Yêu sự thật ở trước mặt (5)
← Ch.110 | Ch.112 → |
Một tuần lễ sau, Vô Song bình an mà xuất viện, ngày xuất viện cậu bé vẫn cùng với cô, nhìn cô dọn dẹp hành lý, cậu bé nằm ở trên giường ăn đồ ăn vặt.
Đồ mới vừa dọn dẹp đóng gói xong, thì có khách quý giá lâm, động tác của cô hơi chậm lại và kinh ngạc nói: "Chủ tịch." Sao ông ấy lại tới nhỉ? "Vô Song, ta tới đón con về nhà!" Ông cụ cười híp mắt nói với cô, quản gia đi theo thấy tay của Vô Song xách valy hành lý thì rất thức thời nhận lấy từ trong tay cô.
"Về nhà?" Trợn to hai mắt, hiển nhiên là cô quên mấy lời nói ngày đó của Đông Bác Hải.
"Bác Hải không có nói cho con biết sao?" Ông cụ hơi nhăn mặt cau mày, rõ ràng là không vui.
Vô Song chợt hiểu ra, "Có ~ anh ấy có nói cho con biết, là con quên mất ạ." "Mẹ, ông ấy là ai vậy?" Cậu bé cầm khoai tây chiên đi tới, nhìn Đông lão không rõ chân tướng mà hỏi.
"Cấp trên của mẹ, cũng là...
cha của cha!" Hai chữ Cha, cô nói rất nhẹ, và gương mặt hơi ửng hồng, bọn họ còn chưa kết hôn mà cô đã cho kỷ tử bạo như vậy, thật là thất lễ.
"A ~ vậy chính là ông nội?" Cậu bé phản ứng kịp, rất lễ phép mà lên tiếng kêu: "Ông nội ngài khỏe chứ." "Ha ha, cháu nội ngoan." Một tiếng ông nội chưa đủ nặng nhẹ, lại dụ dỗ làm cho ông cụ vui vẻ cười to, ông đưa tay sờ sờ đầu cậu bé, từ trong túi lấy ra một phong bao tiền lì xì đưa cho cậu bé, "Cháu nội ngoan, đây là ông nội tặng cho con làm lễ ra mắt." "Chủ tịch, ngài quá khách khí rồi, chúng con không thể nhận." Vô Song đẩy trả về cho ông, ôm bả vai nhỏ của kỷ tử.
"Sao có thể gọi là khách khí, đây là quà gặp mặt cho cháu trai của ta." Đông lão cố ý, và cứng rắn nhét bao tiền lì xì vào trong tay Q Tử.
Nghĩ đến quan hệ của ông và Bác Hải, nên Vô Song cũng không từ chối nữa, nếu cô từ chối nhất định ông cụ sẽ cảm thấy là cô không muốn đồ của ông, cậu bé cầm bao tiền lì xì mà buồn bã, sau đó ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Mẹ, con nhận hay không nhận đây?" "Ha ha ha." Nghe cậu bé nói như vậy, Đông lão cừơi sang sảng một trận, đứa bé này hiểu chuyện như vậy, làm cho ông thích.
"Cầm đi!" Ấn bả vai nhỏ của kỷ tử, Vô Song cũng mím môi cười, cô biết kỷ tử chỉ là quái lạ, cũng không phải là rất muốn nhận lấy bao tiền lì xì này.
"Dạ, nghe mẹ, hì hì." Cậu bé đem bao tiền lì xì để vào trong túi áo của mình, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Mẹ, thật sự chúng ta phải dọn đến nhà ông nội ở sao?" "Ách...
Cái này?" Vô Song có chút xấu hổ nhìn Đông lão, cô cũng hơi rối rắm, Bác Hải đúng là muốn cô và kỷ tử đến nhà họ Đông ở, nhưng cô cảm thấy không đựơc tốt lắm, dù sao cô vẫn là con dâu chưa có xuất giá, đã vậy còn mang theo đứa bé, vào ở thì nhất định sẽ có rất nhiều chuyện linh tinh.
"Vô Song, con có băn khoăn gì thì hãy nói ra đi." Nhìn thấu vấn đề ở trong lòng cô, thì ánh mắt của Đông lão hiền lành nói.
Do dự một chút, thì cô cũng ấp úng thốt ra: "Ách...
Chủ tịch, con cảm thấy bây giờ con mang kỷ tử vào ở nhà các người, có thể sẽ khiến cho các người thêm nhiều phiền toái không cần thiết." "Cái này con cần lo ngại, các con vào ở có thể giúp cho lão già như ta đây giải buồn, ta cầu còn không được đó chứ, ha ha, quyết định như vậy đi." "Chủ tịch." "Ừ ~ đều là người một nhà, nên thay đổi gọi cha đi." Ông cụ không vui nói.
Ách......
Lúc nào thì thành người một nhà, sao cô không biết nhỉ.
Thấy cô mờ mịt, Đông lão cừơi ha ha "Không phải người một nhà, không vào nhà người, thế nhưng tiến vào cửa nhà họ Đông, thì sau này sẽ là người của nhà họ Đông." "A ~ còn có quy tắc này?" Cậu bé thất kinh, cậu lớn như vậy đã tiến vào vô số cửa, vậy cậu coi như là người của nhà ai đây?? "Bác Hải." Lúc này, Đông Bác Hải tới đón Vô Song xuất viện đang đi vào, nhìn thấy ông cụ, thì chân mày của anh hơi nhăn một chút, nhưng ở trước mặt kỷ tử và Vô Song anh vẫn ngụy trang cười nói: "Cha, sao ngài lại tới?" "Ta thuận đường đi ngang qua, nghe nói hôm nay Vô Song sẽ xuất viện nên tới đón con bé về nhà." Nhìn thấy anh thì vẻ mặt của ông cụ chính là nghiêm túc, thay đổi gương mặt thân thiện mới vừa rồi.
Đông Bác Hải chau chau mày, vén từng sợi tóc rớt xuống của Vô Song, cười nói dịu dàng: "Vô Song, em xem cha quan tâm đến em rất nhiều đó, phải biết, ông cũng không tốt với anh như vậy." Nghe lời này của anh, mặt của ông cụ rõ ràng thoáng qua chút lúng túng, nhưng cũng không biến sắc nói: "Đi thôi!" Ông xoay người, và quản gia xách hành lý đi theo.
"Đi thôi!" Đông Bác Hải ôm vai của Vô Song, nhẹ nhàng cười nói.
Kéo cánh tay của anh, Vô Song ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn anh và nói: "Bác Hải, thật ra thì chủ tịch vẫn rất quan tâm đến anh." "A ~" Anh kinh ngạc một chút, nhìn chằm chằm thần sắc của cô, bị anh nhìn lâu thì Vô Song có chút không chịu nổi, ánh mắt lấp lánh một chút.
Anh cười lạnh một tiếng, sau đó bóp bóp cái mũi của cô, "Không biết nói dối, thì cũng đừng học người ta nói dối." "Bác Hải." Cô cũng chỉ là muốn cho anh vui vẻ một chút nha, ai biết anh lại thông minh như vậy, cái gì cũng chạy không khỏi ánh mắt của anh.
"Muốn anh vui vẻ thì có rất nhiều phương pháp, tỷ như ~ hôn anh một cái, hử?" Tay của anh ôm chặt lấy bả vai cô, lông mày tuấn tú hếch lên nói.
"Không muốn." Vô Song đẩy anh ra, rồi quay mặt đi.
"Ách, con lên xe chiếm chỗ ngồi trước đây." Thấy cha mẹ anh anh em em thì cậu bé rất thức thời không làm kỳ đà cản mũi của hai người, tìm cớ chuồn mất...
"Anh xem anh đi cả ngày đều là t*ng trùng lên não, không có nghiêm chỉnh gì cả, sớm muộn gì kỷ tử cũng sẽ bị anh dạy hư đấy!" Vô Song nũng nịu trách anh một tiếng.
"Kỷ tử của anh, đương nhiên là phải giống anh." Anh không lấy làm hổ thẹn, mà ngược lại còn cho là quang vinh, đắc chí a! Đây vốn là một câu nói rất uất ức, lại làm dấy lên nổi đau sâu nhất trong lòng Vô Song, thần sắc của cô ảm đạm, rồi vội ôm chặt eo của Đông Bác Hải, rúc vào trong ngực anh, tự đáy lòng cô nói: "Bác Hải, cám ơn anh tiếp nhận em, tiếp nhận kỷ tử, tiếp nhận tất cả của em." "Bé ngốc." Đông Bác Hải nhẹ nhàng cười nhạo, chỉ có anh biết, anh mới là ngừơi nên cảm tạ cô nhất, có thể thiên tân vạn khổ mà sinh hạ kỷ tử cho anh.
"Có thể gặp được em, thật sự là may mắn lớn nhất của cuộc đời anh." Vô Song ngẩng đầu lên, cười với anh vô cùng sáng rỡ, khi anh còn chưa kịp có phản ứng, thì cô đã nhón chân lên, ở trên mặt anh hôn một cái, mặc dù chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng nụ hôn này lại kích thích cảm xúc mênh mông trong lòng anh, cái rung động này đã thả phanh, bàn tay của anh kéo cô trở về, cúi đầu bá đạo hôn lên môi anh đào mềm mại của cô, giống như là lữ khách đói khát, đang khao khát tìm kiếm nguồn nước vậy, tình cảm khó tự kiềm chế đã liên tục làm cho nụ hôn này sâu hơn —— Mãi cho đến khi hơi thở của cả hai không đựơc thông, thì anh mới nhả ra! Vô Song mệt mỏi thở hồng hộc, mà anh chỉ là hít sâu chín lần, thì người xem như không có chuyện gì, thân thể nam nữ chênh lệch nhau không thể không nói là rất lớn.
Bỗng chốc, điện thoại của anh reo lên, vừa nhìn số điện thoại anh liền nhíu chân mày, nhàn nhạt liếc về Vô Song một cái, thấy cô đang thở dốc, thì anh cầm điện thoại lên đi tới bên kia nhận.
*****
Một giờ sau, Đông Bác Hải lái xe tới một ngôi biệt thự, anh không dừng xe vào nhà để xe, mà chạy thẳng vào sân.
Trong phòng khách biệt thự, một cô gái xách valy hành lý đang làm tiết mục bỏ đi, An Sâm ngăn cản cô ta, những lời tốt đẹp gì cũng đã nói hết rồi, mà cô ta vẫn cố ý muốn đi, bất đắc dĩ cô mới phải bấm điện thoại cho Đông Bác Hải.
"Cô tránh ra ——" Cô ta lớn tiếng quát An Sâm đang ngăn cản cô ta, nhưng An Sâm lại không nghe cô ta.
"Xảy ra chuyện gì?" Đông Bác Hải vội vã rảo bước đi tới, vẻ mặt không vui hỏi.
"Tổng giám đốc, Vương tiểu thư cô ta......"
"Đông tổng, nghe nói ngài phải kết hôn mà, chúc mừng anh!" Cô ta cười lạnh nhìn anh, đau đớn nói, một đôi mắt đẹp đầy nước mắt, bộ dáng tủi thân thật sự làm đau lòng người.
Nhưng, bộ dáng này của cô ta ở trong mắt Đông Bác Hải thì chỉ có bực bội, không có đau lòng, thương tiếc! Cô gái này ở trong mắt, trong lòng của anh cũng chỉ là một con cờ trả thù, con cờ chính là con cờ, vĩnh viễn không thể trở thành vợ.
"Cô xách valy theo là muốn làm gì?" Anh nện bước mạnh mẽ bước tới trước mặt của Vương Lôi Lôi, nhìn valy hành lý trong tay cô ta, nhất thời con ngươi sâu thẳm xoắn tới như loại cuồng phong sóng lớn kinh khủng......
Vương Lôi Lôi hình như cũng không phát hiện được cơn tức giận của anh, hoặc là cô ta cố ý bứơng bỉnh ở trước mặt anh một lần, thử xem anh có dụ dỗ giữ mình lại hay không.
Hít sâu một hơi, ánh mắt của cô ta bứơng bỉnh nhìn anh, "Tôi muốn rời khỏi nơi này?" "Lý do." Anh hơi nheo mắt lại nhìn thẳng vào cô ta.
"Không phải ngài sắp kết hôn sao, tôi còn ở lại làm gì? Chẳng lẽ anh không sợ vợ anh biết sự tồn tại của tôi à!" Cô ta cười giễu cợt, không ngờ lại chọc giận một con sư tử mạnh mẽ.
Bàn tay to của anh kẹp cổ của cô ta, hai mắt âm u kinh khủng sắc bén như lửa, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo: "Nếu cô dám để cho vợ tôi biết sự tồn tại của cô, tôi nhất định sẽ giết cô!" Tay nắm cổ cô ta càng ngày càng chặc, khuôn mặt đẹp trai của Đông Bác Hải cũng càng ngày càng như mây mù, hai mắt hung ác đến tỏa sáng, mới vừa mất đi một đứa con, tâm tình của anh vốn đã xuống đến đáy cốc, mà cô gái này còn dám nổi giận với anh, quả thực là tìm cứt! Cô ta thật đúng là quá coi trọng mình rồi.
Đôi tay của Vương Lôi Lôi nắm chặt bàn tay to của anh, sắc mặt thay đổi lớn, hô hấp dần dần không thoải mái......
An Sâm thấy thế cũng không có ngăn cản, không phải cô không dám, mà là cô căn bản không muốn, nói tà ác một chút, thì cô còn ước gì tổng giám đốc bóp chết cô ta đi! Vừa mới bắt đầu cô gái này còn làm cho cô nhìn với cặp mắt khác, cảm thấy cô ta rất thông minh, không hề giống những cô gái tầm thường thích quấn đàn ông, hoặc là tìm mọi cách khiến cho người đàn ông làm mình vui lòng.
Vậy mà mới được mấy tháng, thì cô gái này đã mất kiên nhẫn, bắt đầu chú trọng đến bề ngoài, thỉnh thoảng còn lên cơn động kinh, phát điên, đối với đám người hầu thì hô hô quát quát, đối với cô cũng ra vẻ lạnh lùng, bộ dạng nhìn cô không quen.
Thôi đi, cô còn nhìn cô ta không quen! "Cô hãy thu hồi kiểu cách làm bộ của cô lại, khuyên cô ngàn vạn lần đừng chọc giận tôi, nếu không hậu quả cô —— đảm đương không nổi đâu!" Anh buông tay đẩy cô ta ra, tròng mắt sâu thẳm biến thành vô số tia lạnh lùng bén nhọn, nhẫn tâm mà bay vút qua Vương Lôi Lôi, cô ta hận đến mức cắn chặt hàm răng, khuôn mặt xinh đẹp biến đổi với nhiều màu sắc khác nhau, có bối rối, cũng có nhếch nhác.
Đông Bác Hải xoa xoa sống mũi mệt mỏi, khó có được tâm tình tốt thì lại bị cô ta phá hư, cô gái này thật đúng là không để cho anh tĩnh tâm được, càng làm cho anh không tĩnh tâm vẫn còn ở phía sau......
******** Nửa đêm chính là lúc thành phố xinh đẹp, mây ngũ sắc nhảy lên, muôn màu muôn vẻ giống như tia sáng dâng lên mãnh liệt, tràn ra sự cô đơn tối nay của bầu trời sao, khiến cho bầu trời cũng say rượu mê đắm trong ánh đèn.
Lúc này chính là cao trào của quán bar, trong sàn nhảy oanh oanh yến yến, nam nam nữ nữ, mặc kệ không khiêu vũ, hay không biết khiêu vũ đều vẫn bước ra sàn nhảy, uốn éo theo ca khúc! Vậy mà, ở trong góc quán bar, có một bóng dáng cô đơn của cô gái có vẻ không phù hợp với hoàn cảnh náo nhiệt nơi này.
Chỉ thấy cô ta uống một ly lại một ly, cố gắng làm cho mình say, ở chung quanh cô ta đã có rất nhiều ly thủy tinh trống không.
Quán bar là một nơi ngư long hỗn tạp, cho dù bạn không muốn gây chuyện, cũng không dám đảm bảo không có người tới cửa gây chuyện.
"Tiểu thư, một mình uống rượu giải sầu rất nhàm chán, tôi uống chung với em!" Một người đàn ông dáng dấp cực kỳ bỉ ổi đi tới chỗ cô gái, sau đó hắn ta ngồi xuống bên cạnh rồi cười đểu.
"Cút ngay!" Cô gái không thèm liếc hắn ta một cái, vẫn uống rượu của mình.
Dáng dấp của cô ta rất đẹp, đôi mắt mê ly lóe ra tia sáng mê người, đọng ở trên làn da trắng cùng với tư thái kiêu ngạo, đều làm cho đàn ông mơ mộng cùng dục vọng vô tận, báu vật ở trước mặt, sao đàn ông lại dễ dàng bỏ qua! "Tiểu thư, tâm tình không tốt, hay là thất tình vậy?" Người đàn ông lải nhải lung tung ở bên cạnh, đáng ghét giống như là con ruồi vậy, Vương Lôi Lôi nâng lên khuôn mặt tươi cười tuyệt đẹp, say khướt mà nhìn hắn ta, "Bảo ông biến, lỗ tai ông có điếc không?" Người đàn ông không giận, vẫn nói: "Tiểu thư, kết giao bạn bè đi, tôi..."
"Cút ——" Vương Lôi Lôi nhặt chai bia ở trên bàn lên chỉ vào hắn ta, lớn tiếng mắng, nhưng người đàn ông lại cảm thấy lời của cô ta cũng không có chút uy nghiêm nào, ngược lại khiến hắn ta lộ ra sắc mặt xấu xí, hắn ta ngồi gần cô ta, một tay ép cô ta lên trên ghế sa lon, muốn áp dụng bạo hành.
"Ông làm gì đấy, tránh ra, tránh ra ——" Cô gái la dữ dội, người đàn ông đè ở trên người cô ta, dùng sức hôn lên môi của cô ta, chận lời nói của cô ta lại, cô gái ghê tởm muốn ói, tức giận vì đánh không lại ngừơi đàn ông, dùng sức giãy giụa mấy cái nhưng cũng không có kết quả, sau đó cô ta cuốn cong chân lên, húc vào sinh mạng của người đàn ông một cái, chiêu phòng sói này chính là đứa em trai làm cảnh sát dạy cô ta, lúc này người đàn ông mới đau đớn bò dậy từ trên người cô ta, gia tăng thêm hai chân, gập người.
"Thối tha, mày dám đá tao." Vương Lôi Lôi đứng lên dự định chạy trốn, không ngờ bị người đàn ông bóp chặt cổ tay, người đàn ông tức giận mà vung tay lên, cho cô ta một cái tát thật mạnh.
"A ——" Cô ta đau đớn đến mức kêu lên một tiếng.
"Chị." Chính là một tiếng đau đớn này, khiến cho em trai của cô ta đang đi tìm nghe tiếng chạy tới, thấy cô ta đang bị một người đàn ông xa lạ bắt nạt, Vương Hạo tức sùi bọt mép mà xông tới, đoạt lấy cô ta từ trong tay người đàn ông, sau đó đạp một cước làm cho người đàn ông ngã trên mặt đất.
Người đàn ông há là đối thủ của anh ấy, bị đạp ngã ở trên đất cũng không bò dậy nổi, sau khi anh ấy tay đấm chân đạp ngừơi đàn ông một trận, thì Vương Lôi Lôi hai mắt đẫm lệ mà giữ chặt cánh tay của anh ấy nói: "Được rồi, Hạo Hạo chúng ta đi mau." "Chị, chị không sao chớ!" Thấy cô ta lệ rơi đầy mặt, Vương Hạo lo lắng hỏi.
"Không sao." Cô ta lắc đầu, "Đi nhanh đi." Cái chỗ này một khắc cô ta cũng không muốn nán lại.
Vương Hạo gật đầu một cái, trước khi đi còn đạp người đàn ông một cước cho hả giận! "Nôn......"
Mới vừa ra khỏi quán bar, Vương Lôi Lôi liền ghê tởm mà nôn mửa liên tục, Vương Hạo vừa vỗ lưng giúp cô ta, vừa nói: "Chị, trong khoảng thời gian này chị ở đâu vậy, ba mẹ đều rất nhớ chị, còn có......" "Nôn......" Cô ta ói nữa.
*****
"Chị, chị không sao chớ?" Vương Hạo thấy cô nôn mửa đến mức như thế, thì không yên tâm mà hỏi một lần nữa.
"Không sao......
Không sao đâu......"
Cô dùng sức lau lau môi mấy cái, nghĩ đến mới vừa rồi bị tên đó cường hôn, cô liền cảm thấy ghê tởm muốn ói, nước mắt rơi xuống tí tách, trong lòng khó chịu giống như là bị đổ 90 lọ dấm lâu năm, trong chua có khổ, có đố kỵ có hận, chưa từng nghĩ qua, yêu một người đàn ông lại vất vả, đau khổ như vậy.
Cô nghĩ không ra, anh dĩ nhiên không thương cô, tại sao lại muốn trêu chọc cô, không đụng đến cô, tại sao lại muốn cô làm tình nhân của anh! Cũng đã muốn kết hôn rồi, tại sao đối với cô còn không buông tay! Anh ấy —— đến tột cùng là người đàn ông như thế nào? "Nôn......"
Cô càng ói càng mãnh liệt, Vương Hạo nhìn thấy mà đau lòng, cậu cầm điện thoại lên gọi qua một dãy số, chỉ nói đơn giản đôi câu rồi cúp máy, sau khi cất điện thoại cậu vuốt lưng giúp cô: "Chị, nếu thật sự khó chịu, vậy chúng ta đi bệnh viện đi." "Không, chị không muốn đi bệnh viện, không muốn đi ——" Cô hình như là rất sợ đi bệnh viện, sợ tới mức mà nắm chặt ống tay áo của Vương Hạo, vì bị giật mình quá mức mà tay đều run rẩy.
"Bọn họ còn chưa đi xa đâu ——" Đột nhiên từ sau lưng truyền đến một giọng cao, giọng nói này nghe có chút quen tai, hai chị em xoay đầu lại, thì thấy năm sáu tên đàn ông béo gầy khác nhau và trong tay đang nắm gậy gỗ, tên đàn ông bị đánh đang dùng tay chỉ cậu.
Vương Hạo đỡ Vương Lôi Lôi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn đám người trước mắt đang di chuyển tới phía bọn họ, cậu bình tĩnh nói: "Chị, chị đứng sang một bên đi." "Hạo Hạo, đối phương rất nhiều người, em đánh không lại bọn chúng đâu, chúng ta mau chạy đi!" Vương Lôi Lôi lo sợ hốt hoảng mà nắm chặt cánh tay của cậu đề nghị.
Nhưng Vương Hạo lại không nghe, kéo tay của chị xuống, rồi nghênh đón bọn họ đi qua —— "Hạo Hạo." Cô lo lắng kêu lên, trong lòng sợ đến mất bình tĩnh, làm sao đâu? Làm thế nào đây?......
"Nhóc con chết tiệt, mày rất mạnh nha!" Tên đại ca cầm đầu lãnh xích một tiếng, phun qua bên cạnh một ngụm nước miếng, "Đxm mày chứ, anh em của tao mà mày cũng dám động." Cây gậy của tên đại ca cầm đầu vung lên, ba bốn tên còn lại liền quơ múa cây gậy xông lên, tuy cậu chỉ là một cảnh sát giao thông quèn, nhưng mà cũng đã tiếp nhận đặc huấn qua, nên thân thủ cũng không tồi , rất dễ dàng tránh được cây gậy bọn họ vung tới, hơn nữa chỉ hai ba cước liền quật ngã hai tên.
"Mẹ kiếp." Tên đại ca cầm đầu phun ra một ngụm nước miếng, rồi tự mình ra trận.
Đại ca chính là đại ca, một chọi hai, hắn ta ở phía sau đánh lén, Vương Hạo không có lưu ý nên bị hắn ta đánh trúng một gậy, thân thể lảo đảo lao về phía trước, đạp mạnh chín bước mà ổn định bước chân.
"A......
Hạo Hạo cẩn thận!" Vương Lôi Lôi sợ tới mức kinh hãi mà la một tiếng, nước mắt chảy ròng ròng.
Vương Hạo nhìn tên đàn ông bị đánh ngã đang rên rỉ nằm trên mặt đất, ngồi xổm người xuống ròi nhặt cây gậy trong tay hắn ta lên, xông qua tên đại ca kia, sau chín chiêu thức thì tên đại ca đó rõ ràng bị thua, mặt cũng bị đánh một gậy, một cái răng bay ra ngoài, phun máu mũi......
Hai tên thuộc hạ thấy đại ca bị đánh như thế, thì lập tức gác lại mà ngồi xổm người xuống đỡ hắn ta lên, dò hỏi: "Anh Phi, anh làm sao vậy? Anh Phi...
Anh Phi, em là a cẩu, anh còn nhận ra em không?" "F**k." Tên đàn ông gọi là anh Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, lắc lắc đầu bị đánh choáng váng, đẩy cái tên gọi là a cẩu ra.
"Hạo Hạo" Vương Lôi Lôi thấy em trai thắng thì nín khóc mà mỉm cười, hưng phấn vọt tới phía cậu, tiếp đó còn chưa đến gần cậu, thì đã bị người ta ghìm chặt từ phía sau, hơn nữa còn siết cổ của cô.
"Chị." Vương Hạo thấy thế thì sợ hãi lo lắng và gầm thét lên: "Buông chị tao ra." "Muốn cứu chị mày, thì để cây gậy xuống." Cái tên kẹp Vương Lôi Lôi không phải là ai khác mà chính là cái tên đàn ông có ý đồ bỉ ổi với cô.
"Hạo Hạo." Trong nháy mắt, hai mắt của Vương Lôi Lôi đẫm lệ, bộ dáng đau lòng.
Cậu mới vừa để cây gậy xuống, thì đã có người xông lên trước cho chân của cậu một cái đòn thật nặng, cậu đứng không vững, nên quỳ một gối xuống, đau đến mức tê tâm liệt phế mà tru lên một tiếng như sói.
"Hạo Hạo." Vương Lôi Lôi sợ tới mức mặt mày không còn chút máu, do cô căng thẳng quá mức nên dùng sức động thân thể mấy cái, không cẩn thận liền cắt đứt cổ của cô, máu tươi tràn ra.
"Chị ——" Vương Hạo đau đến mức cổ cũng ồm ồm, nhưng vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của cô.
"A ~ thật đúng là chị em tình thâm." Bên đường bên trong một chiếc xe thương vụ, người đàn ông cười nhẹ tự lẩm bẩm, khuôn mặt thần bí chôn ở trong buồng xe tối tăm, xuyên thấu qua cửa sổ xe, gã vừa nhấp nhẹ rượu ngon, vừa thưởng thức kịch hay.
"A......
A......
A......"
Một cây gậy to, từng gậy một đánh vào trên người của Vương Hạo, một tiếng đau đớn đến tê tâm liệt phế kia, làm cho Vương Lôi Lôi nghe thấy mà kinh hãi, cô ta khóc đến đau đớn và quát: "Dừng tay, mau dừng tay......
Van cầu các người dừng tay." "Chị......"
Vương Hạo bị đánh đến mức chỉ còn một hơi thoi thóp, nhưng vẫn lo lắng cho an nguy của cô.
"Tên nhóc chết toi, nếu cầu xin tha thứ, thì hôm nay ông sẽ tạm tha cho mày, phì." Anh Phi phun ra một búng máu, đá lên thân thể chồng chất vết thương của cậu và nói.
Quật cường như cậu, cho dù chết Vương Hạo cũng sẽ không cúi đầu với những tên cặn bã tạp chủng này! "Đánh cho đến chết cho tap." Có lẽ chưa từng thấy qua một tên không biết điều như vậy, nên anh Phi cực kỳ tức giận mà hô quát một tiếng với đám thuộc hạ.
Mọi người lần nữa dồn sức lên, lại một trận gậy gộc quật vào người cậu, cho dù là Vương Hạo mình đồng da sắt cũng không thể chịu đựng được bọn họ đánh liều mạng như vậy a! "Nôn......"
Rất nhanh đã có một ngụm máu tươi từ trong miệng cậu phun ra, ngay cả sức để tránh né cậu cũng không còn, chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
"Đừng... Hạo Hạo......
đừng đánh nữa, em......"
Cổ họng của Vương Lôi Lôi cũng sắp hét đến khàn, nhưng bọn ác ôn này vẫn còn không chịu bỏ qua.
"Đủ rồi!" Anh Phi rốt cuộc cũng hết giận mà kêu lên một tiếng, lấy một điếu thuốc ra đốt, thật ra thì hắn ta rất bội phục dũng khí của tên nhóc này.
Thấy cuối cùng bọn họ cũng dừng tay, Vương Lôi Lôi cũng khóc đến khan cổ họng, tên đàn ông kẹp cô cuối cùng cũng buông tay thả cô ra, cả người cô xụi lơ ngồi xuống, giống như tất cả sức lực bị rút cạn, chỉ có thể dựa vào bò để mà bò từng bước một đến chỗ em trai.
"Chị." Vương Hạo nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích, bể đầu chảy máu mà ánh mắt của cậu cũng không mở ra được, chỉ có thể hơi hé ra nhìn cô.
"Hạo Hạo...
Hạo......"
Thấy bộ dáng này của em trai, tâm của cô ~ đau đến cùng cực, nước mắt cũng sắp chảy khô rồi.
"A!" Đột nhiên, một tên đàn ông bị đánh không cam lòng đã cầm gậy lên, đánh vào trên đầu của Vương Hạo, nhất thời, máu tươi chảy xuống làm mờ nhạt khuôn mặt của cậu.
"Không ——" Vương Lôi Lôi tê tâm liệt phế đến mức gầm thét một tiếng, sau đó trợn to hai mắt, cứ như vậy im lặng nhìn cậu, hô hấp cũng giống như bất động, nhìn cậu nhắm mắt lại, và trút ra hơi thở cuối cùng, cô cảm giác trời đều sập xuống, thế giới tối sầm lại! "Lôi Lôi." Trước khi hôn mê, hình như cô nghe thấy có người đang gọi tên của cô.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |