Ngoại truyện: Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em (11)
← Ch.164 | Ch.166 → |
31: Phá thai
Mặc Phi Tước quay đầu lại, đẩy tay Đông Bác Hải khoác lên trên vai anh ra, căm tức nhìn anh ấy một cái rồi liếc về phía cậu nhóc một cái, "Anh dạy nó làm như vậy phải không?"
"NO! NO! NO!, Chú Mặc, chuyện này không có một chút liên quan tới cha cháu, là chủ ý của cháu, chú muốn thì trách cháu đi!" Tên nhóc đi tới, xung phong nhận việc giải thích sự thật!
"Ha ha!" Thấy con trai thành thực dũng cảm như vậy, Đông Bác Hải sảng lãng cười hai tiếng!
"Chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?" Vô Song nâng cao bụng bự đi tới, Đông Bác Hải xoay người lại lập tức ôm cô, che chở như bảo bối!
"Mẹ!" Tên nhóc kêu một tiếng.
"Ừ!" Vô Song trả lời rồi nhìn về phía Mặc Phi Tước, chỉ thấy ánh mắt anh ta hung ác nhìn chằm chằm vào con trai của cô, cô đang muốn mở miệng hỏi gì đó, Đông Bác Hải liền cúi đầu thì thầm ở bên tai cô, "Bà xã, đừng lên tiếng, chút nữa anh sẽ giải thích với em!"
"Sao vậy?" Cô vẫn là nhịn không được mà tò mò, nhỏ giọng hỏi, nhưng Đông Bác Hải cười mà không nói.
"Chú Mặc, cháu sai rồi!" Nhận sai thật là nhanh, cậu nhóc nhận sai thật là nhanh, hơn nữa còn có vẻ mặt thành kính, cho dù ai nhìn thấy cũng không nhẫn tâm trách cứ!
Cậu sai gì đây? Chó má! Cậu mới không cảm thấy mình có lỗi đâu, nếu không phải là bà già kia nhanh như chớp, ông cụ non mười tuổi như cậu cũng có thể chọc bà già đó tức chết!
"Con...... " Mặc Phi Tước tức giận giơ tay lên, làm như muốn đánh vào đầu cậu nhóc thật mạnh, Vô Song và Đông Bác Hải thấy thế cũng kinh hãi thay đổi sắc mặt, con trai là bảo bối của bọn họ nha! Đừng nói thật sự đánh, dù cho bọn họ nhìn thấy nói giỡn cũng nhức nhối a!
"Giỏi lắm!" Bàn tay nhẹ nhàng rơi lên trên đầu cậu nhóc, Mặc Phi Tước đổi giận thành vui, khuôn mặt tuấn tú cười cười!
Hai vợ chồng cũng thả lỏng thở một hơi, mới vừa rồi thật là hù chết bọn họ mà!
"Chú Mặc, chú không trách cháu?" Cậu nhóc có chút khó tin nháy mắt với anh, mới vừa rồi cậu đã chọc dì Mặc Noãn tức muốn khóc, chú ấy thế mà không tức giận, còn khen cậu giỏi lắm!!
Mặc Phi Tước xoắn xoắn sợi tóc của cậu, nhếch môi cười có vẻ du côn, "Nhóc con, chú Mặc còn phải cám ơn con, con làm chuyện mà chú muốn làm cũng không dám làm!"
"Hả?" Nhóc con nhìn lên nhìn xuống mấy lần quan sát anh, "Chú Mặc còn có chuyện không dám làm?"
"Chú...... " Mặc Phi Tước cứng họng, mặt đỏ ửng lên.
"Ha ha, được rồi, con trai muốn được yên thì ngoan ngõan, đừng làm khó chú Mặc con nữa!" Đông Bác Hải lại cười lên ha hả lần nữa.
Cậu nhóc nhìn vẻ mặt táo bón của Mặc Phi Tước mà cười hì hì, "Chú Mặc, thật sự chú phải cố gắng lên đó!"
"Nhóc con, con biết cái gì chứ?" Mặc Phi Tước xấu xa nghiêm mặt trả về cậu nhóc một câu.
"Con không biết, nhưng con sẽ không khóc nhè, đúng không cha!" Cậu nhóc giả vờ một cái mặt quỷ với anh, sau đó trốn ra sau lưng cha mẹ.
"Nhóc con xấu xa. " Mặc Phi Tước đen mặt, thấy hai vị cha mẹ vẫn còn đang cười, anh không nhịn được mà quở trách người làm cha một phen, "Ai, Bác Hải, anh làm cha thế nào vậy, con trai anh không biết lớn nhỏ như vậy anh cũng không trông nom?"
"Có sao?" Đông Bác Hải rất mờ mịt mà nhìn vợ một cái, Vô Song cười cười, "Tôi lại cảm thấy con trai tôi nói rất đúng!"
"Chị dâu nhỏ, không ngờ cô qua sông liền rút cầu như vậy đấy!" Tình cảm của người gia đình này là liên kết nhất trí đối phó anh người ngoài này.... !
