TG 7 (5): Ta sắp trở thành Hoàng hậu
← Ch.108 | Ch.110 → |
Trong phòng giam yên lặng đến giống như tiếng kim rơi cũng nghe được, cung nhân đi theo cũng không dám thở mạnh, sợ lửa giận của Thân Đồ Xuyên lan đến mình.
Khi bầu không khí căng chặt đến sắp bùng nổ, Thân Đồ Xuyên chậm rãi nheo lại đôi mắt, dùng ngữ khí bố thí mở miệng: "Ngươi sinh bệnh làm đầu óc hồ đồ, cô không chấp nhặt với ngươi."
Chúng cung nhân: "......" Bệ hạ, trình độ cứu vãn tự tôn của ngài thật cao không ai sánh kịp.
Quý Thính nghe hắn trả lời chỉ cười nhạt một tiếng, mỏi mệt nhắm mắt lại. Ánh nến chiếu lên mặt làm sắc mặt nàng có chút vàng, hơn nữa cả người như vô lực, nhìn vô cùng yếu ớt.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng như vậy, từ đáy lòng dâng lên hỏa khí, buồn bực đá vào người thái giám bên cạnh: "Thất thần làm gì, còn không mau mở cửa, kêu thái y lại đây!"
"Tuân lệnh, tuân lệnh......"
Thái giám vội vàng tiến lên mở cửa nhà lao, mới vừa vặn chìa khóa, Thân Đồ Xuyên đã không kiên nhẫn đẩy người ra, lạnh mặt đi đến trước mặt Quý Thính: "Lên!"
...... Sao lại như âm hồn không tan vậy, Quý Thính vô ngữ nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác được thân thể bay lên trời, nàng kinh ngạc mở mắt ra, thấy mình đã bị Thân Đồ Xuyên ôm lên.
"Cô chính là quá để ý ngươi." Thân Đồ Xuyên đen mặt mặt đi ra ngoài.
Hắn có khi nào ôm người như vậy, lúc ôm chỉ biết dùng sức, còn chặn người thật chặt, không thoải mái chút nào. Nhưng Quý Thính thấy hắn tức giận đến muốn bốc lửa, lại vẫn ôm chặt mình, hoàn toàn không có ý buông nàng xuống, tức giận trong lòng nàng tiêu đi không ít.
Chỉ tiếc nàng vừa nguôi giận một giây, giây tiếp theo đầu đã hung tàn đụng vào song sắt ở cửa ——
Bang!
"A!"
Đầu Quý Thính căn bản đã ngốc đến vô cùng khó chịu, trong nháy mắt lại thêm một cơn đau, nàng thậm chí như còn có thể nghe tiếng vang lúc đâm song sắt không ngừng ong ong trong óc, loại cảm giác này thật đúng là......
"Ngươi là ngốc tử sao? Song sắt lớn như vậy lại nhìn không tới?" Thân Đồ Xuyên trách cứ.
Quý Thính mặt vô biểu tình: "Bệ hạ, bình thường ôm người đều sẽ nghiêng người làm người trong lòng ngực đi qua cửa trước, sau đó mình mới đi qua!"
Thân Đồ Xuyên càng không vui, chỉ trích: "Cô lại không bao giờ ôm người!"
"Ngay cả không ôm qua cũng nên biết để có thể đi ra cửa nên đi thế nào?" Quý Thính vô ngữ, điểm mềm lòng lúc thấy hắn ôm mình hiện giờ không còn chút gì.
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy cái đầu nàng bị đâm đến hồng hồng, nhanh chóng quay mặt đi, ra vẻ cái gì cũng chưa phát sinh, lại tiếp tục bước đi về phía trước...
Đi hai bước lại không đi được nữa, hắn nhíu mày nhìn về phía người trong lòng ngực, phát hiện tay nàng ôm chặt lấy song sắt, không khỏi giận dữ: "Ngươi làm gì vậy?!"
"Ta không đi!" Quý Thính đầu còn đau, lúc này tính tình không thế nào tốt cho được.
"Làm càn! Tin hay không cô chém ngươi!"
"Chém thì chém đi, còn hơn bị tra tấn trong tay ngươi." Quý Thính bất chấp tất cả, chết sống không chịu buông tay.
Thân Đồ Xuyên muốn mạnh mẽ mang người đi, nhưng ôm nàng lâu như vậy, hắn đã sớm tiêu hao rất nhiều sức lực, lúc này lại bị nàng bấu chặt cửa, thể lực không còn bao nhiêu đã trở thành vô cùng lao lực.
Thân Đồ Xuyên tức giận đến trước mắt biến đen, hắn ném người xuống, Quý Thính lập tức ôm chặt lấy song cửa, nhất định không chịu đi cùng hắn.
Thân Đồ Xuyên càng xem càng bực, ánh mắt quét qua đám hình cụ trên tường một vòng, cuối cùng đen mặt đi cầm một cái roi tới. Quý Thính thấy hắn hướng tới mình giơ roi lên, trong nháy mắt nàng không còn khí thế gì, sợ tới mức cả người rúc thành một đoàn, nhắm tịt mắt lại, vừa muốn xin tha đã nghe phía trên truyền đến tiếng không khí bị quất mạnh, giây tiếp theo trên mặt đất bên cạnh nàng truyền đến tiếng roi vụt xuống.
Nàng run lên, vài giây sau mở mắt ra, chỉ thấy được bóng dáng Thân Đồ Xuyên rời đi: "Nếu ngươi không đi, nửa đời sau ở lại trong phòng giam đi!"
Hắn dứt lời liền đi mất, nhà tù náo nhiệt trong chốc lát quạnh quẽ trở lại, chỉ còn một mình Quý Thính nằm ôm cột.
Mặt đất bên cạnh hằn sâu một vết roi, có thể lưu lại dấu vết trên phiến đá xanh như thế này, có thể tưởng tượng hắn đã dùng tới sức lực lớn thế nào, nếu thật sự đánh lên người nàng, hẳn là da tróc thịt bong.
Quý Thính nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy hơi thở mình nóng hổi, nàng nhìn chằm chằm mặt đất một hồi lâu, cuối cùng buông song sắt ra, trở lại ngồi trên chiếu mỏng, mắt nhìn cửa nhà lao không khóa.
Nếu chỉ là thuần túy xuyên qua đến một thế giới nào đó, nàng khẳng định sẵn lúc này sẽ thoát đi khỏi đây, rời xa tên biến thái, đáng tiếc nàng ở đây có nhiệm vụ, thoát đi không có nghĩa gì. Quý Thính cuối cùng nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm sẽ không phiền, nàng cố chịu đựng cảm giác không khỏe trong cơ thể.
Bên này Thân Đồ Xuyên nổi giận đùng đùng hướng về tẩm điện, cung nhân phía sau vội vã đi theo, Lý công công và tiểu thái giám phụ trách khóa cửa đi sau cùng.
"Lý tổng quản, cửa đại lao không khóa, nô tài có phải trở về một chuyến hay không? Vạn nhất nương nương chạy thì làm sao bây giờ?" Tiểu thái giám hạ giọng hỏi.
Lý công công gõ hắn đầu: "Bệ hạ còn ước gì nương nương chủ động đi ra, ngươi còn dám trở về khóa cửa?! Gọi người cẩn thận nhìn chằm chằm bên đó, nếu nương nương đi ra thì cẩn thận hầu hạ là được, không thể đắc tội với nàng, hiểu không?"
"Đa tạ tổng quản chỉ điểm."
Lý công công hừ lạnh một tiếng, bước nhanh theo Thân Đồ Xuyên, nhìn hắn đen mặt, đánh bạo mở miệng: "Bệ hạ, nô tài thấy nương nương tựa hồ bệnh thật nặng, có muốn gọi thái y đi thiên lao nhìn xem?"
"Nàng không phải ngoan cố sao? Để nàng bệnh chết trong đó là được! Cô xem ai dám giúp nàng!" Thân Đồ Xuyên hung hãn.
Lý công công không dám nhiều lời, run rẩy gật đầu.
Thân Đồ Xuyên vẻ mặt âm trầm trở lại tẩm điện, đặt mông ngồi lên giường, sau đó bất động, hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm mặt đất. Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, trong đầu hắn lại hiện lên bộ dáng nàng ăn mặc mỏng manh, run bần bật, hắn lại nghiến răng mắng: "Xứng đáng!"
Dứt lời, lại banh mặt nằm xuống, kéo chăn che kín người, nhắm mắt lại giận dỗi, giống như muốn ngủ.
Thật tưởng cô không có ngươi thì không ngủ được sao? Thân Đồ Xuyên nói thầm một câu, một hồi sau thật như muốn ngủ, chân mày hắn dần dần giãn ra ——
Ầm vang!
Một tiếng sấm thật lớn nổ vang, sau đó là tiếng mưa rơi xôn xao, Thân Đồ Xuyên đột nhiên ngồi dậy, để chân trần vội vàng đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, nháy mắt một trận gió lạnh thổi vào, lạnh tới xương cốt cả người đều đau.
Một tia chớp xuyên qua, chiếu sáng mặt Thân Đồ Xuyên, hắn không chút nghĩ ngợi đi ngay ra ngoài. Lý công công bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng giơ dù lên đi theo bên cạnh, nhìn thấy hắn không mang giày thì muốn khuyên can, nhưng lại nhìn đến biểu tình lạnh vèo vèo của hắn thì không dám nói tới nửa chữ.
Trận mưa này tới vừa nhanh lại vừa mạnh, giọt mưa lạnh lẽo dừng trên người, mang đi hơi ấm trên cơ thể, khi Thân Đồ Xuyên tới nhà tù, cả người đều trở nên thật lạnh. Hắn lại không rảnh lo khoác thêm áo, lập tức đi đến bên cạnh Quý Thính, thấy nàng lúc này vẫn còn ngủ, Thân Đồ Xuyên lập tức giận sôi máu.
"Đứng lên cho cô!"
Quý Thính vẫn không nhúc nhích.
Thân Đồ Xuyên tức giận đi kéo nàng, không ngờ đầu Quý Thính ngoẹo sang một bên giống như đã chết, hắn ngẩn người ra, lập tức nâng người nàng dậy dựa vào mình, duỗi tay ra liền cảm giác được nhiệt độ cơ thể nàng không như bình thường: "Quý Thính! Quý Thính!"
Ý thức được Quý Thính đã té xỉu, Thân Đồ Xuyên sắc mặt âm trầm nhìn Lý công công: "Kêu thái y tới!"
"...... Bẩm bệ hạ, thái y đã chờ bên ngoài, nô tài sẽ thỉnh thái y vào." Lý công công nhìn sắc mặt Thân Đồ Xuyên, âm thầm may mắn vừa rồi mình để lại chủ ý kêu thái y ở gần đó, lúc này mới không cần đi Thái Y Viện mời người.
Thân Đồ Xuyên banh mặt ôm Quý Thính, khi Lý công công quay người đi, hắn đột nhiên mở miệng: "Đứng lại!"
Lý công công lập tức dừng lại, khó hiểu quay đầu: "Bệ hạ?"
