← Ch.155 | Ch.157 → |
Edit: Vô Tâm
Beta: Sally
Sau khi trò chuyện để Nghiêm Tuấn Trạch an tâm tĩnh dưỡng, Dương Hiểu Đồng liền rời khỏi Nghiêm gia, tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa. Cô cần nắm chắc thời gian, đợi tới lúc tất cả thành kết cục đã định thì đã muộn. Từ trong lời Nghiêm Nguyên Vanh vừa nói, cô cũng hiểu rõ ý tứ người Nghiêm gia.
Cô không hoài nghi chút nào cuối cùng bọn họ sẽ bức Nghiêm Tuấn Trạch cưới Diệc Tuyết, tất cả vấn đề then chốt đều ở người Diệc gia tràn ngập thần bí kia!
Mạng lưới tình báo của Du Du rất cường đại, ít nhất đến hiện tại Dương Hiểu Đồng còn chưa từng thấy có thứ gì mà Du Du không tra được, quả thực chính là một cao thủ hacker đứng đầu a! Sau khi ra ngoài, Du Du liền đem điện thoại nhà Diệc Vĩnh Huyền và chỗ ở hiện tại của hắn đều nói cho cô biết.
Cứ như vậy, vấn đề khó khăn khi tìm kiếm người Diệc gia cũng trở nên đơn giản rất nhiều.
Khi Dương Hiểu Đồng chân trước vừa rời khỏi Nghiêm gia, chân sau Nghiêm Nguyên Vanh liền tới phòng của Nghiêm Tuấn Trạch. Vừa rồi khi Dương Hiểu Đồng chớp mắt liền biến mất ở trước mặt hắn, hắn nhìn một lát sau đó thật sự không thấy bóng dáng, lúc này mới nhớ tới rất có thể cô tới chỗ Tuấn Trạch, lập tức liền chạy tới.
Lúc nhìn thấy Nghiêm Tuấn Trạch không kịp che giấu vẻ tươi cười hạnh phúc, hắn liền khẳng định chuyện này. Nếu không phải cô ta còn có ai có thể làm cho Nghiêm Tuấn Trạch lộ ra khuôn mặt tươi cười như vậy? Tại đây trong một địa phương không quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn liền tìm được gian phòng của Nghiêm Tuấn Trạch, điều này có thể xác nhận thực lực cô không tệ.
Khi Dương Hiểu Đồng biết được số điện thoại liền lập tức bấm điện thoại gọi cho Diệc Vĩnh Huyền, một lát sau mới có người bắt máy.
Diệc Vĩnh Huyền nhìn trên di động hiện dãy số của Dương Hiểu Đồng, trong mắt hiện lên vẻ đầy khiếp sợ, hắn cũng không đưa số điện thoại của mình nói cho cô biết, hơn nữa số điện thoại của hắn không phải ai cũng có thể tra được, không ngờ Dương Hiểu Đồng lại biết được, làm sao mà con bé biết được?
Trong đầu không khỏi liên tưởng đến sự tình lần trước hồ sơ của mình bị phá mã, cũng chính bởi vì chuyện này, cho nên sau một lúc mới tiếp điện thoại.
"Xin chào, xin hỏi ông là Diệc tiên sinh phải không?" Giọng nói của Dương Hiểu Đồng lịch sự mà lại dễ nghe.
Trong lòng ông hơi trầm xuống, nói: "Là ta, Dương tiểu thư cô tìm ta có việc gì sao?"
Đối với Diệc Vĩnh Huyền biết số điện thoại của mình, Dương Hiểu Đồng không có chút kinh ngạc nào, cô đã sớm biết một người có thế lực như vậy muốn điều tra số điện thoại của mình có thể nói rất dễ dàng.
"Không biết hiện tại ngài có rảnh không? Tôi muốn gặt mặt ngài một lát." Giọng nói không có chút dao động nào mà vẫn có vẻ trầm ổn.
Vẻ khiếp sợ trong mắt Diệc Vĩnh Huyền dần dần nhạt đi, trên mặt không có chút biến hóa nào: "Tốt, một lát nữa gặp ở Lục Lâm Các." Không cần phải nói, cô đã có thể tra được số điện thoại di động của mình, tất nhiên cũng biết mình đang ở Yên Kinh.
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Diệc Vĩnh Huyền mới dần dần lộ ra vẻ tươi cười, xem ra tiểu chất nữ (cháu gái) thất lạc nhiều năm này dường như cũng cực kỳ không đơn giản a, không chỉ có thể bằng vào thực lực của một người sáng tạo ra công ty Ám Kim Mai Côi xưa nay chưa từng có như vậy mà thủ đoạn làm việc cũng rất quyết đoán.
Ít nhất mấy người trong nhà tuổi xấp xỉ với cô cũng không làm được, chỉ là lần này con bé tìm mình rốt cuộc là vì chuyện gì?
Chẳng lẽ con bé đã biết mình đang tìm chứng cứ xem nó có phải là con gái Lam Toàn hay không sao?
Nếu quả thật như thế, như vậy hắn cũng không thể không thừa nhận cô bé này có một trái tim linh lung.
Lục Lâm Các, trước đó Dương Hiểu Đồng cũng không có nghe qua chỗ này, chỉ là sau khi nghe ngóng liền biết ở đâu, cách chỗ hiện tại của cô cũng không xa.
Mặc dù hôm nay cả một ngày bận rộn thế nhưng bộ dáng của Dương Hiểu Đồng cũng không có chút phong trần mệt mỏi nào. Dù sao hiện tại cô cũng không có chỗ để đi vậy liền tới Lục Lâm Các rồi chờ Diệc Vĩnh Huyền.
Trước tiên Dương Hiểu Đồng liền phát hiện Lục Lâm Các này thật sự là một nhà hàng không tệ. Mặc dù là nhà hàng hiện đại nhưng phong cách trang trí các nơi lại thể hiện khí tức cổ xưa, khiến cho bọn họ quen nhìn công nghệ cao lại có loại cảm giác đổi mới hoàn toàn, cảm giác như trở lại quá khứ.
Bốn phía trồng rừng trúc, ngay cả phòng ở cũng do trúc dựng lên mà thành, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ đều là màu xanh, người bình thường có lẽ chỉ cảm thấy nhìn một vùng rộng lớn màu xanh này thì tâm tình sẽ thật tốt. Thế nhưng Dương Hiểu Đồng là loại người tu chân, sau khi đến nơi này thì càng cảm thấy tâm tình khoan khoái, ngay cả hô hấp cũng dễ dàng không ít.
Bọn họ tu luyện vốn chính là hấp thu lực lượng trong thiên nhiên, mấy thứ thảm thực vật rất có lợi đối với bọn họ.
Nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu hồng phấn tại đây trong không gian đầy màu xanh này đi lại không dứt, vẫn có thể xem là một phong cảnh xinh đẹp.
"Cho tôi một vị trí yên tĩnh." Trên mặt Dương Hiểu Đồng mang theo vẻ tươi cười nhợt nhạt.
Nhân viên phục vụ kia vừa nhìn thấy khí chất của Dương Hiểu Đồng liền biết cô tuyệt đối không phải người bình thường, lập tức đối đãi với cô cũng hết sức thận trọng, tìm một vị trí gần rừng trúc cực tốt cho Dương Hiểu Đồng sau đó liền rời đi.
Dương Hiểu Đồng quan sát thấy người đến nơi này cơ hồ đều là người có địa vị nhất định thậm chí còn có phẩm vị (có phẩm hạnh và địa vị trong xã hội), đa số đều là một ít người trung niên, trái lại người trẻ tuổi thì rất ít.
Nhìn trúc chí khí cao thượng cùng với từng vùng lá trúc kia, cảm thụ được lá trúc theo những kẻ hở chiếu xuống ánh trăng nhàn nhạt, Dương Hiểu Đồng uống chén trà xanh, thoạt nhìn tất cả đều tốt đẹp như vậy. Đương nhiên, đó là dưới tình huống Dương Hiểu Đồng không có chuyện phiền lòng.
Bây giờ cho dù bề ngoài thoạt nhìn cô rất thích nhưng trong nội tâm lại có chút nôn nóng và lo lắng, không cách nào bình tĩnh được.
Diệc Vĩnh Huyền cũng không phải là một người thích tự cao tự đại. Sau khi nói chuyện với Dương Hiểu Đồng xong liền đi thẳng tới Lục Lâm Các, có điều bởi vì nguyên nhân khoảng cách mới tới chậm một lúc.
"Xin lỗi, tôi tới chậm."
"Là tôi tới sớm, đường đột đến tìm Diệc tiên sinh thực sự ngại quá." Trên mặt Dương Hiểu Đồng mang theo vẻ khiêm tốn mà lại cười cười, bộ dáng như vậy rất khó làm cho người ta không khỏi dâng lên thiện cảm.
Sau khi Diệc Vĩnh Huyền ngồi xuống, cười nói: "Năng lực của Dương tiểu thư thực sự làm cho người ta khiếp sợ."
Nghe ông nói, khóe miệng Dương Hiểu Đồng cũng buộc vòng quanh một độ cong nhàn nhạt, đương nhiên cô biết Diệc Vĩnh Huyền nói là chuyện gì: "Chút tài mọn sao có thể so sánh với Diệc tiên sinh được."
"Đây cũng không phải là chút tài mọn đâu." Nhiều năm như vậy, người muốn điều tra hắn vô số thế nhưng cho tới bây giờ lại không có ai thành công qua. Dương Hiểu Đồng có thể thành công, từ điểm này có thể nhìn ra liền biết cô tuyệt đối không phải người bình thường.
"Diệc tiên sinh quá khen."
"Không biết sao Dương tiểu thư lại đến Yên Kinh?" Từ khi hắn điều tra, Dương Hiểu Đồng vẫn luôn ở Thụy Thành phát triển, số lần đến Yên kinh rất ít.
"Việc này nghĩ chắc Diệc tiên sinh cũng rất rõ ràng."
Diệc Vĩnh Huyền sửng sốt, "Nha? Chuyện này có liên quan tới ta?" Chẳng lẽ con bé thực sự biết cho nên mới hướng mình tìm chứng cứ?
Dương Hiểu Đồng khẳng định gật gật đầu: "Nghe nói quý gia tộc quyết định muốn thông gia cùng Nghiêm gia?"
Lần này cô cũng không có nói thẳng vào vấn đề, loại sự tình này nói thẳng ra thì có loại cảm giác khởi binh vấn tội, như vậy đừng nói đạt được hiệu quả, sợ rằng người đối diện cũng sẽ vì lời nói của mình mà dẫn tới không vui.
Học tập thủ đoạn giao tiếp lâu như vậy, đối với mấy phương pháp cơ bản cô cũng rất tinh tường.
Cái này, Diệc Vĩnh Huyền thực sự kinh ngạc, chuyện này hình như trừ thành viên nội bộ nhà mình và người Nghiêm gia ra những người khác đều không biết. Mà gia chủ cũng đã nói với người Nghiêm gia chuyện này tạm thời không cần truyền ra ngoài, sao cô có thể biết?
Hắn đối với tổ chức tình báo Dương Hiểu Đồng thực sự hiếu kỳ.
Nếu cô đã biết, như vậy tất nhiên hắn cũng không cần giấu giếm: "Đúng vậy, chuyện này có vấn đề gì không?"
Nghe ông nói, Dương Hiểu Đồng liền nhíu mày, cô đã nói rõ ràng như thế, hắn còn hỏi lại mình? Là thật sự không biết hay giả ngốc? Cô nói: "Đối tượng các ngài muốn thông gia là bạn trai của tôi..."
"Nghiêm Tuấn Trạch là bạn trai của cô?" Nghe thấy những lời này của Dương Hiểu Đồng, Diệc Vĩnh Huyền có loại cảm giác thế giới này thật nhỏ.
Có điều nếu như nói chuyện này Diệc Vĩnh Huyền đang giả ngốc, vậy thì thật sự oan uổng Diệc Vĩnh Huyền, chuyện này hắn thật sự không biết chút nào.
Hắn điều tra chính là thân thế của Dương Hiểu Đồng, bao gồm từ lúc nào cô được Dương gia nhận nuôi, nửa đường phát sinh qua những chuyện gì nhưng đối với bạn trai gì đó của cô, đương nhiên là hắn tự động xem nhẹ, hắn không có việc gì đi điều tra chuyện này làm gì.
"Hả?" Thấy bộ dáng kinh ngạc này của Diệc Vĩnh Huyền không giống như đang giả bộ ngốc, Dương Hiểu Đồng chân mày mới giãn ra ra.
"Chuyện này trước đó tôi cũng không biết chuyện, ý tứ của Dương tiểu thư là hi vọng Diệc gia ta hủy bỏ việc thông gia này?" Lúc nói ra lời này, trên trán Diệc Vĩnh Huyền cũng lộ ra vẻ ngại ngùng, chuyện này thật sự xử lý không tốt.
"Tôi biết chuyện này thật khó cho các ngài, hoặc là các ngài có thể thay đổi chọn một người khác? Nghiêm gia không phải chỉ có một người là Nghiêm Tuấn Trạch."
Diệc Vĩnh Huyền trầm mặc một lúc rồi nói: "Dương tiểu thư, tôi rất xin lỗi, chuyện này xem ra tôi bất lực. Tôi cũng không phải là không muốn bán cho cô một nhân tình nhưng chuyện này liên quan đến thể diện gia tộc, hơn nữa Diệc Tuyết thích Nghiêm Tuấn Trạch."
Đối với Dương Hiểu Đồng người này, vô luận là người Diệc gia hay không, hắn đều thật thích cô bé này cũng không có muốn ý trở mặt với cô, thế nhưng tình hình hiện tại hiển nhiên không phải đơn giản như vậy.
Diệc Tuyết là mình nhìn lớn lên, từ nhỏ ở ngay bên cạnh mình làm nũng, người cô thích muốn lấy tất nhiên hắn cũng hi vọng cô có thể hài lòng.
Sau khi nghe thấy lời của Diệc Vĩnh Huyền sắc mặt Dương Hiểu Đồng không khỏi khó coi thêm mấy phần: "Nhưng Nghiêm Tuấn Trạch cũng không thích Diệc Tuyết, ngài cảm thấy bọn họ ở cùng một chỗ sẽ hạnh phúc sao?"
Một lời nói toạc ra tâm tư Diệc Vĩnh Huyền, hắn lo lắng chính là cái này, Dương Hiểu Đồng một cô gái ưu tú như vậy, trái tim Nghiêm Tuấn Trạch kia nhất định là toàn tâm toàn ý ở trên người cô, như vậy Diệc Tuyết sẽ hạnh phúc sao?
Sắc mặt lạnh mấy phần: "Chuyện này thì không cần Dương tiểu thư lo lắng. Nếu như lần này cô tìm tôi là vì chuyện này thì tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây có thể kết thúc."
"Thật sự không thể cứu vãn chút nào sao? Tôi có thể trả thù lao cho các ngài hài lòng. Thông gia như vậy cũng không có lợi, nếu như Nghiêm Tuấn Trạch có chết cũng không đáp ứng, Diệc Tuyết sẽ phải chịu thương tổn lớn hơn nữa?"
"Hắn dám!" Nghĩ tới khả năng tình hình như vậy sẽ xuất hiện, Diệc Vĩnh Huyền trợn tròn mắt.
Dương Hiểu Đồng một nhún vai: "Chó cùng rứt giậu, tôi nghĩ ngài hiểu được, tôi không hi vọng cuối cùng cục diện sẽ trở thành như vậy, nếu có ngày đó, Dương Hiểu Đồng tôi tuyệt đối sẽ làm cho người thương tổn người của tôi trả giá đại giới trầm trọng!"
Nói xong, Dương Hiểu Đồng cũng không hề để ý tới Diệc Vĩnh Huyền vẫn ngồi ở đó, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi.
Một đường đi ra ngoài, sắc mặt Dương Hiểu Đồng cũng khó coi tới cực điểm, hiển nhiên tình hình hai bên đều có vẻ không có biện pháp quay lại, cô nên làm cái gì bây giờ?
Thực lực, nếu như mình có đủ thực lực để cho bọn họ kinh sợ thì hết thảy khó khăn trước mắt cũng sẽ không tồn tại.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Dương Hiểu Đồng càng trở nên kiên định dị thường, lại lần nữa về tới Thụy Thành, có điều lần này tâm tính Dương Hiểu Đồng lại càng thêm thành thục.
Trước tiên, Dương Hiểu Đồng liền tới bệnh viện hỏi thăm mẹ Trần Vĩ, không hề ngoài ý muốn khi thấy Trần Vĩ ở đó chiếu cố mẹ hắn.
Trong thời gian ngắn gần mười ngày vì nguyên nhân ốm đau dằn vặt mà mẹ Trần Vĩ đã gầy đi một vòng lớn, nhìn cả người chỉ còn lại da bọc xương. Bởi vì nguyên nhân hóa liệu, tóc trên đầu bà dần dần thưa thớt, chỉ là khi nhìn về phía Trần Vĩ trong mắt vẫn như cũ là tình thương bất biến của mẹ.
Sau khi Trần Vĩ nhìn thấy Dương Hiểu Đồng tới, trong mắt tràn đầy hi vọng.
"Đại đương gia, ngài đã đến rồi." Mấy ngày này hắn nhìn mẹ chịu đựng thống khổ, mỗi một ngày suy yếu, nội tâm hắn cũng chịu giày vò, hy vọng duy nhất là trên người đại đương gia, thật sự có thể nói là ngày ngóng đêm trông, rốt cuộc cũng trông thấy cô.
Sắc mặt Dương Hiểu Đồng tái nhợt, cười gật gật đầu: "Đúng vậy."
Hiển nhiên Trần Vĩ cũng phát hiện điểm này, kinh ngạc nói: "Đại đương gia ngài không sao chứ? Sao thoạt nhìn sắc mặt không được khỏe?"
Dương Hiểu Đồng khoát khoát tay áo, nói: "Ta không sao." Nói đến đây, không khỏi ho nhẹ hai tiếng, từ trog túi lấy ra một cái túi đựng một hộp nhỏ trang trí tinh xảo, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng: "May mắn không làm nhục mệnh, đan dược này ta đã luyện chế thành công, chỉ cần cho bác gái uống sau đó hẳn không có vấn đề."
Nghe cô nói, hai mắt Trần Vĩ đỏ đậm nhìn cái hộp nhỏ trong tay Dương Hiểu Đồng, run rẩy tiếp nhận, vẻ mặt kích động: "Cảm ơn đại đương gia! Cảm ơn đại đương gia!"
"Không cần cám ơn, không cần cám ơn." Chỉ là lúc nói chuyện, Dương Hiểu Đồng lại ho lần nữa, lần này lại ho ra máu.
Trần Vĩ nhìn bộ dáng Dương Hiểu Đồng suy yếu, lại nhìn đến đan dược trên tay mình, trong lòng dâng lên một loại tình cảm, trịnh trọng quỳ trên mặt đất dập đầu với Dương Hiểu Đồng thật vang dội.
Dương Hiểu Đồng lập tức ngăn cản hắn, có điều hắn đã hạ quyết tâm.
Hắn - Trần Vĩ kiếp này trời cũng không quỳ, chỉ là lần này lại cam tâm tình nguyện quỳ trước mặt cô gái tuổi chỉ có hai mươi này.
"Đại đương gia, đại ân không có lời nào cảm tạ hết được, sau này cái mạng của Trần Vĩ ta cũng là của ngài!"
Tinh quang trong mắt Dương Hiểu Đồng chớp lóe qua, trên mặt lại hiện lên vẻ điềm tĩnh và ý cười: "Đây đều là điều ta phải làm, cái gì mà cảm tạ với không cảm tạ."
Sau khi Trần Vĩ lấy đưa đan dược cho mẹ mình uống, tiếp theo vẻ mặt khẩn trương quan sát biến hóa của mẹ, tất cả hi vọng đều ở nơi này, nếu như đan dược vô dụng, vậy...
Có điều hắn lại tin tưởng Dương Hiểu Đồng, nhất định có thể.
Cùng lúc đó Dương Hiểu Đồng lại đang hỏi Du Du: "Đan dược này hiệu quả thế nào? Là lập tức thấy hiệu quả hay vẫn phải cần một khoảng thời gian?"
"Đan dược đương nhiên là lập tức thấy hiệu quả, chỉ là bà ấy là ung thư thời kì cuối, đoán rằng cần phải tới ngày mai mới có thể triệt để giải quyết chứng bệnh này."
"A? Vậy không phải tớ cũng phải ở chỗ này một ngày?"
"Cậu cứ nhìn đi, rất nhanh chứng bệnh của bà ấy sẽ giảm bớt liền, không hề cảm thấy thống khổ, tin rằng Trần Vĩ nhìn thấy điều đó sẽ tin tưởng cậu."
"Ừ."
Ước chừng sau nửa giờ, trên mặt mẹ Trần Vĩ đột nhiên hiện lên thần sắc vẻ mặt không thể tin tưởng, kinh ngạc nói: "Mẹ, mẹ không đau nữa."
Mấy ngày nay mỗi ngày bà đều thừa nhận thống khổ khó có thể chịu đựng. Nhưng nhìn con trai lo lắng, bà cũng chỉ có thể cố gắng hết khả năng mà chịu đựng, có đôi khi đau khổ nhịn không được mà rên rỉ, vẫn dựa vào thuốc giảm đau sống qua ngày, thế nhưng sau khi uống thứ mà con trai gọi là đan dược đưa cho, trong thời gian thật ngắn vậy mà một chút cũng tuyệt không cảm thấy đau đớn?
Hơn nữa bà cảm thấy thân thể của mình đang khỏe rất nhanh.
Mặc dù Trần Vĩ có cảm giác mẹ mình thay đổi rất nhỏ, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy sắc mặt mẹ mình dần dần không còn tái nhợt nữa!
← Ch. 155 | Ch. 157 → |