TG (6): Chàng là Tiểu Xuyên của ta
← Ch.101 | Ch.103 → |
Đáng tiếc thời điểm Quý Thính giả bệnh không có người bên cạnh, nàng nghĩ nghĩ, quyết định từ bỏ, chờ đến ban ngày hôm sau mới thực hiện, cũng đỡ phải quấy rầy đến người khác.
Vì thế buổi trưa hôm sau, chuyện Quý Thính đột nhiên bị đau bụng được thông truyền tới chỗ Tục Đoạn. Sắc mặt Tục Đoạn phát lạnh: "Thuốc hôm nay là ai phụ trách?"
"Là một cung nữ mới tới, nô tỳ đã kiểm tra qua, thuốc không có vấn đề, hẳn là thượng thần Quý Thính không thoải mái, nàng, nàng nói, có lẽ là do phong tỏa linh lực lại va chạm với kinh mạch, nàng còn nói..." Nữ quan run rẩy quỳ trên mặt đất, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Đáy mắt Tục Đoạn đầy lạnh lẽo: "Nàng còn nói cái gì?"
"...... Nói muốn mời Ma Vương điện hạ qua đó một chuyến, nàng muốn gặp ngài." Nữ quan nhỏ giọng nói.
Tục Đoạn nheo mắt lại, khôi phục biểu tình lạnh nhạt: "Đã biết, đi xuống đi."
Nữ quan vội muốn đi ra ngoài, Tục Đoạn nhíu mày: "Đứng lại."
Nữ quan sợ tới mức đứng lại thật nhanh.
"Ngươi chuyển cáo nàng một tiếng, nếu không an phận mà giả bệnh, quay trở về Thần Điện của nàng đi." Tục Đoạn lạnh mặt, mắt đầy lệ khí.
"...... Tuân lệnh." Nữ quan không dám trì hoãn, ra cửa đi thẳng đến chỗ Quý Thính.
"Cho nên hắn đồng ý tới sao?" Quý Thính sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, chăn kéo đến cổ, giống như vô cùng sợ lạnh.
Nữ quan mím môi: "Điện hạ chưa nói."
Theo tính tình Tục Đoạn, nếu thật sự tới còn cần gì đến mở miệng nói ra, chỉ sợ đã sớm đi tới đây cùng với nữ quan. Quý Thính thở dài một tiếng: "Hắn không chịu tới, vậy thôi."
"Ma Vương điện hạ còn kêu nô tỳ chuyển cáo tới thượng thần một câu." Nữ quan cẩn thận nói.
Ánh mắt Quý Thính sáng lên, nhưng nhìn đến bộ dáng cẩn thận của nữ quan thì đoán ra đó không phải là lời hay gì, nàng có chút ủ rũ: "Hắn nói gì?"
"Ma Vương điện hạ nói...... Nếu ngài còn dám giả vờ bệnh, vậy ngài quay về Thần Điện đi thôi."
"...... Đã biết, ngươi đi xuống đi." Quý Thính mỏi mệt nhắm mắt lại, tựa hồ là buồn ngủ.
Nữ quan hầu hạ bên người nàng đã lâu, cũng hiểu được Ma Vương điện hạ tuy rằng nhìn như không kiên nhẫn với Quý Thính nhưng kỳ thật vô cùng coi trọng nàng, bởi vậy từ trước tới nay nữ quan đều thật cẩn thận, lúc này thấy Quý Thính muốn ngủ, nàng lập tức hành lễ rời đi, cũng kêu những người khác đều đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Thính, nàng chậm rãi mở to mắt, đáy mắt đầy mỏi mệt đảo quanh, xốc chăn lên nhìn quần áo mỏng manh trên người, khẽ buông tiếng thở dài. Vốn dĩ muốn đánh bạc, lừa gạt Tục Đoạn tới đây thì câu dẫn hắn một chút, kết quả lại không thành, người ta căn bản không muốn phối hợp.
Không chỉ không phối hợp, còn trực tiếp vạch trần tâm tư, hoàn toàn không màng thể diện của nàng, hiện giờ hắn đối với nàng thật là nửa điểm thương hại cũng không có.
...... Nhìn dáng vẻ, hắn nguyện ý cho mình lưu lại, thuần túy là bởi vì mình có ân dưỡng dục với hắn, còn điểm tình cảm nam nữ đã sớm trở thành tro tàn giống như thanh kiếm Tục Thính vào thời điểm hắn thấy Thương Lục xuất hiện trong phòng nàng.
Tim Quý Thính giống như bị đè một cục đá, không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn rầu rĩ, giống như thật sự sinh bệnh.
Nếu chỉ có nàng và Tục Đoạn, có lẽ nàng còn có thể lấy hết can đảm tiếp tục lấy lòng hắn, nhưng hôm nay lại còn có người yêu định mệnh của hắn Yêu Vũ Cơ ở đây, chỉ cần nghĩ tới mình sẽ trở thành một khách qua đường quá khứ của Tục Đoạn, nói không chừng sẽ là một nữ phụ ác độc muốn chia rẽ nam nữ chính, Quý Thính thật không còn chút tin tưởng nào.
...... Nhưng nếu như vậy từ bỏ, tựa hồ nàng cũng không cam lòng. Quý Thính tang thương buông tiếng thở dài, cuối cùng cảm nhận được trong tiểu thuyết tư vị nữ phụ cầu mà không được là như thế nào.
Tâm tình nàng càng lúc càng tệ, tệ đến lúc cơm chiều cũng cũng không chịu ăn.
"Quý Thính thượng thần, ngài hiện giờ không có linh lực dưỡng thân mình, phải dựa vào ngũ cốc hoa màu này, nếu không ăn sẽ không tốt cho cơ thể ngài." Nữ quan tận tình khuyên bảo, Yêu Vũ Cơ bên cạnh cũng đầy vẻ mặt lo lắng.
