Nghi ngờ
← Ch.148 | Ch.150 → |
Dương Hiểu Đồng nhíu mày, "Thực lực không liên quan đến quân đội, thế nhưng ở quân đội lại hết sức quan trọng?"
Du Du gật gật đầu, "Phía trên này là viết như thế, thế nhưng cụ thể ý tứ còn chờ khảo cứu."
Trong đầu thoáng qua một khả năng, "Du Du, ngươi nói có khả năng hay không? Diệc gia tất cả đều là người tu chân, đương nhiên gặp được một ít người tu chân quốc gia khác, Trung Quốc phái chính là người của Diệc gia? Mà bình thường bọn họ trên cơ bản không xuất hiện, cho nên rất nhiều người cũng không biết, chỉ có một vài người đứng đầu biết? Cũng bởi vậy địa vị của bọn họ siêu nhiên?"
Nghe vậy, Du Du vẻ mặt tán đồng, "Ta cũng cảm thấy như thế, hiện nay chỉ có một giải thích mới có thể thông."
"Không ngờ còn có một gia tộc như thế, Du Du ngươi có kiểm tra được gia tộc bọn họ có bỏ một đứa nhỏ hay không?" Dương Hiểu Đồng sắc mặt không khỏi khẩn trương lên.
Chuyện này mâu thuẫn rất nhiều, Diệc gia nếu giống như lời mình, như vậy một cường đại gia tộc như thế sẽ đem đứa nhỏ bỏ? Nếu như không phải, Diệc Vĩnh Huyền đến hỏi mình vấn đề kia là vì sao?
Dương Hiểu Đồng chỉ cảm thấy chuyện này càng lúc càng không nghĩ ra.
Du Du liếc mắt nhìn tư liệu trên tay, nói: "Ta không có tìm được tư liệu phương diện này."
Trầm mặc một hồi, Dương Hiểu Đồng nói: "Nói chung nhìn tình huống thì nói, hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy cũng không cần, Du Du, ngươi mấy ngày này vẫn giải mã mãi, ngươi không mệt?"
"Không mệt, thật lâu không gặp được quá trình thực sự không có lỗi như vậy, không có thành phần mưu lợi, chỉ có vận khí, ta thử đến bây giờ mới thử thành công."
"Ha ha, vất vả ngươi. Nếu không phải là ngươi, sợ người khác căn bản không có khả năng phá giải."
Thấy Dương Hiểu Đồng khen mình như thế, Du Du lập tức cảm thấy rất vui vẻ, bận rộn lâu như vậy, có thể giúp cũng rất đáng giá."Có cái gì vất vả a, ta mỗi ngày đều nhàm chán như vậy, sau này có loại chuyện này thì tìm ta a, cùng chơi trò chơi, ha ha."
Dương Hiểu Đồng bên này vì phá giải được trình tự mà cảm thấy cao hứng, mà chuyện này xác thực Diệc gia hồng sắc báo động.
"Ngươi nói cái gì? Hồ sơ mật bảo trình tự bị người khác phá?" Diệc Vĩnh Huyền vẻ mặt không thể tin tưởng, từng ấy năm tới nay, mật bảo trình tự không ngừng cách tân, cho tới bây giờ không có người có thể phá giải thành công, lần này lại bị người phá giải, hơn nữa còn là hồ sơ chính mình.
Rốt cuộc người nào muốn kiểm tra hồ sơ của mình? Người bình thường căn bản cũng không biết Diệc gia tồn tại, như thế nào tra hồ sơ mình, biết mình ai cũng đều có quyền thế, sao có thể đắc tội Diệc gia?
Người nọ gật gật đầu nói: "Là thật, ta cũng không dám tin, ta xem nhiều lần, đích xác có người giải mã." Hắn kiểm tra đột nhiên phát hiện điểm này.
Kinh ngạc, thật kinh ngạc, Diệc Vĩnh Huyền vẫn rất bình tĩnh, "Có thể căn cứ trình tự giải mã tìm được địa chỉ người giải mã hay không?"
"Nói đến đây ta liền cảm thấy càng kỳ quái, ta phát hiện trước tiên liền đi tra xét, theo dõi trình tự như nhau, thế nhưng tra được địa điểm lại không tồn tại!"
"Sao có thể không tồn tại? Không phải nói mạng lưới hệ thống Diệc gia chúng ta đã canh tân toàn bộ thế giới sao? Không có khả năng xuất hiện không tồn tại." Diệc Vĩnh Huyền không tin nhìn hắn nói, từng ấy năm tới nay, đối với người hiếu kỳ Diệc gia bọn họ cũng không ít, bất quá dám thử giải mã đều là một ít thế lực nước ngoài.
Nước ngoài thế lực khoa học kỹ thuật rất phát triển, nhưng người của Diệc gia di tản các nơi ở các quốc gia, học tập đều là tuyệt đỉnh khoa học kỹ thuật, mạng lưới thiên tài càng làm cho những quốc gia khác cực kỳ hâm mộ, cho nên không người phá giải được, trên cơ bản phá giải liền bị phát hiện.
Mà lần này lại không như vậy, phá giải bọn họ lại không có phát hiện, sau phá giải nếu không phải là lệ cũ kiểm tra còn không phát hiện được...
"Là thật, tra được kết quả là địa điểm trên địa cầu căn bản không tồn tại..." Nói đến đây, người nói chuyện thanh âm cũng không tự chủ được xuống thấp, lời này nói ra ai sẽ tin tưởng? Nếu như không phải thấy tận mắt hắn cũng sẽ không tin tưởng, nhưng thật tại xảy ra!
"Mang ta đi xem thử!" Diệc Vĩnh Huyền trấn định nói, không tồn tại trên thế giới địa cầu? Trừ phi là người ngoài hành tinh, người ngoài hành tinh laị quan tâm mình? Kia thật đúng là quá cho hắn mặt mũi.
Mười phút sau.
Diệc Vĩnh Huyền nhìn địa điểm trên màn hình máy tính, không biểu tình, là thật, biểu hiện là địa điểm địa cầu không tồn tại.
"Chuyện này ta sẽ nói cho gia tộc, ngươi trước làm chuyện của mình đi "
Diệc Vĩnh Huyền về tới phòng của mình, cũng không có đem chuyện này báo ra, chẳng biết tại sao, trong óc của hắn luôn luôn nghỉ tới một khả năng, ngay cả hắn cũng không tin.
Lâu như vậy, hắn rất ít đi ra ngoài, gần đây duy nhất chính là đi tìm Dương Hiểu Đồng, người bình thường coi như muốn phá giải cũng không có khả năng phá giải hồ sơ của mình, muốn phá giải cũng là phá giải trung tâm tư liệu Diệc gia, trừ Dương Hiểu Đồng làm như vậy.
Thế nhưng có khả năng sao? Độ khó không cần phải nói, hắn hiểu rõ nhất...
Dương Hiểu Đồng đứng trên ban công, nhìn bên ngoài bầu trời, trên mặt có một chút tiêu điều, đã một tháng không nhìn thấy Nghiêm Tuấn Trạch. Từ khi sự tình Tống gia phát sinh, hắn liền vì trong nhà có việc rời đi.
Trước đây hắn mỗi ngày đều bên cạnh cô, thế nhưng sau khi rời khỏi, cô chợt bắt đầu không có thói quen không thấy nhìn thấy tuấn ảnh của hắn.
"Lúc nào sẽ trở về?" Mặc dù cứ vài ngày liền gọi điện thoại, thế nhưng theo như trong điện thoại cô có thể cảm giác được Nghiêm Tuấn Trạch có bao nhiêu bận rộn.
Nhìn nhìn đồng hồ trên tay, đã đến lúc đi Hải Diễm bang. Tựa hồ trở thành một loại thói quen, ban ngày ở Ám kim mai khôi xử lý sự tình, buổi tối đi Hải Diễm bang, Dương Hiểu Đồng mỗi ngày đều ở hai địa điểm bôn ba.
Nhưng mà hôm nay so với lúc trước còn có chút không ổn, bởi vì Trần Vĩ không có xuất hiện."A vũ, Trần Vĩ đi đâu?"
A vũ là người Dương Hiểu Đồng bồi dưỡng, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, làm việc lớn mật có can đảm thử cái những người khác không dám thử, Dương Hiểu Đồng rất xem trọng hắn về điểm này, trọng yếu hơn là Dương Hiểu Đồng cứu đệ đệ hắn, A Vũ hiểu rõ, cho nên hắn đối Dương Hiểu Đồng là khăng khăng một mực làm việc, chỉ nghe cô phân phó.
A vũ vội trả lời: "Trần Vĩ ca trong nhà hình như có chuyện, hôm nay hắn đến bang hội xử lý sự tình liền rời đi, hắn gọi điện thoại di động cho cô không được, nói tôi nói giúp với cô."
Nghe vậy, Dương Hiểu Đồng nhíu mày, "Ngươi biết trong nhà hắn đã xảy ra chuyện gì không?"
"Tôi cũng không biết, hắn chưa nói, tôi cũng không hỏi nhiều." A vũ sau khi suy nghĩ một chút nói: "Tôi cho tới bây giờ không thấy Trần Vĩ ca tinh thần sa sút đến bộ dáng như vậy, nhất định xảy ra chuyện rất lớn, nếu không đại đương gia cô đi xem?"
"Ta biết, ngươi đi làm việc đi."
Dương Hiểu Đồng tiếp tục xử lý sự tình xong phát hiện còn sớm, liền đi tìm Trần Vĩ, ngoài ý muốn chính là Trần Vĩ không phải ở nhà, mà là đang ở bệnh viện!
Gõ cửa phòng, Trần Vĩ nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đứng ở cửa, sửng sốt, chợt kinh ngạc nói: "Đại đương gia, sao cô lại tới đây?"
Trong phòng, một người phụ nữ ước chừng hơn sáu mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trên tay cắm đầy ống tiêm, rất suy yếu, nhìn về phía Trần Vĩ trong mắt lại tràn đầy yêu thương.
Nhìn thấy, Dương Hiểu Đồng biết, người nằm trên giường bệnh là mẹ của Trần Vĩ
"Ta tới thăm ngươi một chút." Dương Hiểu Đồng đi tới, nhìn người phụ nữ kia chịu đủ ốm đau dằn vặt, "Chào bác."
Thấy có một nữ sinh đáng yêu như thế nhìn mình, mẹ Trần Vĩ khóe miệng lộ ra một tươi cười, có lẽ là bởi vì bệnh quá lâu, bà nói chuyện cũng không có khí lực, "Chào cháu."
Dương Hiểu Đồng nhìn Trần Vĩ, Trần Vĩ nhìn cô nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Gật gật đầu, Dương Hiểu Đồng và Trần Vĩ cùng đi ra.
"Mẹ tôi bị ung thư phổi, trước kia bà luôn nói không thoải mái, tôi bảo bà đi gặp bác sĩ bà lại không đi, đến lần trước té xỉu, tra ra đã là ung thư phổi thời kì cuối." Nói đến đây, Trần Vĩ đỏ mắt.
Nhìn Trần Vĩ như vậy, Dương Hiểu Đồng cũng có thể cảm nhận được nội tâm hắn thống khổ, xem ra hắn cùng mẹ hắn quan hệ rất tốt, cho nên mới phải lộ ra vẻ mặt này.
Nam nhi có lệ không rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.
Nhưng mà, Dương Hiểu Đồng trong đầu còn có một ý nghĩ khác, đó chính là: Thật trùng hợp đi! Trước đó an bài xong. Chính mình vừa luyện chế được đan dược có thể trị liệu ung thư phổi, hiện tại liền xuất hiện một người bệnh ung thư phổi?
Không thể nghi ngờ, Trần Vĩ và mẹ hắn quan hệ rất tốt, nếu như mình giúp hắn, hắn nhất định sẽ khăng khăng một mực giúp mình làm việc.
"Ung thư phổi?"
"Đúng vậy." Trần Vĩ gật gật đầu, "Nếu như tôi quan tâm bà, sớm một chút đưa bà đến bệnh viện kiểm tra, cũng sẽ không đến hiện tại như vậy, chỉ có một sinh mệnh." Trần Vĩ thanh âm khàn khàn, có thể thấy được hắn nhẫn nại bao nhiêu tình cảm.
"Cũng không nhất định chết." Dương Hiểu Đồng trên mặt toát ra bộ dáng không xác định
Nghe thấy lời này của Dương Hiểu Đồng, Trần Vĩ như nắm được cọng cỏ cứu sinh, nắm chặt tay Dương Hiểu Đồng: "Đại đương gia, cô có biện pháp?"
Hắn vẫn luôn biết Dương Hiểu Đồng không phải người bình thường, thưởng cho bọn hắn tẩy tủy đan, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đan dược hiệu quả như vậy, hơn nữa không có một chút tác dụng phụ, quá nhiều kỳ tích xuất hiện ở trên người Dương Hiểu Đồng, có lẽ cô có biện pháp trị liệu ung thư?
Trần Vĩ khí lực rất lớn, đổi làm người bình thường đã sớm đau chết, mà Dương Hiểu Đồng lại mặt không đổi sắc, "Này ta cũng không phải nắm chắc, bất quá ta tận lực, còn một tháng." Cô đương nhiên hiện tại sẽ không trực tiếp lấy ra, như vậy liền không đạt được như ý cô muốn.
"Đại đương gia cô thật sự có biện pháp?" Mặc dù cảm thấy không thể tin tưởng, thế nhưng việc này đặt ở trên người đại đương gia Trần Vĩ vẫn tin tưởng.
"À, biện pháp là có, thế nhưng khó khăn, ta cũng phải thử, ta sẽ tận lực được không?" Dương Hiểu Đồng biểu tình rất là thành khẩn.
"Cám ơn cô, đại đương gia, cám ơn cô chịu giúp ta!" Trần Vĩ lần đầu tiên từ trong đáy lòng nói cảm ơn với Dương Hiểu Đồng, không phải giả.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |