảnh giác nói: "Hỉ Tử ca, huynh phải cẩn thận chút.
Nương tử xinh đẹp có danh tiếng có tên tuổi trong thành Trường An không nhiều.
Ta hầu như gặp hết rồi, nhưng nữ nhi mấy hộ gia đình họ Vương ở Sùng Nhân phường diện mạo đều không đẹp.
Chẳng lẽ nàng là một lưu oanh nghệ kỹ, thấy huynh đảm nhiệm chức vụ ngự tiền, còn chưa lấy vợ sinh con nên cố ý dụ dỗ?"
Thấy hắn đần như chú rùa ngốc nghếch, ta nghĩ ta cần phải phổ cập các loại cạm bẫy lấy sắc lừa tiền ở phố chợ Trường An cho hắn, kẻo bị người khác hố cho lại khóc hu hu vay tiền ta.
Ngụy Hỉ Tử còn muốn nói tiếp, Khánh Phúc đột nhiên đến gọi ta, nói là Hoàng đế tuyên ta qua hầu học sách, ra lệnh cho ta nhanh chóng vào việc.
Ta đành phải hẹn Ngụy Hỉ Tử lần sau nói chuyện tiếp, tiếc nuối đi theo Khánh Phúc.
Mãi đến khi bắt đầu làm việc, trong đầu ta vẫn nhớ nhung cuộc gặp gỡ tươi đẹp của Ngụy Hỉ Tử.
Cẩu Hoàng đế nói chuyện với ta, ta cũng không quan tâm.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?"
Trán ta bị sách gõ một cái, lúc ngẩng đầu lên thấy Lý Tư Diễm đang lười biếng nhìn ta, ngón tay thon dài cầm một quyển thi tập đương thời.
Ta hồi thần, xắn tay áo nói: "Không có gì, thì là vừa nãy Ngụy Hỉ Tử nói hôm Nguyên tiêu hắn đi thi hội Khúc Giang, gặp một mỹ nhân thiên tiên tuyệt sắc.
Ta đang nghĩ nàng xinh đẹp đến mức nào mà khiến Ngụy Hỉ Tử mấy ngày chưa hoàn hồn."
Lý Tư Diễm có vẻ hăng hái nói: "Ngươi hiếu kỳ sao? Chi bằng ta gọi nàng ta tiến cung cho ngươi nhìn một cái?"
"Là tự ngươi muốn nhìn thì có, đẩy lên người ta làm gì?" Ta liếc mắt.
Chẳng qua ta chỉ thuận miệng nhắc, không ngờ Lý Tư Diễm thật sự hứng thú.
Hắn tìm người đi điều tra từng hộ dựa theo manh mối Ngụy Hỉ Tử cung cấp.
Chẳng mấy chốc đã tra được nơi ở của giai nhân tuyệt sắc kia, đồng thời gọi nàng vào cung yết kiến vào một sáng sớm tháng giêng.
Lúc hắn đưa ra mệnh lệnh này, ta đang ôm tay áo sưởi ấm, nghĩ thầm cẩu Hoàng đế đúng là thâm độc.
Hắn làm như vậy, Ngụy Hỉ Tử nào còn dám nghĩ đến thần tiên tỷ tỷ của hắn ta nữa.
Một trái tim thiếu nam cứ vậy mà bị đánh nát, thật là làm người ta thổn thức.
Liên tiếp hai ngày rồi, mỗi lần ta ra cửa điện đều nhìn thấy Ngụy Hỉ Tử hướng về phía trời chiều, bi thương ngâm vịnh ba trăm bài kinh điển thất tình ắt phải ngâm, đại loại như "Núi có cây cũng như cây có cành, lòng ta có người mà người chẳng hay"... !Ta vô tình nghe được mấy lần, xém chút ê rụng răng cửa.
***
Sự đau khổ thất tình của Ngụy Hỉ Tử đạt đến đỉnh điểm vào hôm đó mỹ nhân tiến cung.