Quý Thính hơi hơi lắc lắc đầu: "Không muốn ăn, các ngươi đi xuống đi."
"Thượng thần, ngài như vậy, chính là sẽ làm người lo lắng." Yêu Vũ Cơ nhịn không được khuyên một câu.
Quý Thính nhìn về phía nàng, trong lòng biết người kia trong miệng nàng là Thương Lục, không khỏi lại thở dài một tiếng. Cô nương này thoạt nhìn cảm tình với Thương Lục thật tốt, cũng không biết bao lâu nàng sẽ di tình biệt luyến, đến khi nàng và Tục Đoạn ở bên nhau thì mình cũng nên trở về Thần điện đi, an ủi đồ đệ nhỏ thất tình cũng tốt.
"Để đồ ăn xuống đi." Cô nương này có lòng tốt, mà Quý Thính cũng sợ Thương Lục tìm đến cửa, đến lúc đó lại có tiết mục huynh đệ giết hại lẫn nhau, cho nên Quý Thính quyết định kêu họ để đồ ăn lại.
Yêu Vũ Cơ lúc này mới cao hứng lên, sắp xếp đồ ăn xong xuôi, rời đi. Chờ họ đi rồi, Quý Thính mới hữu khí vô lực ngồi xuống trước bàn, nhìn một bàn đồ ăn mà không hề muốn ăn uống chút nào.
Bình tĩnh mà nhìn, đồ ăn trên bàn này đều là những món nàng thích, giống như đúc mấy món ăn lúc nàng ở phàm trần. Lần đầu tiên ăn mấy món này ở ma cung, nàng còn vô cùng kinh ngạc, tưởng Tục Đoạn cố ý tìm đầu bếp ở thế gian tới cho nàng, nhưng sau đó nghe nữ quan giải thích mới biết được mấy món này là đầu bếp ma cung dựa vào khẩu vị của Tục Đoạn làm ra, trước khi nàng tới Tục Đoạn đều ăn những món này.
Nghĩ đến sở thích Tục Đoạn xác thật cũng giống mình, nàng mới áp xuống nỗi vui mừng bí ẩn này xuống, không nghĩ nhiều hơn.
Quý Thính sờ sờ mũi, nàng đau đầu phát hiện ra gần đây mình lại thích nhớ về những chuyện lúc trước, chẳng lẽ là dấu hiệu của tuổi già? Nàng thở dài, gắp chút đồ ăn trộm quăng đi, làm bộ đã ăn qua, sau đó mới gọi người vào.
Nữ quan nhìn bàn, cuối cùng yên tâm, bưng đồ ăn còn lại đi ra ngoài. Yêu Vũ Cơ yên lặng nhìn về phía Quý Thính, Quý Thính biết nàng có chuyện muốn nói nên lưu nàng lại.
Đám người nữ quan không bưng đồ ăn trở về phòng bếp mà đem thẳng tới chỗ Tục Đoạn, tới trước cung điện hắn, quỳ xuống: "Điện hạ, đồ ăn thượng thần dùng xong đã đem tới đây."
Nói xong đoàn người an tĩnh quỳ, khi nhận ra khí thế cực kỳ áp bức xuất hiện, đầu cúi xuống càng thấp.
Tục Đoạn mặt vô biểu tình đi tới nhìn một cái, vừa định xoay người trở về, nhưng vừa lướt nhìn qua, đột nhiên ngừng lại.
Sau lưng mọi người lập tức đầy mồ hôi, lạnh run không biết làm ra lỗi gì, nghe được Tục Đoạn lạnh lẽo: "Các người không nhìn nàng dùng bữa?"
"...... Bẩm Ma Vương điện hạ, thượng thần không chịu để nô tỳ chờ." Thanh âm nữ quan khẽ run.
Tầm mắt đông lạnh đảo qua mọi người, cuối cùng không nói một lời quay trở về trong điện. Nữ quan tức khắc bị dọa đến nằm liệt, một hồi sau mới miễn cưỡng đứng dậy rời đi.
Khác với không khí như đông lại bên Tục Đoạn, Quý Thính bên này còn tính nhẹ nhàng, Yêu Vũ Cơ quen thuộc kéo tay nàng tới mép giường, ngồi xuống, gấp gáp hỏi: "Nghe nói, hôm qua sư phụ thượng thần bị bệnh?"
"Ta giả vờ, " đối mặt với người một nhà, Quý Thính thẳng thắn thành khẩn, "Chỉ là muốn tìm lý do kêu Tục Đoạn đến chỗ ta mà thôi."
"Vậy ta đây an tâm...... Vậy, thành công sao?" Yêu Vũ Cơ lại hỏi.
Quý Thính chớp chớp mắt: "Ngươi nghĩ xem?"
"...... Thượng thần sư phụ đừng thương tâm, có lẽ chỉ do hắn bận quá cho nên không có thời gian tới gặp ngài, khi nào hắn rảnh ắt sẽ tới." Yêu Vũ Cơ hiển nhiên không am hiểu chuyện an ủi người, nói ra mấy câu này đã tốn của nàng không ít đầu óc.
Quý Thính xua xua tay: "Ngươi không cần an ủi ta, lòng ta rõ ràng."
"Thượng thần sư phụ xinh đẹp lại lợi hại, kỳ thật không nhất định phải lãng phí thắt cổ ở một thân cây." Yêu Vũ Cơ nhỏ giọng khuyên bảo.
Quý Thính: "Thương Lục kêu ngươi nói vậy?"
"Sư phụ đã nhìn ra?" Yêu Vũ Cơ thoải mái hào phóng nở nụ cười.
Quý Thính bật cười: "Những lời này không giống như ngươi sẽ nói." Yêu Vũ Cơ trong nguyên văn là một cô nương cứng đầu, không đâm tường sẽ không quay đầu lại.
"Nhưng còn không phải đúng như vậy sao, hắn cảm thấy Tục Đoạn hiện giờ đối với ngài đã đoạn tình tuyệt ái, nếu ngài lại tiếp tục dây dưa, chỉ sợ ngài và Tục Đoạn sẽ có một bên bi thương, mà hắn lại không muốn ai tổn thương cả, cho nên mới kêu ta khuyên như vậy, nhưng ta tuy rằng hiểu lời hắn nói, trong lòng lại không ủng hộ." Yêu Vũ Cơ nhún vai.
Quý Thính nhìn Yêu Vũ Cơ biểu tình không tán đồng, không thể không phát ra một câu từ đáy lòng, tuy rằng mình cảm thấy chột dạ hoảng loạn với nàng, kỳ thật lại vô cùng thích cô nương này.
...... Bất quá lại nói, thiếu nữ thẳng thắn như vậy, hẳn là rất ít người không thích nàng đi? Quý Thính cười khổ cúi đầu: "Nhưng ngươi vẫn giúp hắn khuyên ta."
"Không có biện pháp nha, ta rất thích hắn, tự nhiên phải làm chuyện hắn muốn, " Yêu Vũ Cơ nói tiếp, "Nhưng mà hiện giờ chuyện làm hắn vui ta đã làm xong, vậy cũng nên làm chuyện ta cao hứng."
"Hả?" Quý Thính ngẩng đầu nhìn Yêu Vũ Cơ, trong nháy mắt trong tay bị tắc một viên thuốc viên.
"Đây là Mê Khuynh hoàn, tích máu mình vào trong thuốc để thuốc viên nhận chủ, để Tục Đoạn ăn, sau đó hắn sẽ cả đời mê luyến ngài. Đây là phương thuốc cổ truyền của nhà ta, trên trời dưới đất chỉ có gia tộc Yêu Vũ có thể luyện ra, ngài thử đi." Yêu Vũ Cơ nghiêm trang nói.
Quý Thính: "......" Rốt cuộc là thế giới tu tiên, đồ vật thần kỳ gì cũng sẽ xuất hiện.
"A, thứ này có một chỗ không tốt, đó là ngài phải trích tâm đầu huyết của mình thì hiệu quả mới được bảo đảm, hiện tại thân mình ngài còn thật yếu, nếu dùng thuốc này chỉ sợ lại đả thương tới nguyên khí, " Yêu Vũ Cơ nói xong cười, "Nhưng mà so sánh với chuyện được đến người trong lòng, điểm thương tích này tựa hồ cũng không tính là gì, ngài nói có phải hay không?"
2
"Cảm ơn, ta không cần......" Quý Thính nói, muốn trả lại thuốc cho nàng.
Yêu Vũ Cơ vội xua tay: "Ngài hiện tại không cần, nói không chừng về sau sẽ phải dùng, vậy đừng vội trả lại cho ta. Thượng thần sư phụ ta đi trước, ở đây lâu quá sẽ bị hoài nghi."
Dứt lời, nàng vội vã rời đi, Quý Thính nhìn theo bộ dáng Yêu Vũ Cơ, buồn cười lắc lắc đầu, tùy tay nhét viên thuốc vào dưới gối đầu. Tuy nói nàng thật tưởng hòa hảo lại với Tục Đoạn, nhưng hạ dược khống chế tinh thần hắn, nàng tuyệt đối không làm được, vậy cứ tồn thuốc ở đây, sau này lại trả cho Yêu Vũ Cơ là được.
Quý Thính ngồi ở mép giường, chán đến chết phát ngốc. Trời dần dần tối đen, lại sắp tới bữa tối, sau khi uống vào một chén thuốc lớn thật đắng, nàng không có chút khẩu vị ăn bất cứ món gì nữa, vì thế lại làm giống như bữa trưa, kêu người đi ra, lừa gạt một chút.
"Thượng thần, để bọn nô tỳ lưu lại nơi này hầu hạ đi." Nữ quan vội nói, uy hiếp như bị chết vào buổi trưa, nàng không muốn trải qua thêm một lần nữa.
Quý Thính mím môi, thấy được bọn họ kiên trì, nàng cũng chỉ có thể làm trò mà ăn cơm. Một bữa cơm nuốt không trôi, chỉ ăn một chút liền buông đũa xuống, nữ quan vội đi đến chia thức ăn, Quý Thính khó chịu: "Ngươi muốn cho ta ăn thêm một ngụm, ta có khả năng sẽ phun ra."
Nữ quan: "......"
Quý Thính đã nói như vậy, ai còn dám kêu nàng ăn nhiều, đoàn người chỉ phải bưng đồ ăn dư lại rời đi, Quý Thính lúc này mới thả lỏng ra, đi đến giường nằm xuống.
Chính điện, một khắc trước còn nghị sự cùng cấp cao Ma tộc, giờ phút này Tục Đoạn sắc mặt âm trầm nhìn đám đồ ăn trong tay nữ quan, không gian to như vậy, nhiều người như vậy lại không có tiếng động nào.
Hồi lâu sau, hắn rũ mắt xuống, phất tay áo rời đi, không khí trong điện trong nháy mắt thả lỏng được một phần.
Quý Thính nằm trên giường trằn trọc đã lâu, cuối cùng có chút buồn ngủ, vừa muốn ngủ thiếp đi, cửa bị một ngọn gió mạnh đẩy tung, nàng nhận ra được hơi thở quen thuộc, vội vàng ngồi dậy. Đêm ở Ma giới cũng không quá đen, cho dù không đốt đèn, Quý Thính cũng có thể rõ ràng nhìn đến hình dáng kia.
"Tục Đoạn?" Nàng như không thể tin được mình còn có thể nhìn thấy được hắn.
Tục Đoạn thần sắc lạnh băng, cả người giống như một tòa băng tuyết, Quý Thính nhìn thấy hắn như vậy, nàng không tự giác co rúm lại. Khí tràng thật sự quá cường, từ sau khi nhập ma, hắn thoát thai hoán cốt nhanh chóng trưởng thành, hiện giờ nàng cũng không dám khinh thường thực lực của hắn.
... Mà sau lưng quá trình trưởng thành này hẳn là cực khổ đến huyết nhục mơ hồ.
Thanh âm nàng khô khốc: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ngươi cố ý cả ngày không ăn gì, còn không phải là muốn ta tới?" Giọng Tục Đoạn đầy trào phúng.
Quý Thính bị lời hắn làm khó chịu: "Ta không có ý đó."
"Giả vờ bệnh không phải là ý đó?"
"...... Giả bệnh là muốn cho ngươi lại đây, ngươi không phải cũng không tới hay sao, nhưng cơm ta vẫn ăn bình thường." Quý Thính nhỏ giọng phản bác.
Tục Đoạn ánh mắt lạnh lẽo: "Quý Thính, ngươi thật xem ta dễ dàng bị lừa như đứa ngốc hay sao?" Ngày thường nàng thích ăn nhất món nào, một bữa cơm ăn nhiều hay ít, món nào không chạm đũa vào, tất cả đều có quy luật, có chút dị thường nào đều không thể giấu quá mắt hắn.
"Ta có ăn cơm, ai nói với ngươi ta không ăn, ngươi kêu hắn lại đây!" Quý Thính ỷ vào mình đã chôn đồ ăn thật kỹ, cắn chết không chịu thừa nhận.
Vừa dứt lời, Tục Đoạn vọt đến trước mặt nàng, ngón tay thon dài lạnh lẽo nâng cằm nàng lên, thanh âm đầy âm trầm: "Ta nói rồi, không cần gạt ta."
"...... Thực xin lỗi, ta sai rồi, " Quý Thính túng ngay lập tức, túng xong còn không quên ra vẻ đáng thương, "Là ta nghĩ đến mình giả bệnh cũng không làm ngươi mềm lòng cho nên thật khó chịu, không còn hứng thú ăn uống gì, ngươi đừng giận ta, được không?"
Tục Đoạn buông cằm nàng ra, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống. Quý Thính đoán được hắn lại muốn nói lời khó nghe để chọc tức nàng, vội vàng quỳ thẳng người lên, duỗi tay ôm eo hắn: "Ta và Thương Lục không có bất luận việc gì, khi đó ta chỉ muốn xác định trạng huống thân thể hắn thôi, trong lòng ta luôn chỉ có một mình ngươi."
"Ngươi cảm thấy ta tin hay sao?" Đáy mắt Tục Đoạn đầy hờ hững.
Quý Thính có chút khó chịu: "Nếu ngươi không tin có thể đi hỏi Thương Lục, ngày đó muốn giúp hắn xác định trạng huống thân thể cũng chỉ là ý tưởng đột phát, chuyện ta chân chính muốn tìm hắn là báo cho hắn quyết định của ta... Ta nói với hắn, ta muốn ở bên ngươi, hy vọng hắn có thể điều tiết tâm tình."
Tục Đoạn không nói lời nào, nhưng cũng không đẩy nàng ra.
Quý Thính nhợt nhạt thở dài một tiếng: "Ta biết, ngươi hiện giờ đã không tin ta, ta nói cái gì cũng không có tác dụng, ngược lại sẽ làm ngươi càng thêm phiền chán, nhưng mà Tục Đoạn, ngươi thật sự cảm thấy ta là loại người chân đứng hai thuyền hay sao?"
Nàng nói xong liền im lặng, trong phòng cũng yên tĩnh lại, hồi lâu sau Tục Đoạn hơi hơi giật mình, lúc Quý Thính hơi dâng lên ít hy vọng, hắn không chút do dự bẻ tay nàng ra. Tim Quý Thính chùng xuống, hốc mắt cũng nóng lên.
"Quý Thính, ta không muốn tin ngươi." Tục Đoạn từng câu từng chữ nói cho nàng biết. Nếu mỗi lần tin nàng đổi lấy đều là đau đớn, vậy hắn lựa chọn không bao giờ tin tưởng nữa.
Bàn tay Quý Thính nắm chặt lại, khi mở miệng ra, thanh âm đã khàn khàn: "Không thể cho ta một cơ hội nữa sao?"
Ánh mắt nàng ai uyển, đạp tự tôn dưới chân, ánh mắt đầy thỉnh cầu chỉ vì hy vọng hắn có thể cho mình một cơ hội. Mà Tục Đoạn đối diện với nàng một hồi, câu trả lời là xoay người bước đi.
Cả người Quý Thính như bị mất hết sức lực, nàng ngã ngồi xuống giường, phát ngốc thật lâu, sau đó nằm xuống vùi mặt vào gối đầu. Từ từ, nước mắt đã thấm đầy gối.
Rốt cuộc nàng vẫn không thể kéo hắn lại.
Quý Thính giống như đã ngủ, thật an tĩnh, chỉ có bả vai run nhè nhẹ chứng minh nàng đang khóc. Không biết qua bao lâu, cửa một lần nữa lại bị đạp ra rồi đóng lại, trong phòng cũng thật an tĩnh, giống như không có trận cuồng phong vừa rồi.
Sau đó sau lưng truyền đến một độ ấm lại lạnh lẽo, Quý Thính rốt cuộc nức nở một tiếng, ngón tay mảnh khảnh nhéo góc chăn, ngược lại khóc lớn hơn.
"Vì sao ngươi không thể buông tha ta?" Giọng Tục Đoạn nghẹn lại.
Quý Thính bắt lấy tay hắn đặt bên người mình, nước mắt rơi xuống tay hắn: "Ta biết ngươi không tin ta nữa, nhưng mà lần này có thể tin ta thêm một lần nữa được không, một lần là được."
Vừa dứt lời, Tục Đoạn như dã thú cắn v. ào cổ nàng, Quý Thính rên một tiếng, bắt lấy tay hắn dần dần dùng sức. Trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn rõ ràng, nhưng nàng lại giống như không có sức chống cự, không nhúc nhích một chút, giống như ngay cả nếu hắn muốn lấy mạng nàng, nàng cũng sẽ không phản kháng.
Hai người bảo trì động tác này một lát, cuối cùng vẫn là Tục Đoạn buông nàng ra trước, trên cổ trắng nõn hiện ra chút dấu răng nhưng không có vết thương nào khác. Hắn cuối cùng vẫn không nỡ làm nàng bị thương.
"Ta sẽ không lại làm ngươi tổn thương ta." Tục Đoạn lạnh nhạt nhìn dấu vết trên cổ nàng.
Quý Thính giãy giụa lật người hướng về mặt Tục Đoạn, khóe mắt còn ướt dầm dề, lông mi càng dính nhiều nước mắt, nào có nửa điểm khí thế của thượng thần. Nàng đối diện với đôi mắt đen nhánh của Tục Đoạn một hồi, cuối cùng duỗi tay ra ôm cổ hắn, nương theo đó hôn lên.
Hôn vài cái, Tục Đoạn cũng không dao động, Quý Thính đành cẩn thận lùi lại, không dám chọc hắn tiếp.
"Hiện giờ ta là lạnh." Tục Đoạn nhàn nhạt nói.
Nhiệt độ cơ thể Ma tộc là lạnh, giống như máu của họ, Tục Đoạn từ nóng biến lạnh, không biết là đã phải trải qua bao nhiêu thống khổ mới có thể từ người phàm biến thành Ma tộc.
Tim Quý Thính thật đau xót: "Không sao, ta giúp ngươi ấm áp."
Tục Đoạn vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, cho đến khi nàng không chịu được ánh mắt lạnh băng của hắn muốn lui bước, hắn mới ném tay nàng ra, làm nàng vùi mặt vào gối đầu, giống như vừa rồi.
Giường màn hạ xuống, che lại cảnh xuân nồng đậm, trong lúc Quý Thính hoảng hốt còn suy nghĩ, nguyên lai hắn thật sự thích tư thế này, lúc trước ở linh tuyền như vậy, hiện tại cũng như vậy...
Thân mình Quý Thính hiện giờ không thể so với lúc trước, tự nhiên không thể điên cùng với hắn như khi trước ở linh tuyền, chỉ hơn một canh giờ nàng đã mệt đến ngủ thiếp đi, trước khi hừng đông có tỉnh một lần, trong lúc mơ mơ màng còn cảm giác được hắn còn đang vận động, nàng không khỏi duỗi tay ôm lấy hắn, dùng giọng mũi bất mãn rầm rì: "Mệt, ôm ta một cái."
Nói xong cảm giác được nam nhân ngừng lại, sau đó nghe lời ôm lấy nàng mà không tiếp tục nháo. Quý Thính vừa lòng chui vào trong lòng ngực hắn, gối đầu lên cánh tay hắn, thật mau đã ngủ tiếp đi.
Khi nàng tỉnh lại, bên người đã không có người, giường đệm và thân thể mình đều sạch sẽ, nhìn không ra chút dấu vết nào của hắn, mà những người hầu hạ nàng cũng sắc mặt bình thường, tựa hồ giống như những buổi sáng trước đó.
...... Nếu không phải giờ phút này thân thể nàng giống như bị xe nghiền qua, nàng sẽ thật sự cho rằng mình nằm mơ. Quý Thính thử động đậy, cảm giác đau mỏi tức khắc lan tràn toàn thân, nàng kêu lên một tiếng, nằm yên trở lại.
Nghỉ ngơi thêm một lát, Quý Thính trở mình, tay giống như theo thói quen vói vào dưới gối đầu, động tay một cái, thấy đồ vật dưới gối không có, tức khắc trong lòng Quý Thính cả kinh, đột ngột ngồi dậy tìm kiếm, đến khi thật xác định viên thuốc Yêu Vũ Cơ đưa không còn đó, nàng hoảng hốt đến nỗi không kịp mang giày, để chân trần chạy ra ngoài.
Nữ quan thấy nàng muốn xuất cung, vội vàng đi cản: "Thượng thần, Ma Vương điện hạ nói qua ngài không được......"
Đáng tiếc nàng nói còn chưa nói dứt lời, Quý Thính đã chạy đi nhanh như chớp. Tục Đoạn thay đổi quần áo đang chuẩn bị đi chính điện, nghe được tin Quý Thính chạy ra ngoài, hắn nhíu mày đi tới, nhìn thấy Quý Thính chân trần cùng quần áo mỏng manh, sắc mặt lạnh hẳn lên.
"Ta, ta, thuốc kia của ta, là ngươi cầm đi sao?" Quý Thính còn thở hổn hển, nhìn thấy hắn vội cẩn thận hỏi.
Cả người Tục Đoạn lạnh băng như phủ gió tuyết bên ngoài, lạnh tới nỗi không ai dám tới gần, hắn ôm Quý Thính lên đi về hướng cung điện của nàng.
Quý Thính ôm lấy cổ hắn, còn không quên nhỏ giọng giải thích: "Ngươi đã nhìn ra đó là cái gì phải không? Ta không định dùng, thuốc kia có hiệu quả khống chế nhân tâm, ta không nỡ dùng đồ vật kia với ngươi cho nên vẫn luôn đặt ở đó, ngươi đừng hiểu lầm......"
"Nếu không tính toán cho ta dùng, vì sao sẽ giữ đồ vật kia?" Tục Đoạn lãnh đạm mở miệng, "Mê Khuynh chỉ gia tộc Yêu Vũ mới có thể luyện, mà mãn cung này từ trên xuống dưới, chỉ có một là người Yêu Vũ tộc."
"Ngươi đã gặp nàng?" Trong lòng Quý Thính lộp bộp, nhìn đến hắn lại khẩn trương lên, "Ngươi không thương tổn nàng chứ? Ta không cho ngươi hại nàng!"
"Ngươi ra mệnh lệnh cho ta?" Tục Đoạn chựng lại.
Quý Thính mím môi: "Tóm lại ngươi không thể khi dễ nàng, chuyện này nếu nhất định phải phạt, vậy thì phạt ta đi, ta, ta có thể tự phế một đoạn kinh mạch, nếu ngươi còn cảm thấy chưa hết giận, vậy thì hai đoạn, tóm lại ngươi không thể phạt nàng."
Lúc này nàng cũng không rảnh lo hai người này vừa thấy mặt nhau có phải nhất kiến chung tình hay không, Yêu Vũ Cơ là vì tốt cho nàng mới đưa thuốc, mình như thế nào cũng phải hộ nàng ấy chu toàn.
Đáy mắt Tục Đoạn hiện lên tia trào phúng: "Ngươi thật ra đối với người nào cũng thật tốt."
"...... Ta đối với ngươi tốt nhất." Quý Thính nói, cẩn thận ôm hắn chặt hơn nữa.
Tục Đoạn mặt vô biểu tình liếc nàng một cái: "Đuổi ra cung, không tổn thương nàng nửa phần."
"Đuổi ra đi?" Quý Thính sửng sốt.
"Ngươi không tin ta?"
"...... Tin tin tin, ta tin ngươi nhất." Chuyện khác không nói, Tục Đoạn nhất định không nói dối với nàng, còn nếu nàng muốn xác định, chỉ cần truyền tin hỏi Thương Lục là được... Nhưng mà, hai người này không phải mệnh định chung thân hay sao, sao lại tiễn người đi?
Quý Thính có chút ngốc. Tục Đoạn nhìn biểu tình ngơ ngẩn của nàng, lập tức rũ mắt: "Thuốc kia ngươi thật sự sẽ không dùng với ta?"
"...... Nói thật, ngươi không chịu đến xem ta, ta thỉnh thoảng vẫn tâm động, nhưng ta thật sự luyến tiếc, phỏng chừng ngay cả ngươi thích người khác, ta cũng luyến tiếc." Quý Thính nghiêm túc trả lời.
Tục Đoạn nhìn nàng chăm chú, sau đó ôm người về phòng rồi đi ra ngoài. Lúc hắn đi ra cửa cung, một cung nhân không cẩn thận đụng vào hắn, cung nhân sợ tới mức tức khắc quỳ rạp trên mặt đất, hô to tha mạng. Tục Đoạn mặt mộc rời đi, người nọ cầu xin thật lâu mới phát hiện Tục Đoạn đã sớm rời khỏi, thật không thể tin được mình nhặt được về cái mạng nhỏ.
Quý Thính bị ném lại trên giường, quyết định tiếp tục nằm nghỉ ngơi, mãi cho đến khi cảm thấy đói chịu không được mới ngồi lên, nhìn thấy đồ ăn phong phú, ăn nhiều hơn ngày thường được một chén cháo, bánh bao cũng nhiều hơn nửa cái. Chuyện này truyền tới chính điện, nhóm cao đẳng Ma tộc đang nghị sự cùng Tục Đoạn vô cùng cảm kích, rốt cuộc bọn họ đã từ lâu không hưởng được bầu không khí tốt như vậy, ngay cả một Ma tộc cấp thấp ngu xuẩn đưa nhầm một con dấu cho điện hạ cũng không gây ra ầm ĩ gì.
Không biết chính mình đã cứu mấy mạng Ma tộc, bởi vì hôm qua tiêu hao sức lực quá lớn, cả ngày Quý Thính ăn uống đều không tệ, đến buổi tối còn muốn ăn thêm ít điểm tâm, vừa ăn vừa đọc sách. Gần đây nàng thích đọc thoại bản, hơn nữa bị nhốt trong cung vô cùng nhàm chán cho nên cả ngày xem thoại bản giết thời gian.
Nàng đang xem mê muội, toàn bộ nến trong phòng đột nhiên đều bị tắt, Quý Thính nhíu mày, vừa nhấc đầu đã đụng vào bụng nhỏ người nào đó, nàng kinh ngạc mở to mắt: "Sao ngươi lại tới đây......"
Còn chưa dứt lời đã bị ném lên giường, tiếp tục cốt truyện giống đêm qua, sáng hôm sau khi tỉnh dậy Quý Thính đã không thấy người đâu. Liên tiếp mấy ngày đều như vậy, lại một lần bị ném lên giường, Quý Thính vội xoay người lại, ôm lấy người kia.
Tục Đoạn dừng một chút, mặt vô biểu tình, mở miệng: "Nằm sấp xuống."
"...... Không thể bò, đầu gối ta đau." Quý Thính nhỏ giọng nói.