"Phi Tước, anh phải có lương tâm một chút, phải đi mang Noãn trở về. " Vô Song mặt lạnh, và nghiêm trang nói, "Noãn không phải là một người có tâm địa sắt đá, ngược lại lòng của cô ấy rất mềm, chỉ cần anh dụng tâm, nhất định cô ấy sẽ tha thứ cho anh!"
"Tôi còn chưa đủ dụng tâm sao?" Mặc Phi Tước đột nhiên cau chặt chân mày, gương mặt tuấn tú u buồn tràn ngập bất đắc dĩ, "Tôi chỉ còn thiếu chưa có quỳ xuống cầu xin cô ấy ở lại đừng đi đó!"
"Tôi thừa nhận ban đầu là do sự ích kỷ của tôi, hại cô ấy mất một đứa bé, mà tôi đã đền cho cô ấy rồi, cũng đã nói rất nhún nhường, nhận sai rồi, nhưng cô ấy hòan toàn không tiếp nhận, tôi còn có biện pháp gì? Chẳng lẽ muốn tôi dùng sức mạnh, đem cô ấy cầm tù ở bên mình sao?"
Vì nhìn ở trong đáy mắt bạn thân Đông Bác Hải nên sự bất lực của anh ấy là đau lòng, nhưng nhìn ở trong mắt của Vô Song lại là khinh bỉ!
Đền ——
Nghe chữ đó thì Vô Song đột nhiên cười lạnh một cái, "Mặc Phi Tước, anh thật sự làm cho tôi cảm thấy được là cặn bã!"
"Bà xã!"
"Mẹ!"
Hai cha con cũng giật mình nhìn Vô Song, sao cô ấy lại nói ra những lời này, cô ấy không nhìn thấy Phi Tước không thể làm gì sao!
Đúng vậy! Cô không nhìn thấy có nhiều thứ anh không thể làm, cô chỉ nhìn thấy sự bất lực của anh, anh cao ngạo, cùng với anh tự cho là đúng buồn cười......
Đúng vậy...... anh thật sự tự cho là đúng, tự oán tự hối tiếc, vốn là anh làm không đủ, hoặc là nói cũng chỉ là một góc của tảng băng ngầm, cho dù muốn anh quỳ xuống cầu Noãn tha thứ, một chút cũng không quá đáng!
"Mặc Phi Tước, anh thật sự cảm thấy mình làm đủ rồi sao?"
Vô Song chợt chua lỗ mũi, trong mắt chứa đầy nước mắt ——
"Đền...... Cái chữ thua thiệt này anh nói ra miệng, anh thật sự thấy giá tình yêu quá rẻ à, cho đây là hàng mua bán giao dịch sao? Đền...... anh lấy cái gì đền cho cô ấy, đền cho cô ấy một viên tinh trùng, là có thể cho rằng không có chuyện gì xảy ra sao? Là có thể đền bù tám năm mất đi của cô ấy sao? Năm tháng của phụ nữ thật sự không tổn thương được, Mặc Phi Tước anh không phải là trẻ con, sao tư tưởng lại ngây thơ như vậy, vậy thì anh vốn không có tim, không biết tự hỏi vấn đề. Không nhìn ra thật ra thì Noãn đã tha thứ cho anh, nếu không cô ấy cũng sẽ không mang thai con của anh, các người lại còn là thanh mai trúc mã, cô ấy không chịu ở lại, trong lòng cô ấy nghĩ cái gì, anh lại thật sự đoán không ra một chút nào, vậy thì anh căn bản không có dụng tâm với cô ấy?"
Vô Song lên án sắc bén làm cho thân hình cao lớn của Mặc Phi Tước bỗng lắc lắc, nơi trái tim giống như bị mũi khoan đâm vào trào ra đau đớn tan lòng nát dạ, trong mắt phủ lên một tầng sương mù thật mỏng, tứ chi cứng ngắc chết lặng không thể động đậy.
Cô ấy nói đúng!
Tuổi trẻ của Mặc Noãn, anh không đền nổi! Anh thật sự tự cho rằng mình làm đã đủ rồi, thật ra thì một chút cũng chưa đủ!
Đây chính là nguyên nhân Noãn cố ý trừng phạt anh mà không chịu ở lại sao?
Nếu như vậy, anh thay đổi, nhất định nhất định anh sửa chữa......
"Bà xã!" Đông Bác Hải đau lòng ôm Vô Song khóc đến mặt đầy nước mắt vào trong ngực, anh cũng bị lời nói này của bà xã mình làm cho chấn động, chợt cảm thấy mình sao mà may mắn, cô có thể cho anh một cơ hội bồi thường!
"Phi Tước, tính tình cô nhỏ kia tôi cũng hiểu rõ mấy phần, bướng bỉnh thì cũng hơi bướng bỉnh, nhưng lòng dạ vẫn mềm, nếu như cậu thật sự tận tâm tôi nghĩ cô nhóc sẽ trở về!" Giờ khắc này, Đông Bác Hải cũng buông xuống thành kiến với Noãn, cũng có chút bội phục cô nhóc ấy, một cô nhóc có thể phiêu bạc ở bên ngoài tám năm, thật không dễ dàng!
"Chú Mặc cố gắng lên!" Nhóc con cho anh tư thế động viên cố gắng lên!
Mặc Phi Tước ngắm nhìn cả nhà bọn họ ba người một cái thật sâu, cảm động, cảm kích giống như là bươm buớm phá kén mà ra, bay lên khóe môi tuấn tú xinh đẹp của anh, gật đầu một cái thật mạnh, anh xoay người sải bước đi ra ngoài ——
******
Cố Gia!
Lão phu nhân vẻ mặt thịnh nộ ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, trước mắt để một ly trà đã sớm nguội lạnh, ánh mắt già bén nhọn nhìn chằm chằm Mặc Noãn đứng ở bên bàn trà chực phún lửa!
Làm thế nào bà cũng không nghĩ được, cô gái trước mắt này lại có thể không biết xấu hổ mang con hoang của gã đàn ông khác tới quyến rũ con trai bà, muốn con trai bà ôm lấy, may nhờ...... bị bà biết được, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng!
"Cô gái như cô thật sự rất có mưu mô đó, bị đàn ông khác làm cho lớn bụng, lại làm cho con trai tôi chịu tội thay, trên đời không có ai tính tóan như cô, tính toán chuyện tốt này cũng là do một mình cô chiếm...... Tôi không sợ nói cho cô biết, không có cửa đâu! Người phụ nữ đê tiện như cô đừng mơ tưởng bảo con trai tôi nuôi con hoang của người khác! Chỉ cần tôi còn sống, thì cô đừng mơ tưởng!"
Lão phu nhân đã giận đến mức đôi tay phát run, chỉ vào mũi của Mặc Noãn mà mắng.
Cố Triển Dật vẫn che chở cô nghe mẹ mắng chanh chua như vậy, nhíu mày phản bác: "Mẹ, ngài hiểu lầm Noãn rồi, cô ấy không phải người phụ nữ như thế!"
"Hiểu lầm?" Lão phu nhân càng giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen, "Dật nhi, đến bây giờ con còn muốn che chở cho người phụ nữ không biết xấu hổ này sao, rốt cuộc con có từng xem ta là mẹ, đem mặt mũi Cố gia chúng ta để ở trong mắt hay không?"
Mặc Noãn run rẩy tựa vào trong ngực Cố Triển Dật đã bị lời nói của lão phu nhân làm cho nhục nhã không chịu nổi mà hốc mắt đỏ hồng, tự nhận đuối lý cô không phản bác một câu, chỉ có thể âm thầm chịu đựng!
"Mẹ, con nào có không coi mẹ ra gì?" Cố Triển Dật nhức đầu mà nhìn mẹ, anh có thể hiểu tâm tình lúc này của mẹ rất khó tiếp nhận, nhưng mẹ mắng cũng quá đáng mà!
"Con còn biết ta là mẹ con, thì ngay lập tức đuổi con nhỏ đê tiện không biết xấu hổ này ra ngoài!" Lão phu nhân bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Mặc Noãn giận dữ mắng.
Hai cô giúp việc ở chỗ này bị tức giận của bà cụ dọa đến mức giật mình kinh hãi, ánh mắt đồng tình nhìn về phía Mặc Noãn, chỉ thấy nước mắt của cô ấy sắp chảy ra!
Đáng thương!
"Mẹ...... " Cố Triển Dật buông Mặc Noãn ra, vẻ mặt phiền não mà đi qua, ôm bả vai lão phu nhân, "Mẹ, con trai đã lớn rồi, chuyện của con con tự có chừng mực, ngài cũng đừng nhọc lòng chăm lo thay con được không? Đã khuya rồi, không phải ngày mai ngài còn lên máy bay trở về Mỹ sao? Nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Pằng ——
Lão phu nhân tức giận đánh một cái tát lên trên mặt con trai!
"Thiếu gia!"
"Triển Dật!"
Cái tát này rất vang, tuyên bố cùng cả phòng khách, làm cho người ta nghe có loại sợ hãi hết hồn hết vía, ba người bọn họ cũng sợ tới mức trợn to con ngươi!
Cố Triển Dật giống như cũng khó tin mẹ vẫn chưa từng đánh anh mà lại ra tay đánh anh, lờ mờ một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại nhìn về phía mẹ già đầy nước mắt!
"Khốn kiếp!" Một tiếng mắng giận dữ, "Hôm nay nếu mày không đuổi con nhỏ này ra ngoài, tao liền chết cho mày xem!"
"Mẹ!" Cố Triển Dật làm như bị uy hiếp của bà dọa rồi, vội vàng ôm lấy bả vai của bà, "Noãn thật sự là một cô gái tốt, xin mẹ tin tưởng con trai một lần, được không?"
"Tin tưởng mày? Tao chính là vì tin tưởng mày thiếu chút nữa đã để cho Cố Gia chúng ta hổ thẹn!"
Ánh mắt rét lạnh của lão phu nhân nhìn Mặc Noãn một cái, khi con ngươi âm độc chống lại con ngươi trong suốt như nước thì giống như hồ nước bình tĩnh đến mức sóng nước chẳng xao, thậm chí một chút e ngại cũng không có, giống như tuyệt đối không sợ hãi sẽ bị đuổi ra ngoài, lão phu nhân tức giận, càng không muốn có liên quan!
Thuận tay nắm ly trà trên bàn lên muốn ném cô, nhưng bị Cố Triển Dật tay mắt lanh lẹ mà ngăn cản được, hai người đang lôi kéo, thì anh ta thoáng dùng sức đẩy lão phu nhân một cái, vô ý đẩy bà ngã ngồi lên trên ghế sa lon, lão phu nhân co giật một chút, trước mặt bỗng tối sầm mà ngất đi.
"Mẹ, mẹ, mẹ!" Cố Triển Dật gấp đến độ hô to.
"Bác gái. " Mặc Noãn cũng đi tới, lo lắng kêu mấy tiếng, nhưng mặc kệ bọn họ kêu thế nào, lão phu nhân vẫn hôn mê như cũ.
"Cô tránh ra!" Đột nhiên, Cố Triển Dật hung ác nạt Mặc Noãn một câu, ánh mắt ác độc này cực kỳ chán ghét, sau đó ôm lấy lão phu nhân rồi vội vã bước đi ra ngoài.
Mực Noãn bị anh rống đến nửa ngày cũng còn chưa có phục hồi tinh thần lại, cứng đờ mà nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, thật lâu mới khóc ra......
"Tiểu thư!" Hai cô giúp việc đi tới vịn cô, và một người hỏi, "Tiểu thư ngài còn ổn đó chứ? Không có bị hù chứ, có muốn tôi gọi điện thoại kêu xe cấp cứu hay không?"
"Không có, tôi không sao!" Cô lắc đầu, cục cưng trong bụng làm như cũng cảm thấy cô không vui, nhẹ nhàng động một cái.
"Tôi không sao, các cô đi nghỉ ngơi đi!" Cô lấy tay xoa bụng, nghẹn ngào nói.
"À?" Hai cô giúp việc nhìn nhau, một người nơm nớp lo sợ mà nói: "Tiểu thư, ngài thật sự không có chuyện gì chứ? Phu nhân mới vừa mắng khó nghe như vậy, hơn nữa thiếu gia cũng hung dữ với cô như vậy...... " Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn tiếng!
"Tôi thật sự không sao, các cô đi xuống nghỉ ngơi đi!" Cô gượng cười nói.
Hai cô giúp việc nhìn nhau lần nữa, các cô là tôi tớ không có quyền làm trái với lệnh của chủ, nhún nhường mà đáp một tiếng "Dạ" và sau đó lui xuống......
Chờ sau khi phòng khách to như thế an tĩnh lại, Mặc Noãn mới thể không chống đỡ nữa mà ngồi xuống, đôi tay đang nâng bụng đội lên, tiếng khóc thút thít ở trong phòng khách yên tĩnh này có vẻ cực kỳ thê lương......
"Con ngoan, có phải mẹ rất xấu hay không!" Biết rõ lừa gạt là không đúng, mà cô còn ích kỷ lựa chọn lừa gạt, là cô hại Triển Dật bất hiếu, là cô hại bà Cố ngất xỉu!
Cô thật sự không nên tìm tới Triển Dật nương tựa, nếu mà bác gái có chuyện gì không hay xảy ra, cô chết cũng sẽ không yên......
"Con ngoan, lúc này mẹ sẽ dẫn con rời đi, có được hay không?" Cục cưng trong bụng làm như nghe hiểu lời cô, động một cái.
"Con ngoan, cám ơn con, cám ơn con hiểu mẹ!" Phản ứng này của cục cưng làm cho cô có loại kích động muốn nín khóc mỉm cười, cũng may, cũng may, cô có cục cưng làm bạn, cục cưng là hi vọng của cô!
......
Mặc Noãn trở về phòng thu dọn hành lý đơn giản, sau đó kéo valy hành lý, cô cẩm thận mà đỡ xuống, không biết nguyên nhân là do khóc hay là thân thể bản thân không chịu nổi, tầm mắt của cô có chút mơ hồ, cô chau chau mắt, không được rồi! Cô lắc lắc đầu, nhưng vẫn là vô dụng, cảnh tượng trước mặt vẫn lơ lửng ở chỗ cũ......
Đầu thật choáng váng......
"Đông đông đông" Valy da trong tay cô lăn xuống, cô chống hai tay lên lan can mới miễn cưỡng mà đứng vững chân, cô ngồi xổm người xuống ngồi ở trên hàng lang, ngực khó chịu đến mức không thở được, giống như bị thiếu oxy......
"Tiểu thư!" Nghe tiếng động hai người giúp việc chạy về phía phòng khách, thấy cô ngồi ở trên hành lang, vẻ mặt đau đớn, thì hai người cũng có chút sợ hãi.
"Tôi báo cảnh sát, Tiểu Ưu cô đi xem tiểu thư thế nào rồi!" Một cô giúp việc dặn dò với một cô giúp việc khác.
"Được!" Tiểu Ưu lập tức chạy qua phía Mặc Noãn.
Đinh ——
Chợt ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa, cô giúp việc đang gọi điện thoại quay đầu lại, nghĩ thầm là thiếu gia trở lại, để điện thoại xuống rồi chạy qua!
*****
32: Sự thật
"Anh...... Anh...... Anh là ai?" Cô giúp việc mở cửa nhìn thấy không phải là Cố Triển Dật, bị sợ tới mức nơm nớp lo sợ mà lui về phía sau.
"Mặc Noãn có ở đây hay không?" Mặc Phi Tước vẻ mặt nóng nảy.
"Tiểu thư...... Tiểu thư...... cô sao rồi, cô đừng làm tôi sợ...... " Trên hành lang truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Ưu.
Noãn!
Ngẩng đầu thấy Mặc Noãn ngồi ở trên hành lang, Mặc Phi Tước bất chấp mà xông qua, đẩy cô giúp việc ra ôm lấy cô ấy, khi thấy cô ấy khó thở, thì anh cũng lo đến mức sắc mặt trắng bệch, "Noãn...... Noãn.... . Em làm sao vậy? Noãn...... em đừng làm anh sợ...... "
"Tôi...... Tôi sắp không thể...... Không thể thở rồi!"
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại hơi thở mong manh, nắm tay của Mặc Phi Tước thật chặt, lồng ngực khó chịu giống như là bị một tảng đá lớn chận lại, thật khó chịu, thật khó chịu!
"Cô ấy sao vậy?" Mặc Phi Tước gần như gầm thét chất vấn cô giúp việc bị dọa tới mức sợ hãi rụt rè ở bên cạnh.
"Không...... Không...... Không biết!" Cô giúp việc bị tiếng hô tàn bạo của anh dọa cho khóc, cô thật oan mà.
"Noãn, anh không cho phép em có chuyện!" Mặc Phi Tước một tay ôm chặt thân thể của cô, nhấn vào nhân trung ở dưới sống mũi của cô, qua mấy chục giây, Mặc Noãn bắt đầu có phản ứng, hơi thở vốn là chỉ có ra dần dần đã có dấu vết hút vào, ý thức của cô dần dần tỉnh táo, cau chặt chân mày, nhẹ giọng nói thầm, "Đau...... "
"Noãn, em tỉnh rồi?" Cám ơn trời đất, cuối cùng cô ấy cũng mở mắt ra rồi.
Mặc Noãn mơ mơ màng màng mà mở mắt, thấy là Mặc Phi Tước thì kinh ngạc có chút khó tin, "Mặc Phi Tước...... " Cô không xác định mà gọi anh.
"Là anh!" Mặc Phi Tước ôm chặt cô, "Noãn, em cảm thấy thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?"
"Làm sao anh lại ở chỗ này...... A...... anh muốn mang tôi đi đâu...... Mặc Phi Tước thả tôi xuống...... Thả tôi xuống...... "
Cảm giác thân thể mình bị ôm lên trên không, Mặc Noãn kinh sợ hô to, muốn anh đặt cô xuống, nhưng Mặc Phi Tước cũng không có thuận theo ý của cô, cố chấp mà ôm cô vội bước nhanh ra ngoài: "Noãn, anh đưa em đi bệnh viện!"
Bệnh viện!
Vừa nghe hai chữ này, lúc này mặt của Mặc Noãn liền trắng bệch, càng kích động hơn mà hô to, "Mặc Phi Tước anh thả tôi xuống, tôi không muốn đi bệnh viện, tôi không muốn đi...... "
"Noãn, nghe lời đi, mới vừa rồi em sắp hù chết anh có biết hay không!"
"Đừng...... Mặc Phi Tước tôi cầu xin anh...... Đừng đưa tôi đi bệnh viện!" Cô nắm chặt ống tay áo của anh.
"Tại sao?" Anh dừng bước chân lại, muốn cô cho anh một lý do.
"Tôi không sao!" Nước mắt sắp trào ra bị cô bức trở về.
Không sao? Vừa rồi thiếu chút nữa đã không thể thở, lúc này còn nói không sao......
Hai mắt của Mặc Phi Tước nhìn cô sáng rực, hít một hơi thật sâu đèn nén lại lửa giận đang vận sức chờ phát động ra, lần nữa sải bước đi......
"Ai...... Mặc Phi Tước, tôi thật sự không sao, anh mau buông tôi xuống, mau buông tôi xuống!" Mặc Noãn lo lắng đến độ giống như là con chim sợ ná, vùng vẫy mà giằng co, nhưng mặc kệ cô giãy giụa thế nào, Mặc Phi Tước cũng không buông tay!
"Mặc Phi Tước anh nói không giữ lời, anh đáp ứng cho tôi tự do sẽ không quấy rầy tôi nữa, anh quên rồi sao?" Cô thay đổi chiến lược.
"Không có!" Anh lạnh lùng tàn khốc phun ra hai chữ, bước chân càng bước càng lớn.
"Nhớ thì mau thả tôi xuống!"
"Anh không quên, nhưng anh hối hận rồi!"
"Anh...... "
Mực Noãn bị anh giận thiếu chút nữa ngất đi, tại sao có thể có đàn ông vô lại như vậy, a a a a a, sắp điên rồi!
Cô bị anh cưỡng ép ôm lên xe, hai người sau khi trải qua một phen chiến tranh nhỏ khoa tay múa chân, Mặc Noãn thua trận ở trong suy nghĩ và dự đoán của tác giả cùng với người xem!
Mặc Phi Tước cài chặt dây an toàn cho cô xong, sau đó đóng cửa xe, anh cũng từ cửa xe bên cạnh ngồi vào!
Mạnh không được, Mặc Noãn không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ của mình ——chiến thuật nước mắt!
"Ô ô...... Mặc Phi Tước...... tôi cầu xin anh đừng dẫn tôi đi bệnh viện có được hay không...... Tôi thật sự không quen ngửi mùi thuốc trong bệnh viện!" Cô kéo cánh tay của anh, nước mắt ròng ròng nhìn anh, bộ dáng khổ sở có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
"Noãn, nghe lời, đi bệnh viện làm kiểm tra, xác định em thật sự không sao, anh mới có thể yên tâm!" Mặc Phi Tước thương yêu rơi xuống một nụ hôn ở trên trán cô, giọng nói hơi run tiết lộ căng thẳng của anh còn chưa rút đi.
"Không cần, tôi không muốn đi, Mặc Phi Tước tôi thật sự không sao, anh tin tưởng tôi có được hay không?" Nước mắt chảy xuống, cô liều mạng lắc đầu, cô không thể đi, đi thì cục cưng sẽ xong đời!
"Anh tin tưởng em!" Anh dịu dàng vuốt đầu cô.
"Anh thật sự tin tưởng tôi?" Mặc Noãn giống như nhìn thấy hi vọng, trong đôi mắt có ánh sáng đang nở rộ.
"Ừ!" Anh ôn hòa mà lên tiếng, nghiêng người môi mỏng hôn lên cánh môi hơi khô của cô, Mặc Noãn giật mình một chút, nhưng lại không có né tránh, mặc cho anh chiếm lấy, mà Mặc Phi Tước cũng không có tham luyến, chỉ là hôn nhẹ một cái, rồi anh ngồi thẳng người, và bổ sung, "Nhưng vì sức khỏe của em với con, chúng ta vẫn phải đi bệnh viện một chuyến!"
"Mặc Phi Tước anh khốn kiếp!"
Ở trong tiếng mắng khiển trách của Mặc Noãn, anh lái xe đi ——
********** Tiểu Đồng Niên tuyến phân cách *******
Trong phòng làm việc của bác sĩ trưởng, Mặc Phi Tước ngồi đối diện với nam bác sĩ trung niên, thấy ông ta để tờ kết quả kiểm tra xuống, anh mới lo lắng mà mở miệng hỏi: "Bác sĩ, có phải là phu nhân tôi bị bệnh gì không, nên mới có thể đột nhiên ngừng thở?"
"Mặc tiên sinh, thật ra thì thân thể phu nhân ngài cũng không có gì đáng ngại...... "
Bác sĩ đẩy đẩy gọng kiếng, hít sâu một hơi mới nặng nề mở miệng, nhưng mới nói được một nửa, liền bị giọng điệu thả lỏng của Mặc Phi Tước cắt đứt, "Ông nói là cô ấy không có bệnh!" Quá tốt rồi, hại anh lo lắng muốn chết!
"Ách...... " Bác sĩ thấy bộ dạng anh như trút được gánh nặng, có chút khó mở miệng, ông mới vừa rồi nói không có sao, giờ lập tức nói có chuyện, lúc này ngược lại không phải là lừa dối sao?
Mà hậu quả lừa dối có thể nghĩ, thường thường là đánh đến mức mẹ ở nhà cũng không nhận ra a!
"Ách, cái đó...... " Ấp a ấp úng, lời này nên nói như thế nào đây?
"Bác sĩ, vợ tôi cô ấy thật sự không có bệnh gì?" Mặc Phi Tước còn hưng phấn đắm chìm ở trong nửa câu trước của bác sĩ.
"Mặc tiên sinh, là như vầy!" Đẩy đẩy gọng kiếng, rồi ông ta vội ho một tiếng và nói: "Phu nhân ngài cô ấy không có bệnh gì, nhưng thể chất của cô ấy không thích hợp...... "
"Không thích hợp cái gì?" Đột nhiên giọng nói như hầm băng lạnh làm tóc gáy bác sĩ dựng lên!
"Không...... không thích hợp...... sinh...... sinh con!" Nói ra những lời này, cả lưng bác sĩ đã tựa lên trên ghế sofa, chân hơi cong lên, rúc cổ lấy tay che mặt của mình, mồ hôi lạnh cũng không hề báo trước mà leo lên trên trán ông!
Mặc Phi Tước sau khi nghe xong cực kỳ bình tĩnh, chỉ là mở một đôi con ngươi xanh đen lẳng lặng đưa mắt nhìn ông ta, thật sự giống như không tin vào lỗ tai của mình, là ông ta nói sai, hay là anh nghe lầm vậy?
"Ông...... ông nói cái gì? Lặp lại lần nữa?" Giọng nói vững vàng, không hề gợn sóng.
Bác sĩ sợ hãi rụt rè mà để tay xuống, thấy anh ta thế nhưng không có phản ứng gì, nhăn nhăn mày, người đàn ông nhẫn nại mạnh mẽ như vậy, kinh khủng bạo phát không thể tính được, sớm biết sẽ đụng phải một nhân vật hung ác như vậy, nhất định ông sẽ viết di chúc trước!
Bác sĩ thả tay xuống và run rẩy đứng dậy, đẩy cái ghế ra, lui về phía cánh cửa, run giọng và nói: "Phu nhân ngài thể chất của cô ấy yếu không thích hợp sinh con, nên hiện tượng hít thở không thoải mái xuất hiện, thật sự nếu không mau lấy đứa bé ra, tần suất cô ấy phát bệnh sẽ càng lúc càng thường xuyên hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ nghẹt thở mà...... "
"Mà cái gì?" Cuối cùng Mặc Phi Tước cũng có phản ứng, đôi con ngươi giống như là ngâm qua ở trong băng, sắc bén đến sáng rực, nhìn chăm chú làm bác sĩ đi đứng cũng muốn rút gân sắp không nghe sai bảo!
"Sẽ...... Sẽ chết!" Phun ra một tiếng, rồi bác sĩ chạy đi!
Sẽ chết? A...... Lừa gạt hả!
Noãn của anh sẽ không chết......
Anh mới không tin cô ấy sẽ chết, anh không tin, không tin......
"Tôi không tin!" Anh bỗng nhiên đứng dậy, quả đấm so với tảng đá còn cứng hơn nện lên trên bàn làm việc của bác sĩ, cái bàn gỗ cũng bị anh đập thành một cái hố, đồ trên bàn giống như là gặp phải động đất đột kích, rớt xuống bay tán loạn!
Một đôi con ngươi đỏ thẫm hiển nhiên là giận đến mức tận cùng, tia máu như mạng nhện hiện đầy cặp mắt, cùng tẩu hỏa nhập ma không có gì khác nhau!
Không sai, lúc này anh đang điên cuồng, bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ......
Anh vạn lần không ngờ, khiến Noãn mang thai lại để cho cô ấy gặp nguy hiểm lớn như vậy......
Cô ấy tình nguyện chết cũng không muốn bỏ đứa bé, có thể thấy được cô ấy rất yêu thương đứa bé....
Ông trời.... ! Tôi nên làm cái gì đây? Đây là báo ứng sao? Nếu như vậy, tại sao không báo ứng lên trên người của anh, anh mới chính là con cầm thú lòng dạ độc ác, Noãn và đứa bé vô tội, tại sao trời cao muốn trừng phạt bọn họ......
Tại sao?
Lại một quả đấm, lần này không chỉ cái bàn vỡ, tay của anh cũng là máu chảy đầm đìa......
*************
"Tránh ra, tôi muốn xuất viện, các người tránh ra cho tôi!"
Trong phòng bệnh, Mặc Noãn đôi tay che bụng, sợ hãi nhìn mấy gã bác sĩ y tá trước mắt, lớn tiếng kêu gào với bọn họ, không cho phép bọn họ đến gần, nhưng bọn họ cũng không để cho cô rời đi!
"Tiểu thư, không phải chúng tôi tới làm tổn thương đứa bé trong bụng cô, xin cô đừng kích động như thế được không? Cô kích động như thế đối với thai nhi trong bụng ảnh hưởng không tốt!" Y tá trưởng khuyên giải.
"Tôi mới không quan tâm các người, tránh ra, tất cả các người đều đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài!" Tâm tình kích động có tăng không giảm.
Mấy bác sĩ y tá hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao!
"Tôi chết cũng sẽ không để cho các người làm tổn thương đến đứa bé của tôi!" Thấy bọn họ còn chưa đi ra ngoài, Mặc Noãn phóng ra lời hung ác, "Nếu các người không đi, tôi sẽ từ nơi này nhảy xuống!" Cô chạy đến trước cửa sổ!
"Tiểu thư cô bình tĩnh một chút!" Mọi người thấy như thế thì sợ hãi, bác sĩ lập tức lên tiếng nói: "Chúng tôi đi ra ngoài, ngài ngàn vạn đừng làm loạn. "
"Đi...... " Cô dùng đến một hơi thở cuối cùng, gầm thét với bọn họ.
Mạng người quan trọng, mấy người họ không dám qua loa, vội vã lui ra ngoài.
"Cục cưng...... " Thấy cửa phòng bệnh đóng rồi, Mặc Noãn mới dựa vào tường thuận thế ngồi xuống xụi lơ, đôi tay vuốt bụng to, cảm giác không có an toàn, bụng hơi đau, cô nghĩ nhất định là cục cưng bị sợ rồi, "Ngoan, cục cưng không sợ, không sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ con...... Sẽ không để cho con giống như anh trai nữa...... " Chết ở trong tay cha!
Nhớ tới bàn phẫu thuật lạnh băng tám năm trước, cô liền không nhịn được mà rơi lệ, trong lòng phát rét, thân thể phát run!
Cô đã từng cầu khẩn anh như thế, cầu xin anh thả đứa bé của cô, nhưng anh hung ác tuyệt đối không có một chỗ thương lượng, anh là ác ma, cô sẽ không để cho anh làm hại đứa bé thứ hai của cô, tuyệt đối sẽ không......
"Cục cưng ngoan, có mẹ ở đây, con sẽ rất an toàn!" Cô vừa khóc, vừa cúi đầu vuốt bụng, dịu dàng dụ dỗ đứa bé bên trong.
Lúc cô đang bất tri bất giác, cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra!
Người tiến vào thả bước chân rất nhẹ, rất nhẹ, như một cơn gió nhẹ không hề báo trước mà đi tới trước mặt cô ——
"Noãn!"
Một tiếng gọi khẽ, thiếu chút nữa làm cô sợ tới mức hồn bay phách tán......
"Anh vào lúc nào?" Anh là quỷ à, đi bộ cũng không có thanh âm.
"Noãn, trên đất lạnh lắm, về giường nằm đi!" Không nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, Mặc Phi Tước cười cười giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, muốn nâng cô dậy.
"Anh tránh ra!" Mặc Noãn cực kỳ sợ hãi mà đẩy anh ra, thân thể cố hết sức co rút lại thành một cục.
"Noãn, em làm sao vậy?" Anh tiếp tục giả vờ ngu ngốc, đưa bàn tay qua.
"Mặc Phi Tước, em van cầu anh đừng làm tổn thương đến con được không? Nó cũng là con của anh!" Mặc Noãn bi thương nhìn anh, nước mắt chưa từng ngừng lại.
Mặc Phi Tước nghẹn lại một chút, ánh mắt lập lòe có dấu vết bị nước rửa qua, anh tiếp tục giả vờ cười, "Noãn, em đang nói gì, sao anh lại làm tổn thương con của chúng ta!"
"Anh thật sự sẽ không làm tổn thương nó?" Anh thay đổi quá bất thường, chả trách Mặc Noãn không tin tưởng anh.
"Vì sao anh phải tổn thương nó?"
"Bác sĩ không có...... không có nói cho anh biết...... "
"Nói cho anh biết cái gì?"
"Nói cho anh biết...... "
Mặc Noãn nhìn anh nghi hoặc, nửa tin nửa ngờ. Nếu như bác sĩ chưa nói, cô nói, không phải là tương đương với không đánh đã khai sao?
"Bác sĩ nói cho anh biết, con rất khỏe mạnh, là một bé trai, chính vì thế làm thân thể mẹ quá yếu, cần ăn nhiều đồ bổ, còn có chính là không thể động một chút là khóc, phát giận, như vậy đối với thân thể cùng thai nhi không được tốt!" Mặc Phi Tước lau chùi nước mắt cho cô, nụ cười đem khó chịu, đau đớn của anh che giấu đến mức giọt nước cũng không lọt.
"Bác sĩ thật sự nói với anh như vậy hay sao?" Vì lý do an toàn, cô cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần để xác nhận.
"Ừ!" Anh nhẹ nhàng gật đầu, phết lên sống mũi thanh tú của cô một cái!
"Anh nhìn mắt của em, lập lại lời nói vừa rồi một lần. " Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn cảm thấy lời của anh không thể tin, bác sĩ không thể không nói với anh thể chất cô yếu không sanh được, Mặc Phi Tước rốt cuộc đang giở trò gì?
"Câu nào?" Anh cố ý trì hoãn thời gian, để che giấu cảm xúc của mình.
"Chính là anh nói bác sĩ nói câu kia với anh!"
"A, em muốn nghe nói bao nhiêu lần cũng không có vấn đề gì!" Anh gượng cười, con ngươi xanh đen nhìn vào trong đôi mắt lấp lánh nước mắt của cô, nhưng cũng không có chớp giống như Mặc Noãn nghĩ, con ngươi xanh đen ấy bình thản làm sao, ngụy trang chân thành không chỉ lừa gạt cô, cũng lừa gạt chính anh!
May mắn...... cô nhìn thấy là mắt của anh, không phải tim của anh, nếu như cô có thể nhìn thấu tim của anh, sẽ nhìn thấy tim anh lúc này đang chảy máu đầm đìa......
"Bác sĩ nói cho anh biết, cục cưng là một bé trai rất khỏe mạnh, bảo anh nói với em, không nên động một tí lại khóc, như vậy không chỉ có làm tổn thương đến thân thể, cũng sẽ làm trở ngại đến sự trưởng thành của cục cưng...... "
Tim càng đau, anh càng cười rực rỡ hơn, hù dọa được mình, mới có thể hù dọa người khác!
← Ch. 164 | Ch. 166 → |