Vay nóng Tima

Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 105

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 105
Phong Phạm Vương Giả
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Shopee


Ban đêm, bờ biển tiếng gió thổi vù vù, một chiếc du thuyền to lớn ngừng ở bên bờ biển, ở dưới ánh đèn lóng lánh đến chói mắt, có vẻ rất là tráng lệ giống như một ngôi Nhà Trắng trên biển.

Phía trên đỉnh du thuyền, có một lá cờ Anh quốc Great Britain đang đón gió tung bay'ào ào'.

Trên hành lang rộng rãi của du thuyền, có hàng trăm tên của quân đội Anh quốc được trang bị đầy đủ đứng phòng thủ.

Đứng ở bên bờ biển phóng tầm mắt nhìn, bạn nhất định sẽ cho rằng đây là du thuyền của quân sự, uy phong lẫm liệt, thật ra thì không phải vậy......

Bên trong, đám tỳ nữ mặc đồng phục bikini sexy hấp dẫn, bưng cái khay đi tới đi lui, đi xuyên qua giữa sòng bạc.

Không khí ở bên trong hoàn toàn có thể dùng bốn chữ để hình dung: bẩn thỉu xấu xa!

Tùy ý nghe được tiếng xúc xắc, mạt chược, cùng với tiếng thét mua lớn mua nhỏ.

Dĩ nhiên, nhóm khách đánh bạc có thể lên đựơc du thuyền này, đều là các nhà giàu có số một số hai của tất cả thành phố các quốc gia, giá trị con người không chỉ có vài tỷ, dù cho cạnh bên du thuyền cũng sẽ không cho đến gần, cái thế giới này chính là thực tế như vậy.

Sòng bạc có quy định của nó: đánh bài phải đánh với số tiền lớn.

Tố đánh bài giá thấp nhất là một vạn!

Một chiếc xe chậm rãi lái tới phía du thuyền, xe mới vừa ngừng lại, thì quân Anh đứng canh giữ ở hai bên du thuyền liền dùng súng chỉ vào xe và hỏi: "Có thư mời không?"

Bạch Dạ lái xe không thèm liếc bọn họ một cái, liền chuyển đầu sang chỗ cậu nhóc nằm ngủ ở phía sau, cậu ấy không dám tùy tiện đánh thức cậu nhóc, ánh mắt nhìn sang Ảnh Tử ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Ảnh Tử nói thẳng: "Chủ tử, đến rồi. "

"Tên lường gạt. " Cậu nhóc nói thầm một tiếng, làm cho cả hai đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau một cái sau đó Bạch Dạ nhếch môi cười: "Ảnh Tử, lá gan cậu lớn rồi nha, chủ tử mà cũng dám lừa gạt. "

"...... " Ảnh Tử cảm thấy khó chịu, dù cho cậu ta mượn một trăm cái lá gan, cậu ta cũng không dám.

"Các người có thư mời không?" Trong đó có một tên quân Anh đi tới, dùng súng chỉ vào đầu của Bạch Dạ, nghiêm túc hỏi.

"F**k! Ông đây hận nhất là có người dám cầm súng chỉa vào đầu của ông. " Hiển nhiên động tác này của gã kia đã chọc giận Bạch Dạ, cậu ấy phun ra ngoài cửa sổ một ngụm nước miếng, nắm chặt quả đấm, sau đó dùng ánh mắt hung ác trừng liếc tên quân Anh đó.

Ảnh Tử tương đối lạnh lùng, so với hành động của Bạch Dạ thì khiêm tốn hơn rất nhiều, cậu ta lấy thư mời ở trong ví ra, đưa cho tên quân Anh đó, tên đó kiểm tra một chút rồi thu hồi súng lại, nhưng cũng không có lui ra mà là quay đầu phất phất tay với phía sau, lúc này có một người con trai trẻ tuổi mặc trang phục sứ giả tiếp khách đi tới, cúi người xuống nhìn về phía bọn họ và nét mặt mỉm cười nói: "Khách quý thân mến, xin mời xuống xe. "

"Chủ tử thì làm thế nào?" Bạch Dạ lại liếc nhìn cậu nhóc đang ngáy to ngủ ở sau lưng.

"Trước tiên ôm cậu ấy xuống xe đã!" Đẩy cửa xe ra, rồi Ảnh Tử xuống xe trước, và ôm Q Tử từ ghế sau ra.

Sứ giả đang muốn ngồi lên xe của bọn họ, để lái xe qua một bên, thì Bạch Dạ đột nhiên vượt qua đưa một cánh tay ngăn cản hắn ta và nói: "Xe dừng ở nơi này, đi xuống đi. "

"Các vị khách quý, để xe ở đây sẽ cản đường. " Sứ giả vẫn là vẻ mặt mỉm cười, nói lời khuyên nhủ.

"Nói, là cản ai, hả?" Bạch Dạ khẽ nghiêng người xuống, tà ác mà nhíu mày lại, hung ác lạnh lùng quét mắt một chút về phía đám quân Anh ở chung quanh, chỉ thấy ánh mắt của bọn họ đều tập trung ở trên người mình, dừng động tác của tay lại, và cũng không dám tùy tiện mà cầm súng chỉ vào hắn ta.

"Ưm ~" Gió lạnh trên biển thổi vào cổ của cậu bé, cậu rùng mình một cái, và buồn bực cúc cu một tiếng sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra, và sau lưng vang lên giọng nói của người xa lạ, cậu quay đầu lại ——

"Các vị khách quý, xe của ngài thật sự là cản mọi người, để tôi giúp ngài chuyển qua một bên, được chứ?" Lần này sứ giả thay đổi dùng giọng thỉnh cầu, vừa nhún nhường lại lễ phép.

"Tôi càng muốn dừng ở đây đấy?" Nhưng Bạch Dạ rất chảnh cực kỳ không phối hợp, khiến nụ cười của sứ giả không nén được.

Lúc này, mấy tên quân Anh đi tới, súng ở trong tay đang giơ lên, nhưng không phải là hướng về phía đầu của Bạch Dạ, mà chính là hướng về phía bụng của cậu ấy.

"Ảnh Tử, thả tôi xuống. " Cậu bé lên tiếng, Ảnh Tử nghe lệnh nên buông cậu xuống, và đứng trên mặt đất, chiều cao của cậu bé xem ra thấp hơn bọn họ đến gần một nửa, cậu đi tới đứng ở bên cạnh bọn họ và lạnh lùng mở miệng: "Bạch Dạ, chuyện gì xảy ra?"

"Chủ tử, ngài đã tỉnh rồi, là như vầy, hắn muốn chuyển xe của chúng ta đi, mà tôi cảm thấy cái này không cần thiết, chúng ta dừng xe ở nơi này và sau đó khi chúng ta đi ra thì có thể dễ dàng lái đi. "

Thì ra là có chuyện như vậy, cậu hiểu rồi.

"Chúng ta đi vào thôi!"

So với Bạch Dạ, trong mắt của cậu bé càng không có người, giống như cậu cũng lười nói dài dòng một câu với bọn họ, cậu xoay người đi, sau đó sứ giả tiến lên ngăn cậu lại, Bạch Dạ nhanh chóng rút súng lục ra với tốc độ không kịp che tai mà chỉ vào đầu của sứ giả, chỉ chờ một câu nói của chủ tử, cậu ấy sẽ bắn nát óc của hắn ta.

Sứ giả cũng không phải là thứ hèn nhát, thấy Bạch Dạ dùng súng chỉ mình mà anh ta cũng không có chút khiếp đảm nào, bình tĩnh tự nhiên nói với cậu bé: "Khách quý, xin ngài phối hợp một chút. "

"F**K!"

Bạch Dạ khẽ nguyền rủa một tiếng, cậu bé giơ một tay lên ngăn cản cậu ấy, và bẻ bẻ cổ, như là hoạt động gân cốt một chút, bởi vì vấn đề chiều cao nên cậu bé không có biện pháp mặt đối mặt nói chuyện với nhau giống như với đám Bạch Dạ, cậu bé giơ ngón giữa ngoắc ngoắc sứ giả, ý bảo hắn ta cúi đầu xuống, sứ giả xem hiểu động tác của cậu bé, nên cung kính cúi người xuống ——

Bỗng cậu bé thay đổi khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng mới vừa rồi, mà cau mày mắt lạnh, rồi nâng bàn tay nhỏ bé lên tát cho hắn ta một cái thật nặng, sau đó lên tiếng mắng: "F**k!, con mẹ nó, thằng giặc tây mày chết đi, dám ở địa bàn của ông mà quơ tay múa chân ra lệnh với ông, muốn chết hả!"

"Ken két" tiếng bóp cò súng.

Mười mấy tên quân Anh đồng loạt đem họng súng hướng về phía ba người bọn họ, Ảnh Tử cũng rút súng ra, đi tới bên cạnh bảo vệ cậu bé.

"A ~" Cậu bé ngáp một cái rồi vươn vươn cái lưng mỏi, cơn buồn ngủ này đã hoàn toàn bị bọn họ quấy nhiễu mà tỉnh rồi.

"Cất khẩu súng đi. " Cậu thản nhiên liếc mắt Bạch Dạ, Ảnh Tử một cái, rồi phân phó.

Hai người nhìn cậu bé một cái, trong lòng tuy có chút không muốn, nhưng mà không thể làm gì nên thu súng về.

Cậu bé nheo mắt nguy hiểm lại, cười lạnh với những tên quân Anh này, cực kỳ không kiên nhẫn mà từ trong Tây phục nhỏ lấy điện thoại di động ra, vừa gẩy đi, và điện thoại của đối phương vừa được tiếp nối, thì cậu bé bực bội mà rít gào lên: " Bá tước William, toàn bộ thuộc hạ của ông dùng súng chĩa vào người của tôi, con mẹ nó, đây chính là cách ông tiếp khách đấy hả, nếu như đây chính là 'thành ý'của ông, đựơc, về sau cũng đừng liên lạc nữa. "

Hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, cậu bé cúp điện thoại, rồi sau đó ném điện thoại chìm xuống biển.

"Kết thúc công việc rồi, về nhà ngủ!"

Ba người vừa mới quay người chuẩn bị lên xe, thì bên trên du thuyền truyền đến tiếng Bá tước William giận dữ chửi mắng: "Chết tiệt, một đám vô dụng mắt chó đui mù, buông toàn bộ khẩu súng xuống cho tôi!"

"Chủ tử. "

Thấy đám quân Anh buông toàn bộ súng xuống, Ảnh Tử gọi cậu bé một tiếng, cậu bé nhíu mày cười cười, đúng như trong dự liệu, rồi cậu bé quay đầu lại với vẻ mặt lạnh lùng.

*****

" Bá tước William, ông đến để nhặt xác tôi sao?" Được tiện nghi rồi, cậu bé còn không chịu ngoan ngoãn. A! Cái này là muốn giết chết Bá tước William rồi.

Thấy thế Bạch Dạ nở nụ cười 'khì khì'.

"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đã có nhiều mạo phạm kính xin Hắc thủ lĩnh thông cảm cho, bọn này là thứ mắt chó đui mù, sau này tôi sẽ thay ngài dạy dỗ bọn họ một trận, Hắc thủ lĩnh mời vào bên trong. "

Bá tước William hơn 40 tuổi, cái đầu hói lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười chào đón đầy vẻ nịnh nọt, và một mực cung kính mời bọn họ lên du thuyền.

Ông ta đối với đứa bé này có thể nói là kính ba phần, sợ ba phần bảy!

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc với nhau, lúc mới gặp thì cậu bé chỉ có sáu tuổi, năm ấy đúng là ông ta được nâng lên vị trí cao, ông ta cũng đã từng chất vấn năng lực của cậu bé chỉ vì là một đứa trẻ hơi lớn, mà đối với ông cũng chẳng thèm ngó tới, thậm chí có một lần tuyên bố muốn ngưng hẳn hợp tác.

Để chứng minh là mình có thực lực, cậu bé đã khiến cho ông ta mở rộng tầm mắt một chút!

Cảnh tượng máu tanh kia đoán chừng đời này ông có muốn quên cũng không quên đựơc!

Mắt nhìn thấy mà tâm kinh hãi, lo sợ vỡ mật!

"Bạch Dạ, lược. " Lúc lên tới một nửa Du thuyền, thì cậu bé đưa tay nói với Bạch Dạ, bây giờ cậu luôn luôn ghi khắc danh ngôn của thầy bảnh bao, ra ngoài cửa thì nhất định phải đem mình ăn mặc thật đẹp, đầu có thể rơi, nhưng kiểu tóc không thể loạn......

"Chủ tử, đây!" Bạch Dạ đưa cho cậu bé một cái lược nhỏ, cậu bé nhận lấy chải mấy cái, sau đó đặt lược vào trong túi Tây trang nhỏ của mình.

Lên du thuyền bọn họ muốn đi tới phòng khách thì phải đi qua một con đường, cậu bé vừa vào cửa thì nhận đủ ánh mắt, nam nam nữ nữ đang đánh bạc cũng tò mò mà ngừng lại quan sát cậu bé, đứa nhỏ này là ai? Uy phong lẫm liệt như vậy, Bá tước William đi cùng một chỗ với cậu bé ấy mà cũng phải đứng sang bên......

Ra sân khí thế như vậy, chẳng trách được mọi người tò mò, nhiều chuyện!

"Đứa bé này là ai vậy? Bộ dáng thật tuấn tú, là một người Châu Á sao, còn có hơi giống như là con lai. "

"Chưa từng thấy qua... Cậu thấy qua chưa?"

" Bá tước William cũng phải kính sợ cậu bé ấy, các người đoán cậu bé ấy có phải là con riêng của nữ hoàng hay không?"

Trong lúc nhất thời, đủ mọi cách nói, sự thực nói tràng giang đại hải lại càng đoán càng thái quá, nhưng rất nhanh đoàn người hùng dũng bọn họ biến mất khỏi sòng bạc, quẹo vào phòng họp bên trong cabin.

"Hắc thủ lĩnh, mời ngồi!"

Trong phòng họp, Bá tước William mời cậu bé ngồi lên ghế sa lon, sau đó ông ta cầm lên hộp điều khiển ti vi để ở bên cạnh, mở lên màn hình tinh thể lỏng cực lớn ở trên tường, bên trong xuất hiện cảnh tượng chém giết, hỏa lực của hai đội quân đụng nhau, súng ống đạn dược bắn mãnh liệt, thế lực của quân Anh rõ ràng hơi kém một bậc, kết quả cũng có thể nghĩ, toàn quân bị tiêu diệt ——

Xem xong băng ghi hình, Bá tước William đi về phía cậu nhóc và rót một ly nước trái cây cho cậu, đưa xong thì ông ta cũng ngồi xuống rồi nặng nề mở miệng nói: "Tháng trước chính phủ phát cho quân đội đóng quân ở biên giới Anh Mỹ một đống súng ống đạn dựơc, kết quả thì trên đường bị người ta cướp đi, qua video thì cậu cũng nhìn thấy rồi đó, đám trộm rất kiêu ngạo. "

"Frankie làm. " Khẽ nhấp một hớp nước trái cây, cậu bé mạnh mẽ nói.

"Cậu biết?"

Bá tước William kinh hãi, vụ án này ông đã hao phí nhiều nhân lực vật lực như vậy, toàn lực truy xét hơn một tháng mới tra ra được sự việc, lại bị một câu của cậu bé ấy nói toạc ra.

Cậu bé đem nước trái cây cầm trong tay đưa cho Ảnh Tử, lười biếng ngã dựa vào trên ghế sa lon, liếc mắt nói với ông ta: "Nên nói xem ra ông không may, hay là nên nói ông xui xẻo đây?"

"Hắc thủ lĩnh, ngài cũng đừng giễu cợt tôi nữa, nói một chút coi nào, làm sao mà ngài biết?" Bá tước William nằm xuống theo cậu bé, không kịp chờ đợi mà hỏi.

Cậu bé khẽ liếc mắt Bạch Dạ một cái và nói: "Bạch Dạ, nói cho ông ta biết. "

"Ở mấy tháng trước kia, chúng tôi đã từng giao chiến chính diện với Frankie một lần, nhưng đáng tiếc hắn ta đã chạy mất, gần hai năm qua, giao dịch súng ống đạn dựơc đều không ngừng đụng phải Liên Bang Mĩ quốc cùng với nghiêm khắc phá vỡ của các cảnh sát quốc gia, có thể nói là bị vây trong nước sôi lửa bỏng, hàng có thể mua trên thị trường là ít lại càng ít, nếu không phải là chó gấp nhảy tường, thì sẽ không có ai ngu xuẩn mà đối nghịch với chính phủ đâu. "

Trả lời xong, Bạch Dạ liếc mắt nhìn chủ tử, cậu bé giơ ngón tay cái lên với cậu ấy, ý là cậu ấy nói rất đúng!

Cậu cũng nghĩ như vậy, hiện nay trên đời ngoại trừ cậu là kẻ đối đầu với Frankie, thì cũng sẽ hận cậu hận đến bí quá hoá liều, cậu thật không nghĩ ra ai còn liều mạng không muốn sống như vậy, ân oán giữa bọn họ là vĩnh viễn không thể hóa giải, chỉ có thể dùng hai hổ đánh nhau, đánh đến chết mới giải quyết đựơc.

Bá tước William lại trợn tròn mắt một lần nữa, nói nửa ngày thì ra là cửa thành bốc lửa ông ta vô tội bị chết oan....... .

"Hắc thủ lĩnh, chỉ cần ngài có thể báo thù giúp thuộc hạ đã chết của tôi, để cho tôi có lời giải thích đối với quần chúng nhân dân, muốn bao nhiêu tiền tôi đều cấp, bao nhiêu súng ống đạn dược ngài cứ mở miệng. " Lại là cùng chung kẻ địch, Bá tước William nghĩ cậu bé càng không có lý do gì mà không thể giúp.

"Trừng trị hắn, đó là việc nhà, ông phải đối phó hắn thì là chuyện của ông, đây là hai chuyện khác nhau, hiểu chưa?" Ngụ ý: Frankie thì cậu sẽ đối phó, nhưng không phải là giúp ông ta, mà là thanh lý môn hộ, hoàn toàn không liên quan với ông ta.

"Hiểu hiểu hiểu!" Bá tước William gật đầu liên tục, mặc dù nghe có chút choáng váng, nhưng vẫn nghe được ý quan trọng, cậu bé ấy sẽ đối phó Frankie.

"Hắc thủ lĩnh ngày sau nếu có muốn dùng chỗ của tôi, ngài cứ mở miệng, tôi nhất định sẽ đem hết khả năng mà giúp ngài một tay. "

Cậu bé nhếch môi cười, rồi đứng dậy, " Bá tước William còn có chuyện gì khác sao?"

"Lại không dám làm phiền hắc thủ lĩnh rồi. " William Bá tước nói cực kỳ nịnh nọt.

"Vậy có chuyện thì điện thoại liên lạc. " Cậu bé nhấc chân đang chuẩn bị cất bước rời đi, thì đột nhiên phát lên, "A... Xin lỗi, tính khí tôi không được tốt lắm, mới vừa rồi bị quân đội của ông quậy nên nhất thời tức giận ném điện thoại đi rồi. "

Sắc mặt Bá tước William lập tức cứng đờ!

Nhưng dù sao cũng ra xã hội lâu rồi, nên rất nhanh đã phản ứng kịp ý từ trong lời của cậu bé, vội vàng gọi thuộc hạ tới, "Đi vào trong phòng tôi lấy một cái máy mới ra. "

"Tuân lệnh, Bá tước. " Thuộc hạ nghe lệnh đi làm, cậu bé bóp lỗ mũi cười cười, cũng là ngày hôm qua lúc cậu xem truyền hình không cẩn thận bị chói mắt, vì Bá tước William vừa mua điện thoại di động mới, mà vỏ ngoài điện thoại di động kia là vàng ròng, quanh thân được khảm 42 viên kim cương cộng thêm một viên kim cương màu lam cực lớn, chức năng trong điện thoại di động lại tiên tiến, với hệ thống phòng ngự mà nói, cho dù là hacker cao cấp nhất thế giới, muốn phá hệ thống điện thoại di động đào trộm tài liệu, cũng phải tốn trên năm ba tháng, khi đó hệ thống điện thoại di động cũng sẽ tự động cập nhật, như vậy có thể thấy được hệ thống bảo vệ của nó siêu mạnh!

Đồ tốt như vậy, bảo cậu có thể nào mà không động lòng chứ!

Rất nhanh thuộc hạ đã đem tới điện thoại di động mà Bá tước mới mua, Bá tước William nhịn đau bỏ những thứ yêu thích và nói: "Hắc thủ lĩnh, xin vui lòng nhận. "

" Bá tước William rộng rãi như thế, tôi cũng không khách khí. " Cậu là một đứa bé muốn đồ của người ta, cũng không coi như là hối lộ, cho nên cậu cũng không cần thiết nói lễ, lần nữa lưu số điện thoại của ông ta, sau đó cậu nói: "Vậy thì không quấy rầy, Bá tước William hẹn gặp lại. "

"Hắc thủ lĩnh đi thong thả. "

Cậu bé cất điện thoại mới xong, thì hài lòng mang Bạch Dạ Ảnh Tử đi ra ngoài, khi ba người đi qua sòng bạc lần nữa, thì thấy mọi người đều vây quanh một bàn đánh bạc, cậu bé cảm thấy rất tò mò, liền đi tới.

*****

Đám ngừơi vây quanh bàn đánh bạc tầng tầng lớp lớp, chiều cao của cậu nhóc so ra thấp hơn người ta một nửa, phải rất là cố hết sức mới có thể chen vào, lúc này Bạch Dạ và Ảnh Tử đi tới gạt những người cản đường để cho cậu bé đi vào, Ảnh Tử còn thuận tay kéo một cái ghế tới cho cậu bé ngồi xuống.

Bàn đánh bạc là hình chữ nhật, mà lúc này cậu bé lại đúng lúc ở vị trí chính giữa, cậu bé nghiêng về phía bên trái nhìn, một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề đang đánh bài, khoảng chừng ba mươi tuổi, để một mái tóc húi cua, trong miệng ngậm một điếu thuốc lớn, gã ta trông giống như một tên thủ lĩnh thổ phỉ, trái ôm phải ấp, vừa nhìn thì biết không phải là thứ tốt.

Cậu bé nhún nhún vai hiển nhiên là không có hứng thú với gã ta!

Cậu bé nhìn lại bên phải, thì con ngươi bỗng trợn to, và kinh ngạc đến không thể tưởng tượng nổi ——

Dĩ nhiên là cô bé này xấp xỉ tuổi cậu bé!

Cô bé có một mái tóc đen đẹp như rong biển, khuôn mặt hình trái xoan, làn da trắng như tuyết, đôi mắt hạnh to hiện lên ánh sáng sắc bén đang nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, dưới sống mũi thanh tú là cái miệng anh đào nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng mấp máy, đôi bàn tay trắng như phấn đặt ở trên bàn đánh bạc đang siết chặt.

Khóe môi cậu bé hơi nhếch, thần sắc của cậu bé có chứa tán thưởng, và bội phục dũng khí của cô bé này!

"Đánh cuộc gì?"

Một lúc sau, cô bé lên tiếng hỏi, giọng nói kia mỏng manh rả rích, róc rách như nước, rất là dễ nghe.

"Nhóc con biết cái gì thì tôi sẽ đánh cuộc cái đó, bằng không lúc thắng đựơc nhóc con thì người ta lại nói tôi bắt nạt trẻ con, ha ha ha. " Người đàn ông kiêu ngạo mà cười lớn, bộ dạng có vẻ nắm chắc tất thắng.

"Vậy tôi với ông đánh bài. "

"Được. "

Người đàn ông đẩy cô gái ở hai bên ra, sửa cà vạt lại một chút, sau đó đặt tay lên trên bàn, giọng cừơi âm trầm quỷ mị: "Muốn chơi thế nào?"

"Chơi porker. "

"Porker, ha ha ha, đựơc, lên bài. " Ngừơi đàn ông vung tay lên, thì người hầu bàn cầm một bộ bài chưa mở đưa tới trước mặt mọi người rồi mở cái hộp ra, và xốc bài ở trước mặt hai người, sau đó đặt lên bàn, mở rộng thành hình quạt.

"Hai vị, xin kiểm bài. " Người hầu bàn đưa tay ra làm tư thế mời.

"Không cần!" Cô bé cũng không thèm nhìn bài một cái, nhìn thẳng người đàn ông với ánh mắt bình tĩnh, 4lạnh lùng nói.

Người hầu bàn cũng đưa mắt nhìn sang gã ta, ánh mắt của người đàn ông nhìn cô bé sáng rực, độc ác từ trong mắt tràn ra, gã ta cười lạnh, "Chia bài. "

Hai người cũng đã không có ý kiến, thì sứ giả bắt đầu xào bài, những lá bài ở trong tay anh ta giống như là đang khiêu vũ, làm người ta nhìn thấy nó thật tuyệt vời!

Sau khi xào bài xong, thì người hầu bàn phát lá thứ nhất xem như lá bài tẩy để giữ bí mật ——

Ngay sau đó mở lá bài thứ hai, mặt chữ trên đó, lá bài của ngừơi đàn ông là á rô, còn cô bé thì là một lá J bích.

"Tiêu tiên sinh, phiền ngài tố. " Bài lớn thì được kêu bài (theo).

"Một trăm ngàn. "

Người đàn ông lười biếng dựa vào ghế tựa, một cái phất tay, thì thuộc hạ bên cạnh liền đẩy ra một trăm ngàn chip (thẻ đánh bạc).

"Tôi theo!" Cô bé cũng sảng khoái đẩy ra một trăm ngàn chip (thẻ đánh bạc) ở trước mặt.

"Có cá tính, tôi thích!"

Cậu bé thì càng ngày càng bội phục có can đảm có mưu của cô bé này, không nhịn được mà vỗ tay một cái cho cô bé.

Người hầu bàn chia bài lần nữa ——

Lần này người đàn ông vẫn là một lá A cơ, còn cô bé thì lại là một lá K bích vẫn là người đàn ông gọi bài.

"Năm trăm ngàn!"

Không biết người đàn ông lấy từ đâu ra một cái dao cắt móng tay, cũng không thèm để ý đây là đâu mà cắt sửa móng tay, cũng không thèm liếc mắt nhìn bài mà tăng thêm tiền đánh cược.

Tiêu điểm của toàn trường lại một lần nữa rơi lên trên người cô bé, tất cả mọi người đều đoán chắc chắn là cô bé sẽ không kêu bài nữa, bởi vì đối phương đã có hai lá A rồi, nếu thêm lá A nữa, cô bé sẽ thua!

"Tôi theo ——" Đang lúc ai cũng cho rằng cô bé sẽ đóng bài thì giọng nói oai phong dễ nghe của cô bé lại nâng lên, "Tôi lại thêm năm trăm ngàn tiền cược. "

Tiền đánh cuộc đã tăng đến một tỷ!

Toàn trường hít vào một hơi lạnh, trong khí trong này nhất thời lạnh lẽo, yên tĩnh đến quỷ dị!

Một tỷ, đối với những người ở đây mà nói, thì không coi là con số lớn, nhưng một tỷ mà từ trong miệng một cô bé phun ra nhẹ nhàng, hơn nữa còn ném vào đánh bài thì lông mi cũng không nháy mắt một cái, thật sự làm cho người ta thay đổi cách nhìn, cho dù tiền được đổi ra giá rẻ, cũng không nên tiêu xài như vậy nha!

Trong lúc nhất thời, lại đủ cách nói, suy đoán không ngừng, thậm chí có người còn hoài nghi, cô bé này đang cố ý khoe của!

Về phần có phải hay không, thì xem tiếp ——

"Con gái của Thiên vương, quả nhiên có khí phách!" Lúc này ngừơi đàn ông mới thu hồi thờ ơ lại, sau đó ngồi thẳng người và nhìn thẳng vào cô, con ngươi sâu thẳm cực kỳ âm u lạnh lẽo, khóe môi hơi nhếch, trò chơi bắt đầu!

Người hầu bàn chia bài lần nữa, lần này ngừơi đàn ông vẫn là con A(A chuồn), cô bé thì lại là con 10 (10 bích)

"Ha ha ha ha, xem ra hôm nay ông trời cũng đang giúp tôi, ha ha ha!" Ngừơi đàn ông hình như đã thấy thắng lợi đang vẫy tay về mình rồi, nên cười như điên.

"Bạch Dạ, Ảnh Tử, hai cậu nói xem bài của cô ấy còn có thể xoay chuyển không?" Cậu bé cũng bắt đầu lau mồ hôi lạnh giúp cô bé, cậu bé hi vọng cô bé thắng, mặc kệ là từ cái gì, cậu đều ủng hộ cô bé.

"Có, chỉ là xoay chuyển rất nhỏ, trừ phi cô bé ấy có thể bắt được con A bích cuối cùng, tạo thành đồng màu, nhưng xem ra rất nguy hiểm. " Bạch Dạ kéo quai hàm, rù rì nói.

"Tôi không thấy vậy. " Ít thấy Ảnh Tử phản bác Bạch Dạ một lần.

" Ảnh Tử, cậu thấy thế nào?" Cậu bé vội vàng hỏi.

"Tôi cảm thấy nhất định là cô bé ấy đồng hoa. " Ảnh Tử nói có vẻ chắc chắn, Bạch Dạ không dám gật bừa mà hừ lạnh một tiếng: "Ơ, sao cậu khẳng định, vậy tôi và cậu cùng đánh cuộc là cô bé ấy không đựơc. "

"Tính tôi nữa!" Cậu bé thích nhất là tham gia náo nhiệt.

"Chủ tử, cậu cũng đánh cuộc cô bé kia thất bại?" Bạch Dạ hơi có chút hưng phấn, ai thua ai thắng cậu ấy không quan tâm, cậu ấy để ý chính là ý nghĩ của chủ tử và cậu ấy nhất trí.

"Ách... " Cậu chớp mắt mấy cái rất xin lỗi với cậu ấy, rồi nhìn về phía Ảnh Tử, "Tôi đứng ở bên cậu. " Bạch Dạ bị tổn thương, rất thất vọng!

"Còn lá bài cuối cùng, chúng ta tăng tiền cược đến tối đa, thế nào?" Người đàn ông lên tiếng.

Ánh mắt của cô bé chợt lóe, hình như vẫn luôn chờ gã ta nói câu này, cô bé hít một hơi thật sâu, để cho mình tỉnh táo lại, rồi môi anh đào khẽ mở: "Được. "

"Nếu như cưng thắng thì tôi sẽ thả cha với hai anh trai của cưng. " Ngừơi đàn ông cười tà ác, "Nếu như cưng thua, đảo Thiên Hi với cưng tất cả đều thuộc về tôi, như thế nào?"

Đảo Thiên Hi, là một hòn đảo riêng của nhà họ Thiên bọn họ, phía trên non xanh nước biếc, cảnh sắc hấp dẫn người, Tiêu Hùng ~ chính là cái tên đàn ông này, gã ta muốn bán đảo Thiên Hi để chế độc, nhưng Thiên Vương chết sống cũng không đồng ý, thì bị bọn họ bắt đi, cô bé là vì hàng năm thăm người thân định cư ở nước ngoài nên mới may mắn thoát nạn, lần này cô bé trở về, chính là muốn cứu người nhà của cô bé.

"Được!" Cô bé lên tiếng như trảm đinh tiệt thiết. *

"GOOD. " Người đàn ông vì dũng khí của cô bé mà vỗ tay một cái, nhìn về phía người hầu bàn, và ra lệnh: "Chia bài!"

-----

* Trảm: Chém, chặt, dứt tuyệt, áo tang xổ lai. Đinh: cây đinh. Tiệt: cắt đứt. Thiết: sắt.

Trảm đinh tiệt thiết: Chém đinh chặt sắt, ý nói: lời nói quả quyết, đanh thép, chắc như đinh đóng cột.

Chú giải: xem qua Hongkong đánh bài 'porker' thì cũng sẽ không thấy xa lạ, loại bài tú lơ khơ này mặc dù Trung Quốc cũng có, nhưng Hongkong / Macao là khu phổ biến nhất hiện nay, trở lên đều thuộc về nguyên sang.

*****

Lá bài cuối cùng, tất cả mọi người đ nín thở nhìn, tay phát bài của người hầu bàn cũng cực kỳ cẩn thận, cũng không dám run một chút, lúc chia cho Tiêu Hùng thì hỏi: "Tiêu tiên sinh, muốn lật bài mình không?"

Con ngươi đen sâu khinh thường nhìn anh ta, rồi nhìn chằm chằm thẳng vào đứa nhỏ miệng còn hôi sữa đang khiêu khích gã ở đối diện, và lạnh lùng mở miệng: "Lật. "

Một chữ, lòng của đám đông treo lơ lửng tới giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi......

"Ai... " Lá bài mở ra, không phải là A bích mọi người mong đợi, mà là K cơ, thế là mọi người thở dài.

"Ha ha ha ha ha!"

Cậu bé hưng phấn quá mức, nên cười to lên, và mắt lạnh của Tiêu Hùng bay vụt đến, thế là cậu bé nhăn mũi, "Trừng cái gì mà trừng, chưa từng thấy qua bộ dạng trai đẹp đẹp trai hơn ông sao?"

Trán của gã ta nổi lên gân xanh, tên nhóc con này từ chỗ nào nhô ra!

"Thiên tiểu thư, muốn lật bài không?" Bên kia, giọng nói của người hầu bàn vang lên, Tiêu Hùng thu hồi ánh mắt, hôm nay tạm thời không chấp nhặt với tên nhóc này.

"Lật. " Lời của cô bé, lại làm cho lòng của đám đông hiếu kỳ treo lên cao một lần nữa.

"Ô... " Lá bài mở ra, tất cả mọi người thổn thức một chút, là con Q bích, nối liền với 10, J, K, trước của cô thì cơ hội đồng màu rất lớn, thế cục lập tức được xoay ngược lại, bây giờ tỷ lệ chuyển bại thành thắng của cô bé rất lớn rồi, cho dù không lấy được đồng màu, nhưng chỉ cần đối phương không phải là bốn con A, thì có thể cô bé thắng.

"Bạch Dạ, cậu nhất định thua. " Cậu bé đẩy một cánh tay của Bạch Dạ, hưng phấn cười nói.

"Không nhất định, chủ tử cũng đừng quên, hai bên đều còn có một lá bài tẩy chưa mở, nói không chừng lá bài tẩy của gã kia chính là A bích. "

"Mỏ quạ đen!" Cậu bé dùng sức mà liếc cậu ấy một cái, cậu bé mới không hy vọng tên đàn ông kia thắng.

"Bây giờ xin hai bên lộ bài ra. " Giọng nói của người hầu bàn lại nâng lên, mọi người lại ngừng thở một lần nữa, nhịn đến mức ngay cả rắm cũng không dám đánh.

Cô bé cúi đầu nhìn qua lá bài tẩy của mình, 3 cơ, ách... nhỏ nhất!

Tiêu Hùng cúi đầu nhìn qua lá bài tẩy của mình, A bích.

"Ha ha ha ha ha ha...... " Thật là ông trời cũng đang giúp gã, không nhịn được gã lại kiêu ngạo mà cười lớn một lần nữa.

"Câm miệng, ầm ĩ muốn chết... !" Cậu bé bực mình mà vỗ bàn rồi quát lớn, sau đó móc móc lỗ tai.

"Mie nó, tiêu diệt nó. "

Người đàn ông vỗ lên bàn gươm súng sẵn sàng, vài tên thuộc hạ ở bên cạnh nghe lệnh, cùng đưa tay rút súng, nhưng súng cũng chưa có rút ra, thì đã có vô số nòng súng hướng ngay bọn họ.

"Tất cả đều để súng xuống cho tôi. " Bá tước William đi ra bực mình chất vấn.

Gã đàn ông cau chân mày lại một chút, gã cũng không kiêng nể sợ hãi Bá tước William, nhưng dù sao chỗ này cũng là ở trên địa bàn của người ta, muốn cứng đối cứng thì hiển nhiên là gã lấy trứng chọi với đá, tìm cứt. Gã cắn răng mà hận, cái tên nhóc chết tiệt này rốt cuộc là có lai lịch gì mà ngông cuồng như vậy!

"Mọi người đều là người một nhà, cần gì phải gây chiến, bảo người của anh bỏ súng xuống. " Bá tước William vỗ vỗ bờ vai của gã, ngữ điệu không cao nhưng lại có ý uy hiếp.

Hai mắt của Tiêu Hùng phóng hỏa, nhìn chằm chằm vào cậu bé, gân xanh ở trên trán nổi lên như là máu nóng đang sôi trào, thật giống như là muốn nổ tung bất kỳ lúc nào, cực kỳ kinh người.

Cậu bé thấy thế, thì nhếch miệng cười, ngón tay út giơ lên với gã ta, ngụ ý: Đồ khốn kiếp, ngươi muốn chết!

Tiêu Hùng tức giận đến mức hàm răng ma sát đến nhỏ, hai tay nắm chặt thành hai quả đấm, hận ý nho nhỏ ở trong con ngươi tràn ra ——

"Này... Không phải muốn đánh nhau chứ?"

"Tên nhóc này lai lịch là gì hả? Địa Đầu Xà mà cũng không để vào mắt. "

"Chúng ta nên đi thôi, nếu mà thật sự đánh nhau, tránh cũng tránh không khỏi!"

"......... "

Mọi người lại bàn tán xôn xao, người nhát gan sợ phiền phức thì như chim bay tản đi, sau mấy phút giằng co, thì nhóm khách đánh bài chung quanh bàn đánh bạc đã tản đi một nửa, còn lại đều là người không sợ chết.

Tiêu Hùng nén hơi thở một chút, rồi chuyển người qua tiếp tục đánh bài vẫn còn chưa đánh xong, tên nhóc kiêu căng này về sau gã sẽ trừng trị nó.

Gã sửa sang cho mình chỉnh tề lại một chút, cho dù tâm tình bị phá hoại, nhưng vẫn cười điên cuồng, mắt sáng như đuốc mà ngưng mắt nhìn cô bé đối diện, lời nói ngông cuồng: "Cưng thua, tôi bốn con A, ha ha ha"

Đôi mắt sắc của cô bé tối lại, nhưng cũng không biến sắc nhìn gã mở bài ra ——

"Ô... " Toàn trường lại thổn thức một hồi, ánh mắt kinh ngạc nhìn gã, rõ ràng là 3 đỏ chứ sao.

Cảm thấy không khí quanh mình không đúng, gã cúi đầu xem xét, "Tại sao có thể như vậy?" A bích của gã đâu rồi, sao lại biến thành 3 đỏ.

"A bích, ở chỗ này của tôi. " Cô bé cầm bài lên mở ra, A bích.

"Mày chơi bẩn, mày đã đổi bài của tao. " Gã đưa tay chỉ vào cô bé, vẻ mặt cực kỳ tức giận.

"Chậc chậc chậc, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ dùm ông nha!" Cậu bé chắc lưỡi lên tiếng: "Thua thì chịu thua đi, người lớn như vậy, chẳng lẽ còn không thua nổi, hử?"

"Mày ——" Gã nắm quyền.

"Tôi thì sao, chẳng lẽ ông dám đánh tôi?" Cậu bé hơi liếc mắt về phía một quả đấm của gã, khóe miệng nhếch lên.

"Hô ~" Gã đàn ông giận đến mức hít thở mãnh liệt, quả đấm cũng đỏ lên, khuôn mặt hé ra có vẻ rất miễn cưỡng, vặn vẹo đến mức không giống người.

"Ông đã thua, xin mời ông tuân thủ cam kết mà thả cha cùng hai anh trai của tôi. " Cô bé đi tới lạnh lùng nói.

"Tao không có thua, là do mày chơi bẩn, đáng ghét!" Gã tức giận nên giơ quả đấm lên, đang muốn đập vào cô bé, nhưng Ảnh Tử đã một cước đánh đòn phủ đầu đạp gã ngã.

Tay nhỏ của cậu bé vung lên, kéo cánh tay của cô bé lại và ôm vào trong ngực cậu bé, đây cũng là anh hùng cứu mỹ nhân!

"Mẹ kiếp, ông không chỉ không có vật đánh cuộc, mà nhân phẩm cơ bản nhất ông cũng không có. " Đánh trẻ con thì coi là đàn ông gì!

"Cám ơn cậu. " Cô bé thoáng lui ra khỏi ngực của cậu bé và nhẹ nhàng nói câu cảm tạ.

Thu hồi ánh mắt đặt ở trên người tên cặn bã, sau đó cậu bé đưa mắt nhìn cô bé, con ngươi đảo một vòng rồi hỏi: "Cho cái gì?" Là cảm tạ cậu mới vừa rồi bảo Ảnh Tử giúp cô bé đổi bài này.

"Cũng rất cám ơn. " Giọng cô bé rất nhẹ nhưng cũng rất lạnh, giống như người ngoài ngàn dặm.

"Vậy cũng không khách khí. " Cậu bé buông cô bé ra.

Cô bé xoay người, đi tới chỗ Tiêu Hùng ngã ở dứơi đất, "Nếu như ông muốn cho người của toàn thế giới đều biết ông thua không dậy nổi, vậy chúng ta hãy chờ xem. "

Cô bé ném xuống một câu cảnh cáo, rồi xoay người đi, Tiêu Hùng gọi cô bé lại ——

"Đợi chút... Mie nó, ông đây sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ, hừ!"

Gã che ngực bị đá thương, bò dậy rồi nói với thuộc hạ: "Thả ngừơi đi. "

"Đi thôi!" Cậu bé xem trò xong rồi, và chuẩn bị lên đường trở về nhà, lúc gần đi thì cậu liếc mắt nhìn cô bé, ánh mắt của hai người vừa đúng lúc không hẹn mà gặp, giống như tia lửa điện làm cho trái tim nhỏ hơi khẽ run.

Cô bé hình như cũng có cảm giác giống cậu bé, nên vội tránh ánh mắt đi, cậu bé không tự chủ được mà chau chân mày lại, cậu có loại cảm giác mất mát khó hiểu.

Cậu bé thở ra rồi xoay người bước đi mang theo Bạch Dạ, Ảnh Tử rời khỏi du thuyền, gần tới lúc lên xe, thì đột nhiên cậu bé gào to một tiếng: "A!"

"Sao thế?" Bạch Dạ và Ảnh Tử khẩn trương hỏi.

Cậu bé sờ soạng túi không một lúc rồi nói: "Lược của tôi rớt!"

Đổ mồ hôi!©¸®!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-167)