Tục Đoạn nhíu mày nắm lấy đầu gối nàng, Quý Thính vội vàng nói: "Thật, thật sự, bị tím xanh, đau vô cùng!"
Động tác trên tay Tục Đoạn chựng lại, giây tiếp theo nến trong phòng sáng lên, Quý Thính chớp chớp mắt, vô cùng tưởng niệm nhìn mặt hắn.
Nói ra thật xấu hổ, mấy ngày nay mỗi đêm đều thân mật với hắn, nhưng mỗi lần hắn tới đều thật đột nhiên, hơn nữa trước đó sẽ dập tắt nến, làm cho nàng vừa nhìn tới thân ảnh của hắn đã bị hắn ấn lên giường, đến khi mở mắt ra trời đã sáng, người cũng không thấy đâu.
...... Cứ như vậy, nàng thấy mình giống như cái công cụ kia, quả thực là vô cùng bi thảm!
Tư duy Quý Thính đang phát tán, đầu gối chợt cảm thấy lạnh, nàng run lên, cúi đầu xuống nhìn đã thấy băng vải mở ra, lộ ra đầu gối đầy vết xanh tím.
Đáy mắt Tục Đoạn hiện lên tia không vui, đầu ngón tay khẽ gõ lên đầu gối nàng, dấu vết lập tức biến mất.
Quý Thính: "......" Ma Vương điện hạ quả nhiên lợi hại.
Còn đang vô ngữ, Tục Đoạn đã nhìn lại, đối diện với đôi mắt không có cảm tình kia, Quý Thính buột miệng thốt ra: "Vết thương đã hết, ta cũng không muốn giống như trước!"
Không khí nặng xuống.
Quý Thính nuốt nước miếng, thử thương lượng: "Không bằng chúng ta hôm nay đổi tư thế chút đi." Mỗi lần đều vùi đầu vào gối, nàng sắp vùi đến chết.
"Ngươi cảm thấy thật nhàm chán?" Tục Đoạn lạnh giọng hỏi.
Quý Thính chớp mắt, cười gượng: "Kỳ thật cũng không có, chỉ là yêu cầu có chút mới mẻ, không phải sao." Nói xong, nàng tự rủa thầm không tốt, lời này cùng với nói thẳng hắn thật nhàm chán không có gì khác nhau nha!
"Xem ra ta đối với ngươi quá khách khí, ngươi mới rảnh rang nghĩ tới chuyện khác." Tục Đoạn ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng nói cho nàng đêm nay nàng chết chắc rồi.
Quý Thính bị hắn nhìn đến da đầu cũng nổi lên, nàng đứng dậy chủ động ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ là muốn nhìn mặt ngươi." Nói xong thấy Tục Đoạn không có phản ứng gì, nàng cúi đầu cẩn thận mở đai lưng hắn ra.
Quần áo rơi rụng, khi chỉ còn lại một cái quầ. n lót, nàng vươn ngón tay ra móc lấy kéo xuống, kéo xuống...... Khi nhìn đến cái bớt quen thuộc, Quý Thính đột nhiên cứng đờ, thật lâu không thể tin tưởng nhìn lên mặt hắn, trong nháy mắt, ký ức ở các thế giới khác từ mấy ngàn năm trước điên cuồng vọt tới, cùng ký ức mấy năm nay chiếm đầy bộ não nàng.
Khó trách ngay từ đầu được Đọa Thần coi trọng chính là Thương Lục, khó trách người vẫn luôn có tính cách cực đoan lạnh nhạt lại là Tục Đoạn, khó trách Yêu Vũ Cơ sẽ yêu Thương Lục...... Nhiều chuyện không bình thường, nàng chỉ cho là bởi vì hai người cảnh ngộ trao đổi cho nên tính cách đan xen lẫn nhau, lại chưa bao giờ từng hoài nghi mình nhận sai người!
...... Thương Lục cùng Tục Đoạn, trước nay thật không giống, Thương Lục cùng Thân Đồ Xuyên, cũng vẫn luôn không giống, chỉ là nàng quá ngu ngốc, thế nhưng bao lâu nay cũng không phát hiện! Nàng...... Nàng không nhận ra được người mình yêu, thời gian đã che lại đôi mắt nàng, làm nàng nhận không ra Tiểu Xuyên của mình, cho đến hôm nay nhận ra được, hắn đã trở nên oán hận si giận.
2
"Ngẩn người làm gì?" Thanh âm Tục Đoạn khàn khàn hỏi.
Quý Thính ngẩn người nhìn hắn, đôi mắt đỏ bừng lên, ôm chặt lấy Tục Đoạn, nỉ non: "Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi......"
Nàng nức nở thật thương tâm, Tục Đoạn nhíu mày lại, cứng đờ ôm lấy Quý Thính. Nàng khóc thật lâu cho đến khi giọng đều nghẹn, Tục Đoạn không biết vì sao nàng lại khóc, hắn chỉ an tĩnh chờ đợi, không nói một lời nào khi nàng chưa dừng lại.
Quý Thính khóc đến mệt mỏi, đưa tay chùi chùi đôi mắt sưng đỏ, cúi đầu tiếp tục giúp hắn cởi áo, giọng mũi nghẹn ngào, mở miệng: "Không còn sớm nữa, bắt đầu đi."
Tục Đoạn: "......"
Thấy Tục Đoạn vẫn không nhúc nhích, Quý Thính mê mang ngẩng đầu, nhìn đến mặt hắn, trong lòng lại đau xót: "Làm sao vậy?"
"...... Ngủ." Tục Đoạn lạnh mặt nằm xuống bên cạnh người nàng.
Quý Thính hít hít mũi: "Không tiếp tục sao?"
Tục Đoạn nhắm mắt lại, bộ dáng không muốn để ý tới nàng, Quý Thính mềm mại nằm lên lòng ngực hắn, tay cầm cầm đai lưng hắn không bỏ: "Tục Đoạn... Sau này ta sẽ đối với chàng thật tốt, từ hôm nay trở đi, chàng trở thành chuyện quan trọng nhất của ta, bất kỳ chuyện gì khác ta đều mặc kệ."
Tục Đoạn không nói.
2
"Ta sẽ thật sủng chàng, chàng thích gì ta đều cho, sau này chàng kêu ta làm gì ta sẽ làm cái đó, chàng không phải thích làm từ đằng sau hay sao, vậy, chúng ta từ đây về sau đều làm tư thế đó, tư thế khác đều từ bỏ, ta tuyệt đối sẽ không chán ghét, thật sự, chẳng sợ thỉnh thoảng ta muốn thay đổi một chút, ta cũng sẽ nhịn xuống......"
"Nói thêm một chữ nữa, ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi Ma giới." Tục Đoạn không thể nhịn được nữa mở miệng.
Quý Thính trong nháy mắt trở nên an tĩnh, như con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng ngực hắn, ôm eo hắn nặng nề ngủ thiếp đi. Tục Đoạn lúc này mới giãn mày ra, ôm lấy Quý Thính.
Hừng đông hôm sau khi Quý Thính tỉnh lại, bên người quả nhiên không còn ai, nhưng mà từ khi biết Tục Đoạn chính là Thân Đồ Xuyên, Quý Thính không còn chút hoảng loạn nào, cho nên nàng cũng không sốt ruột. Nàng có thật nhiều thời gian để dỗ dành hắn.
Chỉ tiếc Tục Đoạn vẫn chỉ tới vào mỗi buổi tối, ban ngày cơ hồ không thấy bóng người, Quý Thính đã xem xong đám thoại bản, một người ở tẩm điện thật nhàm chán, nàng suy nghĩ tìm biện pháp khác giết thời gian. Một buổi tối nọ, nàng chú ý tới áo choàng của Tục Đoạn.
Sáng sớm hôm sau, nàng gọi người đi báo tin tới Thần Điện.
Nhưng tin này không đi ra ngoài ma cung mà lại được thông truyền trước tới chỗ Tục Đoạn.
"Nàng muốn Thiên Cẩm làm gì?" Tục Đoạn hỏi.
Người nọ lau mồ hôi: "Thượng thần nói muốn người đưa mấy khúc vải Thiên Cẩm lại đây để giết thời gian, nhưng cụ thể để làm gì thì thượng thần không nói."
"Không cần đi Thần Điện, ma cung còn mấy đoạn, đem đưa cho nàng." Tục Đoạn rũ mắt, tiếp tục xử lý công việc.
"Nhưng mà tơ tằm Thiên Cẩm được đặc chế, trăm năm chỉ ra được một khúc, hiện giờ ma cung cũng chỉ cỡ mười khúc, nếu thượng thần muốn nô tài đi đến Thần Điện để lấy, chứng tỏ bên kia cũng có..." Thanh âm người nọ theo ánh mắt nhìn tới của Tục Đoạn cũng dần dần nhỏ lại rồi im bặt, thậm chí còn muốn quỳ xuống xin tha.
"Cho nàng."
"...... Tuân lệnh!" Người nọ vội lên tiếng, xoay người đi nhà kho.
Vì thế, vốn tưởng tới đêm mới có được Thiên Cẩm, buổi chiều Quý Thính đã có được trong tay. Nàng hứng thú chọn ra một khúc màu sáng, nhào vào bắt đầu nghiên cứu. Sách nhìn riết cũng chán, nàng phải làm chút việc để cho qua thời gian.
Một lần này làm là hơn mười ngày, càng chơi càng mê, thậm chí buổi tối khi Tục Đoạn tới, trong đầu nàng cũng chỉ toàn là việc này. Sớm biết nàng muốn làm gì, Tục Đoạn cũng không so đo khi nàng thất thần, thậm chí ngẫu nhiên khi nàng đang bận rộn, hắn còn kiên nhẫn chờ đợi, mà tình huống này lại khá thường xuyên.
"Nếu chàng không thích chờ ta thì nói, sau này ta sẽ không chậm như vậy nữa." Quý Thính cẩn thận mở miệng.
Tục Đoạn nhìn lướt qua đầu ngón tay nàng bị vài vệt đỏ, lạnh mặt nắm lấy cổ tay Quý Thính, ngón tay hắn lướt qua mấy chỗ vết thương, miếng vết thương biến mất ngay.
"Nếu lại để bị thương thì không cần làm gì nữa." Tục Đoạn lạnh lùng, nhưng thật ra lại không cấm nàng làm tiếp, Quý Thính nhẹ nhàng thở ra.
Giằng co như vậy được hai tháng, Quý Thính cảm thấy vô cùng mỹ mãn nhìn thành phẩm trước mặt, cất vào túi Càn khôn, gọi người gởi tới Thần Điện.
Người đưa đồ lại đến trước mặt Tục Đoạn, hắn nghe được thì trầm mặc một hồi thật lâu: "Xác định là cho Thần Điện, mà không phải cho ta?"
"Xác định......" Hai chữ vừa mới nói ra, đối diện liền truyền đến một cơn lạnh khiếp người, người nọ run rẩy không dám nói tiếp.
Tục Đoạn mặt vô biểu tình mở túi Càn Khôn ra, đảo một hồi, phát hiện có rất nhiều đồ lót, đều là cho con nít một hai tuổi, cho ai tựa hồ không cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt mặt hắn đen thui.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |