Công viên giải trí
← Ch.083 | Ch.085 → |
Edit: Sally
Dương Hiểu Đồng không chờ bao lâu, Doãn Lăng Hạo đã tới đón cô, đập vào mắt vẫn là chiếc Rolls-Royce kia, không thể không thừa nhận xe này nhìn qua thực sự rất đẹp, kết quả Doãn Lăng Hạo vừa xuất hiện, ánh mắt của những người ở đây đều bắt đầu bắn trên người hai người, kẻ có tiền a!
Săn sóc giúp Dương Hiểu Đồng mở cửa xe chờ cô lên xe, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người vội vã đi.
Trên xe.
"Tìm ta có chuyện gì không?" Nhìn Doãn Lăng Hạo bên cạnh nãy giờ không nói gì trên mặt lại treo tươi cười nhợt nhạt, Dương Hiểu Đồng nhịn không được hỏi.
Nghe hỏi như thế, Doãn Lăng Hạo hỏi lại "Nhất định phải có việc mới có thể tìm em sao?"
Chuyển mắt nhìn về cảnh sắc phía trước, Dương Hiểu Đồng thản nhiên nói "Ta nghĩ anh là người bận rộn, hẳn là rất bận, trừ có việc ra, không nên có cái lòng dạ thảnh thơi kia tìm ta đi chơi đi?"
Dương Hiểu Đồng nói ra khiến Doãn Lăng Hạo cười khẽ "Xem ra em đối với anh trước đây cũng rất hiểu biết a, bất quá lần này em đã đoán sai, anh tới chính là tìm em đi chơi mà thôi." Thanh âm của hắn mang theo một tia phập phồng không tự nhiên, mặc dù không biết là cái gì, thế nhưng rất hiển nhiên Doãn Lăng Hạo hiện tại tâm tình rất tốt.
"Ha ha, vậy ta nên cảm thấy vinh hạnh a, chuẩn bị mang ta ngoạn cái gì?" Có lẽ là bị hảo tâm tình của Doãn Lăng Hạo lây, Dương Hiểu Đồng tâm tình cũng thả lỏng không ít.
"Có phải hay không anh dẫn em đi nơi nào thì em sẽ động ý đi nơi đó?"
Dương Hiểu Đồng hoài nghi liếc mắt nhìn Doãn Lăng Hạo, lại thấy trên mặt của đối phương trừ mỉm cười ra cái gì cũng không có, chỉ đành phải gật gật đầu.
Thấy Dương Hiểu Đồng gật đầu, Doãn Lăng Hạo trên mặt tươi cười càng sâu "Dẫn em đi công viên giải trí chơi a."
Nghe nói vậy, Dương Hiểu Đồng sửng sốt "Công viên giải trí?" Cô thật không nghĩ tới Doãn Lăng Hạo lại muốn mang cô đi chỗ đó chơi, cô cho rằng lấy hắn loại nam sinh luôn biểu hiện ra thành thục sẽ mang cô đi một địa phương xa hoa, bất quá những địa phương ấy thật đúng là không có tự tại như công viên giải trí.
"Không thích?"
"Không phải, chỉ là không ngờ anh sẽ mang ta đi nơi đó mà thôi. Nói thật, ta còn chưa có đi công viên giải trí chơi đùa a." Bởi vì trong nhà không có dư thừa tiền, cho nên công viên giải trí này đó cô cùng Hiểu Thần cũng không có tới bao giờ, bất quá bọn họ đều không cảm thấy tiếc nuối cái gì, dù sao cũng chỉ là đi chơi, hà tất nói ra khiến ba mẹ khổ sở trong lòng chứ?
Nhưng hôm nay bất đồng, khó có được cơ hội này, ra ngoài vui đùa một chút cũng không tệ.
"Ha ha, từ nhỏ đến lớn anh cũng chỉ đi công viên giải trí một lần, vừa lúc lần này cùng đi chơi đi." Trong đầu nhớ lại cảnh tượng lần đó tại công viên giải trí, lại cảm thấy trong lòng có chút ngăn cách, hắn hạ quyết tâm thật lớn, lần này bất luận như thấ nào hắn đều phải đánh vỡ bóng ma trong lòng.
"Ngươi chỉ đi qua một lần sao? Ta cho rằng giống thiếu gia có tiền giống như anh thì công viên giải trí từ nhỏ đến lớn hẳn là chơi đến chán rồi mới đúng." Cô thế nào cảm thấy Doãn Lăng Hạo khi nói lời nói này có chút nhàn nhạt ưu thương? Thế nhưng nhìn nụ cười trên mặt hắn lại không có, chẳng lẽ là mình ảo giác?
Du Du thấy sau liền hiểu, lúc điều tra tư liệu tra được thông tin hạng nhất này, bất quá bây giờ vẫn không nói cho Hiểu Đồng, chiếu của nàng dự đoán Doãn Lăng Hạo đại khái chính mình sẽ nói ra, xem ra Hiểu Đồng ở trong lòng của hắn thật đúng là chiếm địa vị nhất định.
"Cái gì gọi chúng ta là loại này a, anh sẽ cảm thấy em đang kỳ thị anh a." Doãn Lăng Hạo nổi lên vui đùa, xảo diệu chuyển đề tài.
Dương Hiểu Đồng cũng không để ý "Nào có!"
Nhìn Dương Hiểu Đồng thoáng chu cái miệng nhỏ nhắn, Doãn Lăng Hạo ngày càng cảm thấy Dương Hiểu Đồng đáng yêu, có lẽ cũng là bởi vì cô hoàn toàn khác với người khác, cho nên mình mới nguyện ý đi thử. Cô sẽ không giống như nữ nhân kia, hắn nguyện ý tin một lần.
"Đúng rồi, về chuyện của Vi Nhi anh thật xin lỗi em, anh không ngờ cô ấy sẽ quá phận như vậy." Đã xảy ra thì phải thản nhiên đối mặt, hắn cũng không hy vọng chuyện này trở thành khúc mắc, mặc dù dựa theo cá tính Dương Hiểu Đồng mà nói sẽ không để ý chuyện này.
Dương Hiểu Đồng đương nhiên là cười lắc lắc đầu "Không có chuyện gì. Ta đáp ứng giúp anh mà thôi! Này chính là vấn đề của anh, huống hồ ta không có bị hại a, có hại chính là cô ta mới đúng, bất quá về sau cô ta thế nào?" Thiệu Vi Nhi, người này ghét là ghét, thế nhưng cũng chính là tính tình trẻ con, nếu như không phải vũ nhục cha mẹ của cô, có lẽ cô sẽ không làm như vậy.
Nhìn thấy Dương Hiểu Đồng tuyệt không để ý, Doãn Lăng Hạo ngày càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng "Cô ấy sau trở lại liền sinh bệnh một hồi, xem ra em thực sự đem cô ta sợ quá mức, về sau cơ bản sẽ không có chuyện gì, cô ta luôn kêu la muốn đi học taekwondo, bất quá anh thấy này cũng khó a!"
Dương Hiểu Đồng cười mỉm, liền cô ta có thể nuốt trôi khổ kia? Trời biết cô bị Forlani ngược thảm hơn bao nhiêu lần, nếu như đổi làm Thiệu Vi Nhi, Dương Hiểu Đồng bảo đảm cô ta kiên trì không được bao lâu, xem ra cũng chính là ba phút nhiệt tâm, cô cũng đích xác không cần phải cùng loại người này tính toán "Ha ha, ý nghĩ này cũng tốt a. Bất quá cô ta cũng là thật tâm thích anh, mặc dù phương thức thích không đúng."
Thích một người, còn đối phương lại tuyệt không thích cô ta, từ góc độ này mà nói Thiệu Vi Nhi lại là người đáng thương, nếu như cô ta có thể thiện lương một chút, săn sóc một chút, có lẽ liền không phải như vậy.
Doãn Lăng Hạo trên mặt tươi cười cay đắng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu "Anh chỉ coi cô ấy là em gái mà thôi, kiếp này tuyệt đối không có khả năng, đáng tiếc ba anh bọn họ không hiểu."
Dương Hiểu Đồng cười vỗ vỗ vai Doãn Lăng Hạo "Đáng thương a..." Tựa hồ cùng Doãn Lăng Hạo cùng một chỗ vui đùa, cảm giác cũng không tệ, không có bất kỳ gánh nặng, liền giống như bạn tri kỉ đã nhiều năm.
Chính cái gọi là vui đùa, cuộc sống nhiều mỹ mãn.
Đối với lời Dương Hiểu Đồng, Doãn Lăng Hạo càng bất đắc dĩ, thế nào lại để cô nghĩ hắn thành đáng thương a, ở bên ngoài ai sẽ nói hắn đáng thương? Rất nhanh, sân chơi đã tới. Sân chơi Phỉ Lâm là một chỗ chơi lớn nhất Thụy thành, mỗi ngày cơ hồ cũng có đại lượng du khách đến.
Đến công viên giải trí trừ các phụ huynh mang theo đứa nhỏ đến chơi, nhiều hơn là cặp đôi, công viên giải trí tuyệt đối là nơi tuyệt nhất để các cặp đôi hẹn hò, phóng mắt nhìn đều là cặp đôi nắm tay, ôm nhau mà đi dạo, nếu như một người kia đến nói đùa có lẽ còn có thể có chút xấu hổ.
Dương Hiểu Đồng nhìn công viên giải trí này hồi bé cô đều muốn tới, trên mặt tươi cười, trong nháy mắt, xung quanh tất cả buồn bã thất sắc, Doãn Lăng Hạo cũng ngơ ngẩn nhìn Dương Hiểu Đồng cười xán lạn như vậy, mặc dù mỗi lần cùng cô cùng một chỗ, mặt cô đều mang theo tươi cười, thế nhưng rất hiển nhiên tươi cười lần này là đến từ đáy lòng mà không phải tươi cười cho có lễ.
"Thoạt nhìn chơi rất vui, anh muốn chơi cái gì? Đi nhanh đi!" Dương Hiểu Đồng cười nói, hôm nay có cơ hội để vui vẻ một lần! Đem nhiều tổn thất năm như vậy chơi vui vẻ trở về, chơi cho đủ a!
Rất hiển nhiên, Doãn Lăng Hạo sớm có chuẩn bị, mặc một áo thung t-shirt màu trắng rộng rãi, quần jean, vô cùng đơn giản nhìn qua lại có cảm giác nam sinh, vườn trường trong tiểu thuyết thường xuất hiện bạch mã vương tử chính là loại hình này.
Mà Dương Hiểu Đồng cũng mặc tương tự, áo thung t-shirt đen, quần jean, đen trắng phối hợp thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân. Mặc dù hai người mặc tựa hồ cũng rất đơn giản, thế nhưng nếu như nhìn thấy mạc trên người bọn họ, mọi người liền tuyệt đối sẽ không cho là như thế!
Hai người mặc dù mặc đơn giản, thế nhưng vô luận quần áo như thế nào, như trước không thể ngăn cản mị lực của hai người, có lẽ bọn họ vốn nên là nhân vật làm người khác chú ý, Dương Hiểu Đồng khí chất động nhân cùng với gương mặt thiên sứ, hợp với quần áo đơn giản, trái lại có vẻ sức sống mười phần, tuyệt đối là loại hình đại đa số nam sinh thích.
Doãn Lăng Hạo tự nhiên cũng không cần nói, vóc người hoàn mỹ cao trên 1m8 khiến nữ sinh có cảm giác an toàn, thân thể có nhiều lực lượng cũng tuyệt đối không phải kẻ cơ bắp, nhất là bề ngoài anh tuấn kia hợp với kia khí tức thành thục cùng tươi cười nhợt nhạt, tuyệt đối là sát thủ nữ sinh.
Cho nên cho dù hai người đứng ở nơi đó, cái gì cũng không làm, người chung quanh đã đem ánh mắt đều dừng tại trên người hai người, các nam sinh thì hận không thể thay thế Doãn Lăng Hạo đứng ở bên cạnh Dương Hiểu Đồng, mà nữ sinh đương nhiên là hận không thể đem Dương Hiểu Đồng tiêu diệt, loại đại soái ca tuyệt thế này thật đúng là khó tìm.
Cũng may hai người đều đã thói quen loại ánh mắt này, Dương Hiểu Đồng cũng cảm thấy buồn cười, vô luận là cùng Nghiêm Tuấn Trạch, Doãn Lăng Hạo, Trương Doãn Kiệt, bất kỳ người nào cùng một chỗ, ánh mắt giết người của các nữ sinh liền chưa từng có rời khỏi cô.
"Em muốn chơi cái gì? Hôm nay anh cùng em chơi vui vẻ!" Doãn Lăng Hạo tựa hồ tâm tình thật tốt, hào hùng vạn trượng nói "Đi! Vậy chúng ta đi chơi tàu thủy sơn đi!" Dương Hiểu Đồng kéo Doãn Lăng Hạo hướng phía địa phương sơn xe chạy đi, trước đây nhìn thấy trên ti vi chơi sơn xe tổng cảm thấy rất kích thích, cô muốn thử cái loại cảm giác gần như tử vong đó, là phi thường kích thích còn là sợ hãi.
Doãn Lăng Hạo có chút kinh ngạc "Thật không nghĩ tới em là người khẩu vị nặng như vậy a!" Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, bước chân của hắn một chút cũng không có chậm lại, hiển nhiên đối với lần này cũng là cảm thấy hứng thú.
"Ha ha, thử một chút cũng không tệ lắm!" Tiến cười như chuông bạc trong miệng Dương Hiểu Đồng truyền ra, nam sinh xung quanh ánh mắt đều kinh diễm.
Dương Hiểu Đồng không biết công viên giải trí này cùng nhà Doãn Lăng Hạo có quan hệ gì, nói chung người khác xếp hàng gần chết mà hai người bọn họ lại là tuyệt không cần!
Trên tàu thủy sơn.
Mặc dù vẫn muốn thử, nhưng trong lòng Dương Hiểu Đồng vẫn có chút khẩn trương, đương nhiên, nhiều hơn là hưng phấn.
Doãn Lăng Hạo vẫn như cũ treo tươi cười nhợt nhạt kia, tựa hồ tuyệt không quan tâm.
Rốt cuộc, tàu rơi xuống nước. Gió điên cuồng gào thét thổi qua khuôn mặt Dương Hiểu Đồng, thổi bay mái tóc dài của cô, thổi khiến cô không mở mắt ra được, này cực hạn tốc độ làm cho cô theo mọi người cùng nhau lớn tiếng kêu lên, cảm thấy cách tử vong tới gần như vậy, trái tim nhảy lên cũng nhanh rất nhiều, bất quá lại làm cho cô có một loại cảm thụ rất kỳ lạ, không phải sợ hãi, mà là một loại cảm giác nói không nên lời làm cho người ta mê muội.
Ngắn ngủi trong mấy phút lại như là một thế kỷ, hạ tàu sau Dương Hiểu Đồng mới phát hiện thật nhiều người đều ói ra, thậm chí dọa khóc, mà cô mặc dù vẫn còn sợ hãi, thế nhưng hiển nhiên không đến mức như bọn họ vậy.
"Em có khỏe không?" Doãn Lăng Hạo lời quan tâm truyền đến.
Hai mắt nhìn về phía Doãn Lăng Hạo, khóe miệng vung lên một nụ cười tự tin "Ta rất tốt a! Mới không có việc gì đâu, bất quá anh một chút cũng không có việc gì a! Rất rất giỏi!"
Nghe nói như thế Doãn Lăng Hạo cười "Nếu như chính anh cũng không được, còn thế nào bảo hộ em?"
← Ch. 083 | Ch. 085 → |