Huệ Nguyệt nói cho ta, Lý Tư Diễm chọn nơi yết kiến ở Thanh Tư điện.
Thanh Tư điện đúng như tên của nó, tọa lạc ở phía đông hồ Thái Dịch, hoang vắng và lạnh giá vào mùa đông.
Sáng sớm hôm yết kiến đó, ta lập cập rời giường, run run rẩy rẩy theo ngự giá Hoàng đế tiến về hồ Thái Dịch.
Ta vừa hà hơi vào lòng bàn tay, trong lòng vừa điên cuồng mắng cẩu Hoàng đế hành hạ người khác.
Hắn không thể tự mình đi nói chuyện trăng sao lý tưởng nhân sinh với mỹ nữ sao? Nhất định phải bắt ta và Ngụy Hỉ Tử nhìn hắn liếc mắt đưa tình là thế quái nào!
Tâm trạng Ngụy Hỉ Tử cũng hết sức phức tạp, một mặt sắp gặp được nữ tử ngưỡng mộ trong lòng làm hắn hết sức kích động, mặt khác người trong lòng sắp trở thành nương nương, điều này lại làm hắn vô cùng thương cảm.
Ta vốn định an ủi hắn một chút, nhưng hôm nay gió Tây Bắc từ Kỳ Liên Sơn thổi tới quá lạnh rồi, ta cảm thấy con người vẫn nên thương xót chính mình hơn.
Đột nhiên Khánh Phúc từ đội ngũ đằng trước đi tới, đưa cho ta một cái lò sưởi tay tinh xảo.
Ta được sủng mà lo, nhận lấy ôm vào trong ngực nói: "Oa, cảm ơn Khánh Phúc!"
Khánh Phúc sụ mặt liếc xéo, thái độ lãnh đạm nói: "Cảm ơn ta làm gì, bệ hạ đưa cho ngươi."
Ta lập tức cầm lò sưởi tay lên ngắm nghía một phen, xác nhận đây không phải mấy thứ Lý Tư Diễm thường dùng, lúc này mới yên lòng lại, hỏi Khánh Phúc: "Là tặng cho ta hay là chỉ cho ta mượn dùng?"
"Nghĩ đẹp lắm.
Đây là chuẩn bị cho Vương nương tử, đợi lát nữa vào điện nhớ trả cho Huệ Nguyệt."
Khánh Phúc liếc mắt, xoay người rời đi.
Ta ôm lò sưởi tay, làm mặt quỷ với bóng lưng của ông ta.
Lão thái giám chết tiệt ngày nào cũng trợn trắng mắt, không sợ mí mắt rút gân à?
Cuối cùng cũng tới Thanh Tư điện, ta đưa lò sưởi tay cho Huệ Nguyệt, Huệ Nguyệt nhận lấy cười nói: "Thánh thượng lâu rồi không tới Thanh Tư điện, hôm nay hiếm khi tới một lần, chúng ta làm hạ nhân nhất định phải hầu hạ cho tốt mới được."
"Huệ Nguyệt tỷ tỷ thật giỏi." Ta nịnh bợ nàng, cùng nàng đi vào phòng bên cạnh: "Từ trên xuống dưới ở đây đều là cô thu xếp sao?"
"Không chỉ riêng ta, còn có một nương tử quản sự từ Thượng cung cục phái tới." Huệ Nguyệt nói: "Thực ra đơn giản chỉ có quét dọn một chút.
Bệ hạ đột nhiên nói cần dùng chỗ vườn ngự uyển này, bọn ta trở tay không kịp, bận đến bó chân bó tay, cũng chỉ có thể chuẩn bị được thế này."
Ta thuận miệng nói: "Thanh Tư đồng âm với tình ý.
Hắn lựa chọn cung điện này, lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết.
Chỉ là hắn làm khó những hạ nhân chúng ta, yêu cầu tu sửa lại phòng cho hắn chưa nói, còn muốn đi từ Tử Thần điện xa tít tới, phiền chết đi được."
Huệ Nguyệt chỉ cười, không tiếp lời.
***
Đợi khoảng thời gian chừng một chén trà, đại mỹ nhân thiên tiên trong truyền thuyết kia đã thướt tha tới, được một đám cung nữ thái giám vây quanh chậm rãi đi vào cửa điện.
Đại mỹ nữ trong truyền thuyết sắp lên sàn biểu diễn, mọi người đều nín thở tập trung, lặng chờ giai nhân.
Ngụy Hỉ Tử cố gắng trấn tĩnh, kỳ thực rõ ràng cổ đã ra sức duỗi dài một tấc, trông như chim non chờ mồi.
Chưa thấy người đã thấy làn gió thơm lọt vào màn trướng.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng ta cách rèm che, ta kinh ngạc đến "oa" một tiếng, hai tay vô thức che miệng.
Trời ơi, ta nhìn thấy tiên nữ sao?
Ngụy Hỉ Tử không lừa ta, đúng là một đại mỹ nhân duyên dáng không gì bằng, đôi mắt long lanh, da như mỡ đông, mặc váy lụa đỏ quét đất, dáng người thon thả như hạc giữa lòng nước.
Tam đại mỹ nhân Trường An xưa kia cộng vào cũng không sánh bằng người trước mặt này, đây là phong thái khuynh quốc chân chính.
Ta hưng phấn nghĩ thầm: Chắc ăn rồi, Lý Tư Diễm sẽ từ giã đêm trai tân ngay tối nay.
Mỹ nhân mỗi bước nở sen vào trong điện, chỉ để lại một bóng lưng như thân liễu thoáng qua.
Chúng ta ở bên cạnh theo hầu nửa ngày không lấy lại được tinh thần, nhất là Ngụy Hỉ Tử.
Hôm đó lúc hắn nhìn thấy vị mỹ nhân này, mỹ nhân chỉ ăn mặc bình thường, hôm nay nàng ta ăn vận lộng lẫy, càng thêm diễm lệ bức người, ngay cả những cô nương chúng ta nhìn thấy cũng động lòng, huống chi là nam nhân.
Ta lôi kéo ống tay áo Huệ Nguyệt, hỏi: "Nàng ta tên là gì? Là người Trường An chúng ta sao?"
Huệ Nguyệt luôn luôn trầm tĩnh cũng thất thần hồi lâu, bị ta kéo một phát mới bừng tỉnh trong cơn mê, đáp lại: "Nàng ta tên là Vương Phù Nương, là nương tử Vương thị Lang Gia đưa tới.
Lúc chúng ta uống rượu giao thừa, Tiểu Điệp nói sắp có hai vị nương nương vào cung, một trong số đó chính là nàng."
Ta nghe đến ngây người: "A? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?"
Huệ Nguyệt suy tư nói: "Ai biết có phải trùng hợp hay không, loại chuyện nhân duyên gặp gỡ này rất khó nói."
Ta ngẩn người, hiểu ý của nàng.
Ồ... !xem ra mỹ nữ này là một mỹ nữ rất lợi hại.
Cho nên câu chuyện này là: Đầu tiên Vương nương tử nghe được Ngụy Hỉ Tử là cận thần thiên tử, sau đó sắp xếp một cuộc tình cờ gặp gỡ hắn, cuối cùng gợi lên hứng thú của Hoàng đế được vời tiến cung.
Nàng ta làm như vậy thì có thể diện thánh trước một bước so với một vị nữ tử Ngụy thị Cự Lộc khác.
Nếu nàng ta có thể hái được trái đào đầu tiên, vị trí sau này trong lòng Hoàng đế trẻ chắc chắn không thấp được.
Nghĩ đến đây, ta lại trở nên hưng phấn, mỹ nữ lợi hại thì tốt! Tốt nhất là ăn thêm mấy bát dấm, thổi chút gió bên gối để Lý Tư Diễm sớm thả ta...
Lúc ta đang không thể nào kiềm chế say mê mặc sức tưởng tượng tương lai, thậm chí bắt đầu ảo tưởng một trăm loại tư thế ôm chân mỹ nhân, Khánh Phúc tự nhiên xuất hiện đằng sau ta như hồn ma, trầm giọng nói: "Thẩm khởi cư lang, bệ hạ bảo ngươi đi vào."
Huệ Nguyệt nhướn lông mày.
Ta giật nảy mình: "Hắn gọi nhầm người đúng không?"
Khánh Phúc rũ mí mắt, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Chính là ngươi, mau chóng vào đi."
Ta vội la lên: "Hai người bọn họ Ngưu Lang Chức Nữ ông trời tác hợp, gọi yêu quái ta đây đi phá phong cảnh làm gì?"
Khánh Phúc nói: "Ngươi muốn tự đi vào hay là gọi bọn thị vệ khiêng vào?"
Ta nhớ tới mấy thị vệ một thân bạo lực dưới tay Lý Tư Diễm, giậm chân tại chỗ, cuối cùng đành không tình nguyện đi một bước quay đầu ba bước.
Lúc vào cửa, mỹ nữ Vương Phù Nương đang cúi thấp mặt, ngay ngắn đứng dưới sảnh đường.
Nàng ta quay lưng về phía ta, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn sau cổ, đường cong tuyệt đẹp, long lanh như ánh tuyết.
Ta vô thức đưa tay sờ cái cổ cứng nhắc vì cúi đầu ghi chép quanh năm của ta, không có so sánh không có đau thương.
Hôm nay Lý Tư Diễm mặc một thân cẩm bào màu son, ta nhớ được bộ y phục này.
Một năm trước lúc ta bị gọi từ Dịch Đình về Tử Thần điện, hắn mặc chính bộ y phục này gặp mặt ta.
Nhưng ta cực kỳ ghét màu đỏ diễm lệ này, luôn khiến ta liên tưởng đến tường cung màu son và máu tươi của cha ta trên Tuyên Chính điện ngày đó.
Mặc dù đã qua gần một năm, cảnh tượng đó ta vẫn còn nhớ rõ ràng.
Hắn đang cười nói chuyện với Vương Phù Nương, giọng điệu thân thiết hòa nhã, hoàn toàn trái ngược với vẻ biếng nhác lúc nói chuyện với ta.
Ôi, nam nhân.
Sau khi đi vào, ta rón rén tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, trải ra một trang giấy ghi chép đối thoại của hai người bọn họ.
Mặc dù nói đây vốn là công việc của Khởi cư lang, nhưng ta luôn cảm thấy không quá thoải mái, nào có Hoàng đế hẹn hò với mỹ nữ còn mang theo Khởi cư lang?
Bình thường không phải Hoàng đế đều nên điều hết cung nhân đi không còn một mống, sau đó lên giường rồng làm chút chuyện không thể miêu tả sao?
Ta vừa nghĩ vừa vung ngòi bút như bay: Hoàng đế hỏi Vương Phù Nương là người ở đâu; Phù Nương cười đáp nguyên quán thiếp ở Lang Gia, năm ngoái vào Trường An, sống nhờ nhà Vương tướng ở Sùng Nhân phường... !Hoàng đế lại hỏi Phù Nương tuổi tác bao nhiêu, có hôn phối chưa; Phù Nương đáp tuổi mụ mười sáu, chưa hứa hôn với ai... !Hoàng đế hỏi Vương Phù Nương có từng đọc sách không; Phù Nương đáp cũng biết vài con chữ, từng đọc Tứ thư Ngũ kinh vân vân... !Hoàng đế gọi Phù Nương tiến lên.
Vương Phù Nương đi lên phía trước hai bước, đôi mắt to dập dềnh như nước hơi ngước lên, lớn mật nhìn quân vương trẻ tuổi.
Có lẽ nàng hài lòng với vị hôn phu tương lai, trên gương mặt nổi lên một rặng mây hồng, càng lộ vẻ mị hoặc.
Nữ đẹp, nam chó, hay cho một cặp bích nhân không xứng đôi.
Đây chính là chỗ tốt của làm Khởi cư lang, có thể ngồi hàng đầu xem trò hay của Hoàng đế.
Đang lúc ta nhìn đến phấn khích, Lý Tư Diễm đột nhiên hòa nhã nói với Vương Phù Nương: "Vương nương tử hiểu nhầm rồi, trẫm bảo là Thẩm ái khanh tiến lên."
Hắn vừa nói vừa vẫy tay với ta.
Nụ cười sung sướng hóng hớt của ta cứng đờ trên mặt.
Vương Phù Nương cũng ngây người.
Nàng ta lần theo ánh mắt của Lý Tư Diễm, quay đầu nhìn ta một cái, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.
Ầu, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả chấn động cũng tao nhã đến vậy.
Ta thấy không chuồn được, cố gắng kéo ra một nụ cười chân thành, dè dặt lết qua, chào hỏi nàng ta một tiếng.
Vương Phù Nương khẽ mím miệng nhỏ, cũng hành lễ với ta.
Chỉ thấy bàn tay trắng như gốc hành nhẹ nhàng lật lên, phong thái uyển chuyển uốn gối khẽ chào ta, bờ môi tô son màu anh đào khép mở nói: "Thẩm khởi cư lang."
"A, Vương nương tử biết ta sao?" Ta ngượng ngùng gãi gáy.
Vương Phù Nương nhẹ nhàng ôn tồn nói: "Từng nghe trưởng bối nhắc đến."
"Ồ..."
Dứt lời, nàng ta đã quay đầu đi, nhưng ta vẫn không nhịn được nhìn nàng.
Nàng ta quá đẹp, trời sinh ta có thiện cảm với mỹ nhân.
Ta lại nhích dần về phía nàng ta, ý đồ dùng vẻ bình thường của ta tôn lên sự xinh đẹp của nàng.
Ta muốn cho Lý Tư Diễm biết: Vợ bé của ngươi thú vị hơn Khởi cư lang nhiều, xin hãy vui đùa với vợ ngươi nhiều hơn, đừng cứ đến giày vò ép buộc Khởi cư lang đi làm.
Không biết hắn có cảm nhận được sự hết lòng hết dạ của ta hay không, Lý Tư Diễm nghiêng người dựa vào chỗ trên, một tay chống đầu, một tay nghịch bội sức bạch ngọc nạm vàng hắn mới có được.
Theo ta quan sát, hắn rất thích đồ vàng, thẩm mỹ hết sức nhà giàu mới nổi.
Có lẽ khi còn bé chưa từng thấy vật gì tốt, lớn lên rồi thẩm mỹ chỉ biết thưởng thức phẩm loại vàng ngọc, tục cực kỳ.
Sau khi nghịch một hồi, hắn buông bội sức kim ngọc xuống, vẻ mặt ôn hòa hỏi ta: "Thẩm Anh, ngươi cảm thấy Vương nương tử thế nào?"
Hắn hỏi đến là nhẹ nhàng tự nhiên, Vương Phù Nương bên cạnh ta hơi thở loạn nhịp, ta gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn của nàng ta.
Ta liếc nhìn một chút, thân thể nàng ta cũng đang run rẩy khe khẽ, không biết là đang vui hay là đang sợ.
Chỉ là ta không hiểu, cẩu Hoàng đế nạp vợ bé cho mình thì hỏi ý kiến ta làm gì, cũng đâu phải chọn con dâu cho ta.
"Bệ hạ có ý gì?" Ta hỏi thẳng hắn: "Ta và Vương nương tử chỉ gặp mặt một lần, sao có thể trực tiếp đánh giá người ta?"
Lý Tư Diễm lười biếng nói: "Trí nhớ ngươi thật kém, chẳng phải hôm đó ngươi nói muốn biết nàng ta trông như thế nào sao? Cũng vì ngươi nên trẫm mới triệu nàng ta tiến cung, hôm nay gặp rồi, trẫm hỏi ngươi cảm thấy thế nào?"
Cái gì?
Con ngươi ta chấn động, lập tức phát điên.
Liên quan rắm gì đến ta! Là ngươi kiên quyết gọi người ta tiến cung nhé!
Ta trợn mắt nhìn thấy vẻ mặt hiền thục đôn hậu của Vương Phù Nương sụp đổ trong chớp mắt.
Nàng ta như chịu nhục nhã quá lớn, cả người đều đang run rẩy, đôi mắt to sinh ra oán hận chồng chất, nhìn cẩu Hoàng đế một cái rồi lại nhìn ta.
Ta đoán nàng ta muốn biểu đạt là: Hay lắm, hóa ra hai người các ngươi là cùng một bọn!
Ta không phải, ta không có! Ta sắp phát điên, cao giọng nói: "Bệ hạ sao có thể nói bậy như thế! Hôm đó ta chỉ thoáng nhắc đến, ngươi đã tung ta tung tăng đi tìm người.
Chính ngươi háo sắc mà cứ phải đẩy lên người ta làm gì!
Ta lại nói với Phù Nương: "Vương Nương Tử đừng sợ, hắn quả thực yêu nhan sắc của cô, chỉ là không dám thừa nhận thôi.
Nam nhân đều như thế, sĩ diện ấy mà."
Lý Tư Diễm cười: "Ngươi cũng biết không ít, còn biết cả nam nhân sĩ diện."
Nhưng Vương Phù Nương không được ta làm yên lòng, nghe thấy ta nói chuyện với Lý Tư Diễm càn quấy như thế, mỹ nữ sợ đến con ngươi co rụt lại, lập tức quỳ xuống đất, bờ môi xinh đẹp mấp máy mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Phù Nương đụng chạm bệ hạ, xin bệ hạ trách phạt!"
Ta "ôi chao" một tiếng, định đi kéo nàng: "Đụng chạm bệ hạ là ta, cô quỳ cái gì.
Trên mặt đất lạnh, chớ để tổn thương đầu gối..."
Lý Tư Diễm cười phá lên, lần đầu tiên hơn nửa năm qua cười đến sung sướng như vậy.
Hắn còn cười, hắn còn cười! Ta tức giận ngẩng đầu lên nói: "Ngươi đang làm gì thế! Thích người ta thì dứt khoát nạp vào không phải được rồi sao, làm bộ làm tịch hỏi ta làm gì.
Dọa Vương nương tử thành như vậy, ngươi còn cười? Sao ngươi nhẫn tâm như vậy!"
"Bên cạnh trẫm chỉ có một mình ngươi, không hỏi ngươi thì hỏi ai?"
Hắn dùng ngữ điệu đương nhiên nhất nói ra lời chấn động nhất.
"Ngươi hỏi Huệ Nguyệt, Tố Hành các nàng đi! Chuyện hậu cung có liên quan gì đến ta!"
Cơ thể Vương Phù Nương lại run lên một cái, sắc mặt trắng bệch, nhìn ta không dám tin, nét mặt sững sờ giống như đang cố gắng tiêu hóa sự thật huyền ảo nhìn thấy hôm nay.
Lý Tư Diễm ngừng cười, như có điều suy nghĩ, nói: "Nghe ý này của ngươi là muốn trẫm nạp nàng ta?"
Ta chẳng hiểu ra sao: "Tại sao ngươi phải lôi ta vào!"
Lý Tư Diễm khoát tay, nói với Vương Phù Nương: "Ngươi đi xuống trước đi."
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, cúi đầu dìu mỹ nhân lên, quay người rời đi.
Lý Tư Diễm ở sau lưng ta đột nhiên nói:
"Thẩm Anh, ngươi ở lại."
Cuối cùng, Vương Phù Nương cô độc đi ra tòa đại điện này, còn ta bị cẩu Hoàng đế vô tình tạm giam.
Cẩu Hoàng đế vòng quanh ta hai vòng.
Có lẽ là vừa gặp mỹ nữ, tâm trạng hắn vô cùng tốt, lại còn có tâm tư trêu ta, mỉm cười tiến đến trước mặt ta nói: "Thế nào, hài lòng không?"
Ta nhăn mũi, lùi về sau hai bước, ghét bỏ nói: "Ta thấy bệ hạ rất hài lòng."
Có thể không hài lòng sao? Giọng nói mềm đến vắt ra nước được rồi.
Hắn thong dong đi đến nơi hẻo lánh ta vừa mới ngồi, cầm bản thảo khởi cư chú ta viết nhìn mấy lần, rồi lại nhét bản thảo vào trong tay ta, lười biếng nói: "Ngươi nói đúng, đúng là một mỹ nhân, còn được dạy bảo tốt như vậy.
Xem ra Vương gia bỏ không ít công sức trên người nàng ta."
Ta nhớ lại ngôn hành cử chỉ của Vương Phù Nương, cảm thấy Lý Tư Diễm nói có lý.
Chắc chắn là Vương gia mời cung nữ nghỉ hưu chuyên về lễ nghi trong cung về dạy bảo Phù Nương, mới dạy dỗ được một nữ nhi dòng bên ở nông thôn trở nên tao nhã hơn cả thục nữ Trường An.
Ta nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ đã không giữ nàng ta, tại sao còn muốn tuyên nàng ta vào cung?"
Lý Tư Diễm cười nhéo mặt ta: "Không phải ngươi nói muốn gặp nàng ta à?"
"Ngươi lừa quỷ à?" Ta tát phăng tay hắn, nhìn hắn nói: "Không muốn nói thì thôi, đừng đẩy ta ra làm tội nhân."
Hắn bị ta đánh một cái cũng không tức giận, vươn tay ra tiếp tục nhéo da mặt ta, cười ha ha nói: "Vậy ngươi nói xem, trẫm bắt ngươi ra làm tội nhân như thế nào?"
"Ta lại không ngốc, ngươi muốn mượn tay ta tiêu diệt đắc ý của Vương thị.
Nàng ta hao tổn tâm cơ tìm tới cửa, tính kế trên đầu ngươi, đương nhiên ngươi không thể tùy tiện nạp nàng ta.
Nhưng ngươi lại không muốn đắc tội Vương gia, cho nên mang ta ra làm lá chắn chứ gì."
Ta nói một mạch dài, cảm nhận sâu sắc mình đúng là siêu thông minh, nhìn thấu âm mưu lớn của Lý Tư Diễm.
Lý Tư Diễm ra vẻ bất ngờ nói: "Não ngươi mọc ra từ bao giờ thế, làm sao trẫm không biết?"
"Ta còn chưa nói xong đâu, những chuyện này dựa vào một nữ tử yếu đuối như nàng chưa chắc làm được.
Nếu sớm muộn nàng ta cũng phải vào cung, bệ hạ cũng vừa ý nàng ta, chi bằng sớm nạp nàng ta đi? Nạp sớm hưởng thụ sớm nha." Ta rèn sắt khi còn nóng.
"Hưởng thụ cái gì?"
"Áo hồng thêm hương, nấu rượu luận sử." Ta vạch đầu ngón tay ra đếm: "Thú vui khuê phòng, tuyệt không thể tả."
Loại vấn đề này không nên hỏi ta, hắn nên đi hỏi đám đại thần đã kết hôn kia ấy, đảm bảo ai ai cũng có thể cung cấp nguyên một bản tài liệu 18+.
Vương Phù Nương có thủ đoạn của nàng, ta cũng có tính toán của ta.
Ta ước gì nàng ta sớm vào cung để cẩu Hoàng đế làm chút việc nên làm vào ban đêm, đừng bắt ta đọc sách vẽ tranh cùng hắn nữa.
Cập nhật truyện nhanh tại # T гЦмtгuуeЛ. V N #
Cái việc hầu đọc này quá mệt mỏi, thường hay phải trả lời những câu hỏi thiểu năng không hề có thường thức mà cẩu Hoàng đế đưa ra.
Năm mười tuổi hắn mới vỡ lòng, nền tảng trên văn học cực mỏng, sách hơi tối nghĩa một chút cũng không đọc được, ta làm công cụ chú giải chạy bằng cơm hết sức khổ sở.
Mà một khi ta không khống chế tốt biểu cảm, lộ ra suy nghĩ "Ngu xuẩn, làm sao ngay cả cái này ngươi cũng không biết?", hắn sẽ cực kỳ u ám nói châm chọc ta, sau đó hai chúng ta nhìn nhau là ghét, cả đêm không nói một câu.
Có một lần ầm ĩ dữ nhất, hắn giận đến lại muốn phạt ta đổ bô.
Đêm đó ta đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi Dịch Đình nghỉ phép, không ngờ cẩu Hoàng đế đột nhiên xông vào phòng ta, đá văng hành lý ta vừa thu dọn xong, mắng ta không thức thời, không có mắt lại còn ngu, sau đó không một chút cảm giác áy náy nghênh ngang rời đi, chỉ để lại một mình ta nghẹn một cục tức không có chỗ phát tiết.
Ta vô cùng cần thiết Vương Phù Nương tới giúp ta phân tán sức lửa.
Nghe ta khuyên hắn nạp Vương Phù Nương, ý cười của Lý Tư Diễm phai nhạt, sắc mặt cũng lạnh xuống.
"Xem ra ngươi quả là thông minh, trông chờ hậu cung trẫm có người, buổi tối không đến phiền ngươi nữa?" Lý Tư Diễm lạnh lùng nói, tay nhéo da mặt ta đột nhiên dùng sức.
Ta đau đến rít một tiếng, tất nhiên là không dám nói thật, chột dạ nói: "Ta không có ý này... !Chỉ là thấy Vương nương tử xinh đẹp, không đành lòng thấy nàng ta đau lòng, cho nên muốn bảo bệ hạ thỏa mãn nàng ta mà thôi."
Lý Tư Diễm cười lạnh nói: "Ngươi thật biết nghĩ cho nàng ta."
Ta dứt khoát không nói nữa.
Chuyện hậu cung nạp phi có dây mơ rễ má đến tiền triều, loại cuồng khống chế như Lý Tư Diễm chắc chắn có chủ kiến của mình, ta khuyên cũng vô dụng, ngược lại chọc hắn không vui.
Quả nhiên, sau khi Lý Tư Diễm bóp một hồi rồi tự giác buông mặt ta ra, cầm tờ khởi cư chú ta vừa mới viết xong ném vào trong chậu than, thản nhiên nói: "Được rồi, lần này chẳng qua là cảnh cáo Vương gia mà thôi.
Trẫm đồng ý cưới nữ nhi nhà hắn không có nghĩa là dung túng mọi thủ đoạn của nhà nàng ta."
Hắn đốt khởi cư chú xong lại quay sang nhìn ta, ánh mắt như một đống vụn băng đâm vèo vèo lên người ta.
"Về phần ngươi, cũng đừng có mấy suy nghĩ không đứng đắn gì nữa.
Ngoan ngoãn làm Khởi cư lang cho trẫm, trẫm không để ngươi thua thiệt."
- -----
Truyện đăng tải duy nhất tại???????????????????????????? @nhumocxuanphong2506.
Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |