Ngoại truyện: Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em (3)
← Ch.156 | Ch.158 → |
07 Điều kiện
Edit: Chocolateorcake
Mặc Phi Tước lại làm bộ nghĩ ngợi, giả vờ suy tư, chậm chạp mà không chịu mở miệng, Mặc Noãn rất là nóng lòng mà nhìn anh. , cô cảm giác bản thân hiện giờ giống như đã bay qua hàng ngàn ngọn núi, lội qua bao sông sâu, trải qua trăm ngàn khổ ải, cứ nghĩ là đã vượt qua hết mọi gian nan, trở ngại, nhưng không nghĩ tới vừa mới lên bờ, liền bị một con sói đội lốt cừu tha về nhà, sống chết không buông, Mặc Phi Tước suy tư một hồi lâu, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Sinh cho tôi một đứa con!"
"Cái gì?" Cô không nghe lầm chứ! Sinh con cho anh......
"Em rất thích trẻ con, không phải sao?" Ánh mắt của Mặc Phi Tước mềm mại, nhu tình nhìn cô.
Cô thích trẻ con, mắc mớ gì tới anh? "Tôi không muốn!" Mặc Noãn dứt khoát cự tuyệt!
"Tại sao?" Ánh mắt dịu dàng của anh lập tức trở nên lạnh như băng, thanh âm cũng lạnh lẽo hẳn!
"Tôi không muốn, không muốn!" Cô không ngần ngại, không e sợ mà phản đối. Mặc Phi Tước tức giận đến đỏ mắt, bàn tay nắm chặt cằm của cô, cắn răng nghiến lợi, thanh âm từ trong hàm răng nghiến chặt phun ra: "Vậy em muốn sinh con cho ai?"
"Không liên quan đến anh!"
"Cố Triển Dật sao?"
"Mặc Phi Tước, anh muốn làm gì?"
Tiếp xúc với ánh mắt tức giận tràn đầy sát khí, cả người Mặc Noãn run rẩy một chút, cô đã quá hiểu lòng dạ độc ác của Mặc Phi Tước!
"Không liên quan đến em!" Anh buông tay nắm cằm cô ra, lập lại theo lời cô, đang muốn đứng dậy rời đi. Gấp đến độ không biết nên làm thế nào, Mặc Noãn bổ nhào lại ôm chặt cổ của anh, làm cho anh bởi vì thân thể mất thăng bằng, mà ngã ở trên giường!
Đây là tư thế nữ cưỡng ép nam......
Hai người cùng nhìn nhau sửng sốt, ánh mắt của Mặc Phi Tước không tự chủ mà hạ xuống, nhìn cảnh xuân trước ngực cô không sót một chút nào, áo choàng tắm của nam mặc ở trên thân thể nhỏ xinh của cô vốn đã rất rộng, chỉ hơi cúi đầu là có thể lộ ra một nửa bầu ngực, huống chi là cúi thấp xuống hoàn toàn——
Mặc Phi Tước nuốt nuốt nước miếng, hầu kết đang ngọ nguậy, dục vọng bành trướng, là đàn ông không ai lại có thể chịu nổi hấp dẫn chết người như vậy!
"Tôi không cho phép anh tổn thương Triển Dật!" Nên nhìn hay không nên nhìn, anh đều đã nhìn! Chạm cũng đã chạm qua! Nếm cũng đã nếm qua! Mặc Noãn cũng khó mà che giấu được, thích xem thì cứ để anh xem cho đã đi!
"Tại sao?" Anh nhướng mày nhìn cô.
Mặc Noãn cứng họng một lúc, đúng nha! Tại sao......
Trong lúc cô suy tư, con ngươi của Mặc Phi Tước cũng từ từ biến đổi, càng ngày càng vẩn đục, bàn tay không tự chủ mà bò lên hông cô rồi nhẹ nhàng nắm chặt vòng eo, nhìn nụ hồng run rẩy trước ngực cô, miệng đắng lưỡi khô!
"Bởi tôi là em gái anh!" Rốt cuộc cô cũng nghĩ ra một lý do.
Mặc Phi Tước cười nham nhở, nhìn lướt qua gương mặt có chút tức giận của cô, hạ tầm mắt nhìn khuôn ngực rộng mở của cô, "Vậy, đây là em gái đang quyến rũ anh trai sao?"
Mặt cô bỗng chốc đỏ lên, Mặc Phi Tước lật người một cái liền đè cô ở dưới thân thể, trong cặp mắt sáng quắc kia lóe lên tất cả đều là tình dục, "Sinh con cho tôi, tôi bảo đảm sẽ không động đến anh ta!"
Ngón tay nhẹ nhàng nhảy lên, liền dễ dàng cởi áo choàng tắm của cô rộng ra, Mặc Noãn nhìn anh chằm chằm, tim đập thình thịch, vẫn biết không nên động tâm với anh nhưng cô vẫn không quản được trái tim mình!
"Anh nói có giữ lời không?" Cố Triển Dật không phải là đối thủ của Mặc Phi Tước, điểm này Mặc Noãn rất rõ ràng, để cứu anh ta, cô buộc phải thỏa hiệp.
"Tôi có thời điểm nào nói mà không giữ lời vậy?" Mặc Phi Tước lại đến gần cô hơn một chút, hơi thở nam tính phun vào làm gương mặt cô đỏ ửng lên, khiến khuôn mặt của cô càng đỏ hồng mê người hơn, nháy mắt mấy cái, trong lòng Mặc Noãn âm thầm bỏ thêm một câu: Anh nói không muốn nhìn thấy cô nữa, thì đã nuốt lời rồi!
"Được, chúng ta một lời đã định!" Trong lòng Mặc Noãn hô lên phải vượt qua bằng bất cứ giá nào!
Như ý nguyện, trên mặt Mặc Phi Tước là nụ cười thỏa mãn, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bi thương, cô thỏa hiệp là vì một người đàn ông khác, bảo anh làm thế nào mà cao hứng được đây?
Cúi đầu, đôi môi ẩm ướt của anh khẽ chạm lên mặt cô, Mặc Noãn căng thẳng mà nghiêng đầu đi, đầu ngón tay nắm chặt thành quyền, nhịp tim ầm ầm như đánh trống, tuy lý trí kháng cự, nhưng dục vọng lại đang nghênh hợp, nụ hôn của anh dọc theo vành tai của cô, anh ghé vào lỗ tai và nhẹ nhàng nói một câu: " Giai đoạn nguy hiểm của em là thời gian nào?"
"Hả!" Cô sững người.
"Nói cho tôi biết giai đoạn nguy hiểm, em sẽ ít phải chịu khổ!" Anh tà mị cười nhẹ.
"Thì...... thì là ngày 9 này. " Mặc Noãn ngượng ngùng, mặt cô so với mông khỉ còn đỏ hơn.
"Trùng hợp như vậy sao" Trong giọng nói khàn khàn của anh rõ ràng còn vươn nụ cười, có lẽ đây chính là ý trời, ông trời cũng hi vọng bọn họ hợp lại lần nữa.
Bị anh đè ép quá lâu, Mặc Noãn có chút không thoải mái, khó nhịn mà uốn éo xoay người, cảm thấy cô động đậy, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, "Không thoải mái sao?"
"Ách...... " Đâu chỉ là không thoải mái, lửa tình bị anh đốt lên nhưng lại không chịu dập, cô cũng nóng ran cả người!
Mặc Phi Tước cười cười, sau đó từ trên người cô bò dậy, Mặc Noãn không hiểu mà nhìn anh, cho rằng anh muốn đi, nên cô cũng ngồi dậy, định đứng lên, lấy áo choàng tắm mặc vào, mặc dù dục vọng có chút chưa thỏa mãn, nhưng có thể tránh được một kiếp, cô thấy còn may mắn chán.
Đáng tiếc, cô đã cao hứng quá sớm!
Mặc Phi Tước đứng dậy, cũng không phải muốn bỏ đi, mà là......
"Nghe nói phụ nữ chủ động, tỷ lệ mang thai sẽ cao hơn một chút. "
Anh thong thả, ung dung mà cởi áo choàng tắm xuống, vứt trên mặt đất, thân thể tráng kiện hiện ra trước mắt Mặc Noãn, cô nhìn một cái liền đỏ mặt đến phun máu......
"Đối với vóc người của tôi, em có vừa lòng không?" Anh tà khí mà nhíu mày.
......
Cô lập tức đem đầu cúi thấp xuống, phi lễ chớ nhìn!
"Mở mắt, lấy lòng tôi!" Anh nâng cằm của cô lên, ép cô nhìn thẳng mình.
Mặc Noãn âm thầm cắn răng, được voi đòi tiên, quá đáng!
"Mặc Phi Tước! Tôi đã đáp ứng điều kiện của anh, anh cũng đừng quá kiêu ngạo!" Cô xấu hổ nhìn chằm chằm vào anh.
Nói thật, anh tuyệt đối không thích nghe cô gọi cả tên họ của mình.
"Noãn, tôi nhớ trước kia em vẫn thường gọi tôi Phi Tước, tôi cũng thích nghe em gọi tôi như vậy. " Anh vẫn cười y như cầm thú.
"Anh cũng biết đó là trước kia!" Bọn họ đã không thể quay về như trước nữa.
"Vậy gọi tôi Tước đi, như vậy nghe càng thân mật. " Nụ cười nơi khóe môi anh sâu hơn.
Tước?
Không biết là cố ý hay vô tình, Mặc Noãn bật thốt lên, "Đây là xưng hô dành riêng cho Lâm Uyển Nhu, tôi không dám gọi như vậy!"
"Cô không xứng nhắc tới tên của cô ấy!"
Anh đột nhiên cao giọng rít gào, mắt ưng lạnh lùng nhìn trừng trừng vào khuôn mặt bị dọa trắng bệch của Mặc Noãn, một tay nhéo cằm của cô, hung tợn tức giận và nói ——
"Đừng cố gắng chọc giận tôi, thật vất vả tôi mới tha thứ cho cô, nếu không tôi thật sự không dám cam đoan có thể lỡ tay bóp chết cô không!"
"Ưm...... " Đau, cằm rất đau, tim của cô càng đau hơn, ngực giống như bị thít thật chặt, trong khoảng thời gian ngắn thở không nổi. Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cô đem tất cả uất ức cùng chua xót nuốt lại vào bụng.
Mặc Phi Tước hung hăng cắn chặt hàm răng, buông cằm của cô ra, cô liền giống như tượng gỗ bị vứt ngã xuống giường, anh tức giận xoay người từ trong tủ quần áo lấy y phục ra mặc vào chỉnh tề, rồi đạp cửa bỏ đi!
Nghe tiếng đóng cửa nặng nề, Mặc Noãn nằm lỳ ở trên giường, nước mắt rất mau đã khống chế không được mà rớt xuống từng giọt.
*****
08 Thế thân
Mặc Noãn thuê xe một mình đi tới buổi đấu giá, nhướng cổ nhìn vào bên trong, tay nắm chặt túi xách, thấy xấu hổ, chậm chạp không muốn đi vào. Cắn cắn đôi môi, cô ảo não, Mặc Phi Tước đã quên đưa tiền cho cô!
"Mặc tiểu thư, ngài tới rồi!"
Đang lúc cô chần chừ có nên đi vào hay không, một nam nhân viên từng gọi điện thoại cho cô đi ra, anh ta nhiệt tình, cung kính mà cười nói.
Mặc Noãn cũng ngượng ngùng cười với anh, càng lúng túng nắm chặt túi đeo hơn.
"Cái đó...... "
"Mặc tiểu thư có gì thì chúng ta vào trong rồi nói, bên ngoài hơi lạnh!" Không biết là do cố ý hay chỉ là thói quen, anh chàng đưa tay kéo nhẹ cánh tay cô, cười híp mắt nhìn cô và nói.
"Ah, không cần đâu!" Ánh mắt cô né tránh, không dám nhìn vào mắt anh ta, cúi đầu, thẹn thùng xin lỗi.
Anh ta không có hiểu ý của cô, sững sờ nhìn cô!
"Mặc tiểu thư. " Thấy cô cúi đầu không nói, anh ta cúi đầu xuống khẽ kêu cô một tiếng.
Ngay lúc cô chuẩn bị ngẩng đầu lên, thì có người đi tới đẩy anh ta ra, còn dùng giọng nói lạnh như băng khinh bỉ nói: "Anh là cái thá gì chứ? Dám táy máy tay chân với tiểu thư nhà chúng ta!" Muốn giở trò gì đây!
"Các anh là ai?" Mặc Noãn hoang mang nhìn mấy gã đàn ông kia, cái gì mà tiểu thư nhà bọn họ, cô căn bản là không biết họ nha!
"Tiểu thư, chúng tôi phụng mệnh tổng giám đốc tới đưa tiền cho cô!"
Anh ta đem chi phiếu một tỷ đưa cho cô. Mặc Noãn thấy hơi nghi ngờ, nhận lấy chi phiếu, kiểm tra chữ ký, đúng là của Mặc Phi Tước, không sai!
"Thật sự là anh ấy cố ý kêu các anh đưa tới cho tôi hay sao?" Quá mức ngoài ý muốn, cô vẫn còn có chút khó tin.
"Đúng vậy!" Anh ta gật đầu rất khẳng định.
"Anh ấy đâu?" Tại sao không tự đưa tới, nói không chừng cô sẽ bởi vì cảm kích, mà tươi cười với anh!
"Hả...... " Anh ta không trả lời được, nói quanh co.
"Hôm nay là ngày mấy tháng 9?" Cô đột nhiên điên cuồng hỏi một câu, hơn nữa sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt. (convert là Cửu Hào, mình đoán là hỏi ngày tháng chứ chịu thua, ko biết tác giả nói gì)
"Năm...... Năm chăng!" Cô không giải thích được mà nghệt mặt, câu khẳng định của anh ta cũng bởi vì kinh ngạc mà chuyển thành câu nghi vấn.
Ngày năm!
Như nghĩ đến điều gì, Mặc Noãn đem chi phiếu cầm trong tay trả lại cho anh ta, còn dặn lại một câu, "Thay tôi cầm tiền vào", sau đó xoay người, vội vội vàng vàng thuê xe rời đi!
*******
Cách ngoại ô thành phố SHI 100 km là khu nghĩa trang! (mình nghi SHI là tên viết tắt tiếng Anh của Thượng Hải)
Một ngôi mộ phần xây bằng xi măng bị tuyết trắng bao trùm, chỉ có bia mộ dựng đứng là không dính quá nhiều tuyết!
Sống lưng Mặc Phi Tước cứng ngắc đứng ở trước bia mộ, trong tay cầm một bó hoa hồng, yên lặng nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trên bia mộ có cái tên: Lâm Uyển Nhu!
Cô gái này anh từng thề, không phải là cô ấy thì anh không cưới, lại chết bởi một tai nạn xe cộ!
Anh vĩnh viễn không quên đêm đó, Mặc Noãn giận dỗi rời nhà trốn đi. Vì tìm cô, Mặc gia đã huy động tất cả nhân viên. Sau đó, anh và Lâm Uyển Nhu tìm được cô. Cô đứng ở bên lề đường khóc, không cho phép Mặc Phi Tước đến gần. Lâm Uyển Nhu đến gần cô, lại không ngờ tới cô đột nhiên muốn tự tử, thấy có xe xông lại, theo bản năng cô ấy đẩy Mặc Noãn ra, còn mình gánh chịu bất hạnh!
Lúc đó, lần đầu tiên Mặc lão tức giận đánh cô, còn cùng cô đoạn tuyệt quan hệ cha con, cũng từ ngày đó, Mặc Noãn rời đi, vừa rời đi là đi hết tám năm!
Hai, ba năm trước, Mặc Phi Tước đúng là đối với Mặc Noãn hận thấu xương, nhưng theo thời gian dần lắng đọng, tức giận dần biến mất, khi tỉnh táo lại, anh bắt đầu nghĩ, nếu như lúc ấy người chết là Noãn? Kết quả sẽ như thế nào......
Kết quả chính là chỉ còn một mình anh cũng sẽ không thể sống nổi!
Dần dần anh mơ hồ nhận thấy tình cảm của mình đối với Mặc Noãn, có lẽ đúng là người trong cuộc mơ hồ, sống gần nhau làm anh vẫn lầm tưởng anh đối với Noãn chỉ có tình anh em, chỉ khi chia cách tám năm, gặp nhau lần nữa anh mới dám đối diện lòng mình, anh biết anh từng yêu Lâm Uyển Nhu thế nào thì cũng yêu Noãn như vậy!
Đứng thật lâu, thật lâu, anh mới từ từ thở ra một ngụm khói trắng lạnh lẽo, ngồi xổm người xuống đem hoa hồng đặt ở trước bia mộ, bàn tay lau lau tuyết trên tấm bia, "Uyển Nhu, anh nghe lời em, tha thứ cho Noãn!"
Đúng vậy, đây là trước khi chết Lâm Uyển Nhu dặn dò anh, anh không nên trách Noãn, còn nói một câu rất khó hiểu "thật xin lỗi"......
"Cám ơn em!" Cám ơn cô không trách Noãn, cũng cám ơn cô cứu Noãn, nợ anh thiếu cô chỉ chờ kiếp sau trả lại cho cô!
"Mặc Phi Tước, cám ơn anh!"
Anh chợt ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh như băng giận dữ nhìn cô, "Em tới lúc nào!"
"Vừa tới!" Mặc Noãn mặc một bộ đồ rộng thùng thình, áo lạnh khoác ngoài, trên cổ quấn một khăn quàng cổ đầy hình dâu tây, trên tay mang một đôi bao tay len có thêu hình anh đào đáng yêu, khẽ chu môi đỏ mọng, ánh mắt lấp lánh nhìn anh, dáng điệu có chút thơ ngây động lòng người, tạo hình của cô rất được ưa chuộng, thật đáng yêu, giống như một con chim cánh cụt!
Anh bị bộ dáng đáng yêu của cô hấp dẫn, Mặc Phi Tước thu lại gương mặt tức giận, khó nén được nên hơi phì cười, nhưng giọng nói vẫn lạnh băng như cũ, "Em tới đây làm gì?"
"Hôm nay là sinh nhật chị Uyển Nhu, tôi đến gặp chị ấy một chút, không được sao!" Cô hất cằm khiêu khích anh.
"Thật có lòng!" Mặc Phi Tước lạnh lùng nghiêm nghị trừng cô một cái, là cô không sợ chết, hay là muốn tìm cái chết, lại dám đùa giỡn trước họng súng, không sợ anh mất khống chế, bóp chết cô sao.
Ai nói cô không sợ? Cô đã lấy hết can đảm rồi đấy chứ, đây còn không phải bởi vì sợ anh sẽ làm ra việc gì ngốc nghếch sao, cứ nghĩ lại dáng vẻ giận dữ ngút trời của anh lúc ra cửa hồi sáng nay, cô lại thấy sợ!
"Thật xin lỗi!" Cô tiến đến một bước, đối mặt với Mặc Phi Tước, cũng đối mặt với tấm bia đá.
Mặc Phi Tước xoay đầu liếc cô, có chút buồn cười hỏi: "Em như vậy là đang nói với ai?"
"Đương nhiên là chị Uyển Nhu, chẳng lẽ anh còn mong chờ tôi nói lời xin lỗi với tên cầm thú nhà anh sao, thật nực cười!"
Cô hướng anh nhăn nhăn mũi, Mặc Phi Tước chẳng những không cảm thấy giận, ngược lại còn có chút thích bị coi thường, cái bộ dáng này của cô, mới là Noãn anh quen!
"Không phải em cũng nên xin lỗi tôi sao?" Anh nhíu nhíu mày, giả bộ tức giận làm cô hơi run.
"Vì sao tôi phải xin lỗi anh?" Nếu có nói cũng là anh nói với cô mới đúng!
"Em hại tôi không có vợ, không nên xin lỗi sao!" Anh lý lẽ thẳng thắn, khí thế hùng dũng nói.
"Vậy còn anh hại tôi không có con thì sao!" Cô sắc bén mà quật lại anh.
Một lần nữa hai người cùng im lặng, đột nhiên Mặc Noãn rất muốn khóc, mang một đôi tròng mắt ngập nước nhìn Mặc Phi Tước, ánh mắt của anh cực kỳ sâu lắng, nơi đáy mắt như có một đầm nước sâu sắp sửa thành vũng nước không thoát được, một lát sau, anh trầm giọng nói: "Trở về thôi!"
Muốn anh ở trước mặt Uyển Nhu hứa hẹn với cô, anh không nói được!
Mặc Noãn hít mạnh một ngụm khí lạnh, mũi bị lạnh đến đỏ lên. Cô đưa đôi bao tay lên che miệng thổi thổi hơi nóng, cúi đầu vụng trộm rơi hai giọt nước mắt, len lén lau sạch sẽ, rồi ngẩng đầu lên nhìn Mặc Phi Tước như không có chuyện gì xảy ra, gật đầu!
Đứng lên, Mặc Phi Tước đi phía trước, Mặc Noãn không nhịn được mà quay đầu lại đưa mắt nhìn tấm hình trên bia mộ!
Cô biết, ở trong mắt anh, cô vĩnh viễn không thể vượt qua địa vị của cô ấy, cho nên cô rất thức thời, chưa từng nghĩ tới sẽ phá hỏng tình cảm giữa bọn họ!
Cô muốn sinh đứa bé ra, chỉ là hy vọng có thể giữ lại một vật kỷ niệm thuộc về anh thôi!
*****
09: Bị vây hãm
Quay người lại, Mặc Noãn lặng lẽ nắm lên một nắm tuyết trên mặt đất, cầm trong tay vo thành quả cầu nhỏ, sau đó nhìn bóng lưng của anh, kêu một tiếng, "Này, Mặc Phi Tước!"
"Chuyện gì?" Anh quay đầu lại, cô tiện tay ném nắm tuyết kia về phía anh, Mặc Phi Tước không kịp tránh né, gương mặt tuấn tú lãnh trọn nguyên quả cầu tuyết.
Mặc Noãn không ngờ tới mình lại ném chuẩn như vậy, mới đầu hơi hoảng, sau đó lập tức cười khanh khách, khom lưng tháo xuống đôi bao tay vướng víu, dùng cả hai tay nắn quả cầu tuyết, sau đó không chút khách khí mà ném thẳng về phía Mặc Phi Tước.
Mặc Phi Tước né được mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn bị ném trúng.
Dường như càng chơi càng nghiện, Mặc Noãn càng ném càng không kiềm chế, tiếng cười trong trẻo, tiếng cười sảng khoái ở trong đống tuyết của miền hoang vu này dường như vang vọng!
"Em chết chắc rồi!" Mặc Phi Tước phủi phủi tuyết trên mặt, cũng làm một quả cầu từ đám tuyết trên mặt đất ném lại cô.
"A!" Quả cầu tuyết đầu tiên bay tới, Mặc Noãn may mắn tránh thoát khỏi nguy hiểm, thế nhưng anh không chịu buông tha cô, lại nắm lên một nắm tuyết khác ném về phía cô, cô theo bản năng tránh né, anh đuổi theo sau, hai người vừa rượt đuổi, vừa ném nhau, chơi rất vui vẻ!
"Nhóc xấu xa, em còn chạy. " Mải rượt đuổi, dần dần hai người đã cách bia mộ rất xa, thấy cô còn chạy, Mặc Phi Tước lấy đà nhảy lên, cả người bổ nhào lại phía cô, đem cô áp đảo trên mặt tuyết!
Mặc Noãn cũng không khách khí mà lật người đè lại anh, đem anh áp đảo, hai người ở trên mặt tuyết giỡn một lúc, càng không ngừng vốc tuyết ném lên người đối phương, chẳng mấy chốc, trên người cả hai người đầy những tuyết, lại cười khanh khách vui vẻ.
Trên bầu trời cơn gió sắc lạnh nổi lên, bông tuyết tung bay tán loạn.
Mệt đến không còn chút sức lực, hai người nằm trên đống tuyết thở dốc, sắc trời đã bắt đầu xám xịt dần.
"Đi thôi!" Anh nghiêng đầu nhìn Mặc Noãn đang thở hổn hển một cái.
"Em không có sức!" Cô có chút làm nũng nhìn anh.
"Tôi cõng em có được không?" Anh tà mị cười nói, dáng vẻ rất dịu dàng mê người.
"Được!" Mặc Noãn hưng phấn gật đầu, vẻ mặt thật thà, cả tin!
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Thấy trong nháy mắt cô nghệt mặt ra, anh buồn cười nghĩ muốn bò dậy, Mặc Noãn vốc một vốc tuyết to ném lên trên mặt anh một cái.
Rõ ràng là anh đang lạnh run mà, quá lạnh!
"Chọc anh chơi thôi, bà cô tôi còn sợ bị anh lợi dụng!" Phủi phủi tuyết trên người, Mặc Noãn ngồi dậy, muốn đứng lên mới phát hiện chân đã tê cóng!
Mặc Phi Tước lật người bò dậy, thấy cô ngồi dưới đất không dậy, không khỏi cau mày, "Sao vậy?"
"Mắc mớ gì tới anh?" Cô nhanh mồm nhanh miệng mà trừng anh một cái, muốn lật người, cái quái quỷ gì vậy, sao lại xui xẻo như vậy, lại thất bại ở trước mặt anh! Quỳ một gối xuống đất, cô thử mấy lần cũng không đứng lên nổi, đôi tay chống trên đất đã lạnh thấu xương!
"Tê chân hả?" Mặc Phi Tước cũng không cười nhạo cô, mà ngồi xổm người xuống bắt đầu giúp cô xoa bóp đôi chân đã đông cứng tê dại, bóp hơi mạnh làm đau cô, còn bị cô chống cự: "Ai ai...... Anh nhẹ một chút, đau!"
Nghe cô kêu đau, anh lúc này mới không nhịn được cười phá lên, nhìn cô vô lại mà nói: "Sao tôi lại không biết em sợ đau như vậy nhỉ?" Con báo nhỏ quả nhiên là giả bộ mạnh mẽ!
"Anh rốt cuộc là có nhân tính không vậy!" Vừa nhắc tới đề tài nhạy cảm, cô liền không nhịn được mà nâng cao đề-xi-ben hòng trốn tránh.
"Vấn đề này em nên tự hỏi mình đi!" Cũng không phải chân của anh tê.
Ách...... !
Khi Mặc Phi Tước nâng đỡ, cô chậm rãi đứng lên, có thể đứng thẳng, cô nghĩ, "Mình tốt rồi!"
"Này đi thôi!" Anh buông tay cô ra.
Mặc Noãn đang muốn bước đi bước đầu tiên, nhưng chân không nhấc lên nổi, cô có chút đau đớn mà nhìn Mặc Phi Tước, "Không được, chân vẫn còn tê lắm!"
"Đến đây, lên lưng tôi đi!"
Mặc Phi Tước thoải mái xoay người, ngồi chồm hổm trước mặt cô, chuyện cũ nhất thời kéo đến tràn lan như vũ bão trong tim cô, hốc mắt cô nhanh chóng nóng dần lên, chất lỏng đảo vòng quanh ở trong đó, ngập tràn ẩm ướt......
"Nếu còn không lên, tôi sẽ mặc kệ em đó!" Sự do dự, dùng dằng của cô hiển nhiên là làm anh khó chịu.
"Lần nào cũng nói vậy!" Mặc Noãn nhỏ giọng nói thầm một câu, im lặng mỉm cười, rồi sau đó không khách khí mà nằm sấp lên trên lưng anh.
Thế giới dường như trắng xóa, gió lạnh thổi o o, Mặc Phi Tước thoải mái cõng Mặc Noãn tiến về phía trước từng bước một, chân đạp thật sâu trong tuyết, phát ra tiếng vang sột soạt, trong tuyết, để lại một chuỗi dấu chân thật sâu.
Mặc Noãn một lần nữa mang lên bao tay len có thêu hình anh đào đáng yêu, cô lấy bao tay đặt ở trước miệng thổi cho nóng, xong phủ lên trên gương mặt lạnh như băng của Mặc Phi Tước.
"Không cần cảm ơn tôi, tôi không phải là quan tâm anh, tôi là sợ nếu như anh bị lạnh chết, tôi cũng chết theo!"
Rõ ràng chính là quan tâm anh lại mạnh miệng không chịu thừa nhận, Mặc Phi Tước cảm động trong lòng, nhưng cũng không có lật tẩy cô, chỉ là nín cười, giọng mũi nồng đậm mà lên tiếng: "Ừ!"
"Biết là tốt rồi!" Cũng không biết đây là nhắc nhở mình, hay là nhắc nhở anh!
......
Đi thật lâu cuối cùng hai người mới đi đến giữa sườn núi, ngồi trở lại trên xe, đầu tiên Mặc Phi Tước làm là mở máy nóng điều hòa trong xe ra, sau đó lại giúp Mặc Noãn xoa bóp đôi chân đông cứng cho đến khi chân của cô thật sự không còn chuyện gì, anh mới khởi động xe, chuẩn bị lái xe rời đi, nhưng khởi động xe nhiều lần cũng không chút phản ứng. Mặc Noãn nóng ruột nên hỏi: "Sao vậy?"
"Lạnh quá xe bị đông lại rồi!" Anh buông tha cho việc khởi động máy, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đốt lên, rồi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô.
"Chúng ta làm thế nào bây giờ?" Ngày đông lạnh lẽo, rét mướt này, mà nơi này lại hoang vu như vậy, cũng không có chiếc xe qua lại, bọn họ làm sao mà về nhà được?
"Xuống xe, tìm nơi nghỉ chân vậy!" Hút xong một điếu thuốc, anh đẩy cửa xe ra, đi xuống trước.
"Hả?" Không phải chứ, địa phương này cứt chim cũng không có, đừng nói là phòng ốc, một người cũng không thấy!
"Xuốn xe nhanh lên một chút, trước lúc trời tối chúng ta phải nhanh chóng tìm được nơi trú tạm, nếu không rất có thể sẽ chết cóng ở chỗ này!" Vẻ mặt của anh cực kỳ nghiêm túc, nửa điểm đùa giỡn cũng không có.
Mặc Noãn ảo não suy sụp, đột nhiên nghĩ ra: "Gọi điện thoại tìm người đến đón chúng ta không phải được rồi sao!"
"A!" Mặc Phi Tước cười lạnh một tiếng, vấn đề cô có thể nghĩ tới, chẳng lẽ anh không nghĩ ra, "Em kiểm tra một chút xem điện thoại của em có tín hiệu hay không!"
"Không có tín hiệu, tôi vẫn có thể gọi điện thoại báo cảnh sát nha, ngốc!"
Mặc Phi Tước đen mặt, cô nhóc từ khi nào lại trở nên thông minh như vậy nhỉ!
Cô dương dương đắc ý ở trên người sờ soạng nửa ngày xong, sau đó mới buồn bã phát hiện, "Điện thoại em quên ở nhà, điện thoại của anh đâu cho em mượn gọi!"
"Thật đáng tiếc, điện thoại anh cũng không mang theo!" Sau khi anh gọi cho trợ lý xong, liền ném điện thoại lên trên ghế sa lon, hôm nay anh vốn là cũng không muốn bị người khác làm phiền!
Bán bánh sao! Trời muốn diệt bọn họ à......
"Xuống nhanh một chút đi, trời cũng sắp tối rồi!" Anh không nhịn được mà lên tiếng thúc giục, Mặc Noãn bất đắc dĩ đi xuống!
Bên trong, bên ngoài căn bản là hai thái cực đối lập, gió lạnh luôn gào thét, mang theo giá lạnh xâm nhập vào làm toàn thân cô thấm vào từng lỗ chân lông, lúc này Mặc Noãn mới phát hiện ra, trước đó chơi tuyết nên trên người dính rất nhiều hạt tuyết, qua máy điều hòa nhiệt độ, tất cả tuyết đều tan chảy, thấm vào tận trong da thịt cô, cô lạnh quá, lạnh quá đi......
"Mặc Phi Tước!" Cô nhẹ nhàng gọi Mặc Phi Tước đang sầu não kia một tiếng, muốn nói cho anh biết, cô lạnh quá, có thể hay không......
← Ch. 156 | Ch. 158 → |