Tg4 Đại Lão Mỗi Ngày Phân Chia Nhân Cách 7 - Đại Ca Ra Ngoài Gây Rối!
← Ch.062 | Ch.064 → |
Quý Thính sửng sốt đến muốn phát điên, vội vàng đẩy Thân Đồ Tự ra, thấp giọng rống giận: "Cậu điên rồi?!"
Thân Đồ Tự bị cô đẩy đến trên tường, vốn chỉ là đang đắc ý, khi nhìn đến cô đỏ mặt, đột nhiên lại có loại cảm xúc khác nhảy ra.
Cậu hoảng loạn một chút, vội cố mà uy hiếp: "Tôi chính là để cô biết, tôi nói được thì làm được, cô nếu dám kêu những người bên ngoài đó tới, tôi sẽ hôn cô trước mặt bọn họ!"
"Được, tôi hiện tại kêu họ tới, coi cậu hôn trước mặt họ như thế nào." Quý Thính cười lạnh một tiếng liền muốn kêu to, Thân Đồ Tự vội loạn tay che miệng cô lại.
Quý Thính bất mãn ô ô nói chuyện, môi đụng chạm đến tay cậu, Thân Đồ Tự cảm giác cả người giống như bị điện giật.
Tuy rằng toàn thân trên dưới đều không thích hợp, nhưng cậu lại không dám buông Quý Thính ra, vẻ mặt sốt ruột nhìn cô: "Cô thật đúng là kêu hay sao!"
Quý Thính khiêu khích trừng mắt, phảng phất không sợ hãi chút nào.
Sau một lúc lâu Thân Đồ Tự hoàn toàn chịu thua: "Được rồi, tôi không cáo trạng! Cô có thể đừng kêu hay không?! Không kêu thì tôi đưa điện thoại cho cô xóa ảnh chụp, hơn nữa cũng sẽ không cáo trạng với anh cả."
Quý Thính suy nghĩ một chút, ra vẻ mà gật gật đầu, chờ cậu buông mình ra, ưu nhã sửa sang lại tóc: "Vậy còn không tệ lắm."
Thân Đồ Tự tức giận đến ngứa răng, nhưng không có chút biện pháp nào đối phó lại, chỉ có thể nhìn Quý Thính tiếp nhận điện thoại, đem ảnh chụp xóa đến không còn một tấm, lúc này mới không kiên nhẫn hỏi: "Vậy được chưa?"
"Đương nhiên, tôi cũng không nghĩ làm khó cậu." Quý Thính cười tủm tỉm liếc cậu một cái, "Ở chỗ này chờ, tôi đi mua cho cậu một bộ đồ, thấy cậu nghe lời như vậy, tiền tôi ra."
Thân Đồ Tự nghẹn khuất nhìn cô, chờ cô đi rồi, tức giận đến muốn đấm tường.
Quý Thính mới mặc kệ vị thành niên phản nghịch có bao nhiêu tức giận, sau khi ra ngoài tìm nhân viên cửa hàng: "Phiền cô dẫn tôi đi mua bộ quần áo."
"Được, mời đi bên này."
Nhân viên cửa hàng nói xong liền mang cô đi khu trang phục, mấy thiếu niên choai choai kia vốn dĩ không có chú ý tới Quý Thính, khi cô lại gần thì đều sửng sốt, nhịn không được chen đẩy nhau để nhìn nhìn.
Quý Thính biết mình lớn lên cũng không tồi, từ nhỏ đối với loại ánh mắt này nhiều ít cũng đã quen, bởi vậy không có cảm giác gì cả.
Cô chọn áo trắng đơn giản cùng quần jeans, lại nhờ một nhân viên cửa hàng khác đi mua đôi giày, lúc này mới cầm khăn giấy ướt đi tìm Thân Đồ Tự: "Mặc vào đi, mặt cũng lau, tóc giả và quần áo để trong túi là được."
"...... !Cô biết số đo của tôi hay sao mà mua lung tung." Thân Đồ Tự bất mãn nói thầm một câu, vẫn đưa tay qua cánh cửa nhận lấy, thay đồ xong phát hiện ra cả quần áo và giày đều là số đo của mình, cậu không khỏi có chút kinh ngạc.
Quý Thính đứng chờ ở cửa, mấy nam sinh bên kia vừa chọn quần áo vừa ngắm hướng bên này, xô đẩy nhau một hồi, một nam sinh đầu đinh đi ra, đến bên người Quý Thính nheo lại đôi mắt: "Mỹ nữ, có thể lưu số điện thoại sao?"
"Chỉ sợ không thể nha." Quý Thính mỉm cười trả lời.
Đầu đinh cười cười: "Đừng không cho mặt mũi như vậy chứ, anh mời em đi ca hát thế nào?"
Quý Thính vốn dĩ chỉ lớn hơn cậu ta vài tuổi, hơn nữa làn da trắng nõn trang điểm nhẹ nhàng, cho nên thoạt nhìn không cách biệt tuổi tác gì mấy, đầu đinh lúc này mới lại đây.
"Ngại quá, thật sự không thể." Quý Thính vừa dứt lời, Thân Đồ Tự từ phòng thử đồ đi ra, nhìn đến đầu đinh thì khốc khốc gật gật đầu, cũng không có ý muốn nói gì.
Đầu đinh nhìn đến cậu đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo cẩn thận thử: "Thân Đồ Tự?"
"Không phải tôi còn có thể là ai?" Thân Đồ Tự lãnh đạm trả lời.
Đầu đinh nở nụ cười, thái độ có thể thấy được thật tản mạn: "Là cậu à, trùng hợp như vậy, cậu cũng tới mua quần áo?" Cậu ta nói chuyện, mấy bạn học khác cũng vây quanh lại đây.
"Chúng ta đi thôi." Thân Đồ Tự nhìn về phía Quý Thính.
Quý Thính nhận thấy được Thân Đồ Tự có lẽ không quá thích những bạn học này, vì thế gật gật đầu, vừa muốn rời đi lại nghe được có người hỏi: "Đây là bạn gái Thân Đồ Tự?"
"Sao có thể, có bệnh mới đi thích lão nam nhân nha." Một người khác trả lời.
Đầu đinh ban đầu nói chuyện với Quý Thính nở nụ cười trào phúng, những người khác cũng cười theo, phảng phất nghe được chuyện gì buồn cười.
Quý Thính nhướng mày, bất động thanh sắc nhìn về phía Thân Đồ Tự, vốn tưởng rằng với tính tình nóng nảy của cậu ta sẽ muốn đánh nhau với người, ai ngờ người ta chỉ là xụ mặt dắt tay cô: "Ngại quá, làm các người thất vọng rồi, cô ấy chính là bạn gái tôi."
Quý Thính: "......" Thật là lòng tự trọng đáng chết của thằng nhóc tí tuổi đầu này!
"Thôi đi, cậu xem mỹ nữ một câu cũng chưa nói, không chừng là thân thích của cậu ấy." Một nam sinh hơi béo đứng sau, cười hì hì.
Cậu ta vừa dứt lời, Quý Thính liền cảm giác được tay Thân Đồ Tự nắm mình siết lại một chút, hiển nhiên là đang khẩn trương, cô không khỏi có chút buồn cười: "Tiểu Tự, những người này đều là bạn học của anh sao?"
Thân Đồ Tự dừng lại, banh mặt liếc nhìn cô một cái, tựa hồ cảm thấy cô hỏi vấn đề này không ổn.
Chuyện họ là bạn học của mình, vừa rồi không phải ở phòng thử đồ đã nói cho cô ấy sao?
Tuy rằng trong lòng hiện lên một đống lời nói, nhưng Thân Đồ Tự ở trước mặt mấy người này, chỉ là miễn cưỡng gật gật đầu: "Phải."
"Thật đúng là bạn học nha, " Quý Thính có chút kinh ngạc, tiếp theo che miệng nở nụ cười, "Không biết còn tưởng rằng là mấy bà dì cô lớn nhà anh, ngay cả chuyện bạn gái cũng muốn thăm hỏi, tuổi còn nhỏ mà cũng thật quá bát quái."
Lời này của cô ý vị trào phúng rõ ràng, nam sinh vừa rồi nói chuyện có chút không được tự nhiên, sắc mặt Thân Đồ Tự tốt hơn rất nhiều, trộm moi moi tay cô một chút, tỏ vẻ cảm tạ.
Quý Thính không nghĩ tới cậu còn có động tác nhỏ này, lập tức bất động thanh sắc trừng mắt một cái, khóe miệng Thân Đồ Tự gợi lên một độ cong không rõ ràng.
Đầu đinh đứng ở đằng trước thu hết hành động của bọn họ vào đáy mắt, sau một lúc lâu khẽ cười một tiếng: "Tuổi còn nhỏ? Số tuổi của chị gái rất lớn sao?"
"Hẳn là so với các cậu lớn hơn đi, tôi đã thành niên, các người mới mười mấy, lại nói, thành niên và chưa thành niên là có chênh lệch nha." Loại con nít này mới ăn gạo được bao nhiêu năm? Lời nói vừa ra khỏi miệng, Quý Thính đã hiểu cậu ta có ý gì.
Lời này của Quý Thính thật xảo diệu, trong tai người khác chỉ cảm thấy cô vừa hơn mười tám tuổi, mà đầu đinh vừa vặn cũng là mười tám, cho nên không có lý do châm chọc thêm.
Hiện giờ nghe được có vẻ Quý Thính cũng không khác tuổi mình lắm, có người không nhẫn nhịn được liền hỏi: "Em không biết thực tế Thân Đồ Tự tuổi đã hơn hai mươi?"
Thân Đồ Tự lạnh mắt nhìn về phía đối phương, còn chưa nói lời nào Quý Thính đã ngắt lời: "Biết nha."
"Vậy em còn cùng với cậu ta? Cậu ta có cái gì tốt?" Người nọ nghênh diện Thân Đồ Tự mắt lạnh, cắn răng hỏi.
Ánh mắt Quý Thính đảo qua trên mặt những người này, không ai tốt đẹp cả, chỉ là người này biểu hiện ra rõ ràng hơn một chút... !Cảm xúc này của bọn nhóc này thật vi diệu, giống như người bọn họ vẫn coi khinh đột nhiên có chỗ họ không hiểu ra được, thật là làm người oán hận.
...... ! Cho nên nói tuổi trẻ tốt nhất chính là đơn thuần, với đám con nít tuổi này, xem ra tìm được một bạn gái xinh đẹp chính là thể hiện được mình thật khốc.
Quý Thính xì một tiếng, vẻ mặt chân thành cười nói: "Các cậu không cảm thấy anh ấy lớn lên rất tuấn tú sao? Vừa đẹp vóc dáng còn cao, còn rất có tiền, quả thực là nam nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới."
"Chính là cậu ta đã hơn hai......" Nam sinh ở phía sau nhỏ giọng nói.
Ý cười trên mặt Quý Thính bất biến: "Các cậu lại không phải chuẩn bị qua năm nay xong liền đi chết, nếu tiếp tục sống thì sớm muộn gì cũng sẽ đến hai mươi tuổi, nhưng thời điểm các cậu hai mươi tuổi, có thể có tiền như anh ấy sao?"
Những người khác: "......" Thật là một đòn trí mạng.
"Cho nên, đừng động một chút nói người ta già, bằng không các cậu đến số tuổi này còn chẳng làm nên trò trống gì, rất mất mặt!" Quý Thính cười tủm tỉm kéo tay Thân Đồ Tự.
Thân Đồ Tự ngơ ngẩn nhìn cô, cô ở phía bên phải mình, cậu chỉ có thể nhìn đến vành tai mượt mà cùng những sợi tóc dừng trên cái cổ trắng nõn, nhìn chằm chằm một lúc lâu đột nhiên nhớ tới vừa rồi ở phòng thử đồ hôn nhau.
Môi cô ấy rất mềm, nhưng mỗi lần cố tình nói ra đều có thể tức chết người.
...... !Bất quá lúc không làm mình tức thì vẫn khá tốt, làm cậu có loại cảm xúc... !muốn hôn.
So với những người trẻ tuổi bên cạnh, đầu đinh ổn trọng hơn, nghe xong Quý Thính nói cũng không có phản ứng gì, chỉ là nhìn đến biểu tình Thân Đồ Tự liền hiểu rõ một chút, tiếp theo nở nụ cười: "Trương Khiêm bọn họ cũng không biết gì mà nói, hai người đừng chấp nhặt với cậu ta, như vậy đi, chúng tôi hiện tại muốn đi ca hát, cùng đi chơi được không?"
Thiếu chút nữa là muốn đánh nhau, còn cùng đi chơi sao? Quý Thính cười nhạo một tiếng, vừa muốn cự tuyệt liền nghe được người bên cạnh gật đầu: "Được."
Quý Thính: "?"
"Dù sao cũng không có việc gì, chúng ta đi thôi?" Thân Đồ Tự có chút thấp thỏm đối diện với Quý Thính, sợ cô sẽ không cho mình mặt mũi.
...... !Đã đáp ứng rồi mới đến trưng cầu ý kiến cô, có phải hơi chậm hay không? Quý Thính nhíu nhíu mi, giả cười: "Tiểu Tự muốn đi, tôi sẽ cùng đi."
Thân Đồ Tự lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đầu đinh nở nụ cười: "Vậy hiện tại đi ngay?"
"Có thể, mấy người các cậu hãy đi trước, chúng tôi kêu người mang đồ về nhà trước, chút nữa sẽ đuổi kịp."
Quý Thính sao cũng được.
Thân Đồ Tự rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, banh mặt chờ những người đó đi xa, mới thấp thấp hoan hô một tiếng.
"Không có tiền đồ, ngày thường không phải rất có năng lực sao? Như thế nào gặp được bạn học liền lúng túng, tức là lúc trước đều là ức hiếp người nhà phải không?" Quý Thính lạnh mặt nhìn cậu.
Thân Đồ Tự gãi gãi mũi: "Tôi là không muốn chấp nhặt với bọn họ."
"Thôi đi." Quý Thính xuy một tiếng.
Thân Đồ Tự thấy cô khinh thường mình, lập tức liền nóng nảy: "Thật sự mà, tôi chính là không muốn thêm phiền toái cho anh cả, thật không dễ dàng để tìm được nhiều bạn học cùng độ tuổi như vậy đồng ý với chuyện bảo mật thân phận cho tôi, nếu như tôi nháo lên với bọn họ, anh cả lại phải một lần nữa tìm bạn học khác cho tôi."
Quý Thính dừng một chút, cô thật ra không nghĩ tới phương diện này.
"Kỳ thật tôi một chút đều không muốn đi học, quá phiền toái, nhưng anh cả khẳng định không đồng ý, tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng ở chung với bọn họ." Thân Đồ Tự vừa nói vừa buông tiếng thở dài.
"Vậy về sau cậu học đại học thì làm sao bây giờ?" vẻ mặt Quý Thính nghiêm túc.
Chuyện nhân cách phân liệt tuy rằng là nửa công khai, nhưng cũng có rất nhiều người không biết, mà bọn họ hiển nhiên cũng không tính toán để tất cả mọi người biết.
Thân Đồ Tự liếc cô một cái: "Thì nói nhàm chán đi học lại một khoa chính quy, so với loại trung học này dễ tìm cớ hơn nhiều."
Cũng đúng, Quý Thính gật gật đầu, tiếp đó nheo lại đôi mắt: "Nếu cậu không thích bọn họ, tại sao lại muốn đi chơi cùng bọn họ?"
"Cô không thấy được bọn họ vừa rồi có bao nhiêu nghẹn khuất sao?" Thân Đồ Tự vẻ mặt hưng phấn, "Bọn họ thật muốn dẫm đạp lên tôi, cảm thấy tôi là phế vật chỉ biết dựa vào anh cả, kết quả bọn họ tất cả đều bị nghẹn, chỉ có mình tôi được tự tại, cơ hội tốt như vậy để làm họ tức chết, đương nhiên không thể buông tha!"
"......" Cũng tạm chấp nhận đi.
"Cô giáo Quý...... !Cái kia, cô chờ một chút, nhất định phải phối hợp tốt với tôi nha, ngàn vạn đừng để bại lộ." Thân Đồ Tự vẻ mặt ngoan ngoãn cầu xin.
Quý Thính nào gặp qua bộ dáng cậu khom lưng cúi đầu như vậy, nhướng mày thưởng thức một lát, lúc này mới vịn cánh tay Thân Đồ Tự: "Đi thôi, cô giáo Quý đem cậu trút giận."
"Chờ một chút, tôi không thể lại kêu cô là cô giáo Quý, tôi kêu cô cái gì đâu? Tiểu Thính? Thính Thính? Hay là Tiểu Quý đi...... !Không được, nói Quý không đi......"
"Thân Đồ Tự."
"Hả?"
"Câm miệng!"
"Được."
Bởi vì hình tượng cô giáo Quý chưa bao giờ lại cao đến như vậy, bạn nhỏ Thân Đồ Tự một đường an tĩnh đến KTV.
Lúc này vẫn là ban ngày, phòng KTV không có bao nhiêu người, đám đầu đinh tới nơi thì rất nhàn nhã, gọi người đặt phòng lớn nhất, mấy tên trùng theo đuôi khác lập tức bắt đầu nổ chuyện.
"Đắc ý cái gì, còn không phải là một cái quán bar tệ lậu, nhà tôi mở đến cả khu giải trí." Thân Đồ Tự nói thầm bên tai Quý Thính một câu.
truyện tiên hiệp hay
Quý Thính bất đắc dĩ liếc cậu một cái: "Nếu đã không muốn tới đây, vậy trở về đi."
"Không được, tôi còn phải khoe ân ái đó!" Thân Đồ Tự lập tức cự tuyệt.
"......"
Kế tiếp mỗi một phút một giây, Thân Đồ Tự đều quán triệt lời nói này, đám người kia ca hát, cậu lột nho cho Quý Thính, đám người kia chơi trò chơi, cậu liền cùng Quý Thính nói nói cười cười, rốt cuộc có người chịu không nổi: "Thân Đồ Tự, cậu là tới chơi hay là tới yêu đương?"
"Tôi đương nhiên là tới chơi, nhưng bạn gái quá dính người tôi còn có thể làm sao bây giờ?" Thân Đồ Tự khốc khốc hỏi lại.
Người nọ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nghẹn một ngụm cẩu lương, không khỏi có chút bất mãn: "Vậy cùng nhau chơi, nếu vẫn không muốn gia nhập, vậy trở về yêu đương đi."
Thân Đồ Tự nhìn về phía Quý Thính, Quý Thính liếc một cái, cậu lấy lòng dắt tay cô đi đến ngồi xuống giữa đám người.
Cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chính là chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm, xoay vỏ chai rượu ở trên bàn, miệng chai chỉ hướng ai thì trả lời chính là người đó.
Những người này cố ý nhằm vào bọn họ, xoay chai đến chỗ họ sẽ nhiều hơn hẳn.
Mỗi lần đến lượt Quý Thính hoặc Thân Đồ Tự, đầu đinh sẽ dò hỏi chi tiết hai người họ yêu đương thế nào, Quý Thính trả lời rất mau, hơn nữa có mấy lần hỏi thói quen riêng tư của Thân Đồ Tự, cô cũng có thể chuẩn xác trả lời, Thân Đồ Tự ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
Nhưng đến bản thân Thân Đồ Tự, đối với Quý Thính cơ hồ hoàn toàn không biết gì cả, bị hỏi vài lần chỉ có một hai lần trả lời được, còn lại đều là hự hự trong cổ họng.
"Thân Đồ Tự cậu được chưa? Loại việc nhỏ này cũng không nhớ rõ?" Bên cạnh có người trào phúng.
Thân Đồ Tự có chút quẫn bách, cảm thấy lúc này cùng hiện trường ngược cẩu mà mình tưởng tượng không quá giống nhau.
Cậu cầu cứu nhìn về phía Quý Thính.
Quý Thính buông tiếng thở dài: "Anh xem bạn học anh đều thay em bất bình, nếu anh thật không thể sửa, để tâm đến em nhiều hơn, lại khiến cho em giống như một người yêu đơn phương."
Những người khác: "......" Đột nhiên không kịp phòng ngừa lại là một miệng cẩu lương.
"Anh...... ! Anh......" Thân Đồ Tự không biết vì sao, mặt chậm rãi đỏ lên, cũng may đèn trong phòng khá tối, không ai nhìn ra cậu không đúng.
...... ! Cậu cũng không biết, thì ra kỹ thuật diễn của cô tốt như vậy, thế nhưng rất giống thực sự thích mình.
Không, nhưng mà, cô ấy vì sao sẽ hiểu biết mình nhiều như vậy, ngay cả mình thích quần lót màu gì cũng biết, một chút cũng không giống giáo viên quan tâm học sinh, chẳng lẽ......
Thân Đồ Tự sửng sốt, cảm thấy giống như trong lúc vô tình đã biết cái gì.
Đầu đinh nhìn thái độ không hề thương tâm của Quý Thính, nhìn nhìn lại Thân Đồ Tự co quắp, trong lòng càng ngày càng chắc chắn, hai người kia khẳng định không phải người yêu, đến nỗi Quý Thính vì cái gì sẽ hiểu biết Thân Đồ Tự như vậy...... !Người anh em lúc trước có lẽ nói đúng, Quý
Thính rất có thể là người thân Thân Đồ Tự, bằng không sao lại biết nhiều thứ riêng tư như vậy.
Dù sao cũng không phải là bạn bè gì, Thân Đồ Tự sao có thể có bạn chứ.
Nếu là người thân mà nói, vậy thì có thể chơi thật tốt nha.
Ánh mắt đầu đinh quét qua đôi "tình nhân" không có đụng chạm da thịt gì, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa.
"Chơi nói thật cũng quá không thú vị, bàn sau bắt đầu chỉ chơi đại mạo hiểm đi." Đầu đinh đề nghị.
Cậu ta là cầm đầu nhóm người này, vừa mở miệng, những người khác tự nhiên đồng ý, Quý Thính nhíu mày một chút, cảm thấy cậu ta là đang hướng tới cô cùng Thân Đồ Tự, vừa muốn cự tuyệt, Thân Đồ Tự lại mở miệng trước một bước: "Kia chỉ sợ không quá tốt, Thính Thính là nữ sinh, chơi đại mạo hiểm với các người thật dễ dàng có hại."
"Bảo vệ như vậy à?" Nam sinh hơi béo bất mãn.
Thân Đồ Tự gật gật đầu: "Đúng vậy, chính là bảo vệ như vậy."
Cậu trong giây lát cường ngạnh lên, khí tràng thật là có điểm giống anh cả, những người trẻ tuổi này nào gặp qua loại trường hợp như vậy, lập tức có chút không biết làm sao.
Quý Thính có chút kinh ngạc với việc cậu giữ gìn mình như vậy, bất quá vẫn cứ hưởng thụ là được.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút giằng co, cuối cùng vẫn là đầu đinh nói chuyện: "Chúng ta lại chơi không lớn, như thế nào sẽ làm Quý Thính có hại, như vậy đi, cô ấy là nữ sinh duy nhất ở đây, có thể chọn giữa nói thật và đại mạo hiểm, như vậy có thể chứ?"
Thân Đồ Tự nhíu mày nhìn về phía Quý Thính, tựa hồ trưng cầu ý kiến, Quý Thính cười cười: "Được, bất quá vừa rồi đều là các cậu xoay chai, lúc này nên là tôi đi?"
"Có thể, em thích là được." Đầu đinh nở nụ cười.
Trong lòng Thân Đồ Tự dâng lên một cổ không vui, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm giác người này mỗi lần đối diện với Quý Thính đều như có như không mà xum xoe.
Quý Thính cho rằng cậu còn đang không cao hứng, an ủi vỗ vỗ một chút, sau đó ra vẻ mới lạ cầm lấy bình rượu, vẻ mặt thiên chân nói: "Tôi đây bắt đầu nha."
"Người đẹp, em cầm chai như vậy là không xoay được, em đừng cầm chặt quá." Người bên cạnh cười cười nhắc nhở.
Quý Thính gật gật đầu, dựa theo phương thức cậu ta dạy dỗ, một lần nữa cầm lấy chai: "Như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tuy rằng là hoa có chủ, nhưng thấy cô nghe lời mình nói như vậy, người nọ vẫn rất có cảm giác thành tựu.
Đối lập với cậu ta chính là Thân Đồ Tự đang vô cùng bất mãn, cậu vạn phần hối hận dẫn Quý Thính lại đây, hiện tại nhìn thấy cô cười với người khác, không biết vì sao trong lòng đặc biệt bực bội.
Sau đó cậu liền nhìn thấy bình rượu chuyển hướng về phía người vừa dạy Quý Thính...... !À, nhất định là trùng hợp.
Thân Đồ Tự yên lặng ngồi ở bên người Quý Thính mà xem.
Nụ cười trên mặt Quý Thính không thay đổi: "Tôi cũng không hay chơi cái này, như vậy đi, tôi chuyển tới ai, người đó liền uống hai chai bia, uống hết là được."
"Có thể!" Người nọ vừa nghe chỉ là uống bia, lập tức nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy hai lon bia liền uống.
Chờ cậu ta uống xong, trò chơi tiếp tục, bình rượu nháy mắt chuyển động chỉ về hướng một người khác, kế tiếp chính là thời gian biểu diễn của Quý Thính, liên tiếp hơn mười lần, đều không chỉ hướng Thân Đồ Tự hay chính cô.
Hơn hai mươi lần, các thiếu niên tửu lượng kém đều đã uống không ít, Quý Thính rốt cuộc thất bại một lần, cái chai chậm rì rì chỉ hướng về phía Thân Đồ Tự.
Vốn đang vẻ mặt kính nể Thân Đồ Tự: "......"
"...... ! A, đến anh." Quý Thính có chút tiếc nuối, nếu không phải mệt mỏi, cô không có khả năng sai lầm.
Đây chính là khả năng sinh tồn của người có tửu lượng cực kỳ kém như cô.
Đầu đinh tựa hồ chính là đang đợi giờ khắc này, ánh mắt có chút tan rã nhìn về phía Quý Thính: "Đại mạo hiểm của cậu ta không thể để em quyết định, các người là người yêu, ai biết em có thiên vị cậu ta hay không."
"Đều là uống bia, này thì có gì mà thiên vị." Quý Thính bật cười.
Đầu đinh lắc đầu: "Khó mà làm được, anh nào biết có phải hay không tửu lượng Thân Đồ Tự tốt, cho nên em mới cố ý nói như vậy."
"Vậy được rồi, cậu chỉ định đi, nhưng mà nói trước, quá phận tôi sẽ không đáp ứng." Quý Thính thần sắc thả lỏng, cũng không cảm thấy đàn tiểu quỷ này dám khi dễ người quá đáng.
Thân Đồ Tự sống không còn gì luyến tiếc, những người này bị Quý Thính chỉnh rõ ràng như vậy, đã sớm nghẹn một bụng tính toán trả thù, hiện tại Quý Thính lại để bọn họ đưa ra thử thách mạo hiểm cho cậu, cậu quả thực hoài nghi là Quý Thính trả thù mình.
Ánh mắt đầu đinh dạo qua một vòng giữa hai người, không khỏi nở nụ cười: "Yên tâm, anh sẽ không khi dễ hai người...... !Nếu hai người là người yêu, không bằng hôn một cái trước mặt chúng tôi đi, cái này không khó chứ?"
Quý Thính: "......"
Thân Đồ Tự: "......"
"Không nói?" Đầu đinh không nhìn lầm vẻ mất tự nhiên trên mặt bọn họ, càng chắc chắn hai người này là người thân, nói không chừng còn là họ hàng cùng huyết thống, lập tức nở nụ cười, "Hôn một cái có gì khó, chẳng lẽ hai người không phải quan hệ người yêu?"
"Cậu suy nghĩ nhiều, chúng tôi sao có thể không phải người yêu, chỉ là Thính Thính thẹn thùng, không thích trước mặt người ngoài thân thiết với tôi mà thôi." Thân Đồ Tự lạnh lùng nói, thân thể cứng đờ bại lộ cậu đang hoảng hốt.
Quý Thính ẩn ẩn buông tiếng thở dài, ngốc tử này thật sẽ không biết nói dối.
Đầu đinh vừa thấy, rốt cuộc khống chế không được đắc ý: "Thôi bỏ đi Thân Đồ Tự, tôi còn không hiểu biết cậu? Cậu đời này ngay cả bạn bè thật tình đều không có, như thế nào sẽ đột nhiên có bạn gái, có phải hay không dẫn theo chị họ hay em họ của mình, giả vờ yêu đương cho chúng tôi xem?"
Lời cậu ta vừa ra khỏi miệng, những người khác lập tức cười vang lên.
Thân Đồ Tự mặt nghẹn đến đỏ bừng, chỉ là ánh đèn quá mờ, chỉ có Quý Thính bên cạnh mới ẩn ẩn nhìn ra.
Không biết có phải cô ảo giác hay không, cảm thấy đôi mắt đứa nhỏ này hình như có nước mắt.
...... !Ở trong mắt tiểu bằng hữu mười mấy tuổi, loại sự tình này hẳn là rất nghiêm trọng, chỉ cần hơi xử lý vô ý một chút, khả năng những người này sẽ có thêm lý do để bắt nạt cậu.
Nhưng mà đã nghiêm trọng như vậy, cậu ấy cũng không muốn đem áp lực chồng chất lên trên người cô, thật đúng là...... !khiến người ta đau lòng.
Đang lúc những người đó trào phúng càng ngày càng nhiều, Quý Thính lôi kéo Thân Đồ Tự, để cậu nhìn mình, nở nụ cười: "Là em thẹn thùng hay là anh thẹn thùng? Em không cảm thấy hôn một cái có gì mà đáng thẹn thùng."
Thân Đồ Tự và những người khác đồng thời sửng sốt.
Quý Thính dường như không có việc gì nhìn về phía đầu đinh: "Tiểu Tự thẹn thùng, tôi vốn dĩ không tính toán hoàn thành đại mạo hiểm này, nhưng lời này của các cậu càng nói càng thái quá, sợ là chúng tôi lại không hôn một chút, mấy người con trai các cậu còn không biết sẽ nhiều chuyện đến như thế nào, anh nói đúng không Tiểu Tự?"
Một câu cuối cùng kia cô nhìn về phía Thân Đồ Tự, hàm nghĩa ở đáy mắt tự nhiên hiển lộ ra.
Thân Đồ Tự chinh lăng đồng thời đột nhiên cảm thấy khát nước, lập tức cầm lấy bia uống một ngụm, lúc này mới hàm hồ gật gật đầu.
"Nhanh lên, đừng để cho đàn chó con này chế giễu." Quý Thính ở bên tai cậu thấp giọng nói, cô thở ra khí ấm áp, Thân Đồ Tự chỉ cảm thấy nửa người đều đã tê rần.
Bộ dáng bọn họ thân mật làm đầu đinh đối diện mất hết ý cười, ánh mắt cũng trầm xuống theo.
Đều là nam nhân, Thân Đồ Tự tất nhiên rõ ràng suy nghĩa của cậu ta, lập tức cong lên khóe môi khiêu khích, dưới cái nhíu mày của đầu đinh, giây tiếp theo nâng mặt Quý Thính lên hôn tới.
Rõ ràng chỉ là đơn giản môi chạm môi, Thân Đồ Tự lại tựa hồ đã chịu cái gì đó rất chấn động, ánh mắt nhoáng lên trong nháy mắt rồi trở thành thất thần.
Hai người vừa dán ở bên nhau liền bất động, nào có nửa điểm giống bộ dáng hôn môi, Quý Thính sợ người khác nhìn ra hai người bọn họ là giả, vội vàng cũng học bộ dáng của cậu nâng mặt Thân Đồ Tự lên, chặn lại nụ hôn chỉ là môi dán môi.
Cô giảo hoạt nhìn về đôi mắt như ẩn giấu cuồn cuộn ngân hà trước mặt, cảm nhận được lúc này cậu ngắn ngủi kinh ngạc một chút, rồi trở thành cực kỳ lạnh nhạt...... !Phải, lạnh nhạt.
Quý Thính trong lòng cả kinh, nhận thấy được anh muốn đẩy mình ra, vội vàng dán cả người qua, xoay người đưa lưng về phía những người trẻ tuổi kia, ngậm môi anh nhỏ giọng nói: "Đừng đẩy tôi ra, chờ lát nữa giải thích với anh."
Lúc này nếu như bị đẩy ra, vậy nụ hôn của cô và Thân Đồ Tự coi như uổng công, nhưng mà tiếp tục hôn như vậy, còn không biết chút nữa cô phải đối mặt với mưa rền gió dữ gì.
Khi cô đang nói chuyện, đôi môi mềm mại không ngừng cọ xát, thân thể Thân Đồ Dực càng ngày càng gấp mà cứng lại, vừa nỗ lực muốn xem nhẹ loại cảm giác khác thường này, còn không chịu khống chế đem lực chú ý toàn bộ đặt ở trên môi cô.
Rõ ràng một câu này thuyết phục không được anh, nhưng cũng không biết vì sao, đối mặt với ánh mắt cầu xin của cô, Thân Đồ Dực thế nhưng không đẩy Quý Thính ra, chỉ là đáy mắt càng ngày càng lạnh băng.
Quý Thính cũng âm thầm kêu khổ, cô phát hiện mỗi lần làm chuyện gì xấu, đều không thể thiếu bị Thân Đồ Dực phát hiện, chẳng lẽ mạng số của họ là đối nghịch nhau đến như vậy sao?
"Được chưa Thân Đồ Tự, đến hôn bạn gái cũng không được, không phải là giả mạo quan hệ người yêu chứ?" Một nam sinh mắt kính trong góc khinh thường nói.
Những nam sinh khác cũng cười vang theo, hiển nhiên là cảm thấy một màn trước mắt này khác xa với kiến thức họ thường biết.
Tiếng cười xen lẫn bao nhiêu ác ý và khinh thường, Thân Đồ Dực đều nghe ra được, ánh mắt không khỏi tối sầm xuống.
Những người này tính là thứ gì, cũng dám cười nhạo Tiểu Tự?
Quý Thính nhìn đến ánh mắt anh thay đổi, trong lòng lộp bộp một chút, còn chưa kịp phản ứng lại đột nhiên bị ôm vào trong lòng ngực, tiếp theo Thân Đồ Dực liền đảo khách thành chủ.
Cô khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, môi cũng hơi hơi mở ra, trực tiếp dâng lên cho Thân Đồ Dực, cô cố gắng chống cự nhưng cuối cùng vẫn phải đi theo nhịp của anh.
...... !Tên vương bát đản này không phải không tới gần nữ nhân sao? Như thế nào lại hôn như vậy?!
Nụ hôn này rất ngắn, Thân Đồ Dực thực mau đã buông cô ra, nhân lúc những người khác còn đang ngẩn người, Quý Thính miệng khô lưỡi khô cầm cái ly để trên bàn uống vào, phát hiện đó là rượu liền nhanh chóng nhổ ra, nhưng vẫn đã nuốt một ngụm.
Cô ngượng ngùng lôi kéo Thân Đồ Dực đi ra ngoài: "Tiểu Tự thẹn thùng, chúng tôi không ở lại nữa, các cậu từ từ chơi đi." Sau đó ngay lúc những người đó không chú ý, hai người đi nhanh ra ngoài.
Chờ cửa phòng đóng lại, Thân Đồ Dực liền lạnh mặt tránh đi: "Tôi yêu cầu một lời giải thích."
Quý Thính vô lực nói ra câu kịch kinh điển kia: "Đại thiếu gia, này thật sự chỉ là một hiểu lầm, chúng ta đi ra ngoài nói đi......"
Cô vừa nói chuyện vừa đẩy anh đi ra ngoài, Thân Đồ Dực càng thêm lạnh nhạt: "Tôi nói rồi đi, đừng quá tới gần tôi."
"...... ! Tôi chỉ là muốn anh đi mau một chút, " Quý Thính hốc mắt đỏ, thanh âm cũng thấp xuống, "Đại thiếu gia, anh có phải hay không thật chán ghét tôi?"
Thân Đồ Dực: "?"
Không có câu trả lời, khóe mắt Quý Thính bắt đầu dâng lên nước mắt, Thân Đồ Dực nhíu mày: "Tôi không có."
"Vì cái gì không cho tôi chạm vào anh?" Quý Thính bĩu môi.
Thân Đồ Dực mặt lạnh: "Bởi vì không thích."
"Anh quả nhiên vẫn là không thích tôi." Quý Thính hít mũi một chút, ủy khuất giống như mèo nhỏ không được ăn no.
Thân Đồ Dực không biết vì sao, lần này cực kỳ có thể nhẫn: "...... !Là không thích bị người chạm vào, không quan hệ tới cô."
"Anh không thích người, không phải tương đương không thích tôi, trừ phi ở trong mắt anh tôi không phải người, nhưng vậy chẳng phải là đang mắng tôi sao?" Quý Thính mở miệng, giọng đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Thân Đồ Dực: "......" Nói có sách mách có chứng, không biết nên phản bác từ đâu.
Quý Thính thút tha thút thít nức nở khóc, khóc đến một nửa thời điểm hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía mặt Thân Đồ Dực, đột nhiên lại không khóc tiếp được.
"Không khóc?" Ánh mắt Thân Đồ Dực nặng nề.
Quý Thính ngơ ngẩn nhìn anh, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: "Trên mặt anh bị nổi điểm hồng kìa?"
Thân Đồ Dực chựng lại, nhíu mày móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, quả nhiên nguyên bản da mặt trắng nõn, đã phủ một tầng hồng.
Anh nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi hơi khó coi: "Thân Đồ Tự uống rượu?"
"Phải." Quý Thính ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Không thể uống sao?"
"Tôi dị ứng." Thân Đồ Dực mím môi, lúc trước còn không cảm thấy gì, hiện tại cảm thấy thân thể càng ngày càng không thoải mái.
Quý Thính nghiêng nghiêng đầu: "Thân Đồ Tự không biết mình bị dị ứng sao?"
"Chỉ có tôi dị ứng, " Thân Đồ Dực liếc nhìn cô một cái, "Đi thôi, đi về trước."
"Được." Quý Thính ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đưa tay cho anh.
Mày Thân Đồ Dực nhăn lại, không muốn dắt.
Đang lúc giằng co, cửa phòng đột nhiên mở ra, đầu đinh đuổi theo sau nhìn đến bọn họ còn đang ở đây, lập tức nhẹ nhàng thở ra, thấy đôi mắt Quý Thính sưng đỏ thì sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới cái gì cười cười: "Không phải chứ, hai người còn chưa đi bởi vì vừa rồi vui đùa mà giận dỗi nhau?"
Quý Thính xoa xoa mắt đi đến phía sau Thân Đồ Dực, trộm duỗi tay nắm tay áo anh, Thân Đồ Dực chựng lại một chút nhưng không tiếp tục né tránh.
"Không phải người yêu sao? Lúc này như thế nào lại giống người xa lạ như vậy?" Đầu đinh lại nói chuyện, tuy rằng ẩn ẩn cảm thấy Thân Đồ Tự không quá thích hợp, nhưng ngẫm lại có thể là bởi vì cãi nhau tâm tình không tốt, cậu ta cũng không để ý thêm.
Thân Đồ Dực lãnh đạm liếc đầu đinh một cái, cuối cùng vẫn mím môi chịu dắt tay Quý Thính.
Ôn ôn nhuyễn nhuyễn, cầm lấy cũng không chán ghét như tưởng tượng.
Đầu đinh nhìn thấy anh dắt tay cô, tâm tình trở nên không vui, cậu ta lập tức vòng đến trước người bọn họ ngăn lại: "Khoan đi đã, Quý Thính, anh có chuyện muốn nói với em."
"Tránh ra." Ánh mắt Thân Đồ Dực lạnh băng.
Loại người này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, anh như thế nào lại nhìn không ra cậu ta muốn làm cái gì? Trước mặc kệ tiền căn hậu quả, những người này đã coi Quý Thính là bạn gái Tiểu Tự, vậy mà người này cứ như thế mà ngăn bọn họ lại, hiển nhiên là không để Tiểu Tự vào mắt.
Đầu đinh bị khí tràng của Thân Đồ Dực chấn động mà rụt lại một chút, sau lại nghĩ người này chỉ là Thân Đồ Tự, cậu ta trở nên khinh miệt: "Thân Đồ Tự, cậu khẩn trương như vậy, có phải là vì mình lừa Quý Thính nên chột dạ sao?"
"Lừa tôi cái gì?" Quý Thính ỷ vào cánh tay Thân Đồ Dực, đôi mắt hồng hồng hỏi.
Đầu đinh lập tức nhìn Quý Thính, thanh âm cũng trở nên ôn nhu: "Vốn dĩ chuyện này anh không muốn nói, bởi vì nhà anh và nhà Thân Đồ ký hiệp nghị bảo mật, nếu anh đem chuyện này nói ra, xí nghiệp nhà anh sẽ bị gia đình Thân Đồ uy hiếp, nhưng anh không có biện pháp nào, anh đối với em là nhất kiến chung tình, không thể trơ mắt nhìn em bị lừa."
"Cái gì?" Quý Thính nghiêng nghiêng đầu, thật không hiểu cậu ta đang nói cái gì.
Đầu đinh hít sâu một hơi: "Cậu ta có bệnh tâm thần đó, Quý Thính, em còn không biết phải không, cậu ta dùng lời nói dối gì đó lừa em đúng không? Nếu không em cũng sẽ không ở chung với phế vật vô dụng này......"
"Vô dụng, phế vật, các người ngày thường chính là dùng những từ này hình dung em ấy?" Mỗi một chữ Thân Đồ Dực nói ra, ánh mắt lại lạnh thêm một phân, đến chữ cuối cùng, ánh mắt cơ hồ muốn hóa thành đao băng, một kích chém người trước mắt này ra.
Đầu đinh sửng sốt một chút, ý thức được người trước mắt đã thay đổi nhân cách, sắc mặt lập tức trắngbệch: "Thân Đồ, Thân Đồ tiên sinh? Ngài nghe tôi giải thích, này hết thảy đều là hiểu lầm......"
"Câu nói của cậu nghe thật quen thuộc nha, " Quý Thính ngây thơ nhìn cậu ta, uống say cũng không quên che dấu giúp Thân Đồ Tự, "Tôi vừa rồi khóc là bởi vì quan hệ với Tiểu Tự bị anh cả phát hiện, anh cả là ra khỏi cửa mới xuất hiện."
Thân Đồ Dực sắc mặt lạnh hơn: "Ngày mai kêu cha mẹ cậu tới văn phòng tôi một chuyến."
"Thân Đồ tiên sinh, ngài có thể phạt tôi, nhưng là cầu xin ngài đừng nói cho ba mẹ tôi, bọn họ khẳng định sẽ đánh chết tôi......" Đầu đinh hoàn toàn hoảng thần, trong mắt cũng nghẹn ra chút nước mắt, hoàn toàn không giống lưu manh vừa rồi vênh váo tự đắc muốn cướp bạn gái người khác.
Thân Đồ Dực lại chẳng thèm cho cậu ta đến một ánh mắt, lạnh nhạt nắm tay Quý Thính đi ra ngoài, đầu đinh hoảng loạn đi theo: "Thân Đồ tiên sinh, vừa rồi tôi nói những lời đó đều là xằng bậy, tôi, tôi chỉ vì thích Quý Thính cho nên ghen ghét mới nói ra, tôi ngày thường thật sự không có ý nghĩ như vậy......"
Cậu ta còn muốn nói thêm cái gì nữa, kết quả bị ánh mắt giống như muốn giết người của Thân Đồ Dực nhìn thoáng qua một cái, tức khắc không dám nói thêm nữa.
Thân Đồ Dực kéo Quý Thính đi về phía trước, trên người trước sau quanh quẩn một tầng hàn khí, anh thân cao chân dài, hơn nữa trong lòng tức giận quay cuồng, trong lúc nhất thời đi có chút nhanh, Quý Thính ở phía sau chạy chậm đuổi theo, đuổi không kịp liền chu miệng khóc.
Thân Đồ Dực phiền lòng, đơn giản thả tay cô ra, tiếp tục đi về phía trước.
Quý Thính chạy chậm theo ở phía sau, nghẹn ngào kêu: "Anh từ từ nha, từ từ chờ tôi......"
Cô thật sự quá đáng thương, mỗi ngày phải đối mặt nhân cách tính cách khác biệt, còn luôn bị lão đại kia bắt được, hiện tại lại bị vứt bỏ, trên thế giới này còn có người thảm hại hơn cô sao?
Không đợi cô nấc xong, người phía trước đã nghiêng đi, lảo đảo ngã thẳng lên mặt đất.
Quý Thính nhìn đến anh đột nhiên té ngã, sợ tới mức nước mắt cũng không rớt xuống nữa, tuy rằng cồn làm cảm tính cô một mặt trở nên vô cùng phóng đại, cả người đang tự cảm thấy thảm thương, nhưng bản năng ác liệt vẫn làm cô nhịn không được cong lên khóe miệng ——
"Phốc......".
← Ch. 062 | Ch. 064 → |