← Ch.180 | Ch.182 → |
Ngày hôm sau, Dương Hiểu Đồng nhận được điện thoại của bà Dương. Bà Dương nói cho cô biết mợ mang theo Tiểu Nhã nổi giận đùng đùng tìm tới cửa, nói muốn tìm cô, nhưng bà hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì hai người lại nói muốn chờ Dương Hiểu Đồng trở về rồi nói.
Đối với việc này, Dương Hiểu Đồng đã sớm đoán được, lúc Tiểu Nhã không cam lòng rời đi, cô đã biết cô ta nhất định sẽ trở về thêm mắm thêm muối nói với mợ, sau đó mợ sẽ mang theo cô ta tìm đến mình.
Loại xiếc buồn chán này, cô đã sớm thuộc làu, nếu như trước đó ôm thái độ chế giễu mà đối đãi bọn họ, dù sao đối với cô cũng không tạo nhiều ảnh hưởng gì nên tùy ý bọn họ, chỉ có điều lần này sau khi Tiểu Nhã náo loạn một hồi, cô đã không còn hứng thú.
Dương Hiểu Đồng nhanh chóng về nhà, đối với hai người thân thích dư thừa kia cô không sao cả, chỉ có điều lỡ như họ bắt nạt mẹ cô thì cô không chịu được.
Mười phút sau, Dương gia.
Sau khi Dương Hiểu Đồng đi vào lọt vào vào mắt đầu tiên chính là bà Dương đang nở nụ cười hơi xấu hổ. Dương Hiểu Đồng vòng qua bà Dương thấy rõ tình hình trong phòng khách, ông Dương không ở nhà, chỉ có hai người mợ và Tiểu Nhã sắc mặt kiêu căng nhìn mình.
Khóe miệng giương lên nụ cười nhạt, kéo bà Dương ngồi trên sô pha, không nói câu nào. Dù sao đối phương giả vờ cao ngạo không nói lời nào thì liên quan gì tới cô.
Bà mợ nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đi vào, vốn cho rằng cô sẽ hỏi mình tại sao, không ngờ sau khi cô ta ngồi xuống lại không có động tĩnh gì, không nói câu nào còn thoải mái uống trà, điều này sao có thể không khiến cho bà ta tức giận! Cuối cùng vẫn là bà ta thiếu kiên nhẫn lên tiếng: "Hiểu Đồng, hôm nay vô luận như thế nào cô cũng phải cho dì một công đạo."
Nghe bà ta nói, bà Dương kinh ngạc nhìn Dương Hiểu Đồng, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng. Bà không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều nhìn thấy bộ dáng của chị mình có lý không buông tha người, nghĩ đến sự tình cũng không đơn giản.
Dương Hiểu Đồng ý bảo bà Dương không cần lo lắng, chợt ánh mắt chuyển về phía mợ kinh ngạc nói: "Nha? Tôi cần cho mợ công đạo gì?"
"Cô còn không biết xấu hổ mà nói như thế? Tôi để Tiểu Nhã tới chỗ cô làm việc, là hi vọng cô có thể chiếu cố nó. Cô không chiếu cố nó thì thôi, còn cùng người trong công ty cùng nhau bắt nạt nó, đây là ý gì? Nếu cô không muốn để Tiểu Nhã tới đó thì lúc trước đừng đáp ứng, hà tất phải cố ý làm như vậy?"
Bộ dáng của mợ vì con gái bị bắt nạt mà tức giận ủy khuất, nếu không phải người biết chuyện đã xảy ra nhìn thấy, sợ rằng sẽ thật sự cho rằng chuyện đúng như bà ta nói.
Mà Dương Hiểu Đồng lại không có chút cảm xúc dao động nào, chuyện này ở trong mắt của cô từ đầu tới cuối chỉ là một chuyện cười."Nếu như tôi muốn bắt nạt cô ta, hiện tại cô ta sẽ không khỏe mạnh đứng trước mặt của bà." Lạnh lùng nhìn bà ta, cô đã không còn hứng thú tiếp tục đùa giỡn với bà ta.
Nghe cô nói, bà ta rõ ràng sửng sốt, bà không ngờ Dương Hiểu Đồng sẽ nói ra lời như vậy, một lát sau mới phản ứng được: "Cô nói cái gì? Nó là em họ của cô! Cô lại có thể nói ra lời như vậy?"
Bà ta chỉ tay về phía Dương Hiểu Đồng không ngừng chửi rủa, ngay cả bà Dương cũng có chút không chịu nổi, dù sao người bị chửi là con gái của bà.
Mà tình hình này chỉ giằng co vài giây mà thôi, Dương Hiểu Đồng nắm lấy ngón tay bà ta đang chỉ về phía cô: "Tôi ghét nhất người khác dùng ngón tay chỉ vào tôi, trừ phi bà không muốn ngón tay này nữa." Trực tiếp gạt tay của bà ta ra.
"Chuyện này tôi không cần phải giải thích bất cứ điều gì, lúc trước cô ta trộm đồ, nếu như tôi muốn chỉnh cô ta, hiện tại cô ta đã ngồi tù trong trạm cảnh sát, bà không biết điều còn quấy nhiễu như vậy nữa, tôi lập tức báo cảnh sát, không tin bà cứ thử xem! Còn nữa, từ nay về sau đừng có đến nhà tôi, nhà tôi không chào đón loại thân thích như bà, đối với các ngươi loại thân thích này, tôi chỉ cảm thấy sỉ nhục mà thôi. Nói thật, Dương Hiểu Đồng tôi sống hai mươi năm, thấy người cũng không ít, lần đầu tiên nhìn thấy người không biết xấu hổ giống như các ngươi. Hiện tại tôi không có hứng thú với các ngươi. Tôi rất bận, không giống các người, có thể rảnh rỗi như vậy, cho nên, hiện tại cút cho tôi." Dứt lời, Dương Hiểu Đồng chỉ vào cửa lớn, lạnh lùng nhìn hai người.
Mợ và Tiểu Nhã đã sợ ngây người, lần trước lúc bọn họ tới thăm dò, mặc dù cảm thấy Dương Hiểu Đồng khí chất bất phàm nhưng cũng rất dễ nói chuyện. Dù sao lúc trước nhà của họ đối xử với gia đình Hiểu Đồng không tốt, về sau Dương gia vẫn đáp ứng bọn họ khiến họ cho rằng Dương gia dễ bắt nạt.
Chỉ cần bà nổi giận với em gái của mình thì có thể đối phó, nhưng hôm nay thái độ của cô cháu gái này lại cứng rắn như vậy, tuyệt đối không hề bận tâm mặt mũi của bà, không khỏi khiến cho sắc mặt bà ta khó coi rất nhiều.
"Tao là trưởng bối, sao mày có thể nói chuyện như thế, một chút giáo dưỡng cũng không có, mày..." Mợ còn chuẩn bị nói tiếp, lại bị Dương Hiểu Đồng trực tiếp cắt ngang.
"Đừng nói tôi vội, ít nhất tôi so với con gái bà có giáo dưỡng hơn, trộm đồ xong còn đổ tội trên đầu của tôi, bị nhiều người thấy như vậy cô ta không hề e lệ, da mặt dày như vậy chắc cũng học được từ mợ, thật sự rất giỏi." Dương Hiểu Đồng cười nhạo vỗ tay.
"Mày!" Sắc mặt bà ta lập tức biến thành màu đỏ. Dương Hiểu Đồng miệng lưỡi bén nhọn phản kích lại khiến bà không nói được nữa, chợt ánh mắt nhìn về phía em gái bên cạnh chưa từng mở miệng.
"Em gái, cô dạy ra con gái thật tốt, còn nói chúng ta khi dễ, tôi xem ra là các ngươi đang bắt nạt thì có, thấy chúng ta không bản lĩnh thì khi dễ như vậy, thật giỏi, hừ!"
Bà Dương xấu hổ đứng ở đó không biết nên nói cái gì, hiện tại tình hình này hai mặt khó xử. Chỉ là nếu để cho bà lựa chọn, bà nhất định sẽ đứng về phía con gái bà. Nội dung bọn họ vừa nói chuyện mặc dù không nhiều nhưng bà cũng đoán được đại khái sự tình.
Tiểu Nhã đi Hiểu Đồng công ty làm việc không bao lâu còn dám trộm đồ của công ty, bà cũng nhìn không được. Đối với con gái của mình, bà cũng áy náy, nếu như trước không phải bởi vì bà Hiểu Đồng cũng sẽ không để Tiểu Nhã vào công ty mình làm việc. Cũng không biết Tiểu Nhã trộm đi bao nhiêu đồ, có thể có ảnh hưởng hay không?
"Chị, nếu như chị còn dám mắng Hiểu Đồng nhà tôi nữa, bây giờ chị lập tức đi đi, sau này quan hệ của chúng ta nhất đao lưỡng đoạn!"
Nghe bà nói, Dương Hiểu Đồng kinh ngạc, cho tới bây giờ bà Dương điển hình là kiểu người hiền lành, luôn tuân theo quy tắc sống nhiều năm, lời này thật sự không giống với lời bà Dương thường nói, chỉ có điều nghe bà nói như thế, trong lòng cô cảm thấy thực sự rất hài lòng.
"Cái gì, cô đứng về phía con gái cô phải không, tốt, cô giỏi."
"Bà còn không đi? Muốn tôi đuổi bà ra sao?" Dương Hiểu Đồng nhìn bà ta còn cố tình gây sự, chân mày nhíu lại, quá phiền, chắc mấy người đàn bà chanh chua cũng chính là như vậy đi.
Ngay lúc Tiểu Nhã chuẩn bị rời đi, bà ta lại kéo Tiểu Nhã ngồi xuống, muốn bà đi, bà cứ không đi!
"Cô muốn tôi đi cũng có thể, cho tôi năm trăm ngàn, sau này tôi sẽ không lại tới quấy rầy các người."
Biểu tình của bà ta rất đạm nhiên, tựa hồ đó là chuyện đương nhiên, mà bà Dương cũng phải thán phục công phu sư tử ngoạm của bà ta.
"Ha ha." Dương Hiểu Đồng cười to, đột nhiên nói: "Bà nói cái gì? Tôi dựa vào cái gì phải cho bà?"
"Nếu như cô không cho tôi, tôi lập tức nói chuyện này cho truyền thông, liền nói cô khi dễ chúng tôi, nói một đống lớn đưa tin mặt trái, tôi nghĩ đến lúc đó kết quả của cô cũng không tốt đi?"
"Nha? Loại thủ đoạn này bà cũng có thể nghĩ ra được, thật sự rất giỏi a!" Dương Hiểu Đồng khen ngợi bà ta, sâu trong mắt hiện lên vẻ trêu tức mà người khác không nhìn thấy.
Bà ta có vẻ rất đắc ý, cái chủ ý này bà ta phải xem rất nhiều tạp chí mới nghĩ ra, tất nhiên rất đắc ý, bà cảm thấy Dương Hiểu Đồng là người có địa vị cao, nhất định hết sức quan tâm tới danh tiếng của mình, giống như rất nhiều nghệ sĩ cũng bởi vì tuôn ra những việc không chịu nổi mới xuống dốc không phanh.
Nhưng bà nghĩ sai rồi, Dương Hiểu Đồng cũng không phải minh tinh, cô dựa vào Ám Kim Mai Côi bán ra các loại đan dược, vô luận tính cách của cô thế nào, mọi người đều cần đan dược này.
"Cô vẫn nên ngoan ngoãn đưa tiền đi, nếu không cô nhất định sẽ hối hận."
"Tôi còn không tin bà có năng lực khiến tôi hối hận!" Cả người Dương Hiểu Đồng toát ra khí thế sắc bén không thể địch nổi, thậm chí còn mang theo uy áp, người đàn bà này đúng là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ, từng bước tới gần bà ta.
"Nếu như bà dám làm như vậy, tôi sẽ để bà đời này không làm người được, bà tốt nhất nên tin lời của tôi nói, người không tin lời tôi nói hiện tại đều là người chết." Khóe miệng nở nụ cười trêu tức trong mắt bà ta lại có vẻ tàn nhẫn như vậy.
Theo uy áp tăng lên, sắc mặt bà ta càng ngày càng khó coi, cuối cùng chịu không nổi trực tiếp ngồi trên mặt đất, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Dương Hiểu Đồng. Dương Hiểu Đồng nói vào tai bà ta: "Bà quá ngu xuẩn, nên biết tôi có thể đứng ở độ cao này, nhất định có thủ đoạn của mình, nếu không muốn chết thì an phận một chút cho tôi."
"Biết biết." Bà ta giống như chú gà con gật đầu mổ thóc, gật đầu lia lịa, rất sợ Dương Hiểu Đồng cứ như vậy đánh chết bà ta, kéo Tiểu Nhã rất nhanh chạy đi.
Nhưng lúc bọn họ đi tới cửa, tiếng nói của Dương Hiểu Đồng lại lần nữa vang lên: "Mang những thứ đồ đã trộm toàn bộ hoàn trả lại, nếu không thì dọn nhà tới đồn cảnh sát đi."
Mợ và cả Tiểu Nhã cứng đờ người, rồi nhanh chóng rời đi... Còn tiếp tục ở đây nữa bọn họ cũng không biết sẽ như thế nào?
Nhìn bóng lưng hai người vội vàng rời đi, Dương Hiểu Đồng cười lạnh, luôn luôn phải như vậy bọn họ mới có thể tỉnh ngộ.
"Hiểu Đồng, Tiểu Nhã trộm bao nhiêu thứ?" Bà Dương mở miệng hỏi.
Dương Hiểu Đồng hơi nhướng mày không sao cả nhún nhún vai nói: "Con cũng không biết, dù sao lúc bọn họ trả lại sẽ biết, mẹ, sau này bọn họ lại đến mẹ không cần để ý tới bọn họ, mẹ đối đãi với bà ta như chị em nhưng mẹ nhìn xem bà ta căn bản cũng không coi mẹ là em gái. Loại người này con cũng không có hứng thú, càng không hi vọng mẹ phải chịu ủy khuất."
Trong mắt bà Dương tràn đầy vui mừng: "Mẹ biết, yên tâm đi, sau này mẹ sẽ không để ý tới bọn họ." Sự tình hôm nay bà coi như nhìn rất rõ ràng.
Dương Hiểu Đồng vốn không tính lấy lại những thứ đó nhưng cô cảm thấy số tiền đó thà rằng mình cho người khác, thậm chí đốt đi cũng không muốn cho đám người vô sỉ kia! Cho nên cô mới muốn lấy lại.
Ngày hôm sau, lúc Dương Hiểu Đồng ở công ty, Tuệ Mẫn đột nhiên cầm một cái túi cho cô, nói là người khác gửi tới nhưng không có kí tên.
Dương Hiểu Đồng nhìn cái túi trước mặt, nhíu mày, là ai gửi tới? Trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra.
Mở túi ra trong đó có một con mèo búp bê đáng yêu, lấy ra nhìn, Dương Hiểu Đồng phát hiện là một búp bê ghi âm.
Nhẹ nhàng nhấn một cái, một giọng nói vang lên: "Hiểu Đồng, xin lỗi, anh không hi vọng xa vời cầu xin em tha thứ, thế nhưng anh vĩnh viễn chỉ yêu em." Đơn giản mấy câu, lại làm cho Dương Hiểu Đồng ngốc trệ một lát.
Là Nghiêm Tuấn Trạch đưa tới, kể từ sau ngày tổ chức yến hội cô không còn thấy Nghiêm Tuấn Trạch. Cô cũng trốn tránh tất cả sự tình về Nghiêm Tuấn Trạch, cô sợ hãi chính mình sau khi nghe xong trong lòng sẽ không khống chế được rung động, cho dù nói cô là đà điểu cô cũng không để ý. Cô tin chỉ cần rời xa thế giới của hắn, đợi sau một khoảng thời gian cô có thể thản nhiên đối mặt với tất cả.
Chỉ là hiện tại thời gian quá ngắn, tạm thời cô chưa thể tiếp thu được. Tiệc sinh nhật lần này là tiệc sinh nhật mà từ khi cô nhận thức được mọi chuyện đến bây giờ là buổi sinh nhật khó quên nhất. Ở bên Trương Doãn Kiệt vui sướng đến Nghiêm Tuấn Trạch thương cảm, loại cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục thật sự làm cho cô rất bất đắc dĩ.
Chỉ là Dương Hiểu Đồng đã quên, đó cũng không phải một người cho, Trương Doãn Kiệt cho vui vẻ, mà thống khổ lại là Nghiêm Tuấn Trạch mang đến...
Nhớ tới Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng không khỏi nhớ tới chuyện đêm đó, không biết hiện tại anh thế nào, nữ nhân (người trong viên huyết châu) kia hẳn không có lừa gạt mình, anh nhất định không có việc gì.
Chỉ là bây giờ cô thật sự không dám đi gặp Trương Doãn Kiệt, vẫn nên để sau một khoảng thời gian rồi nói đi, đến lúc đó sẽ không lúng túng nữa.
Nghiêm gia.
Nghiêm Tuấn Trạch ngồi trong sân, nhìn thân cây tới phát ngốc, hiện hắn đối với cái gì cũng không nổi lên hứng thú, trong đầu vẫn cứ nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm hôm đó. Hiểu Đồng nhất định rất khổ sở, hiện tại con búp bê đó chắc cô đã nhận được rồi nhưng cô sẽ dễ dàng tha thứ cho mình sao?
Tha thứ? Ha ha, Nghiêm Tuấn Trạch cười tự giễu, mình bây giờ có tư cách gì cầu xin sự tha thứ của cô ấy? Trong ngày sinh nhật của cô ấy không chỉ không thể cho mang đến cho cô ấy chút vui vẻ nào lại còn làm cô ấy đau khổ như vậy, thậm chí còn ở trước mặt nhiều người khiến cho cô ấy mất mặt như vậy.
Cô ấy vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệc Tuyết bộ dáng kinh ngạc đó khiến hắn khắc sâu ấn tượng, đúng vậy, Hiểu Đồng như vậy mới là Hiểu Đồng chân chính, vô luận gặp phải tình huống gì, cô ấy vẫn luôn cao ngạo ưu nhã như vậy, điều này khiến hắn càng thêm áy náy đồng thời càng yêu Dương Hiểu Đồng hơn.
Hắn chỉ biết, kiếp này bóng dáng Dương Hiểu Đồng không thể xóa nhòa trong tâm trí của hắn, về phần Diệc Tuyết, nếu như lúc trước không có cảm giác nào thì hiện tại lại chán ghét thật sâu...
Hai người Nghiêm Tuấn Minh và Tống Nhã Thiến thấy trong phòng không có ai đoán được Nghiêm Tuấn Trạch ở trong này, quả nhiên hắn lại yên lặng một mình ngồi ở chỗ này.
Lúc trước khi Diệc Tuyết không có tới, hắn liền một người ngồi ở chỗ này, một câu cũng không nói, nhìn lá cây phát ngốc, không biết đang suy nghĩ gì nhưng bọn họ đều biết trong lòng hắn rất khổ sở.
Từ lần trước sau khi hắn và Diệc Tuyết tham gia tiệc sinh nhật Hiểu Đồng, thời gian hắn phát ngốc càng dài hơn, rất nhiều chuyện cũng không đi xử lý, trong gia tộc cũng tùy ý hắn, dù sao hắn đã vì gia tộc hi sinh quá nhiều.
Tống Nhã Thiến nhìn thấy bộ dáng đó của Nghiêm Tuấn Trạch thì trong lòng rất khổ sở, trước kia nhìn hắn và Hiểu Đồng quan hệ tốt như vậy, ngay cả cô cũng hâm mộ nhưng ông trời lại luôn trêu ngươi, để phát sinh chuyện như vậy. So với bọn họ, Tống Nhã Thiến phát hiện trước đây cô và Nghiêm Tuấn Minh gặp phải trở ngại cũng không là gì.
"Tuấn Trạch." Nghiêm Tuấn Minh đi tới bên cạnh Nghiêm Tuấn Trạch, ngồi xuống ghế đá.
"Anh."
"Ừ, em gần đây vẫn ở trong này..." Tiếp theo Nghiêm Tuấn Minh cũng không biết phải nói gì, bởi vì hắn không biết nên nói như thế nào.
"Ha ha, không có gì, để em yên tĩnh một khoảng thời gian sẽ khá hơn." Hắn cũng không hi vọng bọn họ vì mình lo lắng, đây đều là lựa chọn của hắn, dù cho kết cục rất thê lương cũng là hắn tự mình lựa chọn.
"Anh hai đang oán giận nói em gần đây cũng không có tới thăm anh ấy. Anh ấy hành động bất tiện, chỉ có thể để em đi nhìn anh ấy." Cho tới bây giờ quan hệ giữa anh hai với Tuấn Trạch tương đối khá, hắn tin cùng anh hai nói chuyện, có lẽ Tuấn Trạch sẽ khá hơn một chút.
Nghe hắn nói, Nghiêm Tuấn Trạch cười, hắn biết anh hai lo lắng cho hắn: "Lát nữa em qua đó."
Trước hắn vẫn chưa từng muốn anh hai phải lo lắng, thân thể anh ấy vốn không tốt, nếu như còn phải lo lắng cho mình, vạn nhất thân thể lại càng không tốt vậy thì nguy rồi.
"Nhã Thiến, lần sau chị đi xem Hiểu Đồng thế nào, trở về nói cho em biết tình hình của cô ấy được không? Em rất lo lắng cho cô ấy."
"Yên tâm đi, ngày mai chị sẽ đi, Hiểu Đồng không phải cô gái không hiểu chuyện, cô ấy nhất định hiểu rõ nỗi khổ trong lòng cậu." Thời gian nhận thức Dương Hiểu Đồng không ngắn, cô tất nhiên biết Dương Hiểu Đồng là một cô gái cực kỳ thông tuệ.
Đúng vậy, Hiểu Đồng vẫn luôn rất thông minh. Trên mặt Nghiêm Tuấn Trạch đột nhiên hiện lên vẻ thê lương: "Cho dù Hiểu Đồng hiểu rõ thì thế nào? Em và cô ấy đã không thể nào, không phải sao? Em chỉ hi vọng cô ấy có thể nhanh chóng quên đi, sau đó tìm được hạnh phúc của cô ấy. Là lỗi của em, em hứa hẹn cho cô ấy tương lai lại nuốt lời, hiện tại mới phát hiện hóa ra em lại vô dụng như thế, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được..."
Tống Nhã Thiến muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, bởi vì cô thực sự không biết nên nói cái gì để an ủi hắn. Nghiêm Tuấn Trạch quá thông minh, tất cả mọi chuyện hắn đã nghĩ rất thấu triệt, chính mình nói cái gì cũng không có tác dụng.
"Chị tin, Hiểu Đồng sẽ không hận cậu, chị tin chắc như vậy."
"Cảm ơn."
Sau khi hai người đi rồi, tâm tình Nghiêm Tuấn Trạch bắt đầu không bình tĩnh được nữa. Nếu như Hiểu Đồng hận hắn, ít nhất còn có thể một đời nhớ hắn, không biết tương lai sau này cô ấy có thể hoàn toàn quên mất hắn hay không? Lúc này hắn mới phát hiện hóa ra hắn sợ hãi bị người khác quên đi như thế.
Sau khi Diệc Đồng đi rồi, Diệc Tuyết lại lần nữa bắt đầu nổi điên, ở trong nhà mình cô ả đương nhiên không cần cố kị điều gì, cha mẹ đối xử với cô ả cực kì tốt.
Nghe thấy tiếng vang này, rất nhanh, ba mẹ Diệc Tuyết đã chạy tới."Bảo bối, con làm sao vậy? Lại nổi giận, có người bắt nạt con sao?" Bà Kỳ hỏi.
Lần này Diệc Tuyết đi Nghiêm gia nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, lúc trở về lại nổi giận. Chẳng lẽ Nghiêm Tuấn Trạch đối xử với nó không tốt? Nghĩ tới đây, sắc mặt bà Kỳ cũng khó coi.
"Mẹ, lần này ra ngoài, con sắp tức chết rồi." Nghe thấy bà Kỳ quan tâm, Diệc Tuyết làm nũng nói.
"Nghiêm Tuấn Trạch bắt nạt con?"
"Không phải anh ấy, anh ấy đối xử với con rất tốt." Về điểm này, Diệc Tuyết vẫn nói dối, cô sợ nếu như mình nói Nghiêm Tuấn Trạch đối xử rất lạnh nhạt với mình mẹ cô sẽ không cho cô ở cùng một chỗ với Nghiêm Tuấn Trạch, lúc đó phải làm sao bây giờ?
"Vậy còn còn có ai có thể bắt nạt con?"
"Là một người tên là Dương Hiểu Đồng, cô ta lại..." Diệc Tuyết đem chuyện đã xảy ra trên yến hội thêm mắm thêm muối nói một phen.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |