← Ch.168 | Ch.170 → |
Edit: Vô Tâm
Beta: Sally
Những lời này của Nghiêm Túc không thể nghi ngờ chính là khẳng định Nghiêm gia bọn họ đã ra một quyết định sai lầm. Mặc dù Nguyên Vanh cũng cho rằng tiềm lực Dương Hiểu Đồng rất khách quan nhưng lại không cảm thấy bọn họ sai. Nhưng hiển nhiên Nguyên Túc không hề cho rằng như thế.
"Ông ngoại, ý của ngươi là Dương Hiểu Đồng so với Diệc Tuyết đối với Nghiêm gia chúng ta còn có giúp đỡ cao hơn?" Nghiêm Nguyên Vanh thăm dò hỏi. Nguyên Túc gật gật đầu, ánh mắt kia thoạt nhìn có chút tang thương: "Mặc dù Diệc Tuyết là một người tu chân, nhưng trước đó chúng ta cũng chưa từng nghe nói qua tên của cô ta, điều này cũng đã nói rõ cô ta cũng không phải một thiên tài xuất chúng. Diệc Tuyết có khả năng đủ cho Nghiêm gia của chúng ta một chỗ dựa vững chắc, điều này không thể nghi ngờ có thể làm cho thực lực Nghiêm gia chúng ta đề thăng rất nhanh, nhưng lại có một hạn chế. Mặc dù sẽ vượt lên trước Trương gia, nhưng trừ điều đó ra, chúng ta vẫn như cũ trì trệ không tiến. Dương Hiểu Đồng thì khác, cô ta có thể luyện chế đan dược, ở phương diện tu chân có thể trợ giúp người tu chân tu luyện và đột phá, ở phương diện sinh hoạt hằng ngày càng nổi lên tác dụng rất lớn, chỉ cần tiếp tục phát triển, tương lai tuyệt đối là một cỗ lực lượng kinh khủng, thậm chí ta còn cho rằng vượt lên trước Diệc gia cũng chỉ là vấn đề thời gian."
Trên mặt Nghiêm Nguyên Vanh hiện lên vẻ kinh ngạc càng sâu, ông ngoại lại đánh giá cô ta cao như vậy, chỉ có điều ngẫm nghĩ lại thì đích thực là như thế. Dương Hiểu Đồng thật đúng là một nhân vật sâu không lường được."Vậy chúng ta có nên để Tuấn Trạch cùng cô ta hay không?"
Vẻ tươi cười bất đắc dĩ hiện lên trên khuôn mặt Nguyên Túc, ai có thể nghĩ đến hắn một người có địa vị được mọi người hâm mộ cùng với thực lực như vậy cũng sẽ bất đắc dĩ như thế."Chúng ta đã đáp ứng Diệc gia, không thể nuốt lời, bằng không Nghiêm gia chúng ta sẽ phải chịu đả kích có tính hủy diệt. Dương Hiểu Đồng tiềm lực vô hạn, thế nhưng hiện tại cô ta không cách nào chống lại với Diệc gia." Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, Nguyên Túc cảm khái nói: "Đúng vậy vẫn là thực lực của chúng ta không đủ!"
Nghiêm gia của hắn ở bên ngoài thoạt nhìn cảnh tượng vô hạn, thế nhưng bây giờ lại bị kẹp ở giữa hai thế lực vô lực phản kháng, trong lòng hắn có bao nhiêu bất đắc dĩ có thể nghĩ, nếu như thực lực của bọn họ đủ cường đại, sao có thể tồn tại phiền não như vậy.
Dương Hiểu Đồng vẫn đang nghiên cứu viên hạt châu kia, ngay cả trời tối cũng hoàn toàn không biết, chỉ khi có điện thoại gọi tới, giọng nói ôn nhuận như ngọc của Trương Doãn Kiệt truyền vào trong tai của cô.
"Hiểu Đồng, bây giờ em có rảnh không?"
"Vâng, có chuyện gì không?" Ngữ khí của Dương Hiểu Đồng cũng rất ôn nhu, đối với người thanh niên ôn nhã như vương tử này, mỗi lần nghe thấy tiếng nói của anh đều lộ ra tươi cười thư thái, loại cảm giác này trừ Trương Doãn Kiệt ra sợ là không có người nào có thể cho cô.
"Hiện tại tới nhà của anh một chuyến được không? Có một số việc muốn nói cho em."
"Tốt, em lập tức đi ngay."
Dương Hiểu Đồng cất huyết châu vào, sửa sang lại một phen, nhanh chóng đi tới nhà Trương Doãn Kiệt, rất nhanh đã tới.
Thời điểm nhấn chuông cửa lại phát hiện không có ai mở cửa, khi nhìn kỹ mới phát hiện cửa cũng không có khóa: "Doãn Kiệt, anh ở đâu?" Chậm rãi đi vào, thăm dò hỏi.
Nhưng lại không có người trả lời, điều này không khỏi khiến Dương Hiểu Đồng nhăn mày. Nếu anh ấy gọi điện thoại bảo mình đến thì không thể không ở nhà mới đúng, quen biết Trương Doãn Kiệt lâu như vậy đây là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy.
Lúc Dương Hiểu Đồng đi tới phòng khách, Trương Doãn Kiệt đang mỉm cười nhìn cô, vẻ ôn nhu trong mắt tựa hồ muốn cho Dương Hiểu Đồng sa vào trong đó.
Ở bên cạnh Trương Doãn Kiệt còn có bánh ngọt cực kì xinh đẹp, trên bánh ngọt có đặt một cô gái nhỏ xinh đẹp, liếc mắt một cái Dương Hiểu Đồng đã nhận ra cô gái trên bánh ngọt kia là mình.
So với cô cực kì giống nhau, quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của cô, nhìn thấy bánh ngọt, cô cũng không nhịn được kinh ngạc, trong lòng hiện lên một dòng nước ấm, khóe miệng tươi cười cũng hiện trên khuôn mặt.
"Hiểu Đồng, sinh nhật vui vẻ." Trương Doãn Kiệt cười nói.
"Cảm ơn!" Dương Hiểu Đồng đi tới trước mặt Trương Doãn Kiệt, cười nói: "Em cũng quên hôm nay là sinh nhật của mình, không ngờ anh lại nhớ." Điều này thực sự làm cho cô kinh hỉ.
Không có nhiều trang sức bày trí hoặc không khí lãng mạn, nhưng như thế này lại khiến cho Dương Hiểu Đồng cảm nhận được một loại hạnh phúc nhỏ bé trong bình thản.
Nghe cô nói, Trương Doãn Kiệt một bộ đã sớm biết: "Anh biết ngay khẳng định em không nhớ rõ, gần đây vẫn rất bận rộn, đừng để chính mình mệt chết." Anh không muốn nhìn thấy Dương Hiểu Đồng mệt mỏi như vậy, anh muốn trợ giúp cô, thế nhưng anh hiểu rõ ý nghĩ hiện tại của Dương Hiểu Đồng.
Cô chỉ muốn dựa vào lực lượng của chính mình cường đại lên, cho nên hiện tại anh cũng không thể làm gì, chỉ yên lặng đứng ở phía sau của cô, ủng hộ cô. (Sally: Đây mới là n9 ak, quá tâm lý, bởi vậy khi không hành động thì thôi, vừa rat ay liền dành được tim chị ấy)
Lời nói này có lẽ người khác sẽ cho rằng chỉ là biểu hiện, ai cũng có thể nói nhưng Dương Hiểu Đồng lại biết đây là lời trong lòng Trương Doãn Kiệt, từ trong ánh mắt chân thành của anh có thể nhìn ra. Tâm tình không hiểu sao lại buông lỏng, mỗi lần cô ở cùng một chỗ với Trương Doãn Kiệt đều ngoài ý muốn nhẹ nhõm như thế, mấy ngày qua tinh thần cô vẫn căng thẳng, không thể không vất vả.
Cô là người tu chân, về thân thể đương nhiên không có quan hệ gì, thế nhưng loại vất vả này chính là nguồn gốc từ tâm hồn, trên cơ bản là không ngủ được, mỗi ngày đều tu luyện, học tập, xử lý công việc, loại cuộc sống cường độ cao này làm cho tinh thần cô rơi vào tình trạng mệt mỏi.
"Người bé nhỏ kia là em? Làm giống như thật a, tại sao có thể làm thật như thế?" Cô đang suy nghĩ có phải Trương Doãn Kiệt cầm hình của mình đưa cho thợ làm bánh ngọt để người ta làm hay không, bởi vì thực sự quá giống như thật. Mà thợ làm bánh này cũng thực sự lợi hại, đến bây giờ cô còn chưa từng thấy người có thể làm được bánh ngọt có trình độ như thế này.
"Em thích không?" Trương Doãn Kiệt cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Dương Hiểu Đồng, mà hỏi ngược lại Dương Hiểu Đồng.
Dương Hiểu Đồng gật đầu: "Thích, đây là quà sinh nhật em thích nhất qua nhiều năm như vậy."
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, trên mặt Trương Doãn Kiệt lộ ra nụ cười hạnh phúc, khác hẳn vẻ tươi cười ôn nhu nhàn nhạt so với bình thường, đây là nụ cười hạnh phúc từ trong đáy lòng tràn ra, một đôi mắt màu lam nhạt lúc này lóng lánh ánh sáng, như ngọc bích xinh đẹp kinh tâm động phách.
"Bánh ngọt là anh làm, em thích thì anh vui rồi."
Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ tới sinh nhật của Hiểu Đồng, chính mình nên tặng cô thứ gì mới tốt, mua mấy thứ đồ này nọ không thể hiện được thành ý của anh, dù sao hiện tại Dương Hiểu Đồng có thể nói 'cái gì cũng không thiếu', mà bánh ngọt này thì anh đã tìm thời gian rất dài, đã trải qua nhiều lần thất bại sau đó mới hoàn thành.
Mỗi một nụ cười của Dương Hiểu Đồng, giọng nói và dáng điệu nụ cười toàn bộ đều khắc ở trong đầu anh, ôm giấu tình yêu chính mình hoàn thành bánh ngọt này.
"Hả... Đây là anh làm?" Dương Hiểu Đồng chỉ vào bánh ngọt hỏi, mặc dù biết Trương Doãn Kiệt sẽ không lừa gạt mình, thế nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa.
Phải biết loại thiên chi kiêu tử như Trương Doãn Kiệt, biết dương cầm, đàn violin...cô cũng có thể hiểu, thế nhưng Trương Doãn Kiệt biết làm bánh ngọt cô hoàn toàn không thể nghĩ tới, một người như anh, ở phòng bếp nướng bánh, cảnh tượng kia thực sự khó có thể tưởng tượng, hơn nữa anh ấy lại có thể làm được tốt như vậy.
Dần dần, ánh mắt Dương Hiểu Đồng nhìn Trương Doãn Kiệt cũng thay đổi, làm một chiếc bánh ngọt như vậy, anh ấy cần bao nhiêu tâm tư có thể nghĩ.
"Ừ, không ngờ làm bánh ngọt thật rất khó."
Trương Doãn Kiệt thậm chí có một chút ngại ngùng, hiển nhiên là đang nghĩ tới bộ dáng thất bại trước kia. Anh vẫn luôn cho rằng làm bánh ngọt cũng không phải việc gì khó nhưng chỉ có sau khi làm mới hiểu được độ khó của nó.
"Em nghĩ đây sẽ là chiếc bánh ngọt suốt đời khó quên, quả thực khiến em cảm thấy kinh hỉ, thực sự cám ơn anh, Doãn Kiệt." Lúc nói ra lời này, tâm tình Dương Hiểu Đồng xảy ra một tia biến hóa, bất tri bất giác cô đã không hề coi Trương Doãn Kiệt là anh trai của mình nữa, chỉ có điều bây giờ cô còn chưa phát hiện mà thôi.
"Anh đàn một khúc cho em nghe nhé, đây là sáng tác mới nhất của anh."
"Tốt, em cũng chưa từng nghe qua anh đàn." Vẫn luôn biết Trương Doãn Kiệt dương cầm cực kì nổi danh, chỉ đáng tiếc cô chưa từng nghe qua, hiện tại có cơ hội này, đương nhiên muốn nghe một phen.
Trương Doãn Kiệt ngồi trên ghế, chỉ như thế thôi vừa nhìn đã tản ra mị lực vô cùng, ánh mắt Dương Hiểu Đồng cũng có chút si mê, anh ấy thực sự giống như vương tử, không tìm được chút khuyết điểm nào, không biết tương lai ai sẽ là công chúa của anh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Hiểu Đồng không hiểu sao có chút đố kị, sau khi phát hiện điểm khác thường này, Dương Hiểu Đồng lập tức loại bỏ ý nghĩ trong đầu, mình đang nghĩ loạn cái gì a?
Hai bàn tay thon dài của Trương Doãn Kiệt lưu loát trên phím đàn đen trắng, tiếng đàn dễ nghe vang vọng toàn bộ căn phòng, vui vẻ mà lại ưu mỹ, khiến tâm tình Dương Hiểu Đồng cũng tốt hơn.
Trương Doãn Kiệt cũng bắt đầu hát lên: "Em là một cô gái xinh đẹp, em là một cô gái..." Bài hát này lại là vì Dương Hiểu Đồng mà sáng tác, Dương Hiểu Đồng cảm thấy bài hát này là bài hát hay nhất mà cô từng nghe, hôm nay cô thực sự có quá nhiều kinh hỉ.
Đợi sau khi một khúc chấm dứt, Trương Doãn Kiệt mới đi tới.
"Quá tuyệt vời, bây giờ em mới biết được tiếng đàn của anh kỹ thuật cao siêu như vậy, bài hát này thật dễ nghe, nó tên gọi là gì?"
"Đây là sáng tác cho em mà, nó gọi 'Duy nhất'" còn một câu sau Trương Doãn Kiệt cũng không có nói ra, cô là tình cảm chân thành duy nhất kiếp này của anh, có lẽ chỉ có thể yên lặng chân thành chúc phúc tình cảm cho cô.
"'Duy nhất'?" Dương Hiểu Đồng cảm thấy tên này có chút kỳ quái, chỉ là cũng không có cảm giác gì quá lớn."Không ngờ lại có người sẽ vì em soạn nhạc, em cảm thấy thật hạnh phúc, nếu nói ra người khác sẽ hâm mộ em chết mất, ha ha."
Những thứ này đều là lời trong tim Dương Hiểu Đồng.
"Ha ha" Trương Doãn Kiệt cũng cười."Kỳ thực anh là có tâm tư, anh muốn chính mình là người chúc mừng sinh nhật cho em trước tiên, cho nên mới gọi em qua đây, bạn bè của em bọn họ cũng giúp em chuẩn bị tiệc sinh nhật, chỉ có điều thời gian còn chưa tới mà thôi."
Anh hi vọng tự mình có thể cùng Hiểu Đồng, chỉ hai người bọn họ cùng nhau đón sinh nhật cô, như vậy anh đã cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong lòng Dương Hiểu Đồng nổi lên một cảm giác khác thường, hôm nay Trương Doãn Kiệt có chút khác lạ, chỉ có điều cô cũng không quá để ý.
Ăn bánh ngọt, hai người hàn huyên một hồi, Trương Doãn Kiệt nhận được một cú điện thoại nên tạm thời rời đi một chút, chỉ có thể xin lỗi để Dương Hiểu Đồng chờ một lát, đối với lần này Dương Hiểu Đồng đương nhiên không để ý.
Đợi sau khi Trương Doãn Kiệt đi rồi, Dương Hiểu Đồng ngồi một mình cảm thấy buồn chán liền nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào đã đi tới gian phòng của Trương Doãn Kiệt, gian phòng rất chỉnh tề, trang trí cũng rất đơn giản, thế nhưng không thể nghi ngờ hiển lộ ra phẩm vị thanh cao của anh.
Nhìn nhìn, Dương Hiểu Đồng không cẩn thận đụng vào bàn của Trương Doãn Kiệt nhưng sau một khắc cô lại vô cùng sửng sốt.
(Sally: Đố mọi người HĐ nhìn thấy gì? Gợi ý: Một thứ khiến tình cảm HĐ thay đổi, bắt đầu lay động. Ai đoán đúng chương sau tặng cho bạn ấy là quà thưởng)
← Ch. 168 | Ch. 170 → |