Truyện:Cực Phẩm Khí Phụ - Chương 059

Cực Phẩm Khí Phụ
Trọn bộ 110 chương
Chương 059
Cường bạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Chợt có người ôm lấy phía sau ta, rất nhanh ôm ta đặt xuống đất. Ta nửa tỉnh nửa mê định nói gì đó thì đã bị người đó ôm 𝖑ê·n 🌀𝐢ư·ờ·n·𝐠. Sau đó môi ta bị hắn bá đạo ♓ô●n lấy, lưỡi ta cũng bị hắn bá đạo hút vào, ta chợt cảm giác quần áo đang bị cởi ra... không, hắn đang xé áo ta ra, lập tức song nhũ đầy đặn bị giải khai, ta lập tức giật mình... cường bạo...

Ta vội nâng tay, dùng hết lực đẩy hắn, hắn đã tóm tay ta, dùng sức đè xuống giường nói: "Nàng là của ta, không cho phép yêu kẻ nào khác."

Hắn nói xong, tiếp tục loạn ⓗô*𝖓 trên người ta, tiếp tục xé quần áo ta... kết quả... ta bị ăn sạch sẽ... không có khả năng...

Sự thực là, khi hắn ⓗ*ô*п đến cổ ta, ta nhịn không được kêu to: "Đau a."

Nghe thấy ta kêu to, hắn đình chỉ động tác, ngẩng đầu lên, ta chợt phát hiện môi hắn lưu huyết, tính làm gì, vừa muốn 🌀·i·ế·🌴 ta, giờ lại đến cường bạo ta? Hắn có phải bị mắc bệnh thần kinh hay không?

Ta lạnh lùng đem đầu quay sang một bên, lạnh giọng nói: "Đại ⓖ❗●á●o 𝐜●♓●ủ có đi đến nhầm phòng chăng?" Muốn ℊ*ℹ️ế*🌴 ta thì 𝖌❗ế·ⓣ, muốn cường bạo liền cường bạo, ta không phải là đồ chơi của hắn.

"Không nhầm, đây là phòng thê tử của ta, cũng là phòng của ta." Ta hiện tại đã cùng hắn chia tay... đừng kêu dễ nghe như vậy.

Ta tức giận nhìn hắn: "Ngươi gặp qua ai vì tiểu sư muội sát thê (🌀❗*ế*ⓣ vợ) chưa?"

Hàn âm thanh lập tức ôn nhu: "Nhìn nàng cùng họ Giang ở bên cạnh nhau, ta rất tức giận, về sau thực hồ đồ đã mắng nàng, sau này không cho phép cùng hắn ✝️♓●â●𝓃 Ⓜ️ậ●𝐭 như vậy." Là ăn dấm chua? Hắn ăn dấm chua liền 𝐤-𝐡-ủn-🌀 𝐛-ố như vậy? So với ta còn ⓚ●♓ủ𝖓●ɢ 𝖇●ố gấp trăm lần. Ăn dấm chua thì ăn dấm chua, còn không chịu thừa nhận, lại đi tìm đại cái lý do này.

"Ta đánh tiểu sư muội của ngươi suýt 𝐜𝐡ế●🌴, còn không chịu đưa thuốc giải, ngươi không ɢı·ế·✝️ ta? Còn có q-ц-🔼-n 𝐡-ệ của ta cùng Giang Tử Ngang tốt như vậy cũng không tức giận?" Ta hiện tại tức đến nỗi muốn 🌀_❗_ế_† người, nam nhân này thật sự rất đáng sợ, lại thêm đang giận dữ.

"Ta tin nàng không cố ý thương tổn Ngữ Tâm, tin tưởng nàng và Giang Tử Ngang không có ⓠ⛎𝒶-ⓝ 𝖍-ệ." Chúng ta đang nói, tay hắn lại không nhàn rỗi.

Ta vội túm lấy tay hắn, trợn mắt nói: "Hiện tại tin tưởng? Sao ngươi không đợi một trăm năm sau rồi nói tin tưởng ta? Đương nhiên, ngươi cũng có thể đợi khi ta đã là thê tử của người khác, đến đứa nhỏ cũng đã trưởng thành rồi hãy nói cho ta." Nghĩ lại hắn vừa rồi như vậy, ta lại nổi nóng, không đem hắn một cước đá đi đã là tốt rồi.

"Vừa rồi nàng nói chuyện với Thủy Vũ Mị, ta đều nghe được." Hừ, còn nói, nếu không phải nghe được đoạn đối thoại của chúng ta, hắn sẽ tin sao?

"Sư muội sắp 𝖈𝖍_ế_т, ngươi còn chần chừ ở đây, nhàm chán a?"

"Ta đi rồi, bị thanh âm nàng khóc mà dẫn trở về." Hắn biết ta khóc như vậy, nhất định cao hứng muốn ⓒ𝒽·ế·т?

"Ta hiện tại không khóc, ngươi có thể đi rồi."

"Không đi." Hắn cúi đầu, ở bên tai ta ôn nhu nói: "Nàng quả là ngốc, cho dù ta hiểu lầm, cũng đừng tìm ↪️♓ế.†, về sau đừng tự tổn thương bản thân." Hắn có nhìn nhầm không? Đó là ta bị trượt chân thôi.

Dù hắn không cứu ta, ta đâu ngu ngốc để 𝐜-♓-ế-𝐭 như thế, chẳng lẽ không biết cắt đứt dây vải? Trên đầu ta vẫn cắm Phượng Vũ nha.

"Ta không có tự tử, chỉ là đang viết văn, nhưng mắt cứ sụp xuống, buồn ngủ, muốn treo tóc nên để hết buồn ngủ." Thực sự là như thế.

"Có người treo tóc lên để chống buồn ngủ sao? Ta không ngu ngốc, đừng lừa dối ta, là ngươi thương tâm muốn tự vẫn." Hắn nói giọng điệu thập phần đau xót: "Lần này là ta sai, ta sai rồi, nàng đánh ta, chứ đừng tự tổn thương mình." Hắn nói thực chân thành.

"Chán ghét, đứng lên, ngươi mau đưa ta cái yếm..." Ách, lời này sao lại thập phần ái muội?

"Vân nhi..." Hắn cúi đầu nhẹ nhàng 𝒽*ô*ռ lên tai ta, tay lại bắt đầu động tác, ta lại thực ủy khuất bị hắn áp trụ.

Ta dùng hết sức cấu đùi một phen, bảo trì thanh tỉnh, buồn bực nói: "Yêu một nữ nhân có nhiều phương pháp, ngươi vì sao phải chọn lựa một cách tối đồi bại... cường bạo?" Trước mắt đã là giống như tôi tình anh nguyện... nhưng khi hắn bắt đầu thực sự là muốn cường bạo nha.

"Nếu là cường bạo, vì sao nàng không phản kháng?" Ách, không nghĩ hắn có 𝐦●á●υ làm luật sư.

"Ta dám phản kháng không? Ngươi là ai, thiên hạ đệ nhị cao thủ, ta có thể phản kháng không? Ngươi xem, y phục của ta là do ai xé? Còn không phải cường bạo?" Hắn hỏi thực ngu ngốc, bị cường bạo thì ta có hai cách lựa chọn, một là phản kháng rồi sau đó bị ℊ𝐢ế_t ↪️.♓.ế.𝐭, hai là bị ăn luôn, bị ăn luôn cũng tốt, sau này bắt hắn phụ trách.

"Nàng nếu thực không muốn, ta sẽ không bắt ép." Hắn tựa như cực kì tiếc nuối cùng khó chịu nói, đều bảo nam nhân trên giường dễ bảo nhất, quả nhiên là đúng.

"Ngô, nói cho ngươi một tin xấu."

"Chuyện gì?"

"Hôm nay... ta chính là thời kì... bất tiện a." Nói xong, mặt muốn đỏ bừng cúi đầu. Trước kia ta nghĩ đem hắn ăn luôn, hiện tại đã không giống như vậy, đừng quên hắn còn có vị hô_п thê. Cho nên ta nói dối, hắn đã thương tổn ta, ta hẳn là không để ý tới hắn, về sau đừng đến tìm ta.

Độc Cô Hàn ở trên môi ta ⓗ.ô.n một cái, liền đứng lên, nằm ở bên cạnh ta, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: "Ta đến không đúng thời điểm." Không cần cười, ta sợ hãi, hắn cười đẹp trai như vậy, quả thực là 🍳𝐮γ*ế*𝐧 𝐫*ũ người phạm tội. Ta đã muốn hai mươi ba tuổi, còn bị hủ nữ Tiểu Bình kéo xem qua cảnh gì đó. (Ta thề, tuyệt đối là do các nàng nửa đêm canh ba, ở trong phòng bật đèn, ta chỉ lơ đãng xem qua một chút như vậy thôi) Sắc đẹp ở trước mặt, trong lòng tất nhiên sẽ có chút ý tưởng xấu xa.

"Đúng rồi, trâm của ta đưa ngươi, vì sao trên người tiểu sư muội?" Ta chợt nhớ việc này, trong lòng cực kỳ khó chịu, liền muốn cấu hắn một cái.

"Ta để trong phòng bị nàng lấy trộm, ta phát hiện thì nàng ta đã trốn mất." Liền như vậy?

"Còn 𝖍·ô·ⓝ ước?"

"Nàng là nữ nhi của sư phụ, sư phụ từng nói ta phải chiếu cố nàng, nàng lại hiểu nhầm là ♓ô-п ước, ta chỉ coi nàng là sư muội, chăm sóc thì có thể, thành thân là không có khả năng." Hắn nói rất chân thành.

"Thích nàng không?" Ta 𝐜●ắ●𝓃 Ⓜ️ô●ⓘ nói.

"Không thích, là tình cảm huynh muội." Như vậy... ta không có tình địch, trong lòng vui vẻ như ánh bình minh.

"Ngươi nói nàng trúng độc, hiện tại thế nào? Ta nghĩ đưa nàng gặp sư phụ ta?" (Sở Sở: các bạn đều nhớ sư phụ Vân tỷ là ai nhỉ, công tác ở... đị.🔼 𝖕𝐡.ủ)

"Không 🌜●♓ế●𝐭 được, tiểu độc, là nàng cố tình làm nũng." Nguyên lai tiểu sư muội thân yêu không có việc gì hắn mới ở đây hồ nháo với ta, hừ!

"Ta nghĩ muốn đến thăm nàng, trùng hợp thấy họ Giang cùng nàng †hâ·n m·ậ·𝖙." Sau đó ăn dấm chua, sinh khí muốn đem ta ɢ𝖎*ế*✞?

Hắn đột nhiên đem theo vài phần tức giận nói: "Ta bình sinh ghét nhất phản bội, không cho phép nàng phản bội ta, nàng là của ta, vĩnh viễn!" Nói nghe như uy 𝐡𝖎*ế*p, hơn nữa ta còn... chưa có gả cho hắn.

"Vừa rồi suýt chút nữa đem ta ⓖ*1*ế*т."

"Sẽ không, chỉ thương tổn ngoài da." Nói rồi lại ôn nhu hô·𝖓 lên chỗ vết thương của ta. Ta trợn mắt không nói gì, không nghĩ sẽ tha thứ cho hắn chuyện này.

"Ngươi vừa rồi đem ta dọa 𝐜_♓ế_✝️ khiếp, hiện tại ta sinh khí, không muốn ngươi làm vị 𝒽ô*ռ phu nữa, cho ngươi làm bạn trai, nếu có một ngày ta mất hứng liền đá ngươi." Còn Tư Đồ a, bệnh thần kinh cũng không phải tồi. Ít nhất, bọn hắn sẽ không uy ♓-𝖎-ế-🅿️ ta, thời điểm bọn hắn nổi nóng cũng không đáng sợ như hắn vậy. Buổi tối hôm nay, ta mới chân chính hiểu được vì sao khi mọi người nói về Mục Hàn liền biến sắc. Vừa rồi ta trực tiếp sợ tới mức ngồi phịch ở trên mặt đất, ngay cả khóc đều không dám khóc. Loại người khoa trương như ta mà bị dọa đến không dám khóc, mọi người tự tưởng tượng vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ. Ta lại nghĩ đến bản thân ở mười tám tầng địa ngục, trước mặt là vị Diêm Vương lão gia kia. Trước kia vẫn là ta khi dễ người, hiện tại cư nhiên bị khi dễ thành như vậy. Sau ta lại không nghĩ tới trả thù (Chủ yếu là không có trả thù bằng thể lực), ta thật sự là điên.

"Ta sẽ nói cho ngươi, phương pháp để ta tha thứ cho hành động của ngươi, nhưng hiện tại ta không muốn dễ dàng tha thứ cho ngươi."

"Vân nhi." Hắn than nhẹ một tiếng, đem ta ôm vào 𝐧-𝖌ự-ⓒ. Ta không có tái động, cũng không nói chuyện, mặc kệ hắn ôm, trầm lắng mà thiếp đi.

Từ sau khi làm đường chủ, mỗi sáng Ngân Đào đều đến phòng ta gọi ta dậy, và sáng nay, ta còn đang trong cơn mơ chợt nghe một tiếng "A..." thất thanh.

Trong lúc mơ ngủ, ta mơ màng hỏi: "Sao vậy?" Ta mệt mỏi ngồi dậy, đầu tóc hỗn độn, quần áo rách nát, trên cổ còn có vết 𝖒_á_⛎, quả thực nhìn giống như.... Ngân Đào chỉ vào ta, vội che miệng kinh hoảng hỏi: "Đại tiểu thư, người làm sao vậy?"

Ta vẫn còn mơ hồ chưa phản ứng lại: "Ta làm sao?"

Thủy Vũ Mị cũng vừa chạy lại, thấy ta rách nát như vậy vội chạy lại: "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"

"Không có gì a." Ta vẫn là bộ dáng cực kì ngu ngốc trả lời.

"Không có gì sao y phục tỷ rách nát như thế?"

Ta lập tức tỉnh lại, hồng mặt nói: "Ách, cái kia... hôm qua ta quá thương tâm nên đem y phục xé rách."

"Tỷ có thể đem y phục xé đến như vậy?" Thủy Vũ Mị có phần ngập ngừng hỏi tiếp: "Thế còn dấu 𝐡-ô-𝖓 sao lại có đầy trên người?"

Ách, ngày hôm qua... hắn là h_ô_𝖓 khắp người ta... khụ... không phải là 𝖍*ô*ⓝ thôi sao, tại sao 𝒽ô-𝐧 nhiều như vậy?... (Sau này trong Nguyệt Quang tiên tử truyền kì truyện có ghi lại, một sáng tiên tử tỉnh dậy, người đầy dấu 𝖍_ôn_, chỉ cần người không mù đều thấy... về phần là ai làm... độc giả tự tìm hiểu... )

Chương (1-110)