TG 2: Thiếu gia hào môn ốm yếu (9)
← Ch.034 | Ch.036 → |
Quý Thính chui vào trong xe liền thúc giục: "Đi mau đi mau."
"Làm sao vậy?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày hỏi, nhưng vẫn là nghe lời, dẫm chân ga.
"Đừng nói nữa, một người đáng ghét, " Quý Thính vốn đang chú ý tới cái đuôi, nghe tiếng xe gầm rú đặc thù thì sửng sốt một chút, dở khóc dở cười hỏi, "Anh tìm đâu ra chiếc xe này, thanh âm to đến thế."
Tiểu dân chúng Quý Thính trừ bỏ thấy xe BMW Audi, còn chưa thấy qua siêu xe gì, cho nên hoàn toàn không nhận ra chiếc xe này.
Thân Đồ Xuyên không quá thuần thục đỡ tay lái, nghe vậy liếc cô một cái: "Thuận tiện mua, về sau có thể đón đưa em."
"Bao nhiêu tiền vậy?" Quý Thính hỏi, mắt đánh giá linh kiện trong xe, cảm thấy đồ vật bên trong chất lượng nhìn còn khá tốt, hẳn là không rẻ.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, anh ở Thân Đồ gia rất ít khi ra cửa, ngẫu nhiên có ra cũng chỉ là xử lý sự vụ, lúc trước lấy bằng lái cũng chỉ vì không muốn bị người Thân Đồ gia đón đưa, nói tóm lại, anh lái xe rất ít cho nên cũng không hiểu biết gì mấy về giá xe.
Hiện tại Quý Thính đột nhiên hỏi như vậy, trong lúc nhất thời thật là có chút không biết sao. Trầm ngâm một lát, anh chậm rãi nói: "Chắc là mấy vạn, anh không rõ lắm, Chu Tiền bán cho anh."
"Còn được, không tính là quá mắc, về sau em không cần chen chúc giao thông công cộng nữa, " Quý Thính liếc anh một cái, "Không tồi nha, Tiểu Xuyên còn chính mình mua xe, cũng quá lợi hại!"
Thân Đồ Xuyên tâm tình không tồi: "Xe này tính cái gì, chờ về sau anh mua cho em cái tốt." Xem ra có thể cho Chu Tiền tiền thưởng.
"Có thể có thể, chỗ anh không có nhiều tiền như vậy, chút nữa em chuyển cho anh, anh nhớ trả cho anh ta." Quý Thính dặn dò.
Thân Đồ Xuyên mím môi: "Không cần, anh nói anh ta trừ tiền lương của anh." Đã cho Quý Thính, Thân Đồ Xuyên không muốn lấy lại gì.
"Vậy cho tới khi nào mới đủ, " Quý Thính dở khóc dở cười, "Phỏng chừng anh ta cũng đã bán rẻ, xem như chúng ta đã chiếm tiện nghi, sao có thể khất nợ!"
"Tiền lương anh có dư!" Thân Đồ Xuyên không thích cô quá coi thường mình, anh nói.
Quý Thính sửng sốt một chút: "Anh đi làm có một tháng, sao lại được dư?"
"Làm được một hạng mục cho công ty, trích phần trăm được mấy trăm vạn, cho nên dư." Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, muốn xem thái độ cô như thế.
Quý Thính ngồi yên nửa ngày, cẩn thận hỏi: "Mấy trăm vạn, anh xác định sao, không phải là em nghe lầm chứ? Anh làm gì có thể một lần kiếm được nhiều tiền như vậy, không phải là làm việc gì trái pháp luật đi?"
Cô có điểm không yên tâm, Thân Đồ Xuyên tuy rằng đầu óc thông minh, nhưng mà biết quá ít giao tế, cô sợ anh sẽ bị lừa, bị người lừa gạt làm chuyện trái pháp luật.
"Không có, chỉ là hạng mục công ty bình thường." Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm phía trước.
Quý Thính nhíu mày: "Cái gì hạng mục, nói cho em nghe đi."
Thân Đồ Xuyên môi giật giật, trong chốc lát nói không nên lời. Mấy năm nay anh ngoại trừ hạng mục đặc biệt cùng tài chính lưu động, những chuyện khác đều do Chu Tiền quyết định, trong giây lát làm sao nhớ ra được một hạng mục nhỏ nào chia phần trăm chỉ có mấy trăm vạn để nói ra cho cô nghe.
Quý Thính thấy anh không nói lời nào, trên mặt lo lắng càng sâu: "Anh không phải là bị lừa đi, ngày mai em đi theo anh đến công ty nhìn xem."
"Không có gì hay, " cô còn chưa nói cái gì, Thân Đồ Xuyên đã chột dạ, ra vẻ lạnh nhạt liếc cô một cái, "Em không tin anh, ngày mai anh đem giấy tờ hạng mục về cho em xem, hiện tại anh không muốn nói đến công việc."
Không thể để cô ấy đi lên tổng công ty, lúc trước anh không quản trực tiếp, cho nên đại đa số người chỉ biết có một ông chủ ở phía sau mà không biết anh là ai, nhưng gần đây do quá nhàm chán anh hay thường xuyên đi công ty, rất nhiều giám đốc đã biết mặt, Quý Thính mà đi, vạn nhất lòi ra thì làm sao.
Nghĩ như vậy, biểu tình Thân Đồ Xuyên càng thêm trầm thấp, kiên quyết không thể để cô đi theo lên tổng công ty.
Quả nhiên, Quý Thính vừa thấy bộ dáng ủy khuất của anh đã vội mở miệng dỗ dành: "Tin tưởng tin tưởng, anh lợi hại như vậy, Cố Trị hiện giờ còn vì anh nửa chết nửa sống kìa, cái hạng mục gì làm sao có thể làm khó anh, em tin anh."
"Thôi bỏ đi, em chính là không tin tưởng anh." Thân Đồ Xuyên thích cô khẩn trương cho mình, vốn dĩ chỉ vì tránh đi mới giả vờ tức giận, kết quả lúc này lại có điểm nghiện rồi.
Quý Thính bất đắc dĩ: "Em tin anh, chỉ là trong lúc nhất thời có điểm kinh ngạc nên biểu lộ hơi quá, anh đừng giận em được không?"
Thân Đồ Xuyên hừ lạnh một tiếng.
Quý Thính còn muốn nói cái gì, nhưng thấy anh lái xe không quá thuần thục, nghĩ nghĩ lại không nói tiếp, sợ làm anh phân tâm, chờ về đến nhà hai người xuống xe, cô mới nhảy nhót đi dắt tay anh.
Thân Đồ Xuyên nghiêng nghiêng liếc cô một cái, cự tuyệt nắm tay, Quý Thính thấy anh thật đúng là tức giận, vội vàng đi theo phía sau tiếp tục muốn bắt lấy tay anh. Thân Đồ Xuyên mỗi lần bị cô bắt đều cố ý né tránh, trốn đi vài lần, cảm thấy chơi thật vui, vội vàng đi lên phía trước một đoạn mới dám nhếch môi cười, nhưng khi hai người cùng vào thang máy thì mặt lại nghiêm trở lại.
"Tiểu Xuyên, em thật không phải không tin anh, anh đừng giận, được không?" Thang máy chỉ có bọn họ hai người, Quý Thính đưa mặt dựa lại gần, lấy khuỷu tay chạm chạm vào eo anh, một bộ làm nũng mềm mềm sụp sụp.
Thân Đồ Xuyên nào gặp qua cô như vậy, lập tức mềm lòng, nhưng tưởng tượng đến tiền đồ của mình, đành phải nhịn xuống tâm tư muốn nói chuyện với cô.
Cửa thang máy vừa mở, Thân Đồ Xuyên trực tiếp đi ngang qua phòng khách trở về phòng của mình, bang một tiếng đóng cửa lại. Xác định cửa đã khóa kỹ, lúc này anh mới mở miệng cười thật tươi, đem sung sướng tận đáy lòng mà phóng xuất ra ngoài.
Ở ngoài cửa, Quý Thính một bên nhỏ giọng xin lỗi, một bên nghĩ lại chính mình có phải đã quá đả thương tự tôn của anh. Tuy rằng lo lắng là không sai, nhưng anh dù sao cũng là một người thành niên, hoàn toàn không cần thiết phải nhìn chằm chằm như xem con nít.
Thân Đồ Xuyên nghe giọng cô như con mèo con, trong lòng ngứa ngáy, đột nhiên cảm thấy có thể đề ra một ít yêu cầu quá phận.
Đúng.
"Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên thiếu gia, đại thiếu gia, anh mở cửa được không, " Quý Thính rầm rì với cánh cửa, "Em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, lần sau tuyệt đối không nghi ngờ anh, em thật vui anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, anh thật sự quá tuyệt vời, thiếu gia."
Lời còn chưa nói xong, cửa đã mở ra, Thân Đồ Xuyên lạnh mặt nhìn về phía cô. Quý Thính dừng một chút, cười cười lấy lòng, thấy anh không dao động, cô duỗi tay cầm tay anh.
Thân Đồ Xuyên giấu tay ra phía sau tránh thoát, đối mặt với ánh mắt vô cùng đáng thương của cô, anh không dao động chút nào: "Không phải không muốn tứ chi tiếp xúc sao, vì sao lại muốn nắm?"
"Em muốn anh cao hứng một chút." Quý Thính ngập ngừng.
"Chuyện em không thích, em cảm thấy sau khi em làm thì anh sẽ thích hay sao?" Thân Đồ Xuyên không chút thoái nhượng, "Em xem anh là cái gì, là con chó em nuôi?"
"Em không nghĩ như vậy." Quý Thính có chút khẩn trương, không hiểu anh lần này vì sao phản ứng sẽ lớn như vậy.
Thân Đồ Xuyên quay mặt đi, khóe mắt rũ xuống, thanh âm cũng thấp đi rất nhiều: "Em không thích anh, cho nên mới có thể thản nhiên dùng phương thức này an ủi, nhưng em có biết không, mỗi lần em chủ động nắm tay anh, anh vui vẻ biết bao nhiêu."
"Thực xin lỗi, là em thiếu suy xét." Quý Thính mím môi, có chút ủ rũ, gục đầu xuống.
Thân Đồ Xuyên tự giễu cười: "Thôi đi, em không thích anh, anh cũng không thể bức em thích, về sau đừng làm những chuyện như vậy, bằng không anh thật chịu không nổi, anh nhận lời xin lỗi của em, em đi đi."
"Em..." Loại tình huống như thế này, Quý Thính nào dám đi.
Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, nỗ lực khống chế mình, thanh âm đạm mạc: "Đừng áy náy, em không thích anh, không phải là em sai."
Quý Thính vừa nhấc đầu liền nhìn thấy hốc mắt anh hơi hơi đỏ lên, theo bản năng cô nói một câu: "Em không phải không thích anh."
