← Ch.165 | Ch.167 → |
Edit: Vô Tâm
Beta: Sally
Cuồng Lang kia, khuôn mặt vốn đang kiêu ngạo trêu đùa, nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng liền lập tức đen lại, ở trước mặt nhiều người như vậy, Dương Hiểu Đồng nói như thế không thể nghi ngờ không cho hắn chút mặt mũi nào.
Ngay trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, mặt mũi của hắn để vào đâu?
"Dương Hiểu Đồng, lời này của cô là có ý gì?" Ánh mắt sắc bén nhìn Dương Hiểu Đồng.
Có lẽ người bình thường đối mặt với ánh mắt sắc bén này của Cuồng Lang sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng đối với Dương Hiểu Đồng mà nói cô căn bản không coi là gì, khẽ cười một tiếng: "Chẳng lẽ đầu óc Cuồng Lang không tốt? Một câu nói đơn giản như vậy, tin rằng các huynh đệ đều có thể nghe hiểu đi!" Trong nụ cười đó ý vị chế nhạo bộc lộ trong lời nói.
"Lời đơn giản như vậy, chúng ta đương nhiên nghe hiểu được!" Các huynh đệ bang Hải Diễm phối hợp nói, kẻ xướng người họa khiến sắc mặt Cuồng Lang càng đen hơn, lúc chuẩn bị tức giận lại nhìn thấy Thiên Thủy bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào, vốn muốn bạo phát tức giận lại đè ép xuống, trên mặt lộ ra nụ cười giả dối.
"Dương Hiểu Đồng, ý của cô là ta và Thiên Thủy huynh cũng không có tư cách để cô bồi uống rượu?" Chỉ cần Thiên Thủy tức giận, thế lực hai người bọn họ vừa hợp tác, bang Hải Diễm sẽ rơi vào nguy cơ.
"Lời này nói không đúng rồi, ta cũng không nói Thiên Thủy, sao ngươi lại cứ kéo Thiên Thủy vào thế? Ngươi cho rằng người ta giống ngươi?" Cô xem Cuồng Lang đã sớm khó chịu, hiện tại xé rách mặt cũng không có gì đáng ngại.
Nghe cô nói, Thiên Thủy nhìn Cuồng Lang nhíu mày, đích xác, Dương Hiểu Đồng cũng không nói chính mình, mà hắn ta lại lôi mình vào.
Cuồng Lang nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Thiên Thủy, trong lòng cả kinh, thủ đoạn này của Dương Hiểu Đồng quả thực khó lường.
"Cuồng Lang, ngươi chớ ở trước mặt ta giả vờ cái gì, hiện tại ta cho ngươi chọn hai con đường. Thứ nhất: Ta mời ngươi uống rượu, ngươi thống khoái rời đi. Thứ hai: Muốn sống mái với nhau, bang Hải Diễm ta phụng bồi tới cùng!" Cứ lá mặt lá trái cô cũng không có hứng thú, bang Hải Diễm của cô đường đường bang phái đệ nhất, đối phương cũng dám khiêu khích tới tận cửa.
Là bởi vì phát hiện nội bộ có vấn đề, không xử sự kiêu ngạo, cho nên liền cho rằng bọn họ dễ khi dễ sao?
Xem ra, cần cho mọi người biết rõ ràng, Thụy Thành chỉ có bang Hải Diễm là bang phái đệ nhất, những bang khác tới cửa khiêu khích kết quả đều sẽ chết rất thảm, hôm nay có thể xem đây là một cơ hội tốt giết gà dọa khỉ ah.
Dương Hiểu Đồng vừa nói ra lời đó, các huynh đệ Bang Hải Diễm ở đây cũng nhiệt huyết sôi trào. Lời nói này của đại đương gia thực sự phù hợp với suy nghĩ trong lòng bọn họ. Cuồng Lang mang người tới gây rối, trong lòng của bọn họ đều tức giận. Bọn họ đều là một nam nhân chân chính, biểu hiện giả vờ những thứ ấy bọn họ sẽ không làm, như vậy thà rằng cứ thẳng thắn nói chuyện.
Trong lòng Cuồng Lang cả kinh, hôm nay kéo Thiên Thủy tới chính là vì khiến Dương Hiểu Đồng lo lắng bang phái hai người bọn họ sẽ liên hợp, như vậy Dương Hiểu Đồng nhất định sẽ có chút bận tâm.
Nếu như mình đưa ra một số yêu cầu quá phận mà cô ta vẫn đáp ứng, như vậy không thể nghi ngờ sĩ khí bang Hải Diễm sẽ giảm xuống rất nhiều, mục đích của hắn cũng đạt được. Không ngờ nữ nhân này một chút cũng không lo lắng bang phái hai người bọn họ, nói chuyện ác như vậy, dù cho nam nhân như Ngô Chí Thiên dưới tình huống như vậy cũng không thể làm ra quyết định này.
Quả thật hắn không có ý tứ sống mái với nhau, dù sao bang Thiên Thủy cũng chưa liên hợp với bọn họ. Địa vị của bang Hải Diễm và nội bộ thành viên của bọn hắn so với bang Hải Diễm vẫn có chút chênh lệch. Một khi đối đầu, thực lực của bang Cuồng Lang bọn họ hiển nhiên sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, đến lúc đó nói không chừng lại tạo cơ hội cho bang Thiên Thủy.
"Thiên Thủy, chúng ta ngày xưa không oán không thù, chuyện này hi vọng ngươi không cần nhúng tay." Trên mặt Dương Hiểu Đồng đều là sự sắc bén, hiển nhiên cô đã bắt đầu nổi giận.
Hôm nay Thiên Thủy chỉ bị Cuồng Lang kêu qua đây uống rượu, đối với bang Hải Diễm hắn tự mình hiểu lấy. Dương Hiểu Đồng cũng không phải người bình thường, nếu như đối đầu hắn tuyệt đối không lấy được chỗ tốt.
"Đấy là đương nhiên, đã như vậy, chúng ta rời đi trước." Sau khi Thiên Thủy chào một tiếng liền mang theo người của mình rời khỏi, đồng thời còn nhìn Cuồng Lang ý tứ cười nhạo.
Kỳ thực Dương Hiểu Đồng nói lời này với Thiên Thủy chỉ có ý tứ thăm dò. Cô cũng không biết bang Cuồng Lang và bang Thiên Thủy rốt cuộc có liên hợp hay không? Không ngờ Thiên Thủy đã vậy còn cực kì thống khoái đồng ý rời khỏi, xem ra bọn họ căn bản cũng không hình thành liên minh, như vậy cô cũng không cần lo lắng.
Cuồng Lang nhìn thấy Thiên Thủy đi rồi. Sắc mặt càng đen như đáy nồi. Hôm nay thật sự là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Cười khan một tiếng: "Ngươi đã nói như vậy, chúng ta cũng đi trước." Nói xong, Cuồng Lang chuẩn bị mang theo huynh đệ rời đi.
"Chậm đã."
Cuồng Lang quay đầu lại hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Khí thế quanh người Dương Hiểu Đồng biến đổi, sắc bén lại tùy tiện: "Hơn nửa đêm đánh thức ta, ngươi cứ dễ dàng rời khỏi như vậy? Ngươi nghĩ rằng bang Hải Diễm chúng ta dễ khi dễ sao?"
"Vậy ngươi còn muốn thế nào?" Hiện tại trong lòng Cuồng Lang đã hết sức hối hận, không nên tới a, kỳ thực nếu thật sự muốn sống mái với nhau thì cũng không sao cả, hắn cũng không tin lực lượng của mình đối với đối phương không tạo ảnh hưởng. Bang Hải Diễm khi đó còn có thể một chút ảnh hưởng cũng không có sao? Nhưng vấn đề nơi này là địa bàn bang Hải Diễm.
Huynh đệ nhà mình căn bản không có bao nhiêu người ở trong này, một khi bọn họ bị bao vây ở đây, vậy kết quả của bọn họ ... Dương Hiểu Đồng cười lạnh một tiếng: "Việc này cũng không như những người khác, chúng ta cũng không có gì giả vờ. Cuồng Lang, ta cho ngươi biết, ở Thụy Thành, bang Hải Diễm chúng ta là bang phái đệ nhất, các ngươi là đệ nhị, đệ nhị chính là đệ nhị, không cần vọng tưởng trở thành là đệ nhất. Bởi vì có ta ở đây, ngươi kiếp này cũng không thể. Trong thời gian gần đây, ngươi không ngừng khuyến khích thủ hạ của ngươi tới địa bàn của ta nháo sự. Cảm thấy ta không còn cách nào khác, không dám đối đầu với ngươi như vậy sao? Ngươi sai rồi, ta chỉ là cảm thấy đây là một chuyện cười, nhìn chính ngươi đùa hài lòng như vậy, mặc kệ ngươi mà thôi."
Sắc mặt Cuồng Lang càng ngày càng khó coi, nghe Dương Hiểu Đồng nói. Dường như cô ta là đại nhân, mình là một tiểu hài tử, cho nên chính mình tiểu đánh tiểu náo cô đều không để ý.
Hắn là người trẻ tuổi mới hơn hai mươi tuổi, sức lực dồi dào, khi nghe được những lời này của Dương Hiểu Đồng tất nhiên tức giận không kìm được."Dương Hiểu Đồng, mặc dù bang Hải Diễm các ngươi là đệ nhất bang phái, nhưng ngươi cũng không cần quá kiêu ngạo. Bang Cuồng Lang chúng ta cũng không chỉ để bày biện."
Đối với lời nói của Cuồng Lang, Dương Hiểu Đồng chỉ cười nhạt: "Bang Cuồng Lang của ngươi, có thể ở trong mắt người khác rất giỏi, thế nhưng ở trong mắt của ta thì cái gì cũng không phải."
Cuồng Lang cũng không phải là người không có đầu óc, sự tình hôm nay rất rõ ràng đã không thể giải quyết trong yên bình, quay đầu cho tiểu đệ bên cạnh một ánh mắt, tên tiểu đệ đó ngầm hiểu thừa dịp mọi người không chú ý rất nhanh trở về bang phái thông báo cho các huynh đệ cấp tốc tới.
Đối với hành động này, Dương Hiểu Đồng lại nhìn thấy rõ ràng, dù sao có gọi thêm người tới cô cũng không sợ. Hôm nay ba huynh đệ Trương gia cũng tới, Dương Hiểu Đồng liếc mắt nhìn Trần Vĩ. Sau đó Trần Vĩ cũng rất nhanh rời đi, tất nhiên cũng đi triệu tập huynh đệ, hai đại bang phái của Thụy Thành, sau hôm nay có khả năng chỉ còn một.
Sau khi Trần Vĩ đi rồi, Dương Hiểu Đồng lại gọi Trương Vân vào bên cạnh mình phân phó một phen. Trương Vân lập tức gọi Trương Vũ, Trương Lôi rời khỏi, về phần đi làm gì thì không ai biết.
Dựa theo dự đoán của Cuồng Lang, Dương Hiểu Đồng hẳn cũng gọi người tới, quên đi, hắn vốn cũng tính toán đối đầu với bang Hải Diễm, trước đó đã chuẩn bị không ít, hôm nay một trận quyết thắng bại đi!
Sắc mặt Cuồng Lang ngưng trọng, mà sắc mặt Dương Hiểu Đồng vẫn đạm nhiên như trước, tựa hồ một chút cũng không lo lắng. Nhìn bộ dáng Dương Hiểu Đồng bình tĩnh như vậy, Cuồng Lang hận nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng không tin nữ nhân này thực sự một chút cũng không lo lắng. Một lát mọi người tới ta xem cô làm sao bây giờ!
Bang Cuồng Lang chúng ta cũng không dễ khi dễ.
"Cuồng Lang, ngươi cảm thấy thực lực ngươi và ta ai mạnh?" Nhìn Cuồng Lang bộ dáng không ai bì nổi, Dương Hiểu Đồng chuẩn bị thật tốt để mài mòn nhuệ khí của hắn, vừa lúc có thể đề cao sĩ khí các huynh đệ, đồng thời cũng có thể để cho bọn họ càng có lòng tin đối với mình.
Tâm tình Cuồng Lang vốn rất trầm trọng, nhưng khi nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng hắn lập tức cười, cười rất bừa bãi. Dương Hiểu Đồng là một cô gái nhỏ, mới làm đại đương gia bang Hải Diễm không được bao lâu, nhất là nhìn bộ dáng chân yếu tay mền kia của cô ta, so thực lực với hắn? Quả thực chính là cười nhạo.
Thấy Cuồng Lang cười rất bừa bãi, trên mặt Dương Hiểu Đồng cũng mang theo tiếu ý nhàn nhạt, hiện tại hắn càng bừa bãi, đợi lát nữa sẽ càng thất bại, cô thích nhìn thấy biểu tình đó trên khuôn mặt Cuồng Lang.
"Cô xác định không phải cô đang nói giỡn?"
Cuồng Lang hắn không dám nói thực lực mình là mạnh nhất, thế nhưng lịch lãm nhiều năm như vậy thực lực của hắn tuyệt đối không kém, nói cách khác ở trong hắc đạo có thể giải thích tại sao hắn có thể lên làm đại đương gia?
Lắc lắc đầu cô nói: "Dưới tình huống như vậy nói giỡn nói dường như không thích hợp. Hiện tại đã nhân lúc hai bên cũng chưa đến, không bằng hai chúng ta luận bàn một chút, để cho ngươi rõ ràng một chút chênh lệch giữa đệ nhất và đệ nhị? Đó là ranh giới ngươi vĩnh viễn không có biện pháp vượt qua."
Cuồng Lang cười lạnh một tiếng, hiện tại hắn mới phát hiện tên của hắn mặc dù gọi Cuồng Lang, lại không cuồng bằng người trước mặt này: "Thử liền thử, lát nữa đừng cầu xin ta tha thứ là được."
"Nói nhiều lời vô ích." Dương Hiểu Đồng xua tay, bộ dáng rất giống như đang đuổi một con ruồi đáng ghét.
Sắc mặt Cuồng Lang càng thêm khó coi, không khỏi nắm chặt hai tay, hắn muốn để Dương Hiểu Đồng trả giá thật nhiều vì những lời cô ta nói.
Một quyền mang theo khí thế sắc bén đánh tới trên mặt Dương Hiểu Đồng, trong không khí thậm chí còn truyền ra từng tiếng nổ ầm ầm, những người ở chỗ này đều cả kinh, không ngờ một quyền của Cuồng Lang lại có thể có uy lực lớn như vậy.
Đối mặt với uy lực một quyền lớn như thế, Dương Hiểu Đồng lại không làm ra động tác né tránh nào, mọi người nhìn thấy đều nhịn không được kinh hô. Các huynh đệ bang Cuồng Lang đắc ý dào dạt, nói a, một nữ nhân dù thế cũng không thể uy vũ so sánh với đại đương gia bọn họ?
Thế nhưng thời điểm khi bọn hắn nhìn sang các huynh đệ bang Hải Diễm, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, đại đương gia của bọn họ gặp nguy hiểm như vậy, sao trên mặt của bọn họ lại còn nhẹ nhõm như vậy, hình như một chút cũng không lo lắng?
Sao có thể?
Đợi tới lúc nắm tay Cuồng Lang cách Dương Hiểu Đồng không tới năm cm, Dương Hiểu Đồng bình tĩnh vươn tay ra, trực tiếp cầm nắm tay Cuồng Lang, nhìn như mềm mại không có chút khí lực, lại cứ nhẹ nhõm như vậy ngăn cản thế công của Cuồng Lang.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này, đây là có chuyện gì xảy ra? Cứ dễ dàng như vậy liền ngăn cản? Người bang Cuồng Lang thậm chí còn cảm thấy như đang diễn kịch, dường như lão đại của bọn họ cố ý phối hợp, nhưng rất rõ ràng việc đó là không thể nào.
Các huynh đệ bang Hải Diễm mặc dù đã sớm biết kết quả, chỉ có điều thấy một màn như vậy cũng không tránh được kinh ngạc một phen. Không ngờ thực lực đại đương gia lại cường đại như thế.
Uy lực một quyền kia bọn họ cũng có thể nhìn ra, nếu như đổi lại là bọn họ, muốn tiếp được, vậy khẳng định rất khó, thế nhưng biểu tình đại đương gia lại nhẹ nhõm như vậy.
Cuồng Lang cảm giác rõ ràng nhất, chỉ cảm thấy nắm đấm của mình bị một sức mạnh vô cùng cường đại chế trụ, căn bản không thể động đậy chút nào, dù hắn dùng hết khí lực toàn thân, mặt cũng trở nên đỏ bừng, vẫn như trước không có bất cứ hiệu quả nào.
Nữ nhân này khí lực có phần thật lợi hại, dù cho đại lực sĩ cũng không có khí lực lớn như vậy.
Tai Dương Hiểu Đồng giật giật, lúc Cuồng Lang phát ngốc hung hăng đá một cước vào bên hông của hắn, lực đạo lớn tới mức đá bay Cuồng Lang ra xa mười thước sau đó mới lăn xuống đất, lúc đứng lên, một trận khí huyết dâng lên, nhịn không được phun ra một búng máu.
Ánh mắt không thể tin nhìn Dương Hiểu Đồng, hắn không dám tin lực lượng như vậy mà một cô gái còn trẻ như vậy có thể có được, tất cả điều này nếu không phải phát sinh ngay tại đây, chính hắn cũng có cảm giác không chân thực.
Người bang Cuồng Lang ở đây càng không cần phải nói, thực lực lão đại mạnh như vậy bị một cước nhẹ nhàng của Dương Hiểu Đồng đá bay?
Bọn họ đô cảm thấy như đang nằm mơ. Thực lực lão đại bọn họ rõ ràng nhất, Dương Hiểu Đồng có thể làm được như vậy, như vậy thực lực của cô ta mạnh bao nhiêu?
Lập tức, từng đạo ánh mắt nhìn về phía Dương Hiểu Đồng đều phát sinh biến hóa, quả nhiên có thể lên làm đại đương gia cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, nữ nhân này thoạt nhìn cả người lẫn vật đều vô hại, vừa động tay sao khủng bố như vậy?
Khi các huynh đệ bang Cuồng Lang từ nơi khác tới nhìn thấy lão đại bọn họ bị đạp bay, một khắc kia, lập tức mỗi một người đều sững sờ tại chỗ.
Đối với động tĩnh phát sinh chung quanh, Dương Hiểu Đồng biết rất rõ, chính vì biết bọn họ tới, cho nên mới dùng một cước đá bay Cuồng Lang, cứ như vậy, sĩ khí bọn họ sẽ giảm nhiều mới tốt.
Quả nhiên, sau khi chứng kiến một màn này, tinh thần của bọn họ đã hạ không ít, lão đại nhà mình trực tiếp bị đối phương đạp bay, việc này khiến cho bọn họ có thể có sức mạnh gì?
Ngược lại, bên này sĩ khí bang Hải Diễm lại đạt tới điểm cao nhất, ánh mắt mỗi một người đều tỏa ánh sáng nhìn Dương Hiểu Đồng. Khóe miệng Dương Hiểu Đồng không khỏi hiện lên vẻ tươi cười.
Ở sau lưng của bọn họ, mấy chục cỗ xe mini đồng thời dừng lại, từ trên đó lao ra hơn một nghìn huynh đệ, trên tay đều cầm vũ khí, nhìn bộ dáng hùng hổ người bình thường thấy đều lập tức né tránh, sợ rằng lập tức sẽ xảy ra chuyện lớn.
Một quảng trường, hiện tại hai bang phái cũng có hơn một nghìn người tụ tập, có vẻ rất chen chúc.
Nhìn thấy một màn này, Cuồng Lang lại lần nữa nhíu mày, người của bang Hải Diễm không phải chỉ có từng này người như vậy mới đúng, số lượng người của bang Hải Diễm so với bọn hắn là bao nhiêu, chút chuyện ấy hắn cũng biết được, vậy những người khác bọn họ đi đâu?
Dương Hiểu Đồng cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở miệng nói: "Cuồng Lang, người Cuồng Lang ba lần bốn lượt tới địa bàn của ta nháo sự, bang Hải Diễm ta lười tính toán với các ngươi, nhưng các ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, bang Hải Diễm ta tuyệt đối không phải người để các ngươi khi dễ, đã làm sẽ phải làm thật tốt, để các ngươi khi làm tất cả sự tình gì đều trả giá thật nhiều!"
← Ch. 165 | Ch. 167 → |