Đông phu nhân, chúng ta bắt đầu lại đi
← Ch.131 | Ch.133 → |
Thời gian hai tháng thoáng qua rồi biến mất ——.
Đầu thu biến thành cuối mùa thu, nóng bức từ từ trôi đi tiến đến cái giá lạnh, đúng như trái tim chờ đợi của Vô Song.
.
"Mẹ." Cậu bé tan học rồi tới đón cô xuất viện, ở sau lưng cậu bé còn có Đông lão đi theo, liên quan đến khí trời đột nhiên chuyển lạnh, nên Vô Song phát hiện thân thể ông cụ hình như không còn mạnh khoẻ như thời gian trước.
"Mẹ có thể đi chưa ạ?" Cậu bé hỏi.
"Ừ." Cô gật đầu một cái, rồi nhẹ nhàng sờ đầu con trai một cái, sau đó ngẩng đầu ánh mắt nhìn về phía ông cụ, ông cụ cười nói trước: "Về nhà đi!" "Chủ tịch." Vô Song gọi ông.
"Đều là người một nhà mà, còn gọi khách khí như vậy sao." Ông cụ cười khan hai tiếng ha ha.
"Chủ tịch." Vẻ mặt của Vô Song cũng không thay đổi mà nghiêm túc, "Có lẽ con và con trai nên về nhà mình ở!" "Vì sao?" Trong nháy mắt vẻ mặt ông cụ thay đổi.
"Con muốn thận trọng suy nghĩ một lần nữa, về hôn lễ của con và Bác Hải." Cái vấn đề này cô đã sớm muốn nói với Đông Bác Hải rồi, đáng tiếc là vẫn không gặp được người nào đó.
"Mẹ." Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn cô, chân mày nhíu chặt.
Ông cụ thở một hơi nặng nề, suy nghĩ rồi nói: "Vô Song, con là đang trách Tiểu Hải trì hoãn hôn lễ đúng không?" "Không phải!" "Vậy là con giận nó, trong khoảng thời gian này bận rộn nên lạnh nhạt với con?" Vô Song im lặng một chút và không trả lời được, xác thực đây cũng là một nguyên nhân, nhưng quan trọng hơn là cô cảm thấy giữa bọn họ có ngăn cách, "Chủ tịch, có thể cho con suy nghĩ thận trọng một lần nữa không, dù sao chuyện này liên quan đến cả đời của con và anh ấy." Vô Song nói rất thành khẩn, nói thật ra ông cụ là người ngoài cuộc, nên cũng không xen vào được, ông không thể cưỡng ép cô ấy, nhất định phải gả cho con của ông.
"Được rồi, để ta bảo tài xế đưa bọn con đi." "Không cần đâu ạ, em trai con sẽ đưa bọn con về." "Vậy đi đường cẩn thận." "Ừ, cám ơn ngài chủ tịch!" Cô nhàn nhạt mà cúi cong người.
"Ta vẫn thích nghe con gọi cha!" Ông cụ mỉm cười mà sờ sờ đầu của cô, Vô Song cảm động đến mức hai mắt hiện ra chua xót, cô có thể sẽ phụ lòng ưu ái của ông cụ rồi.
"Chị." Chúc Kỳ đi tới, xách hành lý của cô ở trên giường, rồi đi tới bên người cô, "Đi thôi!" "Ừ." Đáp một tiếng, rồi cô vẫy tay với ông cụ, "Chủ tịch, hẹn gặp lại." "Hẹn gặp lại." Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó ông cụ lại thở dài, chớp chớp mí mắt và nước mắt ở trong con mắt già nua hiện ra.
**** "Cậu, cha lúc nào thì trở về?" Chúc Kỳ ở phía sau đặt valy hành lý, cậu bé đuổi theo ở phía sau cái mông của anh hỏi.
"Anh ấy nói hai ngày nữa." Anh để hành lý xuống, rồi đóng cửa xe lại.
"Cụ thể là ngày kia à? Chúng ta dọn nhà cha có biết không? Cậu có nói địa chỉ nhà mới cho cha không, còn có......"
"STOP!" Chúc Kỳ làm một tư thế ' dừng ', "Tiểu QQ à, cậu càng ngày càng cảm thấy con tham gia vào nhiều quá." "Cậu à, rốt cuộc là cậu có nói với cha hay không." Cậu bé chống eo nhỏ ra vẻ hùng dũng oai vệ mà hỏi.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, Chúc Kỳ trả lời lập lờ nước đôi, "Hình như là nói, mà hình như quên nói." "Cậu!" Cậu bé tức đến đỏ mặt, làm sao bây giờ! "Ha ha ha." Thấy cậu bé có vẻ tức giận, Chúc Kỳ cừơi đến nỗi thiếu chút nữa cong lưng, cuối cùng cũng thắng cậu nhóc một lần, trong lòng anh cũng thăng bằng nhiều.
"Hai cậu cháu đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Vô Song ở trên xe chờ bọn họ hồi lâu cũng không trông thấy hai người lên xe, nên từ trong xe bước xuống.
"Cậu bị giật kinh phong." Cậu bé chế giễu cậu một câu, Chúc Kỳ lập tức cười không nổi.
"Đi thôi, mẹ đói bụng rồi!" Vô Song nói một câu, lúc chuẩn bị ngồi trở lại xe, thì đột nhiên một chiếc xe BMW dừng lại ở trước mặt cô, chủ xe đeo kính mát đẩy cửa xe ra, rồi chậm rãi lấy xuống đeo mắt kính, khuôn mặt tuấn tú anh khí bức người tản ra quyến rũ ăn sạch lớn nhỏ không có gì sánh kịp.
"Cha." Cậu bé hưng phấn gọi một tiếng, hai con mắt kích động đến mức nước mắt giàn dụa, và bổ nhào về phía cha.
"Á!" Anh cau mày nhẹ giọng kêu một tiếng, nhóc con đụng vào vết thương của anh.
"Anh rể." Chúc Kỳ cũng đi tới, cười cười với anh.
Duy chỉ có Vô Song biểu tình rất lãnh đạm, làm như không thấy anh mà chuẩn bị kéo cửa xe, Đông Bác Hải đưa tay kéo cánh tay của cô, cô quay đầu lại nhìn anh, lông mày kẻ đen nhíu lại.
"Con trai, buổi tối cha sẽ về nhà tìm con!" Anh cúi đầu cười nói với cậu bé con ở trong ngực.
"Dạ." Cậu bé rất thức thời mà buông tay ra, và thối lui đến bên cạnh cậu của mình.
"Lên xe đi, anh có lời muốn nói với em." Anh mạnh mẽ nhét Vô Song vào trong xe thể thao, ánh mắt của anh lướt về phía hai cậu cháu một cái, rồi anh cũng ngồi lên xe thể thao, và lái xe đi! Vừa mới bắt đầu thì hai người cũng không có nói chuyện, Vô Song xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, và có chút tức giận.
"Nghe nói gần đây em rất không hài lòng anh?" Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, Vô Song không trả lời anh.
"Anh còn nghe nói em muốn thoái hôn?" "Đúng là có ý này." Lúc này cô mới không mặn không lạt mà trả lại anh một câu.
"Xích ——" Anh đột nhiên thắng gấp, thân thể hai người theo bản năng mà nghiêng tới trước, mặc dù không có bị thương, nhưng Vô Song cũng bị sợ giật mình, vốn là đang tức giận, nên cô đột nhiên rống một câu rất lớn tiếng, "Anh đang làm gì đó?" "Tại sao muốn thoái hôn?" Anh nhíu chân mày lại, nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt có nỗi đau khổ khó tả.
"Không tìm được cảm giác đã từng có." Cô nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, lại âm thầm siết chặt quả đấm, nỗ lực khắc chế đau đớn trong lòng, không để tâm tình của mình mất khống chế.
Anh đã hứa với cô, sẽ bảo vệ cô một tấc cũng không rời, nhưng kết quả thì sao? Anh biến mất không thấy bóng dáng, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại quan tâm cô một chút, vậy coi là cái gì? Vô Song rất rối rắm, cô biết mình không nên mong đợi điều gì với anh nữa, nhưng cô không khống chế được tim của mình, mặc dù cô đã quyết tâm muốn chạy trốn, nhưng trong lòng vẫn mong đợi anh có thể quan tâm cô nhiều hơn.
Gần hai tháng dùng ngày tính thì không dài, chỉ có 61 ngày, nhưng nếu hóa thành giây phút thì chính là 1464 giờ 87840 phút 5270400 giây.
"Em đang giận anh vì mấy ngày gần đây không có ở bên cạnh em sao?" Anh kéo tay của cô qua giữ ở trong lòng bàn tay, Vô Song muốn rút về nhưng đáng tiếc sức chưa đủ.
"Bác Hải, anh tự vấn lòng mình một chút, em thật sự có quan trọng với anh như vậy không?" Trên thế giới nhiều con gái như vậy, cô thật quan trọng tới mức nếu không phải là cô anh sẽ không cưới sao.
"Có." Anh trả lời không chút do dự.
"Vậy sao?" Vô Song cười tự giễu, "Tại sao em lại không cảm thấy, em cảm thấy ở trong lòng anh chuyện gì cũng quan trọng hơn em, thù hận quan trọng hơn em, công việc quan trọng hơn em, trong thế giới của anh em chỉ là một người ngoài cuộc, đứng rất xa ở ngoài cửa trái tim của anh mà ngắm nhìn, lại vĩnh viễn không vào được trong lòng của anh." "Ai nói?" Đông Bác Hải không dám hỏi tùy tiện.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Vô Song hỏi ngược lại
*****
"Oan uổng mà!" Vẻ mặt của Đông Bác Hải khổ sở, "Anh cho rằng tạm thời em không muốn nhìn thấy anh, muốn chiến tranh lạnh với anh, nên anh cho em thời gian, không gian, anh nghĩ chờ anh trở lại thì nhất định em sẽ không còn giận anh nữa, không phải người ta thường nói, tiểu biệt thắng tân hôn sao." Lúc nói chuyện, anh đã lấn đầu đến gần bên tai của cô, hơi thở đàn ông ấm áp phun ở trên má xinh đẹp trắng nõn của cô, dâng lên một tầng màu hồng nhạt.
"Vậy sao anh không tránh cả đời luôn." Vô Song lành lạnh mà giễu cợt anh một câu.
Anh nhếch môi, đáy mắt quyến rũ chợt buồn bã khổ sở mà Vô Song nhìn không hiểu, nếu không phải là ý chí muốn sống của anh mạnh, chắc cả đời anh sẽ tránh cô.
"Đông phu nhân, phải làm thế nào, thì em mới bằng lòng tha thứ cho anh?" Bộ dạng bất cần đời, giống như lần đầu bọn họ biết nhau.
Đôi mắt trong veo của Vô Song nhìn anh kinh ngạc, lời này làm cho cô cảm thấy rất buồn cười, rất châm chọc, cho tới bây giờ thứ anh muốn không phải là sự tha thứ của cô, mà cô có một loại cảm giác bị anh đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, lúc cao hứng thì trêu chọc cô, lúc phiền não thì gạt cô sang một bên, cô cảm thấy mình không giống như là người yêu của anh, mà giống như là vật cưng của anh.
A ~ không, là vật, thì không mang theo cưng chiều! "Tam thiếu gia, phải làm thế nào thì anh mới bằng lòng buông tay." Cô hỏi ngược lại "Trừ phi anh chết!" Anh thu hồi bộ dạng bất cần đời, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận.
Vô Song thở dài một hơi, cảm giác rất trống rỗng, cô cắn cắn môi, hiểu biết giữa bọn họ có chút khó khăn, không vừa ý, cô rút về bàn tay bị anh cầm, bắt đầu tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe.
Anh nắm lấy vai của cô, bình tĩnh mà đưa mắt nhìn cô, "Đông phu nhân, chúng ta hãy bắt đầu một lần nữa đi." Cô ngẩng đầu cảm thấy bất ngờ mà nhìn anh, yêu lại lần nữa? "Chúng ta bắt đầu lần nữa." "Bác Hải, em cầu xin anh bỏ qua cho em đi, ở chung một chỗ với anh, em thật sự cảm thấy mệt mỏi." Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
"Một lần nữa thôi, anh nhất định sẽ không để cho em có cảm giác như thế nữa, đồng ý với anh đi." Bàn tay to của anh chuyển sang giữ cái ót của cô, và hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hôn sâu từng chút một, mạnh mẽ cạy hàm răng cô ra, quấn lấy đầu lưỡi của cô, triền miên giữa răng môi, có dịu dàng ẩm ướt từ từ hoà hợp khó chia lìa.
Vô Song vẫn ngọa nguậy thân thể, cự tuyệt nụ hôn mạnh mẽ của anh, đáng tiếc chỉ là phí công giãy giụa, trốn không thoát mà ngược lại lộ ra vẻ giống như là muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào.
Ngọt ngào trong lành, mật ngọt dịu dàng, khiến cho Đông Bác Hải muốn say sưa triền miên đến hết thời gian.
Hai tháng này anh coi như là đã nếm được cái gì gọi là nhớ nhung một ngày không gặp như cách ba măm, không có lúc nào là anh không nhớ đến cô, trong trí nhớ hỉ nộ ái ố của cô đều làm cho anh nhớ da diết, mỗi lần nói chuyện điện thoại với cô, cô đều rất lãnh đạm, nhưng cho dù như vậy thì anh vẫn muốn nghe thanh âm của cô.
Đúng là anh có nhiều may mắn, mình vẫn có thể hôn cô, ôm lấy cô như vậy, nhưng cô đã không biết, cô đã thành một phần không thể thiếu trong sinh mạng của anh.
Buông cô ra, trừ phi là anh chết.
Những lời này cũng không phải là uy hiếp! Nụ hôn sâu lắng giống như là đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, đã vựơt ra ngoài tầm kiểm soát, dục vọng mãnh liệt bắt đầu đốt cháy thân thể của anh, anh chỉ có thể tiến sát đến gần cô hơn, thì mới có thể làm dịu đi nóng ran ở trong cơ thể.
"Ưm......"
Phát giác ra khác thường của anh, Vô Song bắt đầu sợ, sau đó dùng tay cố chống đẩy lồng ngực của anh, ông trời, đây chính là ban ngày, và bọn họ đang ở trên con đường lớn, không phải anh muốn liền ngay bây giờ chứ......
"Cốc cốc cốc ——" Có người đang gõ lên cửa sổ xe, Vô Song nôn nóng mà siết chặt quyền rồi đánh anh mấy cái, nhưng Đông Bác Hải lại không đau không ngứa, và cũng không chịu nhả ra.
"Cốc cốc cốc ——" Người gõ cửa sổ hiển nhiên là không nhịn được nữa, và lần này gõ nặng hơn một chút.
"Đồng ý với anh." Rốt cuộc anh cũng chịu buông môi cô ra, lại không thèm để ý đến người gõ cửa sổ ở bên ngoài, hai mắt nhiễm đầy tình dục nhìn chằm chằm vào Vô Song.
"Hô ~" Vô Song mệt mỏi thở hồng hộc.
"Cốc cốc cốc!" Ngươi gõ cửa sổ đoán chừng là lửa giận đã nghẹn một bụng rồi, và bực mình đến cực điểm.
"Đồng ý chứ?" Anh giữ lại đầu của cô, chóp mũi của hai người cọ sát vào nhau, ý ép buộc rất rõ ràng.
Vô Song tức giận nhìn anh, lưu manh! Cô giận dỗi, "Không đồng ý." "Nói lại lần nữa." Anh giận quá hóa cười, trong con ngươi sâu không thấy đáy lóe lên tia sáng trêu đùa.
"Không......"
Cô thật sự nghe lời mà lập lại, a! Chỉ là, câu nói sau đã bị một tên đàn ông phúc hắc nuốt mất rồi, lần này anh hôn càng mạnh mẽ hơn, hoàn toàn không cho cô một chút cơ hội chạy thoát, bàn tay ôm eo thon nhỏ của cô đang chạy ở trên làn da mịn màng của cô, thân thể hai người đều đang nóng rần lên.
"Ưm ~" Vô Song trợn tròn mắt, ánh mắt kịp chạm đến người đàn ông ở phía trước xe, khuôn mặt nóng một chút, có người đang nhìn bọn họ.
Cô dùng sức đánh mấy cái vào Đông Bác Hải, hi vọng anh mau dừng lại đừng hồ đồ nữa, nhưng anh không nhúc nhích.
"Đồng ý chứ?" Giữa răng môi, anh nỉ non.
"Bỉ...... ổi" Cô vẫn mạnh miệng như cũ, anh lại trừng phạt cô, đẩy cao áo của cô, lộ ra bụng hơi nhỏ.
"Đừng làm rộn mà." Cô nôn nóng, nôn nóng đến độ cũng sắp cắn người rồi.
"Đông phu nhân, anh không có ầm ĩ, anh thật sự muốn em." Nụ hôn của anh rơi lên trên cổ trắng nõn của cô, trong nháy mắt má lúm đồng tiền xinh đẹp của Vô Song đỏ hồng, bắt đầu đối mặt cùng đám người xem trò vui ở phía trước, cô mắc cỡ đến mức hận không tìm một cái lổ đễ chui xuống.
"Đồ đàn ông xấu xa, hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!" Cô hiểu rất rõ, đây là Đông Bác Hải đang cố ý muốn ép cô đi vào khuôn khổ, đàn ông xấu xa, tức chết cô mà.
Mặc kệ mắng anh thế nào, Đông Bác Hải vẫn như nước đổ đầu vịt, không rãnh mà để ý đến.
Chủ xe bị ngăn ở phía sau cũng rối rít xuống xe, quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, Vô Song thật sự sợ, anh không biết xấu hổ, nhưng cô thì có, cô không thể làm gì được nên chỉ có thể nhịn xuống mà rưng rưng gật đầu, "Em đồng ý, anh mau dừng tay." "Đã sớm nên đồng ý, Đông phu nhân." Anh đã được như ý nguyện mà buông cô ra, sau đó đối với cô bày ra nụ cười xinh đẹp, chỉnh sửa lại Tây phục một chút, rồi ngồi thẳng người ấn còi ô tô.
"Ai......"
Không thấy đoạn kích tình, mọi người thất vọng mà tán loạn như chim như thú, đã nói, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí.
"Muốn đi đâu?" Đông Bác Hải lái xe rồi hỏi.
"Về nhà." Cô tức giận, nên lạnh lùng trả lời.
"Đông phu nhân, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, ngày đầu tiên mà trở về nhà là không tốt lắm đâu!" Anh cười tà ác.
"Em muốn về nhà." Vô Song cắn răng nghiến lợi, trợn mắt hung ác mà nhìn chằm chằm vào anh, không biết xấu hổ, ai muốn dẫn anh về nhà chứ.
Rống xong thì bụng của cô cũng rất không hợp thời mà ' ùng ục ' một tiếng, 囧! "Anh cũng đói bụng rồi, trạm hẹn hò đầu tiên của chúng ta là đi ăn cơm, có được hay không?" Anh dịu dàng nhìn cô, tròng mắt đen trong suốt không chứa một chút cười nhạo.
Vô Song nghiêm mặt đỏ hồng không trả lời anh, cô nghiêng đầu đi dựa vào phía sau, con mắt không tiêu cự mà nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, cho anh thêm một cơ hội, thật sự có thể thẳng thắn với nhau sao? Cô ngầm cho phép, khiến cho tâm tình của anh rất tốt, không nhịn được mà nhếch môi cười, bắt đầu lại lần nữa, nhất định anh sẽ thắng được trái tim của cô một lần nữa.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |