Ngoại truyện: Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em (2)
← Ch.155 | Ch.157 → |
04: Cầm thú
"Tôi vì sao phải trở về? " Mặc Noãn quật cường nhìn lại anh, sự lạnh nhạt có vẻ đã làm chấn động trái tim băng giá của Mặc Phi Tước, "Chín năm trước chúng tôi cũng đã từ bỏ quan hệ cha con, sống chết của ông ấy có quan hệ gì với tôi? "
"Mặc Noãn!" Anh hét lớn, sao cô có thể coi việc cha chết đi, hoàn toàn không liên quan đến mình!
"Không cần kêu lớn tiếng như vậy, tôi cũng không có điếc!" thái độ của cô lạnh nhạt gần như xa lạ, "Còn có gì cần nói không, nếu như không có, tôi muốn xuống xe!"
Cô chẳng hề để ý là đã hoàn toàn chọc giận Mặc Phi Tước, anh bóp cằm của cô thật chặt, mặt tái xanh, cắn răng nghiến lợi căm tức nhìn cô, đến tột cùng cô có còn một chút lương tâm hay không!
Miệng mồm của cô quá lanh lợi rồi, dùng lời nói thôi cũng đã có thể thành công chọc giận anh.
Mặc Noãn không ngừng, chỉ dùng sức để cười, đề tài ấy sao mà buồn bã, mà cô lại coi như nghe chuyện cười! Mặc Noãn rất bội phục mình, lại còn có thể cười, lại có thể nhịn được không khóc, cô quả nhiên là trở nên mạnh mẽ, a! Nhưng vì sao lại không vui như vậy.
"Em còn cười? Làm sao em còn có thể cười được? "
"Vì sao tôi không cười được, điều này có quan hệ gì với tôi chứ? " chịu đựng cằm đau nhức, cô nhanh mồm nhanh miệng phản bác.
Pằng! Một cái cái tát vang dội đánh vào trên má trái của cô, lực thật mạnh, lập tức trên mặt của cô liền hiện lên dấu năm ngón tay đỏ hồng, khóe miệng tràn ra tia máu.
Mặc Phi Tước cứng lại, còn chưa kịp thu tay, muốn gọi cô, nhưng chữ kia giống như kịp chặt ở cổ họng, phun không ra, mơ hồ hít sâu một hơi, anh nói, giọng lạnh như băng: "Lúc trước khi đi cha luôn nhớ đến em, mỗi ngày đều nhìn ra ngoài cửa sổ ngóng trông em! "
Noãn......
Im lặng một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, đưa tay nhẹ nhàng nắm bả vai của cô, "Noãn? "
Anh bật thốt lên quá nhanh, nói xong mới phát giác lời này rất mập mờ, Mặc Noãn bị anh làm cho sửng sốt, hồi lâu anh mới lạnh giọng giải thích: "Tôi đáp ứng cha chăm sóc cho em!"
"Anh chăm sóc tôi?" nụ cười lạnh lại một lần nữa leo lên gương mặt tuyệt mỹ của cô, "Nếu như tôi nhớ không lầm, chín năm trước cũng chính anh nói với tôi, đời này cũng không muốn gặp lại tôi, hiện giờ anh lại nói muốn chăm sóc tôi, a, anh không cảm thấy như vậy rất châm chọc sao? "
Phi! Cô đã sớm không lạ gì tình yêu của anh rồi!
"Mặc Noãn, chuyện chín năm trước em nhất định phải giữ mãi trong lòng sao?" anh cũng có thể bỏ xuống, sao cô cứ phải làm anh đau lòng.
"Đúng! Tôi chính là giữ mãi trong lòng, hơn nữa với anh, cả đời này cũng không thể quên được!"
"Chúng ta có thể thử bỏ quá khứ qua một bên, chung sống hòa bình với nhau hay không? "
"Nhưng làm thế nào bây giờ, tôi không thể tha thứ cho anh? " cô quay đầu đi, trên mặt là nụ cười quyết tuyệt, đẩy tay của anh ra, "Nếu như thời gian có thể quay lại, tôi hi vọng chưa từng quen biết anh! "
Cuối cùng bị đâm đến vết sẹo sâu nhất kia, nước mắt thế nào cũng nhịn không được rớt xuống, cô lau lau lung tung rồi cúi xuống, nghiêng đầu qua.
Sớm biết có ngày hôm nay cần gì lúc đầu làm như vậy?
Anh có biết hay không, anh đã làm một chuyện tàn nhẫn cỡ nào, kêu cô làm thế nào tha thứ được đây!
Hai người lại lần nữa im lặng, Mặc Phi Tước đau lòng nhìn bóng lưng thanh mảnh của cô, sớm biết bóp chết đứa bé của cô sẽ mang đến nhiều phiền toái như thế, ban đầu anh nhất định sẽ không tàn nhẫn như vậy!
Anh mở miệng muốn nói điều gì, bị cô cắt đứt, "Tôi hiện tại quả thật rất tốt, bạn trai tôi đối với tôi rất săn sóc, không cần phải Mặc tổng phí tâm thay tôi! "
"Đi đâu? " anh theo bản năng bật thốt lên.
"Tôi đi nơi nào là tự do của tôi, không cần thiết báo cáo với anh! " cô lạnh lùng kéo tay anh đang nắm cằm cô xuống, xoay người, đang muốn mở cửa xe đi ra, Mặc Phi Tước giữ cánh tay cô lại.
"Tôi là anh của em! " anh gào lại cô.
"Tôi không có anh! " từ nhỏ đến lớn cô đều cực kỳ ghét gọi anh là anh hai! Cũng chưa bao giờ gọi.
Cô lại một lần chuẩn bị đẩy cửa xe ra, Mặc Phi Tước đột nhiên dùng sức nắm cánh tay của cô lần nữa, "Chia tay với anh ta đi!"
"Mặc Phi Tước anh là gì của tôi, sao lại can thiệp đến quyền lợi kết giao của tôi, tôi yêu người nào, thích ở chung một chỗ với ai, đó là quyền của tôi, anh tuyệt đối không có quyền can thiệp! " không chịu nổi mạnh mẽ của anh, Mặc Noãn hét lên.
"Chớ chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi, hậu quả em sẽ không đảm đương nổi đâu! " anh lại một lần nữa nắm lấy cái cằm mượt mà của cô, âm trầm, tà mị cười.
"Tôi nói lại một lần nữa, chia tay anh ta ngay! " thanh âm của anh thật lạnh lẽo, so với màn đêm này còn đáng sợ hơn.
"Không! " Mặc Noãn cự tuyệt rất dứt khoát
"Chia tay với anh ta đi!" Anh tàn bạo rống lên một tiếng.
"Tôi không! " quật cường như cô, muốn khuất phục thì cô đã sớm khuất phục.
Hai người kịch liệt tranh chấp làm quản lý bãi đậu xe chú ý, anh ta cầm đèn pin đi tới. Thấy anh ta, Mặc Noãn kêu to: "Cứu...... "
Chữ "mạng" còn chưa kịp thốt lên liền bị bờ môi mỏng, lạnh như băng của Mặc Phi Tước bao trùm, Mặc Noãn không dám tin Mặc Phi Tước sẽ hôn cô, quá mức kinh ngạc nên cô quên phản kháng, thừa cơ Mặc Phi Tước đem lấy cô ôm vào trong ngực thật chặt, đè ở trên ghế xe, bởi vì tức giận, mất khống chế, nụ hôn mang ý vị trừng phạt rõ ràng, mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô, lưỡi vươn thẳng vào, vốn là muốn phát tiết dạy dỗ cô, nhưng không ngờ, môi của cô sẽ mềm như vậy, mềm đến dễ dàng có thể khơi lên dục vọng nguyên thủy nhất của anh!
"Chia tay với anh ta đi!" Hồi lâu, anh thở hổn hển nói.
"Tôi không! " nhưng Mặc Noãn vẫn quật cường bất khuất.
Lý trí cùng dục vọng đang chống lại cô, hung hăng cắn nát môi Mặc Phi Tước, anh rên lên một tiếng, buông lỏng môi của cô ra, cau mày run sợ nhìn cô, chín năm không gặp, cô thật đúng là đã biến thành một con báo nhỏ rồi!
"A...... " Anh nhìn cô bằng cái nhìn sâu lắng, cắn nát đôi môi cô, cô cũng nhịn không được mà kêu "Khốn kiếp! "
"Mặc Phi Tước, anh khốn kiếp, cầm thú, anh không phải là người!" Cô giống như con báo nhỏ phát điên, đánh đấm lung tung trên người của anh, Mặc Phi Tước cũng hiển nhiên mất đi chút nhẫn nại cuối cùng đối với cô, đem cô đè chặt trên ghế, càng ra sức làm càn.
"Không...... " Cô cắn môi dưới thật chặt, không dám phát ra tiếng rên đáng xấu hổ, quật cường trả lời "Không cần anh quan tâm. " Cô chán ghét nghĩ muốn đẩy tay của anh ra nhưng không đủ lực.
Nụ hôn càng thêm sâu, thân thể của anh cũng từ từ xảy ra biến hóa, cảm thấy người trong ngực càng ngày càng mềm mại, phần dục hỏa của anh cũng đã không còn thoả mãn với việc hôn cô, bàn tay vẫn dừng lại ở trên lưng cô không an phận mà trượt vào dưới váy, tháo xuống quần lót của cô.
Ý thức được ý đồ của anh, Mặc Noãn giật mình, sau đó bắt đầu sợ hãi, giằng co, nhưng cô hiển nhiên không biết cô càng giãy dụa, càng kích thích dục vọng của đàn ông, Mặc Phi Tước không những không chịu buông tay, còn càng thêm càn rỡ đem ngón tay vê vào u cốc thần bí của cô, mang tới cho cô từng trận tê dại như điện giật.
Anh híp hai mắt lại, mắt đen nhấp nháy, khóe môi mỏng lạnh giận quá thành cười, thấy anh cởi hết quần, sắc mặt Mặc Noãn bỗng chốc biến đổi, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, cả người đã bị anh nhấc bổng lên, ôm lấy, động thân một cái anh đã đi vào......
"Buông tôi ra...... Mặc Phi Tước cái tên cầm thú này...... Cầm thú...... A! " "Cầm thú!"
Mặc Phi Tước làm như phát điên, không dừng lại được, cô càng lớn tiếng, anh càng kích động!
"Dừng lại, cầm thú...... Cầu xin anh dừng lại đi...... Ô ô...... "
Mặc Noãn đau đến nước mắt rơi như bão, đôi tay không ngừng đánh lên người của anh, đau lòng giống như bị người xé rách thành hai nửa, các loại nhục nhã, các loại uất ức, các loại đau đớn, hận......
"Chia tay với anh ta đi!" anh bởi vì tình dục mà run rẩy giọng nói càng thêm lãnh lẽo đến tận xương tủy, ngay cả cơn giận cũng phát lên hung ác, "Nếu không thì chờ nhặt xác cho anh ta!
"Cầm thú! " Mặc Noãn cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm anh, nước mắt dán lên mặt.
Nằm ở trên người anh Mặc Noãn không chịu nổi, đau đến phát khóc, liền cả hơi sức đánh anh cũng không có.
Khi anh một lần lại một lần đụng chạm, cuối cùng cô nhịn không được, kêu lên.
Không biết đã trải qua bao lâu, cô đã mệt mỏi không còn một chút hơi sức phản kháng, cuối cùng anh mới thoả mãn mà từ trên người cô rút ra rời đi. Rút ra khăn giấy, anh lau sạch sẽ mình, mặc quần vào, lại rút ra khăn giấy chuẩn bị lau cho cô, nhưng bị cô khàn khàn gọi lại: "Không cần gặp mặt tôi, tôi cầu xin anh!"
Anh nhàn nhạt liếc mắt khuôn mặt nước mắt ròng ròng, đau đớn đáng thương của cô một cái, cuối cùng đem khăn giấy đặt ở trong ngực của cô, từ trong túi lấy ra hộp quẹt. Anh xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, khói mù nhàn nhạt tràn ngập trên gương mặt tuấn tú, trên đó không thấy một chút dấu vết vui vẻ, ngược lại là đau đến độ có thể ứa ra lệ, không tìm được cô, anh khó chịu! Hôm nay tìm được cô, anh càng khó chịu hơn!
Trước kia anh luôn là giễu cợt cô, yếu ớt không thể chịu nổi một kích, chỉ một câu nói đùa là có thể chọc cô khóc nhè, luôn cảm thán, Noãn à, thật ra đến lúc nào em mới có thể kiên cường đây?
Hôm nay, cô làm được, cô trở nên mạnh mẽ, nhưng vì sao anh lại cảm thấy đau lòng như vậy!
Gặp lại, anh không muốn mạng của cô, chính là dùng phương thức này tới lăng trì cô!
Lòng yêu mến bao nhiêu, giờ phút này đau đớn bấy nhiêu!
Nghiêng đầu cô rất cố gắng rất nỗ lực chớp mắt vài cái, mới đem nước mắt nóng bỏng bức quay trở về, cô quay đầu lại nhìn anh, nở nụ cười tiêu điều, lạnh lẽo: "Trút giận xong rồi sao? "
Càng phiền não, cơn nghiện thuốc lá của anh càng lớn, khi anh rút được điếu thứ ba, Mặc Noãn cũng sửa sang bản thân mình xong, cô đẩy cửa xe ra, nghe tiếng cửa xe mở ra, anh phản xạ có điều kiện quay đầu lại kéo tay của cô, "Đã trễ thế này em muốn đi đâu? "
"Anh còn muốn làm gì? " cô không nhịn được kêu gào.
"Tôi hỏi em đi đâu? " Giọng nói nghiêm nghị, phát ra nồng đậm tức giận.
"Mắc mớ gì tới anh?" Cô khinh thường.
"Sao chuyện lại không liên quan đến tôi?"
"Thế nào, chuyện không liên quan đến tôi sao, đừng quên, em bây giờ đã là người phụ nữ của tôi! " Nói xong, gạt gạt tàn thuốc bay ra ngoài, anh nắm thật chặt cánh tay của cô, cố kềm chế lại cơn giận của mình.
"Cùng tôi về nhà! " Mặc Phi Tước đen mặt không muốn cùng cô tốn hơi thừa lời, gọn gàng dứt khoát nói. "Bắt đầu từ giờ phút này, tôi chính là người đàn ông của em! " "Đó chỉ là ý muốn của một mình anh!" Cô cũng không thừa nhận mình là người phụ nữ của anh!
"Bắt đầu từ bây giờ, em ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, không có sự chấp thuận của tôi, nơi nào cũng không được phép đi! "
"Anh không phải hận tôi sao? " thanh âm của cô có chút nghẹn ngào.
"...... Không hận!" Hận quá nặng nề rồi, anh đã sớm thề với lòng, chỉ cần cô trở lại, anh nguyện ý quên đi quá khứ.
"Không cần, anh buông tôi ra!" cô giùng giằng chỉ muốn thoát khỏi tay của anh nhưng vô lực, bị anh dùng dây an toàn cột lại
"Mặc Phi Tước anh là tên khốn kiếp, cầm thú, tôi muốn kiện anh tội bắt cóc, nhốt người trái phép!"
Mặc Noãn oán hận nhìn anh, giận đến mức bốn cánh mũi cùng thông hơi, làm thế nào cũng không nghĩ gặp nhau lần nữa, lại còn bị anh mạnh mẽ, dữ dội mà bắt mang đi......
Mặc cô mắng thế nào, nói ra sao, Mặc Phi Tước đều không coi là quan trọng, mà đạp chân ga lái xe đi!
*****
05 chạy trốn
Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Mặc Noãn khoanh tay nhìn ngôi nhà đã xa cách tám năm, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, cũng không rõ là tâm tình gì, chỉ cảm thấy tim rất đau, cô nhớ lại tất cả ngọt bùi cay đắng ở nơi này, cảm xúc, kỷ niệm tuôn trào như suối, ào ào không dứt!
"Xuống xe!"
Thanh âm lạnh lùng của Mặc Phi Tước cắt đứt dòng tưởng nhớ của cô, khó nhọc hít một hơi, cô quay đầu nhìn về phía anh, cô cố tạo lớp ngụy trang lạnh lùng tự bảo vệ mình, "Đưa tôi về nhà!"
"Nơi này chính là nhà của em!" Mặc Phi Tước cố gắng nhẫn nại, không muốn cáu giận với cô, mệt mỏi!
Mặc Noãn lạnh lùng liếc anh một cái, cởi đai an toàn ra, đẩy cửa xe ra đi xuống, Mặc Phi Tước đưa mắt nhìn cô, thấy cô không vào nhà mà đi ngược trở ra, giận đến nỗi đập một phát lên tay lái, đẩy cửa xe ra đuổi theo nâng cô lên ——
"Mặc Phi Tước anh làm trò gì thế?"
Lần này anh không phải ôm cô mà dã man hơn là đem cô vác trên vai, Mặc Noãn vừa giận, vừa bị dọa sợ tới mức nóng nảy, nhưng lại không dám lộn xộn, bởi té xuống sẽ làm mình bị thương!
"...... Thiếu gia!"
Bà giúp việc mở cửa thấy anh khiêng một cô gái về thì ngạc nhiên, giật mình. Có thể không kinh ngạc sao? đã có đến tám năm rồi, anh không mang phụ nữ về nhà!
"Mặc Phi Tước, tên khốn kiếp, mau buông tôi xuống...... "
Thanh âm này nghe rất quen thuộc, giống như là tiểu thư! Bà giúp việc càng sững sờ như kẻ ngốc hơn, người thiếu gia đang vác chắc không phải là tiểu thư chứ?
Trong lúc Mặc Noãn gây ầm ĩ náo loạn, Mặc Phi Tước đã khiêng cô tiến vào một gian phòng, thả cô xuống giường lớn, lúc này mới chống nạnh thở dốc.
"Mặc Phi Tước, anh là tên khốn kiếp!" Cô lật người từ trên giường ngồi dậy.
Anh nhíu mày!
"Cầm thú!"
Anh nhếch môi!
"Hèn hạ, vô sỉ, tiểu nhân bỉ ổi!"
Anh cuối cùng cũng không nhịn được mà nở nụ cười tươi như gió xuân nhưng lại đẹp đến nỗi làm cho người khác không dời mắt được, cứ như vậy mà tà tứ cười, lại làm cho đáy lòng Mặc Noãn bỗng dưng phát lạnh.
"Biết tôi khốn kiếp, cầm thú, hèn hạ, vô sỉ thì cũng đừng chọc giận tôi!"
Anh cúi người, đem đầu lấn đến gần cô, hai khuôn mặt trong nháy mắt gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau hai người đều im lặng, nỗi mong nhớ nhau đã lâu không gặp nay đột nhiên dâng tràn trong tim......
Tám năm, thời gian thật không phải là ngắn, đủ để phai mờ một chút hận, lắng đọng một chút tình, cô đã sớm vì anh mà khép lại cửa tình, còn anh lại vì cô mà mở ra quá trễ!
Phụ nữ, khờ dại một lần là đủ!
Cô sẽ không vì anh mà ngốc nghếch thêm lần nữa, cục cưng cũng sẽ không tha thứ cho anh, người đàn ông này không đáng để cô yêu!
Nghĩ đến đây, cô chớp chớp mắt, đem sự mong nhớ cùng khổ sở xóa sạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại anh!
Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, cho đến khi môi của anh chậm rãi đè xuống phía cô!
Anh muốn dạy cô hôn, anh muốn cho cô thể nghiệm dịu dàng khi răng môi giao hòa, anh cũng muốn làm cô trầm luân trong phần nhu tình này.
Trong một giây cuối cùng khi môi anh ấn xuống, thì Mặc Noãn dời đi tầm mắt, làm môi anh rơi vào gò má cô, môi của anh nhẹ nhàng chạm khẽ, còn mang theo tiếng thở dài thoảng qua!
"Đã khuya lắm rồi, tôi muốn đi ngủ!" Nhắm mắt lại, cô lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.
"Ngủ ngon!" Anh xoay người, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, ở trên xe bản thân đối với cô làm ra hành vi man rợ, anh có tự trách, nhưng không hối hận, chỉ là có chút khổ sở, cô cũng không phải cam tâm tình nguyện!
Phiền não, nhìn cô nằm sấp trên giường, đi ra ngoài, anh thay cô khép cửa.
Hồi lâu, Mặc Noãn nằm chôn mặt ở trong gối, âm thầm khóc......
Khi cô trở về nước mới biết tin tức Mặc lão đã qua đời, ai nói cô không khó chịu chứ? Cô tự nhốt mình trong nhà khóc cả một ngày!
Từ phòng tắm bước ra, Mặc Phi Tước vừa mặc vào áo ngủ, thì điện thoại của trợ lý liền gọi tới, anh nhận điện thoại và ngồi xuống bên giường, "A lô?"
"Tổng giám đốc, người ngài muốn tôi tra tôi đã tra được, anh ta là Cố Triển Dật, nam, quốc tịch Mỹ, năm nay 27 tuổi, quản lý một công ty ngoại thương, tôi còn tra được, công ty của anh ta đã đăng ký ở thành phố này, hẳn là tháng sau sẽ tới!"
"Tôi biết rồi, cực khổ cho cậu rồi!"
"Tổng giám đốc còn có gì muốn phân phó không?"
"Không có, nghỉ ngơi sớm đi!"
"Dạ, tổng giám đốc ngủ ngon!"
Mặc Phi Tước để điện thoại xuống, khóe môi nâng lên nụ cười lạnh nham hiểm như cáo già, anh đang muốn nằm xuống giường, thì chợt nghe tiếng ồn ào từ ngoài cửa truyền đến, anh quay đầu lại đi ra ngoài!
Đứng ở ban công, hai tay chống lên lan can, từ trên cao anh phóng tầm mắt xuống phía dưới ——
"Tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?"
"Bà tránh ra, tôi có chuyện quan trọng muốn ra ngoài làm!"
"Chuyện quan trọng gì, ngày mai đi làm không được sao? Tiểu thư bây giờ đã rất khuya rồi, một mình cô thân gái yếu đuối đi lại ở ngoài rất nguy hiểm!"
"Không được, hôm nay phải làm!"
"Thiếu gia!"
Bà giúp việc đang ngăn cản cô, tinh mắt phát hiện thiếu gia đứng ở trên lầu xem trò vui, kêu nhỏ một tiếng.
Mặc Noãn kêu thầm trong lòng một tiếng không ổn, tâm tình chán nản muốn chết, làm sao lại kinh động đến anh ta!
"Dì Tần, bà đi nghỉ đi, nơi này giao cho tôi!" Anh nghênh ngang đi xuống, tiến về phía bà giúp việc phân phó và nói.
"Haizzz!" Bà giúp việc nhìn qua nhìn lại hai người họ, mắt thấy bộ dạng tiểu thư giống như đã gây họa lớn, không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh thay cô, nghe lệnh lui ra!
"Đã trễ như thế, em có chuyện gì quan trọng, mà gấp gáp như vậy, không làm không được?" Anh đi tới, dừng lại sau lưng cô, nở nụ cười tà.
"Ai cần anh lo!" Mặc Noãn liếc xéo anh một cái, rồi đi tới cửa, cố gắng mở nhưng cửa đã bị khóa trái!
"Đưa chìa khóa cho tôi!" Cô quay đầu gào lên với anh.
"Không ngờ tinh lực của em vẫn còn dồi dào như vậy, hả?" Anh đi tới, cô theo bản năng mà lui về phía sau, vừa lùi thì đã lùi đến cửa, hai tay anh áp tới, đem cô cố định trong vòng vây của mình.
"Tôi không đi nữa, anh tránh ra, tôi muốn đi ngủ!" Con gái co được dãn được, hiểu rõ ý đồ của anh, cô không khỏi nhỏ giọng xuống nước.
"Cùng đi đi, vừa đúng lúc tôi cũng không ngủ được!" Anh nhướng lông mày, rồi ra vẻ bỡn cợt mà cong cong khóe miệng.
"Mặc Phi Tước tôi cảnh cáo anh, đây là ở nhà, cũng không phải nơi anh có thể làm bậy!" Mặc Noãn rất nhanh nắm chặt hai nắm đấm, cắn răng nghiến lợi căm tức nhìn anh, vô lại!
"Ha ha!" Anh cười ra tiếng, "Rốt cuộc cũng nhớ đây là nhà của em sao? Tôi còn tưởng rằng em sẽ mất trí nhớ thật lâu!"
"Anh...... "
"Không phải buồn ngủ sao? Là tự mình đi, hay để tôi ôm em?" Anh lưu manh ngắt lời cô.
"Anh vô lại, tránh ra!" Cô xấu hổ tức giận mà đẩy anh, sức lực luôn không đủ.
"Xem ra em hi vọng tôi ôm em!" Không nói lời nào, anh ôm cô lên như ôm một cô công chúa, làm Mặc Noãn sợ tới mức la hét dữ dội, "Cầm thú, tôi sai rồi, anh mau buông tôi xuống, tôi bảo đảm với anh tôi không đi!"
Cô điềm đạm đáng yêu mà cầu xin tha thứ, chỉ đổi lấy hai chữ của anh: "Muộn rồi!"
Sau đó, đêm nay, Mặc Noãn chỉ có thể dùng một thành ngữ "bay lên mây" để hình dung!
Đúng vậy, cô bay lên tới tận trời!
Ngày hôm sau, sau khi cô tỉnh lại, sửng sốt nhìn trần nhà, trí nhớ tối hôm qua cuồn cuộn mà đến, dường như lần này cũng không thể xem như là cưỡng bức, nhiều lắm chỉ coi như dụ dỗ thôi, thành thực mà nói, cô trầm luân, biến thành vui vẻ chịu đựng dưới thân thể của anh!
*****
06: đưa tiền
Vừa nghĩ tới mọi chuyện trước đây, cô liền nhức đầu, vỗ vỗ trán, cô quay đầu nhìn về phía giường ngủ đã trống không, trong lòng không khỏi chua xót!
Thương cảm một hồi lâu, cô mới thật vất vả mà ngồi dậy, che chăn tìm kiếm y phục của mình, cái này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì cô có chút chán nản, y phục của cô đã bị xé rách đến độ không thể mặc vào đang nằm yên tĩnh ở trên mặt đất, mà ở trên tủ đầu giường bên cạnh cô đã để sẵn một bộ y phục, còn có đồ lót, điều này hiển nhiên là Mặc Phi Tước làm, Mặc Noãn đỏ mặt, nói không ra lời, bọn họ thân mật như vậy, giống như là vợ chồng già, nhưng thay vào đó làm cho cô không được tự nhiên, cô vội vã bò dậy mặc quần áo tử tế, cẩn thận từng li từng tí mở mà cánh cửa, ghé đầu ngắm trộm phòng khách, thật giống như Mặc Phi Tước đang ở dưới lầu.
Cô vội vàng trở về phòng, vội vội vàng vàng rửa mặt, sau đó từ trong phòng tắm ra ngoài, điện thoại đặt ở trong túi xách reo lên, cô ngồi trở lại trên giường, nhận điện thoại: "A lô?"
"Xin hỏi là Mặc Noãn, Mặc tiểu thư sao?"
"Là tôi!"
"Mặc tiểu thư là như vầy, Mặc Phi Tước tiên sinh anh trai của ngài cầm dây chuyền đi, nhưng lại chưa có thanh toán tiền đấu giá. "
"Cái gì?" Mặc Noãn kinh ngạc một lúc, tại sao lại có ngừơi vô lại như vậy, "Được, tôi biết rồi, anh yên tâm đi, một chút nữa tôi sẽ mang tiền tới!"
"Được, cám ơn cô Mặc tiểu thư. "
"Không cần khách khí!"
Mặc Noãn cúp điện thoại, rồi đứng dậy tức giận mà đi tới phòng của Mặc Phi Tước, đẩy cửa phòng của anh ra, chỉ thấy Mặc Phi Tước mặc một cái khăn lông kiểu áo choàng tắm màu trắng tinh, tóc ướt nhẹp và đang nhỏ nước, tia sáng mặt trời mới vừa mọc lên lại đánh vào khuôn mặt tuấn tú của anh, trên vẻ mặt không chút thay đổi, một tay cầm điếu thuốc, một tay ôm lấy cánh tay khác, mắt lạnh nhìn Mặc Noãn, anh lúc này, cho cô cái cảm giác không phải là tim đập thình thịch đến mềm mại, mà là lạnh băng đến rét lạnh, trong vẻ mặt của anh lưu chuyển cảm xúc lạnh băng khó dò, rét lạnh đến độ Mặc Noãn muốn choáng.
"Em tỉnh rồi!" Anh mỉm cười, thấy y phục trên người cô rất vừa người, hài lòng mà khuếch tán nếp nhăn trên mặt khi cười.
"Đưa tiền. " Mặc Noãn duỗi tay qua, hơi thở nặng nề tiết lộ cô mất tự nhiên!
"Đưa tiền?" Anh vẫn còn đang cười, mắt dài nhỏ híp lại, trong hai mắt đen nhánh như mực có vẻ như được khảm một viên bảo thạch phát ra tia sáng quỷ dị, có chứa thần bí khó lường, trái tim của Mặc Noãn treo lên, nụ cười của anh rõ ràng là đang cười lạnh, trong đó có chứa cơn giận dữ, có chứa châm chọc khinh bỉ, quả nhiên, ở trong cánh mũi của anh hừ ra một tiếng, "Phí qua đêm!"
Vô sỉ!
Mặc Noãn giận đến mức cắn răng, lạnh lùng nói: "Tiền đấu giá!"
Lông mày của anh cau lại, không kịp phản ứng!
"Mặc tổng, anh mua dây chuyền Lam Bảo Thạch của tôi, còn chưa có trả tiền, tổng cộng một tỷ, cám ơn!" Cô nhắc nhở anh, rồi đưa bàn tay tới gần một chút!
"Đi tắm!" Mặc Phi Tước im lặng một lúc, rồi nói như thế.
Ách......
Mặc Noãn hoá đá trong gió, sao cô cảm giác mình đang ông nói gà bà nói vịt nhỉ, cô nói cái này, anh nói cái khác, chắc là muốn nói sang chuyện khác rồi!
Mặc Phi Tước hô to oan uổng mà, anh nói với cô tuyệt đối là cùng một chuyện, thấy cô vẫn còn đứng bất động, anh mới bổ sung thêm: "Sao chậm vậy, không muốn tiền à?"
"Ách!" Mặc Noãn bối rối, cô muốn tiền cùng với tắm có liên quan gì?
Thấy anh làm như muốn tức giận, Mặc Noãn lập tức đầu hàng, xoay người rất là vui vẻ mà muốn trở về phòng ngủ đi tắm, nhưng bị anh gọi lại: "Tắm ở trong phòng của tôi đi, tôi chờ em ra ngoài, có chuyện muốn nói với em!"
"Chuyện gì?" Cô xoay người lại, giương mắt nhìn lại anh.
"Em đi tắm trước đi!"
"Anh nói trước đi!" Lại nói một nửa, thật treo ngược khẩu vị người ta.
Anh cười nhạo một tiếng, "Em rất gấp?"
"Không nói thì dẹp đi!" Lườm anh một cái, Mặc Noãn xoay người đi về phòng tắm, cái gì từ trong miệng anh nói ra cũng sẽ trở nên rất mập mờ.
Tắm xong ra ngoài, cô cũng mặc khăn lông kiểu áo choàng tắm, hiệu quả này làm sao lại không giống chứ? Mặc Phi Tước mặc cực kỳ hấp dẫn, sao hiệu quả của cô cảm giác giống như là hình dáng tròn béo bị bọc ở trong tầng khăn lông đó!
Mặc Phi Tước đã ngồi ở trên giường, mắt thấy cô tắm xong đi ra không nhịn được kéo môi cười, nói: "Tới đây, chúng ta nói chuyện một chút. "
"Chuyện gì, anh nói đi!" Đến gần anh chính xác là không có kết quả tốt, cô mới không có ngốc như vậy! Lui về phía sau một chút, Mặc Noãn cảnh giác nói.
"Xem ra là em thật sự không muốn tiền rồi, vậy chúng ta cũng không có gì để nói!"
Anh đang muốn đứng dậy, Mặc Noãn vội vội vàng vàng đi qua, lông mày kẻ đen xinh đẹp cũng nhăn thành một hàng, cầm thú, lại uy hiếp cô!
"Ngồi!" m thầm cười, Mặc Phi Tước nhìn lại cô, không mang tâm tình mà nói. Mặc Noãn khẽ cắn răng, ngồi xuống!
"Tối hôm qua làm những chuyện như vậy với em, tôi rất xin lỗi...... "
"Rốt cuộc lương tâm của anh cũng phát hiện, chịu thả tôi đi!" Cô vui mừng cắt đứt lời của anh.
"Em mơ đi!" Anh hếch mày lên, lạnh lùng cắt cái ý niệm này của cô.
"Đã nói cầm thú sao lại có tim chứ!" Cô bất mãn nói thầm, oán hận mà trừng mắt anh, bọn họ như vậy không giống như là kẻ thù, giống như là tình nhân đang cãi nhau!
Cô nói thầm anh có nghe vào trong tai, nhưng chỉ là cừơi cười tà khí, rồi nói tiếp: "Tôi xin lỗi, là tôi cảm thấy em cũng không phải là xuất phát từ tự nguyện, nhưng ở trên giường, hình như là không giống vậy!"
Anh nhìn chằm chằm cảm xúc biến hóa của cô, chỉ thấy mặt của cô tái xanh một lúc, rồi lại đỏ lên, quả nhiên như anh đoán, thật ra trong lòng cô cũng không chán ghét anh như trên đầu lưỡi của cô!
Thật là đựơc tiện nghi mà còn khoe mẽ, Mặc Noãn quay mặt đi buồn bực xấu hổ đến mức phải nắm chặt quyền, lại không phản bác ra một chữ, đáng chết, anh nói đúng mà! Thân thể của cô xác thực nếu so với tim của cô, miệng của cô thì thành thực hơn nhiều!
"Mặc Phi Tước, rốt cuộc anh có đưa tiền hay không?" Quay mặt lại nhìn anh, ánh mắt lành lạnh của Mặc Noãn rõ ràng có nhiễm khó chịu.
"Đưa, dĩ nhiên đưa!"
"Vậy lấy ra đi!"
Cô lại duỗi tay qua lần nữa, anh dời tầm mắt xuống liếc về phía bàn tay ngọc thon thon cô đưa qua, rồi bàn tay to nắm chặt năm đầu ngón tay của cô, cẩn thận nhìn nhìn vân tay của cô, lẩm bẩm nói nhỏ: "Từ tay của em mà nhìn, con cháu của em đầy cả sảnh đường nha!"
"Anh biết xem tướng?" Đây là Mặc Noãn không biết.
"Biết một chút. " Anh giả bộ gật đầu như ngừơi trong nghề, ha ha, anh chỉ có nói bậy thôi.
"Anh dọa người?" Phát hiện khóe miệng anh đang cười trộm, Mặc Noãn nghi ngờ mà nói.
"Cái này mà cũng bị em phát hiện!" Anh nói rất bình tĩnh.
Mặc Noãn nghiến răng, tên lường gạt!
"Mặc Phi Tước, anh không phải là đàn ông, nói mà không giữ lời!" Cô cũng sắp bị anh chọc khóc rồi, gấp chết người mà, xế chiều hôm nay cô nhất định phải đưa tiền qua, rất nhiều đứa nhỏ chờ tiền cứu mạng đấy!
"Tôi có phải là đàn ông không, em còn không rõ sao, có muốn nghiệm chứng một lần nữa hay không!" Vẫn như cũ là tên vô lại.
"Mặc Phi Tước, tôi cầu xin anh mau đưa tiền cho tôi đi, số tiền kia đối với những đứa nhỏ khuyết tật mà nói thật sự rất quan trọng!" Cứng rắn không được, cô bắt đầu lấy nứơc mắt bức éo, nếu anh không đưa, cô sẽ khóc cho anh xem!
"Tôi có thể đưa tiền cho em, nhưng em phải đáp ứng tôi một điều kiện!" Anh ngồi gần cô một chút.
"Được, chỉ cần anh chịu đưa tiền cho tôi, đừng nói một điều kiện, mười, trăm điều đều không phải là vấn đề!" Mặc Noãn không đếm xỉa đến.
← Ch. 155 | Ch. 157 → |