Vay nóng Homecredit

Truyện:Cực Phẩm Thiên Kiêu - Chương 147

Cực Phẩm Thiên Kiêu
Hiện có 215 chương (chưa hoàn)
Chương 147
Trò chơi bắt đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-215 )

Siêu sale Lazada


Nửa tháng lặng yên trôi qua, hôm nay Dương Hiểu Đồng chính mình thử hai tiếng đồng hồ sau đó rốt cuộc thành công đột phá cấp ba!

Sau khi đột phá khiến cho tinh thần Dương Hiểu Đồng sảng khoái, tâm tình thật tốt. Quả nhiên, theo quá trình đề thăng, thời gian cần tiêu phí nhiều cũng càng ngày càng dài. Cô có thể cảm giác được từ sau khi đột phá, cường độ thân thể lại lần nữa tăng lên một tầng.

Mặc dù biểu hiện ra thoạt nhìn không có gì khác biệt, thế nhưng chỉ có chính cô mới biết trên lực lượng rốt cuộc có bao nhiêu đề cao.

Sau một khắc, Dương Hiểu Đồng lại cảm nhận được tình trạng trong cơ thể không đồng nhất, lập tức liền nằm trên giường, dù sao đã đột phá hai cấp, biết thân thể lại lần nữa muốn tiến hành cải tạo.

Một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, Dương Hiểu Đồng cảm thấy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể của mình như xoắn lại với nhau, tất cả tế bào đều như bị đè ép, thậm chí máu tươi cũng đang sôi trào. Lần này đau đớn so với hai lần trước còn thống khổ hơn, thời gian cũng dài hơn nhiều.

Thân thể Dương Hiểu Đồng kịch liệt co giật, sau khi chấm dứt, lúc này Dương Hiểu Đồng mới hư thoát nằm ở trên giường, đã không có chút khí lực nào, dừng lại một lát Dương Hiểu Đồng mới đứng lên. Vết bẩn màu xám đen dính trên người cô, tản ra mùi tanh tưởi khó ngửi, có điều tạp chất lần này so với hai lần trước ít đi không ít, xem ra tạp chất trong cơ thể mình còn lại đã càng ngày càng ít, cho nên tiêu phí nhiều thời gian lâu như thế mà tạp chất còn lại ít như vậy.

Tiến vào toilet tắm rửa một phen, lần nữa ra ngoài, toàn bộ tinh thần khí của Dương Hiểu Đồng lại có biến hóa rất lớn, cô cảm thấy thân thể hài hòa, độ mềm dẻo tăng lên, thân thể ngày càng nhẹ nhàng thêm mấy phần.

Không thể chờ đợi được liền tiến vào Thiên Hàng Bảo Điển, quả nhiên, trang sách trong Thiên Hàng Bảo Điển lại lần nữa tăng nhanh, kỹ năng mới thứ nhất: Ung thư phổi nhưng chữa khỏi. Kỹ năng thứ hai: Bệnh tiểu đường nhưng chữa khỏi. Kỹ năng thứ ba, ung thư não nhưng chữa khỏi. Kỹ năng thứ tư: Bệnh bạch huyết nhưng chữa khỏi. Kỹ năng thứ năm: Ung thư gan nhưng chữa khỏi.

Cho thấy năm kỹ năng, chủ yếu chính là về phần phương diện công hiệu, có lẽ người khác cảm thấy công năng chỉ có một, nhưng khi nhìn thấy năm kỹ năng này, Dương Hiểu Đồng lại mừng rỡ cười.

Ở thời điểm thấy được mấy thứ từ Thiên Hàng Bảo Điển, điều cô cảm thấy hứng thú nhất chính là trị liệu bệnh bất trị này nọ, mà sau khi chính mình đột phá cấp ba này rốt cuộc mở ra một cánh cửa lớn!

Cô biết mấy thứ đan dược này có thể trị bệnh bất trị một khi xuất thế sẽ khiến cho thế giới mang đến nhiều náo động, dù sao căn bệnh ung thư ở trên y học còn chưa có bất luận tiến triển hay đột phá gì, những bệnh này và bệnh nhân trên cơ bản liền như bị xử tử hình, chỉ có thể sống tốt qua những ngày còn lại, nói cách khác cũng chính là chờ chết.

Đan dược vừa ra, không thể nghi ngờ se khiến cho rất nhiều người sinh ra hi vọng. Cô tin tưởng có thể mượn cơ hội này, mở rộng thương hội Ám Kim, mượn cơ hội này khiến cho thương hội Ám Kim trên toàn bộ Trung Quốc chiếm cứ thị trường, kể từ đó, như vậy tiền đồ phát triển thương hội Ám Kim liền bất khả hạn lượng.

Từ lúc thu được quyền hạn này, trước tiên Dương Hiểu Đồng liền đi chỗ Tư Đồ Dương học tập luyện chế, mỗi lần nhìn thấy Tư Đồ Dương chế thuốc, cô cũng không khỏi một trận cảm thán, hiệu suất đó thật sự khiến người ta đố kỵ.

Sau khi Tư Đồ Dương nhìn thấy Dương Hiểu Đồng báo cho biết một chút tình huống liền bắt đầu kêu Dương Hiểu Đồng luyện đan, bất quá đan dược chữa khỏi bệnh bất trị so với đan dược bình thường tính phụ trợ còn khó hơn. Ở trong Thiên Hàng Bảo Điển giằng co bảy tiếng đồng hồ, Dương Hiểu Đồng lại vẫn không có lần nào thành công qua.

Chỉ hiểu biết đại khái tất cả kỹ xảo trong đó, thời điểm khi đến giờ bị bức ra, Dương Hiểu Đồng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, lúc này thời gian trôi qua quá nhanh, thế nhưng toàn thân cô đều tràn đầy nhiệt tình, rất nhanh liền gọi điện thoại đem dược liệu cần thiết để đặt mua hàng.

Rất nhanh là có thể đưa tới, khiến cho Dương Hiểu Đồng cảm thấy kinh ngạc là, vốn dựa theo kế hoạch của cô, luyện chế hiệu quả loại đan dược này những dược liệu cần thiết tất nhiên không phải là dược liệu đơn giản, thế nhưng không nghĩ tới vậy mà đều là một ít dược liệu dễ tìm được, mặc dù giá cả so sánh có đắt hơn, thế nhưng giá đó với Dương Hiểu Đồng mà nói cũng không phải là vấn đề gì. Cô lo lắng kiến thức về dược liệu và số lượng không đủ, dù sao lấy trình độ hiện tại của cô, muốn luyện chế thành công, tiêu hao dược liệu tuyệt đối không ít.

Biết Dương Hiểu Đồng đang suy nghĩ gì, Du Du liền có cảm giác tự hào tăng vọt: "Cảm nhận được Thiên Hàng Bảo Điển cường đại à, càng về sau mới là tuyệt nhất!"

Nhìn bộ dáng Du Du đắc ý kia, Dương Hiểu Đồng cũng không khỏi cười cười, lại nói, Thiên Hàng Bảo Điển này thật sự làm cho người ta bội phục."Phải phải phải, vẫn luôn biết sự cường đại của nó, còn có Du Du hiểu nhiều lại cường đại, cũng không biết hồ sơ vị tiên sinh kia cậu có phá mã thành công hay chưa?"

Thời điểm nghe thấy nửa câu trên, Du Du còn rất đắc ý, thế nhưng lúc nghe đến nửa câu sau thế nhưng cũng không khỏi có chút lúng túng nói: "Nga, hiện nay đã phá giải được một phần, khoảng cách hoàn toàn phá giải còn cần một ít thời gian."

Nói đến đây, sắc mặt Du Du nghiêm túc mấy phần: "Tớ chỉ có thể nói thân phận của hắn cực kì không tầm thường, loại thủ đoạn bảo mật này người bình thường không có biện pháp làm được, tớ cũng không có tiếp nhận qua loại thủ đoạn bảo mật này, có rất nhiều cái đốt vòng cùng một chỗ, hơn nữa những đốt này tương hỗ giao nhau chia làm thành rất nhiều loại khả năng, tớ đang ở trong thời gian thử."

"Nếu như không phải hắn bắn nhiều đốt như vậy, tớ cũng không cần tiêu phí nhiều thời giờ như thế để phá giải." Du Du nói.

Dương Hiểu Đồng cũng sững sờ, không ngờ trong này phức tạp như thế, nói chung coi như là cơ mật tới đâu lại ở đây có tốc độ phá giải cũng rất nhanh, thế nhưng lại không nghĩ rằng vị tiên sinh này cũng cần tiêu phí nhiều thời gian như thế, hiệu suất của Du Du cô rất rõ ràng, khó khăn như thế cũng càng chứng minh thân phận của hắn không tầm thường.

"Du Du, cậu cũng đừng có gấp, từ từ sẽ được nha!" Vị tiên sinh kia từ lần trước tới sau đó cũng sẽ không có xuất hiện qua, cô cũng không biết hắn có thể xuất hiện lần nữa hay không, đối với những chuyện đó, cô cũng không phải bức thiết muốn biết.

Sau khi kết thúc, Dương Hiểu Đồng lại đi Tống gia, thực lực bây giờ lại lần nữa tiến bộ, Tống Hào Lâm đã không còn là uy hiếp của cô, mà thực lực của Tống Dục Chính cô tin tưởng mình có thể đối phó.

Đối phương đã qua sông đoạn cầu, mình cũng sẽ không để cho đối phương về sau dễ chịu như vậy, cứ tiếp tục chậm rãi đùa giỡn coi như tiêu khiển lúc rảnh rỗi cũng được.

Lúc này Tống gia tuyệt đối là mây đen mù sương, Tống Hào Lâm ngồi ở trên sô pha, vốn khuôn mặt tinh thần sáng láng lúc này nhìn kỹ thì sẽ phát hiện so với dĩ vãng khuôn mặt tang thương già đi rất nhiều, ngay cả ánh mắt vốn sáng ngời cũng ám trầm đi rất nhiều.

Bởi vậy có thể thấy chuyện này đối với Tống Hào Lâm mà nói có đả kích lớn bực nào, Tống Dục Chính ngồi ở đối diện, tại đây loại bầu không khí kiềm chế lại nặng nề này, hắn chung quy vẫn nhịn không được hung hăng đập lên bàn, tức giận lên tiếng nói."Nghiêm Túc kia thật sự quá đáng ghét, thậm chí ngay cả thủ đoạn hạ độc ti tiện như vậy cũng sử dụng!"

Giọng nói khàn khàn Tống Hào Lâm nói: "Bây giờ nói điều này có hữu dụng sao? Huống hồ dùng độc cũng không có cái gì ti tiện, lúc trước Tống gia chúng ta cũng không phải không dùng qua loại thủ đoạn này, hắn có thể thành công cũng chứng minh năng lực của hắn." Đích xác, tình hình ngay lúc đó, chén rượu kia hắn là không uống không được.

Cùng ngày, bọn hắn ba thế lực đầu não lớn và chủ tịch uống rượu với nhau, lúc chủ tịch kính rượu, vô luận như thế nào hắn cũng phải uống, nói cách khác Tống gia bọn họ sẽ có phiền toái càng lớn hơn nữa, chỉ là không ngờ rượu này lại có dược, mà thuốc này cũng quá mạnh mẽ.

Từng ấy năm tới nay, hắn còn chưa bao giờ gặp dược có hiệu quả bá đạo như vậy, từ sau khi uống xong thuốc trở về không bao lâu, tỉnh lại, tất cả công lực của chính mình lập tức biến mất, hết thảy tất cả giống như nằm mơ vậy, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không thể tin tưởng.

"Thế nhưng cha ngài như bây giờ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nghiêm gia đã bắt đầu chèn ép thế lực của chúng ta, Trương gia tựa hồ cũng nhìn thấy một ít manh mối, nghĩ tới qua một thời gian sau khi bọn họ phát hiện chuyện này cũng sẽ không chịu nép vế sau Nghiêm gia, đến lúc đó Tống gia chúng ta có thể sẽ..." Tống Dục Chính nói.

Nói đến đây, Tống Dục Chính cũng không có nói thêm gì nữa, mọi người đều biết kết quả kia sẽ là cái gì, sắc mặt mỗi một người không khỏi đều như gan heo, nằm mơ cũng không ngờ sự tình sẽ biến thành như vậy.

Vốn kết giao với Dương Hiểu Đồng, Tống gia bọn họ quật khởi, cho rằng sẽ thừa cơ hội này vượt lên trước hai gia tộc khác, không ngờ trước hết ngã xuống lại là bọn hắn.

Lúc này, Tống Dục Chính lên tiếng: "Tiêu tan cũng chưa chắc không thể một lần nữa trở về? Dương tiểu thư kia ở phương diện đan dược không phải rất có năng lực sao? Không bằng chúng ta đi hỏi cô ta một chút xem thế nào?" Hắn biết, một khi tin tức Tống Hào Lâm công lực tiêu tan truyền ra ngoài Tống gia bọn họ không biết sẽ luân lạc tới cái dạng cục diện gì.

Giờ phút này hắn trừ cơ hội đó ngoài ra đã không có bất cứ cơ hội nào nữa, cho nên coi như là vô sỉ cũng muốn thử một chút.

Tống Hào Lâm nhíu mày, thoạt nhìn hắn biểu hiện ra cực kì bình tĩnh, nhưng là bọn hắn lại không biết kỳ thực trong lòng hắn là thống khổ nhất, hắn hi vọng có thể vì đời sau của mình mà lưu lại một đại gia địa vị không thể lay động, thế nhưng bây giờ hình như đã không thể nào.

"Lúc trước ở trong rừng ta không có đắc thủ, mà sau đó Dương tiểu thư không còn liên hệ với chúng ta nữa, cô ta có phải đã nhìn thấu một ít manh mối gì hay không?" Tống Hào Lâm sống nhiều năm như vậy, tự nhiên nhìn sự tình so với tiểu bối cũng muốn rõ ràng hơn.

"Không nên đi, nếu như cô ta thực sự biết, không nên có khả năng yên lặng như thế! Ít nhất đổi lại là ta mà nói, khẩu khí này vô luận như thế nào cũng không nhẫn nhịn được, cô ta mới hai mươi tuổi, thời điểm trẻ tuổi khí thịnh, không có khả năng có thể chịu đựng như thế." Tống Dục Chính trả lời ngay.

Tống Dục Triết cũng đang cau mày trầm tư, không thể không thừa nhận hai người bọn họ nói đều có chút đạo lý, không ngờ cái nữ nhân trẻ tuổi mới hai mươi kia tâm tư lại còn quá khó đoán như vậy, bọn họ vậy mà đều nhìn không thấu.

Đúng lúc này, một trận tiếng đập cửa gấp gáp vang lên, ba người không hẹn mà cùng nhìn ra cửa, giọng nói già nua của Tống Hào Lâm kia truyền ra: "Tiến vào."

Người nọ nhìn thấy Tống Hào Lâm thi lễ một cái, sắc mặt khẩn trương.

"Chuyện gì, hoang mang như thế."

"Nhà của chúng ta có hai thành viên bị phế tu vi..."

Lời còn chưa nói hết, Tống Dục Chính liền hô lên: "Ngươi nói cái gì? Bị phế tu vi? Bị ai phế đi tu vi?"

Tiếng nói cực lớn làm người nói chuyện sợ đến sửng sốt, Tống Hào Lâm khoát tay áo nói: "Từ từ nói xem chuyện gì xảy ra."

"Tôi cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, vừa rồi chúng ta chính là ở hậu viện luyện tập tu vi thực thể đã đấu, đột nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, hai tiếng rên thảm tiếng vang lên, hai huynh đệ liền bị phế đi, đồng thời còn có một tờ giấy như thế này." Người nọ đem tờ giấy đưa cho Tống Hào Lâm sau đó vẫn còn một bộ dáng lòng còn sợ hãi


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-215 )