Sắc mặt Thân Đồ Xuyên âm tình bất định, nhàn nhạt nói một câu: "Trước truyền thái y, sau đó dọn đồ lại đây cho cô."
"...... Tuân lệnh."
Bên tai đầy tiếng vang, Quý Thính nhíu mày, muốn mở mắt xem lại không làm được, nàng chỉ có thể tiếp tục ngủ. Giữa mông lung, nàng cảm giác được mình dựa vào trong lòng ngực ai đó, nhiệt độ đối phương lạnh lẽo làm cơ thể nóng bỏng của nàng thật thoải mái, cho nên Quý Thính cầm lòng không đậu muốn tới gần, tay dùng hết toàn lực nắm lấy quần áo hắn, thế nào cũng không chịu buông ra.
Thái y thật mau đã chuẩn bị xong thuốc, giao cho cung nữ đút cho Quý Thính, Thân Đồ Xuyên vừa muốn đứng dậy tránh ra, mới động đậy đã cảm giác nàng ỷ lại dựa vào mình, hắn không vui nhíu mày, thân thể lại thành thật ngừng lại.
Cung nữ bưng thuốc vẻ mặt khẩn trương chờ Thân Đồ Xuyên tránh ra, kết quả lại chờ tới hắn không kiên nhẫn vươn tay: "Đưa thuốc cho cô."
"...... Tuân lệnh." Cung nữ vội vàng dâng chén thuốc lên.
Thân Đồ Xuyên vẻ mặt âm trầm đem chén thuốc ghé vào miệng Quý Thính, mới lạ vụng về rót vào miệng nàng, nước thuốc trong nháy mắt chảy theo khóe môi nàng xuống dưới, làm ướt cả mảnh quần áo trước người Quý Thính.
Thân Đồ Xuyên ngừng lại, cảnh cáo: "Há miệng."
Quý Thính vẫn cau mày ngủ, hoàn toàn không phản ứng hắn, đêm nay Thân Đồ Xuyên tức giận quá nhiều lần nhưng vẫn không nghĩ tới chuyện giết Quý Thính, chỉ có thể mỗi lần bực bội xong lại tự mình điều tiết, giờ này hắn đã sớm mệt mỏi. Lúc này thấy Quý Thính không chịu phối hợp, hắn cũng đã lười tức giận, lạnh mặt uống một ngụm thuốc, mạnh mẽ đút cho nàng.
Quý Thính nức nở nho nhỏ một tiếng, ngửa đầu vô lực nuốt thuốc xuống, lúc này thật ra không chảy ra ngoài giọt nào. Thân Đồ Xuyên kiêu căng hừ nhẹ một tiếng, lại từng ngụm từng ngụm đút cho nàng, liên tiếp đút vài lần, chén thuốc đắng mới cạn.
Thân Đồ Xuyên ném chén thuốc trống không cho cung nhân, Lý công công lập tức mang mứt hoa quả đến, Thân Đồ Xuyên lúc này mới nhận ra trong miệng đắng ngắt, sắc mặt lập tức lại đen thui.
"Bệ hạ, nương nương hiện giờ bệnh nặng, có nên đem nàng về Phượng Tê Cung tĩnh dưỡng?" Lý công công cẩn thận hỏi.
Thân Đồ Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Nàng không phải rất ngoan cố sao? Nếu thích ở tại trong nhà lao, vậy ở cho đủ đi."
Lý công công nhìn đại lao, cười gượng: "Vậy bệ hạ có trở về tẩm điện?"
"Nàng còn chưa hết sốt, quay về tẩm điện cái gì?!" Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn quét hắn một cái, Lý công công lại không dám miệng lưỡi, đại lao lại trở nên an tĩnh.
Ánh nến nhẹ nhàng lay động, bên ngoài tiếng mưa rơi dần dần ngừng, mặt trời dần lộ ra phía chân trời, một đêm thế là đã qua đi như vậy.
Quý Thính uống thuốc, trên người lại tựa hồ bị bọc tầng chăn thật dày, thực mau đã hết sốt, hô hấp cũng không còn nặng nề. Thái y lần nữa bắt mạch, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Bẩm bệ hạ, nương nương đã hết sốt, từ giờ điều dưỡng thêm vài ngày là có thể bình phục."
"Đã biết, đều đi ra ngoài đi." Mặt Thân Đồ Xuyên lộ vẻ mệt mỏi, bất tri bất giác hắn đã một đêm không ngủ.
Lý công công cùng thái y liếc nhau, lập tức mang theo những người khác rời đi, nhà lao chỉ còn lại Quý Thính và Thân Đồ Xuyên. Thân Đồ Xuyên thả lỏng lại, nhìn khuôn mặt Quý Thính ngủ say một lúc lâu, khinh thường xì một tiếng, sau đó đi đến bên người nàng nằm xuống, một đêm không ngủ giờ phút này hắn thật mệt, ngửi được hương vị quen thuộc thì nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Quý Thính tỉnh lại đã là buổi trưa, phát sốt làm cả người uể oải lười biếng, nàng duỗi người, tay phải đụng phải thứ gì mềm mềm, sau đó tay bị giữ lại, đối phương không vui lẩm bẩm: "Đừng nháo......"
Quý Thính ẩn ẩn cảm thấy không đúng, lại duỗi tay duỗi chân, phát giác ra chỗ mình nằm không phải là chiếu, Quý Thính mở mắt ra, phát hiện đập vào mắt vẫn là nóc nhà trại giam ——
Nhưng nàng nằm tuyệt đối không phải trên cái chiếu mỏng trước kia.
Quý Thính chớp mắt, cúi đầu nhìn cái chăn dày trên người, an tĩnh một hồi, quay đầu sang bên cạnh. Thân Đồ Xuyên hiện tại nằm bên người, còn cầm chặt bàn tay của nàng, giờ phút này đang ngủ thật say, mà chỗ họ nằm là một cái giường hoa thật lớn.
Quý Thính: "......" Đã xảy ra chuyện gì, nàng nằm mơ sao?
Không đợi nàng hỏi ra, Lý công công đã mang thuốc lặng yên tiến vào, nhìn thấy Quý Thính tỉnh thì nhẹ nhàng thở ra, không tiếng động thỉnh nàng xuống uống thuốc.
Quý Thính lập tức nhẹ nhàng xuống giường, đi đến trước mặt Lý công công không vội tiếp chén thuốc, nàng vẫy vẫy tay ý bảo hắn ra ngoài nhà tù.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài nhà lao, Quý Thính mới mở miệng hỏi: "Bệ hạ vì sao ở trong phòng của ta, còn có, từ khi nào trong phòng còn có thêm cái giường?"
"...... Nương nương, đó là nhà tù, cũng không thể nói là trong phòng của ngài, không may mắn." Lý công công bất đắc dĩ nhắc nhở.
Quý Thính bật cười: "Ta cũng đã bị nhốt vào tù, còn có cái gì may mắn hay không, tối hôm qua rốt cuộc sao lại thế này, ngài nói cho ta đi."
Lý công công thấy nàng không câu nệ tiểu tiết, cũng không tiếp tục rối rắm chuyện này, hắn nghiêm túc giải thích: "Giường là tối hôm qua lúc thái y tới, bệ hạ kêu nô tài chuẩn bị, còn phần bệ hạ là vì trời mưa rất to, bệ hạ không yên tâm nương nương nên quay lại đây tìm ngài, ai biết ngài lại sốt cao, hôn mê bất tỉnh, bệ hạ săn sóc cho ngài cả đêm."
"Săn sóc ta một đêm?" Quý Thính buồn cười nhìn hắn, "Sợ không phải bởi vì chính hắn ngủ không được, cho nên cố ý đem giường tới nghỉ ngơi đi."
"Nương nương cũng không nên nói như vậy, lúc bệ hạ tới ngài ấy còn hoảng đến không kịp mang giày! Hơn nữa đúng là bệ hạ chăm sóc cho ngài cả đêm, ngay cả thuốc cũng là bệ hạ đút cho nương nương, hiện giờ bệ hạ vừa mới ngủ đi không lâu, nếu phải vô cùng mệt, lúc ngài xuống giường, bệ hạ đã tỉnh." Lý công công nói thật trôi chảy.
Quý Thính ngẩn ra một chút, nghĩ đến lúc mình xuống giường hắn vẫn còn ngủ, xác thật không giống như đã ngủ một đêm. Tưởng tượng đến hắn đã chăm sóc cho mình cả đêm, bao nhiêu hỏa khí trong lòng nàng thật tiêu giảm không ít.
"Nương nương, bệ hạ đối với ngài là thiệt tình sủng ái, nô tài ở trong cung nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy bệ hạ đối ai quan tâm như thế, nô tài hiểu được nương nương có lúc cảm thấy ủy khuất, nhưng bệ hạ rốt cuộc là bệ hạ, là đương kim thiên tử, nương nương chẳng sợ tính tình nóng nảy cũng cần nhớ nên vừa phải, vạn nhất ngày nào đó bệ hạ thật sự phiền chán, đến lúc đó nương nương có thể bị nguy hiểm." Lý công công tận tình khuyên bảo.
Quý Thính biết hắn có ý tốt khuyên nên không cãi lại, gật gật đầu, nhưng nàng tối hôm qua không phải do nóng nảy mà xác thật phát bệnh nên có ý muốn bất chấp tất cả... Hiện tại đầu nàng vẫn còn đau đây!
Hỏi xong chuyện mình muốn biết, Quý Thính uống cạn hết chén thuốc, vẻ mặt đau khổ nhét vào miếng mứt hoa quả, sau đó quay trở về. Khi Quý Thính trở lại phòng giam nhìn thấy Thân Đồ Xuyên còn ngủ trên giường, lại nhìn thấy dưới giường cũng không có giày của hắn, nghĩ đến lời Lý công công vừa nói, hắn lo cho mình đến nỗi đi chân trần tới, Quý Thính lập tức sinh ra cảm giác thật vi diệu.
...... Bạo quân đột nhiên phát thiện tâm, quả thực không thể tưởng tượng nổi, cùng với chuyện mù quáng cảm động còn không bằng lo lắng hắn có phải có âm mưu khác hay không, rốt cuộc người này hoàn toàn không ấn lẽ thường ra bài, hẳn là không thích bị ngược, cho nên tuyệt đối không phải vì không có chỗ tốt cho hắn.
Trong đầu hiện lên vô số ý niệm, Quý Thính do dự một chút vẫn đi trở về nằm xuống bên người hắn, tiếp tục làm thuốc ngủ. Lúc này trải qua một đêm tĩnh dưỡng, thân mình Quý Thính đã tốt lên rất nhiều, lý trí cũng theo đó quay trở lại.
Lý công công nói đúng, người này tuy nói có bao nhiêu đáng giận, rốt cuộc vẫn là một hoàng đế, nếu thật sự chọc hắn nóng nảy, hắn chém mình giống như chém thích khách còn đỡ, nếu hắn dùng phương pháp khác hành hạ mình đến chết, vậy khả năng nàng sẽ sống không bằng chết... Cho nên nói tóm lại, chắp vá qua lại, còn có thể rời đi sao?
"Đi ra ngoài làm gì?" Giọng Thân Đồ Xuyên đột nhiên vang lên.
Còn miên man suy nghĩ, Quý Thính trong nháy mắt hoàn hồn lại, vừa quay đầu đối diện với đôi mắt thanh lãnh, nàng biết hắn đã sớm tỉnh: "Bệ hạ tỉnh dậy lúc nào?"
"Lúc ngươi dậy." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói, lại lần nữa nhắm mắt lại. Hắn chỉ ngủ không đến hai canh giờ, lúc này vẫn còn chút buồn ngủ.
Quý Thính im lặng, không nói tiếp.
Thân Đồ Xuyên không vui mở to mắt, đáy mắt còn điểm tơ máu hồng hồng, hiển nhiên không quá thoải mái: "Ngươi định cả đời không nói chuyện với cô..."
Một câu còn chưa nói xong, Quý Thính đã giống như con mèo con kéo tay áo hắn, nụ cười nhu hòa trên mặt, mang theo tín hiệu cầu hòa.
Thân Đồ Xuyên lười biếng hừ nhẹ một tiếng: "Quý Thính, lá gan ngươi càng lúc càng lớn, không được phép của cô đã dám tự tiện ôm cô."
Tuy nói như vậy nhưng thanh âm lại không ra nửa điểm không vui, ngược lại lộ ra vẻ thả lỏng lười biếng.
Quý Thính nhắm mắt lại, giọng còn nghèn nghẹn như vừa thức dậy: "Bệ hạ bên cạnh nô tỳ cả đêm, có lẽ còn mệt, nô tỳ ở cạnh, bệ hạ ngủ tiếp một lát đi."
"Ai ở bên cạnh ngươi một đêm, thật ra tưởng bở." Thân Đồ Xuyên cương mặt mở miệng, bên tai lại dần dần phiếm đỏ.
Quý Thính lén cười một chút, duỗi tay bị miệng hắn: "Bệ hạ đừng nói chuyện, mau ngủ đi."
"......"
Cho đến khi Quý Thính đã ngủ thiếp đi trước, Thân Đồ Xuyên cũng chưa suy nghĩ, vừa đoạt phong hào lại đem nàng hạ ngục, vì sao hắn không chỉ không ra oai phủ đầu với nàng mà còn cho nàng càng ngày càng làm càn.
Nghe tiếng hít thở đều đặn trong lòng ngực, Thân Đồ Xuyên lạnh mặt cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Quý Thính càng thêm bất mãn. Tối qua là vì thấy nàng sinh bệnh mới cho phép nàng ngủ trong lòng, không nghĩ tới nữ nhân này được một tấc lại tiến thêm một thước, hôm nay lại ra vẻ giống như đã ngủ trong lòng ngực hắn rất nhiều năm.
"Ngươi nên ngủ ở cuối giường, ôm chân cô ngủ." Thân Đồ Xuyên tức giận nhắc nhở, bởi vì miệng còn bị Quý Thính che tay lại, âm thanh như rầu rĩ, làm cho những lời này càng có vẻ như đang làm nũng.
Đáng tiếc Quý Thính đang ngủ ngon lành, lời đáp duy nhất là buông lỏng tay che miệng hắn, hoàn toàn đem Thân Đồ Xuyên như không khí, ngủ thế nào thì tiếp tục ngủ thế đó.
Thân Đồ Xuyên: "......" Thật sự lớn mật.
Người nào đó lúc này lại trở nên thành thật, an tĩnh nằm trong lòng ngực hắn, ngủ được có nghĩa đã khỏe hơn, chẳng sợ Thân Đồ Xuyên muốn giáo huấn nàng, lúc này cũng không muốn đẩy nàng ra. Kỳ kỳ lạ lạ ôm lấy thân thể mềm ấm, sau một hồi hắn cười khẽ một tiếng, cảm thấy cảm giác mới lạ này cũng không tệ.
...... Trên đời này thế nhưng thực sự có một người không sợ hắn, bị chọc nóng nảy còn dám duỗi móng vuốt ra. Nhưng do trước kia chưa từng thấy qua nên hắn vẫn luôn cảm thấy nàng mới mẻ lại chơi thật vui, không hề có ý chán ghét chút nào.
Nhìn nàng ngủ ngon đến như vậy, Thân Đồ Xuyên bất mãn nhéo một cái, thấy chân mày Quý Thính cau lại mới buông tay.
Mắt Thân Đồ Xuyên xẹt qua tia vừa lòng, như tìm ra được món đồ chơi mới, nhéo nhéo mặt nàng, không ngờ xuống tay quá nặng, Quý Thính rầm rì một tiếng, đánh ra một cái, trong nháy mắt thế giới an tĩnh lại. Thân Đồ Xuyên trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, cũng mau chóng ngủ thiếp đi.
Đến khi hai người tỉnh lại đã là buổi chiều, bụng Quý Thính đói tới mức kêu lộc cộc, nàng vừa mở mắt đã thấy Thân Đồ Xuyên ngồi trên giường xem tấu chương.
Người này thật là tên lười nhác, không phải nằm thì chính là nghiêng người trên giường, rất ít khi quy quy củ củ ngồi thẳng, chuyện hắn trên giường xem tấu chương Quý Thính đã thấy quen.
...... Nhưng mà địa điểm hôm nay có điểm quá mức kỳ diệu. Quý Thính nhìn hoàn cảnh áp lực chung quanh, nhịn không được hỏi một câu: "Sao bệ hạ không trở về tẩm điện?"
Khi Quý Thính vừa mở mắt, Thân Đồ Xuyên nhận ra ngay, vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt hắn sầm xuống: "Thiên hạ này đều là của cô, cô muốn ở nơi nào thì ở nơi đó."
"......" Nàng cũng chưa nói gì nhiều, ăn thuốc nổ hay sao?
Thân Đồ Xuyên thấy nàng không nói lời nào, dứt khoát để tấu chương sang một bên, nghiêng người nằm xuống hướng về phía Quý Thính, không cao hứng: "Cô hỏi lại một lần, ngươi thật sự không muốn đi ra?"
Quý Thính chớp chớp mắt.
Giọng Thân Đồ Xuyên dần dần phiếm lạnh: "Quý Thính, cô nhắc ngươi một câu, cô sở dĩ nhẫn nại với ngươi là bởi vì nằm bên cạnh ngươi, cô có thể ngủ ngon, nếu ngươi không có năng lực này, cô đã sớm trị tội ngươi, cho nên ngươi tốt nhất thành thật......"
"Nô tỳ đi ra ngoài." Quý Thính ngắt lời hắn.
Một bụng nghẹn đầy lời tàn nhẫn, Thân Đồ Xuyên bị cứng họng: "Gì?"
"Nô tỳ đi ra ngoài, " Quý Thính cười doanh doanh nhìn hắn, "Đêm qua nô tỳ sốt đến mơ hồ, cho nên mới hồ đồ mà bất kính với bệ hạ, hôm nay đã khỏe, tự biết mình còn giữ được tính mạng là nhờ bệ hạ khai ân, tự nhiên nô tỳ không dám ở lại trong ngục."
Nàng muốn rời đi thế giới này, hoặc là chết hoặc là nhiệm vụ thành công, mà điều trước hiển nhiên nàng kháng cự, cho nên chỉ có thể tiếp tục lấy lòng Thân Đồ Xuyên, lưu lại bên người hắn vậy. Việc này nói trắng ra cũng không khó, rốt cuộc chỉ cần ngày nào nàng vẫn còn công năng làm thuốc ngủ, Thân Đồ Xuyên sẽ không giết nàng, cho nên Quý Thính chỉ cần không quá ngoan cố cứng đầu là được.
Thân Đồ Xuyên nhìn nụ cười mềm ấm trước mặt, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ bố thí: "Ngươi biết là được." Nữ nhân quả nhiên không thể nuông chiều, sau này phải luôn nhắc nhở thân phận nàng mới được.
Hai người liếc nhau, đều mang ý xấu mà quay mặt đi.
Mãi cho đến khi Quý Thính đói chịu không được, hai người mới thay quần áo rời khỏi đại lao, sau khi đi ra ngoài, Thân Đồ Xuyên lãnh khốc kêu Lý công công khóa cửa nhà tù lại, chuyện ngồi tù xem như hoàn toàn kết thúc, hai người lại tiếp tục sinh hoạt đồng sàng mà dị mộng.
Mười ngày liên tiếp trôi qua, lại sắp tới ngày phi tần tới thỉnh an, Thân Đồ Xuyên phiền muốn chết, từ sáng sớm gương mặt đã đầy cáu gắt.
"Bệ hạ nếu không thích như vậy, sao không bỏ luôn thỉnh an là được." Quý Thính cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ khi thấy phản ứng của hắn.
Thân Đồ Xuyên hừ lạnh một tiếng: "Quy củ tổ tông lưu lại, làm sao cô nói sửa liền sửa?"
A, lúc này lại muốn làm hiếu tử hiền tôn, lúc trước khi chém người sao không nghĩ tới tổ tông có muốn ngươi làm như vậy hay không? Nụ cười trên mặt Quý Thính bất biến: "Vậy không bằng biếm tất cả phi tần trở thành cung nữ thì sao? Như vậy không có phi tần thì không cần thỉnh an nữa."
Nói lại, nếu không phải bởi vì nàng, những cô nương đó cũng không đến mức ngày ngày lo lắng, nếu có thể biến các nàng thành cung nữ, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của các nàng.
Thân Đồ Xuyên không chút nghĩ ngợi từ chối: "Trong cung nếu không có phi tần, tiền triều sẽ lại muốn cô tuyển tú, cô phiền nhất những đại thần đó ồn ào, vô cùng phiền toái."
Hắn nói xong dừng một chút, ánh mắt ý vị không rõ nhìn về phía Quý Thính.
Quý Thính hơi hoảng, nhưng nỗ lực làm mình nhìn ra vẻ vô tội.
"Ái phi, cô nhưng thật ra không biết ngươi ghen tuông đến như vậy, còn muốn muốn độc chiếm cô." Thân Đồ Xuyên cười như không cười.
Quý Thính: "......" Bệ hạ, ngài thật sự suy nghĩ nhiều.
"Nhưng mà hậu cung không thể chỉ có mình ngươi, cho nên việc này cho không thể chấp thuận, " Thân Đồ Xuyên không biết vì sao tâm tình không tồi, "Nhưng mà cô thật ra nghĩ ra một biện pháp, chẳng những có thể lưu trữ các nàng làm bài trí, lại có thể về sau đều không bị các nàng quấy rầy."
Quý Thính theo bản năng cảm thấy biện pháp của hắn tất nhiên hung tàn, nhưng hắn đã nói tới đây, nàng nhiều ít vẫn phải vuốt đuôi: "Bệ hạ có biện pháp gì nha?"
"Cô phong ngươi làm Hoàng Hậu không phải là được sao, về sau ngươi liền thế cô quản lý hậu cung, phi tần thỉnh an cũng chỉ cần tìm ngươi là được, cô không cần đi." Thân Đồ Xuyên nói xong, chính mình cũng bội phục chủ ý của mình.
Quý Thính: "......"
"Thế nào, ngươi không muốn?" Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại.
Quý Thính khụ một tiếng: "Không phải không muốn, nhưng mà bệ hạ, ngài trực tiếp phong nô tỳ làm Hoàng Hậu, chỉ sợ không thích hợp đi?"
"Có cái gì không thích hợp?" Thân Đồ Xuyên không vui.
Quý Thính chớp mắt: "Nô tỳ hiện tại vẫn là cung nữ mang tội nha, nào có từ cung nữ trực tiếp biến thành Hoàng Hậu?"
Thân Đồ Xuyên trầm ngâm, như suy tư gì gật gật đầu: "Ngươi nói đúng, trực tiếp gia phong tất nhiên sẽ đưa tới thần tử bất mãn, đến lúc đó bọn họ lại muốn phiền cô."
Quý Thính cười: "Cho nên bệ hạ vẫn lại suy xét thêm đi."
Thân Đồ Xuyên ý tưởng tới cũng nhanh đi cũng mau, việc này nếu gác lại sau này phỏng chừng sẽ không giải quyết tiếp, Quý Thính không khỏi thở ra một hơi. Ở hậu cung của Thân Đồ Xuyên, kỳ thật thân phận gì cũng giống nhau chẳng có cảm giác thành tựu chút nào, ngược lại lên càng cao càng nguy hiểm, cho nên nàng tình nguyện chỉ làm một cung nữ chứ không phải làm Hoàng hậu, người nổi bật nhất hậu cung.
"Cô sẽ ngẫm lại cho kỹ." Thân Đồ Xuyên nhíu mày, đến bên bàn ngồi xuống.
Quý Thính nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc suy tư, trong lúc nhất thời cảm thấy buồn cười: "Nguyên tưởng rằng với tính tình của bệ hạ sẽ không sợ mấy thần tử ở tiền triều, không nghĩ tới ngài cũng sẽ vì bận tâm ý tưởng của đại thần mà suy nghĩ kỹ rồi mới làm."
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái, lạnh lạnh mở miệng: "Ái phi à!"
"Bệ hạ?"
"Có đôi khi giết người cũng rất mệt."
"......"
"Đám thần tử kia nếu cùng lúc tới cản trở cô, cô chỉ có thể giết cả đám, chỉ sợ chưa giết xong hết cô đã mệt đến bệnh." Thân Đồ Xuyên xì một tiếng.
Quý Thính: "......"
Cho nên không muốn làm chuyện trái với ý thần tử chính là vì giết người quá mệt mỏi sao? Quý Thính lại một lần vì mạch não của hắn mà cảm thấy khiếp sợ.
"Ngươi còn ở chỗ này làm gì?" Thân Đồ Xuyên thấy nàng còn không đi, không khỏi nhíu mày.
Quý Thính: "...... Nô tỳ liền ngay." Ngủ xong liền đuổi, tra nam!
Nàng nói xong xoay người muốn đi, Thân Đồ Xuyên lại gọi lại: "Chờ một chút, lát nữa thỉnh an ngươi lại đến chứ?"
"Bẩm bệ hạ, nô tỳ hiện giờ không phải phi tần, chỉ sợ đi không quá thích hợp." Quý Thính vẻ mặt dịu dàng.
Thân Đồ Xuyên trầm tư một lát: "À."
Quý Thính: "?"
"Ngươi đi đi." Thân Đồ Xuyên ngoài dự đoán không lưu lại nàng.
Quý Thính thật hồ nghi, nhưng không thấy hắn nói gì thêm, chỉ có thể mang theo một bụng nghi ngờ trở về Phượng Tê Cung.
Cung nữ Thúy Nhi và đám người như cũ ở trước cửa chờ, sau khi Quý Thính về, lập tức đưa nước ấm đến, Quý Thính duỗi eo đi tắm, ngâm người vào nước, nàng đột nhiên trở nên vui vẻ. Làm cung nữ mà phô trương lớn như vậy phỏng chừng cũng chỉ có nàng là duy nhất, may mắn thể chất của mình là thuốc ngủ, bằng không lúc này không biết đã bị chết tới bao nhiêu lần.
Lúc nàng đang tự đắc, Thúy Nhi đột nhiên vội vã đi vào: "Nương nương, Lý công công mang ý chỉ phong thưởng của bệ hạ tới, nương nương mau đứng dậy đi."
"...... Phong thưởng cái gì?" Quý Thính có điểm ngốc.
Thúy Nhi lập tức vui mừng quỳ xuống: "Là phong thưởng trở lại vị trí cũ, nghe Lý công công nói, nương nương lại thành Quý Phi."
"......"
Quý Thính còn chưa kịp vô ngữ đã bị Thúy Nhi và cung nữ lôi ra thay quần áo, rất mau đã đến trước mặt Lý công công tiếp chỉ.
"Chúc mừng nương nương chúc mừng nương nương, nương nương lúc này cuối cùng là hết khổ." Lý công công cũng đầy mặt vui mừng.
Quý Thính: "...... Bệ hạ đột nhiên cho ta trở lại vị trí cũ, chính là muốn gọi ta cùng phi tần cùng đi thỉnh an?"
"Nương nương làm sao biết được? Bệ hạ đang có ý này, cho nên nô tài tới thúc giục nương nương." Lý công công có chút kinh ngạc nàng đoán trúng tâm tư bệ hạ.
Quý Thính: "......" Nàng biết ngay, cái tên rác rưởi kia.
"Nương nương mau chút đi, mấy nương nương khác còn đang chờ." Lý công công cẩn thận nói.
Quý Thính buông tiếng thở dài: "Đi thôi."
Sau khi trở về nàng vào bồn tắm, lại trang điểm thay quần áo tốn thêm thời gian, đến khi Quý Thính tới cung điện thỉnh an, Thân Đồ Xuyên và mấy Quý phi khác đều đã ở đó. Nàng nhìn nhóm chim cút, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Thân Đồ Xuyên, bình tĩnh đi đến trước, quỳ xuống hành lễ: "Thỉnh an bệ hạ."
"Xem ra Lý Toàn Tài đã đưa lời cô nói tới nơi." Thân Đồ Xuyên nhìn phục sức tươi sáng trên người nàng, tức khắc rất vừa lòng. Quả nhiên loại yêu diễm nữ nhân này nên ăn mặc phú quý một chút.
Quý Thính rũ mắt: "Vâng."
"Ngươi biểu hiện tốt đi, nói không chừng cô còn muốn tăng vị phân cho ngươi." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt mở miệng, như là nói cho nàng nghe, cũng như là nói cho các phi tần khác có mặt tại đây.
Mặt Quý Thính treo nụ cười giả tạo: "Đa tạ bệ hạ."
Trước khi tới nàng còn cảm thấy vị này phục lại vị phân cho nàng chỉ là giống như học sinh tiểu học, làm gì cũng muốn lôi kéo nàng theo, nhưng hiện tại ngẫm lại chỉ sợ là vì để tiến thêm một bước phong hậu mới trước tiên cho nàng phục vị.
Tưởng tượng đến hắn thật muốn phong mình làm Hoàng Hậu, Quý Thính cảm thấy vô cùng đau đầu.
"Lại đây." Thân Đồ Xuyên lười biếng vỗ vỗ vị trí bên cạnh người.
Quý Thính nhìn đám phi tần chim cút, thở dài đến bên người hắn ngồi xuống. Mọi người sợ người này đều có chỗ tốt, ít nhất đều sẽ tránh rất xa, không vì hắn mà đấu đá nội bộ.
"Đêm nay cô sẽ phong ngươi làm Hoàng Quý Phi, ngày mai kêu ngươi làm Hoàng Hậu, về sau phi tần mỗi tháng hai lần thỉnh an thì kêu các nàng đi đến trong cung của ngươi là được." Thân Đồ Xuyên như không xương cốt mà dựa vào người Quý Thính, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói cho nàng biết.
...... Ngài thật đúng là vì bớt việc mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, từ Quý Phi bắt đầu được phong bậc lên trên, thoạt nhìn là từng bước từng bước, vô cùng phù hợp với lễ chế, nếu những đại thần kia muốn náo loạn cũng khó. Nhưng mà kêu nàng trong một ngày nhảy liền ba cấp, thật có điểm quá sức.
Nhưng mà bạo quân thì không có đạo lý gì, nếu chọc giận hắn, phỏng chừng biện pháp "trung gian" này cũng không dùng mà trực tiếp phong nàng làm Hoàng hậu luôn. Quý Thính cười nhợt nhạt: "Đa tạ bệ hạ."
"Ái phi hôm nay nói đa tạ cô rất nhiều lần, xem ra thật là cao hứng, sao cô lúc trước không phát hiện ra ngươi thật coi trọng quyền thế địa vị?" Thân Đồ Xuyên lẩm bẩm bên tai nàng, nhiệt khí thở ra làm tai nàng nóng lên, "Hay là nói ái phi chỉ là vì trở thành chính thê của cô mới cảm thấy cao hứng?"
Quý Thính: "......" Ai, ngươi đang nói ai?
Đối với bạo quân tự luyến, Quý Thính đã tự khuyên mình nên nhẫn nhưng vẫn không nhịn được, đẩy hắn một chút: "Bệ hạ ly ta xa một chút, ta sợ mình quá cao hứng làm ngài sợ hãi."
Thân Đồ Xuyên không khỏi nở nụ cười, sau đó như cục đường dính ghé tới càng gần. Phi tần phía dưới vẫn như cũ câu nệ ngồi yên, chỉ có cô nương nhỏ tuổi nhất nhịn không được tò mò, nhìn qua.
Thỉnh an vội vàng bắt đầu lại vội vàng kết thúc, tối hôm đó đã truyền tới tin Quý Thính được phong Hoàng Quý phi, sáng sớm hôm sau thánh chỉ phong Hậu đã hạ xuống.
Đối với thao tác của Thân Đồ Xuyên, tuy rằng người nghe đều nhịn không được lắc đầu, trong lòng thét gào thật lớn, nhưng chân chính đứng ra phản đối thật ra không có mấy cái, đều bị Thân Đồ Xuyên đè trở về, vì thế Quý Thính thuận lợi trở thành Hoàng hậu, chờ đại điển phong Hậu xong là có thể chấp chưởng phượng ấn.
Đối với chuyện này, Quý Thính thật một cái đầu hai cái đại, không chỉ là vì sắp tới có rất nhiều việc phải làm, mà còn vì sau đại điển phong Hậu là đêm động phòng hoa chúc. Đúng vậy, phong hậu đại điển cũng tương đương với nghi thức hôn lễ chính thức, cũng có nghĩa nàng và bạo quân chân chính kết làm phu thê, tự nhiên phải có đêm động phòng hoa chúc.
Đây vốn dĩ không phải là đại sự gì, rốt cuộc nàng và bạo quân chung chăn gối nhiều lần, cũng sớm có thói quen cùng đắp chăn bông nói chuyện phiếm. Nhưng vấn đề lúc này là, Thân Đồ Xuyên cho người đưa đến tranh hỏa đồ, nhìn dáng vẻ này, chuyện đắp chăn bông nói chuyện phiếm sắp kết thúc.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |