← Ch.107 | Ch.109 → |
Vòng Tròn đứng bên cạnh Trịnh Kinh, cũng chính là Tô Thành gật đầu cười nói "Đoán đúng rồi, anh là Tô Thành."
Trịnh Kinh nói tiếp "Anh là Trịnh Kinh."
An Nhạc nhìn bằng vẻ mặt hâm mộ "Hai anh lại cùng nhau xuất hiện, tình cảm thật tốt nha! Nhìn xem, đến tên cũng có duyên với nhau như vậy, một chữ phía sau mỗi tên hợp lại vừa đúng hai chữ Kinh Thành."
Lần này đổi lại Trịnh Kinh với Tô Thành hết chỗ nói rồi!
Lên xe, Trịnh Kinh đề nghị "Gọi thêm mấy người nữa đi KTV đi."
Cố Tử Mặc nhìn An Nhạc một cái, cô liền gật đầu, dù sao cũng cùng chơi đùa trong trò chơi lâu như vậy, cô nói không đi, không phải quá mất hứng sao? Hơn nữa bọn họ còn là bạn bè của Cố Tử Mặc, mặc dù nói chuyện không hề khách khí nhưng nguyên nhân dẫn đến cái không khách khí này chứng tỏ bọn họ không phải bạn bè bình thường! Vì vậy không thể nói cô tụ họp với những người không quen biết.
An Nhạc chợt nhớ tới trong Gintama có một câu thoại kinh điển: Kết giao bạn bè cho dù có kết phải loại lão đầu biến thái cũng vẫn có thể gào lớn biệt danh của nhau.
An Nhạc lại nghĩ tới biệt danh Đại Ngọc Nhi mình đặt cho Hứa Ngọc, không khỏi cười cười.
Cho nên, đoàn người giết đến phòng KTV, do Trịnh Kinh cổ vũ, An Nhạc gọi cả Hứa Ngọc và Điền Lỵ tới, bởi vì bên trong đều là những người trẻ tuổi, giới thiệu sơ lược một chút rất nhanh đã đánh ra một bầu không khí nóng bỏng.
Hát hay nhất là Trịnh Kinh, một bài hát khiến mọi người kinh diễm.
Hát được sẽ bị trêu ghẹo, căn bản là mỗi người thỉnh thoảng cũng sẽ trêu vài câu, cái loại trêu chọc này cũng là một thú vui.
An Nhạc hát bài 'Không muốn lớn lên', Cố Tử Mặc không hát một mình mà cùng cô hợp ca.
Khi An Nhạc nghe hắn cất tiếng hát, trong lòng len lén nở nụ cười, khó trách lúc trước hắn không chịu hát, mặc dù thanh âm dễ nghe nhưng đúng là người không có khiếu ca hát, nếu không phải còn có thanh âm tốt chống đỡ không chừng sẽ thành bi kịch.
Thì ra là, hắn cũng không phải toàn năng, không phải bất cứ cái gì cũng làm được.
Nhận thức này không khiến cho An Nhạc thất vọng, ngược lại khiến cho cô có chút tung tăng, khuyết điểm nhỏ này của hắn càng khiến người ta động tâm, hoặc nên nói là hắn hát như vậy làm cho An Nhạc động tâm không dứt, ngay cả khi hát không phải hay nhất.
Đây chính là cái gọi tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao?
Sau màn nhạc đệm, An Nhạc cùng Cố Tử Mặc ngồi một bên nghe mọi người hát, vốn là mỗi người một bên ngồi rất tốt, Cố Tử Mặc lại bỗng nhiên đưa tay qua cầm lấy tay của cô.
Tuy nói trong phòng bao ánh đèn mờ mờ, không chắc sẽ có người nhìn thấy bọn họ mờ ám, nhưng An Nhạc vẫn khẩn trương, mà khi cô căng thẳng lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi. An Nhạc muốn rút tay về nhưng bị hắn nắm không buông, hắn chẳng những không buông mà còn ác ý dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay cô, khiến cho An Nhạc lại cảm thấy ngượng ngùng.
An Nhạc trừng mắt nhìn hắn, hắn không những làm như không có chuyện gì xảy ra, còn chớp chớp mắt nhìn ngược trở lại.
Bộ dáng kia, hoàn toàn là một tên yêu nghiệt.
"Buông tay." An Nhạc thừa dịp không ai chú ý nhích đến bên cạnh hắn nghiếng răng nghiếng lợi nói.
Cố Tử Mặc cũng thấp giọng nói bên tai cô "Em đoán xem anh viết cái gì?"
An Nhạc rất muốn nói hắn đừng có ấu trĩ như vậy được không, cuối cùng cô cảm thấy mình không có tư cách nói, bởi vì cô cũng ấu trĩ phối hợp với hắn chơi tiếp.
May là mọi người chơi rất hăng hái, không ai chú ý bên này, mặc dù nói là không quá chú ý, nhưng một hồi lâu vẫn sẽ có người phát hiện hai người bọn họ, hơn nữa còn phun trào nói cô với Cố Tử Mặc không đứng đắn, ngồi ở đó nói chuyện yêu đương.
Mọi người vừa phun trào, An Nhạc đã muốn nhích ra, nhưng Cố Tử Mặc vẫn rất ung dung nói "Người yêu ngồi cùng một chỗ không nói chuyện yêu đương chẳng lẽ tâm sự về chính trị?" Một câu liền đem mọi người đá trở về.
Mặt An Nhạc lại nóng lên rồi, bởi vì hắn vừa nói hai chữ người yêu!
Nhiệt độ trong phòng vẩn cao như cũ, về sau chính là tình trạng quần ma loạn vũ, Đại Ngọc Nhi còn dám chơi kéo búa bao, ai thua uống rượu, sau đó không biết là người nào gào lên một tiếng "Nhàn rỗi như vậy, tới chơi trò chơi đi."
Một tiếng này nhận được sự hưởng ứng của nhiều người.
Cho nên một đám người bắt đầu chơi trò xoay chai, đem chai bia rỗng bỏ lên bàn xoay, miệng chai chỉ về phía ai thì người đó phải chịu phạt, sau đó người chịu phạt lại tiếp tục xoay chai tìm người kế tiếp.
Người đầu tiên bị bắt được là Đại Ngọc Nhi, người xoay chai là Trịnh Kinh.
Trịnh Kinh nhìn Hứa Ngọc, đầu nghiêng một cái, dùng tay vuốt tóc bày ra một bộ dáng anh tuấn "Người đầu tiên nên trừng phạt nhẹ chút, hôn má anh đây một cái là được."
Hứa Ngọc liếc hắn, quyết đoán nói "Tớ uống bia." Đây cũng là một trong những quy định, nếu như không thực hiện được trừng phạt sẽ phải uống hết một chai bia, Hứa Ngọc không chút do dự dốc chai bia uống, khí thế kia thật giống như một đấng mày râu.
Mỹ nữ tình nguyện uống bia cũng không chịu hôn Trịnh Kinh nhận được sự ủng hộ của mọi người, có người còn hét to "Mỹ nữ, anh yêu em."
Vì thế Trịnh Kinh bi kịch!
An Nhạc biết tửu lượng của Đại Ngọc Nhi rất tốt, người ở quê cô ấy hình như ai cũng uống được, đến rượu trắng cô ấy còn dám uống, cho nên An Nhạc cũng không quá lo lắng.
Hứa Ngọc uống xong lại bắt đầu xoay chai, chai dừng lại ngay giữa Cố Tử Mặc và Tô Thành, cái này phải chơi kéo búa bao để phân định, nhưng bọn họ lại quyết đoán chỉ Cố Tử Mặc.
Hứa Ngọc như tên trộm nhìn hai người bọn họ, sợ thiên hạ chưa đủ loạn nói "Hai người ở trước mặt mọi người Kiss đi, mau Kiss đi....." Hứa Ngọc tính toán rất là tốt, dưới tình huống này nếu bên nam không chịu Kiss mà chọn uống vậy thì đem mặt mũi của cô gái đó quăng đi chỗ nào.
"Kiss, Kiss" Hơn mười người khác theo chân ồn ào, toàn bộ ánh mắt đều đặt lên người bọn họ, rất có khí thế bức vua thoái vị.
Cố Tử Mặc quay đầu nhìn về phía An Nhạc, An Nhạc lập tức chuyển tầm mắt, cô không khẩn trương cũng bị không khí này làm cho khẩn trương, hắn sẽ hôn cô, hay là uống bia?
Trong lòng An Nhạc rối rắm, mặc dù cô không muốn nụ hôn đầu của mình tiến hành dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, nhưng trong lòng vẫn có phần mong đợi là sao đây?
← Ch. 107 | Ch. 109 → |