"Em nói gì, em lặp lại lần nữa" Thân Đồ Xuyên đột nhiên nhìn về phía cô, đáy mắt toàn là chân thật khiếp sợ. Anh vốn dĩ muốn mượn chuyện này lừa một nụ hôn, kết quả lúc này giống như có thu hoạch ngoài ý muốn.
Quý Thính bị anh làm hoảng sợ: "Em, em nói em không phải không thích anh. Ưm..."
Lời nói còn chưa dứt đã bị anh đột nhiên túm vào trong lòng ngực, cắn lấy môi cô, cự tuyệt nghe lời phía sau.
Anh chỉ cần biết cô thích mình là đủ, không sai, trong tư duy của đại thiếu gia, không phải không thích chính là thích, không có nghĩa khác.
Quý Thính cảm thấy anh hiểu lầm cái gì, đấm đấm ngực muốn anh buông mình ra, nhưng mà người đàn ông này chỉ hôn cô hai lần, mỗi lần đều có tiến bộ thật lớn, chỉ trong chốc lát ánh mắt cô như muốn tan rã, chân cũng bắt đầu nhũn ra, phải ôm cổ Thân Đồ Xuyên mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng được.
Thân Đồ Xuyên ánh mắt tối đi mấy phần, hô hấp cũng bắt đầu không xong, bế cô lên đè trên tường. Trong phòng to như vậy lại cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng nước tấm tắc ái muội vang lên.
Dần dần Thân Đồ Xuyên không hề thỏa mãn, tay mở nút áo sơ mi của cô. Hơi lạnh đầu ngón tay chạm đến làn da, Quý Thính đột nhiên thanh tỉnh, cô vội đẩy anh đi, quay mặt đi tránh nụ hôn của anh: "Không được, thiếu gia, không được."
"Thiếu gia nào không được?" Thanh âm khàn khàn Thân Đồ Xuyên hỏi bên tai cô.
Quý Thính bị anh ôm vào trong ngực, hai chân không chấm đất, chỉ có thể đỡ bờ vai của anh mới có thể cách mặt anh xa một chút, nghe được vấn đề ái muội anh hỏi, thanh âm cô yếu ớt: "Đừng hỏi loại vấn đề có nghĩa khác này, em sẽ không mắc mưu."
"Anh đây hỏi em một câu đơn giản, yêu đương với thiếu gia sao?" Thân Đồ Xuyên nói xong dừng một chút, lại bổ sung, "Chỉ có thể trả lời một chữ."
"Không." Quý Thính hai chân cách mặt đất, chỉ số thông minh bắt đầu tăng cao.
"..."Thân Đồ Xuyên cắn bả vai cô một cái, nghe được tiếng kêu rên thống khổ mới buông ra, ánh mắt nguy hiểm, "Cho em trả lời lại một lần."
"Em không." Quý Thính đỏ mặt nhu nhu nhược nhược, lại cự tuyệt. Kỳ thật cô cũng không biết tình huống đến như thế này, chính mình còn cự tuyệt cái gì, nhưng cô chính là muốn cự tuyệt.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, lại cắn cô một ngụm, Quý Thính bực: "Anh là cẩu sao!"
"Lại cho em trả lời lần cuối cùng, " Thân Đồ Xuyên nói xong thấy Quý Thính muốn trả lời, bình tĩnh ngắt lời cô, "Lần này trả lời, quyết định chờ lát nữa anh ăn cơm rồi ăn em, em có thể suy nghĩ kỹ."
"Cái gì ăn cơm ăn em..." Quý Thính thanh âm phát run lên.
Thân Đồ Xuyên khóe miệng cong lên mang theo thâm ý, cười: "Em hiểu ý anh."
"Em..." Quý Thính muốn nói không hiểu, nhưng đối diện với anh lập tức không dám nói, sau một lúc ngập ngừng một câu, "Anh là đang ép em."
"Đúng vậy, cho nên mau trả lời ah." Có thể chịu đựng cô ở trước mặt mình nhảy nhót vô tư đến bây giờ, anh kiên nhẫn cũng đã quá nhiều.
Quý Thính cắn cắn môi, sau một lúc lâu nhỏ giọng ừ một tiếng.
"Nói cái gì?" Thân Đồ Xuyên không nghe rõ.
Quý Thính liếc anh một cái, cúi đầu thật nhanh, ừ một tiếng rõ ràng hơn.
Thân Đồ Xuyên ngơ ngẩn, sau một lúc lâu thả cô xuống đất. Hai chân đứng trên mặt đất, Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, vừa nhấc đầu liền thấy ánh mắt có chút tiếc nuối của Thân Đồ Xuyên.
"..."
"Em kỳ thật có thể không cần đáp ứng." Thân Đồ Xuyên có chút tiếc nuối.
"..."
Thân Đồ Xuyên nhìn gương mặt trắng nõn pha hồng của cô, không nhịn được chọc một chút, sau đó sung sướng nhướng mày: "Nhưng đã đáp ứng rồi thì không nên đổi ý, có một số việc không kỳ thật không cần cứ cho đi như vậy."
"..." Quý Thính vô ngữ.
Thân Đồ Xuyên trả lời cô là một cái ôm hít thở không thông. Bởi vì hai người cao thấp chênh lệch, khi anh ôm cô vào trong lòng ngực tương đương mặt cô dán vào quần áo của anh, ôm một hồi Quý Thính cảm thấy đại não như thiếu ô xy.
Quý Thính kháng nghị đấm đấm phía sau lưng vài cái, anh mới miễn cưỡng buông cô ra, tay lại cầm lấy tay cô.
"Không phải không cho em cầm?" Quý Thính liếc xéo.
Thân Đồ Xuyên hừ một tiếng: "Vừa rồi không cao hứng, đương nhiên không cho cầm."
"Vậy hiện tại cao hứng?" Quý Thính nhướng mày.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, đột nhiên đứng đắn lên, ánh mắt nặng nề nhìn cô một lúc, khóe môi gợi lên, trả lời: "Anh thật cao hứng, phi thường cao hứng."
Quý Thính sửng sốt một chút, không nhịn được cũng nở nụ cười. Đáng chết, bị cái nhân vật tiểu thuyết nói đến chân nhũn ra, cô cũng thật là không có tiền đồ.
Trạng thái hiện tại cũng không thích hợp nói những chuyện này, cô khụ một tiếng, mạnh mẽ chuyển đề tài: "Không phải anh kiếm được nhiều tiền sao, mời em ăn cơm đi, em muốn ăn đồ mắc."
"Em muốn ăn cái gì?"
Quý Thính trầm tư một giây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: "Cái gì mắc nhất!"
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, không nhịn được cười khẽ ra tiếng.
Quý Thính có chút ngượng ngùng, hiện thực sinh hoạt của cô có chút dư dả, nhưng còn xa mới tới mức đại phú đại quý, hơn nữa ngày thường cũng không phải là người tiêu hoang vô độ, trước nay cũng không đi những chỗ quá xa hoa.
Còn sau khi xuyên sách, đúng, hai lần nam phụ đều rất có tiền, đáng tiếc một người nhốt cô ở trong nhà không được ra tới cửa, một người thật vất vả không nhốt cô nhưng vừa ra cửa đã phá sản, cô thật đúng là chưa cảm thụ qua sinh hoạt của kẻ có tiền.
Lần sau xuyên sách nhất định phải dính tới người có tiền có thế.
Quý Thính nói thầm, bị Thân Đồ Xuyên dắt tay xuống lầu.
Hai người ngồi lại vào trong chiếc xe già cỗi vừa mới mua, lúc Thân Đồ Xuyên dẫm lên chân ga, Quý Thính chậc một tiếng: "Kỳ thật nếu anh kiếm được tiền như vậy, chúng ta có thể mua chiếc xe hơn mười vạn, xe này nhìn thật quá cũ, xe người khác cũng không kêu to đến như thế."
"Anh sợ em cảm thấy anh tiêu tiền quá loạn." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.
Quý Thính vẻ mặt lấy lòng: "Đó không phải là em cảm thấy tiền tiết kiệm của em không nhiều lắm sao, hiện tại anh cũng kiếm được tiền, đương nhiên không giống nhau."
Thân Đồ Xuyên liếc cô, nhìn thấy biểu tình ân cần của cô, cười, "Đôi mắt chỉ biết danh lợi."
Quý Thính cười theo hắc hắc, chỉ cảm thấy không cần lo lắng đến chuyện tiền, cả người đều nhẹ nhàng lên.
"Nếu anh có thể kiếm tiền, em có muốn nghỉ việc hay không?" Thân Đồ Xuyên lơ đãng hỏi.
Quý Thính do dự một chút, sau một lúc lâu, chần chờ nói: "Người ta giúp tìm việc, tùy tiện nghỉ thật không tốt, em đi làm thêm một đoạn thời gian đi, sau đó lại nói."
"Vậy em nhanh lên, mùa đông sắp tới, thật lạnh." Thân Đồ Xuyên nhắc nhở.
Quý Thính vừa nghe liền nghĩ đến mùa đông phải rời giường sớm để đi làm mà sợ hãi, cô lập tức nghiêm trang gật đầu. Thân Đồ Xuyên thấy cô nghe lời, tâm tình không tồi, nhếch miệng lên cười.
Xe chậm rãi theo dòng xe, thật mau tới một nhà hàng xa hoa, Quý Thính nhìn người lui tới đều ăn mặc thập phần tinh xảo, lại nhìn hai người họ mặc đồ thoải mái, trong lúc nhất thời có chút lo lắng, "Người ta có thể đuổi chúng ta ra không?"
"Sẽ không." Thân Đồ Xuyên an ủi.
Quý Thính trong lòng an định, nghĩ lại nếu bị đuổi ra cũng không sao, cùng lắm thì đi tìm quán ven đường ăn BBQ cũng không tồi.
Nhân viên mặc đồng phục ở bãi đậu xe nhìn thấy xe bọn họ thì chạy nhanh tới chờ, xe vừa dừng lại liền ân cần tiến lên mở cửa xe. Quý Thính không được tự nhiên nói lời cảm ơn, xuống xe nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đưa chìa khóa cho nhân viên, quay sang dắt lấy tay cô.
Cô cười cười nắm lấy tay Thân Đồ Xuyên, trước khi vào nhà hàng nghe được mấy người phục vụ phía sau cảm khái: "Đây là xe phiên bản giới hạn toàn cầu nha, hình như chỉ có hơn mười chiếc."
"Có lẽ vậy, cậu cẩn thận một chút, xe này bị tróc sơn chắc đều phải đem ra ngoại quốc tu bổ, đến lúc đó bán nhà của cậu cũng không đủ phí sửa xe."
Tiếp theo lại thêm một trận cảm khái, Quý Thính tò mò quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe BMW màu đen lái qua.
BMW nha, vừa thấy đã biết mắc, Quý Thính trong lòng cũng cảm khái hai tiếng, quay đầu đi theo Thân Đồ Xuyên vào trong.
Nhà hàng hoàn cảnh thật u tĩnh, mỗi bàn đều có thiết kế xảo diệu che kín, bên trong có thể nhìn đến tình huống bên ngoài nhưng bên ngoài lại không nhìn được vào bên trong.
Người phục vụ đưa thực đơn cho Quý Thính, Quý Thính vừa nhìn thấy giá đã âm thầm líu lưỡi, có điểm hối hận tới đây ăn. Bất quá tới cũng đã tới rồi, suy suy nghĩ nghĩ cũng không phải tính cách của cô, vì thế thật mau đã chọn được mấy thứ mình thích.
Chờ người phục vụ đi rồi, Quý Thính cảm khái một câu: "Nơi này thật mắc."
"Nếu em thích, về sau mỗi ngày anh mang em tới." Thân Đồ Xuyên nói xong, nghiêm túc tự hỏi, nhà hàng này rốt cuộc có phải sản nghiệp của mình hay không.
Có lẽ đi, anh nhớ lúc trước Chu Tiền có nói qua muốn đầu tư nhà hàng ăn uống xa hoa.
Tuy rằng biết mỗi ngày tới là không hiện thực, nhưng Quý Thính thích bộ dạng bình tĩnh này của anh, nghe vậy thì vui vẻ gật gật đầu, vừa uống nước chanh vừa nói chuyện phiếm.
Bò bít tết được đưa lên tới, Quý Thính hơi hơi né né ra sau, người phục vụ vừa xốc nắp lên, bò bít tết xèo xèo trên khay, bên ngoài truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Chu tổng, anh tin tôi đi, hạng mục này tuyệt đối có thể làm, nếu không phải tài chính bên tôi không đủ, thật không muốn chia ra cho người khác chút nào."
Quý Thính nhìn ra bên ngoài thấy được Cố Trị và Chu Tiền đang đi cùng một chỗ. Cố Trị so với lúc trước gầy đi rất nhiều, đáy mắt cũng có vầng đen, tuy rằng lúc này ăn mặc tây trang sang quý, tóc vuốt gọn gàng nhưng nhìn ra rất tiều tụy, có thể nghĩ cục diện rối rắm lần này mang đến cho anh bao nhiêu phiền toái.
"Tiểu Xuyên, anh xem." Thân Đồ Xuyên mặt đối diện với Quý Thính, tương đương đưa lưng về phía Chu Tiền cùng Cố Trị, Quý Thính nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Thân Đồ Xuyên đã sớm nghe được thanh âm Cố Trị vốn dĩ không tính toán để ý tới, bây giờ thấy Quý Thính vẻ mặt bát quái như vậy, anh dừng một chút phối hợp quay đầu nhìn, chỉ liếc mắt một cái liền quay đầu trở lại.
"Chuyên tâm ăn cơm." Anh nhíu mày.
Quý Thính khóe miệng trừu trừu, chờ hai người kia đi rồi mới cầm lấy dao nĩa: "Anh không hiếu kỳ sao?"
"Tò mò cái gì?" Thân Đồ Xuyên rũ mắt ăn cơm, "Hiện tại toàn bộ trong nghề có thể trợ giúp Cố Trị hoàn thành hạng mục cũng chỉ có vài người, những người này trừ bỏ Chu Tiền đều là bảo thủ giống Thân Đồ Sơn, anh ta tìm Chu Tiền cũng không ngoài ý muốn."
"Vậy Chu Tiền sẽ giúp anh ta sao?" Quý Thính vẻ mặt lo lắng, Thân Đồ Xuyên lúc trước nói qua, hạng mục này nguy hiểm cao nhưng lợi nhuận nhiều, nếu Chu Tiền thật sự tham gia vào giúp Cố Trị vượt qua giai đoạn này, Cố Trị có phải hay không sẽ được vực dậy và tiến cao hơn?
Nghĩ như vậy, Quý Thính cảm thấy bò bít tết không còn thơm nữa.
Thân Đồ Xuyên vẻ mặt bất đắc dĩ: "Em ăn cơm cho ngon đi!"
"Anh còn chưa trả lời em đâu, Chu Tiền hẳn là sẽ tham gia vào hạng mục này sao?" Quý Thính nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một chút, vì không để cô lo lắng nên nói ra tình hình thực tế: "Sẽ, bằng không dựa vào nhân mạch và địa vị của Thân Đồ gia bao nhiêu năm như vậy, Cố Trị cũng sẽ vượt qua khó khăn. Chu Tiền cần thiết phải tham gia vào mới có thể hoàn toàn đưa anh ta vào chỗ chết."
Quý Thính sửng sốt, kinh ngạc mở to hai mắt: "Anh nói, là Chu Tiền giúp anh, vì cái gì?"
"..." Bởi vì anh ta là cấp dưới của anh, Thân Đồ Xuyên liếc cô, châm chước một lát, chậm rãi nói, "Bởi vì độc chiếm một hạng mục so với hợp tác càng kiếm được tiền."
"Không phải nguy hiểm rất lớn sao?" Quý Thính truy vấn.
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi: "Có anh thì sao?"
Đúng, đã quên chuyện này. Quý Thính bình tĩnh nhìn anh, yên tâm nở nụ cười.
"Hiện tại có thể ăn cơm chưa?" Thân Đồ Xuyên nhướng mày.
Quý Thính cười tủm tỉm gật gật đầu, bắt đầu cắt bò bít tết. Mắc có đạo lý của mắc, nhà hàng này hương vị xác thật không tồi, hơn nữa tâm tình cũng tốt, Quý Thính ăn tới bụng căng ra mới dừng lại.
Hai người nghỉ ngơi một lát, trả tiền xong cùng nhau ra cửa. Quý Thính chờ ở cửa, Thân Đồ Xuyên đi lấy xe.
Quý Thính một người đứng ở cửa nhà hàng, chỉ chốc lát sau nhìn thấy xe Thân Đồ Xuyên đến, vừa muốn đi qua liền nghe được phía sau có người kêu một tiếng: "Quý Thính!"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Quý Thính khóe miệng trừu trừu, theo bản năng bỏ đi thật nhanh, kết quả người nọ một chút ánh mắt cũng không có, trực tiếp chạy đuổi tới, vỗ vỗ vai cô: "Không thấy tôi à?"
Quý Thính vô ngữ quay đầu lại, còn không phải là đồng nghiệp ngồi cách vách cô hay sao: "A, thật tình cờ, cô cũng tới nơi này ăn cơm?"
"Tôi không tới ăn, chỉ ở chỗ này chờ bạn trai, anh ấy là giám đốc chỗ này." Giám đốc nhà hàng cao cấp tiền lương không thấp, cô gái nhắc tới bạn trai thì vẻ mặt thật kiêu ngạo.
Quý Thính không get tới ý tứ của cô ta nên không khen theo đuôi, cô gái vô ngữ: "Cô còn không biết đi, đây cũng là sản nghiệp của tổng công ty chúng ta, người phục vụ cũng phải có tiêu chuẩn ngoại ngữ, bạn trai tôi mới hơn hai mươi tuổi đã làm được giám đốc, đặc biệt lợi hại."
"Vậy còn không phải khá tốt sao!" Quý Thính có lệ một tiếng, mắt thấy xe Thân Đồ Xuyên đang chờ, cô liền chuẩn bị rời đi.
Cô gái thấy Quý Thính không chịu khen bạn trai mình, trong lòng khinh thường xuy một tiếng, hoài nghi nhìn Quý Thính, "Cô thì sao, ở đây làm gì?"
"Bạn trai mời ăn cơm." Quý Thính cười cười, lúc trước nói mình có bạn trai là muốn chắn đào hoa, hiện tại cô thật sự có.
Cô gái cười một tiếng, nhìn cô đánh giá: "Bạn trai cô không phải gia cảnh không được tốt hay sao?"
"Gia cảnh không tốt ngẫu nhiên cũng có thể ăn được bữa ngon không phải sao, coi như tự khao chính mình, " Quý Thính nói xong, xe trước mặt lóe chút đèn, cô vừa chạy vừa nói: "Tôi đi trước, không nói chuyện nữa."
Nói xong liền chạy vội chui vào trong xe, thúc giục Thân Đồ Xuyên: "Đi mau đi mau."
"Gấp cái gì?" Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Quý Thính chậc một tiếng: "Gặp được đồng nghiệp chán ghét, em sợ cô ta lại đuổi theo nói chuyện phiếm."
"Không thích nơi đó, vậy từ chức đi."
Quý Thính nhìn nghiêng Thân Đồ Xuyên: "Đã nói, trong khoảng thời gian này từ từ đã."
Thân Đồ Xuyên bất mãn liếc cô một cái, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi làm sao trong thời gian ngắn nhất đem đóng cái công ty con này lại.
Quý Thính không biết anh suy nghĩ gì, mở ra túi trái cây nhà hàng đưa, ngắt một quả nho nhét vào miệng anh, Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt đã quên mất chính sự.
"Ngọt sao?" Quý Thính hỏi.
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu: "Ngọt."
Quý Thính vừa lòng, lười nhác dựa vào chỗ tựa lưng, dần dần buồn ngủ. Thân Đồ Xuyên liếc liếc, hạ chỗ ngồi của cô xuống để cô nằm được thoải mái hơn một chút.
Quý Thính mơ mơ màng màng ngủ đi, nhưng cũng không ngủ say, xe vừa dừng lại đã muốn tỉnh, cửa xe Thân Đồ Xuyên mở ra, cô xem như hoàn toàn tỉnh.
Mở to mắt, Quý Thính nhìn thấy xe đang ngừng ở ven đường, trước một tiệm thuốc ở tiểu khu, trên ghế điều khiển lại không có ai.
Thân Đồ Xuyên đâu?
Quý Thính ngồi dậy nhìn xung quanh, nhìn một vòng sau không tìm được người, đang chuẩn bị xuống xe thì thấy anh xách một túi nhỏ từ trong tiệm thuốc bước ra.
Cô lúc này mới thả lỏng lại, chờ anh lên xe, hỏi: "Anh không thoải mái sao?"
"Không có." Thân Đồ Xuyên khởi động xe.
"Vậy anh đi làm gì?"
"Mua chút đồ vật." Thân Đồ Xuyên ý vị thâm trường nhìn cô một cái.
Quý Thính tò mò nhìn về phía cái túi: "Mua cái gì?"
"Trở về em sẽ biết." Thân Đồ Xuyên đem túi nhét vào chỗ ngồi bên kia, ý không cho cô xem.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Không xem thì không xem."
Vì biểu lộ chính mình không hiếu kỳ chút nào, cô quyết định không nói chuyện với anh, kết quả Thân Đồ Xuyên cũng không chủ động nhắc tới, hai người cứ như vậy trầm mặc trên đường về nhà.
Thang máy một tầng lại một tầng hướng lên trên, Quý Thính càng ngày càng tò mò đồ vật trong túi anh, cửa thang máy vừa mở, cô nháy mắt nhảy lên duỗi tay ra đoạt lấy, nghĩ anh không phòng bị sẽ đoạt được.
Ai biết Thân Đồ Xuyên phản ứng cực nhanh, trực tiếp đem túi giơ cao qua đỉnh đầu, Quý Thính nhảy lên không tới, ngược lại còn bị anh ôm eo.
"Không thèm, không hiếm lạ!" Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, xụ mặt xoay người trở về phòng.
Thân Đồ Xuyên đáy mắt hiện lên ý cười: "Nhớ tắm rửa."
"Không cần anh lo!" Quý Thính lưu lại bốn chữ, phịch một tiếng đóng cửa lại, vừa thoát áo khoác vừa đi vào trong, đến sô pha nằm xuống nghỉ ngơi một lát, sau đó mới đứng dậy đi tắm rửa.
Trong đó là cái gì đâu?
Quý Thính ý thức được mình lại suy nghĩ tới cái kia, cô tức giận tự nhéo mặt mình một phen, kiên quyết không thể không tiền đồ như vậy.
Cô nhanh chóng tắm rửa, tùy tiện xuyên váy ngủ đi ra ngoài, đang chuẩn bị nằm xuống đột nhiên nghe tiếng đập cửa.
"Làm sao vậy?" Quý Thính nghi hoặc, đã tới giờ ngủ, còn lại đây làm gì?
"Mở cửa."
Quý Thính ngừng một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn đi mở cửa, Thân Đồ Xuyên đứng ngoài cửa, đầu tóc còn ướt, hiển nhiên là vừa tắm xong, cô không tán đồng nhíu mày lại, nghiêng người để anh đi vào, "Lại đây, em giúp anh thổi tóc."
Người này thói quen sinh hoạt thật là quá kém, gội đầu xong thường xuyên không sấy tóc mà mặc cho nó tự khô, người bình thường còn không nói, anh hay sinh bệnh như vậy còn không biết tự chiếu cố mình, thật làm cho người tức giận.
Thân Đồ Xuyên tự nhiên sẽ không nói mình chính là vì để cô giúp sấy tóc mà không tự hong, nghe vậy lập tức đến sô pha ngồi xuống, nhìn trên đầu cô còn quấn khăn lông, tốt bụng nói: "Chờ em giúp anh thổi xong anh sẽ thổi cho em."
Người trưởng thành ai lại không xem qua mấy bộ phim loạn tám kia, nghe anh nói những lời này lại có hàm ý khác, Quý Thính không tiền đồ mà đỏ mặt lên.
Thân Đồ Xuyên nghi hoặc liếc cô một cái: "Thực thích sao? Chuyện này cũng đáng thẹn thùng?"
"Câm miệng." Quý Thính đem máy sấy chạy đến mức cao nhất, cự tuyệt nói chuyện tiếp.
Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại, lười biếng ngồi trên sô pha, chuyên tâm hưởng thụ chiếu cố, chờ đến khi vừa sấy xong, anh bắt được Quý Thính, thừa dịp cô không chú ý kéo người từ sô pha trực tiếp lại chỗ mình.
Quý Thính kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy mình muốn ngã nhào xuống, lúc cô cho rằng mình sẽ té ngã, lại vững vàng đáp vào trong lòng ngực Thân Đồ Xuyên.
Cô vô ngữ nhìn khuôn mặt Thân Đồ Xuyên gần trong gang tấc, "Ai, sao lúc này sức lực anh lại mạnh như vậy?" Nói Thân Đồ Xuyên như Lâm Đại Ngọc bệnh tật ốm yếu còn có thể dễ dàng tan vỡ đâu?
* Lâm Đại Ngọc: nhân vật nữ chính trong "Hồng Lâu Mộng", nổi tiếng với vẻ mảnh mai, yếu đuối, bệnh tật.
"Anh còn có điểm khác sức lực cũng rất lớn, em có muốn thử hay không?" Thanh âm Thân Đồ Xuyên anh ách.
Quý Thính "..." Cô lần này nghe ra được anh nói đùa. Cô không rõ cái gì đã đả thông hai mạch nhâm đốc của anh, làm anh đột nhiên không biết xấu hổ như vậy.
Như là nhìn ra Quý Thính nghi hoặc, Thân Đồ Xuyên hàm súc trả lời: "Chủ yếu là lúc trước chưa có xác định quan hệ."
Cho nên hiện tại xác định quan hệ rồi liền cảm thấy có thể muốn làm gì thì làm, đúng không? Quý Thính đột nhiên hối hận mình đã quá qua loa.
Quý Thính giãy giụa muốn thoát ra, lại bị anh ấn chặt trong lòng ngực không cho phép nhúc chích, cô tức giận: "Bỏ em xuống."
"Đừng nóng vội, anh giúp em sấy tóc." Thân Đồ Xuyên nói xong, mở khăn lông trên đầu cô ra, nghiêm trang bắt đầu sấy.
Gió ấm thổi qua, đầu tóc ẩm ướt dần dần trở nên mượt mà, Quý Thính vốn dĩ đã hơi mệt, lúc này càng lười biếng, chẳng sợ Thân Đồ Xuyên một tay đã buông cô ra, cô cũng lười đến động.
Ghé vào trên người Thân Đồ Xuyên, nhắm mắt lại hưởng thụ, chờ đến khi máy sấy ngừng, cô còn bất mãn nửa nhắm nửa mở mắt, hỏi: "Đã xong sao?"
"Phải." Thân Đồ Xuyên thanh âm khàn khàn.
Quý Thính ngáp một cái, lười nhác đứng dậy: "Vậy anh trở về đi, em muốn ngủ." Nói rồi đi tớp mép giường, định lăn ra giường ngủ.
Bỗng đột nhiên cảm giác được phía sau lưng dán đến một thân thể nóng hầm hập, cô kinh ngạc một chút, chưa kịp quay đầu đã bị người nọ đè ngã xuống giường.
Khi Thân Đồ Xuyên ngã xuống chống lên cánh tay, cũng không thật sự đè trên người Quý Thính, nhưng cô vẫn kêu lên một tiếng, kinh hãi quay đầu nhìn anh: "Anh làm gì?"
"Không phải ngủ sao?" Thân Đồ Xuyên ánh mắt tối sầm xuống.
Quý Thính đầu óc có điểm thắt: "Vậy, vậy anh trở về ngủ đi."
"Em là người phụ nữ của anh, anh muốn ngủ với em." Thân Đồ Xuyên nói trắng ra yêu cầu của mình.
Quý Thính sửng sốt một chút, khuôn mặt đột nhiên bạo hồng, cô vội đạp loạn chân tránh thoát Thân Đồ Xuyên, "Ngủ cái rắm, anh đi ra ngoài cho em!"
"Vì sao?" Thân Đồ Xuyên không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt, biểu tình trong lúc nhất thời có chút không tốt.
Quý Thính trừng mắt: "Nào có vì sao, anh có gặp qua ai ngày đầu tiên xác định quan hệ liền trực tiếp như vậy, chơi lưu manh còn không gấp như thế!"
"Đây chẳng lẽ không phải bình thường, chẳng lẽ em không nghĩ đến?" Thân Đồ Xuyên banh mặt ngồi dậy.
Quý Thính bị anh nói trắng ra, trên mặt như muốn nóng cháy: "Em, em không nghĩ muốn, anh đi nhanh ra ngoài, bằng không em sẽ lấy gối đánh anh."
Vừa nói, cô thật đúng là cầm gối đầu ôm vào trong ngực, tựa hồ tùy thời sẽ đánh anh một chút.
Thân Đồ Xuyên vừa nghe đến cô không muốn mình, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt cũng lộ ra nguy hiểm cùng phẫn nộ: "Ý của em là, anh không có gì hấp dẫn với em."
Quý Thính vốn dĩ không chút nghĩ ngợi gật đầu, nhưng đầu còn chưa gật xuống đã nhìn thấy anh thần sắc không cao hứng, lập tức nhịn xuống, trợn mắt nhìn anh: "Vậy ý anh là, anh muốn em làm bạn gái của anh chính là để làm chuyện này?"
"Đương nhiên không phải." Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
Quý Thính cười lạnh: "Em cũng giống vậy, anh có phải hay không quá nóng nảy, chúng ta mới chính thức kết giao không đến năm giờ, anh liền gấp không chờ nổi như vậy."
"Chẳng lẽ không phải hẳn là như thế?" Lúc này đáy mắt anh thật là chân chính không hiểu được.
Quý Thính sửng sốt một chút, thế nhưng cảm thấy tình huống hiện tại có một chút khôi hài: "Đương nhiên không phải, ít nhất phải đợi mấy ngày, chúng ta thích ứng quan hệ rồi hãy nói sau." Người này đầu óc thông minh hơn so với người thường, thường thức lại không bằng con nít, có đôi khi thật không biết có nên tức giận với anh hay không.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô một lúc, không vui đem trong túi đồ vật ném lên trên giường: "Mệt anh còn chờ mong như vậy."
Quý Thính nhìn vào, là đồ vật trong nhà tuyệt đối không có, khóe miệng cô nhịn không được mím lại một chút. Thì ra vừa rồi thần thần bí bí chính là đi mua đồ dùng tránh thai, thật đúng là suy nghĩ chu toàn!
Cô khụ một tiếng, cẩn thận an ủi: "Anh cũng đừng quá sốt ruột, việc này chờ nước chảy thành sông, tự nhiên sẽ xảy ra, không cần quá miễn cưỡng."
"Em thực hiểu?" Thân Đồ Xuyên đôi mắt mị lên.
Quý Thính chớp chớp mắt: "Ít nhất hiểu hơn so với anh đi."
Thân Đồ Xuyên nghĩ lại cũng đúng, anh có chút ủ rũ, lúc trước không nghĩ tới có một ngày mình sẽ thích một người nào đó cho nên trước nay không chú ý quá vấn đề nam nữ, làm cho khoảng thời gian này vẫn còn ngây ngô, "Anh sẽ nhanh chóng tìm hiểu tri thức ở phương diện này."
"Đừng đừng đừng, có cái gì không hiểu trực tiếp hỏi em là được, ngàn vạn đừng loạn đọc sách." Quý Thính sợ anh lại tìm chút sách vở loạn tám tao về, nhanh nhanh ngăn lại ý tưởng.
Thân Đồ Xuyên nhấp môi liếc cô một cái, xụ mặt vòng qua giường đến bên người, mặt vô biểu tình nhìn cô chằm chằm.
"Anh, anh làm gì!"
"Chờ." Thân Đồ Xuyên trong miệng phun ra một từ cao quý.
Quý Thính khó hiểu: "Chờ cái gì?"
"Chờ đến khi nước chảy thành sông, tự nhiên phát sinh."
"..." Nói túm lại là vừa rồi cô nói đều là vô ích, đúng không?
← Ch. 034 | Ch. 036 → |